Hai đại trưởng lão khác của Tam đại tông môn hai mặt nhìn nhau, vị Thánh nữ Đan tộc này quả thực không thể dùng hai từ thiên tài để hình dung.
Ít nhất thời điểm bọn họ là tu sĩ Nguyên Anh kỳ, lợi hại nhất cũng chỉ có thể sờ sờ đến được ranh giới tầng bảy, tầng thứ tám đó là nghĩ cũng không dám nghĩ, mà bản thân ba người bọn hắn đã là tuyệt đỉnh thiên tài nổi tiếng Vũ quốc.
Xem ra lần này Doãn Tử Chương nắm chắc được chỗ tốt rồi, những thằng nhãi con của nhà mình tại sao lại không có vận khí tốt như vậy đây?
Bọn họ lại không nghĩ rằng, hiện nay tương lai tiền đồ của Doãn Tử Chương là vẫn chưa biết, có vận khí như vậy thật ra thì phụ tử bọn họ và Chu Chu thật một chút cũng không muốn.
Tầng thứ tám tháp Vũ Thần, Chu Chu không hề có hình tượng ghé vào sàn gác hít thở gấp gáp, trên mặt đất ướt một mảng to đều là mồ hôi của nàng. Áp lực nơi này thật sự lớn đến trình độ biến thái, nàng nằm sát trên mặt đất đều cảm thấy được trên người như bị cự thạch ngàn cân đè nặng, lúc nào cũng có thể ép nàng thành bánh thịt.
Nhưng đến được nơi này, nàng coi như đã hoàn mỹ đạt thành nhiệm vụ, kế tiếp nàng phải làm là thả ra Tụ Hồn Trận bàn, sắp xếp đầy đủ linh thạch, đợi thời điểm thích hợp đem thần hồn Kim Đan của Doãn Tử Chương từ trong vòng tay đồng phóng ra ngoài, sau đó xé rách phù Truyền Tống Trận để trở lại dưới tháp.
Ngón tay Chu Chu tiếp xúc đến vòng tay đồng trên cổ tay bỗng nhiên chần chờ, nàng nhìn phía trước cách đó không xa cầu thang vẫn đang hướng lên trên, chợt nhớ tới lúc trước có nghe Lâm Chấn Kim nói về truyền thuyết tầng thứ chín của tháp Vũ Thần.
Tầng thứ chín của tháp Vũ Thần có nhiều bộ công pháp thần niệm những tu sĩ Đại Thừa kì đứng đầu lưu lại qua nhiều thế hệ, triều đại Vũ quốc, bao gồm Ngọc Khiết Thần vương Ngao Giảo trước khi phi thăng lưu lại Lâm thị công pháp mạnh nhất “Băng Tâm Quyết”, mà bộ công pháp này nếu được Khí Hồn của tháp Vũ Thần tán thành thì đây là bộ công pháp phù hợp nhất cho Doãn Tử Chương tu luyện. Hơn nữa Doãn Tử Chương có thể trở thành chủ nhân của tòa bảo tháp. Tháp Vũ Thần là vật mà cả thế gian đều biết là một trong ba thần khí!
Chu Chu càng nghĩ thì càng động lòng, nàng muốn cho Doãn Tử Chương thứ tốt nhất!
Cắn răng, Chu Chu không hề nhìn vòng tay đồng nữa, từ từ đưa tay cầm lấy quải trượng được làm từ xương cánh của chim đại bàng.
Lại kiên trì thêm chút nữa, tầng thứ chín! Nàng có thể!
Trên quảng trường, Lâm Thế Cung bưng linh trà trước mặt lên uống một ngụm, thản nhiên nhìn về phía xa nơi có một tòa ngọc đài nho nhỏ, yên tĩnh chờ Chu Chu xuất hiện.
Dựa theo kế hoạch lúc trước. Chu Chu rất nhanh sẽ xé rách phù Truyền Tống trở lại bên dưới tháp.
Nhưng chờ lão uống hết trà xong mà vẫn không hề thấy bóng dáng Chu Chu xuất hiện.
