Doãn Tử Chương dẫn Chu Chu tới một cây đại thụ dưới chân núi, xác định tất cả pháp bảo phòng thân của nàng đều được huy động, mới ôm lấy Tiểu Trư đi tới phía trước một sơn động gần đó, chỉ huy Tiểu Trư phóng hỏa.
Từ trước tới giờ, Tiểu Trư luôn răm rắp nghe lệnh Doãn Tử Chương, một khẩu lệnh một động tác, hắn vừa ra lệnh liền lập tức há to mồm, một đạo hỏa long khổng lồ phun sâu vào trong sơn động,
Chỗ Hỏa Long tràn tới, kể cả núi đã cũng trong nháy mắt biến thành dung nham đỏ bừng, sinh vật trong động thậm chí chưa kịp có động tác hay kêu một tiếng đã hóa thành tro bụi.
Hỏa Long phát ra uy áp vô cùng kinh khủng, khiến Thiết Trảo Ma Điêu trên toàn bộ ngọn núi đều rối loạn, giương đôi cánh khổng lồ rối rít bay trên bầu trời, có một ít con phát hiện thân ảnh của Doãn Tử Chương thì rít lên đáp xuống.
Tay Doãn Tử Chương vung lên, vô số châm bằng băng xuyên qua đâm thẳng vào mắt và đầu của mấy con ma điêu này, bọn chúng không có cơ hội chạy nữa rơi phịch xuống nằm trên mặt đất.
Mặc dù nhanh chóng giành thắng lợi nhưng Doãn Tử Chương không dám ham chiến, ôm lấy Tiểu Trư nhanh chóng chạy về chỗ Chu Chu ẩn thân, nhưng ở đó đã không có một bóng người.
Yêu Hồ cười híp mắt dựa trên đầu giường thủy tinh, nhìn vào tấm gương thủy tinh lớn, trong gương hiện ra hình ảnh Doãn Tử Chương ôm Tiểu Trư lo lắng tìm kiếm ở nơi Chu Chu mất tích.
Hắn tự tay sờ sờ gương mặt Chu Chu, cười đến không đứng đắn: “Tiểu mỹ nhân, nàng hôn ta một cái thì ta sẽ cho hắn đi vào có được hay không?”
Chu Chu bị hắn dọa sợ đến nhảy dựng lên, chạy xa mấy bước, còn không quên uy hiếp: “Ta sẽ kể với Phần tiền bối, ngươi là kẻ hoa tâm phong lưu bại hoại, nơi nơi đùa giỡn cô bé!”
Khi Tiểu Trư vừa phóng hỏa vào sơn động, Chu Chu đã bị Yêu Hồ làm phép đưa vào Hoàng Lăng, sau khi nàng đi vào mới phát hiện Doãn Tử Chương và Tiểu Trư còn bị giữ ở bên ngoài.
Trước khi đến đây Doãn Tử Chương đã nghiêm nghị cảnh cáo nàng, không được để cho Yêu Hồ tùy tiện thân cận, nếu không sẽ kéo đứt lỗ tai heo của nàng, cho nên nàng vừa nghe thấy lời yêu hồ thì vội vã tránh thật xa.
Yêu Hồ nghe nàng nhắc đến Phần Bích Thấm thì nụ cười trên mặt nhất thời nhạt dần, hừ nhẹ một tiếng đưa vay vẫy vẫy về phía gương thủy tinh, chỉ chốc lát sau, Doãn Tử Chương và Tiểu Trư đều xuất hiện trong điện, Chu Chu lập tức chạy tới cạnh hắn.
Yêu Hồ chỉ chỉ Tiểu Trư nói: “Hỏa linh của ngươi? Ha ha… một thần điểu không làm lại đi giả dạng một con heo!”
Chu Chu cẩn thận liếc nhìn Doãn Tử Chương một cái, thấy hắn không có phản ứng gì mới gật đầu thừa nhận. Nàng biết ở trước mặt Yêu Hồ, nàng căn bản không có biện pháp giấu được bí mật gì cả.
Kết quả đầu nàng mới khẽ cúi xuống một chút, cánh tay đã bị Doãn Tử Chương bấm một cái, hơn nữa bị hắn hung hăng lườm có ý: “Cái gì ta cũng nói với muội vậy mà muội lại dấu ta nhiều bí mật như vậy.”
Nàng có nỗi khổ tâm không nói được thì thôi, nhưng Yêu Hồ có thể hỏi được một cách rõ ràng đàng hoàng như đã hiểu rõ hết thảy, thật sự Doãn Tử Chương không muốn thừa nhận trong lòng hắn có chút ghen tị ê ẩm.
