Trong tháp Vũ, Thần Doãn Tử Chương đang nện bước khó khăn, chậm rãi đi về phía cầu thang thông lên tầng thứ năm.
Trên sàn tầng thứ tư lục tục xuất hiện gần mười tu sĩ Kết Đan hậu kỳ, chỉ có Đề Thiện Thượng là cảnh giới Kết Đan sơ kỳ đại viên mãn, người người nhìn Doãn Tử Chương, một tu sĩ Kết Đan trung kỳ trẻ tuổi vẫn còn dư lực đi lên, nét mặt đều như gặp quỷ.
Nhưng rất nhanh bọn họ đã thu liễm tâm thần nhắm mắt lại ngồi xếp bằng trên mặt đất, không xem động tĩnh của Doãn Tử Chương nữa, hiện tại bọn họ cố gắng ngồi vững đều vô cùng khó khăn, thật vất vả đi tới một bước này muốn nhân cơ hội có thêm chút truyền thừa có lợi, ở đâu còn có tâm tình đi xem người khác như thế nào?
Cũng có hai người nóng lòng muốn thử đi lên giống Doãn Tử Chương, kết quả đều thất bại, một người duy nhất nửa đi nửa bò đến gần cầu thang, bò lên hai bậc, cuối cùng buồn bực thốt ra một tiếng lăn xuống từ trên cầu thang.
Doãn Tử Chương quay đầu lại nhìn Đề Thiện Thượng một cái, xác định hắn không có việc gì, liền cắn chặt hàm răng cố gắng đi về phía tầng thứ năm.
Một bậc, hai bậc, ba bậc. . . . . . Dưới chân như nặng ngàn cân, mỗi lần nhấc chân đều như hao hết sức lực toàn thân, áp lực cực lớn từ bốn phương tám hướng vọt tới, Doãn Tử Chương phảng phất nghe thấy xương cốt toàn thân mình dưới sức ép nơi này không ngừng phát ra gào thét thống khổ.
Không khí trong lồng ngực cũng bị ép đến không còn, mặc dù tu vi của hắn là Kết Đan Kỳ cộng thêm thân thể là pháp thân cường kiện tiếp cận tu sĩ Nguyên Anh, mặc dù không cách nào hô hấp cũng không ảnh hưởng gì, nhưng loại cảm giác toàn thân cao thấp bị ép đến cực hạn này quá mức khó chịu.
Doãn Tử Chương cũng biết lấy tu vi của mình, hiện tại tuyệt không thể bò đến tầng tám, nhưng tầng thứ năm này, bất kể như thế nào hắn cũng muốn thử một lần. Thời gian của hắn không nhiều lắm, hắn phải mau chóng vượt xa kẻ địch của hắn và Chu Chu.
Hắn đã đáp ứng Chu Chu sẽ gánh chịu tất cả vì nàng, thì chưa bao giờ nghĩ đến từ bỏ hoặc lui về phía sau. Hắn chỉ có thể không ngừng tiến lên phía trước.
Lại bước ra nửa bước, hắn dần dần quên mất tất cả bên cạnh, chỉ biết tập trung nhấc chân cất bước hướng về phía trước.
Từng giây từng phút trôi qua dài đằng đẵng, vô cùng dày vò.
Trên cầu thang Doãn Tử Chương đi qua từng giọt từng giọt, tất cả đều là mồ hôi của hắn. Cả người giống như mới được vớt lên từ trong nước. Mồ hôi trên mặt hắn chảy thành dòng rồi theo tóc mai rơi xuống đất.
Tiếng tim đập, tiếng mồ hôi thành tiếng vang duy nhất trong trời đất trống vắng này.
Một bước, một bước, lại một bước. . . . . . Cầu thang dưới chân rốt cuộc đã tới cuối.
