“Thiếu cái gì?” Ngay cả Đan Nghê cũng cảm thấy tò mò, chuyện này Trịnh Quyền cũng chưa hề nhắc đến với nàng.
“Còn thiếu Phần Tâm Tiên Hồn Đỉnh.” Trịnh Quyền nhẹ nhàng nói ra một câu.
Phần Tâm Tiên Hồn Đỉnh? Là chiếc bảo đỉnh được chế từ vàng ròng xung quanh gắn đầy bảo thạch mĩ lệ nồng nặc mùi nhà giàu mới nổi mà Chu Chu lấy được từ trong bảo khố của Trịnh Quyền từ mấy năm trước đó sao?
Doãn Tử Chương đã thấy Tiểu Trư phóng hỏa chiếc bảo đỉnh kia không chỉ một lần, nếu đổi lại là chiếc bảo đỉnh bằng vàng ròng khác, thì cho dù thân mình của cái đỉnh đó có dầy hơn nữa thì đã sớm bị nấu chảy rồi, nhưng cái bảo đỉnh này lại không bị hủy hoại chút nào, thậm chí vẫn lạnh băng như cũ.
Quả đúng là không coi Thiên Hỏa ra cái gì! Chỉ nhìn vào điểm này là đủ biết, bảo đỉnh này không hề đơn giản.
Nhưng hắn vẫn không biết bảo đỉnh này có thể dùng vào việc gì được, Chu Chu từng nói với hắn, nàng nghi ngờ bảo đỉnh này là một bảo vật được truyền lại của cố lão Đan tộc, nhưng mà nàng cũng không dám khẳng định chắc chắn.
“Phần Tâm Tiên Hồn Đỉnh đúng là đồ dùng để cúng tế Thiên Hỏa trong truyền thuyết sao?” Chu Chu lấy ra một chiếc đỉnh nhỏ lấp lánh ánh vàng từ trong vòng tay ra đặt lên bàn.
Đan Nghê nhìn chiếc Phần Tâm Tiên Hồn Đỉnh trong chốc lát, vẻ mặt càng nghiêm trọng.
Thạch Ánh Lục cũng đi qua quan sát cẩn thận, nàng say mê thuật luyện khí, nghe Chu Chu nói đây là đồ dùng để cúng tế Thiên Hỏa gì đó, tất nhiên là muốn học tập một phen.
Nhưng mà nhìn thế nào thì cũng chỉ thấy cái đỉnh kia là một pháp khí hạ phẩm a. . . . . . Nếu như không phải là nàng cũng từng nhìn thấy cái bảo đỉnh này có thể dễ dàng chống đỡ được Thiên Hỏa do Tiểu Trư phun ra, thì căn bản là nàng cũng không phát hiện ra nó có điểm gì đặc biệt.
“Ơ?” Thạch Ánh Lục chợt nhớ tới cái gì đó, nhìn kỹ lại bảo đỉnh vào những thứ phía trên bảo đỉnh một lần.
“Sao vậy?” Cơ U Cốc hỏi.
Thạch Ánh Lục ngẩng đầu lên nói với Đan Nghê: “Đây không phải là vàng và bảo thạch bình thường, đây là “Chân Hỏa Nam Li Kim” và “Tế Thiên Cửu Bảo” trong truyền thuyết đúng không? Điều kiện tiên quyết để nó trở thành đồ cúng tế thiên hỏa chính là phải nấu chảy hoàn toàn cái đỉnh này, để cho Chân Hỏa Nam Li Kim và Tế Thiên Cửu Bảo nấu chảy thành một thể. Hóa hình một lần nữa!”
Đan Nghê có chút tán thưởng gật đầu nói: “Không sai. Chính là như thế. Đan Đỉnh, cái Phần Tâm Tiên Hồn Đỉnh này làm sao chàng lại có được? Chàng dấu diếm ta cũng thật là khổ!”
