Cái người tu sĩ mắt tam giác là Luyện Đan Sư nhất phẩm của đan phòng Phồn Kiếm tông, tên là Triệu Đạt, hắn vừa vào cửa đã nghe thấy mùi của Ô Hạc Đằng, biết rõ loại linh dược này vừa rồi mới được bán ra, vừa vặn thấy Phần Bích Thấm trên tay cầm hộp thuốc lớn, lập tức liền hoài nghi.
Nơi này là địa bàn Phồn Kiếm tông, bọn hắn người đông thế mạnh, hắn lại là tu sĩ Trúc Cơ kì, tất nhiên là không đem hai tu sĩ Luyện Khí kì là Chu Chu và Phần Bích Thấm để trong mắt.
Phần Bích Thấm và Chu Chu chỉ là không muốn nhiều chuyện, cũng không thật sự sợ phiền phức, Phần Bích Thấm chẳng muốn nhiều lời, bước chân vẫn không ngừng đi lên phía trước.
Sau đó mọi người ở đây trong ánh mắt dao động một đường lui về phía sau không thể tin nhìn người Triệu Đạt vừa chặn đường, đường đường là một tu sĩ Trúc Cơ kỳ vậy mà lại như tiểu hài tử không biết đi đường đạp phải cánh cửa một cước trực tiếp ngã lăn ra giữa đường, sắc mặt trắng bệch hôn mê bất tỉnh.
Nếu Tu sĩ Nguyên Anh đột nhiên phóng thích uy áp nhắm vào một cái tu sĩ Trúc Cơ kỳ, thì căn bản đều không chống cự được.
Mấy người đi cùng cả kinh, bọn hắn không phải Triệu Đạt, từ đầu đến cuối cùng không có cảm giác Phần Bích Thấm có cái gì không ổn, chỉ nhìn thấy Triệu Đạt bỗng nhiên có phản ứng thất thường, vội vàng đi lên nâng dậy hắn, có người nhìn chằm chằm vào Phần Bích Thấm vẻ mặt khó hiểu, cũng có người thả khai thần thức nhìn mọi nơi xung quanh muốn biết có phải hay không có người nào ẩn thân từ một nơi bí mật gần đấy đột nhiên ra tay.
Thái Hữu tuy tu vị không cao, nhưng là tiếp xúc nhiều việc đời, một bên hướng một đệ tử Phông Kiếm tông sau lưng nháy mắt ra dấu hiệu nhanh đi báo tin, một bên tiến lên phía trước nói: ” Vị sư huynh này của ta làm việc lỗ mãng, đắc tội chớ trách. Xin thỉnh giáo vị tiên tử này cao tính đại danh, là cao nhân nhất phái nào?”
Phần Bích Thấm lạnh lùng nhìn hắn một cái cũng không phản ứng, với thân phận tu sĩ Nguyên Anh, càng là Luyện Đan Sư bát phẩm. Một tu sĩ Trúc Cơ kỳ nho nhỏ không có tư cách hỏi nàng.
Nàng vậy mà tự nhiên uy nghi lại để cho Thái Hữu càng không đoán biết được lai lịch của nàng. Rõ ràng nhìn vào chỉ là một nữ tu sĩ Luyện Khí kì , hôm nay nếu để cho đệ tử Phồn Kiếm Tông trên địa bàn nhà mình mà chịu thiệt không rõ ràng, chỉ sợ không thể về bàn giao cho chủ nhân.
Trong lòng Thái Hữu có điều cố kỵ, còn lại mấy đệ tử Phồn Kiếm tông cũng đã nhịn không được nhảy ra lớn tiếng quát mắng, bao vây Phần Bích Thấm và Chu Chu ở giữa đường.
