Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Nga Mỵ

Chương 459: Lời nói tại núi trong đêm

Tác giả: Nga Mi
Chọn tập

“Ngươi nói không sai, ngươi tìm được người muốn sống cùng với ngươi cả đời thì A Chương cũng không cần tốn tâm tư tưởng nhớ ngươi sống có được không.” Chu Chu vô cùng thản nhiên.

Chu Chu nói trắng ra làm cho Trúc Thủy Nhu câm như hến, sau một lúc lâu, nàng tức giận nói: “Ta dựa vào cái gì muốn cho ngươi yên tâm? !”

“Xem bản thân ngươi muốn thế nào, nếu như ngươi không có hứng thú với Cổ Tích thì sẽ không ai miễn cưỡng ngươi, nếu như chỉ là vì đánh bạc một hơi mà buông tha hắn, vậy thì tiếc cũng chỉ là chính ngươi.”

Trúc Thủy Nhu ngơ ngác đứng đó một lúc lâu, hơi ảm đạm nói: “Ta đời này cũng cứ như vậy đi, A Chương không thích ta, ta lại còn cần nhờ lấy tài năng của hắn mới có được tôn trọng từ người bên ngoài.”

“Hiện tại thế nào không quan trọng, quan trọng là … Tương lai.” Chu Chu nói. Kỳ thật nàng bắt đầu cũng là lại lấy Doãn Tử Chương để đổi lấy an nhàn sinh hoạt tương đối, bị đại ác nhân sai sử khi dễ, còn hơn là người nào cũng bắt nạt nàng.

Chẳng qua là khi nàng mắt thấy Doãn Tử Chương lần lượt bởi vì nàng đối mặt cửa ải khó tao ngộ nguy hiểm, cảm giác được hắn thật lòng bảo vệ nàng, thì mới dần dần sinh ra ý định để cho chính mình trở nên càng mạnh hơn nữa, ít nhất đừng luôn liên lụy hắn.

Trúc Thủy Nhu đã bắt đầu hi vọng dựa vào thực lực của mình đạt được người khác yêu thích tôn trọng, vậy cho dù thành tựu tương lai của nàng ấy chắc không thể theo kịp những thiên tài kia nhưng cũng sẽ dần dần tìm được vị trí và giá trị của mình.

Chẳng phải Cổ Tích kia đơn thuần mà đối với nàng vừa thấy đã yêu sao?

Chu Chu dám nói, nếu như Cổ Tích nhìn thấy Trúc Thủy Nhu thời điểm nàng vẫn là con người cảm giác mình tư chất không tốt và mềm yếu sợ hãi mà nói…, thì chưa hẳn nhìn đến nàng.

Cho dù có Doãn Tử Chương, cũng không thể “Hi sinh” một đệ tử tinh anh kết làm đạo lữ với nàng.

Dù sao nữ tu lớn lên xinh đẹp làm cho người ta trìu mến hơn nàng ta cũng không phải là không có, Tế Lập tông thậm chí Cổ gia muốn có liên quan với Doãn Tử Chương thì phương pháp cũng còn nhiều mà.

Chu Chu nói tất cả những gì cần nói. Trở về tìm Doãn Tử Chương rồi cùng nhau cáo từ Lâm đại nương.

Doãn Tử Chương lôi tay kéo Chu Chu theo đường núi chậm rãi đi xuống núi Tinh Thứ, lúc này sắc trời đã toàn bộ màu đen, trên sơn đạo đều không có một bóng người, Chu Chu chợt nhớ tới lúc trước thời gian hai người tại núi Ứng Bàng, giật nhẹ ống tay áo của Doãn Tử Chương rồi nói: “Huynh cõng ta xuống núi được không?”

Lúc trước trên người nàng không có pháp lực. Mỗi lần lên hay xuống núi Ứng Bàng đều là Doãn Tử Chương cõng nàng, nàng ưa thích cảm giác ghé vào Doãn Tử Chương nghe thấy tiếng tim đập của hắn.

Hiện tại cho dù nàng trực tiếp nhảy xuống núi Tinh Thứ thì cũng sẽ không có vấn đề, còn muốn Doãn Tử Chương cõng rõ ràng thực đang làm nũng rồi.

Mà thần kỳ là hôm nay Doãn Tử Chương dễ nói chuyện, lúc này hơi khom người ra hiệu Chu Chu đi lên.

Chu Chu hoan hô một tiếng nhảy lên lưng hắn, giống như bạch tuộc ôm lấy cổ của hắn.

