Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Nga Mỵ

Chương 240: Thức Tỉnh

Tác giả: Nga Mi
Chọn tập

Ánh sáng màu tím bạc mãnh liệt duy trì trong ba lần hô hấp mới hoàn toàn biến mất , cả sườn đất là một mảng cháy đen, khói xanh lượn lờ, chỉ còn lại một mình Doãn Tử Chương áo trắng như tuyết ngồi ngay ngắn ở chính giữa.

Áo trắng này là do Yêu Hồ lấy từ trên người Tiết Thiết Long đệ tử của Cao Xuyên Hiếu mượn Hoa kính Phật đưa cho Chu Chu bọn họ, ngày đó Tiết Thiết Long bị Cao Xuyên Hiếu một kích toàn lực nhưng không có lập tức bỏ mạng, chính là nhờ vào bảo y hộ thân này. Áo bào màu lam mà Doãn Tử Chương mặc ở phía ngoài hiện tại đã bị Lôi Điện làm thành bụi.

Sắc mặt của hắn so với y phục trên người còn trắng hơn , nhưng là hắn vẫn còn sống! Hắn ở trong Vô Thanh Kinh Lôi trực tiếp oanh kích mà vẫn còn sống! Hoàn toàn không sao cả.

Chu Chu là người đầu tiên chạy tới, Đề Thiện Thượng đến khi kịp phản ứng cũng một loạt chạy đến.

Bọn họ người còn chưa tới sườn đất thì Doãn Tử Chương đã há miệng liên tiếp nôn ra ba ngụm máu đen. Bảo Pháp Hổ động tác nhanh nhất, một tay đở lấy, liền tinh tế kiểm tra tình huống thân thể của hắn, thở phào một cái nói: “Hoàn hảo hoàn hảo, phun máu đen ra là tốt.”

Doãn Tử Chương bị thương rất nặng đã lâm vào hôn mê, nhưng tánh mạng vô sự. Chu Chu móc ra rất nhiều bình bình lọ lọ để cho Bảo Pháp Hổ chọn loại đan dược thích hợp uy hắn ăn vào.

Đám người Bảo Pháp Hổ không dám trì hoãn, lập tức lên đường đưa trở về phái Thánh Trí, còn dư lại còn lại các tu sĩ ba phái hai mặt nhìn nhau, đủ loại tư vị trong lòng.

Doãn Tử Chương không ở trong trận Vô Thanh Kinh Lôi kinh hoàng đó bỏ mình, vậy cho thấy hắn đã thành công Độ Kiếp. Từ biểu hiện của những người phái Thánh Trí đó thì xem ra mặc dù thương thế hắn nặng, nhưng cũng không nguy hiểm tánh mạng.

Thấy hắn lựa chọn dựa vào bản thân trực tiếp chống lại một trận lôi kiếp, những Tu sĩ lúc trước còn tồn tại loại tâm tư không đứng đắn cũng không khỏi kính trọng vài phần, khó trách người ta có thể tuổi còn trẻ đạt được Kết Đan, chỉ bằng phần dũng khí cùng với kiên nghị này thì có thể bỏ xa bọn họ.

Tin tức Doãn Tử Chương ở ngoài Đoạn Tiên cốc Kết Đan lịch kiếp rất nhanh truyền khắp Tây Nam. Hắn vốn là một Tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ sau khi tiến vào Đoạn Tiên cốc mười ngày đã có thể lên tới Kết Đan rồi, lại liên tưởng đến số lượng yêu thú lên cấp đột biến trong cốc, mọi người cơ hồ cũng có thể khẳng định, vào trong Đoạn Tiên cốc này nhất định sẽ nhặt được đồ vật nhanh chóng tăng tu vi.

Cái này không cần phái Thánh Trí đề nghị. Ba phái còn lại cơ hồ cả đêm liền bắt đầu gấp gáp chế tạo bùa xuất trận, tổ chức các tu sĩ Trúc Cơ kỳ tiến vào Đoạn Tiên cốc. Đáng tiếc mặc dù giết gần hết yêu thú trong cốc, vẫn không thu hoạch được gì.

