Ngay tại trên địa bàn Chiêu Thái tông, trong đại bản doanh Lâm thị, lại phát sinh loại sự tình ngang nhiên liên hợp với người ngoài khiêu khích quyền uy Đại trưởng lão. Sau khi Đại trưởng lão rời khỏi tháp Vũ Thần thì tâm trạng rất tồi tệ, biết rõ việc này thì nổi giận, sai người đưa Lâm đại gia, Lâm Tam gia đến cấm địa Lâm thị suy nghĩ ba mươi năm.
Những người có tham dự việc này đều đã bị trách phạt, đứng mũi chịu sào là Lâm Thất thiếu còn lại nửa cái nhân mạng, mẹ đẻ của hắn là tiểu bối trong gia tộc của Đạo Quân Nghiêm Tần cũng bị phạt nặng, hai mẹ con đều bị trục xuất ra khỏi tộc để “tĩnh dưỡng”, Lâm Thất cũng trực tiếp bị xoá tên trên gia phả, về sau Lâm thị và thế hệ huynh đệ cùng trang lứa không còn vị trí của hắn.
Thế lực Lâm Đại gia và Lâm Tam gia bị nhổ tận gốc dễ dàng, mà trong tông môn không người nào dám thay bọn hắn nói một câu.
Nói cho cùng bọn hắn có thể ở Chiêu Thái tông hô phong hoán vũ là do dựa vào lão cha làm Tiền nhiệm tộc trưởng đời thứ nhất và Nhị thúc làm tộc trưởng đời thứ hai.
Làm cho bọn họ trở mặt thì bọn hắn chỉ còn có cách ngã xuống đường mà thôi.
Mấy tên Đạo Quân Nguyên Anh thân cận với bọn hắn lúc trước đều “tiêu sái” quay người rời đi, con khỉ phía dưới lại càng nhanh chóng chạy hết.
Bởi vì lúc này Doãn Tử Chương còn không phải người Lâm thị nên Đại trưởng lão cũng không vì một “người ngoài” mà phạt nặng con cháu nhà mình, diệt uy phong Chiêu Thái tông, cho nên đối với bên ngoài chỉ tùy tiện định tội Lâm đại gia, Lâm Tam gia một cái hành động không kiểm soát, tội danh bất kính bề trên.
Chu Chu tức giận bất bình với sự tình này: “Lão quái vật đó rõ ràng là muốn che chở hai tên khốn kiếp kia, sợ chúng ta bắt lấy bọn hắn!”
Thần sắc Doãn Tử Chương lạnh như băng. Ánh mắt của Lâm Chấn Kim đầy nỗi đắng chát.
Ngay tại trong hoàng cung Vũ Quốc, trên địa bàn của Lâm Thế Cung, hai nam nhân có huyết thống cha con đều không cảm thấy Chu Chu gọi Lâm Thế Cung là “Lão quái vật” có cái gì không đúng.
Lâm đại gia và Lâm Tam gia nhất định sẽ không nghĩ tới, bọn hắn nhiều lần làm trái mệnh lệnh của tộc trưởng làm nội đấu mà không có bị phế tu vi và trục xuất ra khỏi Lâm thị, không phải vì bọn hắn là con trai của tiền nhiệm tộc trưởng mà là vì phụ tử coi bọn hắn như cừu địch sinh tử.
Đại trưởng lão một ngày chưa đạt được mục tiêu, một ngày sẽ không để cho hai người huynh đệ bọn họ bị người khác giết chết. Trước mắt mới chỉ cảm thấy bọn hắn quá phiền toái, quá không hiểu chuyện, cho nên dứt khoát nhốt bọn chúng lại, xác thực cũng là một loại bảo hộ.
