Dày vò tim phổi mà đợi một đêm,vào sáng sớm ngày thứ hai, rốt cục có tin tức Ngân Sa đưa tới, xác định mấy trưởng lão Đan tộc đang ở trên một đảo nhỏ không tên cách đảo Âm Dương khoảng năm trăm dặm, đồng thời Ngân Sa cũng đưa tới một tin tức tốt, hình như Diễm Thí Thiên và Tô Đạm Hồng cũng không có ở trên đảo.
Bọn họ hơn phân nửa đi đối phó đảo Âm Dương rồi, điều này đối với Chu Chu mà nói đã là tin vui lớn nhất, nàng vừa nhờ Sa Hoài Đan để cho Ngân Sa tiếp tục chú ý động tĩnh bên kia, vừa chuẩn bị kế hoạch của mình, đồng thời để cho hắn giấu diếm tin tức kia đối với Doãn Tử Chương.
Nàng tính toán tối nay sẽ tranh thủ lên đường đi đến cái đảo nhỏ vô danh kia để cứu người.
Bên trên Bảo Hạm, người tam đại tông môn cũng đưa ra quyết định, tạm thời án binh bất động. Đạo Quân Giáp Hỏa và Đạo Quân Tận Thiện tự mình đến đảo Ngân Sa đi xem qua, khi trở về vẻ mặt ngưng trọng.
Biết được Diễm Thí Thiên đột nhiên xuất hiện, phương pháp an toàn nhất là lập tức trở về địa điểm xuất phát rời mảnh đất thị phi này, Trên Bảo Hạm bốn Nguyên Anh Đạo Quân hợp lực chưa chắc có thể ngăn cản uy lực ba loại Thiên Hỏa, chứ đừng nói chi là còn có một Luyện Độc Sư bát phẩm đỉnh Tô Đạm Hồng ở đấy, nếu không cẩn thận toàn bộ mọi người táng thân Bắc Hải cũng không kỳ quái.
Nhưng chỉ vì mấy tin tức của Ngân Sa Vương, tam đại tông môn liền nghe hơi mà chạy, vạn nhất tin tức kia không đúng không phải một loại mất thể diện, truyền đi liên minh Vũ quốc bọn họ làm gì còn uy tín? Cho nên vẫn là nhìn rõ ràng tình huống rồi nói sau.
Diễm Thí Thiên muốn đối phó chính là đảo Âm Dương, trên đảo có “Vạn Niên Hoan Hợp Thụ” sống, hắn cũng không thể hành động một lần là thành công, lần trước hắn tập kích tháp Vũ Thần, cuối cùng bị Đại trưởng lão Tam đại tông môn hợp lực đả thương, cho dù có đan dược khá hơn nữa. Muốn hoàn toàn khôi phục cũng ít nhất phải mất thời gian nửa năm, hắn còn chưa có khỏi hẳn cho dù kế hoạch tốt một mình đi đảo Âm Dương chính là mạo hiểm.
Tình huống lý tưởng nhất là lúc hắn thôn tính đảo Âm Dương thì sẽ bị thương nặng lần nữa, đến lúc đó Tam đại tông môn có lẽ ở một bên ngư ông đắc lợi, nhân cơ hội hoàn toàn tiêu diệt cái đại họa trong lòng này !
Đạo Quân Giáp Hỏa cùng với mấy vị Đạo Quân lúc này dùng phi kiếm riêng của mình truyền thư về tông môn thỉnh cầu trợ giúp, sau đó liền tĩnh tâm chờ đợi tính huống phát triển.
Tối nay không trăng, ánh sao dưới ánh sáng nhàn nhạt, mặt biển lộ ra vẻ dị thường yên lặng.
Chu Chu xác định các sư huynh sư tỷ đều ở bên trong phòng bế quan tu luyện, nàng một mình dùng Huyễn Mỵ linh thạch che dấu khí tức. Mang theo Tiểu Trư đi tìm Sa Hoài Đan, hai người len lén từ một bên Bảo hạm lặn xuống biển, một con Ngân Sa lớn đã đợi ở nơi đó.
