Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Nga Mỵ

Chương 209: Người Thân

Tác giả: Nga Mi
Chọn tập

Đan Nghê và Trịnh Quyền đồng thời đều hết chỗ nói vì từ “Sư nương” kia trong lời nói của Chu Chu, lúng túng xấu hổ và cả sự vui mừng âm thầm quanh quẩn ở trái tim hai người, một lúc lâu mới miễn cưỡng áp chế được màu đỏ trên mặt, không hẹn mà cùng giả vờ như không nghe thấy cái xưng hô mạnh bạo này rồi.

Đan Nghê lấy lại bình tĩnh nói: “Ta không phải muốn ép con bé, những chuyện này sớm muộn gì nó cũng phải đối mặt, trong lòng ta đã có kế hoạch chu đáo. Nếu như Chu Chu không thể nào làm được thì Đan tộc chúng ta cũng chỉ đành nhận mệnh thôi, ta sẽ đi báo cho những người khác, để bọn họ không nên hy sinh vô ích, không nên hy vọng báo thù xa vời gì nữa, ẩn cư tị thế giữ gìn huyết mạch Đan tộc chúng ta. Về phần Chu Chu, ta sẽ dẫn nó tránh đến hải ngoại, mai danh ẩn tích đến cuối đời là được.”

Chu Chu nghe được nửa hiểu nửa không hiểu, nhưng nàng biết rất rõ ràng, Doãn Tử Chương có rất nhiều chuyện chưa hoàn thành, những chuyện kia thậm chí còn quan trọng hơn so với tính mạng của hắn, nàng không thể yêu cầu hắn buông bỏ hết thảy tránh đến hải ngoại cùng nàng, vì thế bọn họ cũng chỉ có thể tách ra.

Nàng vô cùng vô cùng không muốn tách khỏi Doãn Tử Chương, nàng muốn sau này đều ở cạnh hắn, bọn họ đã nói phải luôn luôn ở cùng nhau.

“Con… con làm được!” Chu Chu cắn răng nói.

Đan Nghê cười cười, sờ sờ đầu của nàng nói: “Bé ngoan.”

Động tác này, nụ cười này quá quen thuộc, cả người Chu Chu chấn động không tự chủ mà thốt ra: “Bà ngoại. . . . . .”

Đan Nghê sửng sốt, chợt cười khổ nói: “Chắc con đoán được, thật ra ta không phải là bà ngoại của con.”

Chu Chu ngơ ngác nhìn nàng, vẻ bề ngoài nữ Tu sĩ Nguyên Anh kỳ trẻ tuổi xinh đẹp trước mặt cùng với lão phu nhân bình thường già nua gầy còm trong trí nhớ kia đâu chỉ khác biệt một trời một vực, nhưng loại cảm giác này sẽ không sai!

Mặc dù bà ngoại đã “qua đời” mấy năm, nhưng mà từ khi nàng bắt đầu có ký ức đã sớm chiều ở cùng bà ngoại cùng nhau lang bạt tứ phía một thời gian thật dài, cái loại cảm giác ban đầu vốn có này cả đời nàng cũng không quên, càng sẽ không nhận sai.

“Bà. . . . . . Tại sao?” Mặc dù Chu Chu đã sớm dự cảm bà ngoại đã qua đời mấy năm trước thật ra không phải là bà ngoại thực sự của nàng, nhưng nàng vẫn không rõ nguyên nhân gì khiến bà đột nhiên quyết định rời đi, nàng đã rất nghe lời rồi, tại sao muốn bỏ mặc nàng đây?

“Lúc ấy ta còn chưa Kết Anh, ấn ký thuộc về người Đan tộc trên người không cách nào loại bỏ hoàn toàn được, cho nên sau khi đến Chu gia thôn phần lớn thời gian cũng không dám ở chung với con, sợ bị cao thủ đến đây đuổi giết người Đan tộc phát hiện mà tìm được con, nhưng cuối cùng những người kia cũng đến, ta không có biện pháp nào đành phải giả chết sau đó rời đi, cũng dẫn dắt cả truy binh rời khỏi.”

