Bên trong căn phòng nhỏ mọi thứ đều giống hệt như trong trí nhớ, ngăn nắp gọn gàng dường như không hề thêm hay bớt một thứ gì, Doãn Tử Chương như du hồn đi vào gian phòng nhỏ của mình.
Giường ngủ bằng trúc của trẻ con để ở một bên,giá gỗ nhỏ cạnh cửa sổ chất đầy các loại đồ chơi nhỏ. Trâu gỗ, ngựa gỗ, kiếm trúc, cung tên…..tất cả đều là phụ thân tự tay làm cho hắn lúc còn nhỏ.
Khi còn nhỏ, hắn luôn cảm thấy phụ thân của mình không gì làm không được, giống hệt thần tiên, bất kể hắn muốn cái gì, phụ thân cũng có thể dễ dàng biến ra.
Doãn Tử Chương xuất thần nhìn những đồ vật này trong chốc lát, xoay người đi vào thư phòng của phụ thân, sách trong phòng không có nhiều trên bàn có để mầy quyển sách kể truyện, trên bàn văn phòng tứ bảo đều đầy đủ, so với người bình thường có nhỏ hơn một chút.
Những thứ này chính là do năm đó phụ thân muốn dạy cho hắn biết chữ đã đặt biệt làm. Hắn còn nhớ rất rõ, mỗi sáng sớm phụ thân đều ôm hắn, mở quyển sách ra kiên nhẫn dạy hắn đọc chữ.
Sau khi cả nhà bọn họ bị dẫn tới trang viên Lâm thị, phụ thân vì mẫu thân và hắn phải một mình đến phía sau núi bế quan, hơn nữa không có thời gian cùng hắn chơi đùa, viết chữ như trước nữa.
Một nhà ba người mỗi lần gặp mặt cũng vô cùng vội vã, phụ thân nói chờ ông Kết Anh rồi, cả nhà ba người lại có thể vui vẻ sinh hoạt như cũ, kết quả bọn họ chờ cho đến tận lúc nhận được tin phụ thân đã chết……
Nhà cũ bỗng nhiên xuất hiện, trong lòng Doãn Tử Chương vô cùng rối loạn, hắn không biết Đại trưởng lão nói “Hết thảy” là có ý gì, cũng không dám phỏng đoán , chỉ có thể lẳng lặng ngồi ở trong nhà, chờ đợi đáp án.
Tiếng bước chân mang theo tiết tấu đặc thù đi tới, nhịp tim của Doãn Tử Chương cũng đột nhiên tăng nhanh, hắn cảm giác được. Đây không phải là tiếng bước chân của Đại trưởng lão . . . . . . Vậy sẽ là ai? !
Hắn nắm chặt Huyễn Mị linh thạch rũ xuống bên hông, không nhịn được mà ngừng thở e sợ cho người đến sợ quá chạy mất.
Cửa gỗ trên hàng rào bị đẩy ra nhẹ nhàng sau đó khép lại, tiếng bước chân rất nhanh đi tới trước phòng. Cửa phòng được mở ra, một bóng ảnh cao lớn tuấn dật xuất hiện ở trước mặt Doãn Tử Chương.
Người đến dung mạo tương tư như Doãn Tử Chương, tuổi nhìn qua không đến bốn mươi. Tóc mai bạc trắng hai bên càng tô điểm thêm vài phần hương vị thành thục tang thương.
Trừ kia vệt tóc trắng này, đây chính là bộ dáng người phụ thân trong trí nhớ của Doãn Tử Chương.
Một câu” cha” định thốt lên. Nhưng cổ họng của Doãn Tử Chương bỗng nhiên lại giống như bị than lửa nhét vào, một chữ cũng không nói được, chỉ có thể mở to mắt nhìn người trước mặt.