Mặc dù thương thế Sa Hoài Đan nặng, nhưng so với hôm qua đã tốt lên rất nhiều, hắn mang theo Chu Chu ngồi lên lưng Ngân Sa. Liền chuẩn bị lên đường đi tới đảo không tên kia.
Bỗng nhiên trước mắt có bóng người xuất hiện, mặt Doãn Tử Chương đen thui đứng trên một khối băng nổi khổng lồ ngăn ở trước mặt bọn họ.
Chu Chu bị giật mình, thiếu chút nữa từ trên lưng Ngân Sa trên rơi xuống biển, song vui mừng còn không chỉ như thế.
“Tiểu sư muội, nửa đêm canh ba chạy ra đi ăn mảnh, quá không có nghĩa khí đi.” Giọng Đề Thiện Thượng hầm hừ truyền đến.
“Ta còn tưởng rằng tiểu sư muội là một người thủ tín.” Cơ U Cốc mỉm cười nhưng rõ ràng toát ra bất mãn, ý tứ đương nhiên là chỉ Chu Chu đêm qua mới đáp ứng hắn có việc sẽ tìm sư huynh sư tỷ hỗ trợ, hôm nay chỉ có một mình lén lút ra đi.
Thạch Ánh Lục cũng ai oán nói: “Chu Chu muội có bí mật cũng không nói với ta!” Nàng còn tưởng rằng các nàng không phải là thân tỷ muội nhưng mà còn thân hơn cả tỷ muội đây!
Doãn Tử Chương trực tiếp bay tới giơ tay lên gõ đầu của nàng. Chu Chu còn không có kêu đau, Sa Hoài Đan đầu tiên không nhịn được kháng nghị đứng lên: “Này này, sư muội xinh đẹp của ta vẫn là một cô bé, làm sao ngươi lại giơ tay lên đánh chứ? Ngươi có hiểu cái gì gọi là thương hương tiếc ngọc hay không hả? !”
Đề Thiện Thượng nghe lời này không nhịn được đưa mắt nhìn rõ ràng hắn, thì ra là Ngân Sa Vương này thẩm mỹ có vấn đề , đúng rồi! Lần trước Huyễn Mị Yêu hồ cũng nói Chu Chu là mỹ nhân, xem ra ánh mắt của yêu tu và nhân loại rất không giống nhau. Tiểu sư muội ở trong mắt yêu tu đoán chừng cũng là mỹ nữ tuyệt thế, rất nổi tiếng!
Tứ sư đệ sẽ không phải là yêu tu chứ ? ! Đề Thiện Thượng hoài nghi thật sâu.
Chu Chu đưa tay níu lấy ống tay áo Doãn Tử Chương nói: “Ta không cố ý. Ta chỉ muốn đi xem tình thế một chút, nếu như không được, ta sẽ chạy trốn.” Nàng có Thiên hỏa trong tay, cộng thêm cùng Tiểu Trư hợp thể chính là tu vi Nguyên Anh hậu kỳ, muốn chạy mà nói…, một loại tu sĩ Nguyên Anh kỳ cũng ngăn không được.
Cơ U Cốc không nhiều lời, trực tiếp nói với Ngân Sa Vương: “Làm phiền ngươi dẫn đường.” Bọn họ tranh thủ mấy tu sĩ Nguyên Anh không để ý mà trốn đi đấy. Nếu như không muốn bị người phát hiện thì phải tốc chiến tốc thắng.
Sa Hoài Đan cũng là người sảng khoái, hắn cảm thấy Chu Chu một tiểu cô nương không có tu vi, cho dù có con heo kia hỗ trợ phóng hỏa, khả năng cứu người thành công cũng rất nhỏ. Nhiều thêm mấy tu sĩ Kết Đan Kỳ hỗ trợ,vẫn có chút ít còn hơn không.
Cho nên đơn giản làm ra dấu tay, trên biển vô thanh vô tức lặn ra mấy con Ngân Sa, mỗi người ngồi một con, xuất phát tới đảo không tên.
Bọn họ từ đầu tới cuối không có để lộ nửa phần pháp lực hơi thở, trên thuyền mọi người không hề có cảm giác, chỉ có Trúc Thủy Nhu nửa đêm không lòng dạ nào tu luyện lại ngủ không yên, đứng ở bên cạnh mạn thuyền nhìn thấy hết thảy. . . . . .
