Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Nga Mỵ

Chương 281: Thạch Tháp Thần Bí

Tác giả: Nga Mi
Chọn tập

Sáu vị Đạo quân của Tam đại tông môn thương nghị mỗi tông phái ra một vị Đạo quân cùng nhau hộ tống đội ngũ Liên minh Tây Phương ngũ quốc trở về, tránh bị Liên minh Đan quốc tập kích trên đường, hiện tại song phương càng đánh càng hăng, nếu như năm tu sĩ thiên tài trẻ tuổi này bị tận diệt giữa đường thì sẽ là thiệt hại vô cùng đau đớn đối với Tây Phương ngũ quốc.

Ba vị Đạo quân còn lại thì trở về Vũ quốc cùng với Tam đại tông môn và năm người phái Thánh Trí.

Trịnh Quyền và Đan Nghê liên tục ân cần dặn dò Chu Chu phải cẩn thận an toàn, đừng để bị kẻ khác chú ý tới, sau đó rời đi để tiếp tục tìm kiếm tung tích Thiên Hỏa.

“Lâm sư huynh, ngươi nói xem mấy người phái Thánh Trí này có bị bệnh không vậy? Vậy mà họ còn muốn chạy tới chỗ mấy vị Đạo quân nói dừng lại ăn cơm! Cũng đã là tu sĩ Kết Đan kỳ rồi, còn ăn cơm cái gì chứ?” Bộ Tử Lương cười nhạo xem thường.

“Là sư muội bọn hắn muốn ăn.” Lâm Tử Mặc đã cẩn thận quan sát mấy người phái Thánh Trí,đương nhiên không có bỏ qua Chu Chu chỉ là người phàm.

“Ơ? Mỹ nhân kia sao?” Hai mắt Bộ Tử Lương tỏa sáng nói.

Hắn không biết rằng phần lớn đệ tử trẻ tuổi tại Tam đại tông môn rất có hứng thú đối với Thạch Ánh Lục xinh đẹp mê người, lúc trước Thạch Ánh Lục vẫn mang khăn che mặt chưa từng lộ ra dung mạo chân thật, nhưng trước khi lên đường, mấy vị Đạo quân muốn chính thức giới thiệu mấy người phái Thánh Trí quen biết với tu sĩ tuổi trẻ nhà mình, thế nên Thạch Ánh Lục không thể tiếp tục mang khăn che mặt được nữa.

Thời điểm nàng tháo cái khăn che mặt kia xuống, mười lăm tu sĩ trẻ tuổi của tam đại tông môn thiếu chút nữa quên cả hô hấp, ngay cả Lâm Tử Mặc cũng không nhịn được mà nhìn thêm vài lần, tuyệt thế giai nhân a!

Những tu sĩ này tu luyện ít nhất cũng đã mấy chục năm, đương nhiên biết nhìn người không phải là chỉ nhìn bề ngoài, đã sớm lạnh nhạt với nữ sắc, nhưng Thạch Ánh Lục là một nữ tu mà tu vi không thua bọn hắn, ý nghĩa sẽ không giống như trước nữa.

Nếu có được một tình lữ như vậy thì không khác nào hổ thêm cánh!

Mặc dù biết rõ nàng có quan hệ mật thiết với Cơ U Cốc, nhưng vẫn có không ít người đánh chủ ý trong lòng, Bộ Tử Lương chính là một người trong đó.

“Là người không có tu vi kia.” Lâm Tử Mặc có chút bất đắc dĩ nhìn sư đệ táo bạo này, thật không biết hắn làm thế nào mà thông qua được tâm ma khảo nghiệm lúc Kết Đan.

Bộ Tử Lương bĩu môi: “Xấu nữ vô dụng kia?.”

Bọn họ ở bên này nói nhỏ, còn các tu sĩ trẻ tuổi của Tấn Bảo tông, Tế Lập tông đã nhanh chóng hoà mình cùng mấy người phái Thánh Trí, cũng tương đối khách khí với Chu Chu.

