Tư Biện Thái cùng Trâu Thạch có lòng muốn khống chế phái Thánh Trí, lần này lại bị giết sạch mà về, sau khi trở về chuyện đầu tiên họ làm là nhất định sẽ phải điều tra tường tận các nhân vật chủ chốt của phái. Mà dĩ nhiên, Trịnh Quyền chính là đối tượng trọng điểm của việc điều tra. Trì Tha Diệu là đệ tử khác họ trong đan tộc. Không chỉ biết rõ xuất thân từ đan tộc của Trịnh Quyền, mà cả những ân oán giữa ông và đan tộc cũng biết không ít. Có một “Người biết chuyện” như vậy ở đây, đem xóa đi từng chút một hoài nghi trong lòng những người khác về Đan tộc.
Trịnh Quyền cẩn thận hồi tưởng mỗi chi tiết Chu Chu cùng Thái Biện song phương “Linh Thú” ác chiến , xác định cũng không tiết lộ ra cái gì, nên rốt cục cũng yên lòng.
Về sau hắn hỏi Chu Chu làm thế nào biết tuổi tác thực sự của hắn, Chu Chu từ trong túi đựng đồ lấy ra một quyển sách nhỏ, ngượng ngùng nói: “Ta thấy trong thư phòng có cái này. . . . . .”
Trịnh Quyền nhận lấy vừa nhìn. Thì ra là bút ký tu luyện của mình, nhất thời thoải mái hẳn đi. Muốn từ tiến trình tu luyện của mình mà suy đoán số tuổi quả thật không khó.
“Sư phụ, người kia. . . . . . Đan Nghê, có phải sư nương hay không?” Chu Chu dè dặt hỏi.
Cái tên “Đan Nghê” này không dưới một lần nàng bắt gặp trong bút ký. Mặc dù trong bút ký bình thường thì đây hẳn là danh xưng của những tu luyện giả mà mình tâm đắc, nhưng Chu Chu lại mơ hồ cảm thấy người này hẳn có quan hệ không tầm thường với sư phụ. Bởi vì qua những hàng chữ, sư phụ đã lộ ra tâm ý, phần tình cảm này tuyệt đối không chỉ là sự thưởng thức đối với một người đạo hữu bình thường.
Sắc mặt Trịnh Quyền có chút mất tự nhiên, cầm quyển bút ký gõ lên đầu Chu Chu, tức giận nói: “Vừa trở về liền tra khảo sư phụ, ngươi quan tâm những thứ này làm gì? Rãnh rỗi quá, trong thư phòng có nhiều sách như vậy không chịu học thuộc, hôm nay đi học thuộc them mười bản đi”
Chu Chu bẹt miệng, ôm lấy Tiểu Trư chuồn mất.
Trịnh Quyền nhìn bộ dạng ủy khuất này của nàng, nghĩ đến bây giờ mình có thể tùy tiện giáo huấn nàng, liền cảm thấy thần thanh khí sảng, thư thái khoái ý nói không ra lời, chút bận tâm với chuyện cũ trong lòng cũng bị gạt đi sạch sẽ.
Hắn bỗng nhiên nghĩ đến, khi “Nàng” giả làm bà ngoại Chu Chu, chẳng lẽ không còn một chút tâm tư hờn dỗi nào. . . . . . Hắn còn tưởng rằng tấm lòng của nàng rộng rãi đến nỗi không chút nào để ý đến chuyện năm đó chứ?
Trịnh Quyền nghĩ đến điều này. Không nhịn được lắc đầu mỉm cười, “Nàng” như thế nào lại là một người chịu thiệt mà không hồi báo đâu?
Vưu Thiên Nhận cùng chưởng môn Phù Ngọc thương nghị mất mấy ngày, rốt cục đã quyết định. Bọn họ mời Trịnh Quyền cùng Chu Chu tới, lại đem Đề Thiền Thượng gọi tất cả lên động phủ của Vưu Thiên Nhận trên núi Ứng Bàng.