Song phương cách rất xa, nàng nghe không được bọn họ nói chuyện, nhưng là bọn họ gạt mọi người cùng với Ngân Sa bí mật xuất hành, khẳng định không phải là chuyện nhỏ, nàng do dự chốc lát, quyết định trước lúc trời sáng không có tin tức của bọn họ, phải đi báo ngay cho Lâm Chấn Kim.
Người khác thì thôi, nàng cũng không muốn Doãn Tử Chương bởi vì Chu Chu mà xảy ra chuyện.
Bắc Hải chính là nhà của Ngân Sa, bọn chúng nhắm mắt lại cũng có thể tự nhiên tới lui tuần tra, ngày thứ hai màn đêm buông xuống, Chu Chu đã đến gần hòn đảo nhỏ đó.
Dọc theo đường đi Cơ U Cốc đã đem tình huống hiểu rõ ràng, cũng chuẩn bị xong mấy kế hoạch cứu người và chạy trốn.
Bị bắt tổng cộng có bốn vị trưởng lão, theo như tin tức Ngân Sa thám thính trở lại , trên đảo chịu trách nhiệm ở lại canh giữ có hai tu sĩ Nguyên Anh, còn có tám tên tu sĩ Trúc Cơ kỳ, nhìn dáng dấp bọn họ đều là đi theo bên cạnh tu sĩ Nguyên Anh xử lý tạp vụ, thám thính tin tức.
Diễm Thí Thiên muốn đối phó đảo Âm Dương, chân chính xuất thủ chỉ cần hắn và Tô Đạm Hồng là đủ rồi, nhiều người hơn nữa cũng không có tác dụng lớn.
Dựa theo Sa Hoài Đan xác định, hoàng tộc Đan quốc phái tới có bốn tu sĩ Nguyên Anh kỳ, có hai người ở đảo Ngân Sa bị huynh đệ bọn họ cùng trưởng lão Đan tộc liên thủ giết hết, bọn họ song phương sẽ gặp nhau, hoàn toàn là ngoài ý muốn, trước đó dĩ nhiên Diễm Thí Thiên cũng không biết trưởng lão Đan tộc cũng ẩn thân ở nơi Bắc Hải rộng lớn này.
Cơ U Cốc đoán, bản thân bốn tu sĩ Nguyên Anh kỳ này là chuẩn bị chuyện phát sinh sau tiếp ứng hai người Diễm Thí Thiên và Tô Đạm Hồng, lần trước sự kiện tháp Vũ Thần, cuối cùng nếu như không phải là Diễm Thí Thiên an bài người tiếp ứng hắn, chỉ sợ sẽ phải giao nộp ở Vũ Quốc rồi, lần này hành động trình độ mạo hiểm không thua gì lần trước, cho nên hắn sẽ không giấu nghề.
Nơi này cách đảo Âm Dương chỉ có năm trăm dặm, vị trí cũng thích hợp cả một đội kỵ binh mai phục.
Hòn đảo vô danh rất nhỏ, cơ hồ một cái nhìn quang cảnh, thật ra thì chính là một mảnh đá ngầm liên miên. Giờ phút này chỗ tập trung đá ngầm lại có thêm một cái đan đỉnh cực lớn, dựa theo tin tức Ngân Sa thám thính, chắc mấy vị trưởng lão Đan tộc bị nhốt ở bên trong đan đỉnh này.
Hai gã tu sĩ Nguyên Anh hoàng tộc Đan quốc khoanh chân ngồi ở bên ngoài đan đỉnh, phía dưới Đỉnh bày một Tụ Hỏa Linh trận, tình huống vừa nhìn đã hiểu, Diễm Thí Thiên cũng đề phòng có người trở lại cứu bốn vị trưởng lão đan tộc, cho nên một khi phát hiện dị trạng, hai tu sĩ Nguyên Anh chịu trách nhiệm trông chừng bọn họ sẽ khởi động Tụ Hỏa Linh trận, đem bốn vị trưởng lão đan tộc đang còn sống luyện hóa ở trong đỉnh!
Quả nhiên ác ma này tâm địa ác độc trước sau như một !
