Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Nga Mỵ

Chương 447: Cần động thủ thì phải động thủ

Tác giả: Nga Mi
Chọn tập

Trong mắt Đan Đằng, không thể nghi ngờ Doãn Tử Chương là người có thực lực mạnh nhất trong cả đám, trên lưng vẫn đang cõng một người, lão mơ hồ cảm thấy trong đó có chút cổ quái, nhất định phải ngăn cản hai người này lại!

Chu Chu vẫn chưa từng vận dụng Thiên Hỏa, vẫn nằm trên lưng Doãn Từ Chương ném bùa, pháp bảo đã được chuẩn bị trước để đối phó với từng loại cơ quan riêng biệt, chính vì không muốn bại lộ thân phận quá sớm, nếu không sẽ lập tức kinh động Diễm Thí Thiên đang bế quan.

Đến nơi này, Mộc Thánh và Hỏa Thánh không thể nào che giấu cho nàng nữa,  càng lâu bị phát hiện thì cơ hội an toàn bỏ trốn của bọn họ càng cao bấy nhiêu.

Hơn nữa lỡ như đến lúc Doãn Tử Chương không thể ứng phó, Chu Chu đột nhiên ra tay, đánh bất ngờ có thể giải quyết được đối thủ trong thời gian ngắn.

Về phần đám người Đề Thiện Thượng, chỉ cần rời khỏi Đan Thần điện, lập tức liền trở thành chim bay mặc trời cao, cho dù Diễm Thí Thiên và Diễm Kiếm Địch có lợi hại đi nữa thì cũng chỉ có hai người, bọn họ nhiều người như vậy muốn đồng thời chặn đường bọn họ là chuyện không thể nào .

Hơn nữa lúc trước Diễm Thí Thiên từng ở tại thành Sùng Vũ diễn trò điệu hổ ly sơn sau đó đơn thương độc mã xông vào tháp Vũ Thần, hắn cũng lo sẽ có người bắt chước, cho nên trừ Chu Chu, đối với  những người còn lại hơn phân nữa sẽ không cạn tàu ráo mán.

Về những tu sĩ Nguyên Anh kỳ khác lao ra cản trở, đối với cả người có chuẩn bị chu đáo pháp bảo “Bảo vệ tánh mạng” mà nói, căn bản không tạo thành uy hiếp.

Trên lưng Doãn Tử Chương cõng Chu Chu một khắc cũng không ngừng gấp rút xông ra bên ngoài, Chu Chu bỗng nhiên nói: “Đan Đằng tới! Cẩn thận!”

Đan tộc ngoại trừ Thái thượng trưởng lão và nguyên lão tọa hóa  đã phi thăng thì Nhị trưởng lão Đan Đằng là người có tu vi sâu nhất, gần một ngàn năm. Luyện Đan Sư Đan tộc đối với các loại pháp thuật công kích cũng không đặc biệt am hiểu, nhưng là giờ phút này bọn họ thân còn ở bên trong Hỗn Độn Tù Lung, còn muốn ứng phó công kích của Đan Đằng, sợ là quá miễn cưỡng.

Tiếng Chu Chu chưa dứt thì Đan Đằng đã chặn phía trước đường đi. Lạnh lùng nói: “Lão phu thấy tu vi của ngươi không thấp, không giống hạng người vô danh, vì sao giấu đầu lòi đuôi, tự tiện xông vào Đan Thần điện!”

Doãn Tử Chương nghe Chu Chu kể qua, ban đầu chính là do lão tặc này cầm đầu phản bội mới khiến cho Đan Tộc rơi vào cảnh thất bại thảm hại, còn Chu Chu thì bị Diễm Thí Thiên bắt được, giam cầm khi dễ vài năm, lão tặc đáng chết này cũng là một trong những đầu sỏ.

Lúc này nhiều lời cũng vô ích, hai tay kết ấn lập tức băng kiếm ngưng kết đầy trời đồng loạt hướng lao về phía lão ta.