Doãn Tử Chương được hộ tống về phái Thánh Trí, cả phái trên dưới đều bị kinh động.

Vưu Thiên Nhận khi biết được đồ đệ yêu quý đạt kỳ tích Kết Đan thành công nhưng trọng thương hôn mê, vừa đau lòng vừa vui mừng. Lúc này liền trực tiếp để hắn ở lại trong phủ của mình tự mình chăm sóc.

Chờ đến lúc Đề Thiện Thượng đem số lượng lớn bảo vật thu được từ bảo tàng của Băng Hỏa Thần Vương giao tận tay cho sư phụ cùng với chưởng môn Phù Ngọc, cho dù định lực hai người cực mạnh cũng không khỏi được một trận mừng như điên.

Với thực lực phái Thánh Trí bây giờ, nếu như bị phát hiện có được một bảo tàng khổng lồ như vậy, chỉ sợ lập tức sẽ dẫn đến phiền toái, cho nên sau khi mọi người thương nghị, nhất trí quyết định trước tiên nên giấu diếm chuyện này, cứ im hơi lặng tiếng mà phát tài a.

Tiểu Trư nuốt Trường Sinh Tiên Hỏa. Chuyện này Chu Chu đã khẩn cầu từ trước , Đề Thiện Thượng bọn họ chỉ bí mật nói với Vưu Thiên Nhận, ngay cả Phù Ngọc cũng không biết, tuyệt đối cũng sẽ không nói cho bất cứ người ngoài nào biết được.

Về phần chuyện Doãn Tử Chương kết đan, không thể nào giấu diếm, cuối cùng thương nghị kết quả là công bố Doãn Tử Chương cùng bọn họ hợp lực giết chết một con yêu thú hệ Băng cấp năm trong cốc, hơn nữa cơ duyên xảo hợp thành công luyện hóa nội đan của nó, khiến cho thực lực Doãn Tử Chương tăng lên.

Loại lý do này mặc dù có chút miễn cưỡng, nhưng Tu Tiên giới không thiếu nhất chính là những cơ duyên cùng truyền kỳ ly kỳ cổ quái , chỉ cần bọn họ một mực chắc chắn chuyện chính là như thế, mọi người cũng không thể nói khác được.

Từ sau khi Doãn Tử Chương chịu lôi kiếp cho đến nay vẫn trong trạng thái hôn mê, Chu Chu cũng ở lại trong phủ của Vưu Thiên Nhận để chiếu cố hắn. Thấy dung nhan hắn tiều tụy nằm ở trên giường nhìn mà đau lòng , nếu như không phải là Vưu Thiên Nhận một lần nữa bảo đảm hắn vô sự, thì Chu Chu đoán chừng chính mình một ngày cũng không chịu nổi.

Vào ngày thứ ba Doãn Tử Chương hôn mê. Sáng sớm Chu Chu theo thường lệ đi xem hắn, đi tới bên giường phát hiện sắc mặt của hắn so với hôm qua khó coi hơn mấy phần. màu da trắng bệch không hề có chút sức sống, hơn nữa nhìn đi nhìn lại còn có nhiều nếp nhăn .

Nếp nhăn? Chu Chu cả kinh, nhìn chăm chú thật kỹ, thật sự là mặt có nếp nhăn !

Doãn Tử chương mới hai mươi ba tuổi, hơn nữa lại là người tu tiên, làm sao có thể có nếp nhăn nhanh như vậy? !

Chu Chu cẩn thận duỗi ngón tay ra khẽ chạm vào mặt của hắn, không cảm thấy có chút nào co dãn, xúc cảm hết sức quái dị. Nàng bạo gan hơi dùng sức vuốt vuốt, cả khối da như thế nhưng lại bị móng tay nhỏ của Chu Chu trực tiếp cào rớt!

Chu chu bị làm cho sợ đến cơ hồ muốn thét chói tai, nhưng mảnh da tróc ra kia không hề có máu rỉ ra, ngược lại lộ ra một ít da thịt nhẵn nhụi trắng như bạch ngọc.

Đây là chuyện gì? !

