Doãn Tử Chương đã trở nên bình tĩnh khi bị người khác nhận nhầm thành Lâm gia Tam thiếu gia. Thấy Bố Thì Khoát kinh hô, hắn cũng chỉ nhíu mày, nói: “Các hạ nhận lầm người.”
Sau khi một hồi kinh hãi, Bố Thì Khoát cũng bình tĩnh lại, nhìn kỹ Doãn Tử Chương từ trên xuống dưới, cuối cùng gật đầu, nhận ra dù bộ dáng rất giống, nhưng khí chất người này lại hoàn toàn khác biệt với Tam thiếu gia. Từ trên người thanh niên này tản ra một cỗ lạnh lẽo, hơn nữa hắn còn có tu vi Kết Đan kỳ, mà cái tên Tam thiếu gia lang thang háo sắc, không có chí tiến thủ kia có đầu thai thêm lần nữa cũng không thể so bì được.
“Xin hỏi vị này là?” Bố Thì Khoát hỏi.
Cầu Bảo Dương cười ha hả, nói: “Vị này là Doãn Tử Chương, năm nay mới hai mươi ba tuổi, là trưởng lão Kết Đan kỳ trẻ tuổi nhất của phái Thánh Trí, là đệ tử nhập thất của tổ sư Vưu Thiên Nhận! Những vị đệ tử của Vưu tổ sư chưa từng thất bại trên Đấu Pháp trường Phần thành, là những nhân vật đứng đầu trong thế hệ trẻ vùng Tây Nam đấy.
Liễu Đại ngồi cạnh đó cũng gật đầu lia lịa đồng ý.
Cầu Bảo Dương chợt nhớ tới một chuyện, ba năm trước đây Tụ Bảo lâu khai trương, một vị tổ sư Nguyên Anh trong lúc chuyện phiếm từng nói Doãn Tử Chương trông thật quen mắt, lúc ấy mọi người đều lơ đễnh, bây giờ nhìn vẻ mặt Bố Thì Khoát, nghĩ lại có lẽ trước đó vị tổ sư Nguyên Anh kia đã từng nhìn thấy Lâm gia Tam thiếu gia Chiêu Thái tông rồi.
Bố Thì Khoát nghe thấy tên Doãn Tử Chương, trong lòng vừa động, tên là “Tử Chương”? Tên đầy đủ của Lâm Tam Thiếu cũng có chữ đệm là “Tử”, việc này quả thật rất trùng hợp.
Nhưng, người trước mắt thật sự không thể là Lâm Tam thiếu, lập tức áy náy nói: “Xấu hổ xấu hổ, là tại hạ nhất thời hoa mắt rồi, thật sự là Lâm Tam thiếu đã mất tích hơn nửa năm, trên dưới Chiêu Thái tông cũng vì tìm hắn mà bận đến tối tăm mặt mũi.”
Liễu Đại và Cầu Bảo Dương khi ở Tấn Bảo tông cũng đã từng nghe nói về Lâm Tam thiếu, hắn rất nổi tiếng ở Vũ quốc, không phải bởi vì thực lực, mà bởi vì hắn vô cùng ương ngạnh, ỷ vào thế lực gia tộc mà làm xằng làm bậy, mọi người không muốn đắc tội Lâm thị nên đành phải thuận theo hắn.
Người như vậy mà so với Doãn Tử Chương, quả thực một cái trên trời một cái dưới đất. Lâm Tam thiếu mất tích, Vũ quốc không biết bao nhiêu người vỗ tay ăn mừng, nhưng Cầu Bảo Dương và Liễu Đại cũng phải khách khí an ủi mấy câu như “người tốt sẽ được trời phù hộ”,…
Chu Chu và Doãn Tử Chương liếc nhau một cái, Lâm Tam thiếu kia chỉ sợ bọn họ không thể nào tìm được. Ngày đó người này cùng mấy tùy tùng rơi vào tay đám người Đề Thiện Thượng, sau đó bị bọn họ phế bỏ tu vi, hủy dung mạo ném tới nơi hoang dã. Bằng bản lãnh của bọn hắn cả đời cũng đừng mong trở về Lâm gia, người Lâm gia dù có nhìn thấy bọn họ chắc chắn cũng không thể nhận ra được.
Sau khi giới thiệu sơ lược, Bao Nhàn nhớ tới vấn đề chính lại một lần nữa xin Chu Chu luyện chế Hóa Thanh đan.
Phù Ngọc suy nghĩ cẩn thận, lại mời mọi người ở đây cam kết giữ kín bí mật, sau đó bảo Chu Chu đồng ý.