Vài người biết nội tình cũng nhìn theo ánh mắt lão về phía Ngọc đài, bỗng nhiên bên phía trước tấm bia đã truyền tới tiếng hút khí, một trưởng lão Kết Đan kinh hô: “Nàng… nàng vẫn tiếp tục tiến lên!”
Phanh! Tay Lâm Thế Cung run lên, chén trà Bạch Ngọc tại chỗ rơi xuống đất nở hoa.
Lão cũng không nhớ được lần thất thố như vậy của mình là chuyện mấy trăm năm trước nữa, Lâm Thế Cung không dám tin mở to mắt nhìn về phía tấm bia đã to lớn trước mắt.
Phía trên có duy nhất một cái ngọc bài lấy tốc độ di chuyển thật chậm chạp hướng lên phía trên di chuyển.
Ngay cả Tấn Bảo tông và Tế Lập tông Diêu Khiêm Thư, Trịnh Tài Thân sắc mặt đều đại biến hai người không hẹn mà cùng nhìn về phía Lâm Thế Cung, phát hiện vẻ mặt hai bên đều là vẻ mặt khiếp sợ không dám tin.
Lần này không những Đạo Quân Nguyên Anh, trưởng lão Kết Đan ngạc nhiên mà ngay cả ba người họ cũng không có biện pháp để bình tĩnh nữa!
Bên trong tháp Vũ Thần, Chu Chu bắt đầu còn có thể chống quải trượng miến cưỡng đi được ba bậc. Nhưng đến bậc thứ tư, ngay cả quải trượng cũng không cầm được, nàng bị áp lực khổng lồ nặng nề áp vào trên cầu thang, toàn thân xương cốt đồng thời vang lên tiếng khanh khách.
Từ tầng thứ tám đến tầng thứ chín. Phải đi hết mười tám bậc cầu thang!
“Mộc Linh, lên!” Chu Chu nghiến răng nghiến lợi nói.
Trên người chợt xuất hiện hư ảnh của một gốc cây hoa mỹ lá xanh mướt hình dáng giống ngô đồng, Chu Chu dựa vào Mộc Linh toàn lực chống đỡ, ngồi thẳng lên hướng về phía trước bước mấy bậc.
Thật sự cũng chỉ có thể như thế………
Đầu lớn nhánh cây Ngô Đồng Bạch Liên hoa sớm không duy trì được kịch liệt rung động, sau đó hư ảnh của cả gốc cây bắt đầu trở lên mờ nhạt, rốt cuộc tiêu tán hoàn toàn.
Chu Chu bỗng nhiên bị mất điểm chống đỡ. Hai đầu gối mềm nhũn, ngã nhào ở trên cầu thang, ngay cả quải trượng trên tay cũng rơi xuống dưới đất, một đường lăn xuống dưới tầng tám.
Đáy lòng Chu Chu bị kích thích xuất hiện một cỗ sức lực quật cường, siết chặt bàn tay nhỏ giọng nói: “Tiểu Trư! Chúng ta tiếp tục!”
Tiểu Trư lên tiếng trả lời, bóng ảnh chợt lóe hiện ra từ trong vòng tay đồng, nhanh chóng nhập vào thân thể Chu Chu.
Oành!
Màu đỏ tím Liệt Diễm bùng lên, bao vây thân thể Chu Chu thật chặt bên trong. Uy áp trong tháp Vũ Thần đổi hướng hướng tới Thiên Hỏa, Chu Chu cảm thấy áp lực trên người giảm xuống, vội vàng nhân cơ hội này bò dậy đi lên mấy bậc.
Uy áp của tháp Vũ Thần rất nhanh lấy tư thế hung mãnh hơn lần nữa quay trở lại..
Oành!
Ngọn lửa màu đỏ tím bên ngoài lại thêm một tầng xanh biếc, cước bộ của Chu Chu mặc dù đã chậm đến không thể chậm hơn, nhưng vẫn đang cắn chặt kiên trì hướng lên trên!