“Tử Chương trải qua Vô Thanh Kinh Lôi có thể nói giống như là tẩy tủy dịch kinh, gân cốt cứng cáp, làn da rực rỡ hẳn lên, thân thể cường độ có đến gần Tu sĩ Nguyên Anh kỳ, nhiều nhất qua nữa hai ngày sẽ tỉnh lại.” Giọng nói của Vưu Thiên Nhận từ phía sau Chu Chu truyền đến, mang theo vài phần cảm khái và vui mừng. cho tới giờ khắc này ông mới chính thức xác định tình trạng của Doãn Tử Chương, mặc dù những đệ tử ông thu nhận đều vô cùng xuất sắc, nhưng một người so với một người càng làm cho ông quan tâm hơn.

Chu Chu nghe lời này, hoàn toàn yên tâm thả lỏng tảng đá lớn trong lòng, xoay người kêu một tiếng: “Đại sư phụ.”

Vẻ mặt Vưu Thiên nhận phức tạp nhìn nàng gật đầu, nói: “Sư phụ con bên kia hình như có chút động tĩnh, có lẽ không tới một tháng nữa cũng sắp xuất quan. Con hôm nay trở về nghỉ ngơi thật tốt, qua một lúc ta sẽ cùngTử Chương bế quan, giúp củng cố Kim Đan cảnh giới của hắn.”

Chu Chu biết kế tiếp mình giúp không được gì, cũng không thể lưu lại, rất nghe lời liền cáo từ rời đi.

Từ trước đến nay Vưu Thiên Nhận vẫn không hiểu vì sao Doãn Tử Chương lại coi trọng một tiểu thôn cô bình thường như vậy, thuật luyện đan của Chu Chu rất tốt hoặc có thể nói là hết sức xuất chúng, nhưng hiển nhiên Doãn Tử Chương không phải bởi vì thuật luyện đan của nàng mới thân cận với nàng. Từ lần đầu tiên ông nhìn thấy hai hài tử này xuất hiện, ông đã phát hiện bọn họ không muốn rời xa lẫn nhau.

Chu Chu đối với Doãn Tử Chương nói gì nghe nấy không hề nhiều lời, Doãn Tử Chương ngoài mặt đối với Chu Chu hô to gọi nhỏ, vênh mặt hất hàm sai khiến, nhưng ai có thể cũng có thể dễ dàng phát hiện Chu Chu thật ra chính là xương sườn mềm của hắn, chỉ cần Chu Chu phát sinh chuyện gì thì Doãn Tử Chương là người đầu tiên nhảy dựng lên bất kể hậu quả mà bảo hộ nàng.

Doãn Tử Chương càng xuất sắc thì Vưu Thiên Nhận càng đố kỵ với Chu Chu, ông thật sợ tương lai có một ngày đệ tử xuất sắc nhất của hắn sẽ vì Chu Chu mà mệt mỏi.

May là Chu Chu nhìn sơ cũng không phải chỉ đơn giản như vậy. . . . . . Vưu Thiên Nhận cảm thấy càng nghĩ càng phiền phức, dứt khoát không thèm nghĩ nữa.

Hai ngày nháy mắt lại trôi qua, đối với Chu Chu thì cứ như sống một ngày bằng một năm. Dựa theo Vưu Thiên Nhận nói, chậm nhất là buổi trưa Doãn Tử Chương có thể xuất quan, nàng bò dậy thật sớm làm món mỳ gà mà Doãn Tử Chương thích ăn nhất, đang chuẩn bị phát dẫn âm phù gọi Bùi Cốc đưa nàng lên đỉnh núi Ứng Bàng chờ trước phủ của Vưu Thiên Nhận, bỗng nhiên thấy ngoài cửa bóng người chợt lóe, một giọng nói quen thuộc truyền đến:

“Coi như muội không có ngốc đến hết thuốc chữa, sáng sớm đã biết làm đồ ăn ngon chờ ta. . . ..”

Chu Chu không dám tin ngẩng lên đầu, Doãn Tử Chương đang đứng ở bên cạnh cửa, vẻ mặt thoải mái vui vẻ nhìn nàng.