Phần Bích Thấm cũng đã nghe Chu Chu đề cập qua chuyện của Phồn Kiếm Tông phụ thuộc Hoàng Tộc Đan Quốc, nếu như không phải nghĩ đến mau chóng đi đến Vũ Quốc không muốn sinh thêm sự cố, cho dù Phồn Kiếm tông không đến tìm nàng thì nàng cũng có ý định tìm bọn hắn thay Yêu Hồ xuất ra một ngụm ác khí. Thấy bọn họ như thế dây dưa không ngớt, nộ khí lập tức theo trong lòng khởi phát ra toàn thân.
Nàng không giống Chu Chu nhân từ nương tay, vung tay lên toàn bộ đệ tử Phồn Kiếm Tông đứng vây quanh liền đồng dạng bay rớt ra ngoài, nàng cũng bất kể là sẽ kinh động đến người nào, lôi kéo Chu Chu trực tiếp phóng lên trời hướng thành bên ngoài mà đi.
Bây giờ bọn hắn cũng đã biết hai tu nữ này cũng không thể nào là tu sĩ Luyện Khí Kì rồi.
Thái Hữu vội vàng lấy ra phi kiếm hướng Thái gia trang cầu viện, trong đám người một thân ảnh thấp bé lóe lên tiến vào ngõ tối bên đường, bất động thanh sắc đuổi theo phương hướng Phần Bích Thấm ly khai.
“Bọn hắn vậy mà còn có lá gan theo kịp?” Phần Bích Thấm phát giác được sau lưng tựa hồ có người xa xa đi theo, không khỏi vừa bực mình vừa buồn cười.
Chu Chu mở trừng hai mắt, có chút chần chờ nói: “Người nọ tựa hồ là Kết Đan hậu kỳ, khí tức giống như rất quen thuộc…”
Phần Bích Thấm cười nói: “Chúng ta đây dừng lại nhìn xem là thần thánh phương nào.”
Người theo dõi đằng sau rất nhanh liền chân đạp phi kiếm bay đến chỗ gần. Chu Chu xem xét trên phi kiếm có một bóng người thấp bé lập tức hai mắt sáng ngời, kêu lên: “Có phải là Đại sư huynh không?”.
“Tiểu sư muội, sao muội chạy đến nơi đây? Lão Tứ đâu?” Người nọ cười ha ha bay tới, thu hồi Huyễn Mị linh thạch trên người. Lộ ra bộ dáng tiểu tiên đồng vốn có.
Chu Chu cũng thu hồi linh thạch hoa tai trên cổ, nghênh đón nói:” Sư huynh tu luyện tại Vũ Quốc, ta đi núi Điểm Phượng trở về đi qua nơi này, sao Đại sư huynh cũng tới?”
Đề Thiền Thượng oán hận nói:”Đừng nói nữa, Lão tử đến là để đối phó những tên này khốn nạn Phồn Kiếm tông đấy, chúng ta tìm một chỗ nói chuyện.”
Ba người cùng nhau bay đến một cái sơn cốc ở phụ cận. Chu Chu thay Đề Thiện Thượng cùng Phần Bích Thấm giới thiệu với nhau : ” Vị này là Phần Bích Thấm, là tiền bối Đan tộc, núi Điểm Phượng chính là động phủ của tỷ ấy và Yêu Hồ. Thấm tỷ tỷ, vị này là Đại sư huynh Đề Thiện Thượng của phái Thánh Trí ta.”
Phần Bích Thấm đã từng trọng sinh qua một lần, không muốn làm cho Chu Chu xưng hô mình là tiền bối, chỉ cùng nàng xưng hô tỷ muội. Nàng cảm kích Chu Chu vì nàng và Yêu Hồ làm những chuyện như vậy, nên cũng có ấn tượng tốt với sư huynh đồng môn. Lập tức liền thu hồi Huyễn Mị linh thạch hồi phục diện mạo như trước cùng Đề Thiền Thượng gặp mặt.
Đề Thiền Thượng xem xét dung mạo xinh đẹp của nàng đều không thua kém Chu Chu liền sững sờ tại chỗ, hai mắt đăm đăm, khá tốt bộ dáng hiện tại của hắn là một tiểu hài đồng, Phần Bích Thấm cũng không thấy mạo phạm.