Dày vò tim phổi mà đợi một đêm,vào sáng sớm ngày thứ hai, rốt cục có tin tức Ngân Sa đưa tới, xác định mấy trưởng lão Đan tộc đang ở trên một đảo nhỏ không tên cách đảo Âm Dương khoảng năm trăm dặm, đồng thời Ngân Sa cũng đưa tới một tin tức tốt, hình như Diễm Thí Thiên và Tô Đạm Hồng cũng không có ở trên đảo.
Bọn họ hơn phân nửa đi đối phó đảo Âm Dương rồi, điều này đối với Chu Chu mà nói đã là tin vui lớn nhất, nàng vừa nhờ Sa Hoài Đan để cho Ngân Sa tiếp tục chú ý động tĩnh bên kia, vừa chuẩn bị kế hoạch của mình, đồng thời để cho hắn giấu diếm tin tức kia đối với Doãn Tử Chương.
Nàng tính toán tối nay sẽ tranh thủ lên đường đi đến cái đảo nhỏ vô danh kia để cứu người.
Bên trên Bảo Hạm, người tam đại tông môn cũng đưa ra quyết định, tạm thời án binh bất động. Đạo Quân Giáp Hỏa và Đạo Quân Tận Thiện tự mình đến đảo Ngân Sa đi xem qua, khi trở về vẻ mặt ngưng trọng.
Biết được Diễm Thí Thiên đột nhiên xuất hiện, phương pháp an toàn nhất là lập tức trở về địa điểm xuất phát rời mảnh đất thị phi này, Trên Bảo Hạm bốn Nguyên Anh Đạo Quân hợp lực chưa chắc có thể ngăn cản uy lực ba loại Thiên Hỏa, chứ đừng nói chi là còn có một Luyện Độc Sư bát phẩm đỉnh Tô Đạm Hồng ở đấy, nếu không cẩn thận toàn bộ mọi người táng thân Bắc Hải cũng không kỳ quái.
Nhưng chỉ vì mấy tin tức của Ngân Sa Vương, tam đại tông môn liền nghe hơi mà chạy, vạn nhất tin tức kia không đúng không phải một loại mất thể diện, truyền đi liên minh Vũ quốc bọn họ làm gì còn uy tín? Cho nên vẫn là nhìn rõ ràng tình huống rồi nói sau.
Diễm Thí Thiên muốn đối phó chính là đảo Âm Dương, trên đảo có “Vạn Niên Hoan Hợp Thụ” sống, hắn cũng không thể hành động một lần là thành công, lần trước hắn tập kích tháp Vũ Thần, cuối cùng bị Đại trưởng lão Tam đại tông môn hợp lực đả thương, cho dù có đan dược khá hơn nữa. Muốn hoàn toàn khôi phục cũng ít nhất phải mất thời gian nửa năm, hắn còn chưa có khỏi hẳn cho dù kế hoạch tốt một mình đi đảo Âm Dương chính là mạo hiểm.
Tình huống lý tưởng nhất là lúc hắn thôn tính đảo Âm Dương thì sẽ bị thương nặng lần nữa, đến lúc đó Tam đại tông môn có lẽ ở một bên ngư ông đắc lợi, nhân cơ hội hoàn toàn tiêu diệt cái đại họa trong lòng này !
Đạo Quân Giáp Hỏa cùng với mấy vị Đạo Quân lúc này dùng phi kiếm riêng của mình truyền thư về tông môn thỉnh cầu trợ giúp, sau đó liền tĩnh tâm chờ đợi tính huống phát triển.
Tối nay không trăng, ánh sao dưới ánh sáng nhàn nhạt, mặt biển lộ ra vẻ dị thường yên lặng.
Chu Chu xác định các sư huynh sư tỷ đều ở bên trong phòng bế quan tu luyện, nàng một mình dùng Huyễn Mỵ linh thạch che dấu khí tức. Mang theo Tiểu Trư đi tìm Sa Hoài Đan, hai người len lén từ một bên Bảo hạm lặn xuống biển, một con Ngân Sa lớn đã đợi ở nơi đó.
