Ngoài mặt thành Lăng Đan vẫn yên ổn như cũ, nhưng bên trong sóng ngầm mãnh liệt.
Đan Thần điện đột nhiên xuất hiện động tĩnh cực lớn làm cho lòng người trong thành bàng hoàng, cộng thêm mấy tháng trước bảo khố hoàng tộc bị trộm, trên bầu trời thành Lăng Đan bầu trời hiện lên hư ảnh huyết phượng hoàn đỏ rực vô cùng chói mắt, cũng làm cho người người kinh hãi khó yên, Đan quốc chỉ sợ muốn xảy ra chuyện lớn !
Bởi vì mấy năm qua Diễm Thí Thiên áp dụng chính sách nghiêm quản, bên trong thành Lăng Đan chủ yếu toàn là các thế lực liên minh, thân cận với Diễm tộc, cá biệt cũng có vài tu sĩ ngoại lai, đa số cũng có họ hàng hang hốc với liên minh Đan quốc, cho dù lòng người không yên, nhất thời cũng không sinh ra rối loạn.
Đan Nghê cùng đám người Đề Thiện Thượng khua chiêng giống trống rùm beng từng thời khắc đều chuẩn bị tiếp ứng cho Chu Chu đang bị giam trong Huyền Cung dưới lòng đất, hàng ngày Doãn Tử Chương cũng sẽ không ngừng dùng thần thức cảm ứng tình huống bên kia của Chu Chu, đáng tiếc bảy ngày đã qua, vẫn không có nửa điểm động tĩnh.
Lần trước Chu Chu hấp thu Mật Tuyền Tịnh Hoả chính là dùng bảy ngày.
Thông thường Thiên Hỏa trong cơ thể càng nhiều, thời gian dung hợp Thiên Hỏa càng dài, lần này hẳn là sẽ thêm mấy ngày, nhưng mà mọi người vẫn khó tránh khỏi lo lắng.
Bên trong Huyền Cung dưới lòng đất, Mộc thánh nhìn đoàn liệt diễm còn đang thiêu đốt không hề có dấu hiệu yếu đi, Hỏa thánh nói: “Đốt suốt bảy ngày rồi, sợ là tiểu cô nương kia chắc không còn sống?”
Hỏa thánh nhíu mày chỉ chỉ vào một vòng tay đồng thoắt ẩn thoắt hiện trong ngọn lửa : “Không thể nào, ngươi nhận ra được chiếc vòng tay kia không ?”
“Đương nhiên là được, chính là một trong hai đại không gian chí bảo của Đan tộc nha , ngươi muốn nói chính là tiểu cô nương kia trốn trong vòng tay sao ?” Mộc thánh chậm rì rì nói.
Không ít tu sĩ tài năng của Đan tộc từng sở hữu chiếc vòng tay này, trong số đó nhiều cái còn đã từng là chủ nhân của Huyền Cung dưới lòng đất, bọn họ vô cùng hiểu rõ đặc tính và công dụng của vòng tay này.
Hỏa thánh khinh thường trừng mắt nhìn hắn một cái nói: “Chiếc vòng tay này rõ ràng đã nhận tiểu cô nương kia làm chủ , chỉ cần tiểu cô nương kia chưa chết thì vẫn sẽ một mực đeo trên người nàng không cách nào gỡ xuống. Một khi chủ nhân phi thăng hoặc là hoàn toàn tử vong, nó sẽ tự động trở lại trong Đan Thần điện chờ đợi chủ nhân tiếp theo.”
Mà bây giờ chiếc vòng tay vẫn còn đây. Vậy thì chứng minh Chu Chu chưa chết.
Mộc thánh cũng không có chú ý điểm này. Lão nhìn chằm chằm đám lửa màu sắc ố vàng, bỗng nhiên nói: ” Ngươi có cảm thấy, màu sắc đám lửa này thay đổi?”
Hỏa thánh tức giận nói: “Ta không phải là người mù!”
Màu sắc Hư Không Toại Hỏa đúng là thay đổi, trở nên càng trở nên sáng ngời.