” Tiểu sư muội, tỷ muội Đan tộc đều lớn lên đều xinh đẹp như vậy?” Đề Thiền Thượng cơ hồ chảy nước miếng tại chỗ, vì cái gì hắn không phải sinh ở Đan tộc đây? Mỗi ngày đều trông thấy là mỹ nữ tuyệt thế, hắn sẽ hạnh phúc chết mất!
Hắn vốn rất hâm mộ các nam đệ tử đảo Âm Dương, hiện tại không cần hâm mộ rồi, có thể bái nhập làm môn hạ Đan tộc mới là tốt nhất!
Có điều tu vị của các mỹ nữ Đan tộc có phải quá cao một chút không? Trước mắt “Thấm tỷ tỷ” này vậy mà cũng là Nguyên Anh trung kỳ, làm sư huynh của các nàng , áp lực quá lớn a!
Còn có, mỹ nữ như vậy vậy mà lại để cho Yêu Hồ lừa đi, ai ai! Các mỹ nữ nhất định là thích xem bề ngoài, hắn nhất định phải mau chóng Kết Anh, phải tẩy rửa dịch kinh cải tạo thân thể, bằng không thì nữ hài tử xinh đẹp cũng đều bị đám tiểu bạch kiểm lừa gạt đi thôi!
Chu Chu đối với bộ dáng mê đắm kia thì cảm thấy xấu hổ, khá tốt Phần Bích Thấm chỉ coi Đề Thiện Thượng làm Đồng Ngôn đồng ngữ, cười cười cũng không thèm để ý, nàng vội vàng nghĩ ra chủ đề nói: “Đại sư huynh, huynh định đối phó người Phồn Kiếm tông như thế nào? Cái con Miết Ngưu thú của Phồn Kiếm tông là do huynh đả thương hay sao? Sao huynh nhận ra ta?”
“Lão tử nhận ra vòng tay trên tay muội, lại thấy các muội là từ bên trong tiệm bán thuốc đi ra đấy, cho nên đi theo kịp nhìn xem. Tổn thương một cái con Miết Ngưu thú của họ thì tính toán cái gì, Lão tử tại nội thành chờ đợi vài ngày rồi, đang nghĩ ngợi có cái biện pháp gì có thể cho những người khốn nạn Phồn Kiếm tông chết thảm một chút, muội đã đến vừa vặn rồi, đến lúc đó Lão tử phụ trách giết người, muội phụ trách phóng hỏa, quả thực là ông trời tác hợp cho a!” Đề Thiện Thượng xoa tay, đằng đằng sát khí.
Phần Bích Thấm cười nói: “Đừng quên tính một người là ta .”
Vô duyên vô cớ có thêm tu sĩ Nguyên Anh trung kì hỗ trợ, Đề Thiện Thượng vui mừng quá đỗi.
Chu Chu đối với hai phần tử hiếu chiến này rất im lặng, dù sao Đề Thiện Thượng không phải Cơ U Cốc, nhất thời không có thiết kế kế hoạch, Chu Chu liền hỏi ngược lại hắn tình huống Tây Nam hiện nay , còn có kinh nghiệm mấy ngày hắn ở đây.
Hóa ra mấy tháng trước, Đề Thiện Thượng một mình một người rời khỏi đảo Âm Dương, chạy về phái Thánh Trí báo tin, kết quả lại bị vồ ếch hụt, hắn biết được sư phụ Vưu Thiên Nhận cùng với chưởng môn Phù Ngọc đã giải tán phái Thánh Trí , mang theo mấy người trưởng lão Kết Đan cùng với đệ tử trọng yếu bí mật ra đi, vì vậy ý định từ đảo Âm Dương đi về trước, kết quả lại ngoài ý muốn biết được người của Mai thị ý đồ thừa cơ tìm người nhà Thạch Ánh Lục phiền toái, hắn bỏ ra chút thời gian dọn dẹp việc này, liền đến phiên người Phồn Kiếm tông quy mô đến Tây Nam muốn đối phó phái Thánh Trí.
