Từ khi rời khỏi Phần thành, mấy người Đề Thiện Thượng một đường đi tới vô cùng khiêm tốn, trừ lúc cướp giết bọn đạo phỉ, bọn họ căn bản chưa từng lộ ra tu vi chân chính, đối phó bọn họ những ‘tu sĩ cấp thấp’ này, không thể nào xuất động năm tu sĩ Kết Đan khoa trương như vậy.
Nếu như là biết lai lịch của bọn họ, tới vì bọn họ, bằng năm Kết Đan tu sĩ cũng không thể bảo đảm lưu lại bọn họ.
Nếu mục tiêu không phải là bọn họ, vậy thì nhằm vào ba người Lâm gia rồi, đối phó hai tu sĩ Kết Đan, một tu sĩ, Trúc Cơ xuất động năm Kết Đan tu sĩ vừa đủ, cơ bản có thể bảo đảm không có sai lầm.
Cho nên trong giây lát Cơ U Cốc đã đưa ra quyết định, cũng không không bỏ đá xuống giếng, bọn chỉ thấy chết không cứu đã là rất khách khí.
Những người khác tất nhiên không có ý kiến, Liễu Tam cũng chỉ do dự một chút rồi đáp ứng, chuyện Vũ quốc Lâm gia nội đấu cũng không phải là bí mật, muốn đối phó ba người Lâm gia, hơn phân nửa chính là người trong gia tộc bọn họ, bớt can thiệp vào thì tốt hơn.
Hơn nữa bọn họ chỉ có mấy ‘tu sĩ’ Luyện Khí kỳ cộng thêm hắn là tu sĩ Trúc Cơ, cũng đối phó không được năm tu sĩ Kết Đan a!
Mấy người bất động thanh sắc thương lượng tốt tuyến đường phải đi, Doãn Tử Chương ôm theo Chu Chu, tùy thời có thể bỏ chạy, Bảo Pháp Hổ đi tới bên cạnh Liễu Tam, tính toán nếu đối phương phát động thì hắn lên phi kiếm nhanh chóng bỏ chạy.
Đoàn người đi không tới nửa khắc đồng hồ, Lâm Giáp đột nhiên hét lớn một tiếng: “Ai?”
Một giọng âm trầm nói: “Người đến lấy mạng các ngươi.” Theo tiếng, năm tu sĩ Kết Đan một thân áo xanh từ trong bóng tối đi ra, vây bọn họ vào giữa.
Năm người này mặc quần áo trang phục giống hệt Lâm Giáp, Lâm Đinh, chính là năm người khác trong ‘Lâm thị thập tương’.
Lâm Giáp còn chưa kịp phản ứng, Doãn Tử Chương đã mang theo Chu Chu phóng lên cao bay ra phía ngoài núi.
Song phương phục kích và bị phục kích đều sửng sốt, trăm triệu lần không nghĩ tới mấy người này tính chuẩn thời cơ chạy trốn còn nhanh hơn thỏ, khí thế loại này căn bản không phải tu sĩ Luyện Khí kỳ có được.
Lâm Lục và Lâm Giáp, Lâm Đinh vẻ mặt vô cùng khó coi, Lâm Lục linh cơ vừa động ngửa mặt lên trời hét lớn: “Mấy vị nhớ báo cho cha ta biết là người phương nào giết ta!”
Đối phương năm người quả nhiên biến sắc, một người trong đó rất nhanh trấn định, cười lạnh nói: “Chúng ta đang lo không có người nào báo cho Tam gia, bọn họ đi báo tin cũng tốt.”
Lâm Lục lần này thật sự sợ hãi, đối phương nói như vậy rõ ràng là không sợ công khai trở mặt với cha mình rồi, hắn phô trương thanh thế nói: “Mậu tiên sinh, các ngươi hạ thủ với ta, chẳng lẻ không sợ tộc trưởng truy cứu?”
Đại bá và cha hắn những năm gần đây dù tranh đấu đến ngươi chết ta sống, nhưng mặt ngoài cũng che giấu rất tốt, chưa từng lưu lại nhược điểm gì, chính là vì cố kỵ quyền uy của tộc trưởng đương nhiệm, đây cũng là chỗ dựa duy nhất còn lại của Lâm Lục.
‘Mậu tiên sinh’ điềm nhiên nói: “Thời điểm các ngươi phái người ám sát Đại thiếu gia và đại ca ta ở núi Huyền Vũ, sao không sợ tộc trưởng truy cứu?”