Vốn là ánh lửa ố vàng dần dần biến thành đỏ tía, trong đó lại phát ra từng tia sáng lục sắc rực rỡ, biến ảo không chừng cuối cùng từ từ dung hợp thành một đoàn hoả diểm phát ra ánh sáng màu vàng tinh khiết.
Ngọn lửa càng lúc càng rực rỡ chói mắt, đến Hỏa thánh cùng mộc Thánh Đô cũng cảm thấy không thể nào nhìn thẳng, bên ngoài chiếu xạ ánh sáng năm màu. Ở trong một không gian tăm tốt đột nhiên lộ ra thứ ánh sáng như mặt trời mới mọc, tản ra một cỗ khí tức hoàng giả duy ngã độc tôn .
“Đây là. . . . . . Niết Bàn Chi Hỏa?” Hỏa thánh có chút không xác định, nhưng thật sự rất giống ngọn lửa niết bàn thần thánh dấy lên khi phượng hoàng trọng sinh trong truyền thuyết.
Bất kể như thế nào, uy lực của đám lửa này đến cả hắn cùng với Mộc Thánh cũng không thể nào đối kháng, Hỏa thánh nhanh tay lẹ mắt kéo Mộc thánh nhanh chóng lui xa ra gần trăm trượng.
Sau khi Niết Bàn Chi hỏa hư hư thực thực thiêu đốt suốt một ngày liền từ từ tiêu tán, phía sau ánh lửa hiện ra một quả trứng màu vàng thật lớn nằm ngang.
Quả trứng màu vàng mang theo khí tức Thiên Hỏa nồng đậm, tựa như một một đám lửa ngưng động lại. Hỏa thánh và Mộc thánh không cách nào nhích tới gần, lòng tràn đầy nghi ngờ bay vòng quanh quả trứng màu vàng vài vòng nhưng vẫn không tìm hiểu được gì.
Vòng tay bằng đồng kia cũng không hề thấy bóng dáng, không biết là bị bao lại bên trong quả trứng màu vàng hay là đã trở về đan thần điện.
“Đây là tình trạng gì ? Tiểu cô nương kia sống hay chết?” Mộc thánh kỳ quái nói.
Hỏa thánh vẻ mặt ngưng trọng, sau chốc lát liền nói: “Chờ một chút đi. Nếu như ta không có đoán sai, tiểu cô nương kia hơn phân nửa chính là niết bàn trọng sinh, hiện tại đang ở trong quả trứng màu vàng, chờ thời cơ chín muồi sẽ phá vỏ ra.”
“Phải đợi bao lâu?”
“Không biết. Tình huống như thế từ trăm triệu năm chưa từng được ghi lại .” Hỏa thánh thử cảm ứng động tĩnh bên trong quả trứng màu vàng, nhưng thất bại phát hiện lực thần hồn của hắn mới nhích tới gần quả trứng màu vàng đã bị bắn ra.
Bên trong không gian bóng tối không phân ngày đêm , Đan Nghê cùng đám người Doãn Tử Chương chờ đợi ở phủ đệ Hạ gia trong lòng như có lửa đốt, bất tri bất giác đã qua mười ngày, bên kia cũng không hề có động tĩnh của Chu Chu .
Chớp mắt một cái lại là bảy ngày, cách ngày Diễm Thí Thiên xuất quan cũng chỉ còn lại có ba ngày.
Cho dù bình tĩnh như Cơ U Cốc cũng không khỏi có chút thấp thỏm , trên mặt Doãn Tử Chương vẫn lạnh băng như cũ, nhưng đám người Đan Nghê rõ ràng cảm thấy hắn chính là một ngọn núi lửa chuẩn bị bùng phát bất cứ lúc nào, đến cả Đề Thiện Thượng độc mồm độc miệng cũng không dám trêu chọc hắn.
Bên trong Huyền Cung dưới lòng đất, khí tức của quả trứng màu vàng đột nhiên trở nên phập phồng , Mộc Thánh và Hoả Thánh vẫn chú ý động tĩnh của nó lập tức tinh thần chấn động, mở to hai mắt nhìn sợ là sẽ một màn trăm triệu năm nay mới xuất hiện.
Mặc dù bọn họ có thể đoán được kết quả . Nhưng dù sao cũng chưa khẳng định như vậy.