“Tiểu tử Doãn Tử Chương kia ta đã nói chuyện qua với hắn, cảm thấy hắn là người có thể tin tưởng, cộng thêm hắn nói muốn bái nhập làm đệ tử phái Thánh Trí để tu tiên, ta nghĩ đúng lúc sư phụ con cũng ở phái Thánh Trí, cho nên phó thác con cho hắn, may là hắn quả nhiên không phụ sự nhờ vả của ta.”

Đan Nghê không muốn khiến Chu Chu có vướng mắc trong lòng, nên đơn giản giải thích cho nàng tình huống ban đầu.

Chu Chu cúi đầu không nói chuyện. Đủ loại nghi ngờ trước kia lúc ở chung với “Bà ngoại”, hiện tại bắt đầu kết nối lại rốt cuộc đều đã có lời giải thích, nàng muốn hỏi người thân thực sự của mình ở đâu, nhưng cũng biết đáp án có thể sẽ rất đáng sợ.

Trịnh Quyền thấy không khí có phần gượng gạo, thì nói với Đan Nghê: “Trì Tha Diệu bây giờ ở Đan Quốc quyền cao chức trọng, chỉ sợ cũng không dây dưa ở Tây Nam bao lâu, một khi giết hắn rồi. Đan Quốc bên kia chắc chắn có phản ứng, ngược lại sẽ dễ dàng gây ra sự chú ý. Đoạn thời gian này ta sẽ làm việc cẩn thận một chút, chờ hắn tự chịu không nổi rời khỏi đây là được.”

Đan Nghê oán hận nói: “Kẻ này đã phản bội Đan tộc, hại chết bao nhiêu tộc nhân của chúng ta, hắn ở Đan Quốc chúng ta cũng không làm gì được hắn, hiếm có dịp lần này hắn đi ra ngoài một mình, nếu như không nắm chắc cơ hội này, sau này muốn giết hắn sẽ khó khăn. Còn có cái tên Tư Biện Thái kia, ngươi cho rằng hắn là thứ gì tốt? Ba năm trước đây hắn và những cẩu tặc hoàng thất kia cùng nhau vây giết mấy trăm phụ nữ và trẻ em Đan tộc chúng ta!”

Trịnh Quyền biết khuyên không được Đan Nghê, chỉ là rất may Đan Nghê chưa bao giờ là người chỉ biết manh động lỗ mãng, nếu nàng đã có kế hoạch, vậy khẳng định là có phần thắng nhất định. Ông cũng hiểu rõ ý nghĩa của Chu Chu đối với Đan Nghê, đối với cả Đan tộc. Nếu như không đủ nắm chắc, Đan Nghê cũng không nỡ để cho Chu Chu bị dính líu vào.

Nghĩ thông suốt vấn đề này, Trịnh Quyền không ngăn cản Đan Nghê nữa: “Nàng định làm như thế nào?”

Đan Nghê trầm ngâm chốc lát rồi nói: “Ta đoán Trì Tha Diệu và Tư Biện Thái rất nhanh sẽ ra tay. Gần đây có thể có chuyện gì khiến Vưu Thiên Nhận phải tự mình đi làm hay không?”

“Hai ngày sau, một vị tổ sư Nguyên Anh của Tế Lập tông sẽ tới Phần thành tuần tra. Đấu Pháp đường bên kia đã phát thư mời, mời ông ta đi qua họp mặt. Vốn ta cũng nằm trong hàng ngũ được mời, nếu như muốn cho hai người kia cơ hội ra tay, thì ta nghĩ cớ từ chối không đi là được.” Trịnh Quyền nói, bản thân ông ngạo mạn đã nổi danh, nên tạm thời thoái thác loại này tụ hội cũng không ai nghi ngờ.

