Nhưng mà, một khi cô nghĩ đến việc tương lai sau này có lẽ Lăng Mạt Mạt sẽ sống một cuộc sống tốt đẹp, cô thật sự có chút không cam tâm, rất không cam tâm!
Người không cam lòng không chỉ có Giản Thần Hi, còn có Lục Niệm Ca.
Hơn một năm trước, người có thể ôm eo Lăng Mạt Mạt như vậy là Lục Niệm Ca, người có thể khiêu vũ với Lăng Mạt Mạt là Lục Niệm Ca, người có thể dùng mọi cách để yêu thương Lăng Mạt Mạt cũng là Lục Niệm Ca.
Mà bây giờ, anh lại trở thành người ngồi ở một bên, giống như là người ngoài nhìn Lăng Mạt Mạt và những người đàn ông khác, làm tất cả những việc mà đáng lý ra anh phải làm.
Đáy lòng Lục Niệm Ca không khỏi có một loại uất ức không nói được dâng lên, anh dùng lực cầm ly thủy tinh, đột nhiên một âm thanh bén nhọn vang lên, ly thủy tinh đã bị anh bóp nát.
Giản Thần Hi đang đi đến, lại nghe thấy âm thanh thanh thúy và bén nhọn như vậy, nhanh chóng quay đầu lại, vừa vặn thấy Lục Niệm Ca nhìn chằm chằm vào một nam một nữ trong sàn nhảy, ánh mắt của cô trầm xuống, hơi phiếm đỏ, trong lòng cô bỗng dưng lộp bộp hạ xuống, vốn là không cam lòng đã biến thành vô cùng lo lắng, dịu dàng mềm giọng mở miệng, kêu một tiếng: “Niệm Ca, anh làm sao vậy?”
Lục Niệm Ca hồi hồn, nhìn nhân viên phục vụ dọn dẹp miểng thủy tinh, anh lại nhìn lòng bàn tay của mình một chút, vậy mà hoàn hảo không bị thương chút nào, hơi mệt mỏi lắc đầu một cái, nhàn nhạt trả lời một câu: “Không có việc gì.”
Giản Thần Hi vẫn như cũ cẩn thận nhìn chằm chằm Lục Niệm Ca, cô còn muốn nói tiếp cái gì đó nên mới vừa mở miệng kêu: “Niệm Ca”, Lục Niệm Ca lại hơi giơ tay lên, ngăn cản lời nói của Giản Thần Hi, đầu cũng không ngẩng lên, chỉ nói: “Anh không sao, thật không có việc gì mà, để cho anh yên tĩnh một chút.”
Giản Thần Hi lập tức ngậm miệng, nhìn chằm chằm vào Lục Niệm Ca.
Mà ánh mắt Lục Niệm Ca hoảng hốt nhìn đèn thủy tinh treo một bên, từ đầu đến cuối chưa từng nhìn đến sàn nhảy một lần nào nữa, trong đầu không ngừng hiện lên hình ảnh làn váy Lăng Mạt Mạt tung bay ưu nhã vì kỹ thuật nhảy của cô, đáy lòng của anh càng không thoải mái!
Như thế nào mới có thể thoải mái đây?
Khôi phục trí nhớ, nhìn người phụ nữ mình đã từng yêu bây giờ bị những người đàn ông khác ôm vào trong ngực, nhảy một điệu làm toàn trường kinh ngạc, đổi lại là bất kỳ người đàn ông nào, cũng sẽ không cam lòng!
Thật ra thì anh có tư cách gì để không cam lòng? Ban đầu lúc lạc lối, anh cũng không có nghĩ tới sẽ mất đi Lăng Mạt Mạt sao?
Vậy thì phải trách người nào đây?
Con người chính vì chỗ này mới bị coi thường, khi có được rồi thì càng không thèm để ý, càng không quý trọng, đợi đến lúc chân chính mất đi rồi, thì càng muốn có lại, sau đó mới nhận ra cả đời mình cũng không thể lấy lại được, cuối cùng còn dư lại chỉ có sự không cam lòng!
Lục Niệm Ca nghĩ đi nghĩ lại, thì kéo kéo khóe môi, nụ cười có chút tự giễu.
Giản Thần Hi nhìn anh cười như vậy, cảm thấy đau lòng, không tự chủ được vươn tay, nhẹ nhàng nắm tay của anh.
Lục Niệm Ca đứng tại chỗ lẵng lặng nhìn lòng bàn tay của mình, cúi đầu, trầm mặc không nói như trước.
Lý Tình Thâm mang theo Lăng Mạt Mạt xoay tròn cơ thể lần cuối để kết thúc điệu nhảy, lúc này hai người mới ngừng lại.
Toàn trường vang lên tiếng vỗ tay y hệt tiếng sấm rền.
Lăng Mạt Mạt hơi thở hổn hển, cô cảm thấy khiêu vũ giúp tâm tình mình thoải mái hơn, mặc dù mệt đến đầu đầy mồ hôi!
Lý Tình Thâm cũng hơi thở hổn hển, nhìn chằm chằm Lăng Mạt Mạt, đáy mắt tản ra ánh sáng chói lọi.
— —— —— —— —— ———