Cơ U Cốc đưa đan dược chữa thương phẩm chất vượt qua thượng đẳng đến Tấn Bảo tông, Đề Thiện Thượng, Doãn Tử Chương lại cùng đánh mấy trận với những phần tử hiếu chiến của Tế Lập tông, rất nhanh chóng có được tình hữu nghị và sự kính trọng của bọn họ.

Chỉ có mấy người Chiêu Thái Tông bởi vì Lâm Tử Mặc không thể quang minh chính đại nhận được đệ nhất mà cảm thấy canh cánh trong lòng. Luôn tỏ thái độ lạnh nhạt đối với người phái Thánh Trí, còn phái Thánh Trí cũng bởi chuyện của Doãn Tử Chương mà có ấn tượng không tốt đối với Chiêu Thái tông, cho nên quan hệ song phương vẫn rất lãnh đạm.

Đội ngũ dừng trong một sơn cốc, ba Nguyên Anh Đạo quân hơi có hứng thú nhìn quá trình Chu Chu nấu cơm, bọn họ từng nghe Liễu Tam kể Chu Chu dùng đan đỉnh nấu cơm, để Linh Thú phóng hỏa làm bếp, nguyên liệu nấu ăn cũng là yêu thú linh dược, đã sớm sinh lòng tò mò.

Đệ tử khác thì khỏi nói, đây là lần đầu tiên họ nhìn thấy tổ hợp quỷ dị như vậy.

Có điều tiểu nha đầu này nấu đồ cũng quá thơm đi, quả thực rất câu hồn !

Đệ tử Tế Lập tông, Tấn Bảo tông đã hòa đồng cùng với người phái Thánh Trí, không chút do dự chạy qua tới ăn chực, Chu Chu nấu ba nồi đều bị bọn họ ăn hết sạch Từ đó về sau, không cần người phái Thánh Trí nói, đội ngũ này cũng đúng giờ mà dừng lại nghỉ ngơi, ăn cơm!

Mấy Nguyên Anh Đạo quân sớm nghe Liễu Tam nói ăn thức ăn Chu Chu làm hình như có thể khiến gia tăng tiến độ tu luyện… cho nên cũng cũng không trách cứ hắn thường dừng lại ăn uống, nếu đi hết tốc lực, mười ngày có thể trở về Vũ quốc, kết quả đoạn đường này vì vấn đề ăn cơm mà nhiều thêm ba ngày.

Hai vị Đạo quân của Tấn Bảo tông, Tế Lập tông phát hiện tốc độ khôi phục của mấy tu sĩ nhà mình bị thương mau kinh người, nghĩ tới bọn họ ăn được đan dược, thức ăn tất cả đều là xuất từ tay Chu Chu. Thật hận không thể mang nàng về tông môn mình.

Chỉ có Chiêu Thái tông Cố Vãn Đạo quân âm thầm bóp cổ tay, Lâm Tử Mặc luôn không chịu để xuống tư thái chủ động giao tiếp với người phái Thánh Trí. Nhưng lão nghĩ mấy người phái Thánh Trí sẽ ở Chiêu Thái tông nghỉ ngơi một thời gian ngắn, có một số việc không ngại thực hiện từ từ.

Trong tông môn có hai thanh niên được kỳ vọng nhất lại không vừa mắt nhau, chẳng lẽ thật là một núi không thể chứa hai hổ!?

Đối với đa số người, hành trình tương đối vui vẻ cũng két thúc, ngày đó bọn họ rốt cục đã tới đô thành Vũ quốc.

Từ khi tiến vào lãnh thổ Vũ quốc, bọn họ thấy được vài thành trì khổng lồ liên tiếp, tùy tiện một thành cũng có kích thước rộng lớn gấp mười lần thậm chí gấp mấy chục lần so với Phần thành. Có những đệ tử Tấn Bảo tông và Tế Lập tông chỉ điểm, mấy người phái Thánh Trí ngày càng cảm nhận sâu sắc hơn về thực lực của đế quốc nhất lưu trên đại lục.

