Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ

Chương 191: Giao phong

Tác giả: Nhược Nhan
Chọn tập

Edit: Huyền Phạm Beta: Sakura Chẳng qua là hơn thời gian hai tháng, dường như Liên Hoa Nhi thay đổi thành một người khác. Bây giờ ăn mặc toàn thân đều là lụa là, đầu đầy châu ngọc, bộ dáng không giống như trước kia. Dung mạo vẫn không khác trước, nhưng khí chất lại khác,thậm chí tư thế đi đứng cũng không giống với tư thế đi đứng ở trong quá khứ.

Liên Mạn Nhi nghĩ đến một câu: “Người đẹp vì lụa.” Từ thiếu nữ trở thành phu nhân, từ con gái tú tài ở nông thôn trở thành thiếu phu nhân giàu sang, Liên Hoa Nhi càng trở nên được chiều chuộng rồi.

Xem nàng dựa vào hai cái nha đầu bên người, nhẹ nhàng di chuyển bước chân, Liên Hoa Nhi thật đúng như tên của nàng, thật sự phảng phất như hoa, diễm lệ cùng mảnh mai.

Mật một thời gian, Liên Hoa Nhi đã đi tới rồi, quỳ gối hướng Trầm lão phu nhân, vén áo thi lễ.

“Xin thỉnh an mẫu thân.” Thanh âm so với quá khứ cũng uyển chuyển nhu hòa hơn.

Liên Mạn Nhi nhớ tới Tống Hải Long lần kia đi tới Tam Thập lý doanh tử, nàng nghe lén Liên Hoa Nhi cùng Tống Hải Long nói chuyện, lúc đó, thanh âm cùng ngữ điệu của Liên Hoa Nhi chính là như vậy.

Có lẽ Liên Hoa Nhi cũng không có cải biến, tại trước mặt người của Tống gia, cùng với tại trước mặt người của Liên gia trước đây, vốn dĩ là hai mặt khác nhau của nàng.

“Ừ.” Trầm lão phu nhân gật gật đầu, lại để cho Liên Hoa Nhi miễn lễ, lại phân phó hai cái nha đầu vịn Liên Hoa Nhi tới bái kiến Liên Thủ Tín.

Liên Hoa Nhi rất là nhu thuận, đi tới, hướng về phía Liên Thủ Tín có chút quỳ gối, hoàn bội đinh đương*(ngọc bội kêu leng keng).

“Tứ thúc, ngài đã tới.”

Ánh mắt Liên Mạn Nhi rơi vào bờ eo của Liên Hoa Nhi, nàng không nhìn nhầm, bờ eo của Liên Hoa Nhi có đeo một khối ngọc bội, đúng là “Ngọc bội gia truyền” của Tống gia. Vừa rồi, khi Liên Hoa Nhi vào cửa, nàng đã nhìn thấy, còn cho rằng mình đã nhìn nhầm rồi.

Liên Hoa Nhi thật to gan, lại đem cái ngọc bội sáng loáng như vậy mà đi ra, lại để cho mọi người cùng nhìn thấy.

Ánh mắt Liên Mạn Nhi lại một lần nữa di chuyển qua mặt của Liên Hoa Nhi. Theo Liên Hoa Nhi xuất hiện tại cửa ra vào, Liên Mạn Nhi vẫn chú ý nhất cử nhất động của nàng, cùng với bất kì biểu lộ biến hóa nào ở trên mặt của nàng. Liên Mạn Nhi có chút kì quái, Liên Hoa Nhi thấy các nàng ở chỗ này, cũng không lộ ra bất kì một chút nào kinh ngạc. Cái này cũng có thể rồi, hơn hai tháng tại Tống phủ làm Thiếu phu nhân, dùng thủ đoạn của Liên Hoa Nhi, sau khi bọn nàng vào cửa, có lẽ đã có tin tức truyền đến rồi.

Chỉ là, Liên Hoa Nhi cũng không có một chút chột dạ, sợ hãi, cái này có chút vượt ngoài dự kiến của Liên Mạn Nhi. Tại trong ấn tượng của Liên Mạn Nhi, Liên Hoa Nhi đều có tâm cơ cùng thủ đoạn, nhưng mà còn hoàn toàn không che dấu được ý nghĩ trong lòng.

Nghĩ vậy, Liên Mạn Nhi đưa mắt nhìn quanh, trong ngoài sảnh có rất nhiều nha đầu, con dâu, những người này đều cảm thấy thời điểm Liên Hoa Nhi đều là cái dạng biểu lộ gì cơ mà?

Có chút ý vị sâu xa ah!

Liên Hoa Nhi đã hành lễ với Liên Thủ Tín, liền xoay người lại, nhìn xem Liên Mạn Nhi, Ngũ Lang cùng Tiểu thất.