Doãn Tử Chương cố gắng giương mắt nhìn, hắn đã bước lên sàn gác tầng thứ năm của tòa tháp đá. Nơi này nhìn qua không khác tầng thứ tư, chỉ có một gã áo đen ngồi ngay ngắn ở giữa.
Người này đúng là tu sĩ Nguyên Anh thần bí không rõ thân phận hắn đã gặp trên đường hai lần trước khi đi quần đảo Đông Hải Tiên Vân tham gia Đại hội đấu pháp.
” Quả nhiên ngươi đã tới.” Người nọ mở mắt nhìn Doãn Tử Chương nói, gương mặt bình thường bởi vì một đôi mắt này thêm vài phần ôn hòa ấm áp.
Doãn Tử Chương từ đầu tới cuối cùng chưa từng cảm giác được địch ý trên người này, hơn nữa không hiểu sao có một loại cảm giác hết sức thân cận, cho dù cho tới bây giờ hắn phòng bị rất lạnh lùng với người khác, cũng không cách nào sinh ra ác cảm hoài nghi đối với tu sĩ áo đen thần bí này.
“Ngươi, Lâm thị. . . . . .” Doãn Tử Chương khó khăn mở miệng nói, áp lực tầng năm lợi hại hơn nhiều so với trên cầu thang. Mấy chữ này của hắn cơ hồ là nặn ra từ trong kẽ răng.
Người áo đen than nhẹ một tiếng nói: “Ta biết ngươi muốn hỏi cái gì, nhưng bây giờ đối với ngươi mà nói quan trọng hơn là nắm chắc thời gian tu luyện.”
Doãn Tử Chương trầm mặc không nói, ánh mắt dời về phía cầu thang đi thông lên tầng sáu, dường như đang do dự có nên lên tiếp hay không.
“Nếu như ngươi nhất định muốn cứng rắn chống chọi, hẳn là có thể tiến vào tầng sáu, nhưng ở đó chưa chắc đã có thứ ngươi cần. Tháp Vũ Thần này ngày sau ngươi còn nhiều cơ hội đi lên, không cần quá vội vàng, tu luyện tìm hiểu ở tầng này, có lợi với ngươi hơn.” Người chậm rãi đứng lên nói.
Tầng năm này thoạt nhìn cũng không tạo thành áp lực quá lớn đối với hắn, mặc dù hành động có chút chậm chạp đờ đẫn. Nhưng trên cơ bản còn có thể hoạt động tự nhiên.
Dựa theo tin tức Doãn Tử Chương lấy được lúc trước, người có thể đi vào tầng thứ năm thông thường là tu sĩ Nguyên Anh kỳ, người này chỉ có tu vi Nguyên Anh sơ kỳ, lại có thể ở tầng thứ năm duy trì ” trạng thái dễ dàng ” như vậy, lên tầng sáu hẳn là hoàn toàn không thành vấn đề , thậm chí đánh sâu vào tầng thứ bảy cũng không khó khăn.
Hắn lưu lại tầng thứ năm này là bởi vì nơi này có thứ đồ đặc biệt gì, hoặc là cố ý đợi mình? Doãn Tử Chương nhất thời có chút mê hoặc, nhưng có một điều người áo đen này nói đúng, bây giờ mà quan trọng nhất đối với hắn là nắm chặt thời gian tu luyện tìm hiểu, thời gian hắn có thể chống đỡ ở tầng thứ năm vô cùng có hạn.
Doãn Tử Chương bỏ qua nghi ngờ trong lòng, khoanh chân ngồi xuống ngay tại chỗ, giữ cho tâm thần thanh tĩnh, thong thả điều động chân nguyên trong cơ thể vận chuyển, đối kháng với áp lực khổng lồ bên trong thạch tháp này.
Nếu người áo đen kia muốn đối phó hắn thì hắn hoàn toàn không có sức ngăn cản, sống ở đâu thì theo phong tục ở đấy thôi.
