Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Nga Mỵ

Chương 388: Ngàn năm thù hận

Tác giả: Nga Mi
Chọn tập

Đan Phượng đối mặt với ép hỏi của Diễm Thí Thiên, nhưng một chữ đều nói không ra, không phải nàng không muốn nói, mà ngọn lửa kinh khủng đang thiêu đốt trong cơ thể đã làm thần trí nàng hôn mê lảo đảo muốn ngã.

Diễm Thí Thiên nhíu mày, đưa tay ôm lấy nàng, thu hồi luồng độc hỏa chui vào trong cơ thể nàng, từ từ thay nàng điều hòa nội tức, không chút để ý cười nói: ” Không nhịn được vì sao không cầu xin ta, thật là đồ nữ nhân ngu ngốc.”

Hướng ngươi cầu xin tha thứ có tác dụng sao? Đan Phượng im lặng không nói, cảm giác đau đớn trên người giảm xuống, mới nhẹ giọng nói: “Thiếp không biết hỏa linh của muội ấy là cái gì, ta chỉ nhìn thấy trên tinh hồn nàng vỡ ra rất nhiều hoa văn hình dáng Tước Điểu bình thường, không biết được hỏa linh của nàng có hình dạng thế nào.”

Chuyện này nàng cũng trăm mối không có cách giải, y theo điển tịch trong tộc ghi lại, chưa bao giờ xuất hiện tình huống như thế.

Diễm Thí Thiên đánh giá nàng một lát, tựa hồ muốn xác định nàng nói thật hay nói dối.

Coi như là Luyện Đan Sư của Đan Tộc, cũng rất ít có thể phân liệt ra hỏa linh, ít nhất lúc trước trong mười vị trưởng lão của Đan Tộc, có thể thành công phân liệt ra hỏa linh cũng chỉ có ba người.

Trì Tha Diệu tấn chức Luyện Đan Sư thất phẩm nhiều năm cũng không dám nói mình trước khi được nghìn tuổi phân liệt ra hỏa linh hay không, ngay cả Trịnh Quyền trước từng là thiên tài đệ nhất Đan Tộc, có thể sau khi Kết Anh trong một trăm năm phân liệt ra hỏa linh cũng không thể nói trước được tỉ lệ thành công hay không.

Diễm Thí Thiên trước khi một trăm tuổi phân liệt ra hỏa linh, trừ bỏ hắn thiên tư cực kì xuất chúng ra, cũng bởi là vì hắn là đơn linh căn hệ Hỏa, không giống như tu sĩ Đan Tộc tốn phần lớn thời gian trên phương diện nghiên cứu thuật luyện đan.

Tựa như ba vị trưởng lão Đan Tộc trước kia, phân liệt ra hỏa linh một người là Hỏa Hạc, một người là Xích Ngân Lạc, còn lại một người là Viêm Hổ.

Diễm Thí Thiên đang nghĩ đến, lấy thiên tư kinh khủng khiến người người ghen ghét của Đan Hoàng, phân liệt ra hỏa linh hẳn là Chu Tước Phượng Hoàng hoặc Thần Điểu. Nếu không được cũng có thể là Cửu Diễm hươu nai, hỏa linh Thỏ các loại. Thế nào lại là một con heo hay là một đống lớn chim bình thường đây?

“Tính toán thời gian, khi đó chắc là khi muội ấy nhập phái Thánh Trí, ở bên cạnh Đan Đính……” Đan Phượng nói, ngụ ý Đan Đính hoặc người khác trong Đan tộc động tay động chân, cho nên nàng mới nhìn thấy được chuyện kì quái đó.

“Đan Đính……Trịnh Quyền! Người Đan Tộc đúng là rất biết sử dụng tâm kế, lẽ ra Đan Đính phải cực kì hận Đan Hoàng mới đúng, có ai nghĩ tới hắn sẽ công khai thu nàng làm đệ tử mang theo bên người còn thay nàng ấy che dấu thân phận? Những người ở Đan Tộc khi nào lại học được thông minh như vậy rồi?” Diễm Thí Thiên cười như không cười nhìn về phía Đan Phượng, ý hoài nghi thật rõ ràng.