Đô thành Vũ quốc không có tường thành, xa xa chỉ thấy một mảng kiến trúc to lớn dày đặc, một ngọn tháp cao đồ sộ đứng vững ngay trung tâm, Hướng Triện Thiên chỉ vào tòa tháp nói: “Đó chính là tháp Vũ Thần biểu tượng của nước ta!”

Tiếu Thủ gật đầu nói: “Hàng năm tu sĩ Vũ quốc chúng ta đều cử hành một lần tụ hội trên tháp. Khi đó muôn vạn người dân đều đổ xô ra đường, thật vô cùng náo nhiệt.”

Chu chu vịn Bát Vân toa vươn cổ ngắm nhìn, hiếu kỳ hỏi: “Nhiều người như vậy trèo lên tháp, tòa tháp này sẽ không sập xuống chứ?”

“Không thể, tòa tháp này là do tổ tiên Vũ quốc xây dựng, bản thân tòa tháp chính là một kiện thần khí, muốn vào quảng trường tháp Vũ Thần ít nhất phải có tu vi Luyện Khí kỳ tầng bảy trở lên, có thể đi được tới cửa tháp cũng là tu sĩ Trúc Cơ kỳ, về phần leo lên tháp, hắc hắc! Mỗi khi đi lên một tầng, áp lực sẽ ngày càng cao, tu vi Kết Đan trung kỳ như ta cũng mới đi được tới tầng thứ ba, thời gian dừng lại không tới một chén trà đã không chịu nổi rồi.” Một tu sĩ Tấn Bảo Tông tên Kim Trượng Hồ nhiệt tình giải thích.

Cái gì gọi là cật nhân đích chủy nhuyễn*, chính là loại người này, kể từ khi ăn xong thức ăn và đan dược Chu Chu làm ra, những tu sĩ của Tấn Bảo tông và Tế Lập tông đối với Chu Chu còn nhiệt tình hơn so với những sư huynh sư tỷ thiên tài kia, Chu Chu tùy tiện hỏi một câu cũng được giải thích vô cùng cặn kẽ.

*: Cật nhân chủy nhuyễn, nã nhân thủ đoản hay Cật nhân đích chủy nhuyễn, nã nhân đích thủ đoản = Cắn người miệng mềm, bắt người ngắn tay Nghĩa: ăn của người ta, thì nói năng với người ta cũng mềm mỏng hơn.

“Tòa tháp này hình như tổng cộng có chín tầng đó!” Chu Chu giật mình nói.

Kim Trượng Hồ gật đầu nói: “Đúng vậy , có thể ở bên trong tháp càng lâu, lên được tầng càng cao thì chỗ tốt càng lớn. Trong tháp có thần niệm của cường giả Vũ quốc vô số đời trước lưu lại, mỗi cái đều là một loại truyền thừa vô cùng lợi hại. Thời gian ở trong tháp càng dài thì cơ hội được bọn họ thừa nhận càng lớn, bởi vậy tháp Vũ Thần còn có một cái tên khác là ‘thápTruyền Công.”

“Theo truyền thuyết, từ tầng bảy tháp Vũ Thần trở lên còn có truyền thừa của tu sĩ Đại Thừa kỳ lưu lại đây! Có điều cực ít tu sĩ Kết Đan kỳ có thể lên tới tầng bốn, ngay cả một người cũng không có lên được tầng năm, tu sĩ Nguyên Anh kỳ tối đa cũng chỉ lên được tới tầng thứ sáu, chưa ai có thể lên đến tầng bảy, cho dù biết rõ có truyền thừa lợi hại cũng không thể lấy được.”

Chu Chu nhìn thạch tháp khổng lồ cao vút trong đám mây như có điều suy nghĩ rồi nói: “Nếu có người có thể leo đến tầng thứ chín thì sao?”

