Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Nga Mỵ

Chương 423: Hoặc là không đoạt, hoặc là đoạt hết!

Tác giả: Nga Mi
Chọn tập

Kim Ban Yêu Chu giống như không phát hiện ra tình trạng bất ổn của Hàn Độc Yêu Chu, cười nói: “Đây là Băng Quý linh thạch, tiểu đệ hao phí vô số tâm tư mới tìm được một khối như vậy, dùng nó để phối hợp với Hàn độc công pháp của Độc huynh nhất định rất hợp nhau lại càng tăng thêm sức mạnh.”

Hàn Độc Yêu Chu muốn nói cũng nói không lên lời, chỉ là mở to mắt nhìn Kim Ban Yêu Chu, con ngươi trắng bệch toát ra vô số lãnh ý. Nếu như là Băng Quý linh thạch bình thường thì đối với hắn mà nói chính là chí bảo vô thượng nhưng một khối linh thạch đang nằm trên tay hắn rõ ràng là đã bị động tay động chân!

Nhìn bề ngoài giống như băng hàn kinh người nhưng thực chất là đã bị người khác dùng thủ pháp đặc thù luyện chế cùng với chất lỏng “Xích Diễm thảo” vô sắc vô vị,  Xích Diễm Thảo này vừa vặn chính là khắc tinh của Hàn Độc Yêu Chu, chỉ cần dính vào một chút thì pháp lực sẽ hoàn toàn biến mất, cả người sẽ bị tê liệt trong một thời gian, thậm chí ngay cả thần thức cũng sẽ bị phong ấn tại bên trong cơ thể.

Xích Diễm thảo chính là một loại linh dược bát phẩm, nghe đồn đã sớm tuyệt chủng từ nhiều năm, nếu như không phải  Kim Ban Yêu Chu cơ duyên xảo hợp có được một bụi thì cũng không dám có suy nghĩ đối phó với Hàn Độc Yêu Chu.

Nó cẩn thận quan sát trong chốc lát, xác định Hàn Độc Yêu Chu đã bị ảnh hưởng bởi dược tính mất đi năng lực chống cự lại càng không thể khống chế pháp trận liền mừng rỡ trong lòng, hướng ánh mắt tới Trương Lãng nói: “Động thủ!”

Trương Lãng lấy ra một cái bình Lưu Ly lớn, mở nắp bình, sử dụng pháp lực khiến cho dược thủy màu đỏ trong bình nhanh chóng hóa thành từng đoàn từng đoàn sương mù màu đỏ bay về phía mạng nhện khổng lồ sau lưng Hàn Độc Yêu Chu.

Tơ nhện trong suốt vừa đụng đến sương mù màu đỏ, liền phát ra tiếng vang rắc rắc nhanh chóng bị ăn mòn gãy lìa, Kim Ban Yêu Chu và Trương Lãng đồng thời phát lực chỉ sau vài hơi thở đã khiến cho mạng nhện khổng lổ ngăn cách đại điện Mặc Ngọc bị phá hủy.

Thân thể Hàn Độc Yêu Chu bị mất đi pháp lực cùng với sự chống đỡ của mạng nhện liền rơi xuống trên mặt đất.

Ngàn vạn năm qua Hàn Độc Yêu Chu lúc nào thì phải trải qua tình huống chật vật như vậy? Trong lòng nó cực kỳ hận hai đồng tộc trước mắt nhưng lại bị ảnh hưởng bởi dược lực của Xích Diễm Thảo ngay cả muốn trợn tròn mắt cũng không làm được chứ đừng nói đến chuyện muốn phản kích.

Hiện tại nó chỉ hi vọng bọn họ hoặc là không làm thì thôi còn nếu đã làm thì làm đến cùng đừng buông tha cho nó đây cũng là lựa chọn tốt nhất.

Những đoàn sương mù màu đỏ phá hủy được mạng nhên rõ ràng là sự phối hợp của Xích Diễm thảo cùng những linh dược đặc thù khác cộng với máu của yêu thú để luyện chế ra, mục đích rõ ràng là dùng để đối phó nó, đối phương chuẩn bị đầy đủ như vậy cũng không biết là đã ở trong bóng tối bày mưu tính kế nó bao nhiều năm.