Vui mừng, không tin, nghi ngờ, oán hận, hoang mang. . . . . . Mọi tư vị cùng nhau xông lên đầu, cho dù là người có tấm lòng kiên định, ý chí sắt đá như Doãn Tử Chương cũng cảm thấy khó mà tự kiềm chế .
Huyễn Mị linh thạch do Yêu Hồ đưa vô cùng lợi hại, trước lúc mở cửa Lâm Chấn Kim căn bản không có phát hiện trong phòng có người, hai cha con chợt đối mặt , nhất đứng yên tại chỗ quên mất nên phản ứng như thế nào.
Dù sao Lâm Chấn Kim so với Doãn Tử Chương vẫn lão luyện hơn một chút. Rất nhanh liền phục hồi tinh thần.
Nhi tử lại đột nhiên xuất hiện ở nơi này, không cần hỏi hắn cũng biết chính là kiệt tác của vị Nhị thúc kia
Ông còn chưa chuẩn bị đối mặt, giải thích với nhi tử như thế nào, nhưng việc đã đến nước này, cho dù hiện tại ông xoay người đi cũng đã muộn. Hơn nữa nếu lần này ông đi thì chỉ sợ Doãn Tử Chương sẽ hận ông tận xương.
“A Chương. . . . . .” Lâm Chấn Kim tiến lên hai bước, đầu ngón tay khẽ run, cố gắng khống chế xúc động muốn ôm máu mủ ruột thịt.
Doãn Tử Chương từ từ bình tĩnh trở lại, ánh mắt nhìn về Lâm Chấn Kim cũng dần dần trở nên băng lạnh, Từ khí tức cảm giác được trên người Lâm Chấn Kim thì ông chính là tu sĩ áo đen thần bí lúc trước đã từng gặp qua vài lần.
“Thì ra là người vẫn còn sống.” Từng lời nói của Doãn Tử Chương như những mũi tên bén nhọn lạnh lẽo đâm thẳng vào trái tim của Lâm Chấn Kim.
“Cha. . . . . .” Lâm Chấn Kim muốn giải thích, nhưng khi nghĩ đến những gì mẹ con Doãn Tử Chương phải trải qua thì ông cảm thấy tất cả lời giải thích đều là vô nghĩa.
“Mẫu thân đã chết. Nhận đủ mọi tra tấn sau đó tự vẫn mà chết ở ngay trước mặt con.” Doãn Tử Chương bình tĩnh nhìn Lâm Chấn Kim nói.
Nếu như không phải là vì người nam nhân này, hắn cùng với mẫu thân sẽ không phải tiến vào trang viên Lâm Thị, bị mọi người xem thường bắt nạt.
Nếu như không phải là vì người nam nhân này, hắn cùng với mẫu thân sẽ không bị đuổi giết, chạy trốn lưu lạc, bữa đói bữa no.
Nếu như không phải là vì người nam nhân này, mẹ ruột của hắn sẽ không phải chịu bị kẻ ác hành hạ đến chết, chôn xương nơi hoang dã.
Hắn vẫn cho là phụ thân bị người xấu làm hại đi trước một bước, cho nên mới không thể bảo vệ mẫu thân và hắn, không nghĩ tới bây giờ phụ thân lại hoàn hảo đường đường chính chính đứng ở trước mặt, còn tấn cấp thành tu sĩ Nguyên Anh, vậy mẫu thân hắn vì người nam nhân này mà phải gặp bao nhiên cực khổ thì được coi là gì ? !
Sắc mặt Lâm Chấn Kim trắng bệch, cả người run rẩy.
Ông âm thầm điều tra xác nhận chuyện năm đó chính là do Đại ca của mình phái người làm, mấy năm nay, những người chịu trách nhiệm đuổi giết vợ con của ông đều bị ông âm thầm thu thập.
Ông đã từng dùng sưu hồn thuật từ trong trí nhớ của mấy người kia biết được tình cảnh thê tử chết, giờ phút này lại nghe chính miệng Doãn Tử Chương nói ra một câu kia, càng cảm thấy lòng đau như cắt, hổ thẹn vô cùng.
