Kết thúc trận hôm nay, lấy kết quả Chu Chu không chút nghi ngờ toàn thắng chấm dứt. Nhưng trọng tài đại biểu bốn nước còn lại cũng không dễ tiễn như vậy, nhịn tức cả ngày người trọng tài Đồng quốc làm khó dễ đầu tiên: “Tích quốc nhân tài thật đông đúc a. . . . . . thuật luyện đan của hai vị tuyển thủ thật xuất thần nhập hóa.”
Ba người trọng tài còn lại cũng cảm thấy bất khả tư nghị(khó hiểu), chuyện này càng nghĩ càng không hợp với lẽ thường.
Trịnh Kiến Huy mặt lạnh băng nói: ” Nếu các vị có hoài nghi, cũng có thể tự mình điều tra, tệ quốc nhất định phối hợp!” Trong lòng ông đã đem tên đệ tử không biết trời cao đất rộng mắng đến cẩu huyết lâm đầu(máu chó xối đầu), nhưng lại không thể không thật tình suy nghĩ làm thế nào che dấu chu toàn chuyện này. Đệ tử của mình xúi giục người lấy Đan Hồn phù luyện đan, nói như thế nào cũng là hành động ăn gian, môt khi bị phát hiện, mặt mũi Tích quốc chỉ sợ lập tức mang đi quét sân.
Về phần Chu Chu,ông thật sự không cách nào hoài nghi, bởi vì Đan Hồn phù lợi hại cỡ nào cũng không thể có được kết quả nghịch thiên đến như vậy.
Trong lòng những trọng tài khác cũng hiểu điểm này, thấy thái độ cường ngạnh của Trịnh Kiến Huy, cũng không phải nhiều lời nữa, dù sao còn có trận chung kết, bọn họ cũng không tin hai tuyển thủ của Tích quốc này có thể một đường lừa gạt mà không lộ sơ hở.
Bên kia, Chương Cuồng muốn thừa dịp hỗn loạn để rời khỏi thì bị Đề Thiện Thượng ngăn lại ở khu chỗ ngồi khách quý, một đám nhân chứng của Thành Hiểu Thương cũng được Cơ U Cốc mời tới đây.
Đề Thiện Thượng hai tay chống nạnh nhảy lên trên bàn, từ trên cao nhìn xuống hai vợ chồng chương cuồng nói: “Hai vị có phải quên mất chuyện quan trọng gì rồi hay không?”
Chương Cuồng hôm nay liên tiếp gặp tổn thất to lớn, ở Đấu Pháp đường thua sạch linh thạch, không duyên cớ dùng một tờ Đan Hồn phù giá trị một trăm năm mươi vạn linh thạch , vẫn không cách nào cứu vãn kết cục thảm bại của Khổng Hoàn Hi, trong lòng buồn bực như muốn nổi điên, mặt âm trầm không nói một lời.
Đám người Thành Hiểu Thương nhìn Chương Cuồng không vừa mắt đã lâu, nhân cơ hội này châm chọc khiêu khích: “Chậc chậc, đường đường là đệ tử đắc ý của Trịnh đại sư, Phò mã gia của Tích quốc, sẽ không thua cuộc lại nghĩ quỵt nợ chứ? !”
“Chuyện giữa sư huynh đệ chúng ta, lúc nào đến phiên người ngoài các ngươi xen mồm!” Chương Cuồng oán hận nói.
“Ngươi còn nhớ rõ Thân lão đệ là sư huynh ngươi?” Một Luyện Đan Sư thường ngày có quan hệ rất tốt với Thân Cẩu trách móc.
“Thân tiên sinh toàn quyền ủy thác cho ta thay hắn tính sổ với ngươi, hôm nay ngươi có cho hay không?” Đề Thiện Thượng hung thần ác sát nói, đáng tiếc cái khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trắng mềm mềm như tiên đồng kia hiển nhiên là thiếu khí thế.
Hắn vừa mở miệng, Luyện Đan Sư làm chứng còn lại cũng rối rít ồn ào, có thể thấy được thường ngày nhân duyên của Chương Cuồng thật không tốt.