‘Lâm thị thập tương’ lấy mười số làm tên, ngày đó lão giả mà bọn Doãn Tử Chương gặp ở núi Huyền Vũ gặp chính là Lâm Nhị, cũng là anh ruột của Mậu tiên sinh.
Lâm Giáp và Lâm Đinh mặt đều biến sắc, cùng kêu lên nói: “Ám sát Đại thiếu gia và Lâm Nhị chính là người của Đan quốc thái tử, sao có thể tính đến trên đầu Tam gia”
Lâm Mậu cười lạnh, nói: “Các ngươi hãy yên tâm, ngày sau người trong tộc sẽ biết được ám sát Lục thiếu gia và Lâm Giáp, Lâm Đinh cũng là người của thái tử Đan quốc.”
Lâm Giáp, Lâm Đinh nghe hắn nói, cũng biết chuyện hôm nay không thể hòa giải được nữa, chỉ đành cắn răng chuẩn bị liều mạng.
Doãn Tử Chương bọn họ đoán chừng năm tu sĩ Kết Đan kia muốn giết Lâm thị ba người sẽ không tùy tiện phân ra nhân thủ tới đuổi theo bọn hắn, cho nên sau khi chạy gấp mấy trăm dặm, liền dừng trên một đỉnh núi.
Đề Thiện Thượng khom lưng kêu mỏi, nói: “Cuối cùng cũng quăng được ba tên khốn kiếp kia đi, nhịn chết Lão Tử rồi!”
Mấy người còn lại cũng đồng tình, chỉ có Liễu Tam lắc đầu thở dài không dứt: “Vũ quốc Lâm gia nếu là tiếp tục sa vào nội đấu như thế, chỉ sợ sớm muộn gì cũng sẽ suy tàn.”
Doãn Tử Chương im lặng không nói, Chu Chu nhẹ nhàng kéo tay hắn lắc lắc, Doãn Tử Chương vẫn không nói chuyện, chỉ nắm lấy tay nàng, thân thể căng cứng từ từ thả lỏng.
“Có người!” Chu Chu bỗng nhiên nói, đối phương còn đang ở ngoài mấy dặm nàng đã phát hiện rồi, đáng tiếc tới quá nhanh, nàng vừa mới dứt lời, một cỗ uy áp cường đại đã đập vào mặt – tu sĩ Nguyên Anh kỳ!
Mấy người Đề Thiện Thượng đều rùng minhg, Doãn Tử Chương đưa tay đẩy Chu Chu tới bên Liễu Tam. Quay đầu lại cùng sư huynh sư tỷ lập trận địa sẵn sàng đón địch.
Một người trung niên áo đen ngũ quan bình thường chậm rãi từ không trung hạ xuống, hắn không nói một lời bỗng đua tay vỗ tới bả vai Doãn Tử Chương.
Doãn Tử Chương không tránh không né, hai tay kết ấn, một cổ hàn khí ngưng tụ thành hư ảnh bạch long đung đưa chắn trước người hắn, vậy mà có thể đẩy tu sĩ Nguyên Anh này ra xa mấy tấc.
Mắt thấy cái vỗ này sẽ phải thất bại, người áo đen kia ‘ồ’ một tiếng, khóe mắt quét qua chung quanh Doãn Tử Chương, nhất thời hiểu được, thì ra là mấy hậu sinh này trong khoảnh khắc đã kết thành một trận pháp hợp lực, Doãn Tử Chương sở dĩ có thể ngăn trở cái vỗ này của lão, cũng không phải chỉ có lực lượng một mình hắn.
Nhưng đối mặt tu sĩ Nguyên Anh vẫn có thể thản nhiên bình tĩnh như thế, cũng đủ làm người ta giật mình. vẻ mặt người áo đen không thay đổi, nhưng pháp lực sử dụng chợt tăng cường gấp mười lần.
Bốn người Đề Thiện Thượng, Cơ U Cốc, Thạch Ánh Lục và Bảo Pháp Hổ đang liên thủ giúp Doãn Tử Chương kháng địch, đáng tiếc cùng so với tu sĩ Nguyên Anh kỳ chân chính vẫn kém rất nhiều, mấy người chỉ cảm thấy một cỗ áp lực vô hình đè ép toàn thân, làm bọn hắn không thể động đậy, hô hấp trở nên hết sức khó khăn, chỉ có thể trơ mắt nhìn bàn tay người áo đen vỗ một chưởng lên bả vai Doãn Tử Chương.
