Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Nga Mỵ

Chương 352: Nội đấu

Tác giả: Nga Mi
Chọn tập

Đứng dưới tán Vạn Niên Hợp Hoan Thụ, Diễm Thí Thiên lộ ra mấy phần do dự.

Tô Đạm Hồng đương nhiên biết Đan Hoàng là ai, gã có ấn tượng quá sâu với Tiểu Thánh nữ Đan tộc này, cho tới bây giờ gã chưa từng thấy người nào có tư chất ngộ tính cao hơn nàng, đứng trước mặt cô gái xinh đẹp đó, thậm chí gã còn cảm thấy tự ti mặc cảm.

Thiên phú mà hắn vẫn lấy làm tự hào nếu so với Đan Hoàng thì trở nên không đáng một đồng. Thái tử phi Đan Phượng vì đố kị với muội muội quá mức xuất chúng này mà phản bội Đan tộc đầu nhập thái tử, trong mắt hắn một chút cũng không kỳ quái.

Hắn chỉ không hiểu, mục tiêu của bọn họ đang ở trước mắt, tại sao Thái tử điện hạ luôn luôn sát phạt quyết đoán lại nhớ đến người thiếu nữ kia, hơn nữa còn do dự không quyết.

“Bổn cung cảm giác được hỏa ấn trên người Đan Hoàng, ở ngay phía dưới Vạn Niên Hợp Hoan Thụ này!” Diễm Thí Thiên nói.

Nếu như tiểu mỹ nhân của hắn thật sự đang ở đây, cho dù phải buông tha cho Vạn Niên Hợp Hoan Thụ đã mong ước nhiều năm thì hắn cũng cảm thấy không hề gì.

Đối với hắn mà nói, Đan Hoàng có giá trị hơn rất nhiều so với cây thần vạn năm này!

Nhưng lần trước tỷ thí ở tháp Vũ Thần, hắn cũng chưa từng cảm nhận được hơi thở của hỏa ấn trên người Đan Hoàng, hắn vẫn cho là là người Đan tộc đã nghĩ ra phương pháp gì đó trừ đi hỏa ấn cho nàng.

Đan tộc có vô số thủ đoạn cổ quái, có thể làm được điều này, cũng không có gì đáng ngạc nhiên

Nhưng bây giờ hắn đột nhiên cảm giác được hỏa ấn vô cùng rõ ràng? Chuyện gì đang xảy ra? Thời cơ không khỏi trùng hợp quá mức!

“Đạo Quân Nhân Nghiêu chỉ đi thu thập mấy tu sĩ Kết Đan nho nhỏ của phái Thánh Trí, làm sao bây giờ còn chưa tới?” Tô Đạm Hồng cũng rất khẩn trương, kế hoạch của bọn họ chỉ còn kém một bước cuối cùng này, nhưng đám người Nhân Nghiêu Đạo Quân lại biến mất.

Từ khi hắn và Diễm Thí Thiên đặt chân lên đảo Âm Dương chết tiệt này, không những tu vi giảm xuống, ngay cả năng lực cũng tụt lại không ít, việc này đối với một người đã quen với năng lực của tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ giống như cảm giác biến thành một phế vật vừa câm vừa điếc, cho dù hắn đã quen với sóng gió, cũng không thể không lo âu nghi thần nghi quỷ.

Ầm!

Hướng chính nam cách Vạn Niên Hợp Hoan Thụ không xa, bỗng nhiên truyền đến một luồng pháp lực mãnh liệt, cỗ uy áp kinh khủng này, rõ ràng là hai tu sĩ Nguyên Anh đang đấu pháp!

Hai người kia, không cần nói cũng biết, chính là Thiên Chân và Nhân Nghiêu, không thể khác được.

Đạo Quân Nhân Nghiêu vừa mới đưa tin tới nói Thiên Chân và Địa Tô đã tiến vào cây thần bế quan trị độc, gọi bọn hắn đến hội hợp trước Vạn Niên Hợp Hoan Thụ, chờ hắn thu thập đám người phái Thánh Trí và khống chế xong đám trưởng lão Kết Đan trong cung Thái Hư sẽ lập tức chạy tới.

Tình huống hiện tại, rõ ràng là kế hoạch đã thất bại, vừa vặn bị Thiên Chân bắt được.

Tô Đạm Hồng lo lắng, vạn nhất để Thiên Chân chiếm thượng phong, bọn hắn sẽ nguy mất!

