Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Nga Mỵ

Chương 480: Đan dược cấm kị

Tác giả: Nga Mi
Chọn tập

Trên đài Phần Bích Thấm lạnh giọng hỏi: “Các ngươi muốn tỷ thí luyện chế đan dược gì?”

“Huyết Phách đan.” Luyện Đan Sư áo đen nãy giờ vẫn luôn giữ im lặng, rốt cuộc lên tiếng, giọng nói mờ ảo, nửa nam nửa nữ, khiến người ta khó nắm bắt.

Phần Bích Thấm lần này thực sự hoảng sợ, trừng mắt nhìn tu sĩ áo đen, nói: “Ngươi xác định? Ngươi không muốn sống nữa sao?”

Huyết Phách đan chính là cấm kỵ đối với Luyện Đan Sư, là loại đan dược bát phẩm rất khó luyện chế, cái này không nói, quan trọng là … ở giai đoạn cuối cùng trong quá trình luyện chế, Luyện Đan Sư phải lấy máu huyết toàn thân hiến tế để luyện thành đan, nói trắng ra, là muốn tính mạng của Luyện Đan Sư.

Tương tự, hiệu dụng (hiệu lực và tác dụng) của loại đan dược này cũng rất nghịch thiên. Người nào ăn loại đan dược này vào, có thể trong nháy mắt nhận được một nửa tu vi, thậm chí một nửa thọ nguyên của Luyện Đan Sư, cho dù là trọng thương sắp chết, chỉ cần còn một hơi thở, là có thể dựa vào viên đan dược này cải tử hoàn sinh.

Mà tu sĩ bình thường ăn loại đan dược này, tu vi cũng sẽ lập tức tăng vọt.

Nhưng loại đan dược tương đương với lấy mạng đổi mạng như vậy, có Luyện Đan Sư nào vất vả lắm mới tu luyện được đến bát phẩm nguyện ý hi sinh chứ?

Cho nên hàng vạn hàng nghìn năm qua, số lần Huyết Phách đan xuất hiện so với mấy loại đan dược cửu phẩm như Đại Luân Hồi đan, ít hơn rất nhiều.

Luyện Đan Sư luyện chế xong đan dược này, cơ hội sống sót duy nhất chính là lập tức ăn Huyết phách đan vào. Nhưng mà, thứ nhất là chưa chắc đã kịp, thứ hai là thông qua Huyết Phách đan cũng chỉ nhận được một nửa tu vi cùng thọ nguyên ban đầu của bản thân, tương đương với đánh mất vô ích một nửa thọ nguyên cùng với tu vi, cho dù là chán sống, cũng không ai nguyện ý làm như vậy.

Mà mấu chốt là, để luyện thành Huyết Phách đan vô cùng khó khăn, cho dù là Phần Bích Thấm hay Đan Nhiễm, đều không nắm chắc bao nhiêu phần.

Tu sĩ áo đen đưa ra đề nghị luyện chế Huyết Phách đan, rõ ràng là ép bọn họ phải liều mạng. Cho dù có thắng cũng là thắng thảm, bị tổn thất mất một Luyện Đan Sư , thực lực của Đan tộc sẽ bị ảnh hưởng. Còn nếu thua, thì lại càng không phải nói, toàn bộ tộc nhân Đan tộc đều sẽ bị giam lại trong này.

Không chỉ Đan tộc bên này, ngay cả Diễm thị hoàng tộc cùng với tất cả Luyện Đan Sư lớn nhỏ khác đến đây xem và tham dự Đại hội, cũng bị đề nghị của tu sĩ áo đen dọa sợ.

Chẳng lẽ người nọ bị điên hay sao? !

Tu sĩ bình thương căn bản chưa từng nghe qua loại đan dược này, thì thầm to nhỏ với nhau để hỏi cho rõ ràng. Vẻ mặt cũng trở nên hết sức kinh ngạc, thầm nghĩ Diễm thị hoàng tộc vì khống chế Đan tộc, quả thật không từ bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào.