Thứ nhất, nàng từng hứa hẹn cùng Tây Phương ngũ quốc, những năm gần cũng lấy của người ta không ít thứ tốt. Thứ hai, bọn họ ngoài mặt mặc dù không đối địch cùng Đan quốc,nhưng trên thực tế Trịnh quyền đã ngầm cảnh báo ông không thể kết giao cùng hoàng tộc Đan quốc, suy nghĩ cho lợi ích sau này của phái Thánh Trí, bọn họ đã không thể hợp tác cùng Đan quốc, như vậy nhất định phải tạo quan hệ tốt cùng Tây Phương ngũ quốc và Liên minh Tam đại tông môn.
Bao Nhàn đạt được mục đích, tâm tình cũng tốt hơn nhiều, Liễu Đại đứng dậy nói với Phù Ngọc: “Tông môn ta chuẩn bị một năm sau cử hành Đại hội đấu pháp, xin hỏi Phù chưởng môn có hứng thú phái đệ tử tới tham gia không?” Hắn tuy nói với Phù Ngọc nhưng ánh mắt lại nhìn về phía Doãn Tử Chương, nếu như không phải là phái Thánh Trí có một đệ tử trẻ tuổi lợi hại như vậy thì hắn cũng sẽ không tùy tiện đưa ra lời mời.
Phù Ngọc trong lòng vui mừng, trên mặt lại không có biểu hiện gì, nói: “Hứng thú tất nhiên là có, không biết quý tông lần này cử hành Đại hội đấu pháp ở nơi nào vậy?”
Liễu Đại nói: “Chính là ở quần đảo Đông Hải Tiên Vân.”
Hắn nhắc tới đấu pháp đại hội, những khách nhân còn lại cũng rất có hứng thú, ngươi một lời ta một câu cùng thảo luận.
Đại hội đấu pháp mỗi ba mươi năm một lần là do Đấu Pháp đường Tế Lập tông khởi xướng, liên hiệp với Chiêu Thái tông, Tấn Bảo tông cùng nhau cử hành một lần thịnh hội, người tham gia tổ đội theo môn phái, mỗi cái môn phái chỉ có thể phái ra năm đến mười người, hơn nữa phải là những tu sĩ trẻ dưới một trăm tuổi.
Tất cả đội ngũ tham gia đại hội phải rút thăm tiến hành thi đấu vòng tròn, đội quán quân sẽ đạt được phần thưởng lớn tam đại tông môn đưa ra. Tỷ như Đại hội đấu pháp sang năm, phần thưởng cho đội ngũ vô đich bao gồm một mỏ linh thạch trung cấp, ba bộ pháp quyết bí truyền cùng đặc quyền tùy thời tiến vào tu luyện trong “Kim Thân Tuyền” của Chiêu Thái tông.
Kim Thân Tuyền nằm trong cấm địa Lâm gia, là nơi luyện thể dành cho tinh anh đệ tử Lâm gia. Tu luyện trong suối nước có tác dụng cường hóa thân thể rất tốt, Lâm gia có thể trở thành đệ nhất đại tộc ở Vũ quốc có quan hệ trọng yếu cùng tác dụng này của Kim Thân Tuyền.
Những phần thưởng này vẫn chỉ là mặt ngoài, sâu hơn một tầng, các môn phái vừa và nhỏ từng đạt giải quán quân, đều được tam đại tông môn giúp đỡ mà nhanh chóng tấn chức trở thành danh môn đại phái chỉ đứng dưới tam đại tông môn.
Doãn Tử Chương luôn cảm thấy hứng thú đối với những việc có thể làm tăng lên thực lực của mình, có cơ hội tỷ thí cùng hầu hết cao thủ trẻ tuổi trên cả đại lục Tấn Tiềm như vậy, đương nhiên hắn không muốn bỏ qua
Phù Ngọc còn nghĩ xa hơn hắn nhiều, phái Thánh Trí sớm muộn gì cũng sẽ đứng cùng một phía với Liên minh Vũ quốc, nhưng là làm một nước phụ thuộc bé nhỏ không đáng kể, hay là trở thành đồng bạn hợp tác được đối phương coi trọng, trong đó có sự khác biệt rất lớn.
Bọn họ sở hữu hai cao thủ luyện đan như Trịnh Quyền và Chu Chu, không cần lo không được Liên minh Vũ quốc coi trọng, nhưng như vậy còn chưa đủ, dù sao thì thực lực của môn phái vẫn phải dựa vào tu vi tài nghệ của những đệ tử trẻ tuổi
Hơn nữa với trình độ hiện tại của đám người Đề Thiện Thượng, Doãn Tử Chương, cố thủ ở vùng Tây Nam nho nhỏ này cũng không có gì tốt, bọn họ cần có tầm nhìn cao xa hơn, phải lịch lãm, thực chiến nhiều hơn nữa, mà Đại hội đấu pháp lần này chính là sự khỏi đầu tốt nhất.