Trên quảng trường dưới tháp Vũ Thần, vô số người nhìn thiết kỳ (quân cờ bằng sắt) có khắc tên Doãn Tử Chương một đường lên đến tầng thứ năm, tiếng than sợ hãi vang dội toàn trường.
Từ khi có tháp Vũ Thần tới nay, hầu như chưa từng nghe nói có tu sĩ Kết Đan có thể tiến vào tầng thứ năm, cho dù Doãn Tử Chương chỉ có thể dừng lại ở tầng năm trong chốc lát cũng nhất định là quán quân lần Tụ hội đăng tháp này.
Đệ tử tam đại tông môn thấy một màn như vậy cũng bội phục, thiên phú và thực lực của Doãn Tử Chương này thực sự nghịch thiên, đã hoàn toàn thoát khỏi phạm vi thiên tài bình thường.
So ra, Đề Thiện Thượng tiến vào tầng thứ tư có vẻ không đáng chú ý.
Cơ U Cốc, Thạch Ánh Lục cùng Bảo Pháp Hổ đều ở tầng thứ ba, vốn là bọn họ đem hết toàn lực chắc hẳn cũng có thể lên tới tầng thứ tư, nhưng ba người đều lựa chọn dừng lại ở tầng thứ ba tĩnh tu tìm hiểu.
Đang lúc mọi người trên quảng trường sợ hãi than liên tục, bỗng nhiên một quân thiết kỳ vốn dừng ở tầng thứ hai bắt đầu đi lên nhanh chóng, trên quân cờ có khắc tên “Thạch Thiên”, nhìn màu sắc quân cờ hẳn là một tán tu Trúc Cơ Kỳ.
Không ít người mở to mắt kêu lên quái dị, song càng khiến người khiếp sợ chính là, mục tiêu của thiết kỳ này cũng không phải là tầng thứ ba! Chỉ trong mấy hơi thở, hắn đã lướt qua tầng thứ ba hướng tới tầng thứ tư!
Hôm nay người Chiêu Thái tông chịu trách nhiệm dò xét trên quảng trường chính là Đạo Quân Nghiêm Tần, lão vừa nhìn thấy tình cảnh này trong lòng liền biết có chuyện khác thường, phân phó đệ tử nhanh chóng báo hoàng đế bệ hạ Vũ quốc đang trấn giữ trong cung.
Tầng thứ năm tháp Vũ Thần, tu sĩ áo đen cũng chính là người Lâm thị còn đang hôn mê trong truyền thuyết kia, Nhị gia Lâm Chấn Kim, yên lặng nhìn chăm chú Doãn Tử Chương đang nhắm mắt tĩnh tọa, trong ánh mắt lộ ra vẻ từ ái và vui mừng sâu đậm.
Đây là bảo bối trân quý nhất mà cô gái ông hằng yêu để lại cho ông, dung hợp kế thừa huyết mạch của ông cùng với nữ tử ông yêu, cũng là kiêu ngạo lớn nhất trong cuộc đời ông.
Vì sợ nhi tử quá mức vội vã, hôm qua ông liền một mình tiến vào bên trong tháp, canh giữ ở tầng năm đợi Doãn Tử Chương đến. Tư chất và cơ duyên của nhi tử càng vượt qua ông, chỉ có hai mươi lăm tuổi đã là tu sĩ Kết Đan trung kỳ, hơn nữa còn vượt cấp tiến vào tầng thứ năm tháp Vũ Thần! Phá vỡ kỉ lục ông lập nên năm đó, chân chân chính chính trò giỏi hơn thầy.
Ông vốn không dám chắc Doãn Tử Chương thật sự có thể đi tới bước này hay không, nhưng quả thật hắn làm được rồi, nhìn hắn từng bước từng bước gắng gượng thắt lưng từ cầu thang đi tới tầng thứ năm, kích động trong lòng Lâm Chấn Kim còn hơn tất cả mọi người trên thế gian này.