Ánh sáng màu tím bạc mãnh liệt duy trì trong ba lần hô hấp mới hoàn toàn biến mất , cả sườn đất là một mảng cháy đen, khói xanh lượn lờ, chỉ còn lại một mình Doãn Tử Chương áo trắng như tuyết ngồi ngay ngắn ở chính giữa.

Áo trắng này là do Yêu Hồ lấy từ trên người Tiết Thiết Long đệ tử của Cao Xuyên Hiếu mượn Hoa kính Phật đưa cho Chu Chu bọn họ, ngày đó Tiết Thiết Long bị Cao Xuyên Hiếu một kích toàn lực nhưng không có lập tức bỏ mạng, chính là nhờ vào bảo y hộ thân này. Áo bào màu lam mà Doãn Tử Chương mặc ở phía ngoài hiện tại đã bị Lôi Điện làm thành bụi.

Sắc mặt của hắn so với y phục trên người còn trắng hơn , nhưng là hắn vẫn còn sống! Hắn ở trong Vô Thanh Kinh Lôi trực tiếp oanh kích mà vẫn còn sống! Hoàn toàn không sao cả.

Chu Chu là người đầu tiên chạy tới, Đề Thiện Thượng đến khi kịp phản ứng cũng một loạt chạy đến.

Bọn họ người còn chưa tới sườn đất thì Doãn Tử Chương đã há miệng liên tiếp nôn ra ba ngụm máu đen. Bảo Pháp Hổ động tác nhanh nhất, một tay đở lấy, liền tinh tế kiểm tra tình huống thân thể của hắn, thở phào một cái nói: “Hoàn hảo hoàn hảo, phun máu đen ra là tốt.”

Doãn Tử Chương bị thương rất nặng đã lâm vào hôn mê, nhưng tánh mạng vô sự. Chu Chu móc ra rất nhiều bình bình lọ lọ để cho Bảo Pháp Hổ chọn loại đan dược thích hợp uy hắn ăn vào.

Đám người Bảo Pháp Hổ không dám trì hoãn, lập tức lên đường đưa trở về phái Thánh Trí, còn dư lại còn lại các tu sĩ ba phái hai mặt nhìn nhau, đủ loại tư vị trong lòng.

Doãn Tử Chương không ở trong trận Vô Thanh Kinh Lôi kinh hoàng đó bỏ mình, vậy cho thấy hắn đã thành công Độ Kiếp. Từ biểu hiện của những người phái Thánh Trí đó thì xem ra mặc dù thương thế hắn nặng, nhưng cũng không nguy hiểm tánh mạng.

Thấy hắn lựa chọn dựa vào bản thân trực tiếp chống lại một trận lôi kiếp, những Tu sĩ lúc trước còn tồn tại loại tâm tư không đứng đắn cũng không khỏi kính trọng vài phần, khó trách người ta có thể tuổi còn trẻ đạt được Kết Đan, chỉ bằng phần dũng khí cùng với kiên nghị này thì có thể bỏ xa bọn họ.

Tin tức Doãn Tử Chương ở ngoài Đoạn Tiên cốc Kết Đan lịch kiếp rất nhanh truyền khắp Tây Nam. Hắn vốn là một Tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ sau khi tiến vào Đoạn Tiên cốc mười ngày đã có thể lên tới Kết Đan rồi, lại liên tưởng đến số lượng yêu thú lên cấp đột biến trong cốc, mọi người cơ hồ cũng có thể khẳng định, vào trong Đoạn Tiên cốc này nhất định sẽ nhặt được đồ vật nhanh chóng tăng tu vi.

Cái này không cần phái Thánh Trí đề nghị. Ba phái còn lại cơ hồ cả đêm liền bắt đầu gấp gáp chế tạo bùa xuất trận, tổ chức các tu sĩ Trúc Cơ kỳ tiến vào Đoạn Tiên cốc. Đáng tiếc mặc dù giết gần hết yêu thú trong cốc, vẫn không thu hoạch được gì.

Doãn Tử Chương được hộ tống về phái Thánh Trí, cả phái trên dưới đều bị kinh động.