Đan Nhiễm rất nhanh lấy lại bình tĩnh, nói với Phần Bích Thấm, Trịnh Quyền: “Chúng ta đã không thể lựa chọn, vậy để cho lão phu đi đi, dù sao cái mạng già này của lão phu cũng chỉ là sống tạm cho qua ngày. Đã không còn triển vọng gì nữa.” Hắn đã gần hai nghìn tuổi rồi, thọ nguyên còn lại để đột phá cực hạn tiến vào Đại Thừa kỳ rất thấp. Ngược lại, hai người Phần Bích Thấm và Trịnh Quyền, đều còn rất trẻ, có bọn họ, tương lai và hi vọng của Đan tộc sẽ càng lớn hơn nữa.

Phần Bích Thấm lắc đầu nói: “Có đi cũng phải là ta đi, thuật luyện đan của ta mạnh hơn các ngươi. Hơn nữa, cho dù tu vi, thọ nguyên giảm một nửa, thì ảnh hưởng đối với ta cũng có hạn.” Nếu là ngày thường, nàng sẽ không nói chuyện thẳng thắn, ngạo mạn như vậy. Nhưng sự thật là thể xác này của nàng là Yêu Hồ thay nàng luyện chế lại một lần nữa. Luận tuổi tác, thì cũng chỉ được vài tuổi, cho dù nàng rơi xuống Kết Đan Kỳ, thọ nguyên giảm một nửa, thì vẫn còn thời gian hơn một ngàn năm để có thể từ từ trùng tu.

Trịnh Quyền cũng muốn tự động xin đi giết giặc. Nhưng hiện tại ông cố lắm mới miễn cưỡng luyện được đan dược bát phẩm, vạn nhất thất bại, tính mạng ông khó giữ là một chuyện, quan trọng là sẽ khiến cho người Đan tộc bị vây hãm trong thành Lăng Đan. Hậu quả như vậy, hắn không thể gánh chịu nổi.

“Đã thương lượng xong chưa?” Trong không trung lần nữa truyền đến giọng nói của Diễm Thí Thiên, mang theo mấy phần thờ ơ dửng dưng. Thứ hắn muốn xem không phải là mấy người ở chỗ này tranh nhau chịu chết. Hắn chỉ muốn bức Đan Hoàng lộ diện.

Những người này rất quan trọng với nàng, chỉ cần nàng tới Đan quốc, nhất định sẽ không ngồi yên nhìn bọn họ hy sinh như vậy.

Tiểu mỹ nhân của hắn trước giờ tính tình vẫn hay mềm lòng, lại sợ máu tanh. Cho dù năm đó khi ở trong hoàng cung, nàng cũng không nhẫn tâm nhìn các ma ma, cung nữ hầu hạ mình bị giết hại, tra tấn. Huống hồ là các tộc nhân quan trọng của nàng?

“Chưa xong! Ngươi gấp gáp muốn Luyện Đan Sư của Diễm thị nhất tộc sớm bỏ mạng đến vậy sao?” Phần Bích Thấm tức giận nói.

Diễm Thí Thiên cười hừ một tiếng: “Đan tộc chỉ còn dư lại hạng người ham sống sợ chết như các ngươi thôi sao?”

“So với Diễm tộc chỉ sinh ra những kẻ điên phát rồ như ngươi thì vẫn còn tốt hơn nhiều!” Một giọng nữ bỗng nhiên vang lên.

Dám to gan mắng chửi ở ngay trước mặt Diễm Thí Thiên, chán sống rồi sao?

Tất cả mọi người đều giật mình nhìn về phía phát ra tiếng nói. Trong một góc của tế đàn Thiên Hỏa, không biết từ lúc nào đã xuất hiện một thiếu nữ mặc áo trắng, váy xanh, không ai có thể dùng ngôn ngữ rõ ràng để miêu tả dung mạo của nàng, trong đầu chỉ lặp đi lặp lại hai chữ —— Tiên nữ.

Thiếu nữ kia chỉ là lẳng lặng đứng ở nơi đó, lại khiến cho người ta cảm thấy thiên địa tựa như được nàng chiếu sáng, cho dù là núi đá rừng cây tầm thường, cũng trở nên xinh đẹp thơ mộng giống như chốn Ngọc đài tiên cảnh (nơi ở của các vị thần tiên trong truyền thuyết).

