“Ngươi có ý gì?” Khó khi giọng nói của Chu Chu lộ ra bén nhọn thậm chí là cả thê lương.
Trong mắt Long Thiệp Lan toát ra vẻ đồng tình cùng với áy náy , nhưng vẫn từng chữ từng chữ nói ra hiện thực tàn khốc: “Sư huynh của ngươi, hắn đã đi.”
Chu Chu ngây ngốc hỏi: “Đi nơi nào?”
Sa Hoài Đan không nhịn được, kéo qua Chu Chu ồm ồm nói: “Sư muội thật xin lỗi, cũng là ta vô dụng, dịch a-xít trong bụng con quái thú chết tiệt kia quá lợi hại, Doãn Tử Chương bị trọng thương, cuối cùng không khiêng kịp. . . . . . Là ta vô dụng, nếu như ta sớm kéo các muội vào Huyền Vũ Linh Thuyền một chút thì hắn sẽ không chết rồi. . . . . .”
Đã chết? !
Chu Chu giống như đột nhiên bị châm đâm vào, cả người run lên dùng sức hất hắn ra, lớn tiếng nói: “Các ngươi gạt người!”
A Chương làm sao sẽ chết? Hắn rõ ràng nói với nàng”Không có chuyện gì mà” , nàng rõ ràng nghe thấy , A Chương chưa bao giờ lừa gạt nàng!
Nhưng nàng không nhịn được cảm thấy sợ hãi, nhớ tới một khắc cuối cùng, Doãn Tử Chương nằm ở nàng trên lưng thân thể nặng nề cứng ngắc, nhớ tới cái tay hắn nắm cổ tay nàng lạnh như băng, cả người Chu Chu phát run không kềm chế được.
“Các ngươi gạt người! Các ngươi gạt người! Các ngươi gạt người!” Chu Chu thét chói tai lên, Mộc Linh phía sau cảm nhận được tâm tình của nàng, điên cuồng đong đưa cành lá. Tiểu Trư vốn lẳng lặng nằm ở trên đầu cành, toàn thân hào quang mãnh liệt, tầng tầng lớp lớp ngọn lửa màu vàng chiếu rọi khắp bốn vách thạch thất tuyết trắng, ánh sáng mãnh liệt làm người ta không cách nào mở mắt.
Tu vi của Chu Chu được hai tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ đại năng hiến tế truyền thừa, môt khi bị kích thích toàn diện, uy thế to lớn căn bản không phải Sa Hoài Đan có thể so sánh đấy. Kể cả là Long Thiệp Lan cũng không nhịn được nữa lập tức biến sắc.
Hắn biết tu vi của tiểu cô nương này không thấp. Nhưng trăm triệu không nghĩ tới thế lại đáng sợ đến loại trình độ này, hơn nữa Tiểu Trư thả ra ngọn lửa, một khi bộc phát, chỉ sợ trong nháy mắt sợi thần thức liên đới phụ thuộc vào hài cốt của Long Tộc cũng sẽ hóa thành hư vô.
Long Thiệp Lan chẳng quan tâm những thứ khác, ngưng thần hấp khí, hai tay kết ấn, từ đan điền bên trong phát ra một tiếng ngâm nga.
Tiếng rồng ngâm như trống chiều chuông sớm, từng tiếng vòng qua vòng lại phiêu đãng đánh vào sâu trong linh hồn của Chu Chu. Rốt cục Chu Chu từ từ khôi phục thần trí tỉnh táo lại.
Rồng ngâm chưa dứt, một cỗ bạch quang (ánh sáng trắng) nhu hòa bỗng nhiên bao trùm lấy Chu Chu, bạch quang cùng cây ngô đồng có nhánh cây hoa sen phía sau Chu Chu mơ hồ kết hợp chặt chẽ với nhau, lực lượng tinh khiết nhu hòa cọ rửa qua toàn bộ thân thể của Chu Chu.