Tia sáng trên quả trứng màu vàng lưu chuyển, nhanh chóng huyễn hóa ra cảnh tượng trời đất vạn vật núi non sông ngòi, phảng phất dung hợp toàn bộ thế giới ở trong đó.
Tia sáng từ từ trở nên mãnh liệt , lớp vỏ của quả trứng màu vàng bắt đầu phát ra từng đợt âm thanh của tự nhiên.
Như âm thanh của gió, giống như tiếng mưa rơi, giống như tiếng sấm, giống như tiếng thuỷ triều, giống như âm thanh động đất, giống như âm thanh chồi cây vươn lên từ đất, giống như sinh mệnh chào đời cất tiếng khóc. . . . .
Hỏa thánh và Mộc thánh chỉ nghe thôi mà tâm tình lay động, loáng thoáng cảm giác có người thay bọn hắn đẩy đi bóng tối phía trước , khiến cho bọn hắn thấy được một cảnh giới chưa từng được tiếp xúc.
Phanh, phanh, phanh! Âm thanh tràn đầy sức sống sinh mệnh vang lên từ quả trứng màu vàng truyền đến, Hỏa thánh cùng với Mộc Thánh đều biết quả trứng màu vàng sắp tan vỡ, nhưng là bọn họ cũng không còn lòng dạ nào nhìn kỹ.
Mới vừa rồi trong một tích tắc khó ngộ ra khó có được , bọn họ phải nắm chặt thời gian tĩnh tâm tiêu hóa, nói không chừng tu vi của bọn họ lập tức là có thể cao hơn một tầng.
Đông! Âm thanh trầm dầy như chuông cổ xa xưa rồi lại lúc ẩn lúc hiện dễ nghe Như mỹ ngọc cùng kêu từng tiếng vang lên, quả trứng màu vàng khổng lồ đột nhiên hé ra thành hai nửa trên dưới, ngọn lửa chói sáng mãnh liệt phát ra, uy thế cuồng mãnh phảng phất đủ để khai thiên lập địa, lúc này đem cái không gian vô tận do Hỏa thánh và Mộc thánh liên thủ tạo thành chấn động thật lớn.
Bên trong quả trứng màu vàng tan vỡ chậm rãi sinh ra một bụi ngô đồng toàn thân xanh biếc, thân cây hình dạng ưu nhã, cành lá um tùm tản ra bốn phía, đầu cành sinh ra từng cụm nụ hoa nho nhỏ, nụ hoa nhanh chóng lớn lên sau đó tách ra nở thành hoa sen trong suốt. Mỗi một đoá hoa sen đều trong suốt tinh khiết như thuỷ tinh , mùi hương hoa sen ngòn ngọn nhẹ nhàng hoàn lẫn với sương mù mờ nhạt chậm rãi phiêu tán trong không gian.
Dưới tàng cây một thiếu nữ trần trụi đẹp đến tận cùng đang nằm. Như vừa mới tỉnh từ trong mộng
Người thiếu nữ này dĩ nhiên là là Chu Chu.
Nàng dụi dụi mắt đôi mắt, cảm thấy toàn thân cao thấp đều tràn đầy lực lượng, tựa hồ như chỉ cần phất tay cũng đủ để tạo thành núi sông, sinh ra vạn vật.
Nhẹ nhàng vẫy tay, trên cây ngô đồng nhẹ nhàng rơi xuống vài phiến lá cây cùng một đoá hoa sen, đóa hoa lá xanh rơi trên người nàng, đảo mắt liền biến thành một bộ áo trắng quần xanh, áo trắng như sương mù mờ ảo vào sáng sớm, quần xanh như mỹ ngọc chói lóa, tươi mát uyển chuyển, xinh đến xuất trần.
Chu Chu từ từ ngồi dậy, ngay sau đó quả trứng màu vàng vỡ vụn từng mảnh biến thành vô số chim tước nhỏ bay múa xung quanh. Sau cùng toàn bộ chim tước hợp lại thành hình dáng Phượng Hoàng Thần điểu, đáng tiếc hình dáng xinh đẹp này duy trì không bao lâu lại một lần nữa co lại thành một đoàn.