Doãn Tử Chương chỉ cảm thấy một đám lửa bùng cháy trong ngực khiến cho hắn muốn nổ tung thành từng mảnh, hắn một khắc cũng không muốn chờ, càng không muốn nhìn Lâm Chấn Kim thêm một chút nào nữa, một tay đẩy ông ấy ra liền hướng ngoài cửa bước đi.
Nhà của hắn đã phá hủy, từ một khắc mẫu thân của hắn chết thảm, tất cả đều đã bị phá huỷ hoàn toàn. Thời điểm hắn cùng với mẫu thân đau khổ giãy giụa, phụ thân không đến, bây giờ bỗng dưng xuất hiện thì có ý nghĩa gì ? !
Mẫu thân hắn cũng không thể sống lại. . . . . .
Doãn Tử Chương mới vừa lao ra sân, bỗng nhiên một cỗ nhu lực lạnh như băng vọt tới, khiến cho cả người hắn dừng lại.
Đại trưởng lão đi tới trước mặt hắn trầm giọng nói: “Ngươi cứ như vậy mà đi?”
“Nếu không thì còn có thể như thế nào, chẳng lẽ các ngươi có thể mang mẫu thân ta trở lại? !” Hai mắt Doãn Tử Chương đỏ bừng nói.
Đại trưởng lão im lặng, lão không thích loại người luôn nhớ tình xưa nghĩa cũ, nhưng nghĩ giá trị của hai cha con đối với Lâm thị cùng với Chiêu Thái tông nên mới nhẫn nại nói: “Năm đó cha ngươi là bị Đại ca của hắn cùng Tam ca hợp lực tính toán, cấu kết với người ngoài phục kích trên đường thiếu chút nữa không còn tánh mạng. Bởi vì thương thế quá mức nghiêm trọng, sau khi được người cứu thì năm năm sau mới tỉnh lại, là Bổn hoàng âm thầm phái người tra được tung tích của hắn, tự mình đến đón mang về chữa trị, mới lưu lại được một mạng của hắn. Tại Chiêu Thái tông, biết được chuyện này cũng không quá năm người.”
Ngừng một chút lại nói: “Hồn bài của Chấn Kim bị đệ tử trông coi Thiên Hồn lâu cấm địa vô tình đánh vỡ . Khi đó gia gia ngươi, cũng chính là Đại ca của Bổn hoàng, tộc trưởng Lâm thị đã biết được tích tin tức Chấn Kim bị mưu hại trọng thương mất tích, ông sợ rằng thủ hạ của A Đại, A Tam sẽ đi trước ông ấy một bước tìm được Chấn Kim, liền lập tức nhân cơ hội tung ra tin tức, tuyên bố Chấn Kim đã chết, khiến cho A Đại và A Tam yên tâm. Chấn Kim vốn không phải là vứt bỏ mẹ con các ngươi, hắn cũng lực bất tòng tâm.”
Doãn Tử Chương nhớ lại biểu hiện ngày đó của mẫu thân, mặc dù bà kiên trì tin rằng trượng phu vẫn còn sống, nhưng không hề nói bất cứ cái gì ra bên ngoài, lại càng chưa từng yêu cầu người Lâm thị hỗ trợ tìm tung tích của phụ thân hắn, chứng minh rằng ông đã chết, bà nhất định đã đoán được là người Lâm thị hại trượng phu của bà.
Chẳng qua là không biết tại sao bà lại khẳng định phụ thân hắn chưa chết . . . . .
Thân phận của Đại trưởng lão như vậy không thể nào nói dối để lừa gạt hắn, nhưng ngay cả như vậy, Doãn Tử Chương vẫn khó mà quên được.
Mẫu thân chết thảm như vậy, một lời giải thích đơn giản cũng không thể nào xoá được mọi chuyện.