Chu Chu đột nhiên cảm giác được toàn thân không thể động đậy, phảng phất trở lại tình cảnh lúc trước đột nhiên tiếp xúc với Băng Hinh Hải Liên, không khỏi thất kinh ngẩng đầu nhìn về phía ngọn nguồn của bạch quang, chỉ thấy chẳng biết từ lúc nào xuất hiện hư ảnh của một cô gái mặc áo màu trắng quần xanh ở cửa thạch thất.
Hư ảnh này phát ra hơi thở hết sức quen thuộc, rõ ràng hoàn toàn cùng nguồn gốc với gốc cây Băng Hinh Hải Liên.
Long Thiệp Lan vừa thấy hư ảnh của cô gái này xuất hiện, lập tức đứng lên khẩn trương nói: “Liên Nhi, sao nàng không đi bế quan để biến hình. Đến nơi này làm gì?”
Liên Nhi thản nhiên nói: “Chuyện này bởi vì ta gây nên, sư huynh của nàng ấy ngoài ý muốn chết cũng là do ta liên lụy, không giải quyết chuyện này, sao ta có thể tĩnh tâm mà bế quan biến hình?”
Chu Chu nhìn chằm chằm vào Liên Nhi. Nàng muốn làm rõ ràng đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, nàng không tin A Chương của nàng sẽ dễ dàng bỏ nàng đi như vậy.
Cả người giống như một con rối gỗ không tự chủ được bó gối ngồi xuống, Liên Nhi và Long Thiệp Lan sóng vai ngồi ở trước người của nàng, Sa Hoài Đan mang vẻ mặt lo lắng ngồi vào bên cạnh nàng, sau đó cùng Liên Nhi ngươi một lời ta một câu thuật lại những việc đã trải qua hôm đó sau khi Chu Chu hôn mê. . . . . .
Hôm đó Băng Hinh Hải Liên ngoài ý muốn bị Băng Hải Bạch Linh tê nuốt vào trong bụng, ở trong buồng dạ dày của Đại Tê Ngưu đợi mấy ngày. Trong dạ dày khí ăn mòn cùng với dịch a-xít hòa tan ăn mòn hết sức lợi hại, cho dù Băng Hinh Hải Liên là tiên hoa cửu phẩm có linh khí cường đại cũng không cách nào dễ dàng chống đỡ, vì có thể kiên trì đợi đến lúc Long Thiệp Lan vào cứu giúp, Liên Nhi lựa chọn tiến vào trạng thái ngủ say, đem linh khí tinh thuần thuần khiết ngưng kết thành một tầng bảo vệ ánh sáng trải rộng bên ngoài cơ thể.
Long Thiệp Lan xin Chu Chu đi cứu Băng Hinh Hải Liên ra, chẳng qua là coi trọng nàng thân có Mộc Linh, tu vi lại đạt tới Nguyên Anh hậu kỳ. Nhưng căn bản không nghĩ tới thế mà nàng ấy lại là Trừng tịnh chi thể vạn năm khó gặp.
Kết quả Chu Chu vừa đụng đến Băng Hinh Hải Liên thân cũng là Trừng tịnh chi thể mà cấp bậc lại cao hơn với nàng, liền không tự chủ được sinh ra mãnh liệt cảm ứng, thân thể pháp lực chân nguyên bị vững vàng giam cầm, thậm chí rất nhanh liền giống Băng Hinh Hải Liên lâm vào ngủ say.
Doãn Tử Chương không biết chuyện này, cho rằng Chu Chu xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cố gắng lấy Băng Hinh Hải Liên ra, kết quả gặp phải Liên Nhi vô ý thức toàn lực công kích, khiến hắn bị đánh bay ra ngoài người bị thương nặng.
Mà Doãn Tử Chương vừa vặn đụng phải chỗ mẫn cảm trong dạ dày của Băng Hải Bạch Linh tê, khiến dạ dày của con cự thú này sinh ra phản ứng kịch liệt, làm cho từ một chỗ khác trong dạ dày chảy ngược vào một số lượng lớn dịch a-xít hòa tan ăn mòn.
