Khi Chu Chu chạy tới tháp Vũ Thần thì Đại trưởng lão và Diễm Thí Thiên bay ra khỏi tháp Vũ Thần, động thủ ngay trên không trung.
May là bản thân tháp Vũ Thần chính là một thần khí, cũng không bị sụp đổ chỉ vì hai người kích đấu, nhưng thân tháp vẫn bởi vì pháp lực mà không ngừng rung lên.
Trên quảng trường tháp Vũ Thần, mấy tu sĩ Luyện Khí kỳ tò mò đến quan sát trận chiến không chịu nổi uy áp đáng sợ này, một vài tên ngã nhào trên đất, bò dậy không nổi, mấy tên tu vi tốt hơn biết xem tình thế đã sớm chạy mất tiêu. Đạo Quân Nguyên Anh của Tam đại tông môn trong thành rối rít chạy tới áp trận, trong hỗn loạn cũng không có ai rảnh rỗi mà chú ý tới Chu Chu.
Vùng trời phía trên tháp Vũ Thần, mây đen như sóng triều cuồn cuộn xoay vần, vốn là vạn dặm trời quang đã trở thành màn đêm đen tối, hơi thở tuyệt vọng bao phủ cả quảng trường, sắc đỏ từ trên đỉnh tháp Vũ Thần ập xuống, tựa như cả sông máu đang chảy tràn trên thân tháp. Nơi ánh sáng đỏ như máu quét qua, thân tháp kiên cố phát ra tiếng nứt vỡ đốp đốp, thạch bích vốn trơn bóng giờ dùng mắt thường cũng có thể thấy được bắt đầu bị ăn mòn nhanh chóng.
Là Huyết Trì Yêu hỏa!
Chỉ cần có đầy đủ thời gian, loại Thiên Hỏa đáng sợ này hoàn toàn có thể hóa tháp Vũ Thần hoàn toàn thành bụi, toàn bộ tu sĩ trong tháp sẽ chết theo!
Đương nhiên Đại trưởng lão sẽ không để chuyện này phát sinh ngay dưới mí mắt. Rất nhanh mặt ngoài tháp Vũ Thần được bao phủ bởi một lớp giáp thủy tinh. Huyết Trì Yêu hỏa đụng phải tầng giáp bảo vệ này, tốc độ lan tràn chậm lại không ít.
Nhưng dù thế nào đi nữa,Thiên Hỏa cuối cùng cũng là Thiên Hỏa, thời gian Đại trưởng lão có thể chống đở cũng có hạn. Ông chỉ có thể sốt ruột chờ hai Đại trưởng lão khác mau mau đến.
“Diễm Thí Thiên, Bổn Hoàng thật đã đánh giá cao ngươi rồi. Ngươi cho là bằng lực lượng một mình ngươi có thể mang tháp Vũ Thần đi?!” Đại trưởng lão vừa đối kháng công kích của hai loại Thiên Hỏa dung hợp, vừa phải phân ra pháp lực để bảo vệ Vũ Thần tháp, quả thực vô cùng trầy trật.
Nếu như không phải Diễm Thí Thiên chưa đột phá Đại Thừa kỳ, hai bên có chênh lệch cấp bậc tu vi thì trận này ông tất bại!
Cũng bởi vì Diễm Thí Thiên không muốn hủy diệt tháp Vũ Thần, chỉ dùng Huyết Trì yêu hỏa thiêu đốt thân tháp, còn chưa từng xuất ra ba loại Thiên Hỏa đã trải qua dung hợp, nếu không chỉ sợ Đại trưởng lão sẽ càng thêm gian nan.
Đại trưởng lão nhớ tới lúc trước Chu Chu nói mình “Chưa dùng toàn lực” quả nhiên không phải phô trương thanh thế. Hai loại Thiên Hỏa trở lên dung hợp với nhau, uy lực thực sự kinh thế hãi tục làm sao!
“Không mang được đi vậy thì thiêu hủy cũng tốt! Điểm này bằng lực lượng một mình Bổn cung cũng có thể làm được. Ngươi đang ở đây chờ hai lão quỷ Tấn Bảo tông, Tế Lập tông kia hả! Bọn họ hôm nay bận rộn vô cùng. Chỉ sợ trong nửa khắc cũng không có mặt kịp đâu. . . . . .” Diễm Thí Thiên đã hoàn toàn khôi phục vẻ yêu tà tuấn mỹ, nở một nụ cười tỏ vẻ nắm chắc mọi thứ trong tay.