Vưu Thiên Nhận khi biết được đồ đệ yêu quý đạt kỳ tích Kết Đan thành công nhưng trọng thương hôn mê, vừa đau lòng vừa vui mừng. Lúc này liền trực tiếp để hắn ở lại trong phủ của mình tự mình chăm sóc.

Chờ đến lúc Đề Thiện Thượng đem số lượng lớn bảo vật thu được từ bảo tàng của Băng Hỏa Thần Vương giao tận tay cho sư phụ cùng với chưởng môn Phù Ngọc, cho dù định lực hai người cực mạnh cũng không khỏi được một trận mừng như điên.

Với thực lực phái Thánh Trí bây giờ, nếu như bị phát hiện có được một bảo tàng khổng lồ như vậy, chỉ sợ lập tức sẽ dẫn đến phiền toái, cho nên sau khi mọi người thương nghị, nhất trí quyết định trước tiên nên giấu diếm chuyện này, cứ im hơi lặng tiếng mà phát tài a.

Tiểu Trư nuốt Trường Sinh Tiên Hỏa. Chuyện này Chu Chu đã khẩn cầu từ trước , Đề Thiện Thượng bọn họ chỉ bí mật nói với Vưu Thiên Nhận, ngay cả Phù Ngọc cũng không biết, tuyệt đối cũng sẽ không nói cho bất cứ người ngoài nào biết được.

Về phần chuyện Doãn Tử Chương kết đan, không thể nào giấu diếm, cuối cùng thương nghị kết quả là công bố Doãn Tử Chương cùng bọn họ hợp lực giết chết một con yêu thú hệ Băng cấp năm trong cốc, hơn nữa cơ duyên xảo hợp thành công luyện hóa nội đan của nó, khiến cho thực lực Doãn Tử Chương tăng lên.

Loại lý do này mặc dù có chút miễn cưỡng, nhưng Tu Tiên giới không thiếu nhất chính là những cơ duyên cùng truyền kỳ ly kỳ cổ quái , chỉ cần bọn họ một mực chắc chắn chuyện chính là như thế, mọi người cũng không thể nói khác được.

Từ sau khi Doãn Tử Chương chịu lôi kiếp cho đến nay vẫn trong trạng thái hôn mê, Chu Chu cũng ở lại trong phủ của Vưu Thiên Nhận để chiếu cố hắn. Thấy dung nhan hắn tiều tụy nằm ở trên giường nhìn mà đau lòng , nếu như không phải là Vưu Thiên Nhận một lần nữa bảo đảm hắn vô sự, thì Chu Chu đoán chừng chính mình một ngày cũng không chịu nổi.

Vào ngày thứ ba Doãn Tử Chương hôn mê. Sáng sớm Chu Chu theo thường lệ đi xem hắn, đi tới bên giường phát hiện sắc mặt của hắn so với hôm qua khó coi hơn mấy phần. màu da trắng bệch không hề có chút sức sống, hơn nữa nhìn đi nhìn lại còn có nhiều nếp nhăn .

Nếp nhăn? Chu Chu cả kinh, nhìn chăm chú thật kỹ, thật sự là mặt có nếp nhăn !

Doãn Tử chương mới hai mươi ba tuổi, hơn nữa lại là người tu tiên, làm sao có thể có nếp nhăn nhanh như vậy? !

Chu Chu cẩn thận duỗi ngón tay ra khẽ chạm vào mặt của hắn, không cảm thấy có chút nào co dãn, xúc cảm hết sức quái dị. Nàng bạo gan hơi dùng sức vuốt vuốt, cả khối da như thế nhưng lại bị móng tay nhỏ của Chu Chu trực tiếp cào rớt!

Chu chu bị làm cho sợ đến cơ hồ muốn thét chói tai, nhưng mảnh da tróc ra kia không hề có máu rỉ ra, ngược lại lộ ra một ít da thịt nhẵn nhụi trắng như bạch ngọc.

Đây là chuyện gì? !