Bởi bị chuyện này mà chuyện Lâm Chấn Kim vẫn còn sống bị lộ ra ánh sáng, không đến trăm tuổi đã là tu sĩ Nguyên Anh, vài thập niên trước ông đã danh chấn ba đại tông môn, tu sĩ thiên tài đã chết mà sống lại còn tấn cấp Nguyên Anh, để cho sĩ khí đệ tử Chiêu Thái tông gần đây có chút sa sút hưng phấn không thôi.
Sự tình Doãn Tử Chương dùng tu vi Kết Đan hậu kỳ mà có thể giết chết một tu sĩ Nguyên Anh kỳ, có lẽ sắp tới sẽ trở thành chuyện chấn động nhất thiên hạ.
Bởi thế mà hắn bị trọng thương. Nhưng vượt cấp tiêu diệt tu sĩ Nguyên Anh kỳ, cái chiến tích này là bực nào biến thái!
Thực tế lúc ấy là có hai tu sĩ Nguyên Anh kỳ vây công hắn, hắn có thể giữ được mạng sống cũng đã là kỳ tích rồi, chớ nói chi là còn giết chết một tên.
Bình thường mà nói, cho dù một tu sĩ Nguyên Anh kỳ đứng yên để cho tu sĩ Kết Đan kỳ công kích không đánh trả, đều không đến mức bị tổn thương cái gì.
Muốn triệt để giết chết một tu sĩ Nguyên Anh kỳ, cho dù là Nguyên Anh kỳ cũng rất khó làm được, nhưng Doãn Tử Chương một kẻ mới qua hai mươi lăm tuổi – tu sĩ Kết Đan hậu kỳ lại làm được rồi, mặc kệ trong đó có bao nhiêu vận khí trùng hợp, hoặc nhờ cái thần binh lợi khí gì, đều đủ để ngạo thị thiên hạ.
Kỳ thực đồn đại về Doãn Tử Chương cũng là đệ tử Lâm thị đã bắt đầu ở trong Chiêu Thái tông lưu truyền, một số người trong môn phái bởi vì Doãn Tử Chương nhiều lần dồn ép đệ tử tinh anh của Tam đại tông môn mà sinh ra không cam lòng, mỗi người như hăng máu gà kích động lên —— quả nhiên Tam đại tông môn mới là địa phương sinh ra thiên tài!
Bọn hắn rút ra kết luận là: nếu như Doãn Tử Chương không vì chảy huyết mạch cường hãn của tộc nhân Lâm thị thì cũng không có thực lực thiên phú nghịch thiên bực này.
Chu Chu đối với tin tức này xì mũi coi thường, nữ tử sinh hạ Doãn Tử Chương kia, vừa vặn là người Lâm thị không để vào mắt nhất, không có xuất thân tốt, cũng không có tư chất tốt – dì Doãn Doãn Phiêu Nhi.
Doãn Tử Chương tu luyện chịu rất nhiều đau khổ mới có ngày hôm nay. Cơ duyên của hắn, khắc khổ của hắn không có nửa đồng tiền quan hệ với Lâm thị, huyết mạch Lâm thị còn không có tác dụng bằng đan dược của nàng và linh dược yêu thú đây này.
Thừa cơ hội này, Chu Chu không nói những lời đó với Doãn Tử Chương mà tận lực tranh công, cuối cùng thì được hai cái trợn mắt .
Hai tu sĩ Nguyên Anh cấu kết với Lâm đại gia, Lâm Tam gia được xác nhận thân phận, là xuất từ phụ cận Vũ Quốc – Thái thượng trưởng lão hai tiểu tông môn nước phụ thuộc.
Bởi vì ham phần thưởng lớn của Lâm đại gia, Lâm Tam gia, lại cảm thấy hai tu sĩ Nguyên Anh vây giết một tu sĩ Kết Đan, nhiệm vụ đơn giản như vậy chắc chắn thành công. Kết quả ngoài ý muốn mất cả tính mạng.
Mà hai tông môn nghe được tin tức, không đợi Chiêu Thái tông đến chất vấn, liền bị dọa đến tự giải tán.