Đan Nghê cười nói: “Vậy thì tốt, thế thì ba ngày sau. Ngươi trở về cho truyền ra tin tức, là ta sẽ ở phái Thánh Trí làm khách một thời gian ngắn, tốt nhất là khiến cho người khác cho rằng ta đến từ Tây Phương Ngũ Quốc. Chu Chu, chuyện này con phải giữ bí mật tuyệt đối, cũng đừng nói cho Doãn sư huynh của con.”

Chu Chu rầu rĩ “Vâng” một tiếng.

Trịnh Quyền khó hiểu nói: “Nếu muốn dẫn bọn họ mắc câu, cứ để cho bọn họ nghĩ là nàng đã rời đi không phải là tốt hơn sao?”

“Nếu như bên cạnh ngươi không có bất luận kẻ nào bảo vệ thì chỉ sợ bọn họ sẽ sinh lòng nghi ngờ không chịu mắc câu.” Đan Nghê nói tỉ mỉ kế hoạch của mình tỉ mỉ một lần.

Chu Chu biết sư phụ và sư nương nhất định có rất nhiều lời riêng tư muốn nói, nàng nhớ rõ mỗi chi tiết trong kế hoạch, rồi đối đáp với hai người bọn họ một lần, khi xác nhận không sai sót thì lập tức đứng dậy cáo lui rời khỏi.

Trở về chỗ ở của mình, trước cửa rơi một đống lớn Truyền Âm Phù, nàng mở ra từng cái một, có Bùi Cốc, Kinh Cát Nhân, Tưởng Hữu Đương vân… vân… những người tương đối quen thuộc, còn có cả rất nhiều đệ tử đan phòng, bọn họ đều nghe được tin tức nói là nàng trở về, nên đặc biệt đến chào hỏi nàng, Bùi Cốc cùng Kinh Cát Nhân càng không khách khí chút nào mà yêu cầu ngày mai muốn đến ăn một bữa, tuyên bố là hai năm qua không được ăn đồ ăn nàng làm, nhớ đến nỗi nước miếng cũng sắp chảy khô rồi vân… vân….

Chu Chu lại mở ra một tờ Truyền Âm Phù, đã có thể nghe được một giọng nói quen thuộc đang chào hỏi tình hình gần đây của nàng, lại còn tố khổ, giới thiệu tình hình gần đây của bản thân mình, xin lĩnh giáo thuật luyện đan vân… vân…

Nàng ngồi ở cạnh của nghe những lời nói ôn hòa thân thiết khiến cho nàng ấm áp này, trong đầu bỗng nảy sinh một suy nghĩ, không biết vài người thân còn lại trong Đan tộc kia của mình hiện tại sống thế nào, nghe giọng điệu của sư nương thì dường như rất gay go.

Vừa rồi Sư nương mới vừa rồi không e dè mà nhắc tới chuyện Đan tộc thậm chí là Đan Quốc trước mặt mình, có lẽ là không có ý định tiếp tục giấu diếm nàng nữa, có lẽ là vì tình thế nguy cấp không đợi được nữa, hoặc có lẽ cảm thấy đã đến thời điểm nàng có thể đối mặt với thực tế rồi.

Muốn nàng đồng loạt ra tay giết hai người Trì Tha Diệu và Tư Biện Thái chỉ mới là bắt đầu, cuộc sống yên bình của nàng sẽ không còn dư lại mấy ngày nữa, Chu Chu nghĩ đến việc này thì không còn tâm tình mỉm cười nữa.

Đang lúc này, lại một tờ Truyền Âm Phù bay tới, Chu Chu nhặt lên rồi mở ra, lần này truyền tới chính là giọng nói của Doãn Tử Chương: “Nhị sư phụ và người kia nói gì với muội? Sư phụ kiểm tra tiến độ tu vi của chúng ta, còn rất lâu nữa, nếu không có chuyện gì thì muội cứ nghỉ ngơi trước một chút đi.”

Giọng nói không thể gọi là dịu dàng, nhưng Chu Chu nghĩ đến việc hắn bị sư phụ bắt kiểm tra mà nửa đường còn giành thời gian giao cho nàng cái này, thì trong lòng ngọt ngào chua xót nói không rõ là tư vị gì.