Trong lòng Đan Phượng khổ sở. Nàng vì nam nhân trước mắt này khiến mình bị chúng bạn xa lánh, người không ra người quỷ không ra quỷ, mà hắn bây giờ lại hoài nghi nàng….. nàng ở trong lòng hắn đến tột cùng được coi là cái thứ gì đây?

Một gã nội thị thân tín nơm nớp lo sợ ở ngoài đại điện dập đầu nói: “Thái thượng hoàng và Hoàng thượng thỉnh Thái tử điện hạ đến yết kiến.”

Diễm Thí Thiên phất ông tay áo đứng lên thản nhiên nói với Đan Phượng: “Trên người nàng có thương tích, biết điều một chút đợi ở chỗ này, chỗ nào cũng đừng đi, cái gì cũng đừng có động tới.”

Nói xong cũng không quay đầu lại bước nhanh rời đi, lưu lại một mình Đan Phượng nhìn bóng lưng hắn suy nghĩ đến xuất thần.

Diễm Thí Thiên bước chậm xuyên qua từng lớp cung điện, một đường đi tới hoàng cung cấm địa phía sau núi, hai vị tu sĩ Đại Thừa kỳ tiếng tăm lừng lẫy Đan Quốc, Thái thượng hoàng Diễm Tứ cùng đương kim Koàng đế Diễm Kiếm Địch ở chỗ này bế quan đã vượt qua năm mươi năm.

Giờ phút này hai người đang cùng ngồi bên trong tĩnh thất của Diễm Tứ. Diễm Thí Thiên một đường đi vào cấm địa phía sau núi, vẻ mặt không chút để ý thu hồi hơn phân nửa, liền giống như một vãn bối kính cẩn nghe theo, nhất cử nhất động đều đúng mực tuân thủ lễ nghĩa.

Diễm Tứ năm nay đã bốn nghìn tuổi. Bàn về tuổi cũng coi như là tu sĩ già nhất còn sống trên đại lục Tấn Tiềm, nhưng ít nhất là đối với một người có thể sống tới năm nghìn tuổi lão quái vật, tuổi của lão cũng không được coi là quá lớn.

Chỉ là bởi vì trăm năm trước lão luyện công bị tẩu hỏa nhập ma tổn thương đến căn bản đến nay còn không có thể hoàn toàn khôi phục, làm cho lão nhìn qua càng thêm thâm trầm, già nua dị thường.

Lão vừa nhìn thấy Diễm Thí Thiên liền nói ngay vào điểm chính: “Thiên nhi, ta cho cháu đi tim tung tích của Luân Hồi Thông Linh thảo đã tìm được chưa?”

Diễm Thí Thiên đáp: ” Đã có tung tích rồi ạ. Tôn nhi phái người dẫn theo linh tước đi khắp đại lục Tấn Tiềm, ngay tại nửa tháng trước linh tước ở phương Tây ngũ quốc chỗ giao giới giữa Tích quốc cùng với Kim quốc khu vực giữa núi Điểm Phượng Sơn phát hiện hơi thở của Luân Hồi Thông Linh thảo. Tôn nhi đã cho người đi điều tra, Nhưng Tây phương ngũ quốc cùng với Đan quốc trở mặt, ở giữa khu vực núi Điểm Phượng lại là sào huyệt của Thiết Trảo Ma Điêu cùng với Huyết Phong Điểu, chỉ sợ qua một thời gian nữa mới có được kết quả chính xác.”

“Núi Điểm Phượng?” Vẻ mặt Diễm Tứ khó lường, thời điểm nói đến tên này vẻ mặt lại có chút cổ quái, ngay cả Diễm Kiếm Dịch bên cạnh vẫn không nói chuyện cũng lộ ra chút chú ý. Quay đầu cùng phụ thân liếc mắt nhìn nhau.

Diễm Thí Thiên gật đầu nói: “Đúng vậy, chẳng lẽ gia gia trước đã từng đi qua chỗ này?”

Diễm Tứ từ từ gật đầu, cười lạnh hai tiếng nói: “Đâu chỉ đã từng đi qua, còn chút nữa l đề mạng lại chỗ kia.”