Kim Ban Yêu Chu từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một cái chuông nhỏ kim quang lập lòe, trong miệng lẩm nhẩm ném cái chuông về phía Hàn Độc Yêu Chu.

Cái chuông nhỏ chỉ nhỏ bằng quả trứng vịt trong nháy mắt cao chừng nửa trượng rồi nhốt Hàn Độc Yêu Chu ở bên trong đó.

Kim Ban Yêu Chu còn e ngại không đủ ổn định liền lấy ra vô số đủ loại các loại bùa và cấm chế áp vào bên trên chuông vàng. Sau đó liền gật đầu với Trương Lãng nói: ” Ngươi ở trong này trông cho cẩn thận, ta đi tìm Long Đan!”

Nói xong vòng qua cái chuông vàng, chạy về phương hướng phía sau đại điện.

Ở ngoài bảo khố, Doãn Tử Chương ngồi bên trong pháp trận, trước mặt có một mặt kính thủy tinh, tất cả mọi chuyện xảy ra trong bảo khố đều được nhìn rõ ràng thông qua mặt kính, đám người Đề Thiện Thượng giống như được tận mắt nhìn thấy.

“Được rồi Ánh Lục, chuyện phía sau phải trông vào muội.” Cơ U Cốc nói.

Thạch Ánh Lục đứng bên cạnh đã sớm chuẩn bị xong, trước mặt nàng để một cái trâm gài tóc hình thức giống như một khuôn đúc ra với cây trâm trên đầu Trương Lãng.

Ngay cả Trương Lãng cũng không biết trâm cài tóc trên đầu hắn đã bị Đan Nghê thay thế bởi một cây trâm khác. Một người là tu sĩ Nguyên Anh kỳ lại sở hữu Huyễn Mị linh thạch, muốn tìm cơ hội thần không biết quỷ không hay để thay đổi trâm cài tóc trên đầu tu sĩ Kết Đan kỳ, cũng không phải là chuyện quá khó.

Trên người Hàn Độc Yêu Chu có khắc dấu ấn thiên hỏa của Diễm Thí Thiên để lại, nếu như nó chết sẽ bị Diễm Thí Thiên phát hiện. Cho nên Trương Lãng và Kim Ban Yêu Chu phải để lại tính mạng của nó đương nhiên là còn phải có một người ở lại đây để trông chừng nó.

Ngộ nhỡ Xích Diễm thảo mất đi hiệu lực, Hàn Độc Yêu Chu chỉ cần niệm chú là có thể khởi động cấm chế của pháp trận bên trong bảo khố, đến lúc đó bọn họ lập tức chết mà không có đất chôn. Cho nên mặc dù bọn họ rất tự tin vào dược lực của Xích Diễm thảo nhưng vẫn muốn cẩn thận hơn, một khi Hàn Độc Yêu Chu có điều gì khác thường. Trương Lãng sẽ báo cho Kim Ban Yêu Chu nhanh chóng rút lui, mượn sức mạnh của pháp bảo Chuông Vàng cùng với cấm chế bùa có lẽ sẽ ngăn cản được Hàn Độc Yêu Chu trong chốc lát tạo điều kiện cho bọn họ có đủ thời gian mà chạy trốn.

Trên đại điện Mặc Ngọc chỉ còn lại một mình Trương Lãng cùng với pháp bảo Chuông Vàng canh chừng, trâm gài tóc trên đầu hắn bỗng nhiên phát ra một tầng ánh sáng ngũ sắc nhàn nhạt, ánh mắt Trương Lãng dần dần trở lên mơ mơ màng màng, trong tai như gần như xa nghe thấy có người nói với hắn: “Đứng lên. Nhìn về phía Tây, tiến lên phía trước ba bước, xuất chưởng!”

Giọng nói thân thiết nhu hòa mà tràn đầy hấp dẫn khiến ánh mắt Trương Lãng hơi khép chậm rãi đứng lên, không tự chủ mà nghe theo lời nói. Trong lòng hắn có một loại cảm giác không thể giải thích được muốn nghe theo tiếng nói phát ra mà không hề có một chút chống cự nào!