” Heo lười!” Trong miệng Doãn Tử Chương trách cứ. Hai tay lại vững vàng đỡ đầu gối nàng.

Ánh trăng cao cao đọng ở trong bầu trời đêm đen. Trong núi gió thổi theo bên cạnh hai người, trong gió đều là hơi thở cỏ cây tươi mát, Chu Chu cảm thấy tiếng côn trùng kêu vang đều vô cùng đẹp đẽ.

“Tương lai ta muốn Kết Anh rồi, huynh đi cùng ta tới núi Ứng Bàng nhé?” Chu Chu thoải mái mà chủ động nhắc tới cái đề tài này.

“Tốt, cho dù muội không Kết Anh cũng không có quan hệ gì đấy, muội không cần quá để ở trong lòng.” Doãn Tử Chương nói.

Nàng không Kết Anh, vậy thì muốn cho Doãn Tử Chương thay nàng gánh chịu trách nhiệm đối phó Diễm tộc, Chu Chu không nói chuyện. Nhưng trong lòng đã có quyết định.

Nàng hiện tại không muốn tiếp tục cái đề tài này, vì vậy ngược lại nói: ” Hôm nay huynh đối với ta tốt như vậy, phải hay là không nghe lén ta nói chuyện với Thủy Nhu?”

“Heo ngốc ăn giấm chua!” trong giọng nói của Doãn Tử Chương mang theo vui vẻ. Không có trực tiếp trả lời nhưng cũng tương đương trả lời.

Trên người Chu Chu có một đám thần thức của hắn, chỉ cần hắn cố tình. Cho dù nàng và Trúc Thủy Nhu chạy đến  núi Ứng Bàng nói chuyện, thì hắn cũng có thể biết nội dung cuộc nói chuyện.

“Muội để ý ta, ta rất ưa thích.” Doãn Tử Chương khó được nói một câu gần như tâm tình mà nói.

“Hừ!” Chu Chu vẫn cảm thấy có chút thiệt thòi, sao nàng lại không có thanh mai trúc mã cũng làm cho đại ác nhân giấm chua thoáng một phát đây này. Chu Chu nhìn chằm chằm vào cổ Doãn Tử Chương, rất muốn cắn một ngụm cho bõ tức nhưng ngẫm lại cảm thấy giống như quá ngây thơ, thôi được rồi,

Trở lại trong sân tạm cư của bọn họ, Cơ U Cốc và Đề Thiện Thượng đã đánh xong, giống như không có việc gì ngồi đánh giá Đan Nghê, Đan Nhiễm cùng với Phần Bích Thấm chọn lựa ra hơn mười mấy món pháp bảo trân phẩm.

“Mấy thứ tốt này lại muốn bán cho đám người khốn nạn của liên minh Đan Quốc , lão tử đau lòng ah!” Đề Thiện Thượng dò xét mấy cái bảo vật kia giống như là đang đánh giá mỹ nữ tuyệt thế sắp gả cho người khác, vẻ mặt ưu thương trầm thống.

“Yên tâm, có Tấn Bảo tông vàTế Lập tông hỗ trợ, nhất định có thể bán được cái giá tốt, lại để cho bọn hắn chảy máu nhiều. Bọn hắn trả giá cao càng lớn thì tương lai khúc mắc với  hoàng tộc Diễm thị mới càng sâu!” Cơ U Cốc tươi cười bên trong lộ ra thực tế âm trầm.

Hắn vừa rồi quét danh sách tư liệu nhân vật trọng yếu của liên minh Đan Quốc mà Tế Lập tông đưa tới một lần, chỉ cần bí mật nhắm vào, khẳng định có thể kiếm được lợi nhuận tối đa!

Thời gian cứ như vậy vô thanh vô tức mà đã qua bốn tháng, tại Cơ U Cốc tìm cách cùng với Tam đại tông môn âm thầm vận tác phía dưới, kế hoạch tiến triển tương đương thuận lợi, mà thành Lăng Đan thời gian cử hành tụ hội Luyện Đan Sư đính tiêm cũng chỉ còn lại có hai tháng, Đan Nhiễm và Phần Bích Thấm chờ xuất phát.

Mấy ngày này tất cả mọi người trôi qua rất phong phú, cũng không thấy thời gian trôi cực nhanh.

Tại mọi người khích lệ Đan Nghê theo người Tam đại tông môn đi đảo Âm Dương,  bà ở đó đến lúc con gái sinh ra mới thôi. Trịnh Quyền thì quyết định âm thầm hộ tống Đan Nhiễm đi đến thành Lăng Đan.