Chu Chu chột dạ níu tay áo của hắn không dám nói lời nào.
Ánh mắt Yêu Hồ chuyển vài vòng trên người hai người, trong lòng hiểu rõ, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: “Tiểu tử này có gì tốt, nàng sợ hắn cứ như chuột sợ mèo vậy.”
“Di? Nàng vừa có Hỏa linh lại có Mộc Linh, dù sao cũng phải là Luyện Đan Sư bát phẩm trở lên, vừa lúc có thể giúp A Thấm nhà ta luyện Đại Luân Hồi đan.” Yêu hồ nhớ tới chuyện này thì hưng phấn đến mức bật người dậy từ trên giường thủy tinh, hai mắt sáng ngời ngó chừng Chu Chu.
Chu Chu bị hắn nhìn như vậy có chút sợ, không tự chủ được trốn ra sau lưng Doãn Tử Chương rồi nói: “Ta, lần trước ta có tìm được một chút dược liệu cần thiết để luyện chế Đại Luân hồi đan, liền mang tới cho ngươi, không biết ngươi có còn thiếu những dược liệu này hay không…” vừa nói vừa dúi hộp ngọc đựng mấy loại linh dược vào tay Doãn Tử Chương.
Yêu Hồ vừa nghe thì vui mừng, đưa tay nhận lấy hộp ngọc mà Doãn Tử Chương đưa tới, mở ra nhìn kỹ rồi đưa hai loại trả lại cho Chu Chu nói: “Hai loại này đã có, những thứ khác thì ta còn thiếu. Tiểu mỹ nhân thật tốt, ta đã biết nàng nhất định sẽ nhớ mà.”
Chu Chu bị hắn khích lệ như thế thì dở khóc dở cười.
Yêu Hồ cất giữ hộp ngọc cẩn thận xong thì lại nhắc tới chuyện luyện đan: “Hơn một năm trước Luân Hồi Thông Linh thảo đã chín, ta đã mang theo A Thấm đến Đan quốc, kết quả phát hiện trong Đan tộc chỉ còn một đống giá áo túi cơm, cuối cùng mới tìm thấy hai Luyện Đan sư bát phẩm, nhìn dáng dấp chỉ tạm được. Ta làm sao có thể yên tâm để cho bọn họ luyện đan? Thân thể A Thấm rất suy yếu, không thể ở bên ngoài quá lâu, ta không có biện pháp gì khác đành mang nàng ấy về đây rồi tính tiếp. Nàng đã đến là tốt rồi, ta tình nguyện tin nàng!”
Chu Chu cười khổ nói: “Ta chỉ luyện qua đan dược thất phẩm, ngươi bảo ta luyện chế đan dược cửu phẩm như Đại Luân Hồi đan là quá để mắt tới ta.”
Yêu Hồ không tin nói: “Làm sao có thể, nàng có thể phân liệt ra cả Hỏa linh và Mộc linh, nghĩa là hiểu biết đối với linh dược và lửa còn hơn cả A Thấm. A Thấm đã là Luyện Đan Sư bát phẩm, nàng so với nàng ấy lợi hại hơn thì sao có thể không luyện chế được đan dược cửu phẩm.”
“Ngươi cũng nhìn ra được, ta bị phong ấn…” Chu Chu bất đắc dĩ nói.
“Ta thay ngươi giải phong ấn.”
“Không được!” Doãn Tử Chương chợt lên tiếng chặn lại
“Tại sao không được?Sợ địch nhân của Tiểu mỹ nhân? Hừ… có ta ở đây thì có gì phải sợ?” Yêu Hồ mất hứng nói.
“Ngươi cũng tận mắt thấy tình huống bây giờ của Đan tộc rồi, Chu Chu biến thành như thế này cũng bởi vì người đã hạ thủ Đan tộc, ngươi xác định ngươi có thể đối phó được người đó?” Doãn Tử Chương lạnh lùng nói.
Yêu Hồ nghĩ đến những việc mình đã thấy ở Đan Quốc, còn có đủ loại tin đông về sự suy bại của Đan Tộc, kẻ chủ mưu cường hãn vô địch phía sau, nhất thời có chút nhụt trí. Thái tử Đan Quốc hiện tại cho dù không phải cao thủ Đại Thừa kỳ, cũng xê xích không xa, hơn nữa nghe nói thái tử đã dung hợp hai loại Thiên Hỏa, thậm chí đang cố gắng thu thập loại thứ ba.
Đối thủ biến thái như vậy, thật sự hắn không đối phó được.