“Đại khái là ba ngàn năm trước, bổn hoàng và bốn đồng đạo khác đuổi giết dư nghiệt của bộ tộc Huyễn Mị Yêu Hồ, phát hiện súc sinh kia thế nhưng lại nương nhờ Thánh Nữ đương thời của Đan tộc Phần Bích Thấm. Trong đó một đồng đạo đã đến thương lượng cùng vớiPhần Bích Thấm, khuyên nàng giao ra Huyễn Mị Yêu Hồ, kết quả tiện nhân kia không những không tán thành còn kiên trì che chở súc sinh kia. Bổn hoàng liền đề nghị không làm thì thôi, đã làm thì làm đến cùng, dứt khoát nghĩ biện pháp dẫn tiện nhân kia đến núi Điểm Phượng, sau đó chúng ta năm người liên thủ giết nàng và súc sinh kia một lượt.”

“Tiện nhân kia thật lợi hại, cuối cùng lại thi triển cấm thuật muốn cùng chúng ta đồng quy vu tận, hắc hắc, may mà bổn hoàng và một vị đồng đạo sớm chớp được thời cơ, mặc dù bị thương nặng nhưng cuối cùng vẫn giữ được tính mạng lẻn về đến trong tộc chữa thương. Ba đồng đạo khác và tiện nhân kia đều chết ở chân núi Điểm Phượng.” Diễm Tứ kể lại chuyện lúc trước một hồi lâu, trong giọng nói vẫn thể hiện sự khiếp sợ cùng với nỗi oán hận không dứt.

Đó là một lần mạo hiểm trải qua nguy hiểm lớn nhất trong sinh mệnh của lão, vốn tưởng nắm chắc phục giết, không nghĩ tới thực lực đối phương xa xa ngoài dự đoán của bọn hắn, lấy năm đối một lại vẫn rơi vào kết quả thắng thảm ba chết hai thương nặng, mà về sau lại càng không phát hiện ra được tung tích của Huyễn Mị Yêu Hồ.

May mà năm đó sớm giết chết Phần Bích Thấm, bằng không đợi nàng ta tấn nhập Đại Thừa kỳ, bọn họ đừng nói đến phá vỡ Đan Tộc, chính là muốn giữ thế thực lực cân bằng với Đan Tộc cũng là muôn ngàn khó khăn khó càng thêm khó.

Bàn về tư chất bàn về ngộ tính, thật ra thì lão đều xa xa không bằng người nhỏ hơn lão mấy trăm tuổi Phần Bích Thấm.

Đã có vị trí đại khái, chuyện kia không nên chậm trễ, Thiên nhi cháu an bài một chút sự vụ Đan quốc bên này, sau đó theo bổn hoàng đi một chuyến.” tay áo Diễm Tứ vung lên phân phó nói.

Đáy mắt Diễm Thí Thiên hiện lên tia lệ sắc, trên mặt lại cung kính đáp ứng.

Đợi Diễm Thí Thiên đi xa, Diễm Kiếm Địch mới nói cùng phụ thân: “Thiên nhi đã lớn, làm việc tự có chủ trương, nếu phụ hoàng có sai khiến, chi bằng phân phó nhi thần đi làm.”

Diễm Tứ lơ đễnh phất tay một cái nói: “Con cứ an tâm tu luyện, bổn hoàng biết ý tứ của con, Thiên nhi lớn hơn nữa, tư chất cao tới đâu tu vi khá hơn nữa cũng là cháu của Bổn hoàng, theo Bổn hoàng ra ngoài lịch lãm cũng là chuyện bình thường.”

Diễm Kiếm Địch cười khổ một tiếng, trên dưới Đan quốc đã sớm chỉ biết Thái tử mà không biết có hắn vị hoàng đế này, chứ đừng nói đến là một vị quanh năm ngày tháng không thấy bóng dáng Thái thượng hoàng.

Ông hiểu con hắn, Diễm Thí Thiên quyền uy như mặt trời ban trưa, đã sớm không phải là vãn bối hậu sinh tùy ý cho bọn họ sai sử bài bố.

Quên đi, cũng không phải chuyện đại sự gì thì tùy ý phụ hoàng đi.