Ngũ Lang cùng Tiểu Thất đều từ trên ghế đứng lên, hướng Liên Hoa Nhi hành lễ, trong miệng xưng hô: “Đại tỷ.”

Liên Hoa Nhi ừ một tiếng, khóe miệng có chút nhếch lên, thấy Liên Mạn Nhi cũng không có đứng lên, liền nhẹ nhàng mà nhíu mày.

“Mạn Nhi, muội không biết tỷ tỷ?” Đây là đang trách cứ Liên Mạn Nhi vô lễ.

Liên Mạn Nhi không nhanh không chậm mà từ trên ghế đứng lên, thò tay ra phía sau lưng, móc ra một kiện đồ vật.

“Hoa Nhi tỷ, ta đương nhiên là nhận ra tỷ, tỷ cũng nên nhận ra đây là cái gì a? Ông nội bị tức thành bệnh, lại để cho ta mang cái tẩu thuốc này tới gặp tỷ. Ông nói, để cho ta đại diện ông đến gặp tỷ, lại có một câu, gặp vật cũng như thấy người.”

Liên Mạn Nhi nói chuyện, hai tay đem tẩu thuốc nâng ở trước ngực, mắt cũng không nháy một cái mà chăm chú nhìn Liên Hoa Nhi.

Mặt nạ hoàn mỹ của Liên Hoa Nhi rốt cuộc cũng xuất hiện khe hở thứ nhất. Nàng đã nghĩ tới, Liên gia có thể sẽ phái người vào thành, nàng còn nghĩ đến trong đám người vào thành có khả năng sẽ có Liên Mạn Nhi, thậm chí còn nghĩ tới bọn hắn sẽ không đi gặp Liên Thủ Nhân mà trực tiếp tới Tống gia, đây là tình huống khó chơi nhất, nàng cũng đã tưởng tượng qua, người đến yêu cầu gặp Trầm lão phu nhân mà không phải nàng.

Nàng sớm đã chuẩn bị tốt cả rồi, lại để cho người đến bị sập cửa vào mặt đấy. Nàng thật không ngờ Trầm lão phu nhân sẽ đích thân gặp Liên Mạn Nhi.

Bất quá như vậy cũng không có sao, người đã tới rồi, nàng cũng đã nghĩ tốt biện pháp đối ứng rồi. Có thể dựng lên từ thế thất bại, cho nên cũng không kinh hãi sốt ruột. Thế nhưng mà Liên Mạn Nhi xuất ra tẩu thuốc của Liên lão gia tử. Nói một phen như vậy, là nàng tuyệt đối không ngờ đến. Nhất thời không biết nên ứng đối như thế nào.

Tống gia người ta rất chú ý cấp bậc lễ nghĩa, nhất là Trầm lão phu nhân, tự xưng là xuất thân từ thế gia đại tộc Trầm gia, về phương diện lễ nghĩa có yêu cầu nghiêm khắc. Liên Mạn Nhi đại biểu Liên lão gia tử, còn cầm tẩu thuốc của Liên lão gia tử thường dùng đi ra, như vậy theo cấp bậc lễ nghĩa, nàng nên hướng tẩu thuốc hành đại lễ đấy.

Chỉ là, như vậy không phải là đối với Liên Mạn Nhi yếu thế sao? Chỉ vừa mới lên đài, đã thua trận thứ nhất.

Liên Hoa Nhi không muốn, chuyển mở tròng mắt nhìn Trầm lão phu nhân. Nàng bây giờ là bộ dáng Tống gia đệ nhất tôn quý, chính nàng không tiện mở miệng, nhưng chỉ cần Trầm lão phu nhân ra mặt ngăn trở, nàng có thể miễn dập đầu đối với tẩu thuốc của Liên lão gia tử.

“Nếu là như vậy, con nên hành đại lễ.” Trầm lão phu nhân nhấp một miếng nước trà, trên mặt không nhìn ra bất luận một cảm xúc gì. “Cũng thay tướng công nhà con tận một cái cấp bậc lễ nghĩa.”

“Vâng, mẫu thân.” Liên Hoa Nhi cúi đầu đáp ứng, trên mặt hiện lên một tia không cam lòng cùng kinh ngạc.

Tiểu Thiền ôm một cái gối kê lót, đặt trước người Liên Hoa Nhi. Liên Hoa Nhi tại trên nệm gấm quỳ xuống, Liên Mạn Nhi đã đem tẩu thuốc đặt ở trên mặt ghế. Liên Hoa Nhi liền hướng về phía tẩu thuốc trên mặt ghế dập đầu một cái, lại dập đầu một cái, sau đó mới chậm rãi đứng dậy.