Người áo đen chỉ cảm thấy dưới tay mình có một mảnh băng hàn, như vô số châm nhỏ đâm tới bàn tay hắn, dường như có dấu hiệu xuyên thấu hộ thân pháp lực của hắn, có thể ở độ tuổi này luyện được một thân tu vi như thế, lại tu luyện pháp thuật hệ Băng tới cảnh giới như thế chỉ có một loại người…
“Hệ Băng đơn linh căn” Người áo đen lẩm bẩm, trong mắt chợt lóe lên chút gì đó, cũng không tiếp tục phát động công kích mà thu tay về.
Hết thảy phát sinh trong chớp mắt, Chu Chu còn chưa kịp phản ứng, người áo đen đã lui lại mấy bước, đứng vững cách bọn họ một khoảng thật xa.
Chu Chu thở phào nhẹ nhỏm, tu sĩ áo đen này tựa hồ không có ác ý gì với bọn họ, nàng không cảm giác được một chút sát khí nào trên người lão, cũng không biết lão bỗng nhiên xuất hiện là muốn làm gì.
“ Pháp trận của các ngươi không tệ, nếu muốn đối phó tu sĩ Nguyên Anh kỳ thì còn kém chút, lấy tu vi của các ngươi, có thể ngăn trở chưởng thứ nhất của ta đã có thể nằm đó không đứng dậy nổi, trên đấu pháp đại hội hết thảy phải cẩn thận.” giọng nói của người áo đen bình thản, nhưng trong lời nói lộ ra một chút ý quan tâm của trưởng bối đối với vãn bối, khiến người ta khó có thể hiểu được.
Nói dứt lời, thân thể đã bay lên khuất bóng sao đường chân trời, biến mất cũng đột ngột như khi xuất hiện vậy.
Đề Thiện Thượng thả lỏng cơ thể, đặt mông té ngồi trên mặt đất, thở gấp mấy hơi: “Người này có lai lịch, địa vị gì? Ta cảm giác tu vi của lão cũng không lợi hại bằng sư phụ, sao uy áp có thể khoa trương như vậy chứ. Lão Tứ a, lão ta quen biết ngươi đúng không, nếu không vỗ ai không vỗ lại nhất định phải vỗ ngươi?”
Từ khi rời khỏi Phần thành, mấy người Đề Thiện Thượng một đường đi tới vô cùng khiêm tốn, trừ lúc cướp giết bọn đạo phỉ, bọn họ căn bản chưa từng lộ ra tu vi chân chính, đối phó bọn họ những ‘tu sĩ cấp thấp’ này, không thể nào xuất động năm tu sĩ Kết Đan khoa trương như vậy.
Nếu như là biết lai lịch của bọn họ, tới vì bọn họ, bằng năm Kết Đan tu sĩ cũng không thể bảo đảm lưu lại bọn họ.
Nếu mục tiêu không phải là bọn họ, vậy thì nhằm vào ba người Lâm gia rồi, đối phó hai tu sĩ Kết Đan, một tu sĩ, Trúc Cơ xuất động năm Kết Đan tu sĩ vừa đủ, cơ bản có thể bảo đảm không có sai lầm.
Cho nên trong giây lát Cơ U Cốc đã đưa ra quyết định, cũng không không bỏ đá xuống giếng, bọn chỉ thấy chết không cứu đã là rất khách khí.
Những người khác tất nhiên không có ý kiến, Liễu Tam cũng chỉ do dự một chút rồi đáp ứng, chuyện Vũ quốc Lâm gia nội đấu cũng không phải là bí mật, muốn đối phó ba người Lâm gia, hơn phân nửa chính là người trong gia tộc bọn họ, bớt can thiệp vào thì tốt hơn.
Hơn nữa bọn họ chỉ có mấy ‘tu sĩ’ Luyện Khí kỳ cộng thêm hắn là tu sĩ Trúc Cơ, cũng đối phó không được năm tu sĩ Kết Đan a!
Mấy người bất động thanh sắc thương lượng tốt tuyến đường phải đi, Doãn Tử Chương ôm theo Chu Chu, tùy thời có thể bỏ chạy, Bảo Pháp Hổ đi tới bên cạnh Liễu Tam, tính toán nếu đối phương phát động thì hắn lên phi kiếm nhanh chóng bỏ chạy.
Đoàn người đi không tới nửa khắc đồng hồ, Lâm Giáp đột nhiên hét lớn một tiếng: “Ai?”