Chỗ dựa lớn nhất trong tông môn dám nhúng tay vào nội vụ Tam đại tông môn lại còn chết oan chết uổng, cho dù bọn hắn miễn cưỡng được Chiêu Thái tông thông cảm, cũng rất khó có chỗ đứng để sinh sống, hơn phân nửa sẽ bị môn phái khác thừa cơ chiếm đoạt. Như thế, còn không bằng chính mình giải tán, phân nửa còn có chỗ tốt.
Doãn Tử Chương và Chu Chu nghe được tin tức này, đều sinh ra vài phần cảm giác bầu bí thương nhau, bọn hắn không hẹn mà cùng nghĩ đến phái Thánh Trí, Tam đại tông môn muốn đối phó phái Thánh Trí căn cơ nông cạn nhị tam lưu môn phái như vậy quả là quá dễ dàng.
Như hai cái tiểu tông môn kia, mấy tháng trước vẫn là hoa tươi trên gấm một mảnh phồn vinh, tại địa phương cũng có vài phần tiếng tăm, kết quả đảo mắt liền gió thổi mây bay, tiếp qua vài năm đoán chừng cũng sẽ không có người nào nhớ rõ chỗ đó từng có hai tông môn náo nhiệt một thời như vậy.
Không có thực lực tuyệt đối, thời điểm mấu chốt ngay cả nhân sự vật mình quý trọng đều không đảm bảo!
Nhưng muốn cho bọn hắn biến thành Đại trưởng lão quái vật như vậy, bọn hắn tự hỏi cũng làm không được.
Bởi vì thương thế của Doãn Tử Chương, Lâm Chấn Kim ngoài ý muốn được cùng nhi tử sớm chiều ở chung. Lại để cho ông càng cảm giác vui mừng chính là, nhi tử không có lại dùng ánh mắt hờ hững lạnh như băng hay oán hận chán ghét nhìn hắn.
Chu Chu để tiện cho bọn hắn cải thiện quan hệ, thường mượn cớ chuồn đi để lại hai người phụ tử bọn họ một chỗ.
Trong trí nhớ Lâm Chấn Kim, nhi tử vẫn là đứa bé mấy tuổi, đáng yêu hiểu chuyện ngẫu nhiên tinh nghịch, ưa thích ôm chân của ông, dùng ánh mắt sùng bái ngưỡng mộ nhìn ông.
Thời gian trôi qua, gặp lại nhi tử tưởng niệm đã lâu, giờ đã trưởng thành, là một thanh niên cao lớn tuấn mỹ lại có chút trong trẻo lạnh lùng bất tuân.
Trong lòng của ông vui mừng, thực sự đáng tiếc đã bỏ lỡ năm tháng nhi tử khôn lớn, đối mặt cùng nhi tử cao lớn của mình, ông bất đắc dĩ phát hiện không biết nên như thế nào ở chung với hắn.
Nếu như là lúc trước, ông còn có thể ôm lấy nhi tử sờ sờ đầu của hắn, làm cho hắn món đồ chơi hắn ưa thích, cùng hắn chơi, kể chuyện xưa, trêu đùa cùng hắn, nhưng là bây giờ… Những “tuyệt chiêu” này, hết thảy không dùng được rồi.
“May mắn” Doãn Tử Chương ăn một loại bí dược chữa trị kinh mạch của Lâm thị, trong bảy ngày chỉ có thể giương mắt nhìn, không thể động không thể nói chuyện, trái ngược lại đánh tan xấu hổ của cả hai.
Lâm Chấn Kim vô cùng tôn sùng loại bí dược này của Lâm thị, nói Doãn Tử Chương lần này khôi phục, về sau tu vi có thể tiến thêm một bước hơn trước kia, Chu Chu liền bắt đầu đếm trên đầu ngón tay đợi ngày Doãn Tử Chương khôi phục.