Tiểu Thiền thập phần cơ linh, tiến lên đỡ lấy một tay Liên Hoa Nhi, đợi Liên Hoa Nhi đứng vững rồi, nàng mới buông tay Liên Hoa Nhi ra, nhặt lên gấm kê lót, rồi nàng mới thối lui ra sau lưng Trầm phu nhân.

Trầm phu nhân lại để cho Liên Hoa Nhi ngồi phía dưới tay nàng, “Cùng nhà mẹ đẻ con trò chuyện đi.”

“Thật nhanh đã bước sang năm mới rồi, ông bà nội thân thể vẫn tốt chứ?” Liên Hoa Nhi sau khi ngồi xuống, cười hỏi.

Cũng bởi vì Liên Hoa Nhi thiếu nợ, mà Liên lão gia tử thiếu chút nữa bị tức chết.

Liên Mạn Nhi liếc đánh giá Liên Hoa Nhi, vừa rồi nàng đã nói Liên lão gia tử bị tức thành bệnh, Liên Hoa Nhi không có khả năng là không nghe thấy, cũng không có khả năng không biết là vì cái gì. Bằng sự khôn khéo của Liên Hoa Nhi, như thế nào lại nhắc tới lời này?

Có cổ quái!

Liên Mạn Nhi vốn đã có ý định, lại nghĩ tới trước mặt Trầm lão phu nhân, chủ đề ngọc bội của Tống gia, chỉ là hơi chút đề cập đến, cũng không nói rõ ràng, mượn cái này để gõ Liên Hoa Nhi. Liên Hoa Nhi không muốn chuyện gièm pha bị bại lộ, sẽ ngăn lại câu chuyện, ngoan ngoãn trả hết nợ thiếu ở phía dưới.

Thế nhưng mà Liên Hoa Nhi kia vô cùng chắc chắn, không có biểu lộ chút sợ hãi nào, khiến cho Liên Mạn Nhi không thể không nghĩ lại.

Liên Hoa Nhi trước kia đã từng nói qua, chuyện đánh nát ngọc bội, nàng cùng Tống Hải Long, thậm chí là Trầm lão phu nhân đã ngầm hiểu với nhau đấy, chỉ là vì không muốn nghe miệng lưỡi của kẻ khác, nên mới làm một khối giả để chống đỡ đấy. Đây là chuyện ma quỷ, Liên Mạn Nhi tự nhiên sẽ không tin tưởng.

Bởi vì ngay cả điều Liên Hoa Nhi nói là sự thật, Tống gia sẽ xuất ra ngọc bội khác, bọn hắn nên biết gia cảnh của Liên gia, đã tha thứ cho Liên Hoa Nhi, liền không thể để Liên gia khó xử như vậy được.

Ngay lúc đó, Liên Hoa Nhi cỡ nào sợ hãi chuyện ngọc bội bị vạch trần, nhưng mà bây giờ nàng lại thoải mái đeo khối ngọc bội giả kia, không trả tiền nợ, bị tìm đến tận cửa rồi, cũng không sợ hãi.

Chuyện ngọc bội, Liên Hoa Nhi đã cùng Trầm lão phu nhân nói qua rồi, đã nhận được sự thông cảm của Trầm lão phu nhân?

Không đúng. Nói như vậy, nàng liền không nên mang khối ngọc bội giả này. Đây không phải là nhắc nhở Trầm lão phu nhân ngọc bội gia truyền bị hủy sao? Trầm lão phu nhân lại khoan dung rộng lượng, không bị kích thích đến a?

Chuyện ngọc bội này vẫn là bí mật, nhưng Liên Hoa Nhi lại không sợ bị bóc trần ngay trước mặt.

Liên Hoa Nhi đã có chỗ dựa vào rồi! Trong lòng Liên Mạn Nhi khẽ động, sẽ là dựa vào cái gì a, lại để cho Liên Hoa Nhi tự tin như vậy, Trầm lão phu nhân sẽ không truy cứu chuyện ngọc bội.

Liên Mạn Nhi nghĩ đến tư thế Liên Hoa Nhi đi tới, xem bên người nàng có hai nha đầu vịn nàng, giống như bưng lấy trứng Phượng Hoàng, bộ dạng cẩn thận từng li từng tý, tư thái nịnh nọt. Các phu nhân cùng tiểu thư khác, mặc dù là chân nhỏ, cũng không trở thành như vậy đi. Vậy thì là vì cái gì?

Ánh mắt Liên Mạn Nhi không khỏi rơi vào trên bụng Liên Hoa Nhi. Dùng tình hình của Tống gia hiện nay, còn có thể có cái gì có thể trân quý hơn một nam tôn đây?

Liên Hoa Nhi đầu đầy châu ngọc, thần thái mảnh mai, còn có mấy nha đầu trong phòng trong ánh mắt ngẫu nhiên hiện lên thần sắc hâm mộ cùng ghen ghét, đều chỉ hướng một chỗ.