Trên người nàng tản ra một loại hơi thở tinh thuần đặc biệt, mỗi lần liếc mắt nhìn là lại thấy tinh thần sảng khoái, vừa đối với nàng ái mộ mê say, lại không khỏi tự thẹn bản thân dơ bản.

Mọi người bị đã bị vẻ đẹp đủ để mê hoặc trời đất kia cướp mất hồn phách, nhất thời đều quên mất nàng vừa có hành vi uy mãnh khiêu khích Diễm Thí Thiên.

“Tiểu mỹ nhân của trẫm quả nhiên tới.” Diễm Thí Thiên hoàn toàn không quan tâm tới lời nói không chút khách khí kia của nàng. Đan Hoàng dường như đã trở nên xinh đẹp rực rỡ hơn trước rất nhiều, khiến cho hắn càng lúc càng bị hấp dẫn, mê say.

Chỉ cần bắt được nàng, hắn sẽ có rất nhiều thời gian để từ từ chơi đùa với nàng.

Chu Chu không để ý tới thái độ ngả ngớn của Diễm Thí Thiên, nói với người chủ trì ở trên đài: “Không phải muốn tỷ thí sao? Không cần nói nhảm, bắt đầu luôn đi.”

Luyện Đan Sư áo đen nhìn thấy Chu Chu xuất hiện, áo đen trên người có chút lay động, nàng đợi khoảnh khắc này đã từ rất lâu rồi, rốt cuộc nàng cũng đã đợi được!

“Không phải bảo ngươi đừng đến sao?!” Phần Bích Thấm giận tái mặt, Đan Nhiễm và Trịnh Quyền thấy Chu Chu xuất hiện, trong lòng đều cảm thấy lo lắng.

“Ta là người Đan tộc, hơn nữa thuật luyện đan của ta tốt hơn so với các ngươi.” Chu Chu bình tĩnh dõng dạc nói.

Phần Bích Thấm cứng họng, Đan Nhiễm lắc đầu nói: “Nhưng đây là Huyết Phách đan. . . . . .”

“Ta sẽ không có chuyện gì.” Chu Chu cười cười nói, trong tươi cười chưa đựng vẻ tự tin vô cùng.

Khi nghe tu sĩ áo đen đề xuất luyện chế Huyết Phách đan, nàng liền biết muốn bảo trụ được Phần Bích Thấm và Đan Nhiễm, thì nàng phải đích thân xuất thủ. Trên tay nàng có bốn loại Thiên Hỏa, đủ để triệt tiêu những ảnh hưởng xấu mà Huyết Phách đan mang lại.

Người ngoài luyện chế Huyết Phách đan cửu tử nhất sinh, còn nàng chỉ cần cẩn thận nắm chắc thì sẽ không có việc gì.

“Nàng. . . . . . Là tiểu thư Đan Hoàng?” Một Luyện Đan Sư thất phẩm trong Đan tộc ngập ngừng nói.

Hắn đã từng gặp qua Đan Hoàng, chỉ là không dám tin tiểu cô nương nhu nhược, tĩnh lặng kia thế nhưng lại thật sự xuất hiện trước mắt bọn họ một lần nữa. Bọn họ có nghe láng máng rằng Đan Hoàng đã bị thái tử bắt đi, sau lại được người Đan tộc liều chết cứu ra.

Nhiều năm trước, Thái thượng trưởng lão đã phi thăng đã tiên đoán, nàng sẽ mang đến hi vọng cùng huy hoàng cho Đan tộc, lời này được rất nhiều tu sĩ cao cấp của Đan tộc ghi tạc trong lòng, coi đó như là tôn chỉ. Nhưng chứng kiến Diễm Thí Thiên không ngừng trở nên cường đại, bọn họ đều cảm thấy hy vọng đang càng ngày càng xa vời.

Không ai nghĩ Đan Hoàng thật sự sẽ đến đây, thay mặt cho Đan tộc so tài cao thấp với Diễm thị nhất tộc. Thế nhưng, nàng thật sự đã đến!

Trên mặt mỗi người đều lộ ra vẻ kích động, Thánh nữ của bọn họ rốt cục đã xuất hiện. Nhưng kích động qua rồi, lại lập tức cảm thấy thấp thỏm không yên.