Đan Đằng không nghĩ tới đối phương đường đường một tu sĩ Nguyên Anh lại hoàn toàn không nói quy củ, đánh là đánh. Trong lòng tức giận, trở tay ra chiêu, hư ảnh một con cá sấu to lớn toàn thân đỏ như máu đột nhiên hiện lên lắc đầu vãy đuôi liền đem toàn bộ băng kiếm quét đi không còn một mảnh.

Cả người con cá sấu màu đỏ trải dài từng mảng từng mảng vảy lớn, phía trên lớp vảy phát ra ánh lửa sáng ngời, Băng kiếm đụng phải ánh lửa này hơn phân nữa đã tan rã.

Đây chính là Hoả Linh Xích Lân Ngạc làm nên thanh danh của Đan Đằng, Doãn Tử Chương sớm đoán được công kích bằng băng kiếm thông thường không làm gì được nó, trong lúc Xích Lân Ngạc đối phó với băng kiếm, mười ngón tay tung bay lại xuất hiện hơn ngàn vạn băng kiếm.

Những băng kiếm này không trực tiếp công kích mà từ từ kết hợp, cuối cùng ngưng tụ thành một thanh cự kiếm chừng ba trượng. Nhắm thẳng vào Xích Lân Ngạc.

Lần này  băng kiếm giống như thuỷ tinh, chém vào người Xích Lân Ngạc cũng không hề có dấu hiện tan rã.

Nhưng Xích Lân Ngạc chính là linh thể, trừ phi Doãn Tử Chương có năng lực lấy cường lực đánh cho nó tan biến hoặc nuốc lấy nó, nếu không cho dù gây thương tích nhiêu hơn nữa thì cũng không thực tổn hại gì đến nó.

Giữa không trung, cá sấu lớn và băng kiếm giao đấu, linh lực bắn ra gây chấn động đến đại điện gần đó.

Trên mặt đất hai tay Doãn Tử Chương không ngừng, băng kiếm cuồn cuộn không dứt tấn công Đan Đằng.

Tu vi của bản thân Đan Đằng không kém, trọng yếu là do tu luyện công pháp hệ Hỏa vừa lúc cùng công pháp hệ Băng của Doãn Tử Chương tương khắc, hai người một tu vi cao thâm, một tuổi trẻ thiện chiến. Trong lúc nhất thời giao đấu khó phân thắng bại.

Mặc dù phía sau Doãn Tử Chương cõng thêm một người , nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc hắn đấu pháp cùng với người khác, ngược lại thỉnh thoảng Chu Chu phối hợp ăn ý , ném ra vài lá bùa, pháp bảo các loại vũ khí có tính sát thương, làm cho Đan Đằng nhiều lần gần như đắc thủ, lại chỉ có thể giữa chừng thối lui.

Mà một nhóm năm người Đan Nghê, Trịnh Quyền, Cơ U Cốc lần lượt  sau xung phong liều chết lao đến biên giới Đan Thần điện, đang chống lại các tu sĩ Diễm tộc.

Những năm gần đây, phần lớn thời gian Đan Đằng đều ở trong Đan Thần điện tĩnh tu. Cho nên tin tức đối với bên ngoài cũng không rõ lắm, giao đấu với Doãn Tử Chương gần nửa canh giờ, cũng chỉ biết đối phương tu luyện công pháp hệ Băng, rất có thể là cao thủ Lâm thị Chiêu Thái tông thành danh, cũng không biết chính xác thân phận của hắn ta.

Nếu như biết, giờ phút này hơn phân nửa đã sớm đoán ra người hắn cõng phía sau chính là Đan Hoàng vốn nên ở tại Huyền Cung dưới lòng đất hấp thụ Hư Không Toại Hoả.

Chu Chu vừa chú ý cuộc chiến bên này Doãn Tử Chương, vừa chú ý đến tin tức bên Đan Thần điện và thành Lăng Đan, nhất là động tĩnh ngọn núi phía sau hoàng cung nơi  Diễm Thí Thiên và Diễm Kiếm Địch đang bế quan.