Hôn sự của Trúc Thủy Nhu vẫn không thể định ra, nàng cũng không phải là không có ấn tượng với Cổ Tích, chỉ có điều cảm thấy hết thảy quá mức đột nhiên, cũng không muốn vội vàng quyết định đại sự của đời mình. Cổ Tích không muốn buông tha cho, nhưng vẫn đang cố gắng theo đuổi, Chu Chu cảm thấy chỉ cần hắn tiếp tục cố gắng thì rất có hi vọng đả động được Trúc Thủy Nhu.

Càng đến gần thời hạn tụ hội Luyện Đan Sư đính tiêm, Chu Chu càng cảm thấy bất an, nàng cảm giác việc Đan Nhiễm, Phần Bích Thấm cùng Trịnh Quyền xâm nhập địch doanh này nhất định sẽ có ngoài ý muốn phát sinh.

Nhiều lần cầu khẩn, mấy cái sư huynh sư tỷ rốt cục quyết định giấu kín thân phận cùng đi. Lý do của Chu Chu vô cùng đầy đủ, nàng muốn cải tạo đạo tâm, cần càng nhiều lịch lãm rèn luyện hơn nữa.

Doãn Tử Chương bình thường thoạt nhìn độc đoán ngang ngược, nhưng kỳ thật  chuyện gì mà Chu Chu quyết định kiên trì thì hắn cũng sẽ không thật sự cự tuyệt.

Trước khi đi Doãn Tử Chương ước pháp tam chương với Chu Chu, không đến sống chết trước mắt tuyệt đối không thể lộ diện ra tay, càng không thể làm bất cứ chuyện gì có thể bạo lộ thân phận, tại Đan Quốc hết thảy chuyện lớn nhỏ đều phải nghe hắn, v..vv, Chu Chu ngoan ngoãn đáp ứng toàn bộ.

Sau khi đám người Đan Nhiễm khởi hành thì Đề Thiện Thượng bọn hắn cũng âm thầm xuất phát, đối ngoại vẫn như cũ công bố tu luyện ở trong tháp Vũ Thần, ngay cả  bọn người Đan Nhiễm cũng không biết phía sau bọn họ có thêm một cái đuôi nho nhỏ.

“Ngươi nói không sai, ngươi tìm được người muốn sống cùng với ngươi cả đời thì A Chương cũng không cần tốn tâm tư tưởng nhớ ngươi sống có được không.” Chu Chu vô cùng thản nhiên.

Chu Chu nói trắng ra làm cho Trúc Thủy Nhu câm như hến, sau một lúc lâu, nàng tức giận nói: “Ta dựa vào cái gì muốn cho ngươi yên tâm? !”

“Xem bản thân ngươi muốn thế nào, nếu như ngươi không có hứng thú với Cổ Tích thì sẽ không ai miễn cưỡng ngươi, nếu như chỉ là vì đánh bạc một hơi mà buông tha hắn, vậy thì tiếc cũng chỉ là chính ngươi.”

Trúc Thủy Nhu ngơ ngác đứng đó một lúc lâu, hơi ảm đạm nói: “Ta đời này cũng cứ như vậy đi, A Chương không thích ta, ta lại còn cần nhờ lấy tài năng của hắn mới có được tôn trọng từ người bên ngoài.”

“Hiện tại thế nào không quan trọng, quan trọng là … Tương lai.” Chu Chu nói. Kỳ thật nàng bắt đầu cũng là lại lấy Doãn Tử Chương để đổi lấy an nhàn sinh hoạt tương đối, bị đại ác nhân sai sử khi dễ, còn hơn là người nào cũng bắt nạt nàng.

Chẳng qua là khi nàng mắt thấy Doãn Tử Chương lần lượt bởi vì nàng đối mặt cửa ải khó tao ngộ nguy hiểm, cảm giác được hắn thật lòng bảo vệ nàng, thì mới dần dần sinh ra ý định để cho chính mình trở nên càng mạnh hơn nữa, ít nhất đừng luôn liên lụy hắn.

Trúc Thủy Nhu đã bắt đầu hi vọng dựa vào thực lực của mình đạt được người khác yêu thích tôn trọng, vậy cho dù thành tựu tương lai của nàng ấy chắc không thể theo kịp những thiên tài kia nhưng cũng sẽ dần dần tìm được vị trí và giá trị của mình.

Chẳng phải Cổ Tích kia đơn thuần mà đối với nàng vừa thấy đã yêu sao?