Sau khi cho lui hết những người không phận sự, Vưu Thiên Nhận nhìn quanh mấy đệ tử đắc ý, không có vào thẳng chủ đề mà trước tiên lại hỏi Thạch Ánh Lục về pháp khí.
Thạch Ánh Lục lấy ra một bó lớn “quân cờ Thủy tinh” màu tím và trắng nói: “Cái này gọi ‘Trân Lung Bách Tử Trận’. Là trận đồ Nhị sư huynh thiết kế, sau đó con nhờ đại sư huynh lấy rất nhiều bùa, luyện chế ẩn trong từng quân cờ nàu tím, lại xin Tứ sư đệ bảy bảy bốn chín băng phách phong hồn, ngưng tụ thành lưỡi dao hàn băng, phong ấn trong quân cờ trắng. Trong lúc đối địch, bố trí của trận cờ biến ảo khôn lường, có thể nhanh chóng bày ‘ Thiên Tuyền hóa sát trận ’ hoặc ‘ Thiên chướng Bát quái trận ’ chờ các loại phòng ngự và tính công kích của pháp trận tiêu mất. Nếu như địch nhân xông vào trận , chỉ cần nổ tung những con cờ chứa bùa hoặc phóng ra lưỡi dao hàn băng đều có khả năng đả thương địch thủ hiệu quả.”
Thạch Ánh Lục vừa nói đến luyện khí, thần thái cả người liền sáng láng.
“Con nghe đại sư huynh khoe khoang sư muội ở Đại Bỉ môn phái giấu bùa trong pháp khí đánh bại đối thủ nên mới nghĩ tới điểm này. Tu vi của con có hạn, tài liệu luyện khí tìm được cũng không nhiều, không cách nào luyện chế ra pháp bảo có lực sát thương mạnh mẽ hơn , cho nên mới nghĩ tới biện pháp như vậy. . . . .”
Vưu Thiên Nhận gật đầu nói: “Tu vi không thể trong một sớm một chiều mà mạnh mẽ, nhưng lúc đấu pháp, giữ được tánh mạng, lấy được thắng lợi mới là mấu chốt nhất . Mấy người sư huynh muội các con có thể chân thành hợp tác, vi sư yên tâm rồi.”
Cơ U Cốc nghe ra một chút ý ở ngoài lời nên hỏi: ” Lời này cửa sư phụ là có ý gì?”
Vưu Thiên Nhận thở dài, cười nói: “Bọn người trong tông môn càng ngày càng ép người quá đáng. Lần này mặc dù, đã rời đi, tuy nhiên chắc hẳn không quá nửa năm tất nhiên lại quay trở lại. Phái Thánh Trí của ta tọa tại Tây Nam biên thùy. Cũng đã mơ hồ có khuynh hướng vượt qua ba phái còn lại trở thành đệ nhất môn phái ở Tây Nam. Bọn họ lúc này rõ ràng là tính toán chiếm lợi của chúng ta. Tây Nam đất linh mạch nghèo nàn, khoáng sản khan hiếm, thậm chí linh dược yêu thú so ra cũng xa xa kém những địa phương khác tại Tấn Tiềm đại lục. Cho nên thường thường đại tông môn đều khinh thường giao thiệp với chúng ta. Năm đó tổ sư sáng lập ra phái Thánh Trí đã được tông môn cho phép có thể tới đây khai sơn lập phái, nguyên là vì một bí mật không muốn ai biết.”
Vưu Thiên Nhận không trực tiếp trả lời Cơ U Cốc… lại nói khơi dậy bí sự năm xưa.