Trịnh Quyền cười có chút lúng túng, vuốt vuốt chòm râu dài ho khan hai tiếng, hàm hồ nói: “Hơn mười năm trước ta tình cờ chữa khỏi bệnh cho một người phàm, nàng ta kiên quyết muốn tặng chiếc đỉnh này cho ta để báo đáp, nói là vật tổ truyền của nhà nàng. Ta không thể cự tuyệt đành nhận lấy. Sau đó ta lại tình cờ phát hiện ra nó có chút kỳ lạ, Kim Đan Chân Hỏa của ta mà lại không thể nấu chảy được nó. Ta nhớ đến trong bản viết tay do tổ tông nhà ta truyền xuống có nói đến đồ cúng tế Thiên Hỏa trong truyền thuyết, lại thêm chuyện Huyền Cung phía dưới Đan Thần điện, cho nên bắt đầu nghi ngờ lai lịch của nó.”
“Ta dùng rất nhiều phương pháp thử vô số lần, nắm chắc được bảy tám phần thứ đồ dùng để cúng tế Thiên Hỏa còn thiếu của Huyền Cung dưới lòng đất kia chính là cái Phần Tâm Tiên Hồn Đỉnh này. Lúc ấy ta cực kỳ hận Đan tộc, nghĩ đến mấy vị trưởng lão trong tộc vẫn muốn để cho Chu Chu trở thành chủ nhân của Huyền Cung, thiếu thứ đồ cúng tế thiên hỏa này, thì bất luận kẻ nào cũng không thể trở thành chủ nhân chân chính của Huyền Cung được, cho nên đã lưu lại ký hiệu trên thân đỉnh, che dấu nó trong dáng vẻ của pháp khí hạ phẩm.”
Đan Nghê hung hăng trừng mắt liếc nhìn ông một cái, con người này cái gì cũng tốt, chỉ là chuyên rúc vào sừng trâu, vừa cố chấp lại mang thù, nhưng mà hôm nay ông đã tự mình thẳng thắn nói ra trước mặt mình và đám Chu Chu, có nghĩa là đã thật sự bỏ qua được khúc mắc.
Nghĩ tới đây, nàng không khỏi cao hứng thay ông, rất nhanh liền chuyển giận thành vui nói: “Chúc mừng chàng.” Chúc mừng chàng có thể thật lòng buông bỏ, vượt qua tâm ma.
Trịnh Quyền hiểu tâm ý của nàng, mỉm cười, len lén nắm chặt lấy tay nàng.
Hình ảnh hai người nồng tình ý mật nắm tay nhau, bị Đề Thiện Thượng nói một cái không đúng lúc phá vỡ mất: “Cái “người” thế tục quen Nhị sư phụ có phải là Đệ nhất hoa khôi Xương quốc trong truyền thuyết đúng không?”
Tám con con mắt của nhóm bốn sư đệ sư muội Chu Chu đồng loạt hung dữ nhìn về phái hắn. . . . . . . Tự vạch áo cho người xem lưng chính là đùng để nói loại người này mà!
Nụ cười nhu tình mật ý bên miệng Đan Nghê nhanh chóng biến thành nụ cười u ám hung dữ, Trịnh Quyền chột dạ nhìn xung quanh làm bộ như không nghe thấy.
Đề Thiện Thượng cũng tự giật mình biết mình nói sai. Trong lúc vô tình hắn đã làm lộ ra quá khứ của Trịnh Quyền, nhưng mà hắn cũng không nói dối, chuyện này trong phái Thánh Trí cũng không phải chỉ một mình hắn từng nghe nói đến, hắn cũng không tin mấy người này không biết!
Chu Chu rốt cục hiểu ra, ngày đó Phù Quy có nhắc đến lai lịch cái bảo đỉnh này với nàng, giọng điệu nhắc tới “người” tặng bảo đỉnh này lại quái dị như vậy, thì ra là có liên quan đến một đoạn phong lưu của sư phụ.
Đan Nghê cũng bừng tỉnh đại ngộ tại sao Trịnh Quyền không nhắc tới cái bảo đỉnh này trước mặt mình. Lai lịch của vật này rất có vấn đề! Nếu như không phải là có quan hệ đến Chu Chu và đại sự tồn vong của Đan tộc, thì chỉ sợ Trịnh Quyền sẽ tiếp tục lựa chọn để chuyện về chiếc bảo đỉnh này rơi vào trong quên lãng.