Trên đài Phần Bích Thấm lạnh giọng hỏi: “Các ngươi muốn tỷ thí luyện chế đan dược gì?”

“Huyết Phách đan.” Luyện Đan Sư áo đen nãy giờ vẫn luôn giữ im lặng, rốt cuộc lên tiếng, giọng nói mờ ảo, nửa nam nửa nữ, khiến người ta khó nắm bắt.

Phần Bích Thấm lần này thực sự hoảng sợ, trừng mắt nhìn tu sĩ áo đen, nói: “Ngươi xác định? Ngươi không muốn sống nữa sao?”

Huyết Phách đan chính là cấm kỵ đối với Luyện Đan Sư, là loại đan dược bát phẩm rất khó luyện chế, cái này không nói, quan trọng là … ở giai đoạn cuối cùng trong quá trình luyện chế, Luyện Đan Sư phải lấy máu huyết toàn thân hiến tế để luyện thành đan, nói trắng ra, là muốn tính mạng của Luyện Đan Sư.

Tương tự, hiệu dụng (hiệu lực và tác dụng) của loại đan dược này cũng rất nghịch thiên. Người nào ăn loại đan dược này vào, có thể trong nháy mắt nhận được một nửa tu vi, thậm chí một nửa thọ nguyên của Luyện Đan Sư, cho dù là trọng thương sắp chết, chỉ cần còn một hơi thở, là có thể dựa vào viên đan dược này cải tử hoàn sinh.

Mà tu sĩ bình thường ăn loại đan dược này, tu vi cũng sẽ lập tức tăng vọt.

Nhưng loại đan dược tương đương với lấy mạng đổi mạng như vậy, có Luyện Đan Sư nào vất vả lắm mới tu luyện được đến bát phẩm nguyện ý hi sinh chứ?

Cho nên hàng vạn hàng nghìn năm qua, số lần Huyết Phách đan xuất hiện so với mấy loại đan dược cửu phẩm như Đại Luân Hồi đan, ít hơn rất nhiều.

Luyện Đan Sư luyện chế xong đan dược này, cơ hội sống sót duy nhất chính là lập tức ăn Huyết phách đan vào. Nhưng mà, thứ nhất là chưa chắc đã kịp, thứ hai là thông qua Huyết Phách đan cũng chỉ nhận được một nửa tu vi cùng thọ nguyên ban đầu của bản thân, tương đương với đánh mất vô ích một nửa thọ nguyên cùng với tu vi, cho dù là chán sống, cũng không ai nguyện ý làm như vậy.

Mà mấu chốt là, để luyện thành Huyết Phách đan vô cùng khó khăn, cho dù là Phần Bích Thấm hay Đan Nhiễm, đều không nắm chắc bao nhiêu phần.

Tu sĩ áo đen đưa ra đề nghị luyện chế Huyết Phách đan, rõ ràng là ép bọn họ phải liều mạng. Cho dù có thắng cũng là thắng thảm, bị tổn thất mất một Luyện Đan Sư , thực lực của Đan tộc sẽ bị ảnh hưởng. Còn nếu thua, thì lại càng không phải nói, toàn bộ tộc nhân Đan tộc đều sẽ bị giam lại trong này.

Không chỉ Đan tộc bên này, ngay cả Diễm thị hoàng tộc cùng với tất cả Luyện Đan Sư lớn nhỏ khác đến đây xem và tham dự Đại hội, cũng bị đề nghị của tu sĩ áo đen dọa sợ.

Chẳng lẽ người nọ bị điên hay sao? !

Tu sĩ bình thương căn bản chưa từng nghe qua loại đan dược này, thì thầm to nhỏ với nhau để hỏi cho rõ ràng. Vẻ mặt cũng trở nên hết sức kinh ngạc, thầm nghĩ Diễm thị hoàng tộc vì khống chế Đan tộc, quả thật không từ bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào.