Chưởng môn Phù Ngọc tiếp lời: “Nói về chuyện này, hôm nay những người biết nội tình này trong Thánh Trí phái cũng chỉ có hai người ta cùng Vưu tổ sư, Trịnh trưởng lão có lẽ cũng biết một chút. . . . . . Năm đó ta cùng tổ sư đến đây là vì tìm kiếm một bảo tàng. Người có được bảo tàng này là một vị đại danh đỉnh đỉnh thượng cổ tu sĩ, biệt hiệu ‘ Băng Hỏa Thần vương ’ . Nghe tên này chắc các ngươi cũng có thể đoán được hắn có Băng Hỏa Song linh căn. Cái bảo tàng này cất giấu các loại pháp bảo, linh đan, công pháp, vân vân từ lúc hắn sanh ra kiếm được. Quan trọng nhất chính là hắn có một bộ công pháp cùng một loại Thiên Hỏa.”
Phù Ngọc nói tới đây, ánh mắt chậm rãi dời về phía ba người thầy trò Chu Chu cùng với Doãn Tử Chương, từng chữ từng chữ nói: “Bộ kia công pháp tên là ‘Tủy Băng quyết ‘, mà Thiên Hỏa thì tên ‘ Trường Sinh Tiên hỏa ’. Tương truyền băng hỏa Thần vương chính là dựa vào hai thứ đồ này tung hoành tấn Tiềm đại lục, trở thành một cường giả có tiếng tăm.”
Trịnh Quyền cười cười, nói: “Ta không phủ nhận. Ta đúng là vì Trường Sinh Tiên hỏa này mà đến.”
Doãn Tử Chương ngẩng đầu nhìn sư phụ của mình một cái, nói: ” Lúc trước vãn bối bái nhập môn hạ phái Thánh Trí, từng nghe trong miệng mẫu thân nhà mình nói qua về chuyện ‘Tủy Băng quyết ‘.”
Thanh âm trong trẻo lạnh lùng, ánh mắt thản nhiên, hắn không tính giấu diếm sư phụ chuyện này. Phái Thánh Trí ở Tây Nam cắm rễ mấy ngàn năm, một mực âm thầm điều tra tin tức bảo tàng , nên rất có khả năng thông qua bọn họ mà nhận được ‘Tủy Băng quyết ‘.
Phù Ngọc cùng Vưu Thiên Nhận làm như không chút nào ngoài ý muốn. Không nói đến thực lực Trịnh Quyền , Doãn Tử Chương mặc dù hiện tại chỉ là một tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ nho nhỏ, nhưng lấy tư chất của hắn, dù là nhất lưu tông môn của Tấn Tiềm đại lục cũng sẽ mở rộng cửa nhiệt liệt hoan nghênh hắn gia nhập.
Tỉ như Tiền Tấu mấy ngày trước tỷ thí cùng Thạch Ánh Lục, chính là tu sĩ lôi hệ đan linh căn, nhìn bản chất ngạo mạn thành tính trong mắt không có người khác, cùng với việc Ty Biện Thái và Trâu Thạch bảo vệ hắn, có thể thấy hắn ở Tông Môn được coi trọng như thế nào?
Mầm mống tốt như vậy, thì chuyện Kết Đan, thậm chí Kết Anh cũng là sớm muộn thôi, thế nhưng lại chạy tới bái nhập một môn phái đứng thứ hai thứ ba từ dưới đếm lên ở Tấn Tiềm đại lục! Nếu như hắn cái gì cũng đều không hiểu vậy còn có thể nói là phái Thánh Trí mèo mù đụng phải chuột chết. Nhưng hắn trước khi đến cũng đã có căn cơ tương đối, thì rõ ràng biết mình tư chấtcó nhiều điểm tốt, cái này không thể không làm cho lòng người sinh hoài nghi.
“Lệnh đường là Doãn Phiêu Nhi?” Phù Ngọc vuốt râu mép cười híp mắt hỏi.
“Chính là gia mẫu.” Đây là lần đầu tiên sau khi mẫu thân qua đời, Doãn Tử Chương ở trước mặt người khác nhắc tới nàng. Trên vẻ mặt mặc dù nhàn nhạt , nhưng mà Chu Chu cảm thấy hắn đang vô cùng khổ sở, không nhịn được liền len lén đưa tay ra, níu lấy tay áo của hắn.