Ngoài mặt thành Lăng Đan vẫn yên ổn như cũ, nhưng bên trong sóng ngầm mãnh liệt.
Đan Thần điện đột nhiên xuất hiện động tĩnh cực lớn làm cho lòng người trong thành bàng hoàng, cộng thêm mấy tháng trước bảo khố hoàng tộc bị trộm, trên bầu trời thành Lăng Đan bầu trời hiện lên hư ảnh huyết phượng hoàn đỏ rực vô cùng chói mắt, cũng làm cho người người kinh hãi khó yên, Đan quốc chỉ sợ muốn xảy ra chuyện lớn !
Bởi vì mấy năm qua Diễm Thí Thiên áp dụng chính sách nghiêm quản, bên trong thành Lăng Đan chủ yếu toàn là các thế lực liên minh, thân cận với Diễm tộc, cá biệt cũng có vài tu sĩ ngoại lai, đa số cũng có họ hàng hang hốc với liên minh Đan quốc, cho dù lòng người không yên, nhất thời cũng không sinh ra rối loạn.
Đan Nghê cùng đám người Đề Thiện Thượng khua chiêng giống trống rùm beng từng thời khắc đều chuẩn bị tiếp ứng cho Chu Chu đang bị giam trong Huyền Cung dưới lòng đất, hàng ngày Doãn Tử Chương cũng sẽ không ngừng dùng thần thức cảm ứng tình huống bên kia của Chu Chu, đáng tiếc bảy ngày đã qua, vẫn không có nửa điểm động tĩnh.
Lần trước Chu Chu hấp thu Mật Tuyền Tịnh Hoả chính là dùng bảy ngày.
Thông thường Thiên Hỏa trong cơ thể càng nhiều, thời gian dung hợp Thiên Hỏa càng dài, lần này hẳn là sẽ thêm mấy ngày, nhưng mà mọi người vẫn khó tránh khỏi lo lắng.
Bên trong Huyền Cung dưới lòng đất, Mộc thánh nhìn đoàn liệt diễm còn đang thiêu đốt không hề có dấu hiệu yếu đi, Hỏa thánh nói: “Đốt suốt bảy ngày rồi, sợ là tiểu cô nương kia chắc không còn sống?”
Hỏa thánh nhíu mày chỉ chỉ vào một vòng tay đồng thoắt ẩn thoắt hiện trong ngọn lửa : “Không thể nào, ngươi nhận ra được chiếc vòng tay kia không ?”
“Đương nhiên là được, chính là một trong hai đại không gian chí bảo của Đan tộc nha , ngươi muốn nói chính là tiểu cô nương kia trốn trong vòng tay sao ?” Mộc thánh chậm rì rì nói.
Không ít tu sĩ tài năng của Đan tộc từng sở hữu chiếc vòng tay này, trong số đó nhiều cái còn đã từng là chủ nhân của Huyền Cung dưới lòng đất, bọn họ vô cùng hiểu rõ đặc tính và công dụng của vòng tay này.
Hỏa thánh khinh thường trừng mắt nhìn hắn một cái nói: “Chiếc vòng tay này rõ ràng đã nhận tiểu cô nương kia làm chủ , chỉ cần tiểu cô nương kia chưa chết thì vẫn sẽ một mực đeo trên người nàng không cách nào gỡ xuống. Một khi chủ nhân phi thăng hoặc là hoàn toàn tử vong, nó sẽ tự động trở lại trong Đan Thần điện chờ đợi chủ nhân tiếp theo.”
Mà bây giờ chiếc vòng tay vẫn còn đây. Vậy thì chứng minh Chu Chu chưa chết.
Mộc thánh cũng không có chú ý điểm này. Lão nhìn chằm chằm đám lửa màu sắc ố vàng, bỗng nhiên nói: ” Ngươi có cảm thấy, màu sắc đám lửa này thay đổi?”
Hỏa thánh tức giận nói: “Ta không phải là người mù!”
Màu sắc Hư Không Toại Hỏa đúng là thay đổi, trở nên càng trở nên sáng ngời.