Doãn Tử Chương vì bảo vệ Chu Chu, liều lĩnh lấy thân bị trọng thương đi ngăn cản dịch a-xít hòa tan ăn mòn đáng sợ kia, kết quả người bị dịch a-xít làm cho thương nặng, lúc Sa Hoài Đan kéo hắn và Chu Chu vào Huyền Vũ Linh Thuyền thì Doãn Tử Chương đã khí tuyệt bỏ mình.
Bởi vì dịch a-xít chảy ngược, bọn họ đánh bậy đánh bạ bị Băng Hải Bạch Linh tê phun ra, cũng may rất nhanh bị phun ra, nếu không kể cả Huyền Vũ Linh Thuyền cũng sẽ sớm bị dịch a-xít hòa tan ăn mòn hoàn toàn phá hư, ngay cả nàng và Sa Hoài Đan cũng đều phải chết.
Long Thiệp Lan vẫn canh giữ ở gần Băng Hải Bạch Linh tê, giữa ranh giới chỉ còn ngàn cân treo sợi tóc đã cứu bọn họ ra, Huyền Vũ Linh Thuyền đã hoàn toàn bị hỏng, Doãn Tử Chương đã hết cách xoay chuyển.
Chu Chu đờ đẫn nghe xong lời của bọn hắn, muốn khóc lớn lên nhưng không khóc nổi.
Nàng và Doãn Tử Chương cùng nhau trải qua nhiều hung hiểm như vậy, ngay cả đối mặt với cường địch đáng sợ như Diễm Thí Thiên, Tô Đạm Hồng, cũng bình an vượt qua, không nghĩ tới nhưng bởi vì những hiểu lầm cùng với trùng hợp liên tiếp không giải thích này, mà giờ đây hai người vĩnh viễn xa cách nhau.
Cả câu chuyện tựa như một truyện cười, lại tàn khốc đáng sợ, làm cho người ta khó có thể tin là chuyện cười được.
Doãn Tử Chương nói sẽ chiếu cố nàng cả đời, bảo vệ nàng, hắn thật sự đã làm được, chẳng qua là cả đời này quá ngắn quá ngắn rồi.
A Chương đối tốt với nàng như vậy, cuối cùng lại bị nàng hại chết, nàng thật là một yêu tinh hại người, nếu như không phải bởi vì nàng, tỷ tỷ sẽ không lựa chọn phản bội Đan tộc, Diễm Thí Thiên cũng sẽ không ngang nhiên sớm ra tay với Đan tộc, cha mẹ và tộc nhân khác sẽ không vì bảo vệ nàng mà chết.
Tất cả những người nàng yêu đều rời khỏi nàng, chỉ còn nàng lẻ loi trơ trọi một người. . . . . .
Long Thiệp Lan và Liên Nhi cũng là đã sớm lạnh nhạt khi nhìn sinh tử, nghĩ Chu Chu dầu gì cũng là tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ, thân hữu (người thân, bạn bè) chết đi thương tâm một chút rồi sẽ bình tĩnh trở lại, cho nên chậm rãi thu hồi cấm chế trên người Chu Chu.
“Bây giờ sư huynh của ta đang ở chỗ nào?” Chu Chu đờ đẫn hỏi.
Sa Hoài Đan nói: “Ở phía sau bên trong thạch thất, muội, muội vẫn nên đừng nhìn, có được hay không?” Trong giọng nói của hắn cơ hồ lộ ra vẻ cầu khẩn.
Giọng nói trong trẻo lạnh lùng của Liên Nhi truyền đến: “Chuyện sư huynh của ngươi, chúng ta thật đáng tiếc, nhưng người chết đã chết rồi, ngươi và ta đều là Trừng tịnh chi thể, lần này ngoài ý muốn cảm ứng lẫn nhau, giúp Mộc Linh của ngươi lên cấp, coi như là một cọc cơ duyên.”
“Ta không cần cái hoa sen rách của ngươi, ta chỉ muốn sư huynh của ta, ngươi có thể trả lại hắn cho ta sao?” Giọng nói của Chu Chu lạnh như băng như đao.