Bên trong căn phòng nhỏ mọi thứ đều giống hệt như trong trí nhớ, ngăn nắp gọn gàng dường như không hề thêm hay bớt một thứ gì, Doãn Tử Chương như du hồn đi vào gian phòng nhỏ của mình.
Giường ngủ bằng trúc của trẻ con để ở một bên,giá gỗ nhỏ cạnh cửa sổ chất đầy các loại đồ chơi nhỏ. Trâu gỗ, ngựa gỗ, kiếm trúc, cung tên…..tất cả đều là phụ thân tự tay làm cho hắn lúc còn nhỏ.
Khi còn nhỏ, hắn luôn cảm thấy phụ thân của mình không gì làm không được, giống hệt thần tiên, bất kể hắn muốn cái gì, phụ thân cũng có thể dễ dàng biến ra.
Doãn Tử Chương xuất thần nhìn những đồ vật này trong chốc lát, xoay người đi vào thư phòng của phụ thân, sách trong phòng không có nhiều trên bàn có để mầy quyển sách kể truyện, trên bàn văn phòng tứ bảo đều đầy đủ, so với người bình thường có nhỏ hơn một chút.
Những thứ này chính là do năm đó phụ thân muốn dạy cho hắn biết chữ đã đặt biệt làm. Hắn còn nhớ rất rõ, mỗi sáng sớm phụ thân đều ôm hắn, mở quyển sách ra kiên nhẫn dạy hắn đọc chữ.
Sau khi cả nhà bọn họ bị dẫn tới trang viên Lâm thị, phụ thân vì mẫu thân và hắn phải một mình đến phía sau núi bế quan, hơn nữa không có thời gian cùng hắn chơi đùa, viết chữ như trước nữa.
Một nhà ba người mỗi lần gặp mặt cũng vô cùng vội vã, phụ thân nói chờ ông Kết Anh rồi, cả nhà ba người lại có thể vui vẻ sinh hoạt như cũ, kết quả bọn họ chờ cho đến tận lúc nhận được tin phụ thân đã chết……
Nhà cũ bỗng nhiên xuất hiện, trong lòng Doãn Tử Chương vô cùng rối loạn, hắn không biết Đại trưởng lão nói “Hết thảy” là có ý gì, cũng không dám phỏng đoán , chỉ có thể lẳng lặng ngồi ở trong nhà, chờ đợi đáp án.
Tiếng bước chân mang theo tiết tấu đặc thù đi tới, nhịp tim của Doãn Tử Chương cũng đột nhiên tăng nhanh, hắn cảm giác được. Đây không phải là tiếng bước chân của Đại trưởng lão . . . . . . Vậy sẽ là ai? !
Hắn nắm chặt Huyễn Mị linh thạch rũ xuống bên hông, không nhịn được mà ngừng thở e sợ cho người đến sợ quá chạy mất.
Cửa gỗ trên hàng rào bị đẩy ra nhẹ nhàng sau đó khép lại, tiếng bước chân rất nhanh đi tới trước phòng. Cửa phòng được mở ra, một bóng ảnh cao lớn tuấn dật xuất hiện ở trước mặt Doãn Tử Chương.
Người đến dung mạo tương tư như Doãn Tử Chương, tuổi nhìn qua không đến bốn mươi. Tóc mai bạc trắng hai bên càng tô điểm thêm vài phần hương vị thành thục tang thương.
Trừ kia vệt tóc trắng này, đây chính là bộ dáng người phụ thân trong trí nhớ của Doãn Tử Chương.
Một câu” cha” định thốt lên. Nhưng cổ họng của Doãn Tử Chương bỗng nhiên lại giống như bị than lửa nhét vào, một chữ cũng không nói được, chỉ có thể mở to mắt nhìn người trước mặt.