Ngoài bảo khố bên trong pháp trận, Doãn Tử Chương nhờ vào thần thức bám trên trâm gài tóc chịu trách nhiệm đem tất cả tình huống xảy ra bên trong đại điện Mặc Ngọc chiếu lên mặt kính thủy tinh trước mặt, Cơ U Cốc căn cứ vào những hình ảnh này không ngừng suy tính khống chế vị trí mấu chốt của pháp trận bên ngoài bảo khố, sau đó lại thông qua ảo thuật của Thạch Ánh Lục khống chế Trương Lãng để điều chỉnh pháp trận, tìm cách đả thông một con đường để bọn họ tiến vào thẳng bên trong bảo khố.

May là tu vi của bọn họ đều là tu sĩ Nguyên Anh kỳ hơn nữa rất nhiều năm đều sống và sinh hoạt bên cạnh nhau, hai bên đều có sự phối hợp hết sức ăn ý chặt chẽ có thể đến trình độ thiên y vô phùng cũng không hề nói quá, chỉ cần đến thời gian uống cạn chén trà thì Thạch Ánh Lục đã điều khiển được Trương Lãng điều chỉnh pháp trận của bảo khố để tìm được một con đường cho bọn họ tiến thẳng vào trong bảo khố.

Cơ U Cốc nói: “Được rồi, chúng ta vào đi thôi! Bên trong bảo khố nhất định sẽ có pháp bảo ghi chép lại hình dáng, tướng mạo, hành động của người bên trong, mọi người phải nhớ cẩn thận không được để lộ chân tướng!”

Mọi người đồng loạt gật đầu, mọi người cùng nhau khởi động Huyễn Mị linh thạch có trên người, trong nháy mắt liền biến thành bộ dáng của mấy tay chân thân tín của Trương Lãng, một nhóm năm người nhanh chóng tiến tới hướng cửa lớn bảo khố.

Trương Lãng ở trên đại điện Mặc Ngọc ngơ ngác đứng đấy, cho đến khi đám người Doãn Tử Chương đi tới trước mặt, mới từ từ gật đầu. Biểu cảm trên mặt Trương Lãng vẫn dại ra , rõ ràng là vẫn chưa thoát ra được thuật khống chế của Thạch Ánh Lục.

Thạch Ánh Lục nhìn hắn nói từng chữ từng chữ một: “Sau khi chúng ta đi, ngươi liền đứng ở đây canh chừng đi.”

Trương Lãng thản nhiên gật đầu, xoay người lại khoanh chân ngồi xuống trước Chuông Vàng, cho đến khi bóng dáng Doãn Tử Chương biến mất ở phía bên trong bảo khố hắn mới từ từ trở lại trạng thái bình thường, tuy nhiên hắn cơ bản là không nhớ được lúc trước mình đã làm những chuyện gì.

Kết hợp tin tức có được từ hai phía Trương Lãng và Đan Nghê, trong bảo khố hoàng tộc Đan Quốc được phân thành ba tầng mà những bảo vật quan trọng nhất được đặt trên tầng thứ ba, cho nên Doãn Tử Chương và Chu Chu một đường không dừng lại đi lên trên tầng  thứ ba, còn lại ba người Đề Thiện Thượng, Cơ U Cốc và Thạch Ánh Lục thì hết sức cẩn thận mấy cái truyền tống trận bố trí ở bên trong bảo khố.

Bọn họ khó khăn mới có cơ hộ quý giá này, tất nhiên sẽ không vì được  một hay hai kiện bảo vật liền thỏa mãn. Dựa theo lời Đề Thiện Thượng nói chính là ——–đã không đoạt thì thôi, một khi đoạt là phải đoạt hết.

Pháp bảo trong bảo khố được đặt tại một chỗ cố định không được phép ly khai nếu pháp bảo bị di chuyển thì tất cả mọi người trong bảo khố sẽ bị truyền tống đến trong một mật thất, chỉ cần Hàn Độc Yêu Chu xác định đó là kẻ trộm thì bên trong mật thất sẽ mở ra sát trận, mọi người bên trong mật thất sẽ bị giết hết.

Cho nên bọn họ không hề có ý định di chuyển bất cứ một bảo vật nào, việc bọn họ muốn làm chính là bố trí pháp trận lợi dụng nó chỉ cần một lần có thể truyền tống toàn bộ bảo vật của bảo khố vào bên trong đồng vòng tay của Chu Chu!