Trái lại, Diễm Thí Thiên lại vô cùng tỉnh táo, chuyện hôm nay rõ ràng là bọn họ đã trúng kế, hỏa ấn của Đan Hoàng đột nhiên xuất hiện, nói không chừng là bẫy rập bọn họ bày ra để đối phó hắn.

“Trước tiên liên thủ thu thập Thiên Chân rồi tính sau!” Diễm Thí Thiên quyết định thật nhanh, lao tới phương hướng Thiên Chân và Nhân Nghiêu đang đấu pháp.

Chỉ cần khống chế được đảo Âm Dương, bất kể Đan Hoàng dưới mặt đất kia là thật hay giả, hoặc có bẫy rập gì, đều không thể trốn khỏi lòng bàn tay của hắn!

Bọn họ dám lên đảo Âm Dương mưu đồ cung Thái Hư, đương nhiên sẽ chuẩn bị kỹ càng, sẽ không ký thác tất cả hi vọng trên người Đạo Quân Nhân Nghiêu.

Vốn là, Đạo Quân Nhân Nghiêu đã khống chế được bốn người phái Thánh Trí, đang định xuất thủ giết hết bọn họ, ánh sáng phi kiếm chớp động, mắt thấy bốn người lập tức rơi đầu, bỗng nhiên một dây leo màu xanh vượt qua vạn dặm bay tới đánh lệch hướng phi kiếm, mà đám rễ cây đang cuốn lấy bốn người phái Thánh Trí cũng đồng thời buông ra, lùi vào trong lòng đất không còn tăm hơi.

“Thiên Chân?” Có thể khống chế Vạn Niên Hợp Hoan Thụ, trừ hắn ra, chỉ còn một mình Đạo Quân Thiên Chân.

Thạch Ánh Lục chậm rãi tiến lên, bình tĩnh nhìn vào Nhân Nghiêu Đạo Quân, nói từng chữ: “Tại sao?”

Gương mặt nàng nhanh chóng biến ảo, trong nháy mắt biến thành bộ dáng Đạo Quân Thiên Chân.

Người vừa cùng với Đạo Quân Địa Tô tiến vào Vạn Niên Hợp Hoan Thụ bế quan căn bản chính là hàng giả mà Thạch Ánh Lục dùng ảo thuật biến thành. Đạo Quân Thiên Chân chân chính đã sớm biến thành bộ dáng Thạch Ánh Lục, xen lẫn trong đám người phái Thánh Trí.

Đạo Quân Nhân Nghiêu tự biết mình đã bại lộ thân phận, cười lạnh nói: “Chỉ có một đôi hoa Hợp Hoan thư hùng, ban đầu ngươi muốn giữ lại cho Địa Tô và tiểu tiện nhân Đỗ Chi Châu kia tương lai đánh sâu vào Đại Thừa, kết quả tiểu tiện nhân kia vô cớ mất tích, ngươi lại muốn giữ lại để hai đồ nhi Kết Đan kỳ của ngươi hợp thể song tu đánh sâu vào Nguyên Anh. Ta nói có phải không?”

“Từ đầu tới cuối ngươi không hề nghĩ tới ta! Dựa vào cái gì mà cung Thái Hư đều do ngươi định đoạt? Tại sao hỏi cũng không hỏi, ngươi liền đem cơ hội vốn thuộc về ta tặng cho người bên cạnh? Ngươi chưa từng suy nghĩ cho ta, ta cần gì phải tiếp tục cúi đầu nghe theo ngươi?”

“Ngươi là song linh căn Kim – Thủy, lại không có đạo lữ phù hợp, muốn lấy hoa Hợp Hoan là có dụng ý gì?” Thiên Chân Đạo Quân đau lòng nói, nàng vẫn luôn cho rằng đây là nhận thức chung của mọi người, cho nên chưa từng giải thích với Đạo Quân Nhân Nghiêu.

Hoa Hợp Hoan thư hùng mỗi ngàn năm mới nở một lần, có tác dụng rất lớn với hai người đạo lữ tập hợp đủ ngũ hành.

Nó có thể tăng ba thành tỷ lệ thành công tiến vào Nguyên Anh, tăng một thành tỷ lệ tiến vào Đại Thừa. đừng xem thường một thành này, tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ đánh sâu vào Đại Thừa từ trước tới này đều là tỷ lệ một phần ngàn, Hoa Hợp Hoan thư hùng đã đem tỷ lệ thành công tăng gấp mười lần có thừa, hơn nữa còn tác dụng nhằm vào hai người.

Mà chỗ tốt lớn nhất chính là, cho dù tấn cấp thất bại, người phục dụng hoa Hợp Hoan thư hùng cũng có thể giữ được tính mạng cùng với tu vi hiện tại, chỉ điểm này thôi cũng đủ vô số tu sĩ điên cuồng.