Chu Chu dám nói, nếu như Cổ Tích nhìn thấy Trúc Thủy Nhu thời điểm nàng vẫn là con người cảm giác mình tư chất không tốt và mềm yếu sợ hãi mà nói…, thì chưa hẳn nhìn đến nàng.

Cho dù có Doãn Tử Chương, cũng không thể “Hi sinh” một đệ tử tinh anh kết làm đạo lữ với nàng.

Dù sao nữ tu lớn lên xinh đẹp làm cho người ta trìu mến hơn nàng ta cũng không phải là không có, Tế Lập tông thậm chí Cổ gia muốn có liên quan với Doãn Tử Chương thì phương pháp cũng còn nhiều mà.

Chu Chu nói tất cả những gì cần nói. Trở về tìm Doãn Tử Chương rồi cùng nhau cáo từ Lâm đại nương.

Doãn Tử Chương lôi tay kéo Chu Chu theo đường núi chậm rãi đi xuống núi Tinh Thứ, lúc này sắc trời đã toàn bộ màu đen, trên sơn đạo đều không có một bóng người, Chu Chu chợt nhớ tới lúc trước thời gian hai người tại núi Ứng Bàng, giật nhẹ ống tay áo của Doãn Tử Chương rồi nói: “Huynh cõng ta xuống núi được không?”

Lúc trước trên người nàng không có pháp lực. Mỗi lần lên hay xuống núi Ứng Bàng đều là Doãn Tử Chương cõng nàng, nàng ưa thích cảm giác ghé vào Doãn Tử Chương nghe thấy tiếng tim đập của hắn.

Hiện tại cho dù nàng trực tiếp nhảy xuống núi Tinh Thứ thì cũng sẽ không có vấn đề, còn muốn Doãn Tử Chương cõng rõ ràng thực đang làm nũng rồi.

Mà thần kỳ là hôm nay Doãn Tử Chương dễ nói chuyện, lúc này hơi khom người ra hiệu Chu Chu đi lên.

Chu Chu hoan hô một tiếng nhảy lên lưng hắn, giống như bạch tuộc ôm lấy cổ của hắn.

” Heo lười!” Trong miệng Doãn Tử Chương trách cứ. Hai tay lại vững vàng đỡ đầu gối nàng.

Ánh trăng cao cao đọng ở trong bầu trời đêm đen. Trong núi gió thổi theo bên cạnh hai người, trong gió đều là hơi thở cỏ cây tươi mát, Chu Chu cảm thấy tiếng côn trùng kêu vang đều vô cùng đẹp đẽ.

“Tương lai ta muốn Kết Anh rồi, huynh đi cùng ta tới núi Ứng Bàng nhé?” Chu Chu thoải mái mà chủ động nhắc tới cái đề tài này.

“Tốt, cho dù muội không Kết Anh cũng không có quan hệ gì đấy, muội không cần quá để ở trong lòng.” Doãn Tử Chương nói.

Nàng không Kết Anh, vậy thì muốn cho Doãn Tử Chương thay nàng gánh chịu trách nhiệm đối phó Diễm tộc, Chu Chu không nói chuyện. Nhưng trong lòng đã có quyết định.

Nàng hiện tại không muốn tiếp tục cái đề tài này, vì vậy ngược lại nói: ” Hôm nay huynh đối với ta tốt như vậy, phải hay là không nghe lén ta nói chuyện với Thủy Nhu?”

“Heo ngốc ăn giấm chua!” trong giọng nói của Doãn Tử Chương mang theo vui vẻ. Không có trực tiếp trả lời nhưng cũng tương đương trả lời.

Trên người Chu Chu có một đám thần thức của hắn, chỉ cần hắn cố tình. Cho dù nàng và Trúc Thủy Nhu chạy đến  núi Ứng Bàng nói chuyện, thì hắn cũng có thể biết nội dung cuộc nói chuyện.

“Muội để ý ta, ta rất ưa thích.” Doãn Tử Chương khó được nói một câu gần như tâm tình mà nói.

“Hừ!” Chu Chu vẫn cảm thấy có chút thiệt thòi, sao nàng lại không có thanh mai trúc mã cũng làm cho đại ác nhân giấm chua thoáng một phát đây này. Chu Chu nhìn chằm chằm vào cổ Doãn Tử Chương, rất muốn cắn một ngụm cho bõ tức nhưng ngẫm lại cảm thấy giống như quá ngây thơ, thôi được rồi,

Trở lại trong sân tạm cư của bọn họ, Cơ U Cốc và Đề Thiện Thượng đã đánh xong, giống như không có việc gì ngồi đánh giá Đan Nghê, Đan Nhiễm cùng với Phần Bích Thấm chọn lựa ra hơn mười mấy món pháp bảo trân phẩm.