Kim Ban Yêu Chu giống như không phát hiện ra tình trạng bất ổn của Hàn Độc Yêu Chu, cười nói: “Đây là Băng Quý linh thạch, tiểu đệ hao phí vô số tâm tư mới tìm được một khối như vậy, dùng nó để phối hợp với Hàn độc công pháp của Độc huynh nhất định rất hợp nhau lại càng tăng thêm sức mạnh.”

Hàn Độc Yêu Chu muốn nói cũng nói không lên lời, chỉ là mở to mắt nhìn Kim Ban Yêu Chu, con ngươi trắng bệch toát ra vô số lãnh ý. Nếu như là Băng Quý linh thạch bình thường thì đối với hắn mà nói chính là chí bảo vô thượng nhưng một khối linh thạch đang nằm trên tay hắn rõ ràng là đã bị động tay động chân!

Nhìn bề ngoài giống như băng hàn kinh người nhưng thực chất là đã bị người khác dùng thủ pháp đặc thù luyện chế cùng với chất lỏng “Xích Diễm thảo” vô sắc vô vị,  Xích Diễm Thảo này vừa vặn chính là khắc tinh của Hàn Độc Yêu Chu, chỉ cần dính vào một chút thì pháp lực sẽ hoàn toàn biến mất, cả người sẽ bị tê liệt trong một thời gian, thậm chí ngay cả thần thức cũng sẽ bị phong ấn tại bên trong cơ thể.

Xích Diễm thảo chính là một loại linh dược bát phẩm, nghe đồn đã sớm tuyệt chủng từ nhiều năm, nếu như không phải  Kim Ban Yêu Chu cơ duyên xảo hợp có được một bụi thì cũng không dám có suy nghĩ đối phó với Hàn Độc Yêu Chu.

Nó cẩn thận quan sát trong chốc lát, xác định Hàn Độc Yêu Chu đã bị ảnh hưởng bởi dược tính mất đi năng lực chống cự lại càng không thể khống chế pháp trận liền mừng rỡ trong lòng, hướng ánh mắt tới Trương Lãng nói: “Động thủ!”

Trương Lãng lấy ra một cái bình Lưu Ly lớn, mở nắp bình, sử dụng pháp lực khiến cho dược thủy màu đỏ trong bình nhanh chóng hóa thành từng đoàn từng đoàn sương mù màu đỏ bay về phía mạng nhện khổng lồ sau lưng Hàn Độc Yêu Chu.

Tơ nhện trong suốt vừa đụng đến sương mù màu đỏ, liền phát ra tiếng vang rắc rắc nhanh chóng bị ăn mòn gãy lìa, Kim Ban Yêu Chu và Trương Lãng đồng thời phát lực chỉ sau vài hơi thở đã khiến cho mạng nhện khổng lổ ngăn cách đại điện Mặc Ngọc bị phá hủy.

Thân thể Hàn Độc Yêu Chu bị mất đi pháp lực cùng với sự chống đỡ của mạng nhện liền rơi xuống trên mặt đất.

Ngàn vạn năm qua Hàn Độc Yêu Chu lúc nào thì phải trải qua tình huống chật vật như vậy? Trong lòng nó cực kỳ hận hai đồng tộc trước mắt nhưng lại bị ảnh hưởng bởi dược lực của Xích Diễm Thảo ngay cả muốn trợn tròn mắt cũng không làm được chứ đừng nói đến chuyện muốn phản kích.

Hiện tại nó chỉ hi vọng bọn họ hoặc là không làm thì thôi còn nếu đã làm thì làm đến cùng đừng buông tha cho nó đây cũng là lựa chọn tốt nhất.

Những đoàn sương mù màu đỏ phá hủy được mạng nhên rõ ràng là sự phối hợp của Xích Diễm thảo cùng những linh dược đặc thù khác cộng với máu của yêu thú để luyện chế ra, mục đích rõ ràng là dùng để đối phó nó, đối phương chuẩn bị đầy đủ như vậy cũng không biết là đã ở trong bóng tối bày mưu tính kế nó bao nhiều năm.

Kim Ban Yêu Chu từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một cái chuông nhỏ kim quang lập lòe, trong miệng lẩm nhẩm ném cái chuông về phía Hàn Độc Yêu Chu.