“Vậy phải làm sao bây giờ?Để cho A Thấm của ta tiếp tục như vậy, vĩnh viễn không khôi phục được sao?”Yêu Hồ vừa phiền não vừa bức bối.
“Đan tộc còn có mấy vị lão tổ tông ẩn cư ở hải ngoại, ta thay ngươi đi xin bọn họ giúp ngươi luyện đan có được hay không?” Chu Chu đề nghị.
“Được được! Dù sao phẩm chất của vài loại linh dược phối liệu ở chỗ ta cũng chưa đủ tốt, muốn tìm được thứ tốt hơn còn cần chút thời gian, nàng sớm thay ta đi mời mấy lão tổ tông tới cửa. Đáng tiếc A Thấm không thể rời khỏi nơi này quá lâu, nếu không nàng nói cho ta biết địa điểm, ta tự mang A Thấm đi tìm bọn họ là được rồi.”Yêu Hồ một lần nữa thấy có hy vọng, một đôi mắt hồ ly càng sang rạng rỡ, càng phát ra tuấn mỹ yêu mỵ.
Hắn suy nghĩ một chút, đi vào sờ soạng một cái hộp rồi ném cho Chu Chu nói: “Vật nhỏ bên trong cho nàng, còn có ba sợi lông ở my tâm (giữa hai lông mày) của ta, chỉ cần đốt một cây trong đó là có thể khám phá hết thảy ảm thuật phong ấn trong thời gian một nén nhang, ngoài ra có một ngọc bài, mang theo nó có thể tự do xuất nhập chỗ này, lần tới khi tìm ta không nên phóng hỏa lung tung nũa,vạn nhất cháy hỏng Hoàng lăng của ta thì nàng phải lấy thân ra bồi thường cho ta.”
Vừa nói lại tung một mị nhãn, nhưng lúc này Chu Chu thật sự không thấy được, nàng bị Doãn Tử Chương đứng chắn trước mặt, che kín ở phía sau.
Yêu Hồ không đạt được ý nguyện là thấy bộ dáng khả ái của tiểu mỹ nhân khi đỏ mặt tim loạn nhịp thì không cam lòng, nghiêng qua liếc Doãn Tử Chương một cái, xuy thanh châm biếm: “Ngươi thích ăn dấm như vậy, đến lúc nàng khôi phục dung mạo thật ngươi có mà ghen tị đến chết…”
Doãn Tử Chương dẫn Chu Chu tới một cây đại thụ dưới chân núi, xác định tất cả pháp bảo phòng thân của nàng đều được huy động, mới ôm lấy Tiểu Trư đi tới phía trước một sơn động gần đó, chỉ huy Tiểu Trư phóng hỏa.
Từ trước tới giờ, Tiểu Trư luôn răm rắp nghe lệnh Doãn Tử Chương, một khẩu lệnh một động tác, hắn vừa ra lệnh liền lập tức há to mồm, một đạo hỏa long khổng lồ phun sâu vào trong sơn động,
Chỗ Hỏa Long tràn tới, kể cả núi đã cũng trong nháy mắt biến thành dung nham đỏ bừng, sinh vật trong động thậm chí chưa kịp có động tác hay kêu một tiếng đã hóa thành tro bụi.
Hỏa Long phát ra uy áp vô cùng kinh khủng, khiến Thiết Trảo Ma Điêu trên toàn bộ ngọn núi đều rối loạn, giương đôi cánh khổng lồ rối rít bay trên bầu trời, có một ít con phát hiện thân ảnh của Doãn Tử Chương thì rít lên đáp xuống.
Tay Doãn Tử Chương vung lên, vô số châm bằng băng xuyên qua đâm thẳng vào mắt và đầu của mấy con ma điêu này, bọn chúng không có cơ hội chạy nữa rơi phịch xuống nằm trên mặt đất.
Mặc dù nhanh chóng giành thắng lợi nhưng Doãn Tử Chương không dám ham chiến, ôm lấy Tiểu Trư nhanh chóng chạy về chỗ Chu Chu ẩn thân, nhưng ở đó đã không có một bóng người.
Yêu Hồ cười híp mắt dựa trên đầu giường thủy tinh, nhìn vào tấm gương thủy tinh lớn, trong gương hiện ra hình ảnh Doãn Tử Chương ôm Tiểu Trư lo lắng tìm kiếm ở nơi Chu Chu mất tích.
Hắn tự tay sờ sờ gương mặt Chu Chu, cười đến không đứng đắn: “Tiểu mỹ nhân, nàng hôn ta một cái thì ta sẽ cho hắn đi vào có được hay không?”