Đan Phượng đối mặt với ép hỏi của Diễm Thí Thiên, nhưng một chữ đều nói không ra, không phải nàng không muốn nói, mà ngọn lửa kinh khủng đang thiêu đốt trong cơ thể đã làm thần trí nàng hôn mê lảo đảo muốn ngã.

Diễm Thí Thiên nhíu mày, đưa tay ôm lấy nàng, thu hồi luồng độc hỏa chui vào trong cơ thể nàng, từ từ thay nàng điều hòa nội tức, không chút để ý cười nói: ” Không nhịn được vì sao không cầu xin ta, thật là đồ nữ nhân ngu ngốc.”

Hướng ngươi cầu xin tha thứ có tác dụng sao? Đan Phượng im lặng không nói, cảm giác đau đớn trên người giảm xuống, mới nhẹ giọng nói: “Thiếp không biết hỏa linh của muội ấy là cái gì, ta chỉ nhìn thấy trên tinh hồn nàng vỡ ra rất nhiều hoa văn hình dáng Tước Điểu bình thường, không biết được hỏa linh của nàng có hình dạng thế nào.”

Chuyện này nàng cũng trăm mối không có cách giải, y theo điển tịch trong tộc ghi lại, chưa bao giờ xuất hiện tình huống như thế.

Diễm Thí Thiên đánh giá nàng một lát, tựa hồ muốn xác định nàng nói thật hay nói dối.

Coi như là Luyện Đan Sư của Đan Tộc, cũng rất ít có thể phân liệt ra hỏa linh, ít nhất lúc trước trong mười vị trưởng lão của Đan Tộc, có thể thành công phân liệt ra hỏa linh cũng chỉ có ba người.

Trì Tha Diệu tấn chức Luyện Đan Sư thất phẩm nhiều năm cũng không dám nói mình trước khi được nghìn tuổi phân liệt ra hỏa linh hay không, ngay cả Trịnh Quyền trước từng là thiên tài đệ nhất Đan Tộc, có thể sau khi Kết Anh trong một trăm năm phân liệt ra hỏa linh cũng không thể nói trước được tỉ lệ thành công hay không.

Diễm Thí Thiên trước khi một trăm tuổi phân liệt ra hỏa linh, trừ bỏ hắn thiên tư cực kì xuất chúng ra, cũng bởi là vì hắn là đơn linh căn hệ Hỏa, không giống như tu sĩ Đan Tộc tốn phần lớn thời gian trên phương diện nghiên cứu thuật luyện đan.

Tựa như ba vị trưởng lão Đan Tộc trước kia, phân liệt ra hỏa linh một người là Hỏa Hạc, một người là Xích Ngân Lạc, còn lại một người là Viêm Hổ.

Diễm Thí Thiên đang nghĩ đến, lấy thiên tư kinh khủng khiến người người ghen ghét của Đan Hoàng, phân liệt ra hỏa linh hẳn là Chu Tước Phượng Hoàng hoặc Thần Điểu. Nếu không được cũng có thể là Cửu Diễm hươu nai, hỏa linh Thỏ các loại. Thế nào lại là một con heo hay là một đống lớn chim bình thường đây?

“Tính toán thời gian, khi đó chắc là khi muội ấy nhập phái Thánh Trí, ở bên cạnh Đan Đính……” Đan Phượng nói, ngụ ý Đan Đính hoặc người khác trong Đan tộc động tay động chân, cho nên nàng mới nhìn thấy được chuyện kì quái đó.

“Đan Đính……Trịnh Quyền! Người Đan Tộc đúng là rất biết sử dụng tâm kế, lẽ ra Đan Đính phải cực kì hận Đan Hoàng mới đúng, có ai nghĩ tới hắn sẽ công khai thu nàng làm đệ tử mang theo bên người còn thay nàng ấy che dấu thân phận? Những người ở Đan Tộc khi nào lại học được thông minh như vậy rồi?” Diễm Thí Thiên cười như không cười nhìn về phía Đan Phượng, ý hoài nghi thật rõ ràng.