“Ai nói ta không có đạo lữ thích hợp? Ha ha ha! Nếu như không gặp được hắn thì ta cũng không thể hạ được quyết tâm lớn như vậy. Ngươi đã phát hiện, vậy chúng ta thống thống khoái khoái đánh một trận, xem đến tột cùng ai mới là người đứng đầu cung Thái Hư!” Đạo Quân Nhân Nghiêu cất tiếng cười to, quanh người thoáng hiện vô số kiếm quang, liên miên cuồn cuộn, phô thiên cái địa quét ngang tới đây.

Đạo Quân Thiên Chân vung tay áo lên, đưa mấy người Đề Thiện Thượng đến khoảng cách an toàn, mười ngón tay tùy ý gẩy một cái trên đám tóc dài đen nhánh, lấy xuống một đôi ngọc trâm màu xanh lá cây ném lên không trung.

Ngọc trâm hóa thành hàng vạn hàng nghìn trường đằng (dây leo) nghênh đón kiếm quang đầy trời.

Hai người tu luyện cùng nhau từ nhỏ, hiểu biết quá rõ thủ đoạn của đối phương, ngày thường đã từng luận bàn vô số lần, chẳng qua hôm nay có hơi khác biệt, là thật sự lấy tính mạng ra mà đấu, không chết không thôi.

Động tĩnh của hai người bọn họ quá lớn, kinh động toàn bộ cung Thái Hư, trừ hai Kết Đan trưởng lão đang bế quan, chín người còn lại đều ngự kiếm bay tới.

Ngày hôm trước bọn họ mới nhận được tin Diễm Thí Thiên và Tô Đạm Hồng đang muốn đối phó cung Thái Hư, hôm nay bỗng nhiên gây ra động tĩnh lớn như vậy, người người đều khiếp sợ không thôi, nghĩ rằng cường địch đã xâm phạm.

Đến khi nhìn thấy hai người đang kịch đấu trong sân, chín trưởng lão Kết Đan cung Thái Hư đồng thời ngây ngốc tại chỗ.

Bọn họ đang nằm mơ sao? Tại sao hai vị Thái thượng trưởng lão lại đánh nhau vậy?

Đứng dưới tán Vạn Niên Hợp Hoan Thụ, Diễm Thí Thiên lộ ra mấy phần do dự.

Tô Đạm Hồng đương nhiên biết Đan Hoàng là ai, gã có ấn tượng quá sâu với Tiểu Thánh nữ Đan tộc này, cho tới bây giờ gã chưa từng thấy người nào có tư chất ngộ tính cao hơn nàng, đứng trước mặt cô gái xinh đẹp đó, thậm chí gã còn cảm thấy tự ti mặc cảm.

Thiên phú mà hắn vẫn lấy làm tự hào nếu so với Đan Hoàng thì trở nên không đáng một đồng. Thái tử phi Đan Phượng vì đố kị với muội muội quá mức xuất chúng này mà phản bội Đan tộc đầu nhập thái tử, trong mắt hắn một chút cũng không kỳ quái.

Hắn chỉ không hiểu, mục tiêu của bọn họ đang ở trước mắt, tại sao Thái tử điện hạ luôn luôn sát phạt quyết đoán lại nhớ đến người thiếu nữ kia, hơn nữa còn do dự không quyết.

“Bổn cung cảm giác được hỏa ấn trên người Đan Hoàng, ở ngay phía dưới Vạn Niên Hợp Hoan Thụ này!” Diễm Thí Thiên nói.

Nếu như tiểu mỹ nhân của hắn thật sự đang ở đây, cho dù phải buông tha cho Vạn Niên Hợp Hoan Thụ đã mong ước nhiều năm thì hắn cũng cảm thấy không hề gì.

Đối với hắn mà nói, Đan Hoàng có giá trị hơn rất nhiều so với cây thần vạn năm này!

Nhưng lần trước tỷ thí ở tháp Vũ Thần, hắn cũng chưa từng cảm nhận được hơi thở của hỏa ấn trên người Đan Hoàng, hắn vẫn cho là là người Đan tộc đã nghĩ ra phương pháp gì đó trừ đi hỏa ấn cho nàng.

Đan tộc có vô số thủ đoạn cổ quái, có thể làm được điều này, cũng không có gì đáng ngạc nhiên

Nhưng bây giờ hắn đột nhiên cảm giác được hỏa ấn vô cùng rõ ràng? Chuyện gì đang xảy ra? Thời cơ không khỏi trùng hợp quá mức!