Cuộc thảo luận nghiêm túc lúc đầu vì chuyện này mà không khí trở nên có chút mập mờ cổ quái.
Trịnh Quyền ho khan vài cái cố gắng đưa cuộc nói chuyện từ hướng nguy hiểm trở về mục đích chính: “Lúc trước Chu Chu ngàn chọn vạn tuyển trong khố phòng được cái Phần Tâm Tiên Hồn Đỉnh này, ta liền cảm thấy tất cả có lẽ là ý trời.”
Chu Chu cố gắng phối hợp nói tiếp: “Nhưng mà Tiểu Trư cũng đã phun lửa lên nó nhiều năm rồi, nó cũng không bất kỳ phản ứng nào, thậm chí ngay cả bổn nguyên hỏa dung hợp ba loại Thiên Hỏa cũng thử qua rồi, vẫn không có chút hiệu quả nào. Phải làm như thế nào mới có thể làm cho nó bị đun chảy hoàn toàn đây?”
Đan Nghê cũng không phải là nữ tử thế tục thích so đo chuyện cũ rồi ăn giấm chua, lửa giận nhanh đến cũng nhanh đi, năm đó Trịnh Quyền có quan hệ với vị hoa khôi kia cũng là bất đắc dĩ, chính ông cũng không để trong lòng, nàng cần gì phải để ý đến chuyện xưa, vô duyên vô cớ làm mình khó chịu?
Cho nên nàng tạm thời bỏ qua cho đề tài đào hoa này, trả lời Chu Chu: “Cái bảo đỉnh này nếu là đồ dùng để cúng tế thiên hòa, thì muốn đun chảy nó hoàn toàn, chỉ dùng dương hỏa trong Thiên Hỏa thì chỉ sợ là còn chưa được.”
Trịnh Quyền thấy Đan Nghê không truy cứu, thở phào nhẹ nhõm, Đan Nghê có biết chuyện trước kia của ông, nhưng cho tới giờ nàng vẫn chưa từng chủ động hỏi đến, hôm nay đột nhiên bị người khác vạch trần trước mặt, mặc dù ông lúng túng chột dạ, nhưng ông cũng có lòng tin Đan Nghê sẽ không thật sự so đo.
“Trên bản viết tay của tổ tông nhà ta có viết, muốn đốt chảy hoàn toàn Phần Tâm Tiên Hồn Đỉnh, cần ít nhất một loại dương hỏa và một loại âm hỏa. Chỉ dương hỏa hoặc âm hỏa đều không thể làm gì được nó. Ta bảo Tiểu Trư phun lửa vào nó, chính là để cho nó quen với Chu Chu, tương lai nếu Chu Chu có cơ hội mang nó đến Huyền Cung dưới đất, thì để cho Huyền Cung nhận chủ cũng dễ dàng hơn một chút.” Trịnh Quyền giải thích.
Lúc trước ông căn bản không ngờ đến Diễm Thí Thiên lại có thể trong hai trăm năm ngắn ngủi có thể thu hết bốn loại âm hỏa vào trong tay, cho dù Chu Chu nhận được nhiều loại Thiên Hỏa hơn nữa cũng không thể nào dùng được thứ đồ cúng tế Thiên Hỏa này.
Dĩ nhiên, thiếu đi thứ đồ cúng tế thiên hỏa này, Diễm Thí Thiên cũng không thể trở thành chủ nhân Huyền Cung thực sự, hiện giờ cùng lắm là hắn có thể làm cho khí hồn của Huyền Cung nhận hắn làm chủ, muốn vận dụng được uy lực của thần khí này, nhất định phải có được cái Phần Tâm Tiên Hồn Đỉnh này.
Trên mặt Cơ U Cốc lộ ra vẻ trầm tư, chậm rãi nói: “Diễm Thí Thiên chắc chắn là có hứng thú với cái bảo đỉnh này, chỉ là không biết hắn hiểu được bao nhiêu về sự ảo diệu của chiếc bảo đỉnh này. . . . . . . Chúng ta muốn Hư Không Toại Hỏa, có thể ra tay từ chiếc bảo đỉnh này.”