Tư Biện Thái cùng Trâu Thạch có lòng muốn khống chế phái Thánh Trí, lần này lại bị giết sạch mà về, sau khi trở về chuyện đầu tiên họ làm là nhất định sẽ phải điều tra tường tận các nhân vật chủ chốt của phái. Mà dĩ nhiên, Trịnh Quyền chính là đối tượng trọng điểm của việc điều tra. Trì Tha Diệu là đệ tử khác họ trong đan tộc. Không chỉ biết rõ xuất thân từ đan tộc của Trịnh Quyền, mà cả những ân oán giữa ông và đan tộc cũng biết không ít. Có một “Người biết chuyện” như vậy ở đây, đem xóa đi từng chút một hoài nghi trong lòng những người khác về Đan tộc.
Trịnh Quyền cẩn thận hồi tưởng mỗi chi tiết Chu Chu cùng Thái Biện song phương “Linh Thú” ác chiến , xác định cũng không tiết lộ ra cái gì, nên rốt cục cũng yên lòng.
Về sau hắn hỏi Chu Chu làm thế nào biết tuổi tác thực sự của hắn, Chu Chu từ trong túi đựng đồ lấy ra một quyển sách nhỏ, ngượng ngùng nói: “Ta thấy trong thư phòng có cái này. . . . . .”
Trịnh Quyền nhận lấy vừa nhìn. Thì ra là bút ký tu luyện của mình, nhất thời thoải mái hẳn đi. Muốn từ tiến trình tu luyện của mình mà suy đoán số tuổi quả thật không khó.
“Sư phụ, người kia. . . . . . Đan Nghê, có phải sư nương hay không?” Chu Chu dè dặt hỏi.
Cái tên “Đan Nghê” này không dưới một lần nàng bắt gặp trong bút ký. Mặc dù trong bút ký bình thường thì đây hẳn là danh xưng của những tu luyện giả mà mình tâm đắc, nhưng Chu Chu lại mơ hồ cảm thấy người này hẳn có quan hệ không tầm thường với sư phụ. Bởi vì qua những hàng chữ, sư phụ đã lộ ra tâm ý, phần tình cảm này tuyệt đối không chỉ là sự thưởng thức đối với một người đạo hữu bình thường.
Sắc mặt Trịnh Quyền có chút mất tự nhiên, cầm quyển bút ký gõ lên đầu Chu Chu, tức giận nói: “Vừa trở về liền tra khảo sư phụ, ngươi quan tâm những thứ này làm gì? Rãnh rỗi quá, trong thư phòng có nhiều sách như vậy không chịu học thuộc, hôm nay đi học thuộc them mười bản đi”
Chu Chu bẹt miệng, ôm lấy Tiểu Trư chuồn mất.
Trịnh Quyền nhìn bộ dạng ủy khuất này của nàng, nghĩ đến bây giờ mình có thể tùy tiện giáo huấn nàng, liền cảm thấy thần thanh khí sảng, thư thái khoái ý nói không ra lời, chút bận tâm với chuyện cũ trong lòng cũng bị gạt đi sạch sẽ.
Hắn bỗng nhiên nghĩ đến, khi “Nàng” giả làm bà ngoại Chu Chu, chẳng lẽ không còn một chút tâm tư hờn dỗi nào. . . . . . Hắn còn tưởng rằng tấm lòng của nàng rộng rãi đến nỗi không chút nào để ý đến chuyện năm đó chứ?
Trịnh Quyền nghĩ đến điều này. Không nhịn được lắc đầu mỉm cười, “Nàng” như thế nào lại là một người chịu thiệt mà không hồi báo đâu?
Vưu Thiên Nhận cùng chưởng môn Phù Ngọc thương nghị mất mấy ngày, rốt cục đã quyết định. Bọn họ mời Trịnh Quyền cùng Chu Chu tới, lại đem Đề Thiền Thượng gọi tất cả lên động phủ của Vưu Thiên Nhận trên núi Ứng Bàng.