Ngay tại trên địa bàn Chiêu Thái tông, trong đại bản doanh Lâm thị, lại phát sinh loại sự tình ngang nhiên liên hợp với người ngoài khiêu khích quyền uy Đại trưởng lão. Sau khi Đại trưởng lão rời khỏi tháp Vũ Thần thì tâm trạng rất tồi tệ, biết rõ việc này thì nổi giận, sai người đưa Lâm đại gia, Lâm Tam gia đến cấm địa Lâm thị suy nghĩ ba mươi năm.
Những người có tham dự việc này đều đã bị trách phạt, đứng mũi chịu sào là Lâm Thất thiếu còn lại nửa cái nhân mạng, mẹ đẻ của hắn là tiểu bối trong gia tộc của Đạo Quân Nghiêm Tần cũng bị phạt nặng, hai mẹ con đều bị trục xuất ra khỏi tộc để “tĩnh dưỡng”, Lâm Thất cũng trực tiếp bị xoá tên trên gia phả, về sau Lâm thị và thế hệ huynh đệ cùng trang lứa không còn vị trí của hắn.
Thế lực Lâm Đại gia và Lâm Tam gia bị nhổ tận gốc dễ dàng, mà trong tông môn không người nào dám thay bọn hắn nói một câu.
Nói cho cùng bọn hắn có thể ở Chiêu Thái tông hô phong hoán vũ là do dựa vào lão cha làm Tiền nhiệm tộc trưởng đời thứ nhất và Nhị thúc làm tộc trưởng đời thứ hai.
Làm cho bọn họ trở mặt thì bọn hắn chỉ còn có cách ngã xuống đường mà thôi.
Mấy tên Đạo Quân Nguyên Anh thân cận với bọn hắn lúc trước đều “tiêu sái” quay người rời đi, con khỉ phía dưới lại càng nhanh chóng chạy hết.
Bởi vì lúc này Doãn Tử Chương còn không phải người Lâm thị nên Đại trưởng lão cũng không vì một “người ngoài” mà phạt nặng con cháu nhà mình, diệt uy phong Chiêu Thái tông, cho nên đối với bên ngoài chỉ tùy tiện định tội Lâm đại gia, Lâm Tam gia một cái hành động không kiểm soát, tội danh bất kính bề trên.
Chu Chu tức giận bất bình với sự tình này: “Lão quái vật đó rõ ràng là muốn che chở hai tên khốn kiếp kia, sợ chúng ta bắt lấy bọn hắn!”
Thần sắc Doãn Tử Chương lạnh như băng. Ánh mắt của Lâm Chấn Kim đầy nỗi đắng chát.
Ngay tại trong hoàng cung Vũ Quốc, trên địa bàn của Lâm Thế Cung, hai nam nhân có huyết thống cha con đều không cảm thấy Chu Chu gọi Lâm Thế Cung là “Lão quái vật” có cái gì không đúng.
Lâm đại gia và Lâm Tam gia nhất định sẽ không nghĩ tới, bọn hắn nhiều lần làm trái mệnh lệnh của tộc trưởng làm nội đấu mà không có bị phế tu vi và trục xuất ra khỏi Lâm thị, không phải vì bọn hắn là con trai của tiền nhiệm tộc trưởng mà là vì phụ tử coi bọn hắn như cừu địch sinh tử.
Đại trưởng lão một ngày chưa đạt được mục tiêu, một ngày sẽ không để cho hai người huynh đệ bọn họ bị người khác giết chết. Trước mắt mới chỉ cảm thấy bọn hắn quá phiền toái, quá không hiểu chuyện, cho nên dứt khoát nhốt bọn chúng lại, xác thực cũng là một loại bảo hộ.