Trong lòng Đan Phượng khổ sở. Nàng vì nam nhân trước mắt này khiến mình bị chúng bạn xa lánh, người không ra người quỷ không ra quỷ, mà hắn bây giờ lại hoài nghi nàng….. nàng ở trong lòng hắn đến tột cùng được coi là cái thứ gì đây?

Một gã nội thị thân tín nơm nớp lo sợ ở ngoài đại điện dập đầu nói: “Thái thượng hoàng và Hoàng thượng thỉnh Thái tử điện hạ đến yết kiến.”

Diễm Thí Thiên phất ông tay áo đứng lên thản nhiên nói với Đan Phượng: “Trên người nàng có thương tích, biết điều một chút đợi ở chỗ này, chỗ nào cũng đừng đi, cái gì cũng đừng có động tới.”

Nói xong cũng không quay đầu lại bước nhanh rời đi, lưu lại một mình Đan Phượng nhìn bóng lưng hắn suy nghĩ đến xuất thần.

Diễm Thí Thiên bước chậm xuyên qua từng lớp cung điện, một đường đi tới hoàng cung cấm địa phía sau núi, hai vị tu sĩ Đại Thừa kỳ tiếng tăm lừng lẫy Đan Quốc, Thái thượng hoàng Diễm Tứ cùng đương kim Koàng đế Diễm Kiếm Địch ở chỗ này bế quan đã vượt qua năm mươi năm.

Giờ phút này hai người đang cùng ngồi bên trong tĩnh thất của Diễm Tứ. Diễm Thí Thiên một đường đi vào cấm địa phía sau núi, vẻ mặt không chút để ý thu hồi hơn phân nửa, liền giống như một vãn bối kính cẩn nghe theo, nhất cử nhất động đều đúng mực tuân thủ lễ nghĩa.

Diễm Tứ năm nay đã bốn nghìn tuổi. Bàn về tuổi cũng coi như là tu sĩ già nhất còn sống trên đại lục Tấn Tiềm, nhưng ít nhất là đối với một người có thể sống tới năm nghìn tuổi lão quái vật, tuổi của lão cũng không được coi là quá lớn.

Chỉ là bởi vì trăm năm trước lão luyện công bị tẩu hỏa nhập ma tổn thương đến căn bản đến nay còn không có thể hoàn toàn khôi phục, làm cho lão nhìn qua càng thêm thâm trầm, già nua dị thường.

Lão vừa nhìn thấy Diễm Thí Thiên liền nói ngay vào điểm chính: “Thiên nhi, ta cho cháu đi tim tung tích của Luân Hồi Thông Linh thảo đã tìm được chưa?”

Diễm Thí Thiên đáp: ” Đã có tung tích rồi ạ. Tôn nhi phái người dẫn theo linh tước đi khắp đại lục Tấn Tiềm, ngay tại nửa tháng trước linh tước ở phương Tây ngũ quốc chỗ giao giới giữa Tích quốc cùng với Kim quốc khu vực giữa núi Điểm Phượng Sơn phát hiện hơi thở của Luân Hồi Thông Linh thảo. Tôn nhi đã cho người đi điều tra, Nhưng Tây phương ngũ quốc cùng với Đan quốc trở mặt, ở giữa khu vực núi Điểm Phượng lại là sào huyệt của Thiết Trảo Ma Điêu cùng với Huyết Phong Điểu, chỉ sợ qua một thời gian nữa mới có được kết quả chính xác.”

“Núi Điểm Phượng?” Vẻ mặt Diễm Tứ khó lường, thời điểm nói đến tên này vẻ mặt lại có chút cổ quái, ngay cả Diễm Kiếm Dịch bên cạnh vẫn không nói chuyện cũng lộ ra chút chú ý. Quay đầu cùng phụ thân liếc mắt nhìn nhau.

Diễm Thí Thiên gật đầu nói: “Đúng vậy, chẳng lẽ gia gia trước đã từng đi qua chỗ này?”

Diễm Tứ từ từ gật đầu, cười lạnh hai tiếng nói: “Đâu chỉ đã từng đi qua, còn chút nữa l đề mạng lại chỗ kia.”