Cái người tu sĩ mắt tam giác là Luyện Đan Sư nhất phẩm của đan phòng Phồn Kiếm tông, tên là Triệu Đạt, hắn vừa vào cửa đã nghe thấy mùi của Ô Hạc Đằng, biết rõ loại linh dược này vừa rồi mới được bán ra, vừa vặn thấy Phần Bích Thấm trên tay cầm hộp thuốc lớn, lập tức liền hoài nghi.
Nơi này là địa bàn Phồn Kiếm tông, bọn hắn người đông thế mạnh, hắn lại là tu sĩ Trúc Cơ kì, tất nhiên là không đem hai tu sĩ Luyện Khí kì là Chu Chu và Phần Bích Thấm để trong mắt.
Phần Bích Thấm và Chu Chu chỉ là không muốn nhiều chuyện, cũng không thật sự sợ phiền phức, Phần Bích Thấm chẳng muốn nhiều lời, bước chân vẫn không ngừng đi lên phía trước.
Sau đó mọi người ở đây trong ánh mắt dao động một đường lui về phía sau không thể tin nhìn người Triệu Đạt vừa chặn đường, đường đường là một tu sĩ Trúc Cơ kỳ vậy mà lại như tiểu hài tử không biết đi đường đạp phải cánh cửa một cước trực tiếp ngã lăn ra giữa đường, sắc mặt trắng bệch hôn mê bất tỉnh.
Nếu Tu sĩ Nguyên Anh đột nhiên phóng thích uy áp nhắm vào một cái tu sĩ Trúc Cơ kỳ, thì căn bản đều không chống cự được.
Mấy người đi cùng cả kinh, bọn hắn không phải Triệu Đạt, từ đầu đến cuối cùng không có cảm giác Phần Bích Thấm có cái gì không ổn, chỉ nhìn thấy Triệu Đạt bỗng nhiên có phản ứng thất thường, vội vàng đi lên nâng dậy hắn, có người nhìn chằm chằm vào Phần Bích Thấm vẻ mặt khó hiểu, cũng có người thả khai thần thức nhìn mọi nơi xung quanh muốn biết có phải hay không có người nào ẩn thân từ một nơi bí mật gần đấy đột nhiên ra tay.
Thái Hữu tuy tu vị không cao, nhưng là tiếp xúc nhiều việc đời, một bên hướng một đệ tử Phông Kiếm tông sau lưng nháy mắt ra dấu hiệu nhanh đi báo tin, một bên tiến lên phía trước nói: ” Vị sư huynh này của ta làm việc lỗ mãng, đắc tội chớ trách. Xin thỉnh giáo vị tiên tử này cao tính đại danh, là cao nhân nhất phái nào?”
Phần Bích Thấm lạnh lùng nhìn hắn một cái cũng không phản ứng, với thân phận tu sĩ Nguyên Anh, càng là Luyện Đan Sư bát phẩm. Một tu sĩ Trúc Cơ kỳ nho nhỏ không có tư cách hỏi nàng.
Nàng vậy mà tự nhiên uy nghi lại để cho Thái Hữu càng không đoán biết được lai lịch của nàng. Rõ ràng nhìn vào chỉ là một nữ tu sĩ Luyện Khí kì , hôm nay nếu để cho đệ tử Phồn Kiếm Tông trên địa bàn nhà mình mà chịu thiệt không rõ ràng, chỉ sợ không thể về bàn giao cho chủ nhân.
Trong lòng Thái Hữu có điều cố kỵ, còn lại mấy đệ tử Phồn Kiếm tông cũng đã nhịn không được nhảy ra lớn tiếng quát mắng, bao vây Phần Bích Thấm và Chu Chu ở giữa đường.