Sáu vị Đạo quân của Tam đại tông môn thương nghị mỗi tông phái ra một vị Đạo quân cùng nhau hộ tống đội ngũ Liên minh Tây Phương ngũ quốc trở về, tránh bị Liên minh Đan quốc tập kích trên đường, hiện tại song phương càng đánh càng hăng, nếu như năm tu sĩ thiên tài trẻ tuổi này bị tận diệt giữa đường thì sẽ là thiệt hại vô cùng đau đớn đối với Tây Phương ngũ quốc.

Ba vị Đạo quân còn lại thì trở về Vũ quốc cùng với Tam đại tông môn và năm người phái Thánh Trí.

Trịnh Quyền và Đan Nghê liên tục ân cần dặn dò Chu Chu phải cẩn thận an toàn, đừng để bị kẻ khác chú ý tới, sau đó rời đi để tiếp tục tìm kiếm tung tích Thiên Hỏa.

“Lâm sư huynh, ngươi nói xem mấy người phái Thánh Trí này có bị bệnh không vậy? Vậy mà họ còn muốn chạy tới chỗ mấy vị Đạo quân nói dừng lại ăn cơm! Cũng đã là tu sĩ Kết Đan kỳ rồi, còn ăn cơm cái gì chứ?” Bộ Tử Lương cười nhạo xem thường.

“Là sư muội bọn hắn muốn ăn.” Lâm Tử Mặc đã cẩn thận quan sát mấy người phái Thánh Trí,đương nhiên không có bỏ qua Chu Chu chỉ là người phàm.

“Ơ? Mỹ nhân kia sao?” Hai mắt Bộ Tử Lương tỏa sáng nói.

Hắn không biết rằng phần lớn đệ tử trẻ tuổi tại Tam đại tông môn rất có hứng thú đối với Thạch Ánh Lục xinh đẹp mê người, lúc trước Thạch Ánh Lục vẫn mang khăn che mặt chưa từng lộ ra dung mạo chân thật, nhưng trước khi lên đường, mấy vị Đạo quân muốn chính thức giới thiệu mấy người phái Thánh Trí quen biết với tu sĩ tuổi trẻ nhà mình, thế nên Thạch Ánh Lục không thể tiếp tục mang khăn che mặt được nữa.

Thời điểm nàng tháo cái khăn che mặt kia xuống, mười lăm tu sĩ trẻ tuổi của tam đại tông môn thiếu chút nữa quên cả hô hấp, ngay cả Lâm Tử Mặc cũng không nhịn được mà nhìn thêm vài lần, tuyệt thế giai nhân a!

Những tu sĩ này tu luyện ít nhất cũng đã mấy chục năm, đương nhiên biết nhìn người không phải là chỉ nhìn bề ngoài, đã sớm lạnh nhạt với nữ sắc, nhưng Thạch Ánh Lục là một nữ tu mà tu vi không thua bọn hắn, ý nghĩa sẽ không giống như trước nữa.

Nếu có được một tình lữ như vậy thì không khác nào hổ thêm cánh!

Mặc dù biết rõ nàng có quan hệ mật thiết với Cơ U Cốc, nhưng vẫn có không ít người đánh chủ ý trong lòng, Bộ Tử Lương chính là một người trong đó.

“Là người không có tu vi kia.” Lâm Tử Mặc có chút bất đắc dĩ nhìn sư đệ táo bạo này, thật không biết hắn làm thế nào mà thông qua được tâm ma khảo nghiệm lúc Kết Đan.

Bộ Tử Lương bĩu môi: “Xấu nữ vô dụng kia?.”

Bọn họ ở bên này nói nhỏ, còn các tu sĩ trẻ tuổi của Tấn Bảo tông, Tế Lập tông đã nhanh chóng hoà mình cùng mấy người phái Thánh Trí, cũng tương đối khách khí với Chu Chu.