“Đạo Quân Nhân Nghiêu chỉ đi thu thập mấy tu sĩ Kết Đan nho nhỏ của phái Thánh Trí, làm sao bây giờ còn chưa tới?” Tô Đạm Hồng cũng rất khẩn trương, kế hoạch của bọn họ chỉ còn kém một bước cuối cùng này, nhưng đám người Nhân Nghiêu Đạo Quân lại biến mất.

Từ khi hắn và Diễm Thí Thiên đặt chân lên đảo Âm Dương chết tiệt này, không những tu vi giảm xuống, ngay cả năng lực cũng tụt lại không ít, việc này đối với một người đã quen với năng lực của tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ giống như cảm giác biến thành một phế vật vừa câm vừa điếc, cho dù hắn đã quen với sóng gió, cũng không thể không lo âu nghi thần nghi quỷ.

Ầm!

Hướng chính nam cách Vạn Niên Hợp Hoan Thụ không xa, bỗng nhiên truyền đến một luồng pháp lực mãnh liệt, cỗ uy áp kinh khủng này, rõ ràng là hai tu sĩ Nguyên Anh đang đấu pháp!

Hai người kia, không cần nói cũng biết, chính là Thiên Chân và Nhân Nghiêu, không thể khác được.

Đạo Quân Nhân Nghiêu vừa mới đưa tin tới nói Thiên Chân và Địa Tô đã tiến vào cây thần bế quan trị độc, gọi bọn hắn đến hội hợp trước Vạn Niên Hợp Hoan Thụ, chờ hắn thu thập đám người phái Thánh Trí và khống chế xong đám trưởng lão Kết Đan trong cung Thái Hư sẽ lập tức chạy tới.

Tình huống hiện tại, rõ ràng là kế hoạch đã thất bại, vừa vặn bị Thiên Chân bắt được.

Tô Đạm Hồng lo lắng, vạn nhất để Thiên Chân chiếm thượng phong, bọn hắn sẽ nguy mất!

Trái lại, Diễm Thí Thiên lại vô cùng tỉnh táo, chuyện hôm nay rõ ràng là bọn họ đã trúng kế, hỏa ấn của Đan Hoàng đột nhiên xuất hiện, nói không chừng là bẫy rập bọn họ bày ra để đối phó hắn.

“Trước tiên liên thủ thu thập Thiên Chân rồi tính sau!” Diễm Thí Thiên quyết định thật nhanh, lao tới phương hướng Thiên Chân và Nhân Nghiêu đang đấu pháp.

Chỉ cần khống chế được đảo Âm Dương, bất kể Đan Hoàng dưới mặt đất kia là thật hay giả, hoặc có bẫy rập gì, đều không thể trốn khỏi lòng bàn tay của hắn!

Bọn họ dám lên đảo Âm Dương mưu đồ cung Thái Hư, đương nhiên sẽ chuẩn bị kỹ càng, sẽ không ký thác tất cả hi vọng trên người Đạo Quân Nhân Nghiêu.

Vốn là, Đạo Quân Nhân Nghiêu đã khống chế được bốn người phái Thánh Trí, đang định xuất thủ giết hết bọn họ, ánh sáng phi kiếm chớp động, mắt thấy bốn người lập tức rơi đầu, bỗng nhiên một dây leo màu xanh vượt qua vạn dặm bay tới đánh lệch hướng phi kiếm, mà đám rễ cây đang cuốn lấy bốn người phái Thánh Trí cũng đồng thời buông ra, lùi vào trong lòng đất không còn tăm hơi.

“Thiên Chân?” Có thể khống chế Vạn Niên Hợp Hoan Thụ, trừ hắn ra, chỉ còn một mình Đạo Quân Thiên Chân.

Thạch Ánh Lục chậm rãi tiến lên, bình tĩnh nhìn vào Nhân Nghiêu Đạo Quân, nói từng chữ: “Tại sao?”

Gương mặt nàng nhanh chóng biến ảo, trong nháy mắt biến thành bộ dáng Đạo Quân Thiên Chân.

Người vừa cùng với Đạo Quân Địa Tô tiến vào Vạn Niên Hợp Hoan Thụ bế quan căn bản chính là hàng giả mà Thạch Ánh Lục dùng ảo thuật biến thành. Đạo Quân Thiên Chân chân chính đã sớm biến thành bộ dáng Thạch Ánh Lục, xen lẫn trong đám người phái Thánh Trí.