“Thiếu cái gì?” Ngay cả Đan Nghê cũng cảm thấy tò mò, chuyện này Trịnh Quyền cũng chưa hề nhắc đến với nàng.
“Còn thiếu Phần Tâm Tiên Hồn Đỉnh.” Trịnh Quyền nhẹ nhàng nói ra một câu.
Phần Tâm Tiên Hồn Đỉnh? Là chiếc bảo đỉnh được chế từ vàng ròng xung quanh gắn đầy bảo thạch mĩ lệ nồng nặc mùi nhà giàu mới nổi mà Chu Chu lấy được từ trong bảo khố của Trịnh Quyền từ mấy năm trước đó sao?
Doãn Tử Chương đã thấy Tiểu Trư phóng hỏa chiếc bảo đỉnh kia không chỉ một lần, nếu đổi lại là chiếc bảo đỉnh bằng vàng ròng khác, thì cho dù thân mình của cái đỉnh đó có dầy hơn nữa thì đã sớm bị nấu chảy rồi, nhưng cái bảo đỉnh này lại không bị hủy hoại chút nào, thậm chí vẫn lạnh băng như cũ.
Quả đúng là không coi Thiên Hỏa ra cái gì! Chỉ nhìn vào điểm này là đủ biết, bảo đỉnh này không hề đơn giản.
Nhưng hắn vẫn không biết bảo đỉnh này có thể dùng vào việc gì được, Chu Chu từng nói với hắn, nàng nghi ngờ bảo đỉnh này là một bảo vật được truyền lại của cố lão Đan tộc, nhưng mà nàng cũng không dám khẳng định chắc chắn.
“Phần Tâm Tiên Hồn Đỉnh đúng là đồ dùng để cúng tế Thiên Hỏa trong truyền thuyết sao?” Chu Chu lấy ra một chiếc đỉnh nhỏ lấp lánh ánh vàng từ trong vòng tay ra đặt lên bàn.
Đan Nghê nhìn chiếc Phần Tâm Tiên Hồn Đỉnh trong chốc lát, vẻ mặt càng nghiêm trọng.
Thạch Ánh Lục cũng đi qua quan sát cẩn thận, nàng say mê thuật luyện khí, nghe Chu Chu nói đây là đồ dùng để cúng tế Thiên Hỏa gì đó, tất nhiên là muốn học tập một phen.
Nhưng mà nhìn thế nào thì cũng chỉ thấy cái đỉnh kia là một pháp khí hạ phẩm a. . . . . . Nếu như không phải là nàng cũng từng nhìn thấy cái bảo đỉnh này có thể dễ dàng chống đỡ được Thiên Hỏa do Tiểu Trư phun ra, thì căn bản là nàng cũng không phát hiện ra nó có điểm gì đặc biệt.
“Ơ?” Thạch Ánh Lục chợt nhớ tới cái gì đó, nhìn kỹ lại bảo đỉnh vào những thứ phía trên bảo đỉnh một lần.
“Sao vậy?” Cơ U Cốc hỏi.
Thạch Ánh Lục ngẩng đầu lên nói với Đan Nghê: “Đây không phải là vàng và bảo thạch bình thường, đây là “Chân Hỏa Nam Li Kim” và “Tế Thiên Cửu Bảo” trong truyền thuyết đúng không? Điều kiện tiên quyết để nó trở thành đồ cúng tế thiên hỏa chính là phải nấu chảy hoàn toàn cái đỉnh này, để cho Chân Hỏa Nam Li Kim và Tế Thiên Cửu Bảo nấu chảy thành một thể. Hóa hình một lần nữa!”
Đan Nghê có chút tán thưởng gật đầu nói: “Không sai. Chính là như thế. Đan Đỉnh, cái Phần Tâm Tiên Hồn Đỉnh này làm sao chàng lại có được? Chàng dấu diếm ta cũng thật là khổ!”