Vốn là ánh lửa ố vàng dần dần biến thành đỏ tía, trong đó lại phát ra từng tia sáng lục sắc rực rỡ, biến ảo không chừng cuối cùng từ từ dung hợp thành một đoàn hoả diểm phát ra ánh sáng màu vàng tinh khiết.
Ngọn lửa càng lúc càng rực rỡ chói mắt, đến Hỏa thánh cùng mộc Thánh Đô cũng cảm thấy không thể nào nhìn thẳng, bên ngoài chiếu xạ ánh sáng năm màu. Ở trong một không gian tăm tốt đột nhiên lộ ra thứ ánh sáng như mặt trời mới mọc, tản ra một cỗ khí tức hoàng giả duy ngã độc tôn .
“Đây là. . . . . . Niết Bàn Chi Hỏa?” Hỏa thánh có chút không xác định, nhưng thật sự rất giống ngọn lửa niết bàn thần thánh dấy lên khi phượng hoàng trọng sinh trong truyền thuyết.
Bất kể như thế nào, uy lực của đám lửa này đến cả hắn cùng với Mộc Thánh cũng không thể nào đối kháng, Hỏa thánh nhanh tay lẹ mắt kéo Mộc thánh nhanh chóng lui xa ra gần trăm trượng.
Sau khi Niết Bàn Chi hỏa hư hư thực thực thiêu đốt suốt một ngày liền từ từ tiêu tán, phía sau ánh lửa hiện ra một quả trứng màu vàng thật lớn nằm ngang.
Quả trứng màu vàng mang theo khí tức Thiên Hỏa nồng đậm, tựa như một một đám lửa ngưng động lại. Hỏa thánh và Mộc thánh không cách nào nhích tới gần, lòng tràn đầy nghi ngờ bay vòng quanh quả trứng màu vàng vài vòng nhưng vẫn không tìm hiểu được gì.
Vòng tay bằng đồng kia cũng không hề thấy bóng dáng, không biết là bị bao lại bên trong quả trứng màu vàng hay là đã trở về đan thần điện.
“Đây là tình trạng gì ? Tiểu cô nương kia sống hay chết?” Mộc thánh kỳ quái nói.
Hỏa thánh vẻ mặt ngưng trọng, sau chốc lát liền nói: “Chờ một chút đi. Nếu như ta không có đoán sai, tiểu cô nương kia hơn phân nửa chính là niết bàn trọng sinh, hiện tại đang ở trong quả trứng màu vàng, chờ thời cơ chín muồi sẽ phá vỏ ra.”
“Phải đợi bao lâu?”
“Không biết. Tình huống như thế từ trăm triệu năm chưa từng được ghi lại .” Hỏa thánh thử cảm ứng động tĩnh bên trong quả trứng màu vàng, nhưng thất bại phát hiện lực thần hồn của hắn mới nhích tới gần quả trứng màu vàng đã bị bắn ra.
Bên trong không gian bóng tối không phân ngày đêm , Đan Nghê cùng đám người Doãn Tử Chương chờ đợi ở phủ đệ Hạ gia trong lòng như có lửa đốt, bất tri bất giác đã qua mười ngày, bên kia cũng không hề có động tĩnh của Chu Chu .
Chớp mắt một cái lại là bảy ngày, cách ngày Diễm Thí Thiên xuất quan cũng chỉ còn lại có ba ngày.
Cho dù bình tĩnh như Cơ U Cốc cũng không khỏi có chút thấp thỏm , trên mặt Doãn Tử Chương vẫn lạnh băng như cũ, nhưng đám người Đan Nghê rõ ràng cảm thấy hắn chính là một ngọn núi lửa chuẩn bị bùng phát bất cứ lúc nào, đến cả Đề Thiện Thượng độc mồm độc miệng cũng không dám trêu chọc hắn.
Bên trong Huyền Cung dưới lòng đất, khí tức của quả trứng màu vàng đột nhiên trở nên phập phồng , Mộc Thánh và Hoả Thánh vẫn chú ý động tĩnh của nó lập tức tinh thần chấn động, mở to hai mắt nhìn sợ là sẽ một màn trăm triệu năm nay mới xuất hiện.
Mặc dù bọn họ có thể đoán được kết quả . Nhưng dù sao cũng chưa khẳng định như vậy.