Phía dưới quảng trường đằng trước thạch bích, xuất hiện âm thanh hít khí liên tiếp, đại biểu Ngọc bài của Chu Chu đã muốn rời đi tầng thứ tám chuyển qua vị trí tiếp lối ngay giữa tầng thứ tám với tầng thứ chín.
Oành!
Bên ngoài hai tầng Hỏa Diễm lại có thêm một tầng ngọn lửa trong suốt mắt thường không dễ nhận ra được.
Trong đầu Chu Chu chỉ còn một khoảng mơ hồ kỳ ảo, ý niệm duy nhất dưới đáy lòng không ngừng kêu gào: Đi lên! Đừng có ngừng! Hướng lên trên!
Ba tầng Hỏa Diễm đang cùng uy áp của tháp Vũ Thần đối kháng từ từ dung hợp biến thành màu hoàng kim thuần túy. Ánh sáng sáng ngời xuyên thấu cửa sổ thủy tinh quanh tháp, bắn ra bốn phương tám hướng, trong lúc nhất thời ngay cả ánh sáng mặt trời cũng trở lên ảm đạm.
Sáng ngời thánh khiết, ánh sáng tràn ngập sinh cơ chiếu khắp thành Sùng Vũ, ngay cả Lâm Thế Cung là cao thủ Đại Thừa kì cũng cảm thấy cả thể xác và tinh thần đều chấn động!
Trong thành bình dân dân chúng cùng với số lượng không ít tu sĩ bình thường xa xa nhìn quang hoa huy hoàng trên tháp Vũ Thần, chỉ cảm thấy tinh thần sảng khoái, trên người cảm giác được hưng phấn và thư thái không nói lên lời.
Mà Chu Chu cũng ở trong một mảnh ánh sáng kim quang từng bước từng bước đi tới bậc thanh cuối, rốt cuộc toàn thân vô lực ngã nhào trên mặt đất tầng thứ chín.
“A Chương……Chúng ta đã đến……. tầng thứ chín của tháp Vũ Thần….” Gọng nói của Chu Chu suy yếu gần như không tiếng động, cơ hồ là ra hết khí lực toàn thân, mới tìm được đến tia linh khí cuối cùng mở ra vòng tay đồng, lấy ra Tụ Hồn Trận bàn phóng tới phía trước không xa.
Trận bàn vừa mới tiếp xúc, liền tản mát ra nhiều điểm tinh quang đẹp mắt, những điểm sáng này trải rộng cả không gian tầng thứ chín tháp Vũ Thần, trong lúc đó tinh quang sinh ra liền kết nối với nhau nối liền thành những dải ánh sáng, trên tháp Vũ Thần linh khí cuồn cuộn mà tới, hình thành trận đồ Tinh Vân khổng lồ.
Sau khi trận đồ Tinh Vân hoàn thành, một lượng linh thạch thượng phẩm khổng lồ không đếm được từ trong đồng vòng tay bay vọt ra, chảy về phía các điểm mấu chốt trận đồ.
Chu Chu cũng không biết còn mấy tháng thì chuyện tháp Vũ Thần ngủ xay sẽ diễn ra, cho nên chuẩn bị linh thạch để duy trì vận hành trận bàn rất nhiều, Doãn Tử Chương nếu ở trên tháp ba năm thì điều này cũng có thể xảy ra.
Bóng ảnh Doãn Tử Chương chậm rãi ngưng tụ hình thành ở ngay giữa trận đồ, ánh mắt Chu Chu nhìn hắn lộ ra tia suy yếu nhưng lại có nụ cười mừng rỡ vô hạn.
Nàng vô lực không nói được, cũng không cần phải nói nữa……. nhiều khó khăn hiểm trở hơn nữa, muội cũng sẽ cùng huynh đi đến cuối cùng!
Dưới tháp Vũ Thần, ba vị cao nhất Tam Đại tông môn Đại trưởng lão khó có được kích dộng đến nỗi sắc mặt đỏ lên, cơ hồ không nhịn được muốn rơi lệ, có lẽ tháp Vũ Thần cứu được!