Đạo Quân Nhân Nghiêu tự biết mình đã bại lộ thân phận, cười lạnh nói: “Chỉ có một đôi hoa Hợp Hoan thư hùng, ban đầu ngươi muốn giữ lại cho Địa Tô và tiểu tiện nhân Đỗ Chi Châu kia tương lai đánh sâu vào Đại Thừa, kết quả tiểu tiện nhân kia vô cớ mất tích, ngươi lại muốn giữ lại để hai đồ nhi Kết Đan kỳ của ngươi hợp thể song tu đánh sâu vào Nguyên Anh. Ta nói có phải không?”

“Từ đầu tới cuối ngươi không hề nghĩ tới ta! Dựa vào cái gì mà cung Thái Hư đều do ngươi định đoạt? Tại sao hỏi cũng không hỏi, ngươi liền đem cơ hội vốn thuộc về ta tặng cho người bên cạnh? Ngươi chưa từng suy nghĩ cho ta, ta cần gì phải tiếp tục cúi đầu nghe theo ngươi?”

“Ngươi là song linh căn Kim – Thủy, lại không có đạo lữ phù hợp, muốn lấy hoa Hợp Hoan là có dụng ý gì?” Thiên Chân Đạo Quân đau lòng nói, nàng vẫn luôn cho rằng đây là nhận thức chung của mọi người, cho nên chưa từng giải thích với Đạo Quân Nhân Nghiêu.

Hoa Hợp Hoan thư hùng mỗi ngàn năm mới nở một lần, có tác dụng rất lớn với hai người đạo lữ tập hợp đủ ngũ hành.

Nó có thể tăng ba thành tỷ lệ thành công tiến vào Nguyên Anh, tăng một thành tỷ lệ tiến vào Đại Thừa. đừng xem thường một thành này, tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ đánh sâu vào Đại Thừa từ trước tới này đều là tỷ lệ một phần ngàn, Hoa Hợp Hoan thư hùng đã đem tỷ lệ thành công tăng gấp mười lần có thừa, hơn nữa còn tác dụng nhằm vào hai người.

Mà chỗ tốt lớn nhất chính là, cho dù tấn cấp thất bại, người phục dụng hoa Hợp Hoan thư hùng cũng có thể giữ được tính mạng cùng với tu vi hiện tại, chỉ điểm này thôi cũng đủ vô số tu sĩ điên cuồng.

“Ai nói ta không có đạo lữ thích hợp? Ha ha ha! Nếu như không gặp được hắn thì ta cũng không thể hạ được quyết tâm lớn như vậy. Ngươi đã phát hiện, vậy chúng ta thống thống khoái khoái đánh một trận, xem đến tột cùng ai mới là người đứng đầu cung Thái Hư!” Đạo Quân Nhân Nghiêu cất tiếng cười to, quanh người thoáng hiện vô số kiếm quang, liên miên cuồn cuộn, phô thiên cái địa quét ngang tới đây.

Đạo Quân Thiên Chân vung tay áo lên, đưa mấy người Đề Thiện Thượng đến khoảng cách an toàn, mười ngón tay tùy ý gẩy một cái trên đám tóc dài đen nhánh, lấy xuống một đôi ngọc trâm màu xanh lá cây ném lên không trung.

Ngọc trâm hóa thành hàng vạn hàng nghìn trường đằng (dây leo) nghênh đón kiếm quang đầy trời.

Hai người tu luyện cùng nhau từ nhỏ, hiểu biết quá rõ thủ đoạn của đối phương, ngày thường đã từng luận bàn vô số lần, chẳng qua hôm nay có hơi khác biệt, là thật sự lấy tính mạng ra mà đấu, không chết không thôi.

Động tĩnh của hai người bọn họ quá lớn, kinh động toàn bộ cung Thái Hư, trừ hai Kết Đan trưởng lão đang bế quan, chín người còn lại đều ngự kiếm bay tới.

Ngày hôm trước bọn họ mới nhận được tin Diễm Thí Thiên và Tô Đạm Hồng đang muốn đối phó cung Thái Hư, hôm nay bỗng nhiên gây ra động tĩnh lớn như vậy, người người đều khiếp sợ không thôi, nghĩ rằng cường địch đã xâm phạm.

Đến khi nhìn thấy hai người đang kịch đấu trong sân, chín trưởng lão Kết Đan cung Thái Hư đồng thời ngây ngốc tại chỗ.

Bọn họ đang nằm mơ sao? Tại sao hai vị Thái thượng trưởng lão lại đánh nhau vậy?

Chọn tập
Bình luận
× sticky