Tia sáng trên quả trứng màu vàng lưu chuyển, nhanh chóng huyễn hóa ra cảnh tượng trời đất vạn vật núi non sông ngòi, phảng phất dung hợp toàn bộ thế giới ở trong đó.
Tia sáng từ từ trở nên mãnh liệt , lớp vỏ của quả trứng màu vàng bắt đầu phát ra từng đợt âm thanh của tự nhiên.
Như âm thanh của gió, giống như tiếng mưa rơi, giống như tiếng sấm, giống như tiếng thuỷ triều, giống như âm thanh động đất, giống như âm thanh chồi cây vươn lên từ đất, giống như sinh mệnh chào đời cất tiếng khóc. . . . .
Hỏa thánh và Mộc thánh chỉ nghe thôi mà tâm tình lay động, loáng thoáng cảm giác có người thay bọn hắn đẩy đi bóng tối phía trước , khiến cho bọn hắn thấy được một cảnh giới chưa từng được tiếp xúc.
Phanh, phanh, phanh! Âm thanh tràn đầy sức sống sinh mệnh vang lên từ quả trứng màu vàng truyền đến, Hỏa thánh cùng với Mộc Thánh đều biết quả trứng màu vàng sắp tan vỡ, nhưng là bọn họ cũng không còn lòng dạ nào nhìn kỹ.
Mới vừa rồi trong một tích tắc khó ngộ ra khó có được , bọn họ phải nắm chặt thời gian tĩnh tâm tiêu hóa, nói không chừng tu vi của bọn họ lập tức là có thể cao hơn một tầng.
Đông! Âm thanh trầm dầy như chuông cổ xa xưa rồi lại lúc ẩn lúc hiện dễ nghe Như mỹ ngọc cùng kêu từng tiếng vang lên, quả trứng màu vàng khổng lồ đột nhiên hé ra thành hai nửa trên dưới, ngọn lửa chói sáng mãnh liệt phát ra, uy thế cuồng mãnh phảng phất đủ để khai thiên lập địa, lúc này đem cái không gian vô tận do Hỏa thánh và Mộc thánh liên thủ tạo thành chấn động thật lớn.
Bên trong quả trứng màu vàng tan vỡ chậm rãi sinh ra một bụi ngô đồng toàn thân xanh biếc, thân cây hình dạng ưu nhã, cành lá um tùm tản ra bốn phía, đầu cành sinh ra từng cụm nụ hoa nho nhỏ, nụ hoa nhanh chóng lớn lên sau đó tách ra nở thành hoa sen trong suốt. Mỗi một đoá hoa sen đều trong suốt tinh khiết như thuỷ tinh , mùi hương hoa sen ngòn ngọn nhẹ nhàng hoàn lẫn với sương mù mờ nhạt chậm rãi phiêu tán trong không gian.
Dưới tàng cây một thiếu nữ trần trụi đẹp đến tận cùng đang nằm. Như vừa mới tỉnh từ trong mộng
Người thiếu nữ này dĩ nhiên là là Chu Chu.
Nàng dụi dụi mắt đôi mắt, cảm thấy toàn thân cao thấp đều tràn đầy lực lượng, tựa hồ như chỉ cần phất tay cũng đủ để tạo thành núi sông, sinh ra vạn vật.
Nhẹ nhàng vẫy tay, trên cây ngô đồng nhẹ nhàng rơi xuống vài phiến lá cây cùng một đoá hoa sen, đóa hoa lá xanh rơi trên người nàng, đảo mắt liền biến thành một bộ áo trắng quần xanh, áo trắng như sương mù mờ ảo vào sáng sớm, quần xanh như mỹ ngọc chói lóa, tươi mát uyển chuyển, xinh đến xuất trần.
Chu Chu từ từ ngồi dậy, ngay sau đó quả trứng màu vàng vỡ vụn từng mảnh biến thành vô số chim tước nhỏ bay múa xung quanh. Sau cùng toàn bộ chim tước hợp lại thành hình dáng Phượng Hoàng Thần điểu, đáng tiếc hình dáng xinh đẹp này duy trì không bao lâu lại một lần nữa co lại thành một đoàn.