Chương Cuồng xưa nay sĩ diện, bị bức phải đến không còn cách nào, chỉ đành phải nhìn Nhị công chúa bên cạnh.
“Cầm đi!” Nhị công chúa cắn răng, từ trong vòng tay trữ vật móc ra một tấm bảng nhỏ màu vàng ném đến dưới chân Đề Thiện Thượng.
Thành Hiểu Thương ha ha cười một tiếng, âm dương quái khí nói: “Cưới công chúa chính là không giống với người thường.” Chương Cuồng giận đến trên mặt hết xanh lại hồng.
Loại tấm bảng nhỏ màu vàng này Đề Thiện Thượng hôm qua lúc đi dạo phường thị chỉ thấy qua, chuyên dùng làm bằng chứng có thể trực tiếp lấy ra linh thạch của Tụ Bảo lâu, chỉ nhận tấm bảng không nhận người. Nhị công chúa ném tới một cái này, khắc lên mặt sau số lượng muốn lấy ra linh thạch. Hắn xác nhận không có sai lầm mới cất tấm bảng đi, nhảy đến bên cạnh Khổng Hoàn Hi còn đang nằm trong sân.
Trịnh Kiến Huy đã phái thủ hạ tiến hành cứu trị cho hắn, Khổng Hoàn Hi chỉ mệt nhọc quá độ cộng thêm nhất thời tức giận công tâm, bị một chút nội thương nhưng không nghiêm trọng lắm. Mới vừa lo lắng tỉnh dậy, chỉ thấy Đề Thiện Thượng dẫn người đi tới đây, vừa thẹn vừa giận lại sợ, hận không được hôn mê bất tỉnh lần nữa.
Đề Thiện Thượng thân thiện nói: “Ta tới làm gì, ngươi hiểu . . . ngươi định tự mình lấy ra hay là muốn ta động thủ a! Ai, ta là người rất dễ nói chuyện .”
Khổng Hoàn Hi lặng lẽ móc ra từ trong ngực một túi đựng đồ đầy đủ linh thạch cùng với hộp thuốc bạc mới tới tay một ngày còn chưa kịp nóng đã phải đưa tới, Đề Thiện Thượng cầm lấy nhìn một chút, hài lòng thu vào.
Cơ U Cốc mỉm cười nói: “Khổng tiên sinh có phải đã quên mất phải làm chuyện gì rồi?”
Khổng Hoàn Hi co rụt con ngươi lại, khàn giọng nói: “Giết người chỉ là đầu chĩa xuống đất, các ngươi thật sự muốn tuyệt tình như vậy? !”
Doãn Tử Chương chỉ vào Chu Chu đang đứng một bên mệt mỏi mí mắt đánh vào nhau nói: “Nếu như muội ấy thua, ngươi có thể bỏ qua cho muội ấy hay không, chỉ lấy hộp thuốc bạc kia cùng với linh thạch là xong?”
Không ít Luyện Đan Sư làm chứng vốn có chút đồng tình với Khổng Hoàn Hi . Nghe Doãn Tử Chương nói vậy…, lời xin tha cho hắn đều không nói ra miệng được.
Khổng Hoàn Hi sắc mặt tái nhợt, không phản bác được.
Chu chu giật nhẹ tay áo doãn Tử chương nói: “Để hắn cho thêm ta năm mươi vạn linh thạch. Chuyện này coi như kết thúc đi.”
Nàng không có hứng thú với việc làm nhục người khác trước mặt mọi người, thay vì để cho Khổng Hoàn Hi dập đầu với nàng, khiến sau này hắn không làm được Luyện Đan Sư, còn không bằng cầm linh thạch, một khoản tiền phi nghĩa thật sự.
Đề Thiện Thượng vừa nghe thấy linh thạch thì tinh thần đã lên gấp trăm lần, cười hắc hắc khuyên Khổng Hoàn Hi: “Năm mươi vạn linh thạch, rất giàu nhân ái! Ngươi không cần trước mặt mọi người bêu xấu, sau này còn có thể tiếp tục làm Luyện Đan Sư của ngươi!”
