Nếu như quả thật muốn cùng một người lâu dài, như vậy không nên gấp mà để cho cô biết ngươi đó đối với cô tốt thế nào, nếu càng đối tốt cực hạn với cô quá, như vậy về sau sẽ chỉ làm cô cảm thấy càng ngày càng không như ý.
Huống chi, một người đối với một người chỉ là quá tốt, chưa chắc có thể đổi lấy chân ái, ở trong tình yêu, không thể có ngưỡng vọng, một người quá mức hèn mọn, đoạntình yêu kia chắc chắn sẽ chết non, mà cái anh muốn là yêu nhau bình đẳng, tương cứu trong lúc hoạn nạn. Cho nên, anh muốn quen với nếp cũ, tiến hành theo chất lượng, lại vừa lâu dài.
Ăn cơm xong, Lý Tình Thâm lái xe đưa Lăng Mạt Mạt về nhà, xe của anh nhanh chóng lái đi, giống nhau anh bình thường ưu nhã thong dong.
Cùng lúc đó bên trong xe, vẫn an tĩnh như cũ, lúc này Lăng Mạt Mạt không ngủ được, cũng không biết nên tìm cái đề tài gì nói chuyện với Lý Tình Thâm, thế nhưng loại trầm mặc, không khí này rất lúng túng, vì vậy Lăng Mạt Mạt suy nghĩ một chút, liền nói: “Cái đó, mở nhạc nhé.”
Cô vừa nói, vừa vươn tay, ấn xuống nút mở nhạc trong xe Lý Tình Thâm.
Ngay sau đó liền có âm nhạc êm dịu phát ra, Lăng Mạt Mạt nghe quen tai, vừa định hỏi là ca khúc gì, cô liền nghe được cái bài hát này là ca khúc mới của cô.
Cô mới thu âm không lâu, mình cũng không có thử nghe qua, tại sao bên trong xe Lý Tình Thâm lại có?
Cô hơi kinh ngạc nhìn Lý Tình Thâm, Lý Tình Thâm nhìn ra được cô hoài nghi, thản nhiên giải thích: “Tôi để cho bọn họ gửi cho tôi, thử nghe hiệu quả thế nào.”
Lăng Mạt Mạt gật đầu một cái, không nói gì.
Bên trong xe lại yên tĩnh.
Chỉ có tiếng hát của Lăng Mạt Mạt lượn quanh vang vọng ở bên trong xe.
Lời ca Lăng Mạt Mạt đã sớm ghi nhớ trong tâm, vào giờ phút này, gần tới mười một giờ, trên đường ngoài cửa xe, chung quanh ánh lên đèn nê ông, Lăng Mạt Mạt nhìn bên ngoài, nghe bài hát này, trong lúc bất chợt thì có một loại cảm giác đau thương.
Đây là thầm mến
Cô còn nhớ rõ, lúc cô viết bài hát này, là bởi vì linh cảm tới Enson, khi đó cô len lén yêu Enson, lo được lo mất, tâm thần thấp thỏm, sau đó bởi vì Lý Tình Thâm nhắc nhở, cô liền bất chợt đi tìm loại cảm giác đó, viết xuống bài ca này, sau đó còn nhờ Enson sửa cho cô
Đoạn thời gian này bận rộn, khiến cho cô dần dần đã không còn khó khăn nữa, nhưng trong lúc bất chợt nhớ tới, khiến cho tâm tình cô lại xuống dốc.
Bài hát đó đã hát đến □□—- yêu người giống như là loại tín ngưỡng, thành kính đến thương tích khắp người
Bài hát vốn uyển chuyển triền miên, cộng thêm câu từ này, bỗng dưng đáy lòng Lăng Mạt Mạt đáy co rút đau đớn, tay không nhịn được nắm chặt, cô nghiêng đầu, nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ, trong lúc bất chợt hốc mắt ươn ướt.
Cô vẫn buộc mình không nên nghĩ tới Enson, nhưng trong lúc bất chợt ở nơi đêm tối yên tĩnh, lúc nghĩ đến anh, cô mới biết, thì ra mình lại nhớ anh như thế, nhớ nhung những câu chứ côvà anh gửi nhau trên wechat, từng ly từng tý, nhớ nhung anh thận trọng anh dịu dàng anh khéo hiểu lòng người, nhớ nhung lời anh đơn giản lại có triết lý
Chỉ là không biết, bây giờ mỗi ngày anh trải qua ra sao? Thiếu một người tán gẫu với anh, anh có phát hiện không? Có mất mát không? Có tiếc nuối không?
Mà anh, có biết, có một người tên là Lăng Mạt Mạt, đang nhớ nhung với anh thành sông không?
Lăng Mạt Mạt càng nhớ, càng thấy được tim của mình cũng sắp vỡ rồi.
Lý Tình Thâm lẳng lặng lái xe, xuyên qua kính chiếu hậu trầm mặc nhìn cô gái không nói gì, ánh mắt của anh khẽ trở nên hoảng hốt.