Liên Hoa Nhi là mang thai nha!

Trách không được như vậy không có sợ hãi, vừa mới vào cửa, là thời điểm chưa có chỗ đứng, liền dám trở mặt. Không ngoan ngoãn trả tiền, coi như Liên gia không yên.

Liên Hoa Nhi vẫn là cái Liên Hoa Nhi kia, tâm ngoan thủ lạt, tự xưng là thông minh, nhưng lại chưa đủ kiên nhẫn, thích đao to búa lớn.

Hiện tại, Liên Hoa Nhi không chỉ không sợ nàng nói đến chuyện ngọc bội, sợ còn ngóng trông nàng nói ra. Vừa lúc ở trước mặt Trầm lão phu nhân đã qua đường sáng a. Phải hay không còn nghĩ kỹ lý do thoái thác, chuyển đi trách nhiệm, vu oan giá họa người khác?

Haha, cũng không thể để nàng ta được như ý.

“Ông nội bị bệnh, Hoa Nhi cháu phải biết chuyện đó là quan trọng chứ.” Liên Thủ Tín thấy Liên Mạn Nhi một mực không nói chuyện, hắn nhìn thấy bộ dạng khí định thanh nhàn của Liên Hoa Nhi, trong lòng tức giận, bật thốt ra lời nói.

“Ông cháu tức giận mà bị bệnh, là bởi vì sao?” Liên Hoa Nhi nâng một tay lên che, làm bộ dáng kinh ngạc cùng lo lắng, “Tứ thúc, thúc có thể hảo hảo nói.”

Đối với da mặt dày của cháu gái mình như vậy, trán Liên Thủ Tín nổi đầy gân xanh.

Trầm lão phu nhân híp mắt, tựa hồ căn bản không nghe thấy đối thoại của chú cháu, nhóm nha đầu trong phòng lén lút dựng lên lỗ tai.

“Đại tỷ, tiện thể cô cô để cho ta nhắn với tỷ, cô cô rất nhớ tỷ.” Liên Mạn Nhi cười nói, nàng mở miệng trễ một chút, chỉ sợ Liên Thủ Tín nói đến chuyện ngọc bội, “Cô cô lại để cho ta hỏi tỷ, vết thương phía trên chân tỷ vừa vặn đã tốt rồi hả?”

Liên Hoa Nhi đang chờ Liên Thủ Tín nói chuyện, đột nhiên bị Liên Mạn Nhi chuyển hướng chủ đề, liền sững sờ, không phải là đến đòi nợ đấy sao, như thế nào không nói thẳng nợ nần cùng ngọc bội có quan hệ, lại nói đến chuyện cái chân bị tổn thương kia. Nàng lợi dụng Liên Diệp Nhi, quy tội vết bỏng trên đùi với Tống Hải Long, Liên gia chưa từng có người nào đề cập qua. Liền là Liên Mạn Nhi mang theo Liên Diệp Nhi hướng nàng đòi công đạo cái lần kia, nói cũng không quá đáng, là nàng giá họa Liên Diệp Nhi.

Liên Hoa Nhi vẫn cho rằng, nàng Thất Khiếu Linh Lung tâm tư, như Liên Mạn Nhi cùng Liên Diệp Nhi là nha đầu ở nông thôn sẽ không hiểu đấy. Nhưng là hôm nay Liên Mạn Nhi đột nhiên hỏi một câu như vậy, trong lòng nàng đột nhiên thấy không ổn.

Liên Mạn Nhi đem biểu lộ biến hóa của Liên Hoa Nhi để vào trong mắt, trong lòng tự nhủ, chuyện ngọc bội ngươi không sợ, nhưng là chân tướng cái chân bị tổn thương kia? Liên Hoa Nhi tuyệt đối sẽ không muốn để cho Trầm lão phu nhân cùng Tống Hải Long biết đến. Ngọc bội mặc dù có giá trị liên thành nhưng cũng chỉ là vật chết, mà lừa gạt cảm tình, đem tiền của Tống Hải Long coi như rác, nhưng lại có thể khiến Trầm lão phu nhân cùng Tống Hải Long đối với Liên Hoa Nhi sinh ra hiềm khích, từ nay về sau ghét Liên Hoa Nhi.

Đây là một cái nam tôn cũng không cứu được.

“Cô cô cùng bà nội nói, hai người có đến một năm không tới huyện thành. Các nàng muốn đến xem.” Liên Mạn Nhi nói đến đây liền chuyển hướng Trầm lão phu nhân, “Lão phu nhân, thị trấn có Đức Tín Đường, không biết ngài có biết hay không? Bà nội cháu và cô cô nghe nói rất có tên tuổi đấy, nhưng là chưa từng đi qua.”

Chọn tập
Bình luận
× sticky