Khổng Hoàn Hi nhắm lại mắt, lấy xuống chiếc nhẫn trữ vật trên tay ném cho Chu Chu nói: “Năm mươi vạn linh thạch ta không lấy ra được, chỗ này có linh dược cùng với tài liệu luyện khí, trị giá hơn năm mươi vạn linh thạch!”
Chu Chu đưa chiếc nhẫn giao cho Thạch Ánh Lục, để nàng ấy lấy thần thức tra xét đồ trong đó, sau đó trước mặt mọi người tuyên bố đánh cược hoàn thành.
Chu chu mệt mỏi cả ngày, gần như tựa vào trên người Doãn Tử Chương muốn ngủ, Đề Thiện Thượng đến Đấu Pháp đường lấy tiền thưởng, gọi Thân Cẩu vẫn ẩn thân không ra, đoàn người vui vẻ về Thân phủ nghỉ ngơi.
Thân Cẩu vừa rồi núp trong bóng tối không ra mặt, thật ra là muốn để bọn họ buông tay buông chân thu thập Chương Cuồng, dù sao ông cùng với Chương Cuồng cũng là đồng môn, có ông ở đó, bất kể là Thành Hiểu Thương hay Đề Thiện Thượng cũng không dễ bức bách Chương Cuồng quá đáng.
Trên đường, Thân Cẩu áy náy nói với đám người Đề Thiện Thượng: ” Sư đệ ta lòng dạ hẹp hòi coi trời bằng vung, hôm nay thiệt thòi lớn như vậy, chỉ sợ sẽ nghĩ hết biện pháp trả thù, mặc dù khi có sư tôn hắn không dám quá phận, nhưng khó đảm bảo an toàn tuyệt đối, mấy ngày nay các vị làm việc nhất định phải cẩn thận một chút.”
Cơ U Cốc gật đầu: “Đa tạ nhắc nhở, chúng ta sẽ chú ý.”
Đề ThiệnThượng bĩu môi, thầm nghĩ: hắn muốn tới, vừa lúc để cho Lão Tử chỉnh đốn một bữa. Nhưng hắn mới vừa kiếm được lợi lớn, tâm tình khá tốt, cho Thân Cẩu mặt mũi nên không lên tiếng.
Mấy ngày kế tiếp, mấy người phái Thánh Trí này đều đóng cửa không ra, ở trong phủ đệ Thân Cẩu nghỉ ngơi tu luyện. Cách trận chung kết còn có bảy ngày, bọn họ đối với giải thưởng Tích quốc hứa hẹn, cái Bát Bảo Tử Vân hốt kia là tình thế bắt buộc, không muốn phát sinh nhiều chi tiết phá hư đại sự.
Trong nhẫn trữ vật Khổng Hoàn Hi cho Chu Chu chẳng những có vài gốc cây linh dược hiếm có, còn có không ít tài liệu luyện khí , Chu Chu thu hồi linh dược, chỗ còn lại tính cả hộp thuốc bạc mới có được kia cũng giao cho Thạch Ánh Lục suy xét.
Liên tục mấy ngày Chu Chu trong lúc rãnh rỗi ở phủ của Thân Cẩu nấu bữa tiệc lớn cho các sư huynh, sư tỷ ăn, Thân Cẩu và Vương Âm cũng được hưởng lây.
Đề Thiện Thượng thấy hai sư đệ mỗi ngày ngâm mình ở trong thùng đá khắc khổ tu luyện, không khỏi sinh ra cảm giác nguy cơ nghiêm trọng, hắn cũng không muốn tu vi của mình gần cuối, thân là Đại sư huynh vậy cũng quá mất mặt rồi, cho nên khó có được không có hứng ra khỏi cửa du ngoạn, xốc lại tinh thần thật tình tu luyện.
Thời gian bảy ngày trôi qua trong chớp mắt, trận chung kết Đại hội thi đấu Ngũ quốc Luyện Đan Sư cuối cùng cũng đến.