Hai đại trưởng lão khác của Tam đại tông môn hai mặt nhìn nhau, vị Thánh nữ Đan tộc này quả thực không thể dùng hai từ thiên tài để hình dung.
Ít nhất thời điểm bọn họ là tu sĩ Nguyên Anh kỳ, lợi hại nhất cũng chỉ có thể sờ sờ đến được ranh giới tầng bảy, tầng thứ tám đó là nghĩ cũng không dám nghĩ, mà bản thân ba người bọn hắn đã là tuyệt đỉnh thiên tài nổi tiếng Vũ quốc.
Xem ra lần này Doãn Tử Chương nắm chắc được chỗ tốt rồi, những thằng nhãi con của nhà mình tại sao lại không có vận khí tốt như vậy đây?
Bọn họ lại không nghĩ rằng, hiện nay tương lai tiền đồ của Doãn Tử Chương là vẫn chưa biết, có vận khí như vậy thật ra thì phụ tử bọn họ và Chu Chu thật một chút cũng không muốn.
Tầng thứ tám tháp Vũ Thần, Chu Chu không hề có hình tượng ghé vào sàn gác hít thở gấp gáp, trên mặt đất ướt một mảng to đều là mồ hôi của nàng. Áp lực nơi này thật sự lớn đến trình độ biến thái, nàng nằm sát trên mặt đất đều cảm thấy được trên người như bị cự thạch ngàn cân đè nặng, lúc nào cũng có thể ép nàng thành bánh thịt.
Nhưng đến được nơi này, nàng coi như đã hoàn mỹ đạt thành nhiệm vụ, kế tiếp nàng phải làm là thả ra Tụ Hồn Trận bàn, sắp xếp đầy đủ linh thạch, đợi thời điểm thích hợp đem thần hồn Kim Đan của Doãn Tử Chương từ trong vòng tay đồng phóng ra ngoài, sau đó xé rách phù Truyền Tống Trận để trở lại dưới tháp.
Ngón tay Chu Chu tiếp xúc đến vòng tay đồng trên cổ tay bỗng nhiên chần chờ, nàng nhìn phía trước cách đó không xa cầu thang vẫn đang hướng lên trên, chợt nhớ tới lúc trước có nghe Lâm Chấn Kim nói về truyền thuyết tầng thứ chín của tháp Vũ Thần.
Tầng thứ chín của tháp Vũ Thần có nhiều bộ công pháp thần niệm những tu sĩ Đại Thừa kì đứng đầu lưu lại qua nhiều thế hệ, triều đại Vũ quốc, bao gồm Ngọc Khiết Thần vương Ngao Giảo trước khi phi thăng lưu lại Lâm thị công pháp mạnh nhất “Băng Tâm Quyết”, mà bộ công pháp này nếu được Khí Hồn của tháp Vũ Thần tán thành thì đây là bộ công pháp phù hợp nhất cho Doãn Tử Chương tu luyện. Hơn nữa Doãn Tử Chương có thể trở thành chủ nhân của tòa bảo tháp. Tháp Vũ Thần là vật mà cả thế gian đều biết là một trong ba thần khí!
Chu Chu càng nghĩ thì càng động lòng, nàng muốn cho Doãn Tử Chương thứ tốt nhất!
Cắn răng, Chu Chu không hề nhìn vòng tay đồng nữa, từ từ đưa tay cầm lấy quải trượng được làm từ xương cánh của chim đại bàng.
Lại kiên trì thêm chút nữa, tầng thứ chín! Nàng có thể!
Trên quảng trường, Lâm Thế Cung bưng linh trà trước mặt lên uống một ngụm, thản nhiên nhìn về phía xa nơi có một tòa ngọc đài nho nhỏ, yên tĩnh chờ Chu Chu xuất hiện.
Dựa theo kế hoạch lúc trước. Chu Chu rất nhanh sẽ xé rách phù Truyền Tống trở lại bên dưới tháp.
Nhưng chờ lão uống hết trà xong mà vẫn không hề thấy bóng dáng Chu Chu xuất hiện.