Đan Nhiễm rất nhanh lấy lại bình tĩnh, nói với Phần Bích Thấm, Trịnh Quyền: “Chúng ta đã không thể lựa chọn, vậy để cho lão phu đi đi, dù sao cái mạng già này của lão phu cũng chỉ là sống tạm cho qua ngày. Đã không còn triển vọng gì nữa.” Hắn đã gần hai nghìn tuổi rồi, thọ nguyên còn lại để đột phá cực hạn tiến vào Đại Thừa kỳ rất thấp. Ngược lại, hai người Phần Bích Thấm và Trịnh Quyền, đều còn rất trẻ, có bọn họ, tương lai và hi vọng của Đan tộc sẽ càng lớn hơn nữa.

Phần Bích Thấm lắc đầu nói: “Có đi cũng phải là ta đi, thuật luyện đan của ta mạnh hơn các ngươi. Hơn nữa, cho dù tu vi, thọ nguyên giảm một nửa, thì ảnh hưởng đối với ta cũng có hạn.” Nếu là ngày thường, nàng sẽ không nói chuyện thẳng thắn, ngạo mạn như vậy. Nhưng sự thật là thể xác này của nàng là Yêu Hồ thay nàng luyện chế lại một lần nữa. Luận tuổi tác, thì cũng chỉ được vài tuổi, cho dù nàng rơi xuống Kết Đan Kỳ, thọ nguyên giảm một nửa, thì vẫn còn thời gian hơn một ngàn năm để có thể từ từ trùng tu.

Trịnh Quyền cũng muốn tự động xin đi giết giặc. Nhưng hiện tại ông cố lắm mới miễn cưỡng luyện được đan dược bát phẩm, vạn nhất thất bại, tính mạng ông khó giữ là một chuyện, quan trọng là sẽ khiến cho người Đan tộc bị vây hãm trong thành Lăng Đan. Hậu quả như vậy, hắn không thể gánh chịu nổi.

“Đã thương lượng xong chưa?” Trong không trung lần nữa truyền đến giọng nói của Diễm Thí Thiên, mang theo mấy phần thờ ơ dửng dưng. Thứ hắn muốn xem không phải là mấy người ở chỗ này tranh nhau chịu chết. Hắn chỉ muốn bức Đan Hoàng lộ diện.

Những người này rất quan trọng với nàng, chỉ cần nàng tới Đan quốc, nhất định sẽ không ngồi yên nhìn bọn họ hy sinh như vậy.

Tiểu mỹ nhân của hắn trước giờ tính tình vẫn hay mềm lòng, lại sợ máu tanh. Cho dù năm đó khi ở trong hoàng cung, nàng cũng không nhẫn tâm nhìn các ma ma, cung nữ hầu hạ mình bị giết hại, tra tấn. Huống hồ là các tộc nhân quan trọng của nàng?

“Chưa xong! Ngươi gấp gáp muốn Luyện Đan Sư của Diễm thị nhất tộc sớm bỏ mạng đến vậy sao?” Phần Bích Thấm tức giận nói.

Diễm Thí Thiên cười hừ một tiếng: “Đan tộc chỉ còn dư lại hạng người ham sống sợ chết như các ngươi thôi sao?”

“So với Diễm tộc chỉ sinh ra những kẻ điên phát rồ như ngươi thì vẫn còn tốt hơn nhiều!” Một giọng nữ bỗng nhiên vang lên.

Dám to gan mắng chửi ở ngay trước mặt Diễm Thí Thiên, chán sống rồi sao?

Tất cả mọi người đều giật mình nhìn về phía phát ra tiếng nói. Trong một góc của tế đàn Thiên Hỏa, không biết từ lúc nào đã xuất hiện một thiếu nữ mặc áo trắng, váy xanh, không ai có thể dùng ngôn ngữ rõ ràng để miêu tả dung mạo của nàng, trong đầu chỉ lặp đi lặp lại hai chữ —— Tiên nữ.

Thiếu nữ kia chỉ là lẳng lặng đứng ở nơi đó, lại khiến cho người ta cảm thấy thiên địa tựa như được nàng chiếu sáng, cho dù là núi đá rừng cây tầm thường, cũng trở nên xinh đẹp thơ mộng giống như chốn Ngọc đài tiên cảnh (nơi ở của các vị thần tiên trong truyền thuyết).