Một giọng âm trầm nói: “Người đến lấy mạng các ngươi.” Theo tiếng, năm tu sĩ Kết Đan một thân áo xanh từ trong bóng tối đi ra, vây bọn họ vào giữa.
Năm người này mặc quần áo trang phục giống hệt Lâm Giáp, Lâm Đinh, chính là năm người khác trong ‘Lâm thị thập tương’.
Lâm Giáp còn chưa kịp phản ứng, Doãn Tử Chương đã mang theo Chu Chu phóng lên cao bay ra phía ngoài núi.
Song phương phục kích và bị phục kích đều sửng sốt, trăm triệu lần không nghĩ tới mấy người này tính chuẩn thời cơ chạy trốn còn nhanh hơn thỏ, khí thế loại này căn bản không phải tu sĩ Luyện Khí kỳ có được.
Lâm Lục và Lâm Giáp, Lâm Đinh vẻ mặt vô cùng khó coi, Lâm Lục linh cơ vừa động ngửa mặt lên trời hét lớn: “Mấy vị nhớ báo cho cha ta biết là người phương nào giết ta!”
Đối phương năm người quả nhiên biến sắc, một người trong đó rất nhanh trấn định, cười lạnh nói: “Chúng ta đang lo không có người nào báo cho Tam gia, bọn họ đi báo tin cũng tốt.”
Lâm Lục lần này thật sự sợ hãi, đối phương nói như vậy rõ ràng là không sợ công khai trở mặt với cha mình rồi, hắn phô trương thanh thế nói: “Mậu tiên sinh, các ngươi hạ thủ với ta, chẳng lẻ không sợ tộc trưởng truy cứu?”
Đại bá và cha hắn những năm gần đây dù tranh đấu đến ngươi chết ta sống, nhưng mặt ngoài cũng che giấu rất tốt, chưa từng lưu lại nhược điểm gì, chính là vì cố kỵ quyền uy của tộc trưởng đương nhiệm, đây cũng là chỗ dựa duy nhất còn lại của Lâm Lục.
‘Mậu tiên sinh’ điềm nhiên nói: “Thời điểm các ngươi phái người ám sát Đại thiếu gia và đại ca ta ở núi Huyền Vũ, sao không sợ tộc trưởng truy cứu?”
‘Lâm thị thập tương’ lấy mười số làm tên, ngày đó lão giả mà bọn Doãn Tử Chương gặp ở núi Huyền Vũ gặp chính là Lâm Nhị, cũng là anh ruột của Mậu tiên sinh.
Lâm Giáp và Lâm Đinh mặt đều biến sắc, cùng kêu lên nói: “Ám sát Đại thiếu gia và Lâm Nhị chính là người của Đan quốc thái tử, sao có thể tính đến trên đầu Tam gia”
Lâm Mậu cười lạnh, nói: “Các ngươi hãy yên tâm, ngày sau người trong tộc sẽ biết được ám sát Lục thiếu gia và Lâm Giáp, Lâm Đinh cũng là người của thái tử Đan quốc.”
Lâm Giáp, Lâm Đinh nghe hắn nói, cũng biết chuyện hôm nay không thể hòa giải được nữa, chỉ đành cắn răng chuẩn bị liều mạng.
Doãn Tử Chương bọn họ đoán chừng năm tu sĩ Kết Đan kia muốn giết Lâm thị ba người sẽ không tùy tiện phân ra nhân thủ tới đuổi theo bọn hắn, cho nên sau khi chạy gấp mấy trăm dặm, liền dừng trên một đỉnh núi.
Đề Thiện Thượng khom lưng kêu mỏi, nói: “Cuối cùng cũng quăng được ba tên khốn kiếp kia đi, nhịn chết Lão Tử rồi!”
Mấy người còn lại cũng đồng tình, chỉ có Liễu Tam lắc đầu thở dài không dứt: “Vũ quốc Lâm gia nếu là tiếp tục sa vào nội đấu như thế, chỉ sợ sớm muộn gì cũng sẽ suy tàn.”
Doãn Tử Chương im lặng không nói, Chu Chu nhẹ nhàng kéo tay hắn lắc lắc, Doãn Tử Chương vẫn không nói chuyện, chỉ nắm lấy tay nàng, thân thể căng cứng từ từ thả lỏng.
“Có người!” Chu Chu bỗng nhiên nói, đối phương còn đang ở ngoài mấy dặm nàng đã phát hiện rồi, đáng tiếc tới quá nhanh, nàng vừa mới dứt lời, một cỗ uy áp cường đại đã đập vào mặt – tu sĩ Nguyên Anh kỳ!