“Đại khái là ba ngàn năm trước, bổn hoàng và bốn đồng đạo khác đuổi giết dư nghiệt của bộ tộc Huyễn Mị Yêu Hồ, phát hiện súc sinh kia thế nhưng lại nương nhờ Thánh Nữ đương thời của Đan tộc Phần Bích Thấm. Trong đó một đồng đạo đã đến thương lượng cùng vớiPhần Bích Thấm, khuyên nàng giao ra Huyễn Mị Yêu Hồ, kết quả tiện nhân kia không những không tán thành còn kiên trì che chở súc sinh kia. Bổn hoàng liền đề nghị không làm thì thôi, đã làm thì làm đến cùng, dứt khoát nghĩ biện pháp dẫn tiện nhân kia đến núi Điểm Phượng, sau đó chúng ta năm người liên thủ giết nàng và súc sinh kia một lượt.”

“Tiện nhân kia thật lợi hại, cuối cùng lại thi triển cấm thuật muốn cùng chúng ta đồng quy vu tận, hắc hắc, may mà bổn hoàng và một vị đồng đạo sớm chớp được thời cơ, mặc dù bị thương nặng nhưng cuối cùng vẫn giữ được tính mạng lẻn về đến trong tộc chữa thương. Ba đồng đạo khác và tiện nhân kia đều chết ở chân núi Điểm Phượng.” Diễm Tứ kể lại chuyện lúc trước một hồi lâu, trong giọng nói vẫn thể hiện sự khiếp sợ cùng với nỗi oán hận không dứt.

Đó là một lần mạo hiểm trải qua nguy hiểm lớn nhất trong sinh mệnh của lão, vốn tưởng nắm chắc phục giết, không nghĩ tới thực lực đối phương xa xa ngoài dự đoán của bọn hắn, lấy năm đối một lại vẫn rơi vào kết quả thắng thảm ba chết hai thương nặng, mà về sau lại càng không phát hiện ra được tung tích của Huyễn Mị Yêu Hồ.

May mà năm đó sớm giết chết Phần Bích Thấm, bằng không đợi nàng ta tấn nhập Đại Thừa kỳ, bọn họ đừng nói đến phá vỡ Đan Tộc, chính là muốn giữ thế thực lực cân bằng với Đan Tộc cũng là muôn ngàn khó khăn khó càng thêm khó.

Bàn về tư chất bàn về ngộ tính, thật ra thì lão đều xa xa không bằng người nhỏ hơn lão mấy trăm tuổi Phần Bích Thấm.

Đã có vị trí đại khái, chuyện kia không nên chậm trễ, Thiên nhi cháu an bài một chút sự vụ Đan quốc bên này, sau đó theo bổn hoàng đi một chuyến.” tay áo Diễm Tứ vung lên phân phó nói.

Đáy mắt Diễm Thí Thiên hiện lên tia lệ sắc, trên mặt lại cung kính đáp ứng.

Đợi Diễm Thí Thiên đi xa, Diễm Kiếm Địch mới nói cùng phụ thân: “Thiên nhi đã lớn, làm việc tự có chủ trương, nếu phụ hoàng có sai khiến, chi bằng phân phó nhi thần đi làm.”

Diễm Tứ lơ đễnh phất tay một cái nói: “Con cứ an tâm tu luyện, bổn hoàng biết ý tứ của con, Thiên nhi lớn hơn nữa, tư chất cao tới đâu tu vi khá hơn nữa cũng là cháu của Bổn hoàng, theo Bổn hoàng ra ngoài lịch lãm cũng là chuyện bình thường.”

Diễm Kiếm Địch cười khổ một tiếng, trên dưới Đan quốc đã sớm chỉ biết Thái tử mà không biết có hắn vị hoàng đế này, chứ đừng nói đến là một vị quanh năm ngày tháng không thấy bóng dáng Thái thượng hoàng.

Ông hiểu con hắn, Diễm Thí Thiên quyền uy như mặt trời ban trưa, đã sớm không phải là vãn bối hậu sinh tùy ý cho bọn họ sai sử bài bố.

Quên đi, cũng không phải chuyện đại sự gì thì tùy ý phụ hoàng đi.

Chọn tập
Bình luận