Tính toán thời gian, một năm sau mấy người Đề Thiện Thượng, Cơ U Cốc, Thạch Ánh Lục đánh sâu vào Kết Đan hẳn là sẽ có kết quả, đến lúc đó vừa vặn có thể tham gia thịnh hội lần này.
Hai tháng sau, Đề Thiện Thượng quyết định bế quan đánh sâu vào Kết Đan Kỳ, Vưu Thiên Nhận lo lắng nhất là hắn, ân cần dạy bảo nhiều lần muốn hắn cố gắng tĩnh tâm, không được quá mức nóng vội, nếu như phát hiện không ổn thì phải lập tức dừng lại, núi xanh còn đó lo gì không có củi đốt.
Có cái tên thiên tài yêu nghiệt Doãn Tử Chương ở đây, áp lực mà người từng là thiên tài đệ nhất phái Thánh Trí như Đề Thiện Thượng phải thừa nhận khó có thể tưởng tượng, Vưu Thiên Nhận chỉ sợ hắn cậy mạnh khiến chính mình bị thương.
Thấy sự phụ khẩn trương lo lắng, Đề Thiện Thượng bĩu môi nói: “Sư phụ người cứ yên tâm đi, đồ đệ của người còn muốn kết anh cải tạo thân thể, muốn cưới hẳn mười tám lão bà xinh đẹp, sẽ không chết ngay được đâu .”
Vưu Thiên Nhận một trận vô lực nói: “Con tu đạo là vì cái này?”
Đề Thiện Thượng nghiêm túc nói: “Dĩ nhiên không phải, cái này chỉ là mục tiêu ngắn hạn.”
“Vậy mục tiêu lâu dài của con là gì?” Vưu Thiên Nhận vớt vát chút hy vọng về đại đệ tử của mình.
“Phi thăng Tiên giới, tiếp tục cưới hẳn mười tám tiên nữ lão bà!” Đề Thiện Thượng hùng tâm tráng chí nói.
Vưu Thiên Nhận lần này hoàn toàn không còn gì để nói.
Doãn Tử Chương đã trở nên bình tĩnh khi bị người khác nhận nhầm thành Lâm gia Tam thiếu gia. Thấy Bố Thì Khoát kinh hô, hắn cũng chỉ nhíu mày, nói: “Các hạ nhận lầm người.”
Sau khi một hồi kinh hãi, Bố Thì Khoát cũng bình tĩnh lại, nhìn kỹ Doãn Tử Chương từ trên xuống dưới, cuối cùng gật đầu, nhận ra dù bộ dáng rất giống, nhưng khí chất người này lại hoàn toàn khác biệt với Tam thiếu gia. Từ trên người thanh niên này tản ra một cỗ lạnh lẽo, hơn nữa hắn còn có tu vi Kết Đan kỳ, mà cái tên Tam thiếu gia lang thang háo sắc, không có chí tiến thủ kia có đầu thai thêm lần nữa cũng không thể so bì được.
“Xin hỏi vị này là?” Bố Thì Khoát hỏi.
Cầu Bảo Dương cười ha hả, nói: “Vị này là Doãn Tử Chương, năm nay mới hai mươi ba tuổi, là trưởng lão Kết Đan kỳ trẻ tuổi nhất của phái Thánh Trí, là đệ tử nhập thất của tổ sư Vưu Thiên Nhận! Những vị đệ tử của Vưu tổ sư chưa từng thất bại trên Đấu Pháp trường Phần thành, là những nhân vật đứng đầu trong thế hệ trẻ vùng Tây Nam đấy.
Liễu Đại ngồi cạnh đó cũng gật đầu lia lịa đồng ý.
Cầu Bảo Dương chợt nhớ tới một chuyện, ba năm trước đây Tụ Bảo lâu khai trương, một vị tổ sư Nguyên Anh trong lúc chuyện phiếm từng nói Doãn Tử Chương trông thật quen mắt, lúc ấy mọi người đều lơ đễnh, bây giờ nhìn vẻ mặt Bố Thì Khoát, nghĩ lại có lẽ trước đó vị tổ sư Nguyên Anh kia đã từng nhìn thấy Lâm gia Tam thiếu gia Chiêu Thái tông rồi.
Bố Thì Khoát nghe thấy tên Doãn Tử Chương, trong lòng vừa động, tên là “Tử Chương”? Tên đầy đủ của Lâm Tam Thiếu cũng có chữ đệm là “Tử”, việc này quả thật rất trùng hợp.