Mấy người Đề Thiện Thượng đều rùng minhg, Doãn Tử Chương đưa tay đẩy Chu Chu tới bên Liễu Tam. Quay đầu lại cùng sư huynh sư tỷ lập trận địa sẵn sàng đón địch.
Một người trung niên áo đen ngũ quan bình thường chậm rãi từ không trung hạ xuống, hắn không nói một lời bỗng đua tay vỗ tới bả vai Doãn Tử Chương.
Doãn Tử Chương không tránh không né, hai tay kết ấn, một cổ hàn khí ngưng tụ thành hư ảnh bạch long đung đưa chắn trước người hắn, vậy mà có thể đẩy tu sĩ Nguyên Anh này ra xa mấy tấc.
Mắt thấy cái vỗ này sẽ phải thất bại, người áo đen kia ‘ồ’ một tiếng, khóe mắt quét qua chung quanh Doãn Tử Chương, nhất thời hiểu được, thì ra là mấy hậu sinh này trong khoảnh khắc đã kết thành một trận pháp hợp lực, Doãn Tử Chương sở dĩ có thể ngăn trở cái vỗ này của lão, cũng không phải chỉ có lực lượng một mình hắn.
Nhưng đối mặt tu sĩ Nguyên Anh vẫn có thể thản nhiên bình tĩnh như thế, cũng đủ làm người ta giật mình. vẻ mặt người áo đen không thay đổi, nhưng pháp lực sử dụng chợt tăng cường gấp mười lần.
Bốn người Đề Thiện Thượng, Cơ U Cốc, Thạch Ánh Lục và Bảo Pháp Hổ đang liên thủ giúp Doãn Tử Chương kháng địch, đáng tiếc cùng so với tu sĩ Nguyên Anh kỳ chân chính vẫn kém rất nhiều, mấy người chỉ cảm thấy một cỗ áp lực vô hình đè ép toàn thân, làm bọn hắn không thể động đậy, hô hấp trở nên hết sức khó khăn, chỉ có thể trơ mắt nhìn bàn tay người áo đen vỗ một chưởng lên bả vai Doãn Tử Chương.
Người áo đen chỉ cảm thấy dưới tay mình có một mảnh băng hàn, như vô số châm nhỏ đâm tới bàn tay hắn, dường như có dấu hiệu xuyên thấu hộ thân pháp lực của hắn, có thể ở độ tuổi này luyện được một thân tu vi như thế, lại tu luyện pháp thuật hệ Băng tới cảnh giới như thế chỉ có một loại người…
“Hệ Băng đơn linh căn” Người áo đen lẩm bẩm, trong mắt chợt lóe lên chút gì đó, cũng không tiếp tục phát động công kích mà thu tay về.
Hết thảy phát sinh trong chớp mắt, Chu Chu còn chưa kịp phản ứng, người áo đen đã lui lại mấy bước, đứng vững cách bọn họ một khoảng thật xa.
Chu Chu thở phào nhẹ nhỏm, tu sĩ áo đen này tựa hồ không có ác ý gì với bọn họ, nàng không cảm giác được một chút sát khí nào trên người lão, cũng không biết lão bỗng nhiên xuất hiện là muốn làm gì.
“ Pháp trận của các ngươi không tệ, nếu muốn đối phó tu sĩ Nguyên Anh kỳ thì còn kém chút, lấy tu vi của các ngươi, có thể ngăn trở chưởng thứ nhất của ta đã có thể nằm đó không đứng dậy nổi, trên đấu pháp đại hội hết thảy phải cẩn thận.” giọng nói của người áo đen bình thản, nhưng trong lời nói lộ ra một chút ý quan tâm của trưởng bối đối với vãn bối, khiến người ta khó có thể hiểu được.
Nói dứt lời, thân thể đã bay lên khuất bóng sao đường chân trời, biến mất cũng đột ngột như khi xuất hiện vậy.
Đề Thiện Thượng thả lỏng cơ thể, đặt mông té ngồi trên mặt đất, thở gấp mấy hơi: “Người này có lai lịch, địa vị gì? Ta cảm giác tu vi của lão cũng không lợi hại bằng sư phụ, sao uy áp có thể khoa trương như vậy chứ. Lão Tứ a, lão ta quen biết ngươi đúng không, nếu không vỗ ai không vỗ lại nhất định phải vỗ ngươi?”