Từng lá bùa truyền tin của nhóm năm người Đề Thiện Thượng nổ vang ở bên ngoài Đan Thần điện, trong lòng Chu Chu thả lỏng, thấp giọng nói: “Sư phụ bọn họ tất cả đều đã trốn khỏi Đan Thần điện”

Đáng tiếc một câu còn chưa nói xong, vẻ mặt Chu Chu liền khẩn trương: “Không ổn! Diễm Kiếm Địch đã xuất quan!”

Diễm Kiếm Địch vừa đến thì thân phận của Chu Chu liền không thể che dấu, lỡ như lão ta đuổi theo một người trong nhóm Trịnh Quyền thì bọn họ chưa chắc có thể bình an thoát thân, dù sao tu sĩ Đại Thừa kỳ, mà còn là Tu sĩ Thiên Hoả Đại Thừa Kỳ, tuyệt đối không phải là người mà tu sĩ Nguyên Anh bọn họ có thể đối phó .

Doãn Tử Chương trấn tĩnh như cũ, truyền âm nói: “Muội đối phó với Xích Lân Ngạc, ta thu thập lão tặc này!”

“Được!” Chu Chu không chút do dự đáp. Cũng nên đến phiên nàng động thủ, sớm giải quyết Đan Đằng, có thể khiến Diễm Kiếm Địch chuyển hướng chú ý về phía này, như vậy sư phụ bọn họ có thể bình an thoát thân.

Về phần Diễm Kiếm Địch và Diễm Thí Thiên. . . . . . xem ai chạy nhanh hơn.

Đan Đằng kích động chiến đấu hăng say, bỗng nhiên thấy nữ tu sĩ mà Doãn Từ Chương vẫn cõng ở phía sau bay lên trời, hướng về phía Xích Lân Ngạc mà phóng.

Trong lòng lão sinh ra một cảm giác bất an mãnh liệt, Nữ tu sĩ này muốn làm gì? Nhìn đi nhìn lại nàng cũng chỉ là tu sĩ Trúc Cơ Kỳ, cho dù có pháp bảo hay bùa chú cường đại, cũng không thể đối phó Xích Lân Ngạc được. Nàng ta muốn chịu chết sao ?

Chuyện kỳ lạ như vậy hiển nhiên sẽ có điều bất thường!

Huyễn Mị linh thạch do Yêu Hồ đưa, chính là sản phẩm tạo ra trong lúc hắn tu luyện, trải qua hơn ba nghìn năm không ngừng rèn luyện, mỗi một lớp ẩn chứa  mê huyễn lực đã cường đại đến trình độ không thể đoán được, Chu Chu dựa vào bảo thạch này, cho dù là tu sĩ Đại Thừa kỳ cũng có thể lừa gạt, huống chi Đan Đằng chỉ là Nguyên Anh hậu kỳ ?

Ngay từ đầu Đan Đằng không bao giờ nghĩ đến thế gian này lại có một bảo vật lợi hại như vậy, cộng thêm từ lúc Chu Chu xuất hiện trước mặt lão vẫn chưa từng động thủ, mặc dù lão biết nữ tử này có điểm cổ quái, nhưng tuyệt không có nghĩ đến, chân tướng sẽ đáng sợ như vậy.

Doãn Tử Chương thoáng chốc thay đổi mũi kiếm, băng kiếm khổng lồ trên không trung vượt qua Xích Lân Ngạc, hướng về phía Đan Đằng bắn nhanh tới, khí thế hung mãnh bén nhọn, Dù là Đan Đằng cũng không khỏi khẽ biến sắc.

Xích Lân Ngạc thoáng cái mất đi đối thủ, băng kiếm triền quấn trước mặt biến mất , đổi thành một nữ tu sĩ hình dáng tướng mạo bình thường ,tu vi Trúc Cơ kỳ thấp kém, nó chưa kịp kinh ngạc thì khí tức trên thân nữ tu sĩ đã biến hoá nghiên trời lệch đất.