Phần Bích Thấm cũng đã nghe Chu Chu đề cập qua chuyện của Phồn Kiếm Tông phụ thuộc Hoàng Tộc Đan Quốc, nếu như không phải nghĩ đến mau chóng đi đến Vũ Quốc không muốn sinh thêm sự cố, cho dù Phồn Kiếm tông không đến tìm nàng thì nàng cũng có ý định tìm bọn hắn thay Yêu Hồ xuất ra một ngụm ác khí. Thấy bọn họ như thế dây dưa không ngớt, nộ khí lập tức theo trong lòng khởi phát ra toàn thân.
Nàng không giống Chu Chu nhân từ nương tay, vung tay lên toàn bộ đệ tử Phồn Kiếm Tông đứng vây quanh liền đồng dạng bay rớt ra ngoài, nàng cũng bất kể là sẽ kinh động đến người nào, lôi kéo Chu Chu trực tiếp phóng lên trời hướng thành bên ngoài mà đi.
Bây giờ bọn hắn cũng đã biết hai tu nữ này cũng không thể nào là tu sĩ Luyện Khí Kì rồi.
Thái Hữu vội vàng lấy ra phi kiếm hướng Thái gia trang cầu viện, trong đám người một thân ảnh thấp bé lóe lên tiến vào ngõ tối bên đường, bất động thanh sắc đuổi theo phương hướng Phần Bích Thấm ly khai.
“Bọn hắn vậy mà còn có lá gan theo kịp?” Phần Bích Thấm phát giác được sau lưng tựa hồ có người xa xa đi theo, không khỏi vừa bực mình vừa buồn cười.
Chu Chu mở trừng hai mắt, có chút chần chờ nói: “Người nọ tựa hồ là Kết Đan hậu kỳ, khí tức giống như rất quen thuộc…”
Phần Bích Thấm cười nói: “Chúng ta đây dừng lại nhìn xem là thần thánh phương nào.”
Người theo dõi đằng sau rất nhanh liền chân đạp phi kiếm bay đến chỗ gần. Chu Chu xem xét trên phi kiếm có một bóng người thấp bé lập tức hai mắt sáng ngời, kêu lên: “Có phải là Đại sư huynh không?”.
“Tiểu sư muội, sao muội chạy đến nơi đây? Lão Tứ đâu?” Người nọ cười ha ha bay tới, thu hồi Huyễn Mị linh thạch trên người. Lộ ra bộ dáng tiểu tiên đồng vốn có.
Chu Chu cũng thu hồi linh thạch hoa tai trên cổ, nghênh đón nói:” Sư huynh tu luyện tại Vũ Quốc, ta đi núi Điểm Phượng trở về đi qua nơi này, sao Đại sư huynh cũng tới?”
Đề Thiền Thượng oán hận nói:”Đừng nói nữa, Lão tử đến là để đối phó những tên này khốn nạn Phồn Kiếm tông đấy, chúng ta tìm một chỗ nói chuyện.”
Ba người cùng nhau bay đến một cái sơn cốc ở phụ cận. Chu Chu thay Đề Thiện Thượng cùng Phần Bích Thấm giới thiệu với nhau : ” Vị này là Phần Bích Thấm, là tiền bối Đan tộc, núi Điểm Phượng chính là động phủ của tỷ ấy và Yêu Hồ. Thấm tỷ tỷ, vị này là Đại sư huynh Đề Thiện Thượng của phái Thánh Trí ta.”
Phần Bích Thấm đã từng trọng sinh qua một lần, không muốn làm cho Chu Chu xưng hô mình là tiền bối, chỉ cùng nàng xưng hô tỷ muội. Nàng cảm kích Chu Chu vì nàng và Yêu Hồ làm những chuyện như vậy, nên cũng có ấn tượng tốt với sư huynh đồng môn. Lập tức liền thu hồi Huyễn Mị linh thạch hồi phục diện mạo như trước cùng Đề Thiền Thượng gặp mặt.
Đề Thiền Thượng xem xét dung mạo xinh đẹp của nàng đều không thua kém Chu Chu liền sững sờ tại chỗ, hai mắt đăm đăm, khá tốt bộ dáng hiện tại của hắn là một tiểu hài đồng, Phần Bích Thấm cũng không thấy mạo phạm.