Cái chuông nhỏ chỉ nhỏ bằng quả trứng vịt trong nháy mắt cao chừng nửa trượng rồi nhốt Hàn Độc Yêu Chu ở bên trong đó.

Kim Ban Yêu Chu còn e ngại không đủ ổn định liền lấy ra vô số đủ loại các loại bùa và cấm chế áp vào bên trên chuông vàng. Sau đó liền gật đầu với Trương Lãng nói: ” Ngươi ở trong này trông cho cẩn thận, ta đi tìm Long Đan!”

Nói xong vòng qua cái chuông vàng, chạy về phương hướng phía sau đại điện.

Ở ngoài bảo khố, Doãn Tử Chương ngồi bên trong pháp trận, trước mặt có một mặt kính thủy tinh, tất cả mọi chuyện xảy ra trong bảo khố đều được nhìn rõ ràng thông qua mặt kính, đám người Đề Thiện Thượng giống như được tận mắt nhìn thấy.

“Được rồi Ánh Lục, chuyện phía sau phải trông vào muội.” Cơ U Cốc nói.

Thạch Ánh Lục đứng bên cạnh đã sớm chuẩn bị xong, trước mặt nàng để một cái trâm gài tóc hình thức giống như một khuôn đúc ra với cây trâm trên đầu Trương Lãng.

Ngay cả Trương Lãng cũng không biết trâm cài tóc trên đầu hắn đã bị Đan Nghê thay thế bởi một cây trâm khác. Một người là tu sĩ Nguyên Anh kỳ lại sở hữu Huyễn Mị linh thạch, muốn tìm cơ hội thần không biết quỷ không hay để thay đổi trâm cài tóc trên đầu tu sĩ Kết Đan kỳ, cũng không phải là chuyện quá khó.

Trên người Hàn Độc Yêu Chu có khắc dấu ấn thiên hỏa của Diễm Thí Thiên để lại, nếu như nó chết sẽ bị Diễm Thí Thiên phát hiện. Cho nên Trương Lãng và Kim Ban Yêu Chu phải để lại tính mạng của nó đương nhiên là còn phải có một người ở lại đây để trông chừng nó.

Ngộ nhỡ Xích Diễm thảo mất đi hiệu lực, Hàn Độc Yêu Chu chỉ cần niệm chú là có thể khởi động cấm chế của pháp trận bên trong bảo khố, đến lúc đó bọn họ lập tức chết mà không có đất chôn. Cho nên mặc dù bọn họ rất tự tin vào dược lực của Xích Diễm thảo nhưng vẫn muốn cẩn thận hơn, một khi Hàn Độc Yêu Chu có điều gì khác thường. Trương Lãng sẽ báo cho Kim Ban Yêu Chu nhanh chóng rút lui, mượn sức mạnh của pháp bảo Chuông Vàng cùng với cấm chế bùa có lẽ sẽ ngăn cản được Hàn Độc Yêu Chu trong chốc lát tạo điều kiện cho bọn họ có đủ thời gian mà chạy trốn.

Trên đại điện Mặc Ngọc chỉ còn lại một mình Trương Lãng cùng với pháp bảo Chuông Vàng canh chừng, trâm gài tóc trên đầu hắn bỗng nhiên phát ra một tầng ánh sáng ngũ sắc nhàn nhạt, ánh mắt Trương Lãng dần dần trở lên mơ mơ màng màng, trong tai như gần như xa nghe thấy có người nói với hắn: “Đứng lên. Nhìn về phía Tây, tiến lên phía trước ba bước, xuất chưởng!”

Giọng nói thân thiết nhu hòa mà tràn đầy hấp dẫn khiến ánh mắt Trương Lãng hơi khép chậm rãi đứng lên, không tự chủ mà nghe theo lời nói. Trong lòng hắn có một loại cảm giác không thể giải thích được muốn nghe theo tiếng nói phát ra mà không hề có một chút chống cự nào!