Đại trưởng lão thầm sợ hãi. Trong tình huống bình thường, sau thời gian lâu như thế này, Đại trưởng lão hai phái kia hẳn đã nên xuất hiện, nhưng hết lần này tới lần khác một chút động tĩnh cũng không có. Chẳng lẽ bên kia cũng có biến cố gì hay sao? !
Diễm Thí Thiên từ trước đến giờ hành sự cổ quái, xảo trá. Nếu như không có kế hoạch chu đáo, hắn tuyệt đối sẽ không tự đặt bản thân vào việc nguy hiểm như thế này.
Đại trưởng lão trong lòng nghiêm lại. Biết việc hôm nay sợ là không thể kết thúc tốt đẹp rồi. Vẻ mặt ông vô cùng phức, khẽ liếc mắt qua đỉnh tháp đang chìm trong biên lửa, nơi đó chính là Thánh Địa tối cao trong lòng mọi con dân Vũ quốc, tầng thứ chín tháp Vũ Thần.
Ở Vũ quốc, tầng thứ chín Vũ Thần tháp có vô số truyền thuyết, chỉ có rất ít người biết, thông tin về chuyện đi lên tầng thứ chín có thể bay thăng thành thánh …. chẳng qua là lời đồn đãi thôi.
Người đi lên tầng thứ chín, sẽ trở thành chủ nhân tháp Vũ Thần, có cơ hội lấy được công pháp chí cao cùng với truyền thừa tổ tiên Vũ quốc lưu lại, phía trên còn phong ấn một vài đồ vật giá trị khôn lường.
Mà mỗi người muốn được đi lên tầng thứ chín, cần tiếp nhận thí luyện vô cùng nghiêm khắc, cho dù Đại trưởng lão cũng chỉ có thể tới tầng thứ tám mà thôi.
Dưới tình thế nguy cấp, nếu cứ trì hoãn nữa, vạn nhất tầng thứ chín Vũ Thần tháp bị tổn hại bởi Huyết Trì Yêu hỏa, hậu quả kia bọn họ gánh không nổi.
Đại trưởng lão gần như ngay lập tức quyết định, tung người bay đến đỉnh tháp, hai tay kết ấn, một băng phù khổng lồ từ trên trời giáng xuống, xuyên qua Huyết Trì Yêu hỏa, trực tiếp chìm vào bên trong đỉnh tháp, biến mất không thấy tăm hơi.
Ngay khi băng phù biến mất, bỗng nhiên tháp Vũ Thần ngưng đung đưa, một luồng khí lạnh từ tầng thứ chín nhanh chóng khuếch tán, vậy mà lại có thể trong nháy mắt tách chất lỏng đậm đặc như Huyết Trì Yêu hỏa ra. Trong không trung xuất hiện hư ảnh một lão giả áo trắng, hướng về phía Diễm Thí Thiên phất ra một chưởng.
Chưởng này nhìn qua hết sức chậm chạp, thậm chí lộ ra mấy phần ưu nhã lạnh nhạt, nhưng lại hất bay Diễm Thí Thiên xa gần trăm trượng!
Trên quảng trường mấy tên Đạo Quân Nguyên Anh áp trận đang xem cuộc chiến không nhịn được nhất tề thở phào một cái.
Đây là Đại trưởng lão triệu hồi ra Khí Hồn trong thần khí rồi! Tháp Vũ Thần được tu sĩ Vũ quốc cung phụng nhiều năm, tạo ra một thần khí, Khí Hồn kia cường đại vô cùng, cho dù là tu sĩ Đại Thừa kỳ cũng khó mà chống đỡ, không trách được Diễm Thí Thiên bại chỉ trong một chiêu.
Mặc dù Diễm Thí Thiên bị nhục, nhưng trông vẫn giống như trước, cũng không bị thương quá nặng. Hắn giương mắt, lạnh lùng nhìn hư ảnh vừa bỗng xuất hiện trong không trung, hừ một tiếng: “Bổn cung xem Khí Hồn của ngươi có thể chống đỡ được Diệt Thế Chi Hỏa hay không!”
Trong lúc nói chuyện, trên tay hắn bỗng nhiên bay ra một luồng ảo ảnh đen nhánh, đón gió mở ra, hóa thành Cự Long dài chừng mười trượng. Mặc sắc Long Lân (màu mực) mơ hồ phiếm đỏ. Trên đầu rồng, một bên mắt đỏ như máu, một bên xám trắng âm lãnh, tàn bạo nhìn chăm chú vào tháp Vũ Thần, rung đùi đắc ý, hướng tháp Vũ Thần phun ra ngọn lửa đỏ sậm .