Kết thúc trận hôm nay, lấy kết quả Chu Chu không chút nghi ngờ toàn thắng chấm dứt. Nhưng trọng tài đại biểu bốn nước còn lại cũng không dễ tiễn như vậy, nhịn tức cả ngày người trọng tài Đồng quốc làm khó dễ đầu tiên: “Tích quốc nhân tài thật đông đúc a. . . . . . thuật luyện đan của hai vị tuyển thủ thật xuất thần nhập hóa.”
Ba người trọng tài còn lại cũng cảm thấy bất khả tư nghị(khó hiểu), chuyện này càng nghĩ càng không hợp với lẽ thường.
Trịnh Kiến Huy mặt lạnh băng nói: ” Nếu các vị có hoài nghi, cũng có thể tự mình điều tra, tệ quốc nhất định phối hợp!” Trong lòng ông đã đem tên đệ tử không biết trời cao đất rộng mắng đến cẩu huyết lâm đầu(máu chó xối đầu), nhưng lại không thể không thật tình suy nghĩ làm thế nào che dấu chu toàn chuyện này. Đệ tử của mình xúi giục người lấy Đan Hồn phù luyện đan, nói như thế nào cũng là hành động ăn gian, môt khi bị phát hiện, mặt mũi Tích quốc chỉ sợ lập tức mang đi quét sân.
Về phần Chu Chu,ông thật sự không cách nào hoài nghi, bởi vì Đan Hồn phù lợi hại cỡ nào cũng không thể có được kết quả nghịch thiên đến như vậy.
Trong lòng những trọng tài khác cũng hiểu điểm này, thấy thái độ cường ngạnh của Trịnh Kiến Huy, cũng không phải nhiều lời nữa, dù sao còn có trận chung kết, bọn họ cũng không tin hai tuyển thủ của Tích quốc này có thể một đường lừa gạt mà không lộ sơ hở.
Bên kia, Chương Cuồng muốn thừa dịp hỗn loạn để rời khỏi thì bị Đề Thiện Thượng ngăn lại ở khu chỗ ngồi khách quý, một đám nhân chứng của Thành Hiểu Thương cũng được Cơ U Cốc mời tới đây.
Đề Thiện Thượng hai tay chống nạnh nhảy lên trên bàn, từ trên cao nhìn xuống hai vợ chồng chương cuồng nói: “Hai vị có phải quên mất chuyện quan trọng gì rồi hay không?”
Chương Cuồng hôm nay liên tiếp gặp tổn thất to lớn, ở Đấu Pháp đường thua sạch linh thạch, không duyên cớ dùng một tờ Đan Hồn phù giá trị một trăm năm mươi vạn linh thạch , vẫn không cách nào cứu vãn kết cục thảm bại của Khổng Hoàn Hi, trong lòng buồn bực như muốn nổi điên, mặt âm trầm không nói một lời.
Đám người Thành Hiểu Thương nhìn Chương Cuồng không vừa mắt đã lâu, nhân cơ hội này châm chọc khiêu khích: “Chậc chậc, đường đường là đệ tử đắc ý của Trịnh đại sư, Phò mã gia của Tích quốc, sẽ không thua cuộc lại nghĩ quỵt nợ chứ? !”
“Chuyện giữa sư huynh đệ chúng ta, lúc nào đến phiên người ngoài các ngươi xen mồm!” Chương Cuồng oán hận nói.
“Ngươi còn nhớ rõ Thân lão đệ là sư huynh ngươi?” Một Luyện Đan Sư thường ngày có quan hệ rất tốt với Thân Cẩu trách móc.
“Thân tiên sinh toàn quyền ủy thác cho ta thay hắn tính sổ với ngươi, hôm nay ngươi có cho hay không?” Đề Thiện Thượng hung thần ác sát nói, đáng tiếc cái khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trắng mềm mềm như tiên đồng kia hiển nhiên là thiếu khí thế.
Hắn vừa mở miệng, Luyện Đan Sư làm chứng còn lại cũng rối rít ồn ào, có thể thấy được thường ngày nhân duyên của Chương Cuồng thật không tốt.