Đan Nghê và Trịnh Quyền đồng thời đều hết chỗ nói vì từ “Sư nương” kia trong lời nói của Chu Chu, lúng túng xấu hổ và cả sự vui mừng âm thầm quanh quẩn ở trái tim hai người, một lúc lâu mới miễn cưỡng áp chế được màu đỏ trên mặt, không hẹn mà cùng giả vờ như không nghe thấy cái xưng hô mạnh bạo này rồi.

Đan Nghê lấy lại bình tĩnh nói: “Ta không phải muốn ép con bé, những chuyện này sớm muộn gì nó cũng phải đối mặt, trong lòng ta đã có kế hoạch chu đáo. Nếu như Chu Chu không thể nào làm được thì Đan tộc chúng ta cũng chỉ đành nhận mệnh thôi, ta sẽ đi báo cho những người khác, để bọn họ không nên hy sinh vô ích, không nên hy vọng báo thù xa vời gì nữa, ẩn cư tị thế giữ gìn huyết mạch Đan tộc chúng ta. Về phần Chu Chu, ta sẽ dẫn nó tránh đến hải ngoại, mai danh ẩn tích đến cuối đời là được.”

Chu Chu nghe được nửa hiểu nửa không hiểu, nhưng nàng biết rất rõ ràng, Doãn Tử Chương có rất nhiều chuyện chưa hoàn thành, những chuyện kia thậm chí còn quan trọng hơn so với tính mạng của hắn, nàng không thể yêu cầu hắn buông bỏ hết thảy tránh đến hải ngoại cùng nàng, vì thế bọn họ cũng chỉ có thể tách ra.

Nàng vô cùng vô cùng không muốn tách khỏi Doãn Tử Chương, nàng muốn sau này đều ở cạnh hắn, bọn họ đã nói phải luôn luôn ở cùng nhau.

“Con… con làm được!” Chu Chu cắn răng nói.

Đan Nghê cười cười, sờ sờ đầu của nàng nói: “Bé ngoan.”

Động tác này, nụ cười này quá quen thuộc, cả người Chu Chu chấn động không tự chủ mà thốt ra: “Bà ngoại. . . . . .”

Đan Nghê sửng sốt, chợt cười khổ nói: “Chắc con đoán được, thật ra ta không phải là bà ngoại của con.”

Chu Chu ngơ ngác nhìn nàng, vẻ bề ngoài nữ Tu sĩ Nguyên Anh kỳ trẻ tuổi xinh đẹp trước mặt cùng với lão phu nhân bình thường già nua gầy còm trong trí nhớ kia đâu chỉ khác biệt một trời một vực, nhưng loại cảm giác này sẽ không sai!

Mặc dù bà ngoại đã “qua đời” mấy năm, nhưng mà từ khi nàng bắt đầu có ký ức đã sớm chiều ở cùng bà ngoại cùng nhau lang bạt tứ phía một thời gian thật dài, cái loại cảm giác ban đầu vốn có này cả đời nàng cũng không quên, càng sẽ không nhận sai.

“Bà. . . . . . Tại sao?” Mặc dù Chu Chu đã sớm dự cảm bà ngoại đã qua đời mấy năm trước thật ra không phải là bà ngoại thực sự của nàng, nhưng nàng vẫn không rõ nguyên nhân gì khiến bà đột nhiên quyết định rời đi, nàng đã rất nghe lời rồi, tại sao muốn bỏ mặc nàng đây?

“Lúc ấy ta còn chưa Kết Anh, ấn ký thuộc về người Đan tộc trên người không cách nào loại bỏ hoàn toàn được, cho nên sau khi đến Chu gia thôn phần lớn thời gian cũng không dám ở chung với con, sợ bị cao thủ đến đây đuổi giết người Đan tộc phát hiện mà tìm được con, nhưng cuối cùng những người kia cũng đến, ta không có biện pháp nào đành phải giả chết sau đó rời đi, cũng dẫn dắt cả truy binh rời khỏi.”