Trong tháp Vũ, Thần Doãn Tử Chương đang nện bước khó khăn, chậm rãi đi về phía cầu thang thông lên tầng thứ năm.
Trên sàn tầng thứ tư lục tục xuất hiện gần mười tu sĩ Kết Đan hậu kỳ, chỉ có Đề Thiện Thượng là cảnh giới Kết Đan sơ kỳ đại viên mãn, người người nhìn Doãn Tử Chương, một tu sĩ Kết Đan trung kỳ trẻ tuổi vẫn còn dư lực đi lên, nét mặt đều như gặp quỷ.
Nhưng rất nhanh bọn họ đã thu liễm tâm thần nhắm mắt lại ngồi xếp bằng trên mặt đất, không xem động tĩnh của Doãn Tử Chương nữa, hiện tại bọn họ cố gắng ngồi vững đều vô cùng khó khăn, thật vất vả đi tới một bước này muốn nhân cơ hội có thêm chút truyền thừa có lợi, ở đâu còn có tâm tình đi xem người khác như thế nào?
Cũng có hai người nóng lòng muốn thử đi lên giống Doãn Tử Chương, kết quả đều thất bại, một người duy nhất nửa đi nửa bò đến gần cầu thang, bò lên hai bậc, cuối cùng buồn bực thốt ra một tiếng lăn xuống từ trên cầu thang.
Doãn Tử Chương quay đầu lại nhìn Đề Thiện Thượng một cái, xác định hắn không có việc gì, liền cắn chặt hàm răng cố gắng đi về phía tầng thứ năm.
Một bậc, hai bậc, ba bậc. . . . . . Dưới chân như nặng ngàn cân, mỗi lần nhấc chân đều như hao hết sức lực toàn thân, áp lực cực lớn từ bốn phương tám hướng vọt tới, Doãn Tử Chương phảng phất nghe thấy xương cốt toàn thân mình dưới sức ép nơi này không ngừng phát ra gào thét thống khổ.
Không khí trong lồng ngực cũng bị ép đến không còn, mặc dù tu vi của hắn là Kết Đan Kỳ cộng thêm thân thể là pháp thân cường kiện tiếp cận tu sĩ Nguyên Anh, mặc dù không cách nào hô hấp cũng không ảnh hưởng gì, nhưng loại cảm giác toàn thân cao thấp bị ép đến cực hạn này quá mức khó chịu.
Doãn Tử Chương cũng biết lấy tu vi của mình, hiện tại tuyệt không thể bò đến tầng tám, nhưng tầng thứ năm này, bất kể như thế nào hắn cũng muốn thử một lần. Thời gian của hắn không nhiều lắm, hắn phải mau chóng vượt xa kẻ địch của hắn và Chu Chu.
Hắn đã đáp ứng Chu Chu sẽ gánh chịu tất cả vì nàng, thì chưa bao giờ nghĩ đến từ bỏ hoặc lui về phía sau. Hắn chỉ có thể không ngừng tiến lên phía trước.
Lại bước ra nửa bước, hắn dần dần quên mất tất cả bên cạnh, chỉ biết tập trung nhấc chân cất bước hướng về phía trước.
Từng giây từng phút trôi qua dài đằng đẵng, vô cùng dày vò.
Trên cầu thang Doãn Tử Chương đi qua từng giọt từng giọt, tất cả đều là mồ hôi của hắn. Cả người giống như mới được vớt lên từ trong nước. Mồ hôi trên mặt hắn chảy thành dòng rồi theo tóc mai rơi xuống đất.
Tiếng tim đập, tiếng mồ hôi thành tiếng vang duy nhất trong trời đất trống vắng này.
Một bước, một bước, lại một bước. . . . . . Cầu thang dưới chân rốt cuộc đã tới cuối.