” Tiểu sư muội, tỷ muội Đan tộc đều lớn lên đều xinh đẹp như vậy?” Đề Thiền Thượng cơ hồ chảy nước miếng tại chỗ, vì cái gì hắn không phải sinh ở Đan tộc đây? Mỗi ngày đều trông thấy là mỹ nữ tuyệt thế, hắn sẽ hạnh phúc chết mất!
Hắn vốn rất hâm mộ các nam đệ tử đảo Âm Dương, hiện tại không cần hâm mộ rồi, có thể bái nhập làm môn hạ Đan tộc mới là tốt nhất!
Có điều tu vị của các mỹ nữ Đan tộc có phải quá cao một chút không? Trước mắt “Thấm tỷ tỷ” này vậy mà cũng là Nguyên Anh trung kỳ, làm sư huynh của các nàng , áp lực quá lớn a!
Còn có, mỹ nữ như vậy vậy mà lại để cho Yêu Hồ lừa đi, ai ai! Các mỹ nữ nhất định là thích xem bề ngoài, hắn nhất định phải mau chóng Kết Anh, phải tẩy rửa dịch kinh cải tạo thân thể, bằng không thì nữ hài tử xinh đẹp cũng đều bị đám tiểu bạch kiểm lừa gạt đi thôi!
Chu Chu đối với bộ dáng mê đắm kia thì cảm thấy xấu hổ, khá tốt Phần Bích Thấm chỉ coi Đề Thiện Thượng làm Đồng Ngôn đồng ngữ, cười cười cũng không thèm để ý, nàng vội vàng nghĩ ra chủ đề nói: “Đại sư huynh, huynh định đối phó người Phồn Kiếm tông như thế nào? Cái con Miết Ngưu thú của Phồn Kiếm tông là do huynh đả thương hay sao? Sao huynh nhận ra ta?”
“Lão tử nhận ra vòng tay trên tay muội, lại thấy các muội là từ bên trong tiệm bán thuốc đi ra đấy, cho nên đi theo kịp nhìn xem. Tổn thương một cái con Miết Ngưu thú của họ thì tính toán cái gì, Lão tử tại nội thành chờ đợi vài ngày rồi, đang nghĩ ngợi có cái biện pháp gì có thể cho những người khốn nạn Phồn Kiếm tông chết thảm một chút, muội đã đến vừa vặn rồi, đến lúc đó Lão tử phụ trách giết người, muội phụ trách phóng hỏa, quả thực là ông trời tác hợp cho a!” Đề Thiện Thượng xoa tay, đằng đằng sát khí.
Phần Bích Thấm cười nói: “Đừng quên tính một người là ta .”
Vô duyên vô cớ có thêm tu sĩ Nguyên Anh trung kì hỗ trợ, Đề Thiện Thượng vui mừng quá đỗi.
Chu Chu đối với hai phần tử hiếu chiến này rất im lặng, dù sao Đề Thiện Thượng không phải Cơ U Cốc, nhất thời không có thiết kế kế hoạch, Chu Chu liền hỏi ngược lại hắn tình huống Tây Nam hiện nay , còn có kinh nghiệm mấy ngày hắn ở đây.
Hóa ra mấy tháng trước, Đề Thiện Thượng một mình một người rời khỏi đảo Âm Dương, chạy về phái Thánh Trí báo tin, kết quả lại bị vồ ếch hụt, hắn biết được sư phụ Vưu Thiên Nhận cùng với chưởng môn Phù Ngọc đã giải tán phái Thánh Trí , mang theo mấy người trưởng lão Kết Đan cùng với đệ tử trọng yếu bí mật ra đi, vì vậy ý định từ đảo Âm Dương đi về trước, kết quả lại ngoài ý muốn biết được người của Mai thị ý đồ thừa cơ tìm người nhà Thạch Ánh Lục phiền toái, hắn bỏ ra chút thời gian dọn dẹp việc này, liền đến phiên người Phồn Kiếm tông quy mô đến Tây Nam muốn đối phó phái Thánh Trí.