Bởi bị chuyện này mà chuyện Lâm Chấn Kim vẫn còn sống bị lộ ra ánh sáng, không đến trăm tuổi đã là tu sĩ Nguyên Anh, vài thập niên trước ông đã danh chấn ba đại tông môn, tu sĩ thiên tài đã chết mà sống lại còn tấn cấp Nguyên Anh, để cho sĩ khí đệ tử Chiêu Thái tông gần đây có chút sa sút hưng phấn không thôi.
Sự tình Doãn Tử Chương dùng tu vi Kết Đan hậu kỳ mà có thể giết chết một tu sĩ Nguyên Anh kỳ, có lẽ sắp tới sẽ trở thành chuyện chấn động nhất thiên hạ.
Bởi thế mà hắn bị trọng thương. Nhưng vượt cấp tiêu diệt tu sĩ Nguyên Anh kỳ, cái chiến tích này là bực nào biến thái!
Thực tế lúc ấy là có hai tu sĩ Nguyên Anh kỳ vây công hắn, hắn có thể giữ được mạng sống cũng đã là kỳ tích rồi, chớ nói chi là còn giết chết một tên.
Bình thường mà nói, cho dù một tu sĩ Nguyên Anh kỳ đứng yên để cho tu sĩ Kết Đan kỳ công kích không đánh trả, đều không đến mức bị tổn thương cái gì.
Muốn triệt để giết chết một tu sĩ Nguyên Anh kỳ, cho dù là Nguyên Anh kỳ cũng rất khó làm được, nhưng Doãn Tử Chương một kẻ mới qua hai mươi lăm tuổi – tu sĩ Kết Đan hậu kỳ lại làm được rồi, mặc kệ trong đó có bao nhiêu vận khí trùng hợp, hoặc nhờ cái thần binh lợi khí gì, đều đủ để ngạo thị thiên hạ.
Kỳ thực đồn đại về Doãn Tử Chương cũng là đệ tử Lâm thị đã bắt đầu ở trong Chiêu Thái tông lưu truyền, một số người trong môn phái bởi vì Doãn Tử Chương nhiều lần dồn ép đệ tử tinh anh của Tam đại tông môn mà sinh ra không cam lòng, mỗi người như hăng máu gà kích động lên —— quả nhiên Tam đại tông môn mới là địa phương sinh ra thiên tài!
Bọn hắn rút ra kết luận là: nếu như Doãn Tử Chương không vì chảy huyết mạch cường hãn của tộc nhân Lâm thị thì cũng không có thực lực thiên phú nghịch thiên bực này.
Chu Chu đối với tin tức này xì mũi coi thường, nữ tử sinh hạ Doãn Tử Chương kia, vừa vặn là người Lâm thị không để vào mắt nhất, không có xuất thân tốt, cũng không có tư chất tốt – dì Doãn Doãn Phiêu Nhi.
Doãn Tử Chương tu luyện chịu rất nhiều đau khổ mới có ngày hôm nay. Cơ duyên của hắn, khắc khổ của hắn không có nửa đồng tiền quan hệ với Lâm thị, huyết mạch Lâm thị còn không có tác dụng bằng đan dược của nàng và linh dược yêu thú đây này.
Thừa cơ hội này, Chu Chu không nói những lời đó với Doãn Tử Chương mà tận lực tranh công, cuối cùng thì được hai cái trợn mắt .
Hai tu sĩ Nguyên Anh cấu kết với Lâm đại gia, Lâm Tam gia được xác nhận thân phận, là xuất từ phụ cận Vũ Quốc – Thái thượng trưởng lão hai tiểu tông môn nước phụ thuộc.
Bởi vì ham phần thưởng lớn của Lâm đại gia, Lâm Tam gia, lại cảm thấy hai tu sĩ Nguyên Anh vây giết một tu sĩ Kết Đan, nhiệm vụ đơn giản như vậy chắc chắn thành công. Kết quả ngoài ý muốn mất cả tính mạng.
Mà hai tông môn nghe được tin tức, không đợi Chiêu Thái tông đến chất vấn, liền bị dọa đến tự giải tán.