Doãn Tử Chương cố gắng giương mắt nhìn, hắn đã bước lên sàn gác tầng thứ năm của tòa tháp đá. Nơi này nhìn qua không khác tầng thứ tư, chỉ có một gã áo đen ngồi ngay ngắn ở giữa.
Người này đúng là tu sĩ Nguyên Anh thần bí không rõ thân phận hắn đã gặp trên đường hai lần trước khi đi quần đảo Đông Hải Tiên Vân tham gia Đại hội đấu pháp.
” Quả nhiên ngươi đã tới.” Người nọ mở mắt nhìn Doãn Tử Chương nói, gương mặt bình thường bởi vì một đôi mắt này thêm vài phần ôn hòa ấm áp.
Doãn Tử Chương từ đầu tới cuối cùng chưa từng cảm giác được địch ý trên người này, hơn nữa không hiểu sao có một loại cảm giác hết sức thân cận, cho dù cho tới bây giờ hắn phòng bị rất lạnh lùng với người khác, cũng không cách nào sinh ra ác cảm hoài nghi đối với tu sĩ áo đen thần bí này.
“Ngươi, Lâm thị. . . . . .” Doãn Tử Chương khó khăn mở miệng nói, áp lực tầng năm lợi hại hơn nhiều so với trên cầu thang. Mấy chữ này của hắn cơ hồ là nặn ra từ trong kẽ răng.
Người áo đen than nhẹ một tiếng nói: “Ta biết ngươi muốn hỏi cái gì, nhưng bây giờ đối với ngươi mà nói quan trọng hơn là nắm chắc thời gian tu luyện.”
Doãn Tử Chương trầm mặc không nói, ánh mắt dời về phía cầu thang đi thông lên tầng sáu, dường như đang do dự có nên lên tiếp hay không.
“Nếu như ngươi nhất định muốn cứng rắn chống chọi, hẳn là có thể tiến vào tầng sáu, nhưng ở đó chưa chắc đã có thứ ngươi cần. Tháp Vũ Thần này ngày sau ngươi còn nhiều cơ hội đi lên, không cần quá vội vàng, tu luyện tìm hiểu ở tầng này, có lợi với ngươi hơn.” Người chậm rãi đứng lên nói.
Tầng năm này thoạt nhìn cũng không tạo thành áp lực quá lớn đối với hắn, mặc dù hành động có chút chậm chạp đờ đẫn. Nhưng trên cơ bản còn có thể hoạt động tự nhiên.
Dựa theo tin tức Doãn Tử Chương lấy được lúc trước, người có thể đi vào tầng thứ năm thông thường là tu sĩ Nguyên Anh kỳ, người này chỉ có tu vi Nguyên Anh sơ kỳ, lại có thể ở tầng thứ năm duy trì ” trạng thái dễ dàng ” như vậy, lên tầng sáu hẳn là hoàn toàn không thành vấn đề , thậm chí đánh sâu vào tầng thứ bảy cũng không khó khăn.
Hắn lưu lại tầng thứ năm này là bởi vì nơi này có thứ đồ đặc biệt gì, hoặc là cố ý đợi mình? Doãn Tử Chương nhất thời có chút mê hoặc, nhưng có một điều người áo đen này nói đúng, bây giờ mà quan trọng nhất đối với hắn là nắm chặt thời gian tu luyện tìm hiểu, thời gian hắn có thể chống đỡ ở tầng thứ năm vô cùng có hạn.
Doãn Tử Chương bỏ qua nghi ngờ trong lòng, khoanh chân ngồi xuống ngay tại chỗ, giữ cho tâm thần thanh tĩnh, thong thả điều động chân nguyên trong cơ thể vận chuyển, đối kháng với áp lực khổng lồ bên trong thạch tháp này.
Nếu người áo đen kia muốn đối phó hắn thì hắn hoàn toàn không có sức ngăn cản, sống ở đâu thì theo phong tục ở đấy thôi.