“Mấy thứ tốt này lại muốn bán cho đám người khốn nạn của liên minh Đan Quốc , lão tử đau lòng ah!” Đề Thiện Thượng dò xét mấy cái bảo vật kia giống như là đang đánh giá mỹ nữ tuyệt thế sắp gả cho người khác, vẻ mặt ưu thương trầm thống.

“Yên tâm, có Tấn Bảo tông vàTế Lập tông hỗ trợ, nhất định có thể bán được cái giá tốt, lại để cho bọn hắn chảy máu nhiều. Bọn hắn trả giá cao càng lớn thì tương lai khúc mắc với  hoàng tộc Diễm thị mới càng sâu!” Cơ U Cốc tươi cười bên trong lộ ra thực tế âm trầm.

Hắn vừa rồi quét danh sách tư liệu nhân vật trọng yếu của liên minh Đan Quốc mà Tế Lập tông đưa tới một lần, chỉ cần bí mật nhắm vào, khẳng định có thể kiếm được lợi nhuận tối đa!

Thời gian cứ như vậy vô thanh vô tức mà đã qua bốn tháng, tại Cơ U Cốc tìm cách cùng với Tam đại tông môn âm thầm vận tác phía dưới, kế hoạch tiến triển tương đương thuận lợi, mà thành Lăng Đan thời gian cử hành tụ hội Luyện Đan Sư đính tiêm cũng chỉ còn lại có hai tháng, Đan Nhiễm và Phần Bích Thấm chờ xuất phát.

Mấy ngày này tất cả mọi người trôi qua rất phong phú, cũng không thấy thời gian trôi cực nhanh.

Tại mọi người khích lệ Đan Nghê theo người Tam đại tông môn đi đảo Âm Dương,  bà ở đó đến lúc con gái sinh ra mới thôi. Trịnh Quyền thì quyết định âm thầm hộ tống Đan Nhiễm đi đến thành Lăng Đan.

Hôn sự của Trúc Thủy Nhu vẫn không thể định ra, nàng cũng không phải là không có ấn tượng với Cổ Tích, chỉ có điều cảm thấy hết thảy quá mức đột nhiên, cũng không muốn vội vàng quyết định đại sự của đời mình. Cổ Tích không muốn buông tha cho, nhưng vẫn đang cố gắng theo đuổi, Chu Chu cảm thấy chỉ cần hắn tiếp tục cố gắng thì rất có hi vọng đả động được Trúc Thủy Nhu.

Càng đến gần thời hạn tụ hội Luyện Đan Sư đính tiêm, Chu Chu càng cảm thấy bất an, nàng cảm giác việc Đan Nhiễm, Phần Bích Thấm cùng Trịnh Quyền xâm nhập địch doanh này nhất định sẽ có ngoài ý muốn phát sinh.

Nhiều lần cầu khẩn, mấy cái sư huynh sư tỷ rốt cục quyết định giấu kín thân phận cùng đi. Lý do của Chu Chu vô cùng đầy đủ, nàng muốn cải tạo đạo tâm, cần càng nhiều lịch lãm rèn luyện hơn nữa.

Doãn Tử Chương bình thường thoạt nhìn độc đoán ngang ngược, nhưng kỳ thật  chuyện gì mà Chu Chu quyết định kiên trì thì hắn cũng sẽ không thật sự cự tuyệt.

Trước khi đi Doãn Tử Chương ước pháp tam chương với Chu Chu, không đến sống chết trước mắt tuyệt đối không thể lộ diện ra tay, càng không thể làm bất cứ chuyện gì có thể bạo lộ thân phận, tại Đan Quốc hết thảy chuyện lớn nhỏ đều phải nghe hắn, v..vv, Chu Chu ngoan ngoãn đáp ứng toàn bộ.

Sau khi đám người Đan Nhiễm khởi hành thì Đề Thiện Thượng bọn hắn cũng âm thầm xuất phát, đối ngoại vẫn như cũ công bố tu luyện ở trong tháp Vũ Thần, ngay cả  bọn người Đan Nhiễm cũng không biết phía sau bọn họ có thêm một cái đuôi nho nhỏ.

Chọn tập
Bình luận
× sticky