Sau khi cho lui hết những người không phận sự, Vưu Thiên Nhận nhìn quanh mấy đệ tử đắc ý, không có vào thẳng chủ đề mà trước tiên lại hỏi Thạch Ánh Lục về pháp khí.
Thạch Ánh Lục lấy ra một bó lớn “quân cờ Thủy tinh” màu tím và trắng nói: “Cái này gọi ‘Trân Lung Bách Tử Trận’. Là trận đồ Nhị sư huynh thiết kế, sau đó con nhờ đại sư huynh lấy rất nhiều bùa, luyện chế ẩn trong từng quân cờ nàu tím, lại xin Tứ sư đệ bảy bảy bốn chín băng phách phong hồn, ngưng tụ thành lưỡi dao hàn băng, phong ấn trong quân cờ trắng. Trong lúc đối địch, bố trí của trận cờ biến ảo khôn lường, có thể nhanh chóng bày ‘ Thiên Tuyền hóa sát trận ’ hoặc ‘ Thiên chướng Bát quái trận ’ chờ các loại phòng ngự và tính công kích của pháp trận tiêu mất. Nếu như địch nhân xông vào trận , chỉ cần nổ tung những con cờ chứa bùa hoặc phóng ra lưỡi dao hàn băng đều có khả năng đả thương địch thủ hiệu quả.”
Thạch Ánh Lục vừa nói đến luyện khí, thần thái cả người liền sáng láng.
“Con nghe đại sư huynh khoe khoang sư muội ở Đại Bỉ môn phái giấu bùa trong pháp khí đánh bại đối thủ nên mới nghĩ tới điểm này. Tu vi của con có hạn, tài liệu luyện khí tìm được cũng không nhiều, không cách nào luyện chế ra pháp bảo có lực sát thương mạnh mẽ hơn , cho nên mới nghĩ tới biện pháp như vậy. . . . .”
Vưu Thiên Nhận gật đầu nói: “Tu vi không thể trong một sớm một chiều mà mạnh mẽ, nhưng lúc đấu pháp, giữ được tánh mạng, lấy được thắng lợi mới là mấu chốt nhất . Mấy người sư huynh muội các con có thể chân thành hợp tác, vi sư yên tâm rồi.”
Cơ U Cốc nghe ra một chút ý ở ngoài lời nên hỏi: ” Lời này cửa sư phụ là có ý gì?”
Vưu Thiên Nhận thở dài, cười nói: “Bọn người trong tông môn càng ngày càng ép người quá đáng. Lần này mặc dù, đã rời đi, tuy nhiên chắc hẳn không quá nửa năm tất nhiên lại quay trở lại. Phái Thánh Trí của ta tọa tại Tây Nam biên thùy. Cũng đã mơ hồ có khuynh hướng vượt qua ba phái còn lại trở thành đệ nhất môn phái ở Tây Nam. Bọn họ lúc này rõ ràng là tính toán chiếm lợi của chúng ta. Tây Nam đất linh mạch nghèo nàn, khoáng sản khan hiếm, thậm chí linh dược yêu thú so ra cũng xa xa kém những địa phương khác tại Tấn Tiềm đại lục. Cho nên thường thường đại tông môn đều khinh thường giao thiệp với chúng ta. Năm đó tổ sư sáng lập ra phái Thánh Trí đã được tông môn cho phép có thể tới đây khai sơn lập phái, nguyên là vì một bí mật không muốn ai biết.”
Vưu Thiên Nhận không trực tiếp trả lời Cơ U Cốc… lại nói khơi dậy bí sự năm xưa.