Trên quảng trường dưới tháp Vũ Thần, vô số người nhìn thiết kỳ (quân cờ bằng sắt) có khắc tên Doãn Tử Chương một đường lên đến tầng thứ năm, tiếng than sợ hãi vang dội toàn trường.
Từ khi có tháp Vũ Thần tới nay, hầu như chưa từng nghe nói có tu sĩ Kết Đan có thể tiến vào tầng thứ năm, cho dù Doãn Tử Chương chỉ có thể dừng lại ở tầng năm trong chốc lát cũng nhất định là quán quân lần Tụ hội đăng tháp này.
Đệ tử tam đại tông môn thấy một màn như vậy cũng bội phục, thiên phú và thực lực của Doãn Tử Chương này thực sự nghịch thiên, đã hoàn toàn thoát khỏi phạm vi thiên tài bình thường.
So ra, Đề Thiện Thượng tiến vào tầng thứ tư có vẻ không đáng chú ý.
Cơ U Cốc, Thạch Ánh Lục cùng Bảo Pháp Hổ đều ở tầng thứ ba, vốn là bọn họ đem hết toàn lực chắc hẳn cũng có thể lên tới tầng thứ tư, nhưng ba người đều lựa chọn dừng lại ở tầng thứ ba tĩnh tu tìm hiểu.
Đang lúc mọi người trên quảng trường sợ hãi than liên tục, bỗng nhiên một quân thiết kỳ vốn dừng ở tầng thứ hai bắt đầu đi lên nhanh chóng, trên quân cờ có khắc tên “Thạch Thiên”, nhìn màu sắc quân cờ hẳn là một tán tu Trúc Cơ Kỳ.
Không ít người mở to mắt kêu lên quái dị, song càng khiến người khiếp sợ chính là, mục tiêu của thiết kỳ này cũng không phải là tầng thứ ba! Chỉ trong mấy hơi thở, hắn đã lướt qua tầng thứ ba hướng tới tầng thứ tư!
Hôm nay người Chiêu Thái tông chịu trách nhiệm dò xét trên quảng trường chính là Đạo Quân Nghiêm Tần, lão vừa nhìn thấy tình cảnh này trong lòng liền biết có chuyện khác thường, phân phó đệ tử nhanh chóng báo hoàng đế bệ hạ Vũ quốc đang trấn giữ trong cung.
Tầng thứ năm tháp Vũ Thần, tu sĩ áo đen cũng chính là người Lâm thị còn đang hôn mê trong truyền thuyết kia, Nhị gia Lâm Chấn Kim, yên lặng nhìn chăm chú Doãn Tử Chương đang nhắm mắt tĩnh tọa, trong ánh mắt lộ ra vẻ từ ái và vui mừng sâu đậm.
Đây là bảo bối trân quý nhất mà cô gái ông hằng yêu để lại cho ông, dung hợp kế thừa huyết mạch của ông cùng với nữ tử ông yêu, cũng là kiêu ngạo lớn nhất trong cuộc đời ông.
Vì sợ nhi tử quá mức vội vã, hôm qua ông liền một mình tiến vào bên trong tháp, canh giữ ở tầng năm đợi Doãn Tử Chương đến. Tư chất và cơ duyên của nhi tử càng vượt qua ông, chỉ có hai mươi lăm tuổi đã là tu sĩ Kết Đan trung kỳ, hơn nữa còn vượt cấp tiến vào tầng thứ năm tháp Vũ Thần! Phá vỡ kỉ lục ông lập nên năm đó, chân chân chính chính trò giỏi hơn thầy.
Ông vốn không dám chắc Doãn Tử Chương thật sự có thể đi tới bước này hay không, nhưng quả thật hắn làm được rồi, nhìn hắn từng bước từng bước gắng gượng thắt lưng từ cầu thang đi tới tầng thứ năm, kích động trong lòng Lâm Chấn Kim còn hơn tất cả mọi người trên thế gian này.