Trên người nàng tản ra một loại hơi thở tinh thuần đặc biệt, mỗi lần liếc mắt nhìn là lại thấy tinh thần sảng khoái, vừa đối với nàng ái mộ mê say, lại không khỏi tự thẹn bản thân dơ bản.

Mọi người bị đã bị vẻ đẹp đủ để mê hoặc trời đất kia cướp mất hồn phách, nhất thời đều quên mất nàng vừa có hành vi uy mãnh khiêu khích Diễm Thí Thiên.

“Tiểu mỹ nhân của trẫm quả nhiên tới.” Diễm Thí Thiên hoàn toàn không quan tâm tới lời nói không chút khách khí kia của nàng. Đan Hoàng dường như đã trở nên xinh đẹp rực rỡ hơn trước rất nhiều, khiến cho hắn càng lúc càng bị hấp dẫn, mê say.

Chỉ cần bắt được nàng, hắn sẽ có rất nhiều thời gian để từ từ chơi đùa với nàng.

Chu Chu không để ý tới thái độ ngả ngớn của Diễm Thí Thiên, nói với người chủ trì ở trên đài: “Không phải muốn tỷ thí sao? Không cần nói nhảm, bắt đầu luôn đi.”

Luyện Đan Sư áo đen nhìn thấy Chu Chu xuất hiện, áo đen trên người có chút lay động, nàng đợi khoảnh khắc này đã từ rất lâu rồi, rốt cuộc nàng cũng đã đợi được!

“Không phải bảo ngươi đừng đến sao?!” Phần Bích Thấm giận tái mặt, Đan Nhiễm và Trịnh Quyền thấy Chu Chu xuất hiện, trong lòng đều cảm thấy lo lắng.

“Ta là người Đan tộc, hơn nữa thuật luyện đan của ta tốt hơn so với các ngươi.” Chu Chu bình tĩnh dõng dạc nói.

Phần Bích Thấm cứng họng, Đan Nhiễm lắc đầu nói: “Nhưng đây là Huyết Phách đan. . . . . .”

“Ta sẽ không có chuyện gì.” Chu Chu cười cười nói, trong tươi cười chưa đựng vẻ tự tin vô cùng.

Khi nghe tu sĩ áo đen đề xuất luyện chế Huyết Phách đan, nàng liền biết muốn bảo trụ được Phần Bích Thấm và Đan Nhiễm, thì nàng phải đích thân xuất thủ. Trên tay nàng có bốn loại Thiên Hỏa, đủ để triệt tiêu những ảnh hưởng xấu mà Huyết Phách đan mang lại.

Người ngoài luyện chế Huyết Phách đan cửu tử nhất sinh, còn nàng chỉ cần cẩn thận nắm chắc thì sẽ không có việc gì.

“Nàng. . . . . . Là tiểu thư Đan Hoàng?” Một Luyện Đan Sư thất phẩm trong Đan tộc ngập ngừng nói.

Hắn đã từng gặp qua Đan Hoàng, chỉ là không dám tin tiểu cô nương nhu nhược, tĩnh lặng kia thế nhưng lại thật sự xuất hiện trước mắt bọn họ một lần nữa. Bọn họ có nghe láng máng rằng Đan Hoàng đã bị thái tử bắt đi, sau lại được người Đan tộc liều chết cứu ra.

Nhiều năm trước, Thái thượng trưởng lão đã phi thăng đã tiên đoán, nàng sẽ mang đến hi vọng cùng huy hoàng cho Đan tộc, lời này được rất nhiều tu sĩ cao cấp của Đan tộc ghi tạc trong lòng, coi đó như là tôn chỉ. Nhưng chứng kiến Diễm Thí Thiên không ngừng trở nên cường đại, bọn họ đều cảm thấy hy vọng đang càng ngày càng xa vời.

Không ai nghĩ Đan Hoàng thật sự sẽ đến đây, thay mặt cho Đan tộc so tài cao thấp với Diễm thị nhất tộc. Thế nhưng, nàng thật sự đã đến!

Trên mặt mỗi người đều lộ ra vẻ kích động, Thánh nữ của bọn họ rốt cục đã xuất hiện. Nhưng kích động qua rồi, lại lập tức cảm thấy thấp thỏm không yên.

Chọn tập
Bình luận