“Tiểu tử Doãn Tử Chương kia ta đã nói chuyện qua với hắn, cảm thấy hắn là người có thể tin tưởng, cộng thêm hắn nói muốn bái nhập làm đệ tử phái Thánh Trí để tu tiên, ta nghĩ đúng lúc sư phụ con cũng ở phái Thánh Trí, cho nên phó thác con cho hắn, may là hắn quả nhiên không phụ sự nhờ vả của ta.”

Đan Nghê không muốn khiến Chu Chu có vướng mắc trong lòng, nên đơn giản giải thích cho nàng tình huống ban đầu.

Chu Chu cúi đầu không nói chuyện. Đủ loại nghi ngờ trước kia lúc ở chung với “Bà ngoại”, hiện tại bắt đầu kết nối lại rốt cuộc đều đã có lời giải thích, nàng muốn hỏi người thân thực sự của mình ở đâu, nhưng cũng biết đáp án có thể sẽ rất đáng sợ.

Trịnh Quyền thấy không khí có phần gượng gạo, thì nói với Đan Nghê: “Trì Tha Diệu bây giờ ở Đan Quốc quyền cao chức trọng, chỉ sợ cũng không dây dưa ở Tây Nam bao lâu, một khi giết hắn rồi. Đan Quốc bên kia chắc chắn có phản ứng, ngược lại sẽ dễ dàng gây ra sự chú ý. Đoạn thời gian này ta sẽ làm việc cẩn thận một chút, chờ hắn tự chịu không nổi rời khỏi đây là được.”

Đan Nghê oán hận nói: “Kẻ này đã phản bội Đan tộc, hại chết bao nhiêu tộc nhân của chúng ta, hắn ở Đan Quốc chúng ta cũng không làm gì được hắn, hiếm có dịp lần này hắn đi ra ngoài một mình, nếu như không nắm chắc cơ hội này, sau này muốn giết hắn sẽ khó khăn. Còn có cái tên Tư Biện Thái kia, ngươi cho rằng hắn là thứ gì tốt? Ba năm trước đây hắn và những cẩu tặc hoàng thất kia cùng nhau vây giết mấy trăm phụ nữ và trẻ em Đan tộc chúng ta!”

Trịnh Quyền biết khuyên không được Đan Nghê, chỉ là rất may Đan Nghê chưa bao giờ là người chỉ biết manh động lỗ mãng, nếu nàng đã có kế hoạch, vậy khẳng định là có phần thắng nhất định. Ông cũng hiểu rõ ý nghĩa của Chu Chu đối với Đan Nghê, đối với cả Đan tộc. Nếu như không đủ nắm chắc, Đan Nghê cũng không nỡ để cho Chu Chu bị dính líu vào.

Nghĩ thông suốt vấn đề này, Trịnh Quyền không ngăn cản Đan Nghê nữa: “Nàng định làm như thế nào?”

Đan Nghê trầm ngâm chốc lát rồi nói: “Ta đoán Trì Tha Diệu và Tư Biện Thái rất nhanh sẽ ra tay. Gần đây có thể có chuyện gì khiến Vưu Thiên Nhận phải tự mình đi làm hay không?”

“Hai ngày sau, một vị tổ sư Nguyên Anh của Tế Lập tông sẽ tới Phần thành tuần tra. Đấu Pháp đường bên kia đã phát thư mời, mời ông ta đi qua họp mặt. Vốn ta cũng nằm trong hàng ngũ được mời, nếu như muốn cho hai người kia cơ hội ra tay, thì ta nghĩ cớ từ chối không đi là được.” Trịnh Quyền nói, bản thân ông ngạo mạn đã nổi danh, nên tạm thời thoái thác loại này tụ hội cũng không ai nghi ngờ.

Đan Nghê cười nói: “Vậy thì tốt, thế thì ba ngày sau. Ngươi trở về cho truyền ra tin tức, là ta sẽ ở phái Thánh Trí làm khách một thời gian ngắn, tốt nhất là khiến cho người khác cho rằng ta đến từ Tây Phương Ngũ Quốc. Chu Chu, chuyện này con phải giữ bí mật tuyệt đối, cũng đừng nói cho Doãn sư huynh của con.”