Nhưng, người trước mắt thật sự không thể là Lâm Tam thiếu, lập tức áy náy nói: “Xấu hổ xấu hổ, là tại hạ nhất thời hoa mắt rồi, thật sự là Lâm Tam thiếu đã mất tích hơn nửa năm, trên dưới Chiêu Thái tông cũng vì tìm hắn mà bận đến tối tăm mặt mũi.”
Liễu Đại và Cầu Bảo Dương khi ở Tấn Bảo tông cũng đã từng nghe nói về Lâm Tam thiếu, hắn rất nổi tiếng ở Vũ quốc, không phải bởi vì thực lực, mà bởi vì hắn vô cùng ương ngạnh, ỷ vào thế lực gia tộc mà làm xằng làm bậy, mọi người không muốn đắc tội Lâm thị nên đành phải thuận theo hắn.
Người như vậy mà so với Doãn Tử Chương, quả thực một cái trên trời một cái dưới đất. Lâm Tam thiếu mất tích, Vũ quốc không biết bao nhiêu người vỗ tay ăn mừng, nhưng Cầu Bảo Dương và Liễu Đại cũng phải khách khí an ủi mấy câu như “người tốt sẽ được trời phù hộ”,…
Chu Chu và Doãn Tử Chương liếc nhau một cái, Lâm Tam thiếu kia chỉ sợ bọn họ không thể nào tìm được. Ngày đó người này cùng mấy tùy tùng rơi vào tay đám người Đề Thiện Thượng, sau đó bị bọn họ phế bỏ tu vi, hủy dung mạo ném tới nơi hoang dã. Bằng bản lãnh của bọn hắn cả đời cũng đừng mong trở về Lâm gia, người Lâm gia dù có nhìn thấy bọn họ chắc chắn cũng không thể nhận ra được.
Sau khi giới thiệu sơ lược, Bao Nhàn nhớ tới vấn đề chính lại một lần nữa xin Chu Chu luyện chế Hóa Thanh đan.
Phù Ngọc suy nghĩ cẩn thận, lại mời mọi người ở đây cam kết giữ kín bí mật, sau đó bảo Chu Chu đồng ý.
Thứ nhất, nàng từng hứa hẹn cùng Tây Phương ngũ quốc, những năm gần cũng lấy của người ta không ít thứ tốt. Thứ hai, bọn họ ngoài mặt mặc dù không đối địch cùng Đan quốc,nhưng trên thực tế Trịnh quyền đã ngầm cảnh báo ông không thể kết giao cùng hoàng tộc Đan quốc, suy nghĩ cho lợi ích sau này của phái Thánh Trí, bọn họ đã không thể hợp tác cùng Đan quốc, như vậy nhất định phải tạo quan hệ tốt cùng Tây Phương ngũ quốc và Liên minh Tam đại tông môn.
Bao Nhàn đạt được mục đích, tâm tình cũng tốt hơn nhiều, Liễu Đại đứng dậy nói với Phù Ngọc: “Tông môn ta chuẩn bị một năm sau cử hành Đại hội đấu pháp, xin hỏi Phù chưởng môn có hứng thú phái đệ tử tới tham gia không?” Hắn tuy nói với Phù Ngọc nhưng ánh mắt lại nhìn về phía Doãn Tử Chương, nếu như không phải là phái Thánh Trí có một đệ tử trẻ tuổi lợi hại như vậy thì hắn cũng sẽ không tùy tiện đưa ra lời mời.
Phù Ngọc trong lòng vui mừng, trên mặt lại không có biểu hiện gì, nói: “Hứng thú tất nhiên là có, không biết quý tông lần này cử hành Đại hội đấu pháp ở nơi nào vậy?”
Liễu Đại nói: “Chính là ở quần đảo Đông Hải Tiên Vân.”
Hắn nhắc tới đấu pháp đại hội, những khách nhân còn lại cũng rất có hứng thú, ngươi một lời ta một câu cùng thảo luận.
Đại hội đấu pháp mỗi ba mươi năm một lần là do Đấu Pháp đường Tế Lập tông khởi xướng, liên hiệp với Chiêu Thái tông, Tấn Bảo tông cùng nhau cử hành một lần thịnh hội, người tham gia tổ đội theo môn phái, mỗi cái môn phái chỉ có thể phái ra năm đến mười người, hơn nữa phải là những tu sĩ trẻ dưới một trăm tuổi.
