Lăng Mạt Mạt nghiêng đầu, từ trên bóng lưng Lý Tình Thâm, thấy được một chút hiu quạnh, giống như là hương vị thầm mến.
Một mình Lăng Mạt Mạt đứng ở trong phòng âm nhạc to lớn, đáy lòng nói không nên lời cảm giác mình rốt cuộc là như thế nào.
Lăng Mạt Mạt trở về phòng ngủ, sau khi tắm rửa xong, trong đầu vẫn nhớ lại lời Lý Tình Thâm nói, thế cho nên quên thói quen mình mỗi đêm – – – – nói chuyện với Enson.
Lúc điện thoại di động vang lên, Lăng Mạt Mạt đang ngẩn người nằm ở trên giường, cô cầm lên, nhìn thấy Enson gửi tin nhắn đến,【Ngủ chưa?】
【Chưa, em đang suy nghĩ một số chuyện.】Lăng Mạt Mạt trả lời.
【Nghĩ cái gì? 】
【Ca từ. 】 Sau khi Lăng Mạt Mạt đánh hai chữ này, lại bổ sung một câu,【Cái người biến thái kia ở đêm thất tịch lễ tình nhân cho em ca khúc mới sáng táng, là về thầm mến. 】
Khi Lăng Mạt Mạt gửi đi những lời này, trong đầu lại hiện lên lời Lý Tình Thâm nói, nếu cô từng thầm mến, thì hãy nghĩ lại ngày trước để cảm nhận tìm cảm này.
Cảm giác thầm mến.
Cô lại nhìn điện thoại di động.
Enson.
Lăng Mạt Mạt lập tức nghĩ, bây giờ cô không phải đang yêu thầm Enson sao?
Loại cảm giác này là cảm giác gì?
Lăng Mạt Mạt ôm gối đầu, mở to hai mắt, cảm thụ tỉ mỉ.
Đột nhiên, cô cảm thấy mình tràn ngập một linh cảm, lập tức xốc lên chăn, nói một câu với Enson, 【Chờ em một chút.】
Sau đó chân không, chạy đến phòng âm nhạc.
Lăng Mạt Mạt rút ra một tờ giấy, từ từ viết cảm nhận của mình từng chút từng chút một.
Việt thật nghiêm túc.
Đợi đến khi cô viết nốt một chữ cuối cùng, nụ cười hiện lên trên mặt cô, lúc này mới cầm lấy điện thoại di động, gửi tin nhắn cho Enson, 【Xong rồi.】
【Làm cái gì vậy?】
【Viết ca từ! Đột nhiên linh cảm tới.】Lăng Mạt Mạt bổ sung thêm một biểu tượng mỉm cười, 【Em gửi cho anh xem nhé.】
【Được.】
Lăng Mạt Mạt nhìn thấy Enson trả lời, thì đánh từng ca từ mình viết vào trên điện thoại di động, sau đó gửi đi.
Thật lâu sau, Enson vẫn chưa trả lời, Lăng Mạt Mạt không nhịn được lại nhắn một câu, 【Thế nào?】
【Chờ, anh nhìn lại. 】Enson ngắn gọn đáp lại mấy chữ.
Lăng Mạt Mạt không nói nữa, cầm lấy bút chỉnh sửa ca từ một lần nữa, nghĩ ngày mai đưa cho Lý Tình Thâm.
Nhìn thời gian, đã mười hai giờ đêm, duỗi thắt lưng, đứng lên, đi ra ngoài.
Lăng Mạt Mạt đến phòng bếp lầu một, rót một cốc nước, mới vừa uống một ngụm, khóe mắt liếc đến thùng rác ở phòng bếp, tầm mắt của cô lập tức dừng lại.
Lăng Mạt Mạt bưng cốc nước đi đến thùng rác, bên trong thùng rác không có đồ bỏ đi, nhưng trong túi rác màu đen, có mấy viên thuốc nhỏ màu trắng đặc biệt rõ ràng.
Lăng Mạt Mạt vươn tay, cầm một viên, liếc mắt một cái liền nhận ra là thuốc uống của Lý Tình Thâm.
Cô không nhịn được nhíu mày, đây là ăn cơm tối xong, cô đưa thuốc cho anh, tại sao lại ở chỗ này?
Lăng Mạt Mạt mím môi nghiêng đầu, dường như hiểu ra cái gì, thì một lần nữa đến phòng âm nhạc lầu ba, trực tiếp đi đến thùng rác trước cửa sổ sát đất, bên trong ném rất nhiều giấy bỏ, cô đổ ra, quả thật từ phía dưới cũng tìm được viên thuốc.
Cho nên anh chưa uống thuốc!
Đại thần cư nhiên ghét uống thuốc!
Lăng Mạt Mạt kinh ngạc, nghĩ thời gian đã rất trễ, sợ là anh đã ngủ rồi, không tiện đi quấy rầy, đợi đến ngày mai nói đi.