Cơ U Cốc đưa đan dược chữa thương phẩm chất vượt qua thượng đẳng đến Tấn Bảo tông, Đề Thiện Thượng, Doãn Tử Chương lại cùng đánh mấy trận với những phần tử hiếu chiến của Tế Lập tông, rất nhanh chóng có được tình hữu nghị và sự kính trọng của bọn họ.

Chỉ có mấy người Chiêu Thái Tông bởi vì Lâm Tử Mặc không thể quang minh chính đại nhận được đệ nhất mà cảm thấy canh cánh trong lòng. Luôn tỏ thái độ lạnh nhạt đối với người phái Thánh Trí, còn phái Thánh Trí cũng bởi chuyện của Doãn Tử Chương mà có ấn tượng không tốt đối với Chiêu Thái tông, cho nên quan hệ song phương vẫn rất lãnh đạm.

Đội ngũ dừng trong một sơn cốc, ba Nguyên Anh Đạo quân hơi có hứng thú nhìn quá trình Chu Chu nấu cơm, bọn họ từng nghe Liễu Tam kể Chu Chu dùng đan đỉnh nấu cơm, để Linh Thú phóng hỏa làm bếp, nguyên liệu nấu ăn cũng là yêu thú linh dược, đã sớm sinh lòng tò mò.

Đệ tử khác thì khỏi nói, đây là lần đầu tiên họ nhìn thấy tổ hợp quỷ dị như vậy.

Có điều tiểu nha đầu này nấu đồ cũng quá thơm đi, quả thực rất câu hồn !

Đệ tử Tế Lập tông, Tấn Bảo tông đã hòa đồng cùng với người phái Thánh Trí, không chút do dự chạy qua tới ăn chực, Chu Chu nấu ba nồi đều bị bọn họ ăn hết sạch Từ đó về sau, không cần người phái Thánh Trí nói, đội ngũ này cũng đúng giờ mà dừng lại nghỉ ngơi, ăn cơm!

Mấy Nguyên Anh Đạo quân sớm nghe Liễu Tam nói ăn thức ăn Chu Chu làm hình như có thể khiến gia tăng tiến độ tu luyện… cho nên cũng cũng không trách cứ hắn thường dừng lại ăn uống, nếu đi hết tốc lực, mười ngày có thể trở về Vũ quốc, kết quả đoạn đường này vì vấn đề ăn cơm mà nhiều thêm ba ngày.

Hai vị Đạo quân của Tấn Bảo tông, Tế Lập tông phát hiện tốc độ khôi phục của mấy tu sĩ nhà mình bị thương mau kinh người, nghĩ tới bọn họ ăn được đan dược, thức ăn tất cả đều là xuất từ tay Chu Chu. Thật hận không thể mang nàng về tông môn mình.

Chỉ có Chiêu Thái tông Cố Vãn Đạo quân âm thầm bóp cổ tay, Lâm Tử Mặc luôn không chịu để xuống tư thái chủ động giao tiếp với người phái Thánh Trí. Nhưng lão nghĩ mấy người phái Thánh Trí sẽ ở Chiêu Thái tông nghỉ ngơi một thời gian ngắn, có một số việc không ngại thực hiện từ từ.

Trong tông môn có hai thanh niên được kỳ vọng nhất lại không vừa mắt nhau, chẳng lẽ thật là một núi không thể chứa hai hổ!?

Đối với đa số người, hành trình tương đối vui vẻ cũng két thúc, ngày đó bọn họ rốt cục đã tới đô thành Vũ quốc.

Từ khi tiến vào lãnh thổ Vũ quốc, bọn họ thấy được vài thành trì khổng lồ liên tiếp, tùy tiện một thành cũng có kích thước rộng lớn gấp mười lần thậm chí gấp mấy chục lần so với Phần thành. Có những đệ tử Tấn Bảo tông và Tế Lập tông chỉ điểm, mấy người phái Thánh Trí ngày càng cảm nhận sâu sắc hơn về thực lực của đế quốc nhất lưu trên đại lục.