Vui mừng, không tin, nghi ngờ, oán hận, hoang mang. . . . . . Mọi tư vị cùng nhau xông lên đầu, cho dù là người có tấm lòng kiên định, ý chí sắt đá như Doãn Tử Chương cũng cảm thấy khó mà tự kiềm chế .
Huyễn Mị linh thạch do Yêu Hồ đưa vô cùng lợi hại, trước lúc mở cửa Lâm Chấn Kim căn bản không có phát hiện trong phòng có người, hai cha con chợt đối mặt , nhất đứng yên tại chỗ quên mất nên phản ứng như thế nào.
Dù sao Lâm Chấn Kim so với Doãn Tử Chương vẫn lão luyện hơn một chút. Rất nhanh liền phục hồi tinh thần.
Nhi tử lại đột nhiên xuất hiện ở nơi này, không cần hỏi hắn cũng biết chính là kiệt tác của vị Nhị thúc kia
Ông còn chưa chuẩn bị đối mặt, giải thích với nhi tử như thế nào, nhưng việc đã đến nước này, cho dù hiện tại ông xoay người đi cũng đã muộn. Hơn nữa nếu lần này ông đi thì chỉ sợ Doãn Tử Chương sẽ hận ông tận xương.
“A Chương. . . . . .” Lâm Chấn Kim tiến lên hai bước, đầu ngón tay khẽ run, cố gắng khống chế xúc động muốn ôm máu mủ ruột thịt.
Doãn Tử Chương từ từ bình tĩnh trở lại, ánh mắt nhìn về Lâm Chấn Kim cũng dần dần trở nên băng lạnh, Từ khí tức cảm giác được trên người Lâm Chấn Kim thì ông chính là tu sĩ áo đen thần bí lúc trước đã từng gặp qua vài lần.
“Thì ra là người vẫn còn sống.” Từng lời nói của Doãn Tử Chương như những mũi tên bén nhọn lạnh lẽo đâm thẳng vào trái tim của Lâm Chấn Kim.
“Cha. . . . . .” Lâm Chấn Kim muốn giải thích, nhưng khi nghĩ đến những gì mẹ con Doãn Tử Chương phải trải qua thì ông cảm thấy tất cả lời giải thích đều là vô nghĩa.
“Mẫu thân đã chết. Nhận đủ mọi tra tấn sau đó tự vẫn mà chết ở ngay trước mặt con.” Doãn Tử Chương bình tĩnh nhìn Lâm Chấn Kim nói.
Nếu như không phải là vì người nam nhân này, hắn cùng với mẫu thân sẽ không phải tiến vào trang viên Lâm Thị, bị mọi người xem thường bắt nạt.
Nếu như không phải là vì người nam nhân này, hắn cùng với mẫu thân sẽ không bị đuổi giết, chạy trốn lưu lạc, bữa đói bữa no.
Nếu như không phải là vì người nam nhân này, mẹ ruột của hắn sẽ không phải chịu bị kẻ ác hành hạ đến chết, chôn xương nơi hoang dã.
Hắn vẫn cho là phụ thân bị người xấu làm hại đi trước một bước, cho nên mới không thể bảo vệ mẫu thân và hắn, không nghĩ tới bây giờ phụ thân lại hoàn hảo đường đường chính chính đứng ở trước mặt, còn tấn cấp thành tu sĩ Nguyên Anh, vậy mẫu thân hắn vì người nam nhân này mà phải gặp bao nhiên cực khổ thì được coi là gì ? !
Sắc mặt Lâm Chấn Kim trắng bệch, cả người run rẩy.
Ông âm thầm điều tra xác nhận chuyện năm đó chính là do Đại ca của mình phái người làm, mấy năm nay, những người chịu trách nhiệm đuổi giết vợ con của ông đều bị ông âm thầm thu thập.
Ông đã từng dùng sưu hồn thuật từ trong trí nhớ của mấy người kia biết được tình cảnh thê tử chết, giờ phút này lại nghe chính miệng Doãn Tử Chương nói ra một câu kia, càng cảm thấy lòng đau như cắt, hổ thẹn vô cùng.