Tất cả đội ngũ tham gia đại hội phải rút thăm tiến hành thi đấu vòng tròn, đội quán quân sẽ đạt được phần thưởng lớn tam đại tông môn đưa ra. Tỷ như Đại hội đấu pháp sang năm, phần thưởng cho đội ngũ vô đich bao gồm một mỏ linh thạch trung cấp, ba bộ pháp quyết bí truyền cùng đặc quyền tùy thời tiến vào tu luyện trong “Kim Thân Tuyền” của Chiêu Thái tông.
Kim Thân Tuyền nằm trong cấm địa Lâm gia, là nơi luyện thể dành cho tinh anh đệ tử Lâm gia. Tu luyện trong suối nước có tác dụng cường hóa thân thể rất tốt, Lâm gia có thể trở thành đệ nhất đại tộc ở Vũ quốc có quan hệ trọng yếu cùng tác dụng này của Kim Thân Tuyền.
Những phần thưởng này vẫn chỉ là mặt ngoài, sâu hơn một tầng, các môn phái vừa và nhỏ từng đạt giải quán quân, đều được tam đại tông môn giúp đỡ mà nhanh chóng tấn chức trở thành danh môn đại phái chỉ đứng dưới tam đại tông môn.
Doãn Tử Chương luôn cảm thấy hứng thú đối với những việc có thể làm tăng lên thực lực của mình, có cơ hội tỷ thí cùng hầu hết cao thủ trẻ tuổi trên cả đại lục Tấn Tiềm như vậy, đương nhiên hắn không muốn bỏ qua
Phù Ngọc còn nghĩ xa hơn hắn nhiều, phái Thánh Trí sớm muộn gì cũng sẽ đứng cùng một phía với Liên minh Vũ quốc, nhưng là làm một nước phụ thuộc bé nhỏ không đáng kể, hay là trở thành đồng bạn hợp tác được đối phương coi trọng, trong đó có sự khác biệt rất lớn.
Bọn họ sở hữu hai cao thủ luyện đan như Trịnh Quyền và Chu Chu, không cần lo không được Liên minh Vũ quốc coi trọng, nhưng như vậy còn chưa đủ, dù sao thì thực lực của môn phái vẫn phải dựa vào tu vi tài nghệ của những đệ tử trẻ tuổi
Hơn nữa với trình độ hiện tại của đám người Đề Thiện Thượng, Doãn Tử Chương, cố thủ ở vùng Tây Nam nho nhỏ này cũng không có gì tốt, bọn họ cần có tầm nhìn cao xa hơn, phải lịch lãm, thực chiến nhiều hơn nữa, mà Đại hội đấu pháp lần này chính là sự khỏi đầu tốt nhất.
Tính toán thời gian, một năm sau mấy người Đề Thiện Thượng, Cơ U Cốc, Thạch Ánh Lục đánh sâu vào Kết Đan hẳn là sẽ có kết quả, đến lúc đó vừa vặn có thể tham gia thịnh hội lần này.
Hai tháng sau, Đề Thiện Thượng quyết định bế quan đánh sâu vào Kết Đan Kỳ, Vưu Thiên Nhận lo lắng nhất là hắn, ân cần dạy bảo nhiều lần muốn hắn cố gắng tĩnh tâm, không được quá mức nóng vội, nếu như phát hiện không ổn thì phải lập tức dừng lại, núi xanh còn đó lo gì không có củi đốt.
Có cái tên thiên tài yêu nghiệt Doãn Tử Chương ở đây, áp lực mà người từng là thiên tài đệ nhất phái Thánh Trí như Đề Thiện Thượng phải thừa nhận khó có thể tưởng tượng, Vưu Thiên Nhận chỉ sợ hắn cậy mạnh khiến chính mình bị thương.
Thấy sự phụ khẩn trương lo lắng, Đề Thiện Thượng bĩu môi nói: “Sư phụ người cứ yên tâm đi, đồ đệ của người còn muốn kết anh cải tạo thân thể, muốn cưới hẳn mười tám lão bà xinh đẹp, sẽ không chết ngay được đâu .”
Vưu Thiên Nhận một trận vô lực nói: “Con tu đạo là vì cái này?”
Đề Thiện Thượng nghiêm túc nói: “Dĩ nhiên không phải, cái này chỉ là mục tiêu ngắn hạn.”
“Vậy mục tiêu lâu dài của con là gì?” Vưu Thiên Nhận vớt vát chút hy vọng về đại đệ tử của mình.
“Phi thăng Tiên giới, tiếp tục cưới hẳn mười tám tiên nữ lão bà!” Đề Thiện Thượng hùng tâm tráng chí nói.
Vưu Thiên Nhận lần này hoàn toàn không còn gì để nói.