“Ngươi có ý gì?” Khó khi giọng nói của Chu Chu lộ ra bén nhọn thậm chí là cả thê lương.
Trong mắt Long Thiệp Lan toát ra vẻ đồng tình cùng với áy náy , nhưng vẫn từng chữ từng chữ nói ra hiện thực tàn khốc: “Sư huynh của ngươi, hắn đã đi.”
Chu Chu ngây ngốc hỏi: “Đi nơi nào?”
Sa Hoài Đan không nhịn được, kéo qua Chu Chu ồm ồm nói: “Sư muội thật xin lỗi, cũng là ta vô dụng, dịch a-xít trong bụng con quái thú chết tiệt kia quá lợi hại, Doãn Tử Chương bị trọng thương, cuối cùng không khiêng kịp. . . . . . Là ta vô dụng, nếu như ta sớm kéo các muội vào Huyền Vũ Linh Thuyền một chút thì hắn sẽ không chết rồi. . . . . .”
Đã chết? !
Chu Chu giống như đột nhiên bị châm đâm vào, cả người run lên dùng sức hất hắn ra, lớn tiếng nói: “Các ngươi gạt người!”
A Chương làm sao sẽ chết? Hắn rõ ràng nói với nàng”Không có chuyện gì mà” , nàng rõ ràng nghe thấy , A Chương chưa bao giờ lừa gạt nàng!
Nhưng nàng không nhịn được cảm thấy sợ hãi, nhớ tới một khắc cuối cùng, Doãn Tử Chương nằm ở nàng trên lưng thân thể nặng nề cứng ngắc, nhớ tới cái tay hắn nắm cổ tay nàng lạnh như băng, cả người Chu Chu phát run không kềm chế được.
“Các ngươi gạt người! Các ngươi gạt người! Các ngươi gạt người!” Chu Chu thét chói tai lên, Mộc Linh phía sau cảm nhận được tâm tình của nàng, điên cuồng đong đưa cành lá. Tiểu Trư vốn lẳng lặng nằm ở trên đầu cành, toàn thân hào quang mãnh liệt, tầng tầng lớp lớp ngọn lửa màu vàng chiếu rọi khắp bốn vách thạch thất tuyết trắng, ánh sáng mãnh liệt làm người ta không cách nào mở mắt.
Tu vi của Chu Chu được hai tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ đại năng hiến tế truyền thừa, môt khi bị kích thích toàn diện, uy thế to lớn căn bản không phải Sa Hoài Đan có thể so sánh đấy. Kể cả là Long Thiệp Lan cũng không nhịn được nữa lập tức biến sắc.
Hắn biết tu vi của tiểu cô nương này không thấp. Nhưng trăm triệu không nghĩ tới thế lại đáng sợ đến loại trình độ này, hơn nữa Tiểu Trư thả ra ngọn lửa, một khi bộc phát, chỉ sợ trong nháy mắt sợi thần thức liên đới phụ thuộc vào hài cốt của Long Tộc cũng sẽ hóa thành hư vô.
Long Thiệp Lan chẳng quan tâm những thứ khác, ngưng thần hấp khí, hai tay kết ấn, từ đan điền bên trong phát ra một tiếng ngâm nga.
Tiếng rồng ngâm như trống chiều chuông sớm, từng tiếng vòng qua vòng lại phiêu đãng đánh vào sâu trong linh hồn của Chu Chu. Rốt cục Chu Chu từ từ khôi phục thần trí tỉnh táo lại.
Rồng ngâm chưa dứt, một cỗ bạch quang (ánh sáng trắng) nhu hòa bỗng nhiên bao trùm lấy Chu Chu, bạch quang cùng cây ngô đồng có nhánh cây hoa sen phía sau Chu Chu mơ hồ kết hợp chặt chẽ với nhau, lực lượng tinh khiết nhu hòa cọ rửa qua toàn bộ thân thể của Chu Chu.