Trịnh Quyền cười có chút lúng túng, vuốt vuốt chòm râu dài ho khan hai tiếng, hàm hồ nói: “Hơn mười năm trước ta tình cờ chữa khỏi bệnh cho một người phàm, nàng ta kiên quyết muốn tặng chiếc đỉnh này cho ta để báo đáp, nói là vật tổ truyền của nhà nàng. Ta không thể cự tuyệt đành nhận lấy. Sau đó ta lại tình cờ phát hiện ra nó có chút kỳ lạ, Kim Đan Chân Hỏa của ta mà lại không thể nấu chảy được nó. Ta nhớ đến trong bản viết tay do tổ tông nhà ta truyền xuống có nói đến đồ cúng tế Thiên Hỏa trong truyền thuyết, lại thêm chuyện Huyền Cung phía dưới Đan Thần điện, cho nên bắt đầu nghi ngờ lai lịch của nó.”
“Ta dùng rất nhiều phương pháp thử vô số lần, nắm chắc được bảy tám phần thứ đồ dùng để cúng tế Thiên Hỏa còn thiếu của Huyền Cung dưới lòng đất kia chính là cái Phần Tâm Tiên Hồn Đỉnh này. Lúc ấy ta cực kỳ hận Đan tộc, nghĩ đến mấy vị trưởng lão trong tộc vẫn muốn để cho Chu Chu trở thành chủ nhân của Huyền Cung, thiếu thứ đồ cúng tế thiên hỏa này, thì bất luận kẻ nào cũng không thể trở thành chủ nhân chân chính của Huyền Cung được, cho nên đã lưu lại ký hiệu trên thân đỉnh, che dấu nó trong dáng vẻ của pháp khí hạ phẩm.”
Đan Nghê hung hăng trừng mắt liếc nhìn ông một cái, con người này cái gì cũng tốt, chỉ là chuyên rúc vào sừng trâu, vừa cố chấp lại mang thù, nhưng mà hôm nay ông đã tự mình thẳng thắn nói ra trước mặt mình và đám Chu Chu, có nghĩa là đã thật sự bỏ qua được khúc mắc.
Nghĩ tới đây, nàng không khỏi cao hứng thay ông, rất nhanh liền chuyển giận thành vui nói: “Chúc mừng chàng.” Chúc mừng chàng có thể thật lòng buông bỏ, vượt qua tâm ma.
Trịnh Quyền hiểu tâm ý của nàng, mỉm cười, len lén nắm chặt lấy tay nàng.
Hình ảnh hai người nồng tình ý mật nắm tay nhau, bị Đề Thiện Thượng nói một cái không đúng lúc phá vỡ mất: “Cái “người” thế tục quen Nhị sư phụ có phải là Đệ nhất hoa khôi Xương quốc trong truyền thuyết đúng không?”
Tám con con mắt của nhóm bốn sư đệ sư muội Chu Chu đồng loạt hung dữ nhìn về phái hắn. . . . . . . Tự vạch áo cho người xem lưng chính là đùng để nói loại người này mà!
Nụ cười nhu tình mật ý bên miệng Đan Nghê nhanh chóng biến thành nụ cười u ám hung dữ, Trịnh Quyền chột dạ nhìn xung quanh làm bộ như không nghe thấy.
Đề Thiện Thượng cũng tự giật mình biết mình nói sai. Trong lúc vô tình hắn đã làm lộ ra quá khứ của Trịnh Quyền, nhưng mà hắn cũng không nói dối, chuyện này trong phái Thánh Trí cũng không phải chỉ một mình hắn từng nghe nói đến, hắn cũng không tin mấy người này không biết!
Chu Chu rốt cục hiểu ra, ngày đó Phù Quy có nhắc đến lai lịch cái bảo đỉnh này với nàng, giọng điệu nhắc tới “người” tặng bảo đỉnh này lại quái dị như vậy, thì ra là có liên quan đến một đoạn phong lưu của sư phụ.
Đan Nghê cũng bừng tỉnh đại ngộ tại sao Trịnh Quyền không nhắc tới cái bảo đỉnh này trước mặt mình. Lai lịch của vật này rất có vấn đề! Nếu như không phải là có quan hệ đến Chu Chu và đại sự tồn vong của Đan tộc, thì chỉ sợ Trịnh Quyền sẽ tiếp tục lựa chọn để chuyện về chiếc bảo đỉnh này rơi vào trong quên lãng.