Đô thành Vũ quốc không có tường thành, xa xa chỉ thấy một mảng kiến trúc to lớn dày đặc, một ngọn tháp cao đồ sộ đứng vững ngay trung tâm, Hướng Triện Thiên chỉ vào tòa tháp nói: “Đó chính là tháp Vũ Thần biểu tượng của nước ta!”

Tiếu Thủ gật đầu nói: “Hàng năm tu sĩ Vũ quốc chúng ta đều cử hành một lần tụ hội trên tháp. Khi đó muôn vạn người dân đều đổ xô ra đường, thật vô cùng náo nhiệt.”

Chu chu vịn Bát Vân toa vươn cổ ngắm nhìn, hiếu kỳ hỏi: “Nhiều người như vậy trèo lên tháp, tòa tháp này sẽ không sập xuống chứ?”

“Không thể, tòa tháp này là do tổ tiên Vũ quốc xây dựng, bản thân tòa tháp chính là một kiện thần khí, muốn vào quảng trường tháp Vũ Thần ít nhất phải có tu vi Luyện Khí kỳ tầng bảy trở lên, có thể đi được tới cửa tháp cũng là tu sĩ Trúc Cơ kỳ, về phần leo lên tháp, hắc hắc! Mỗi khi đi lên một tầng, áp lực sẽ ngày càng cao, tu vi Kết Đan trung kỳ như ta cũng mới đi được tới tầng thứ ba, thời gian dừng lại không tới một chén trà đã không chịu nổi rồi.” Một tu sĩ Tấn Bảo Tông tên Kim Trượng Hồ nhiệt tình giải thích.

Cái gì gọi là cật nhân đích chủy nhuyễn*, chính là loại người này, kể từ khi ăn xong thức ăn và đan dược Chu Chu làm ra, những tu sĩ của Tấn Bảo tông và Tế Lập tông đối với Chu Chu còn nhiệt tình hơn so với những sư huynh sư tỷ thiên tài kia, Chu Chu tùy tiện hỏi một câu cũng được giải thích vô cùng cặn kẽ.

*: Cật nhân chủy nhuyễn, nã nhân thủ đoản hay Cật nhân đích chủy nhuyễn, nã nhân đích thủ đoản = Cắn người miệng mềm, bắt người ngắn tay Nghĩa: ăn của người ta, thì nói năng với người ta cũng mềm mỏng hơn.

“Tòa tháp này hình như tổng cộng có chín tầng đó!” Chu Chu giật mình nói.

Kim Trượng Hồ gật đầu nói: “Đúng vậy , có thể ở bên trong tháp càng lâu, lên được tầng càng cao thì chỗ tốt càng lớn. Trong tháp có thần niệm của cường giả Vũ quốc vô số đời trước lưu lại, mỗi cái đều là một loại truyền thừa vô cùng lợi hại. Thời gian ở trong tháp càng dài thì cơ hội được bọn họ thừa nhận càng lớn, bởi vậy tháp Vũ Thần còn có một cái tên khác là ‘thápTruyền Công.”

“Theo truyền thuyết, từ tầng bảy tháp Vũ Thần trở lên còn có truyền thừa của tu sĩ Đại Thừa kỳ lưu lại đây! Có điều cực ít tu sĩ Kết Đan kỳ có thể lên tới tầng bốn, ngay cả một người cũng không có lên được tầng năm, tu sĩ Nguyên Anh kỳ tối đa cũng chỉ lên được tới tầng thứ sáu, chưa ai có thể lên đến tầng bảy, cho dù biết rõ có truyền thừa lợi hại cũng không thể lấy được.”

Chu Chu nhìn thạch tháp khổng lồ cao vút trong đám mây như có điều suy nghĩ rồi nói: “Nếu có người có thể leo đến tầng thứ chín thì sao?”

Chọn tập
Bình luận