Cái loại hồng đó, nhuộm cả núi tuyết thành màu vàng kim, ánh trăng sáng trong suốt, dần dần hòa chung một chỗ với mặt trời, ánh sáng nhật nguyệt hoà lẫn.
Tất cả mọi người nín thở, nhìn một màn vô cùng xinh đẹp này, cũng chậm rãi ngậm miệng, trong mắt mỗi người, toàn bộ hiện lên cảnh tượng không tưởng tượng nổi.
Lý Tình Thâm phản ứng lại đầu tiên, để cho mọi người nhanh chóng chuẩn bị, đi quay lại quang cảnh kỳ tích như vậy.
Lý Tình Thâm thản nhiên đứng ở một bên, nhìn lên nhóm người bận rộn trước mặt, cuối cùng tầm mắt khóa ở thân anh của Lăng Mạt Mạt lấy trời để làm bối cảnh.
Cô gái cách đó không xa, bộ dáng còn trẻ, tinh thần tràn trề sức sống, mặc dù ở trên đường sá xa xôi lắc lư mệt nhọc, da thịt vẫn cực kỳ tốt, làn da trắng nõn giống như một khối bạch ngọc.
Ngũ quan cô tuyệt đẹp, trên treo nụ cười ngọt ngào, hơi nghiêng đầu, ánh mắt ấm áp và mềm mại, giống như là nghĩ tới người mình thầm mến, toàn thân tràn đầy một loại ánh sáng tên là”Hạnh phúc“.
Sau khi có người hô bắt đầu quay, cô chậm rãi xoay người, hơi nghiêng đầu, xinh đẹp mang theo một chút đau thương, trẻ trung mang theo một chút dụ hoặc.
Nhất là đôi mắt kia, trong suốt đơn thuần, trắng đen rõ ràng, giống như là thuần khiết nhất trên cái thế giới này.
Môi của cô khẽ đóng, sau đó nhìn vào màn hình, mặt mày giãn ra từng chút, rồi sau đó khóe mắt cong lên, nụ cười lan tràn, mãi cho đến khóe môi, đầu tiên lỗ một đường cong, sau đó đường cong mở rộng từng chút, cuối cùng hai cánh môi mềm mại tách ra, lộ ra hàm răng trắng nõn, rực rỡ, làm cho người ta nhìn mà tâm tình cảm thấy cực kỳ tốt, đang hiện ra trước mắt mọi người.
Cảnh đẹp, người càng đẹp hơn.
Lý Tình Thâm nhìn một màn này, con ngươi chậm rãi co lại.
Truyền thuyết lâu đời có nói, khi mặt trời cực nóng và trăng sáng lạnh lẽo cùng treo trên một bầu trời, Nhật Nguyệt cùng nhau, lúc sớm chiều làm bạn, người có tình sẽ thành thân thuộc, cả đời gần nhau, không xa không rời.
Tầm mắt Lý Tình Thâm dần dần dãn ra, anh nhìn Nhật Nguyệt cùng nhau, nhìn cô gái xinh đẹp, ánh mắt từ từ trở nên mờ nhạt
Khi mặt trời dắt tay trăng sáng, Lăng Mạt Mạt, anh có thể yêu em hay không?
**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**
Từ trên núi cao, Lý Tình Thâm và Lăng Mạt Mạt trực tiếp ngồi trên máy bay, bay trở về thành phố X.
Vừa lên máy bay, Lăng Mạt Mạt đã ngủ mất.
Cô ngủ rất say, mãi cho đến khi máy bay chạm đất, Lăng Mạt Mạt mới tỉnh lại, quay đầu, nhìn phi trường thành phố X quen thuộc, hoàn cảm thân thiết, nhất thời tỉnh táo lại, trên mặt hiện lên nụ cười sáng loáng, hưng phấn khác thường.
Xuống máy bay, Lý Tình Thâm lái xe đưa Lăng Mạt Mạt về nhà.
Dọc theo đường đi, Lăng Mạt Mạt vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, sinh sống nhiều năm như vậy, mỗi một cảnh vật ở thành phố X, Lăng Mạt Mạt đã sớm nhìn chán, vậy mà mà mới đi hai tháng, Lăng Mạt Mạt lại cảm thấy nhìn vào cực kỳ thoải mái, thậm chí có nơi, cũng đã thay đổi rõ ràng.
Thỉnh thoảng Lăng Mạt Mạt nghiêng đầu, quay về phía Lý Tình Thâm nđang chuyên chú lái xe, nói qua những thứ phát hiện thay đổi bên ngoài cửa sổ.
Lý Tình Thâm nghe thấy cô nói, sẽ bình tĩnh quay đầu, liếc mắt nhìn, sau đó nhẹ nhàng”Ừ” một tiếng, rồi quay đầu, duy trì tư thái thanh phong cao nhã tiếp tục láixe.