Chương Cuồng xưa nay sĩ diện, bị bức phải đến không còn cách nào, chỉ đành phải nhìn Nhị công chúa bên cạnh.
“Cầm đi!” Nhị công chúa cắn răng, từ trong vòng tay trữ vật móc ra một tấm bảng nhỏ màu vàng ném đến dưới chân Đề Thiện Thượng.
Thành Hiểu Thương ha ha cười một tiếng, âm dương quái khí nói: “Cưới công chúa chính là không giống với người thường.” Chương Cuồng giận đến trên mặt hết xanh lại hồng.
Loại tấm bảng nhỏ màu vàng này Đề Thiện Thượng hôm qua lúc đi dạo phường thị chỉ thấy qua, chuyên dùng làm bằng chứng có thể trực tiếp lấy ra linh thạch của Tụ Bảo lâu, chỉ nhận tấm bảng không nhận người. Nhị công chúa ném tới một cái này, khắc lên mặt sau số lượng muốn lấy ra linh thạch. Hắn xác nhận không có sai lầm mới cất tấm bảng đi, nhảy đến bên cạnh Khổng Hoàn Hi còn đang nằm trong sân.
Trịnh Kiến Huy đã phái thủ hạ tiến hành cứu trị cho hắn, Khổng Hoàn Hi chỉ mệt nhọc quá độ cộng thêm nhất thời tức giận công tâm, bị một chút nội thương nhưng không nghiêm trọng lắm. Mới vừa lo lắng tỉnh dậy, chỉ thấy Đề Thiện Thượng dẫn người đi tới đây, vừa thẹn vừa giận lại sợ, hận không được hôn mê bất tỉnh lần nữa.
Đề Thiện Thượng thân thiện nói: “Ta tới làm gì, ngươi hiểu . . . ngươi định tự mình lấy ra hay là muốn ta động thủ a! Ai, ta là người rất dễ nói chuyện .”
Khổng Hoàn Hi lặng lẽ móc ra từ trong ngực một túi đựng đồ đầy đủ linh thạch cùng với hộp thuốc bạc mới tới tay một ngày còn chưa kịp nóng đã phải đưa tới, Đề Thiện Thượng cầm lấy nhìn một chút, hài lòng thu vào.
Cơ U Cốc mỉm cười nói: “Khổng tiên sinh có phải đã quên mất phải làm chuyện gì rồi?”
Khổng Hoàn Hi co rụt con ngươi lại, khàn giọng nói: “Giết người chỉ là đầu chĩa xuống đất, các ngươi thật sự muốn tuyệt tình như vậy? !”
Doãn Tử Chương chỉ vào Chu Chu đang đứng một bên mệt mỏi mí mắt đánh vào nhau nói: “Nếu như muội ấy thua, ngươi có thể bỏ qua cho muội ấy hay không, chỉ lấy hộp thuốc bạc kia cùng với linh thạch là xong?”
Không ít Luyện Đan Sư làm chứng vốn có chút đồng tình với Khổng Hoàn Hi . Nghe Doãn Tử Chương nói vậy…, lời xin tha cho hắn đều không nói ra miệng được.
Khổng Hoàn Hi sắc mặt tái nhợt, không phản bác được.
Chu chu giật nhẹ tay áo doãn Tử chương nói: “Để hắn cho thêm ta năm mươi vạn linh thạch. Chuyện này coi như kết thúc đi.”
Nàng không có hứng thú với việc làm nhục người khác trước mặt mọi người, thay vì để cho Khổng Hoàn Hi dập đầu với nàng, khiến sau này hắn không làm được Luyện Đan Sư, còn không bằng cầm linh thạch, một khoản tiền phi nghĩa thật sự.
Đề Thiện Thượng vừa nghe thấy linh thạch thì tinh thần đã lên gấp trăm lần, cười hắc hắc khuyên Khổng Hoàn Hi: “Năm mươi vạn linh thạch, rất giàu nhân ái! Ngươi không cần trước mặt mọi người bêu xấu, sau này còn có thể tiếp tục làm Luyện Đan Sư của ngươi!”