Vài người biết nội tình cũng nhìn theo ánh mắt lão về phía Ngọc đài, bỗng nhiên bên phía trước tấm bia đã truyền tới tiếng hút khí, một trưởng lão Kết Đan kinh hô: “Nàng… nàng vẫn tiếp tục tiến lên!”
Phanh! Tay Lâm Thế Cung run lên, chén trà Bạch Ngọc tại chỗ rơi xuống đất nở hoa.
Lão cũng không nhớ được lần thất thố như vậy của mình là chuyện mấy trăm năm trước nữa, Lâm Thế Cung không dám tin mở to mắt nhìn về phía tấm bia đã to lớn trước mắt.
Phía trên có duy nhất một cái ngọc bài lấy tốc độ di chuyển thật chậm chạp hướng lên phía trên di chuyển.
Ngay cả Tấn Bảo tông và Tế Lập tông Diêu Khiêm Thư, Trịnh Tài Thân sắc mặt đều đại biến hai người không hẹn mà cùng nhìn về phía Lâm Thế Cung, phát hiện vẻ mặt hai bên đều là vẻ mặt khiếp sợ không dám tin.
Lần này không những Đạo Quân Nguyên Anh, trưởng lão Kết Đan ngạc nhiên mà ngay cả ba người họ cũng không có biện pháp để bình tĩnh nữa!
Bên trong tháp Vũ Thần, Chu Chu bắt đầu còn có thể chống quải trượng miến cưỡng đi được ba bậc. Nhưng đến bậc thứ tư, ngay cả quải trượng cũng không cầm được, nàng bị áp lực khổng lồ nặng nề áp vào trên cầu thang, toàn thân xương cốt đồng thời vang lên tiếng khanh khách.
Từ tầng thứ tám đến tầng thứ chín. Phải đi hết mười tám bậc cầu thang!
“Mộc Linh, lên!” Chu Chu nghiến răng nghiến lợi nói.
Trên người chợt xuất hiện hư ảnh của một gốc cây hoa mỹ lá xanh mướt hình dáng giống ngô đồng, Chu Chu dựa vào Mộc Linh toàn lực chống đỡ, ngồi thẳng lên hướng về phía trước bước mấy bậc.
Thật sự cũng chỉ có thể như thế………
Đầu lớn nhánh cây Ngô Đồng Bạch Liên hoa sớm không duy trì được kịch liệt rung động, sau đó hư ảnh của cả gốc cây bắt đầu trở lên mờ nhạt, rốt cuộc tiêu tán hoàn toàn.
Chu Chu bỗng nhiên bị mất điểm chống đỡ. Hai đầu gối mềm nhũn, ngã nhào ở trên cầu thang, ngay cả quải trượng trên tay cũng rơi xuống dưới đất, một đường lăn xuống dưới tầng tám.
Đáy lòng Chu Chu bị kích thích xuất hiện một cỗ sức lực quật cường, siết chặt bàn tay nhỏ giọng nói: “Tiểu Trư! Chúng ta tiếp tục!”
Tiểu Trư lên tiếng trả lời, bóng ảnh chợt lóe hiện ra từ trong vòng tay đồng, nhanh chóng nhập vào thân thể Chu Chu.
Oành!
Màu đỏ tím Liệt Diễm bùng lên, bao vây thân thể Chu Chu thật chặt bên trong. Uy áp trong tháp Vũ Thần đổi hướng hướng tới Thiên Hỏa, Chu Chu cảm thấy áp lực trên người giảm xuống, vội vàng nhân cơ hội này bò dậy đi lên mấy bậc.
Uy áp của tháp Vũ Thần rất nhanh lấy tư thế hung mãnh hơn lần nữa quay trở lại..
Oành!
Ngọn lửa màu đỏ tím bên ngoài lại thêm một tầng xanh biếc, cước bộ của Chu Chu mặc dù đã chậm đến không thể chậm hơn, nhưng vẫn đang cắn chặt kiên trì hướng lên trên!