“Tử Chương trải qua Vô Thanh Kinh Lôi có thể nói giống như là tẩy tủy dịch kinh, gân cốt cứng cáp, làn da rực rỡ hẳn lên, thân thể cường độ có đến gần Tu sĩ Nguyên Anh kỳ, nhiều nhất qua nữa hai ngày sẽ tỉnh lại.” Giọng nói của Vưu Thiên Nhận từ phía sau Chu Chu truyền đến, mang theo vài phần cảm khái và vui mừng. cho tới giờ khắc này ông mới chính thức xác định tình trạng của Doãn Tử Chương, mặc dù những đệ tử ông thu nhận đều vô cùng xuất sắc, nhưng một người so với một người càng làm cho ông quan tâm hơn.

Chu Chu nghe lời này, hoàn toàn yên tâm thả lỏng tảng đá lớn trong lòng, xoay người kêu một tiếng: “Đại sư phụ.”

Vẻ mặt Vưu Thiên nhận phức tạp nhìn nàng gật đầu, nói: “Sư phụ con bên kia hình như có chút động tĩnh, có lẽ không tới một tháng nữa cũng sắp xuất quan. Con hôm nay trở về nghỉ ngơi thật tốt, qua một lúc ta sẽ cùngTử Chương bế quan, giúp củng cố Kim Đan cảnh giới của hắn.”

Chu Chu biết kế tiếp mình giúp không được gì, cũng không thể lưu lại, rất nghe lời liền cáo từ rời đi.

Từ trước đến nay Vưu Thiên Nhận vẫn không hiểu vì sao Doãn Tử Chương lại coi trọng một tiểu thôn cô bình thường như vậy, thuật luyện đan của Chu Chu rất tốt hoặc có thể nói là hết sức xuất chúng, nhưng hiển nhiên Doãn Tử Chương không phải bởi vì thuật luyện đan của nàng mới thân cận với nàng. Từ lần đầu tiên ông nhìn thấy hai hài tử này xuất hiện, ông đã phát hiện bọn họ không muốn rời xa lẫn nhau.

Chu Chu đối với Doãn Tử Chương nói gì nghe nấy không hề nhiều lời, Doãn Tử Chương ngoài mặt đối với Chu Chu hô to gọi nhỏ, vênh mặt hất hàm sai khiến, nhưng ai có thể cũng có thể dễ dàng phát hiện Chu Chu thật ra chính là xương sườn mềm của hắn, chỉ cần Chu Chu phát sinh chuyện gì thì Doãn Tử Chương là người đầu tiên nhảy dựng lên bất kể hậu quả mà bảo hộ nàng.

Doãn Tử Chương càng xuất sắc thì Vưu Thiên Nhận càng đố kỵ với Chu Chu, ông thật sợ tương lai có một ngày đệ tử xuất sắc nhất của hắn sẽ vì Chu Chu mà mệt mỏi.

May là Chu Chu nhìn sơ cũng không phải chỉ đơn giản như vậy. . . . . . Vưu Thiên Nhận cảm thấy càng nghĩ càng phiền phức, dứt khoát không thèm nghĩ nữa.

Hai ngày nháy mắt lại trôi qua, đối với Chu Chu thì cứ như sống một ngày bằng một năm. Dựa theo Vưu Thiên Nhận nói, chậm nhất là buổi trưa Doãn Tử Chương có thể xuất quan, nàng bò dậy thật sớm làm món mỳ gà mà Doãn Tử Chương thích ăn nhất, đang chuẩn bị phát dẫn âm phù gọi Bùi Cốc đưa nàng lên đỉnh núi Ứng Bàng chờ trước phủ của Vưu Thiên Nhận, bỗng nhiên thấy ngoài cửa bóng người chợt lóe, một giọng nói quen thuộc truyền đến:

“Coi như muội không có ngốc đến hết thuốc chữa, sáng sớm đã biết làm đồ ăn ngon chờ ta. . . ..”

Chu Chu không dám tin ngẩng lên đầu, Doãn Tử Chương đang đứng ở bên cạnh cửa, vẻ mặt thoải mái vui vẻ nhìn nàng.

Chọn tập
Bình luận
× sticky