Trong mắt Đan Đằng, không thể nghi ngờ Doãn Tử Chương là người có thực lực mạnh nhất trong cả đám, trên lưng vẫn đang cõng một người, lão mơ hồ cảm thấy trong đó có chút cổ quái, nhất định phải ngăn cản hai người này lại!

Chu Chu vẫn chưa từng vận dụng Thiên Hỏa, vẫn nằm trên lưng Doãn Từ Chương ném bùa, pháp bảo đã được chuẩn bị trước để đối phó với từng loại cơ quan riêng biệt, chính vì không muốn bại lộ thân phận quá sớm, nếu không sẽ lập tức kinh động Diễm Thí Thiên đang bế quan.

Đến nơi này, Mộc Thánh và Hỏa Thánh không thể nào che giấu cho nàng nữa,  càng lâu bị phát hiện thì cơ hội an toàn bỏ trốn của bọn họ càng cao bấy nhiêu.

Hơn nữa lỡ như đến lúc Doãn Tử Chương không thể ứng phó, Chu Chu đột nhiên ra tay, đánh bất ngờ có thể giải quyết được đối thủ trong thời gian ngắn.

Về phần đám người Đề Thiện Thượng, chỉ cần rời khỏi Đan Thần điện, lập tức liền trở thành chim bay mặc trời cao, cho dù Diễm Thí Thiên và Diễm Kiếm Địch có lợi hại đi nữa thì cũng chỉ có hai người, bọn họ nhiều người như vậy muốn đồng thời chặn đường bọn họ là chuyện không thể nào .

Hơn nữa lúc trước Diễm Thí Thiên từng ở tại thành Sùng Vũ diễn trò điệu hổ ly sơn sau đó đơn thương độc mã xông vào tháp Vũ Thần, hắn cũng lo sẽ có người bắt chước, cho nên trừ Chu Chu, đối với  những người còn lại hơn phân nữa sẽ không cạn tàu ráo mán.

Về những tu sĩ Nguyên Anh kỳ khác lao ra cản trở, đối với cả người có chuẩn bị chu đáo pháp bảo “Bảo vệ tánh mạng” mà nói, căn bản không tạo thành uy hiếp.

Trên lưng Doãn Tử Chương cõng Chu Chu một khắc cũng không ngừng gấp rút xông ra bên ngoài, Chu Chu bỗng nhiên nói: “Đan Đằng tới! Cẩn thận!”

Đan tộc ngoại trừ Thái thượng trưởng lão và nguyên lão tọa hóa  đã phi thăng thì Nhị trưởng lão Đan Đằng là người có tu vi sâu nhất, gần một ngàn năm. Luyện Đan Sư Đan tộc đối với các loại pháp thuật công kích cũng không đặc biệt am hiểu, nhưng là giờ phút này bọn họ thân còn ở bên trong Hỗn Độn Tù Lung, còn muốn ứng phó công kích của Đan Đằng, sợ là quá miễn cưỡng.

Tiếng Chu Chu chưa dứt thì Đan Đằng đã chặn phía trước đường đi. Lạnh lùng nói: “Lão phu thấy tu vi của ngươi không thấp, không giống hạng người vô danh, vì sao giấu đầu lòi đuôi, tự tiện xông vào Đan Thần điện!”

Doãn Tử Chương nghe Chu Chu kể qua, ban đầu chính là do lão tặc này cầm đầu phản bội mới khiến cho Đan Tộc rơi vào cảnh thất bại thảm hại, còn Chu Chu thì bị Diễm Thí Thiên bắt được, giam cầm khi dễ vài năm, lão tặc đáng chết này cũng là một trong những đầu sỏ.

Lúc này nhiều lời cũng vô ích, hai tay kết ấn lập tức băng kiếm ngưng kết đầy trời đồng loạt hướng lao về phía lão ta.