Chưởng môn Phù Ngọc tiếp lời: “Nói về chuyện này, hôm nay những người biết nội tình này trong Thánh Trí phái cũng chỉ có hai người ta cùng Vưu tổ sư, Trịnh trưởng lão có lẽ cũng biết một chút. . . . . . Năm đó ta cùng tổ sư đến đây là vì tìm kiếm một bảo tàng. Người có được bảo tàng này là một vị đại danh đỉnh đỉnh thượng cổ tu sĩ, biệt hiệu ‘ Băng Hỏa Thần vương ’ . Nghe tên này chắc các ngươi cũng có thể đoán được hắn có Băng Hỏa Song linh căn. Cái bảo tàng này cất giấu các loại pháp bảo, linh đan, công pháp, vân vân từ lúc hắn sanh ra kiếm được. Quan trọng nhất chính là hắn có một bộ công pháp cùng một loại Thiên Hỏa.”
Phù Ngọc nói tới đây, ánh mắt chậm rãi dời về phía ba người thầy trò Chu Chu cùng với Doãn Tử Chương, từng chữ từng chữ nói: “Bộ kia công pháp tên là ‘Tủy Băng quyết ‘, mà Thiên Hỏa thì tên ‘ Trường Sinh Tiên hỏa ’. Tương truyền băng hỏa Thần vương chính là dựa vào hai thứ đồ này tung hoành tấn Tiềm đại lục, trở thành một cường giả có tiếng tăm.”
Trịnh Quyền cười cười, nói: “Ta không phủ nhận. Ta đúng là vì Trường Sinh Tiên hỏa này mà đến.”
Doãn Tử Chương ngẩng đầu nhìn sư phụ của mình một cái, nói: ” Lúc trước vãn bối bái nhập môn hạ phái Thánh Trí, từng nghe trong miệng mẫu thân nhà mình nói qua về chuyện ‘Tủy Băng quyết ‘.”
Thanh âm trong trẻo lạnh lùng, ánh mắt thản nhiên, hắn không tính giấu diếm sư phụ chuyện này. Phái Thánh Trí ở Tây Nam cắm rễ mấy ngàn năm, một mực âm thầm điều tra tin tức bảo tàng , nên rất có khả năng thông qua bọn họ mà nhận được ‘Tủy Băng quyết ‘.
Phù Ngọc cùng Vưu Thiên Nhận làm như không chút nào ngoài ý muốn. Không nói đến thực lực Trịnh Quyền , Doãn Tử Chương mặc dù hiện tại chỉ là một tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ nho nhỏ, nhưng lấy tư chất của hắn, dù là nhất lưu tông môn của Tấn Tiềm đại lục cũng sẽ mở rộng cửa nhiệt liệt hoan nghênh hắn gia nhập.
Tỉ như Tiền Tấu mấy ngày trước tỷ thí cùng Thạch Ánh Lục, chính là tu sĩ lôi hệ đan linh căn, nhìn bản chất ngạo mạn thành tính trong mắt không có người khác, cùng với việc Ty Biện Thái và Trâu Thạch bảo vệ hắn, có thể thấy hắn ở Tông Môn được coi trọng như thế nào?
Mầm mống tốt như vậy, thì chuyện Kết Đan, thậm chí Kết Anh cũng là sớm muộn thôi, thế nhưng lại chạy tới bái nhập một môn phái đứng thứ hai thứ ba từ dưới đếm lên ở Tấn Tiềm đại lục! Nếu như hắn cái gì cũng đều không hiểu vậy còn có thể nói là phái Thánh Trí mèo mù đụng phải chuột chết. Nhưng hắn trước khi đến cũng đã có căn cơ tương đối, thì rõ ràng biết mình tư chấtcó nhiều điểm tốt, cái này không thể không làm cho lòng người sinh hoài nghi.
“Lệnh đường là Doãn Phiêu Nhi?” Phù Ngọc vuốt râu mép cười híp mắt hỏi.
“Chính là gia mẫu.” Đây là lần đầu tiên sau khi mẫu thân qua đời, Doãn Tử Chương ở trước mặt người khác nhắc tới nàng. Trên vẻ mặt mặc dù nhàn nhạt , nhưng mà Chu Chu cảm thấy hắn đang vô cùng khổ sở, không nhịn được liền len lén đưa tay ra, níu lấy tay áo của hắn.