Khổng Hoàn Hi nhắm lại mắt, lấy xuống chiếc nhẫn trữ vật trên tay ném cho Chu Chu nói: “Năm mươi vạn linh thạch ta không lấy ra được, chỗ này có linh dược cùng với tài liệu luyện khí, trị giá hơn năm mươi vạn linh thạch!”
Chu Chu đưa chiếc nhẫn giao cho Thạch Ánh Lục, để nàng ấy lấy thần thức tra xét đồ trong đó, sau đó trước mặt mọi người tuyên bố đánh cược hoàn thành.
Chu chu mệt mỏi cả ngày, gần như tựa vào trên người Doãn Tử Chương muốn ngủ, Đề Thiện Thượng đến Đấu Pháp đường lấy tiền thưởng, gọi Thân Cẩu vẫn ẩn thân không ra, đoàn người vui vẻ về Thân phủ nghỉ ngơi.
Thân Cẩu vừa rồi núp trong bóng tối không ra mặt, thật ra là muốn để bọn họ buông tay buông chân thu thập Chương Cuồng, dù sao ông cùng với Chương Cuồng cũng là đồng môn, có ông ở đó, bất kể là Thành Hiểu Thương hay Đề Thiện Thượng cũng không dễ bức bách Chương Cuồng quá đáng.
Trên đường, Thân Cẩu áy náy nói với đám người Đề Thiện Thượng: ” Sư đệ ta lòng dạ hẹp hòi coi trời bằng vung, hôm nay thiệt thòi lớn như vậy, chỉ sợ sẽ nghĩ hết biện pháp trả thù, mặc dù khi có sư tôn hắn không dám quá phận, nhưng khó đảm bảo an toàn tuyệt đối, mấy ngày nay các vị làm việc nhất định phải cẩn thận một chút.”
Cơ U Cốc gật đầu: “Đa tạ nhắc nhở, chúng ta sẽ chú ý.”
Đề ThiệnThượng bĩu môi, thầm nghĩ: hắn muốn tới, vừa lúc để cho Lão Tử chỉnh đốn một bữa. Nhưng hắn mới vừa kiếm được lợi lớn, tâm tình khá tốt, cho Thân Cẩu mặt mũi nên không lên tiếng.
Mấy ngày kế tiếp, mấy người phái Thánh Trí này đều đóng cửa không ra, ở trong phủ đệ Thân Cẩu nghỉ ngơi tu luyện. Cách trận chung kết còn có bảy ngày, bọn họ đối với giải thưởng Tích quốc hứa hẹn, cái Bát Bảo Tử Vân hốt kia là tình thế bắt buộc, không muốn phát sinh nhiều chi tiết phá hư đại sự.
Trong nhẫn trữ vật Khổng Hoàn Hi cho Chu Chu chẳng những có vài gốc cây linh dược hiếm có, còn có không ít tài liệu luyện khí , Chu Chu thu hồi linh dược, chỗ còn lại tính cả hộp thuốc bạc mới có được kia cũng giao cho Thạch Ánh Lục suy xét.
Liên tục mấy ngày Chu Chu trong lúc rãnh rỗi ở phủ của Thân Cẩu nấu bữa tiệc lớn cho các sư huynh, sư tỷ ăn, Thân Cẩu và Vương Âm cũng được hưởng lây.
Đề Thiện Thượng thấy hai sư đệ mỗi ngày ngâm mình ở trong thùng đá khắc khổ tu luyện, không khỏi sinh ra cảm giác nguy cơ nghiêm trọng, hắn cũng không muốn tu vi của mình gần cuối, thân là Đại sư huynh vậy cũng quá mất mặt rồi, cho nên khó có được không có hứng ra khỏi cửa du ngoạn, xốc lại tinh thần thật tình tu luyện.
Thời gian bảy ngày trôi qua trong chớp mắt, trận chung kết Đại hội thi đấu Ngũ quốc Luyện Đan Sư cuối cùng cũng đến.