Đan Đằng không nghĩ tới đối phương đường đường một tu sĩ Nguyên Anh lại hoàn toàn không nói quy củ, đánh là đánh. Trong lòng tức giận, trở tay ra chiêu, hư ảnh một con cá sấu to lớn toàn thân đỏ như máu đột nhiên hiện lên lắc đầu vãy đuôi liền đem toàn bộ băng kiếm quét đi không còn một mảnh.

Cả người con cá sấu màu đỏ trải dài từng mảng từng mảng vảy lớn, phía trên lớp vảy phát ra ánh lửa sáng ngời, Băng kiếm đụng phải ánh lửa này hơn phân nữa đã tan rã.

Đây chính là Hoả Linh Xích Lân Ngạc làm nên thanh danh của Đan Đằng, Doãn Tử Chương sớm đoán được công kích bằng băng kiếm thông thường không làm gì được nó, trong lúc Xích Lân Ngạc đối phó với băng kiếm, mười ngón tay tung bay lại xuất hiện hơn ngàn vạn băng kiếm.

Những băng kiếm này không trực tiếp công kích mà từ từ kết hợp, cuối cùng ngưng tụ thành một thanh cự kiếm chừng ba trượng. Nhắm thẳng vào Xích Lân Ngạc.

Lần này  băng kiếm giống như thuỷ tinh, chém vào người Xích Lân Ngạc cũng không hề có dấu hiện tan rã.

Nhưng Xích Lân Ngạc chính là linh thể, trừ phi Doãn Tử Chương có năng lực lấy cường lực đánh cho nó tan biến hoặc nuốc lấy nó, nếu không cho dù gây thương tích nhiêu hơn nữa thì cũng không thực tổn hại gì đến nó.

Giữa không trung, cá sấu lớn và băng kiếm giao đấu, linh lực bắn ra gây chấn động đến đại điện gần đó.

Trên mặt đất hai tay Doãn Tử Chương không ngừng, băng kiếm cuồn cuộn không dứt tấn công Đan Đằng.

Tu vi của bản thân Đan Đằng không kém, trọng yếu là do tu luyện công pháp hệ Hỏa vừa lúc cùng công pháp hệ Băng của Doãn Tử Chương tương khắc, hai người một tu vi cao thâm, một tuổi trẻ thiện chiến. Trong lúc nhất thời giao đấu khó phân thắng bại.

Mặc dù phía sau Doãn Tử Chương cõng thêm một người , nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc hắn đấu pháp cùng với người khác, ngược lại thỉnh thoảng Chu Chu phối hợp ăn ý , ném ra vài lá bùa, pháp bảo các loại vũ khí có tính sát thương, làm cho Đan Đằng nhiều lần gần như đắc thủ, lại chỉ có thể giữa chừng thối lui.

Mà một nhóm năm người Đan Nghê, Trịnh Quyền, Cơ U Cốc lần lượt  sau xung phong liều chết lao đến biên giới Đan Thần điện, đang chống lại các tu sĩ Diễm tộc.

Những năm gần đây, phần lớn thời gian Đan Đằng đều ở trong Đan Thần điện tĩnh tu. Cho nên tin tức đối với bên ngoài cũng không rõ lắm, giao đấu với Doãn Tử Chương gần nửa canh giờ, cũng chỉ biết đối phương tu luyện công pháp hệ Băng, rất có thể là cao thủ Lâm thị Chiêu Thái tông thành danh, cũng không biết chính xác thân phận của hắn ta.

Nếu như biết, giờ phút này hơn phân nửa đã sớm đoán ra người hắn cõng phía sau chính là Đan Hoàng vốn nên ở tại Huyền Cung dưới lòng đất hấp thụ Hư Không Toại Hoả.

Chu Chu vừa chú ý cuộc chiến bên này Doãn Tử Chương, vừa chú ý đến tin tức bên Đan Thần điện và thành Lăng Đan, nhất là động tĩnh ngọn núi phía sau hoàng cung nơi  Diễm Thí Thiên và Diễm Kiếm Địch đang bế quan.