Doãn Tử Chương chỉ cảm thấy một đám lửa bùng cháy trong ngực khiến cho hắn muốn nổ tung thành từng mảnh, hắn một khắc cũng không muốn chờ, càng không muốn nhìn Lâm Chấn Kim thêm một chút nào nữa, một tay đẩy ông ấy ra liền hướng ngoài cửa bước đi.
Nhà của hắn đã phá hủy, từ một khắc mẫu thân của hắn chết thảm, tất cả đều đã bị phá huỷ hoàn toàn. Thời điểm hắn cùng với mẫu thân đau khổ giãy giụa, phụ thân không đến, bây giờ bỗng dưng xuất hiện thì có ý nghĩa gì ? !
Mẫu thân hắn cũng không thể sống lại. . . . . .
Doãn Tử Chương mới vừa lao ra sân, bỗng nhiên một cỗ nhu lực lạnh như băng vọt tới, khiến cho cả người hắn dừng lại.
Đại trưởng lão đi tới trước mặt hắn trầm giọng nói: “Ngươi cứ như vậy mà đi?”
“Nếu không thì còn có thể như thế nào, chẳng lẽ các ngươi có thể mang mẫu thân ta trở lại? !” Hai mắt Doãn Tử Chương đỏ bừng nói.
Đại trưởng lão im lặng, lão không thích loại người luôn nhớ tình xưa nghĩa cũ, nhưng nghĩ giá trị của hai cha con đối với Lâm thị cùng với Chiêu Thái tông nên mới nhẫn nại nói: “Năm đó cha ngươi là bị Đại ca của hắn cùng Tam ca hợp lực tính toán, cấu kết với người ngoài phục kích trên đường thiếu chút nữa không còn tánh mạng. Bởi vì thương thế quá mức nghiêm trọng, sau khi được người cứu thì năm năm sau mới tỉnh lại, là Bổn hoàng âm thầm phái người tra được tung tích của hắn, tự mình đến đón mang về chữa trị, mới lưu lại được một mạng của hắn. Tại Chiêu Thái tông, biết được chuyện này cũng không quá năm người.”
Ngừng một chút lại nói: “Hồn bài của Chấn Kim bị đệ tử trông coi Thiên Hồn lâu cấm địa vô tình đánh vỡ . Khi đó gia gia ngươi, cũng chính là Đại ca của Bổn hoàng, tộc trưởng Lâm thị đã biết được tích tin tức Chấn Kim bị mưu hại trọng thương mất tích, ông sợ rằng thủ hạ của A Đại, A Tam sẽ đi trước ông ấy một bước tìm được Chấn Kim, liền lập tức nhân cơ hội tung ra tin tức, tuyên bố Chấn Kim đã chết, khiến cho A Đại và A Tam yên tâm. Chấn Kim vốn không phải là vứt bỏ mẹ con các ngươi, hắn cũng lực bất tòng tâm.”
Doãn Tử Chương nhớ lại biểu hiện ngày đó của mẫu thân, mặc dù bà kiên trì tin rằng trượng phu vẫn còn sống, nhưng không hề nói bất cứ cái gì ra bên ngoài, lại càng chưa từng yêu cầu người Lâm thị hỗ trợ tìm tung tích của phụ thân hắn, chứng minh rằng ông đã chết, bà nhất định đã đoán được là người Lâm thị hại trượng phu của bà.
Chẳng qua là không biết tại sao bà lại khẳng định phụ thân hắn chưa chết . . . . .
Thân phận của Đại trưởng lão như vậy không thể nào nói dối để lừa gạt hắn, nhưng ngay cả như vậy, Doãn Tử Chương vẫn khó mà quên được.
Mẫu thân chết thảm như vậy, một lời giải thích đơn giản cũng không thể nào xoá được mọi chuyện.