Phía dưới quảng trường đằng trước thạch bích, xuất hiện âm thanh hít khí liên tiếp, đại biểu Ngọc bài của Chu Chu đã muốn rời đi tầng thứ tám chuyển qua vị trí tiếp lối ngay giữa tầng thứ tám với tầng thứ chín.
Oành!
Bên ngoài hai tầng Hỏa Diễm lại có thêm một tầng ngọn lửa trong suốt mắt thường không dễ nhận ra được.
Trong đầu Chu Chu chỉ còn một khoảng mơ hồ kỳ ảo, ý niệm duy nhất dưới đáy lòng không ngừng kêu gào: Đi lên! Đừng có ngừng! Hướng lên trên!
Ba tầng Hỏa Diễm đang cùng uy áp của tháp Vũ Thần đối kháng từ từ dung hợp biến thành màu hoàng kim thuần túy. Ánh sáng sáng ngời xuyên thấu cửa sổ thủy tinh quanh tháp, bắn ra bốn phương tám hướng, trong lúc nhất thời ngay cả ánh sáng mặt trời cũng trở lên ảm đạm.
Sáng ngời thánh khiết, ánh sáng tràn ngập sinh cơ chiếu khắp thành Sùng Vũ, ngay cả Lâm Thế Cung là cao thủ Đại Thừa kì cũng cảm thấy cả thể xác và tinh thần đều chấn động!
Trong thành bình dân dân chúng cùng với số lượng không ít tu sĩ bình thường xa xa nhìn quang hoa huy hoàng trên tháp Vũ Thần, chỉ cảm thấy tinh thần sảng khoái, trên người cảm giác được hưng phấn và thư thái không nói lên lời.
Mà Chu Chu cũng ở trong một mảnh ánh sáng kim quang từng bước từng bước đi tới bậc thanh cuối, rốt cuộc toàn thân vô lực ngã nhào trên mặt đất tầng thứ chín.
“A Chương……Chúng ta đã đến……. tầng thứ chín của tháp Vũ Thần….” Gọng nói của Chu Chu suy yếu gần như không tiếng động, cơ hồ là ra hết khí lực toàn thân, mới tìm được đến tia linh khí cuối cùng mở ra vòng tay đồng, lấy ra Tụ Hồn Trận bàn phóng tới phía trước không xa.
Trận bàn vừa mới tiếp xúc, liền tản mát ra nhiều điểm tinh quang đẹp mắt, những điểm sáng này trải rộng cả không gian tầng thứ chín tháp Vũ Thần, trong lúc đó tinh quang sinh ra liền kết nối với nhau nối liền thành những dải ánh sáng, trên tháp Vũ Thần linh khí cuồn cuộn mà tới, hình thành trận đồ Tinh Vân khổng lồ.
Sau khi trận đồ Tinh Vân hoàn thành, một lượng linh thạch thượng phẩm khổng lồ không đếm được từ trong đồng vòng tay bay vọt ra, chảy về phía các điểm mấu chốt trận đồ.
Chu Chu cũng không biết còn mấy tháng thì chuyện tháp Vũ Thần ngủ xay sẽ diễn ra, cho nên chuẩn bị linh thạch để duy trì vận hành trận bàn rất nhiều, Doãn Tử Chương nếu ở trên tháp ba năm thì điều này cũng có thể xảy ra.
Bóng ảnh Doãn Tử Chương chậm rãi ngưng tụ hình thành ở ngay giữa trận đồ, ánh mắt Chu Chu nhìn hắn lộ ra tia suy yếu nhưng lại có nụ cười mừng rỡ vô hạn.
Nàng vô lực không nói được, cũng không cần phải nói nữa……. nhiều khó khăn hiểm trở hơn nữa, muội cũng sẽ cùng huynh đi đến cuối cùng!
Dưới tháp Vũ Thần, ba vị cao nhất Tam Đại tông môn Đại trưởng lão khó có được kích dộng đến nỗi sắc mặt đỏ lên, cơ hồ không nhịn được muốn rơi lệ, có lẽ tháp Vũ Thần cứu được!