Từng lá bùa truyền tin của nhóm năm người Đề Thiện Thượng nổ vang ở bên ngoài Đan Thần điện, trong lòng Chu Chu thả lỏng, thấp giọng nói: “Sư phụ bọn họ tất cả đều đã trốn khỏi Đan Thần điện”

Đáng tiếc một câu còn chưa nói xong, vẻ mặt Chu Chu liền khẩn trương: “Không ổn! Diễm Kiếm Địch đã xuất quan!”

Diễm Kiếm Địch vừa đến thì thân phận của Chu Chu liền không thể che dấu, lỡ như lão ta đuổi theo một người trong nhóm Trịnh Quyền thì bọn họ chưa chắc có thể bình an thoát thân, dù sao tu sĩ Đại Thừa kỳ, mà còn là Tu sĩ Thiên Hoả Đại Thừa Kỳ, tuyệt đối không phải là người mà tu sĩ Nguyên Anh bọn họ có thể đối phó .

Doãn Tử Chương trấn tĩnh như cũ, truyền âm nói: “Muội đối phó với Xích Lân Ngạc, ta thu thập lão tặc này!”

“Được!” Chu Chu không chút do dự đáp. Cũng nên đến phiên nàng động thủ, sớm giải quyết Đan Đằng, có thể khiến Diễm Kiếm Địch chuyển hướng chú ý về phía này, như vậy sư phụ bọn họ có thể bình an thoát thân.

Về phần Diễm Kiếm Địch và Diễm Thí Thiên. . . . . . xem ai chạy nhanh hơn.

Đan Đằng kích động chiến đấu hăng say, bỗng nhiên thấy nữ tu sĩ mà Doãn Từ Chương vẫn cõng ở phía sau bay lên trời, hướng về phía Xích Lân Ngạc mà phóng.

Trong lòng lão sinh ra một cảm giác bất an mãnh liệt, Nữ tu sĩ này muốn làm gì? Nhìn đi nhìn lại nàng cũng chỉ là tu sĩ Trúc Cơ Kỳ, cho dù có pháp bảo hay bùa chú cường đại, cũng không thể đối phó Xích Lân Ngạc được. Nàng ta muốn chịu chết sao ?

Chuyện kỳ lạ như vậy hiển nhiên sẽ có điều bất thường!

Huyễn Mị linh thạch do Yêu Hồ đưa, chính là sản phẩm tạo ra trong lúc hắn tu luyện, trải qua hơn ba nghìn năm không ngừng rèn luyện, mỗi một lớp ẩn chứa  mê huyễn lực đã cường đại đến trình độ không thể đoán được, Chu Chu dựa vào bảo thạch này, cho dù là tu sĩ Đại Thừa kỳ cũng có thể lừa gạt, huống chi Đan Đằng chỉ là Nguyên Anh hậu kỳ ?

Ngay từ đầu Đan Đằng không bao giờ nghĩ đến thế gian này lại có một bảo vật lợi hại như vậy, cộng thêm từ lúc Chu Chu xuất hiện trước mặt lão vẫn chưa từng động thủ, mặc dù lão biết nữ tử này có điểm cổ quái, nhưng tuyệt không có nghĩ đến, chân tướng sẽ đáng sợ như vậy.

Doãn Tử Chương thoáng chốc thay đổi mũi kiếm, băng kiếm khổng lồ trên không trung vượt qua Xích Lân Ngạc, hướng về phía Đan Đằng bắn nhanh tới, khí thế hung mãnh bén nhọn, Dù là Đan Đằng cũng không khỏi khẽ biến sắc.

Xích Lân Ngạc thoáng cái mất đi đối thủ, băng kiếm triền quấn trước mặt biến mất , đổi thành một nữ tu sĩ hình dáng tướng mạo bình thường ,tu vi Trúc Cơ kỳ thấp kém, nó chưa kịp kinh ngạc thì khí tức trên thân nữ tu sĩ đã biến hoá nghiên trời lệch đất.

Chọn tập
Bình luận
× sticky