Chu Chu bị hắn dọa sợ đến nhảy dựng lên, chạy xa mấy bước, còn không quên uy hiếp: “Ta sẽ kể với Phần tiền bối, ngươi là kẻ hoa tâm phong lưu bại hoại, nơi nơi đùa giỡn cô bé!”
Khi Tiểu Trư vừa phóng hỏa vào sơn động, Chu Chu đã bị Yêu Hồ làm phép đưa vào Hoàng Lăng, sau khi nàng đi vào mới phát hiện Doãn Tử Chương và Tiểu Trư còn bị giữ ở bên ngoài.
Trước khi đến đây Doãn Tử Chương đã nghiêm nghị cảnh cáo nàng, không được để cho Yêu Hồ tùy tiện thân cận, nếu không sẽ kéo đứt lỗ tai heo của nàng, cho nên nàng vừa nghe thấy lời yêu hồ thì vội vã tránh thật xa.
Yêu Hồ nghe nàng nhắc đến Phần Bích Thấm thì nụ cười trên mặt nhất thời nhạt dần, hừ nhẹ một tiếng đưa vay vẫy vẫy về phía gương thủy tinh, chỉ chốc lát sau, Doãn Tử Chương và Tiểu Trư đều xuất hiện trong điện, Chu Chu lập tức chạy tới cạnh hắn.
Yêu Hồ chỉ chỉ Tiểu Trư nói: “Hỏa linh của ngươi? Ha ha… một thần điểu không làm lại đi giả dạng một con heo!”
Chu Chu cẩn thận liếc nhìn Doãn Tử Chương một cái, thấy hắn không có phản ứng gì mới gật đầu thừa nhận. Nàng biết ở trước mặt Yêu Hồ, nàng căn bản không có biện pháp giấu được bí mật gì cả.
Kết quả đầu nàng mới khẽ cúi xuống một chút, cánh tay đã bị Doãn Tử Chương bấm một cái, hơn nữa bị hắn hung hăng lườm có ý: “Cái gì ta cũng nói với muội vậy mà muội lại dấu ta nhiều bí mật như vậy.”
Nàng có nỗi khổ tâm không nói được thì thôi, nhưng Yêu Hồ có thể hỏi được một cách rõ ràng đàng hoàng như đã hiểu rõ hết thảy, thật sự Doãn Tử Chương không muốn thừa nhận trong lòng hắn có chút ghen tị ê ẩm.
Chu Chu chột dạ níu tay áo của hắn không dám nói lời nào.
Ánh mắt Yêu Hồ chuyển vài vòng trên người hai người, trong lòng hiểu rõ, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: “Tiểu tử này có gì tốt, nàng sợ hắn cứ như chuột sợ mèo vậy.”
“Di? Nàng vừa có Hỏa linh lại có Mộc Linh, dù sao cũng phải là Luyện Đan Sư bát phẩm trở lên, vừa lúc có thể giúp A Thấm nhà ta luyện Đại Luân Hồi đan.” Yêu hồ nhớ tới chuyện này thì hưng phấn đến mức bật người dậy từ trên giường thủy tinh, hai mắt sáng ngời ngó chừng Chu Chu.
Chu Chu bị hắn nhìn như vậy có chút sợ, không tự chủ được trốn ra sau lưng Doãn Tử Chương rồi nói: “Ta, lần trước ta có tìm được một chút dược liệu cần thiết để luyện chế Đại Luân hồi đan, liền mang tới cho ngươi, không biết ngươi có còn thiếu những dược liệu này hay không…” vừa nói vừa dúi hộp ngọc đựng mấy loại linh dược vào tay Doãn Tử Chương.
Yêu Hồ vừa nghe thì vui mừng, đưa tay nhận lấy hộp ngọc mà Doãn Tử Chương đưa tới, mở ra nhìn kỹ rồi đưa hai loại trả lại cho Chu Chu nói: “Hai loại này đã có, những thứ khác thì ta còn thiếu. Tiểu mỹ nhân thật tốt, ta đã biết nàng nhất định sẽ nhớ mà.”
Chu Chu bị hắn khích lệ như thế thì dở khóc dở cười.
Yêu Hồ cất giữ hộp ngọc cẩn thận xong thì lại nhắc tới chuyện luyện đan: “Hơn một năm trước Luân Hồi Thông Linh thảo đã chín, ta đã mang theo A Thấm đến Đan quốc, kết quả phát hiện trong Đan tộc chỉ còn một đống giá áo túi cơm, cuối cùng mới tìm thấy hai Luyện Đan sư bát phẩm, nhìn dáng dấp chỉ tạm được. Ta làm sao có thể yên tâm để cho bọn họ luyện đan? Thân thể A Thấm rất suy yếu, không thể ở bên ngoài quá lâu, ta không có biện pháp gì khác đành mang nàng ấy về đây rồi tính tiếp. Nàng đã đến là tốt rồi, ta tình nguyện tin nàng!”