Đó là hỏa linh của Diễm Thí Thiên, sau khi đã dung hợp ba loại Thiên Hỏa, đã hoàn toàn từ thuồng luồng hóa rồng, mà ngọn lửa hắn phun ra chính là dung hợp ba loại Ma Vực Quỷ hỏa, Huyền Minh U hỏa cùng Huyết Trì Yêu hỏa tạo thành Diệt Thế CHhi Hỏa!
Bởi vì ngọn lửa đỏ sậm này trong nháy mắt cả quảng trường ngưng thở, không ít tu sĩ cấp thấp chạy trốn không kịp đang kêu thảm thiết trong ngọn lửa mãnh liệt, trực tiếp hóa thành bụi. Ngay cả mấy tên Đạo Quân Nguyên Anh tự lo cũng không xong, thả ra toàn bộ pháp bảo phòng thân, tận lực rút lui.
Ngọn lửa kia nhìn qua cũng không hung mãnh, nhưng lại làm cho người không thể nào ngăn cản, bất kỳ thứ gì xuất hiện trước mặt nó, sau một khắc cũng sẽ hóa thành tro.
Những kẻ nhìn thấy ánh lửa đỏ sậm này, trong lòng ngay lập tức bị bao phủ bởi cảm giác tuyệt vọng, cả người từ từ trở nên chết lặng, dại ra.
Khí thế hắc ám điên cuồng này khuếch tán khắp bốn phương tám hướng, khiến cả Vũ thành giống như một tòa thành chết.
Nếu như không thể lập tức ngăn ngọn lửa này lan tràn, chỉ sợ không cần tới ngày mai, thành Sùng Vũ sẽ hoàn toàn trở thành phế tích. Tất cả mọi người trong thành đều sẽ trở thành vong linh. Còn nếu khiến ngọn lửa này chỉ công kích tháp Vũ Thần, dù miễn cưỡng giữ được mạng sống của bản thân, cũng bảo vệ không được tính mạng của hàng trăm tu sĩ trong tháp.
Khi Chu Chu chạy tới tháp Vũ Thần thì Đại trưởng lão và Diễm Thí Thiên bay ra khỏi tháp Vũ Thần, động thủ ngay trên không trung.
May là bản thân tháp Vũ Thần chính là một thần khí, cũng không bị sụp đổ chỉ vì hai người kích đấu, nhưng thân tháp vẫn bởi vì pháp lực mà không ngừng rung lên.
Trên quảng trường tháp Vũ Thần, mấy tu sĩ Luyện Khí kỳ tò mò đến quan sát trận chiến không chịu nổi uy áp đáng sợ này, một vài tên ngã nhào trên đất, bò dậy không nổi, mấy tên tu vi tốt hơn biết xem tình thế đã sớm chạy mất tiêu. Đạo Quân Nguyên Anh của Tam đại tông môn trong thành rối rít chạy tới áp trận, trong hỗn loạn cũng không có ai rảnh rỗi mà chú ý tới Chu Chu.
Vùng trời phía trên tháp Vũ Thần, mây đen như sóng triều cuồn cuộn xoay vần, vốn là vạn dặm trời quang đã trở thành màn đêm đen tối, hơi thở tuyệt vọng bao phủ cả quảng trường, sắc đỏ từ trên đỉnh tháp Vũ Thần ập xuống, tựa như cả sông máu đang chảy tràn trên thân tháp. Nơi ánh sáng đỏ như máu quét qua, thân tháp kiên cố phát ra tiếng nứt vỡ đốp đốp, thạch bích vốn trơn bóng giờ dùng mắt thường cũng có thể thấy được bắt đầu bị ăn mòn nhanh chóng.
Là Huyết Trì Yêu hỏa!
Chỉ cần có đầy đủ thời gian, loại Thiên Hỏa đáng sợ này hoàn toàn có thể hóa tháp Vũ Thần hoàn toàn thành bụi, toàn bộ tu sĩ trong tháp sẽ chết theo!
Đương nhiên Đại trưởng lão sẽ không để chuyện này phát sinh ngay dưới mí mắt. Rất nhanh mặt ngoài tháp Vũ Thần được bao phủ bởi một lớp giáp thủy tinh. Huyết Trì Yêu hỏa đụng phải tầng giáp bảo vệ này, tốc độ lan tràn chậm lại không ít.