Chu Chu đột nhiên cảm giác được toàn thân không thể động đậy, phảng phất trở lại tình cảnh lúc trước đột nhiên tiếp xúc với Băng Hinh Hải Liên, không khỏi thất kinh ngẩng đầu nhìn về phía ngọn nguồn của bạch quang, chỉ thấy chẳng biết từ lúc nào xuất hiện hư ảnh của một cô gái mặc áo màu trắng quần xanh ở cửa thạch thất.
Hư ảnh này phát ra hơi thở hết sức quen thuộc, rõ ràng hoàn toàn cùng nguồn gốc với gốc cây Băng Hinh Hải Liên.
Long Thiệp Lan vừa thấy hư ảnh của cô gái này xuất hiện, lập tức đứng lên khẩn trương nói: “Liên Nhi, sao nàng không đi bế quan để biến hình. Đến nơi này làm gì?”
Liên Nhi thản nhiên nói: “Chuyện này bởi vì ta gây nên, sư huynh của nàng ấy ngoài ý muốn chết cũng là do ta liên lụy, không giải quyết chuyện này, sao ta có thể tĩnh tâm mà bế quan biến hình?”
Chu Chu nhìn chằm chằm vào Liên Nhi. Nàng muốn làm rõ ràng đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, nàng không tin A Chương của nàng sẽ dễ dàng bỏ nàng đi như vậy.
Cả người giống như một con rối gỗ không tự chủ được bó gối ngồi xuống, Liên Nhi và Long Thiệp Lan sóng vai ngồi ở trước người của nàng, Sa Hoài Đan mang vẻ mặt lo lắng ngồi vào bên cạnh nàng, sau đó cùng Liên Nhi ngươi một lời ta một câu thuật lại những việc đã trải qua hôm đó sau khi Chu Chu hôn mê. . . . . .
Hôm đó Băng Hinh Hải Liên ngoài ý muốn bị Băng Hải Bạch Linh tê nuốt vào trong bụng, ở trong buồng dạ dày của Đại Tê Ngưu đợi mấy ngày. Trong dạ dày khí ăn mòn cùng với dịch a-xít hòa tan ăn mòn hết sức lợi hại, cho dù Băng Hinh Hải Liên là tiên hoa cửu phẩm có linh khí cường đại cũng không cách nào dễ dàng chống đỡ, vì có thể kiên trì đợi đến lúc Long Thiệp Lan vào cứu giúp, Liên Nhi lựa chọn tiến vào trạng thái ngủ say, đem linh khí tinh thuần thuần khiết ngưng kết thành một tầng bảo vệ ánh sáng trải rộng bên ngoài cơ thể.
Long Thiệp Lan xin Chu Chu đi cứu Băng Hinh Hải Liên ra, chẳng qua là coi trọng nàng thân có Mộc Linh, tu vi lại đạt tới Nguyên Anh hậu kỳ. Nhưng căn bản không nghĩ tới thế mà nàng ấy lại là Trừng tịnh chi thể vạn năm khó gặp.
Kết quả Chu Chu vừa đụng đến Băng Hinh Hải Liên thân cũng là Trừng tịnh chi thể mà cấp bậc lại cao hơn với nàng, liền không tự chủ được sinh ra mãnh liệt cảm ứng, thân thể pháp lực chân nguyên bị vững vàng giam cầm, thậm chí rất nhanh liền giống Băng Hinh Hải Liên lâm vào ngủ say.
Doãn Tử Chương không biết chuyện này, cho rằng Chu Chu xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cố gắng lấy Băng Hinh Hải Liên ra, kết quả gặp phải Liên Nhi vô ý thức toàn lực công kích, khiến hắn bị đánh bay ra ngoài người bị thương nặng.
Mà Doãn Tử Chương vừa vặn đụng phải chỗ mẫn cảm trong dạ dày của Băng Hải Bạch Linh tê, khiến dạ dày của con cự thú này sinh ra phản ứng kịch liệt, làm cho từ một chỗ khác trong dạ dày chảy ngược vào một số lượng lớn dịch a-xít hòa tan ăn mòn.