Cuộc thảo luận nghiêm túc lúc đầu vì chuyện này mà không khí trở nên có chút mập mờ cổ quái.
Trịnh Quyền ho khan vài cái cố gắng đưa cuộc nói chuyện từ hướng nguy hiểm trở về mục đích chính: “Lúc trước Chu Chu ngàn chọn vạn tuyển trong khố phòng được cái Phần Tâm Tiên Hồn Đỉnh này, ta liền cảm thấy tất cả có lẽ là ý trời.”
Chu Chu cố gắng phối hợp nói tiếp: “Nhưng mà Tiểu Trư cũng đã phun lửa lên nó nhiều năm rồi, nó cũng không bất kỳ phản ứng nào, thậm chí ngay cả bổn nguyên hỏa dung hợp ba loại Thiên Hỏa cũng thử qua rồi, vẫn không có chút hiệu quả nào. Phải làm như thế nào mới có thể làm cho nó bị đun chảy hoàn toàn đây?”
Đan Nghê cũng không phải là nữ tử thế tục thích so đo chuyện cũ rồi ăn giấm chua, lửa giận nhanh đến cũng nhanh đi, năm đó Trịnh Quyền có quan hệ với vị hoa khôi kia cũng là bất đắc dĩ, chính ông cũng không để trong lòng, nàng cần gì phải để ý đến chuyện xưa, vô duyên vô cớ làm mình khó chịu?
Cho nên nàng tạm thời bỏ qua cho đề tài đào hoa này, trả lời Chu Chu: “Cái bảo đỉnh này nếu là đồ dùng để cúng tế thiên hòa, thì muốn đun chảy nó hoàn toàn, chỉ dùng dương hỏa trong Thiên Hỏa thì chỉ sợ là còn chưa được.”
Trịnh Quyền thấy Đan Nghê không truy cứu, thở phào nhẹ nhõm, Đan Nghê có biết chuyện trước kia của ông, nhưng cho tới giờ nàng vẫn chưa từng chủ động hỏi đến, hôm nay đột nhiên bị người khác vạch trần trước mặt, mặc dù ông lúng túng chột dạ, nhưng ông cũng có lòng tin Đan Nghê sẽ không thật sự so đo.
“Trên bản viết tay của tổ tông nhà ta có viết, muốn đốt chảy hoàn toàn Phần Tâm Tiên Hồn Đỉnh, cần ít nhất một loại dương hỏa và một loại âm hỏa. Chỉ dương hỏa hoặc âm hỏa đều không thể làm gì được nó. Ta bảo Tiểu Trư phun lửa vào nó, chính là để cho nó quen với Chu Chu, tương lai nếu Chu Chu có cơ hội mang nó đến Huyền Cung dưới đất, thì để cho Huyền Cung nhận chủ cũng dễ dàng hơn một chút.” Trịnh Quyền giải thích.
Lúc trước ông căn bản không ngờ đến Diễm Thí Thiên lại có thể trong hai trăm năm ngắn ngủi có thể thu hết bốn loại âm hỏa vào trong tay, cho dù Chu Chu nhận được nhiều loại Thiên Hỏa hơn nữa cũng không thể nào dùng được thứ đồ cúng tế Thiên Hỏa này.
Dĩ nhiên, thiếu đi thứ đồ cúng tế thiên hỏa này, Diễm Thí Thiên cũng không thể trở thành chủ nhân Huyền Cung thực sự, hiện giờ cùng lắm là hắn có thể làm cho khí hồn của Huyền Cung nhận hắn làm chủ, muốn vận dụng được uy lực của thần khí này, nhất định phải có được cái Phần Tâm Tiên Hồn Đỉnh này.
Trên mặt Cơ U Cốc lộ ra vẻ trầm tư, chậm rãi nói: “Diễm Thí Thiên chắc chắn là có hứng thú với cái bảo đỉnh này, chỉ là không biết hắn hiểu được bao nhiêu về sự ảo diệu của chiếc bảo đỉnh này. . . . . . . Chúng ta muốn Hư Không Toại Hỏa, có thể ra tay từ chiếc bảo đỉnh này.”