Nhưng dù thế nào đi nữa,Thiên Hỏa cuối cùng cũng là Thiên Hỏa, thời gian Đại trưởng lão có thể chống đở cũng có hạn. Ông chỉ có thể sốt ruột chờ hai Đại trưởng lão khác mau mau đến.
“Diễm Thí Thiên, Bổn Hoàng thật đã đánh giá cao ngươi rồi. Ngươi cho là bằng lực lượng một mình ngươi có thể mang tháp Vũ Thần đi?!” Đại trưởng lão vừa đối kháng công kích của hai loại Thiên Hỏa dung hợp, vừa phải phân ra pháp lực để bảo vệ Vũ Thần tháp, quả thực vô cùng trầy trật.
Nếu như không phải Diễm Thí Thiên chưa đột phá Đại Thừa kỳ, hai bên có chênh lệch cấp bậc tu vi thì trận này ông tất bại!
Cũng bởi vì Diễm Thí Thiên không muốn hủy diệt tháp Vũ Thần, chỉ dùng Huyết Trì yêu hỏa thiêu đốt thân tháp, còn chưa từng xuất ra ba loại Thiên Hỏa đã trải qua dung hợp, nếu không chỉ sợ Đại trưởng lão sẽ càng thêm gian nan.
Đại trưởng lão nhớ tới lúc trước Chu Chu nói mình “Chưa dùng toàn lực” quả nhiên không phải phô trương thanh thế. Hai loại Thiên Hỏa trở lên dung hợp với nhau, uy lực thực sự kinh thế hãi tục làm sao!
“Không mang được đi vậy thì thiêu hủy cũng tốt! Điểm này bằng lực lượng một mình Bổn cung cũng có thể làm được. Ngươi đang ở đây chờ hai lão quỷ Tấn Bảo tông, Tế Lập tông kia hả! Bọn họ hôm nay bận rộn vô cùng. Chỉ sợ trong nửa khắc cũng không có mặt kịp đâu. . . . . .” Diễm Thí Thiên đã hoàn toàn khôi phục vẻ yêu tà tuấn mỹ, nở một nụ cười tỏ vẻ nắm chắc mọi thứ trong tay.
Đại trưởng lão thầm sợ hãi. Trong tình huống bình thường, sau thời gian lâu như thế này, Đại trưởng lão hai phái kia hẳn đã nên xuất hiện, nhưng hết lần này tới lần khác một chút động tĩnh cũng không có. Chẳng lẽ bên kia cũng có biến cố gì hay sao? !
Diễm Thí Thiên từ trước đến giờ hành sự cổ quái, xảo trá. Nếu như không có kế hoạch chu đáo, hắn tuyệt đối sẽ không tự đặt bản thân vào việc nguy hiểm như thế này.
Đại trưởng lão trong lòng nghiêm lại. Biết việc hôm nay sợ là không thể kết thúc tốt đẹp rồi. Vẻ mặt ông vô cùng phức, khẽ liếc mắt qua đỉnh tháp đang chìm trong biên lửa, nơi đó chính là Thánh Địa tối cao trong lòng mọi con dân Vũ quốc, tầng thứ chín tháp Vũ Thần.
Ở Vũ quốc, tầng thứ chín Vũ Thần tháp có vô số truyền thuyết, chỉ có rất ít người biết, thông tin về chuyện đi lên tầng thứ chín có thể bay thăng thành thánh …. chẳng qua là lời đồn đãi thôi.
Người đi lên tầng thứ chín, sẽ trở thành chủ nhân tháp Vũ Thần, có cơ hội lấy được công pháp chí cao cùng với truyền thừa tổ tiên Vũ quốc lưu lại, phía trên còn phong ấn một vài đồ vật giá trị khôn lường.
Mà mỗi người muốn được đi lên tầng thứ chín, cần tiếp nhận thí luyện vô cùng nghiêm khắc, cho dù Đại trưởng lão cũng chỉ có thể tới tầng thứ tám mà thôi.
Dưới tình thế nguy cấp, nếu cứ trì hoãn nữa, vạn nhất tầng thứ chín Vũ Thần tháp bị tổn hại bởi Huyết Trì Yêu hỏa, hậu quả kia bọn họ gánh không nổi.