Mặc dù thương thế Sa Hoài Đan nặng, nhưng so với hôm qua đã tốt lên rất nhiều, hắn mang theo Chu Chu ngồi lên lưng Ngân Sa. Liền chuẩn bị lên đường đi tới đảo không tên kia.
Bỗng nhiên trước mắt có bóng người xuất hiện, mặt Doãn Tử Chương đen thui đứng trên một khối băng nổi khổng lồ ngăn ở trước mặt bọn họ.
Chu Chu bị giật mình, thiếu chút nữa từ trên lưng Ngân Sa trên rơi xuống biển, song vui mừng còn không chỉ như thế.
“Tiểu sư muội, nửa đêm canh ba chạy ra đi ăn mảnh, quá không có nghĩa khí đi.” Giọng Đề Thiện Thượng hầm hừ truyền đến.
“Ta còn tưởng rằng tiểu sư muội là một người thủ tín.” Cơ U Cốc mỉm cười nhưng rõ ràng toát ra bất mãn, ý tứ đương nhiên là chỉ Chu Chu đêm qua mới đáp ứng hắn có việc sẽ tìm sư huynh sư tỷ hỗ trợ, hôm nay chỉ có một mình lén lút ra đi.
Thạch Ánh Lục cũng ai oán nói: “Chu Chu muội có bí mật cũng không nói với ta!” Nàng còn tưởng rằng các nàng không phải là thân tỷ muội nhưng mà còn thân hơn cả tỷ muội đây!
Doãn Tử Chương trực tiếp bay tới giơ tay lên gõ đầu của nàng. Chu Chu còn không có kêu đau, Sa Hoài Đan đầu tiên không nhịn được kháng nghị đứng lên: “Này này, sư muội xinh đẹp của ta vẫn là một cô bé, làm sao ngươi lại giơ tay lên đánh chứ? Ngươi có hiểu cái gì gọi là thương hương tiếc ngọc hay không hả? !”
Đề Thiện Thượng nghe lời này không nhịn được đưa mắt nhìn rõ ràng hắn, thì ra là Ngân Sa Vương này thẩm mỹ có vấn đề , đúng rồi! Lần trước Huyễn Mị Yêu hồ cũng nói Chu Chu là mỹ nhân, xem ra ánh mắt của yêu tu và nhân loại rất không giống nhau. Tiểu sư muội ở trong mắt yêu tu đoán chừng cũng là mỹ nữ tuyệt thế, rất nổi tiếng!
Tứ sư đệ sẽ không phải là yêu tu chứ ? ! Đề Thiện Thượng hoài nghi thật sâu.
Chu Chu đưa tay níu lấy ống tay áo Doãn Tử Chương nói: “Ta không cố ý. Ta chỉ muốn đi xem tình thế một chút, nếu như không được, ta sẽ chạy trốn.” Nàng có Thiên hỏa trong tay, cộng thêm cùng Tiểu Trư hợp thể chính là tu vi Nguyên Anh hậu kỳ, muốn chạy mà nói…, một loại tu sĩ Nguyên Anh kỳ cũng ngăn không được.
Cơ U Cốc không nhiều lời, trực tiếp nói với Ngân Sa Vương: “Làm phiền ngươi dẫn đường.” Bọn họ tranh thủ mấy tu sĩ Nguyên Anh không để ý mà trốn đi đấy. Nếu như không muốn bị người phát hiện thì phải tốc chiến tốc thắng.
Sa Hoài Đan cũng là người sảng khoái, hắn cảm thấy Chu Chu một tiểu cô nương không có tu vi, cho dù có con heo kia hỗ trợ phóng hỏa, khả năng cứu người thành công cũng rất nhỏ. Nhiều thêm mấy tu sĩ Kết Đan Kỳ hỗ trợ,vẫn có chút ít còn hơn không.
Cho nên đơn giản làm ra dấu tay, trên biển vô thanh vô tức lặn ra mấy con Ngân Sa, mỗi người ngồi một con, xuất phát tới đảo không tên.
Bọn họ từ đầu tới cuối không có để lộ nửa phần pháp lực hơi thở, trên thuyền mọi người không hề có cảm giác, chỉ có Trúc Thủy Nhu nửa đêm không lòng dạ nào tu luyện lại ngủ không yên, đứng ở bên cạnh mạn thuyền nhìn thấy hết thảy. . . . . .