Ngoài bảo khố bên trong pháp trận, Doãn Tử Chương nhờ vào thần thức bám trên trâm gài tóc chịu trách nhiệm đem tất cả tình huống xảy ra bên trong đại điện Mặc Ngọc chiếu lên mặt kính thủy tinh trước mặt, Cơ U Cốc căn cứ vào những hình ảnh này không ngừng suy tính khống chế vị trí mấu chốt của pháp trận bên ngoài bảo khố, sau đó lại thông qua ảo thuật của Thạch Ánh Lục khống chế Trương Lãng để điều chỉnh pháp trận, tìm cách đả thông một con đường để bọn họ tiến vào thẳng bên trong bảo khố.

May là tu vi của bọn họ đều là tu sĩ Nguyên Anh kỳ hơn nữa rất nhiều năm đều sống và sinh hoạt bên cạnh nhau, hai bên đều có sự phối hợp hết sức ăn ý chặt chẽ có thể đến trình độ thiên y vô phùng cũng không hề nói quá, chỉ cần đến thời gian uống cạn chén trà thì Thạch Ánh Lục đã điều khiển được Trương Lãng điều chỉnh pháp trận của bảo khố để tìm được một con đường cho bọn họ tiến thẳng vào trong bảo khố.

Cơ U Cốc nói: “Được rồi, chúng ta vào đi thôi! Bên trong bảo khố nhất định sẽ có pháp bảo ghi chép lại hình dáng, tướng mạo, hành động của người bên trong, mọi người phải nhớ cẩn thận không được để lộ chân tướng!”

Mọi người đồng loạt gật đầu, mọi người cùng nhau khởi động Huyễn Mị linh thạch có trên người, trong nháy mắt liền biến thành bộ dáng của mấy tay chân thân tín của Trương Lãng, một nhóm năm người nhanh chóng tiến tới hướng cửa lớn bảo khố.

Trương Lãng ở trên đại điện Mặc Ngọc ngơ ngác đứng đấy, cho đến khi đám người Doãn Tử Chương đi tới trước mặt, mới từ từ gật đầu. Biểu cảm trên mặt Trương Lãng vẫn dại ra , rõ ràng là vẫn chưa thoát ra được thuật khống chế của Thạch Ánh Lục.

Thạch Ánh Lục nhìn hắn nói từng chữ từng chữ một: “Sau khi chúng ta đi, ngươi liền đứng ở đây canh chừng đi.”

Trương Lãng thản nhiên gật đầu, xoay người lại khoanh chân ngồi xuống trước Chuông Vàng, cho đến khi bóng dáng Doãn Tử Chương biến mất ở phía bên trong bảo khố hắn mới từ từ trở lại trạng thái bình thường, tuy nhiên hắn cơ bản là không nhớ được lúc trước mình đã làm những chuyện gì.

Kết hợp tin tức có được từ hai phía Trương Lãng và Đan Nghê, trong bảo khố hoàng tộc Đan Quốc được phân thành ba tầng mà những bảo vật quan trọng nhất được đặt trên tầng thứ ba, cho nên Doãn Tử Chương và Chu Chu một đường không dừng lại đi lên trên tầng  thứ ba, còn lại ba người Đề Thiện Thượng, Cơ U Cốc và Thạch Ánh Lục thì hết sức cẩn thận mấy cái truyền tống trận bố trí ở bên trong bảo khố.

Bọn họ khó khăn mới có cơ hộ quý giá này, tất nhiên sẽ không vì được  một hay hai kiện bảo vật liền thỏa mãn. Dựa theo lời Đề Thiện Thượng nói chính là ——–đã không đoạt thì thôi, một khi đoạt là phải đoạt hết.

Pháp bảo trong bảo khố được đặt tại một chỗ cố định không được phép ly khai nếu pháp bảo bị di chuyển thì tất cả mọi người trong bảo khố sẽ bị truyền tống đến trong một mật thất, chỉ cần Hàn Độc Yêu Chu xác định đó là kẻ trộm thì bên trong mật thất sẽ mở ra sát trận, mọi người bên trong mật thất sẽ bị giết hết.

Cho nên bọn họ không hề có ý định di chuyển bất cứ một bảo vật nào, việc bọn họ muốn làm chính là bố trí pháp trận lợi dụng nó chỉ cần một lần có thể truyền tống toàn bộ bảo vật của bảo khố vào bên trong đồng vòng tay của Chu Chu!

Chọn tập
Bình luận
× sticky