Chỗ dựa lớn nhất trong tông môn dám nhúng tay vào nội vụ Tam đại tông môn lại còn chết oan chết uổng, cho dù bọn hắn miễn cưỡng được Chiêu Thái tông thông cảm, cũng rất khó có chỗ đứng để sinh sống, hơn phân nửa sẽ bị môn phái khác thừa cơ chiếm đoạt. Như thế, còn không bằng chính mình giải tán, phân nửa còn có chỗ tốt.
Doãn Tử Chương và Chu Chu nghe được tin tức này, đều sinh ra vài phần cảm giác bầu bí thương nhau, bọn hắn không hẹn mà cùng nghĩ đến phái Thánh Trí, Tam đại tông môn muốn đối phó phái Thánh Trí căn cơ nông cạn nhị tam lưu môn phái như vậy quả là quá dễ dàng.
Như hai cái tiểu tông môn kia, mấy tháng trước vẫn là hoa tươi trên gấm một mảnh phồn vinh, tại địa phương cũng có vài phần tiếng tăm, kết quả đảo mắt liền gió thổi mây bay, tiếp qua vài năm đoán chừng cũng sẽ không có người nào nhớ rõ chỗ đó từng có hai tông môn náo nhiệt một thời như vậy.
Không có thực lực tuyệt đối, thời điểm mấu chốt ngay cả nhân sự vật mình quý trọng đều không đảm bảo!
Nhưng muốn cho bọn hắn biến thành Đại trưởng lão quái vật như vậy, bọn hắn tự hỏi cũng làm không được.
Bởi vì thương thế của Doãn Tử Chương, Lâm Chấn Kim ngoài ý muốn được cùng nhi tử sớm chiều ở chung. Lại để cho ông càng cảm giác vui mừng chính là, nhi tử không có lại dùng ánh mắt hờ hững lạnh như băng hay oán hận chán ghét nhìn hắn.
Chu Chu để tiện cho bọn hắn cải thiện quan hệ, thường mượn cớ chuồn đi để lại hai người phụ tử bọn họ một chỗ.
Trong trí nhớ Lâm Chấn Kim, nhi tử vẫn là đứa bé mấy tuổi, đáng yêu hiểu chuyện ngẫu nhiên tinh nghịch, ưa thích ôm chân của ông, dùng ánh mắt sùng bái ngưỡng mộ nhìn ông.
Thời gian trôi qua, gặp lại nhi tử tưởng niệm đã lâu, giờ đã trưởng thành, là một thanh niên cao lớn tuấn mỹ lại có chút trong trẻo lạnh lùng bất tuân.
Trong lòng của ông vui mừng, thực sự đáng tiếc đã bỏ lỡ năm tháng nhi tử khôn lớn, đối mặt cùng nhi tử cao lớn của mình, ông bất đắc dĩ phát hiện không biết nên như thế nào ở chung với hắn.
Nếu như là lúc trước, ông còn có thể ôm lấy nhi tử sờ sờ đầu của hắn, làm cho hắn món đồ chơi hắn ưa thích, cùng hắn chơi, kể chuyện xưa, trêu đùa cùng hắn, nhưng là bây giờ… Những “tuyệt chiêu” này, hết thảy không dùng được rồi.
“May mắn” Doãn Tử Chương ăn một loại bí dược chữa trị kinh mạch của Lâm thị, trong bảy ngày chỉ có thể giương mắt nhìn, không thể động không thể nói chuyện, trái ngược lại đánh tan xấu hổ của cả hai.
Lâm Chấn Kim vô cùng tôn sùng loại bí dược này của Lâm thị, nói Doãn Tử Chương lần này khôi phục, về sau tu vi có thể tiến thêm một bước hơn trước kia, Chu Chu liền bắt đầu đếm trên đầu ngón tay đợi ngày Doãn Tử Chương khôi phục.