Song phương cách rất xa, nàng nghe không được bọn họ nói chuyện, nhưng là bọn họ gạt mọi người cùng với Ngân Sa bí mật xuất hành, khẳng định không phải là chuyện nhỏ, nàng do dự chốc lát, quyết định trước lúc trời sáng không có tin tức của bọn họ, phải đi báo ngay cho Lâm Chấn Kim.
Người khác thì thôi, nàng cũng không muốn Doãn Tử Chương bởi vì Chu Chu mà xảy ra chuyện.
Bắc Hải chính là nhà của Ngân Sa, bọn chúng nhắm mắt lại cũng có thể tự nhiên tới lui tuần tra, ngày thứ hai màn đêm buông xuống, Chu Chu đã đến gần hòn đảo nhỏ đó.
Dọc theo đường đi Cơ U Cốc đã đem tình huống hiểu rõ ràng, cũng chuẩn bị xong mấy kế hoạch cứu người và chạy trốn.
Bị bắt tổng cộng có bốn vị trưởng lão, theo như tin tức Ngân Sa thám thính trở lại , trên đảo chịu trách nhiệm ở lại canh giữ có hai tu sĩ Nguyên Anh, còn có tám tên tu sĩ Trúc Cơ kỳ, nhìn dáng dấp bọn họ đều là đi theo bên cạnh tu sĩ Nguyên Anh xử lý tạp vụ, thám thính tin tức.
Diễm Thí Thiên muốn đối phó đảo Âm Dương, chân chính xuất thủ chỉ cần hắn và Tô Đạm Hồng là đủ rồi, nhiều người hơn nữa cũng không có tác dụng lớn.
Dựa theo Sa Hoài Đan xác định, hoàng tộc Đan quốc phái tới có bốn tu sĩ Nguyên Anh kỳ, có hai người ở đảo Ngân Sa bị huynh đệ bọn họ cùng trưởng lão Đan tộc liên thủ giết hết, bọn họ song phương sẽ gặp nhau, hoàn toàn là ngoài ý muốn, trước đó dĩ nhiên Diễm Thí Thiên cũng không biết trưởng lão Đan tộc cũng ẩn thân ở nơi Bắc Hải rộng lớn này.
Cơ U Cốc đoán, bản thân bốn tu sĩ Nguyên Anh kỳ này là chuẩn bị chuyện phát sinh sau tiếp ứng hai người Diễm Thí Thiên và Tô Đạm Hồng, lần trước sự kiện tháp Vũ Thần, cuối cùng nếu như không phải là Diễm Thí Thiên an bài người tiếp ứng hắn, chỉ sợ sẽ phải giao nộp ở Vũ Quốc rồi, lần này hành động trình độ mạo hiểm không thua gì lần trước, cho nên hắn sẽ không giấu nghề.
Nơi này cách đảo Âm Dương chỉ có năm trăm dặm, vị trí cũng thích hợp cả một đội kỵ binh mai phục.
Hòn đảo vô danh rất nhỏ, cơ hồ một cái nhìn quang cảnh, thật ra thì chính là một mảnh đá ngầm liên miên. Giờ phút này chỗ tập trung đá ngầm lại có thêm một cái đan đỉnh cực lớn, dựa theo tin tức Ngân Sa thám thính, chắc mấy vị trưởng lão Đan tộc bị nhốt ở bên trong đan đỉnh này.
Hai gã tu sĩ Nguyên Anh hoàng tộc Đan quốc khoanh chân ngồi ở bên ngoài đan đỉnh, phía dưới Đỉnh bày một Tụ Hỏa Linh trận, tình huống vừa nhìn đã hiểu, Diễm Thí Thiên cũng đề phòng có người trở lại cứu bốn vị trưởng lão đan tộc, cho nên một khi phát hiện dị trạng, hai tu sĩ Nguyên Anh chịu trách nhiệm trông chừng bọn họ sẽ khởi động Tụ Hỏa Linh trận, đem bốn vị trưởng lão đan tộc đang còn sống luyện hóa ở trong đỉnh!
Quả nhiên ác ma này tâm địa ác độc trước sau như một !