Chu Chu rầu rĩ “Vâng” một tiếng.

Trịnh Quyền khó hiểu nói: “Nếu muốn dẫn bọn họ mắc câu, cứ để cho bọn họ nghĩ là nàng đã rời đi không phải là tốt hơn sao?”

“Nếu như bên cạnh ngươi không có bất luận kẻ nào bảo vệ thì chỉ sợ bọn họ sẽ sinh lòng nghi ngờ không chịu mắc câu.” Đan Nghê nói tỉ mỉ kế hoạch của mình tỉ mỉ một lần.

Chu Chu biết sư phụ và sư nương nhất định có rất nhiều lời riêng tư muốn nói, nàng nhớ rõ mỗi chi tiết trong kế hoạch, rồi đối đáp với hai người bọn họ một lần, khi xác nhận không sai sót thì lập tức đứng dậy cáo lui rời khỏi.

Trở về chỗ ở của mình, trước cửa rơi một đống lớn Truyền Âm Phù, nàng mở ra từng cái một, có Bùi Cốc, Kinh Cát Nhân, Tưởng Hữu Đương vân… vân… những người tương đối quen thuộc, còn có cả rất nhiều đệ tử đan phòng, bọn họ đều nghe được tin tức nói là nàng trở về, nên đặc biệt đến chào hỏi nàng, Bùi Cốc cùng Kinh Cát Nhân càng không khách khí chút nào mà yêu cầu ngày mai muốn đến ăn một bữa, tuyên bố là hai năm qua không được ăn đồ ăn nàng làm, nhớ đến nỗi nước miếng cũng sắp chảy khô rồi vân… vân….

Chu Chu lại mở ra một tờ Truyền Âm Phù, đã có thể nghe được một giọng nói quen thuộc đang chào hỏi tình hình gần đây của nàng, lại còn tố khổ, giới thiệu tình hình gần đây của bản thân mình, xin lĩnh giáo thuật luyện đan vân… vân…

Nàng ngồi ở cạnh của nghe những lời nói ôn hòa thân thiết khiến cho nàng ấm áp này, trong đầu bỗng nảy sinh một suy nghĩ, không biết vài người thân còn lại trong Đan tộc kia của mình hiện tại sống thế nào, nghe giọng điệu của sư nương thì dường như rất gay go.

Vừa rồi Sư nương mới vừa rồi không e dè mà nhắc tới chuyện Đan tộc thậm chí là Đan Quốc trước mặt mình, có lẽ là không có ý định tiếp tục giấu diếm nàng nữa, có lẽ là vì tình thế nguy cấp không đợi được nữa, hoặc có lẽ cảm thấy đã đến thời điểm nàng có thể đối mặt với thực tế rồi.

Muốn nàng đồng loạt ra tay giết hai người Trì Tha Diệu và Tư Biện Thái chỉ mới là bắt đầu, cuộc sống yên bình của nàng sẽ không còn dư lại mấy ngày nữa, Chu Chu nghĩ đến việc này thì không còn tâm tình mỉm cười nữa.

Đang lúc này, lại một tờ Truyền Âm Phù bay tới, Chu Chu nhặt lên rồi mở ra, lần này truyền tới chính là giọng nói của Doãn Tử Chương: “Nhị sư phụ và người kia nói gì với muội? Sư phụ kiểm tra tiến độ tu vi của chúng ta, còn rất lâu nữa, nếu không có chuyện gì thì muội cứ nghỉ ngơi trước một chút đi.”

Giọng nói không thể gọi là dịu dàng, nhưng Chu Chu nghĩ đến việc hắn bị sư phụ bắt kiểm tra mà nửa đường còn giành thời gian giao cho nàng cái này, thì trong lòng ngọt ngào chua xót nói không rõ là tư vị gì.

Chọn tập
Bình luận