Đại trưởng lão gần như ngay lập tức quyết định, tung người bay đến đỉnh tháp, hai tay kết ấn, một băng phù khổng lồ từ trên trời giáng xuống, xuyên qua Huyết Trì Yêu hỏa, trực tiếp chìm vào bên trong đỉnh tháp, biến mất không thấy tăm hơi.
Ngay khi băng phù biến mất, bỗng nhiên tháp Vũ Thần ngưng đung đưa, một luồng khí lạnh từ tầng thứ chín nhanh chóng khuếch tán, vậy mà lại có thể trong nháy mắt tách chất lỏng đậm đặc như Huyết Trì Yêu hỏa ra. Trong không trung xuất hiện hư ảnh một lão giả áo trắng, hướng về phía Diễm Thí Thiên phất ra một chưởng.
Chưởng này nhìn qua hết sức chậm chạp, thậm chí lộ ra mấy phần ưu nhã lạnh nhạt, nhưng lại hất bay Diễm Thí Thiên xa gần trăm trượng!
Trên quảng trường mấy tên Đạo Quân Nguyên Anh áp trận đang xem cuộc chiến không nhịn được nhất tề thở phào một cái.
Đây là Đại trưởng lão triệu hồi ra Khí Hồn trong thần khí rồi! Tháp Vũ Thần được tu sĩ Vũ quốc cung phụng nhiều năm, tạo ra một thần khí, Khí Hồn kia cường đại vô cùng, cho dù là tu sĩ Đại Thừa kỳ cũng khó mà chống đỡ, không trách được Diễm Thí Thiên bại chỉ trong một chiêu.
Mặc dù Diễm Thí Thiên bị nhục, nhưng trông vẫn giống như trước, cũng không bị thương quá nặng. Hắn giương mắt, lạnh lùng nhìn hư ảnh vừa bỗng xuất hiện trong không trung, hừ một tiếng: “Bổn cung xem Khí Hồn của ngươi có thể chống đỡ được Diệt Thế Chi Hỏa hay không!”
Trong lúc nói chuyện, trên tay hắn bỗng nhiên bay ra một luồng ảo ảnh đen nhánh, đón gió mở ra, hóa thành Cự Long dài chừng mười trượng. Mặc sắc Long Lân (màu mực) mơ hồ phiếm đỏ. Trên đầu rồng, một bên mắt đỏ như máu, một bên xám trắng âm lãnh, tàn bạo nhìn chăm chú vào tháp Vũ Thần, rung đùi đắc ý, hướng tháp Vũ Thần phun ra ngọn lửa đỏ sậm .
Đó là hỏa linh của Diễm Thí Thiên, sau khi đã dung hợp ba loại Thiên Hỏa, đã hoàn toàn từ thuồng luồng hóa rồng, mà ngọn lửa hắn phun ra chính là dung hợp ba loại Ma Vực Quỷ hỏa, Huyền Minh U hỏa cùng Huyết Trì Yêu hỏa tạo thành Diệt Thế CHhi Hỏa!
Bởi vì ngọn lửa đỏ sậm này trong nháy mắt cả quảng trường ngưng thở, không ít tu sĩ cấp thấp chạy trốn không kịp đang kêu thảm thiết trong ngọn lửa mãnh liệt, trực tiếp hóa thành bụi. Ngay cả mấy tên Đạo Quân Nguyên Anh tự lo cũng không xong, thả ra toàn bộ pháp bảo phòng thân, tận lực rút lui.
Ngọn lửa kia nhìn qua cũng không hung mãnh, nhưng lại làm cho người không thể nào ngăn cản, bất kỳ thứ gì xuất hiện trước mặt nó, sau một khắc cũng sẽ hóa thành tro.
Những kẻ nhìn thấy ánh lửa đỏ sậm này, trong lòng ngay lập tức bị bao phủ bởi cảm giác tuyệt vọng, cả người từ từ trở nên chết lặng, dại ra.
Khí thế hắc ám điên cuồng này khuếch tán khắp bốn phương tám hướng, khiến cả Vũ thành giống như một tòa thành chết.
Nếu như không thể lập tức ngăn ngọn lửa này lan tràn, chỉ sợ không cần tới ngày mai, thành Sùng Vũ sẽ hoàn toàn trở thành phế tích. Tất cả mọi người trong thành đều sẽ trở thành vong linh. Còn nếu khiến ngọn lửa này chỉ công kích tháp Vũ Thần, dù miễn cưỡng giữ được mạng sống của bản thân, cũng bảo vệ không được tính mạng của hàng trăm tu sĩ trong tháp.