Chu Chu cười khổ nói: “Ta chỉ luyện qua đan dược thất phẩm, ngươi bảo ta luyện chế đan dược cửu phẩm như Đại Luân Hồi đan là quá để mắt tới ta.”
Yêu Hồ không tin nói: “Làm sao có thể, nàng có thể phân liệt ra cả Hỏa linh và Mộc linh, nghĩa là hiểu biết đối với linh dược và lửa còn hơn cả A Thấm. A Thấm đã là Luyện Đan Sư bát phẩm, nàng so với nàng ấy lợi hại hơn thì sao có thể không luyện chế được đan dược cửu phẩm.”
“Ngươi cũng nhìn ra được, ta bị phong ấn…” Chu Chu bất đắc dĩ nói.
“Ta thay ngươi giải phong ấn.”
“Không được!” Doãn Tử Chương chợt lên tiếng chặn lại
“Tại sao không được?Sợ địch nhân của Tiểu mỹ nhân? Hừ… có ta ở đây thì có gì phải sợ?” Yêu Hồ mất hứng nói.
“Ngươi cũng tận mắt thấy tình huống bây giờ của Đan tộc rồi, Chu Chu biến thành như thế này cũng bởi vì người đã hạ thủ Đan tộc, ngươi xác định ngươi có thể đối phó được người đó?” Doãn Tử Chương lạnh lùng nói.
Yêu Hồ nghĩ đến những việc mình đã thấy ở Đan Quốc, còn có đủ loại tin đông về sự suy bại của Đan Tộc, kẻ chủ mưu cường hãn vô địch phía sau, nhất thời có chút nhụt trí. Thái tử Đan Quốc hiện tại cho dù không phải cao thủ Đại Thừa kỳ, cũng xê xích không xa, hơn nữa nghe nói thái tử đã dung hợp hai loại Thiên Hỏa, thậm chí đang cố gắng thu thập loại thứ ba.
Đối thủ biến thái như vậy, thật sự hắn không đối phó được.
“Vậy phải làm sao bây giờ?Để cho A Thấm của ta tiếp tục như vậy, vĩnh viễn không khôi phục được sao?”Yêu Hồ vừa phiền não vừa bức bối.
“Đan tộc còn có mấy vị lão tổ tông ẩn cư ở hải ngoại, ta thay ngươi đi xin bọn họ giúp ngươi luyện đan có được hay không?” Chu Chu đề nghị.
“Được được! Dù sao phẩm chất của vài loại linh dược phối liệu ở chỗ ta cũng chưa đủ tốt, muốn tìm được thứ tốt hơn còn cần chút thời gian, nàng sớm thay ta đi mời mấy lão tổ tông tới cửa. Đáng tiếc A Thấm không thể rời khỏi nơi này quá lâu, nếu không nàng nói cho ta biết địa điểm, ta tự mang A Thấm đi tìm bọn họ là được rồi.”Yêu Hồ một lần nữa thấy có hy vọng, một đôi mắt hồ ly càng sang rạng rỡ, càng phát ra tuấn mỹ yêu mỵ.
Hắn suy nghĩ một chút, đi vào sờ soạng một cái hộp rồi ném cho Chu Chu nói: “Vật nhỏ bên trong cho nàng, còn có ba sợi lông ở my tâm (giữa hai lông mày) của ta, chỉ cần đốt một cây trong đó là có thể khám phá hết thảy ảm thuật phong ấn trong thời gian một nén nhang, ngoài ra có một ngọc bài, mang theo nó có thể tự do xuất nhập chỗ này, lần tới khi tìm ta không nên phóng hỏa lung tung nũa,vạn nhất cháy hỏng Hoàng lăng của ta thì nàng phải lấy thân ra bồi thường cho ta.”
Vừa nói lại tung một mị nhãn, nhưng lúc này Chu Chu thật sự không thấy được, nàng bị Doãn Tử Chương đứng chắn trước mặt, che kín ở phía sau.
Yêu Hồ không đạt được ý nguyện là thấy bộ dáng khả ái của tiểu mỹ nhân khi đỏ mặt tim loạn nhịp thì không cam lòng, nghiêng qua liếc Doãn Tử Chương một cái, xuy thanh châm biếm: “Ngươi thích ăn dấm như vậy, đến lúc nàng khôi phục dung mạo thật ngươi có mà ghen tị đến chết…”