Doãn Tử Chương vì bảo vệ Chu Chu, liều lĩnh lấy thân bị trọng thương đi ngăn cản dịch a-xít hòa tan ăn mòn đáng sợ kia, kết quả người bị dịch a-xít làm cho thương nặng, lúc Sa Hoài Đan kéo hắn và Chu Chu vào Huyền Vũ Linh Thuyền thì Doãn Tử Chương đã khí tuyệt bỏ mình.
Bởi vì dịch a-xít chảy ngược, bọn họ đánh bậy đánh bạ bị Băng Hải Bạch Linh tê phun ra, cũng may rất nhanh bị phun ra, nếu không kể cả Huyền Vũ Linh Thuyền cũng sẽ sớm bị dịch a-xít hòa tan ăn mòn hoàn toàn phá hư, ngay cả nàng và Sa Hoài Đan cũng đều phải chết.
Long Thiệp Lan vẫn canh giữ ở gần Băng Hải Bạch Linh tê, giữa ranh giới chỉ còn ngàn cân treo sợi tóc đã cứu bọn họ ra, Huyền Vũ Linh Thuyền đã hoàn toàn bị hỏng, Doãn Tử Chương đã hết cách xoay chuyển.
Chu Chu đờ đẫn nghe xong lời của bọn hắn, muốn khóc lớn lên nhưng không khóc nổi.
Nàng và Doãn Tử Chương cùng nhau trải qua nhiều hung hiểm như vậy, ngay cả đối mặt với cường địch đáng sợ như Diễm Thí Thiên, Tô Đạm Hồng, cũng bình an vượt qua, không nghĩ tới nhưng bởi vì những hiểu lầm cùng với trùng hợp liên tiếp không giải thích này, mà giờ đây hai người vĩnh viễn xa cách nhau.
Cả câu chuyện tựa như một truyện cười, lại tàn khốc đáng sợ, làm cho người ta khó có thể tin là chuyện cười được.
Doãn Tử Chương nói sẽ chiếu cố nàng cả đời, bảo vệ nàng, hắn thật sự đã làm được, chẳng qua là cả đời này quá ngắn quá ngắn rồi.
A Chương đối tốt với nàng như vậy, cuối cùng lại bị nàng hại chết, nàng thật là một yêu tinh hại người, nếu như không phải bởi vì nàng, tỷ tỷ sẽ không lựa chọn phản bội Đan tộc, Diễm Thí Thiên cũng sẽ không ngang nhiên sớm ra tay với Đan tộc, cha mẹ và tộc nhân khác sẽ không vì bảo vệ nàng mà chết.
Tất cả những người nàng yêu đều rời khỏi nàng, chỉ còn nàng lẻ loi trơ trọi một người. . . . . .
Long Thiệp Lan và Liên Nhi cũng là đã sớm lạnh nhạt khi nhìn sinh tử, nghĩ Chu Chu dầu gì cũng là tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ, thân hữu (người thân, bạn bè) chết đi thương tâm một chút rồi sẽ bình tĩnh trở lại, cho nên chậm rãi thu hồi cấm chế trên người Chu Chu.
“Bây giờ sư huynh của ta đang ở chỗ nào?” Chu Chu đờ đẫn hỏi.
Sa Hoài Đan nói: “Ở phía sau bên trong thạch thất, muội, muội vẫn nên đừng nhìn, có được hay không?” Trong giọng nói của hắn cơ hồ lộ ra vẻ cầu khẩn.
Giọng nói trong trẻo lạnh lùng của Liên Nhi truyền đến: “Chuyện sư huynh của ngươi, chúng ta thật đáng tiếc, nhưng người chết đã chết rồi, ngươi và ta đều là Trừng tịnh chi thể, lần này ngoài ý muốn cảm ứng lẫn nhau, giúp Mộc Linh của ngươi lên cấp, coi như là một cọc cơ duyên.”
“Ta không cần cái hoa sen rách của ngươi, ta chỉ muốn sư huynh của ta, ngươi có thể trả lại hắn cho ta sao?” Giọng nói của Chu Chu lạnh như băng như đao.