Cơ U Cốc băn khoăn không phải là không có lý, Chu Chu còn nhỏ tuổi lại không có pháp lực tu vi, luyện đan kỹ năng quá cao có thể đưa tới ghen ghét và mơ ước. Hơn nữa cường long không áp địa đầu xà, ở Tây Nam là địa bàn của phái Thánh Trí, lại có sư phụ Chu Chu là Trịnh Quyền Luyện Đan Sư lục phẩm đỉnh chống đỡ, người bên cạnh ngay cả muốn có chủ ý với nàng cũng không dám dễ dàng động thủ, đến Tây Phương ngũ quốc mấy người bọn hắn chỉ có tu vi Trúc Cơ kỳ cũng không đủ dùng, vạn nhất gặp phải chuyện gì đến an toàn của bản thân đã thành vấn đề, phải trước xem rõ tình thế rồi hãy nói. Đề Thiền Thượng bị hắn nhắc, trong lòng biết là có lý, hậm hực nói: “Chỉ ngụy quân tử như đệ mới thích làm bộ làm tịch!”
Thân Cẩu ở bên cạnh nghe bọn hắn nói chuyện, trong lòng thầm giật mình, nghe khẩu khí của mấy người này, tựa hồ thuật luyện đan của Chu Chu đủ để ngạo thị Tây Nam ngũ quốc, một tiểu cô nương không có tu vi căn cơ , cho dù lợi hại cũng không còn đến trình độ này chứ? !
Ông thừa nhận kiến thức và giải thích của Chu Chu đối với thuật luyện đan người bên cạnh khó đạt đến, nhưng tài nghệ của nàng đến tột cùng là mức gì, ông thân là Luyện Đan Sư nhị phẩm cũng không rõ lắm. Thậm chí ông muốn nhanh chóng mang Chu Chu đi gặp sư phụ Trịnh Kiến Huy, có tuyển thủ lợi hại như vậy gia nhập liên minh đến Tích quốc bọn họ, có khả năng đoạt giải quán quân ở trên Đại hội thi đấu ngũ quốc Luyện Đan Sư rất cao!
Tích quốc đã có hơn trăm năm chưa từng đoạt giải quán quân ở trên đại hội, Luyện Đan Sư Tích quốc ở trước mặt Luyện Đan Sư bốn nước còn lại đều cảm thấy không ngóc đầu lên được, lần này cho dù hoàng đế không treo giải thưởng nặng, nhưng bọn họ những Luyện Đan Sư này cũng muốn tranh thủ bằng tất cả biện pháp.
Thừa dịp nghỉ ngơi trên đường. Thân Cẩu hướng Vương Âm nháy mắt ra dấu, Vương Âm biết ý tiến tới bên cạnh Chu Chu nói chuyện tào lao, giống như lơ đãng hỏi: “Chu Chu tỷ tỷ, tỷ đã luyện qua đan dược tứ phẩm chưa?”
Chu Chu bị Cơ U Cốc nhắc nhở qua, cộng thêm sư phụ đã từng nhiều lần báo cho nàng tuyệt đối không thể biểu diễn tài nghệ xuất sắc quá Luyện Đan Sư ngũ phẩm đối với người ngoài, cho nên nàng đối với loại vấn đề này rất cẩn thận, lúc này lắc đầu nói: “Không có.”
Nàng nói điều này cũng chưa tính là lời nói dối, từ khi nàng có trí nhớ tới nay, thật không có luyện chế qua đan dược tứ phẩm , nhưng luyện qua Trú Nhan Đan ngũ phẩm , cùng với ở trong động phủ của sư phụ luyện chế qua Ngưng Anh đan thất phẩm mà thôi.
Mặc dù trong lòng Vương Âm có chút thất vọng, nhưng thật ra thì nàng cảm thấy như vậy mới tương đối bình thường, cho nên thuận thế lại hỏi: “Còn đan dược tam phẩm thì sao?”
“Luyện qua . . . . . .” Chu Chu ở phái Thánh Trí luyện qua đan dược tam phẩm có nhiều, nàng đếm đều đếm không xuể.
Vương Âm nhận đáp án mong muốn, tâm hoa nộ phóng(mở cờ trong bụng) chạy đi mách lẻo với sư phụ, Thân Cẩu gật đầu lia lịa, nhất thời cảm thấy cách ngôi vô địch đại hội thi đấu ngũ quốc Luyện Đan Sư gần thêm một bước.
Bởi vì đại hội chỉ cho phép tuyển thủ từ hai trăm tuổi trở xuống tham gia, tu sĩ hai trăm tuổi khá lắm là Trúc Cơ trung kỳ hoặc hậu kỳ, tư chất cá biệt xuất chúng có thể đạt tới Kết Đan Kỳ. Trên lý luận tu sĩ Trúc Cơ kỳ có cơ hội trở thành Luyện Đan Sư tứ phẩm. Nhưng trên thực tế có thể làm được như vậy, so với Tu sĩ thiên tài trăm tuổi đã Kết Đan còn thưa thớt hơn, phần lớn Tu sĩ Trúc Cơ kỳ chỉ là Luyện Đan Sư nhị phẩm thôi, ở hoàn cảnh như Tây Phương ngũ quốc, Trúc Cơ kỳ Luyện Đan Sư tam phẩm quá ít, có thể đếm trên một bàn tay. Mà nếu có thì mấy người trẻ tuổi nhất đều đã gần ba trăm tuổi.
Thân Cẩu trái lo phải nghĩ, trong năm nước Luyện Đan Sư tam phẩm từ hai trăm tuổi trở xuống cũng chỉ có tiểu đệ tử của vị Luyện Đan Sư ngũ phẩm của Kim quốc kia, nói cách khác, chỉ cần Chu Chu có thể thuận lợi đại biểu Tích quốc dự thi, tỷ lệ bọn họ đoạt giải quán quân đã cao gần năm thành!
Vừa nghĩ như vậy, quả thực ông còn gấp hơn đám người Chu Chu, hận không thể dẫn bọn họ tới Tích quốc ngay ngày mai.
Đề Thiền Thượng cũng rất cao hứng, trong lòng bọn họ hiểu, thuật luyện đan của Chu Chu chỉ sợ cả vị Luyện Đan Sư mạnh nhất Kim quốc Tây Phương ngũ quốc kia cũng phải thua, cái gì đại hội thi đấu Luyện Đan Sư. Quả thực chính là đưa đồ ăn cho Chu Chu, duy nhất không xác định được là không biết món quốc bảo Tử Vân hốt của Tích quốc có phải hay không chính là Bát Bảo Tử Vân hốt mà bọn họ muốn tìm.
Nếu như đúng thì tất cả đều vui vẻ, nếu như không phải, vậy thật sự là một chuyến tay không lãng phí thời giờ.
Đáng tiếc Thân Cẩu cũng chưa từng thấy Tử Vân hốt của Tích quốc kia, nói là cất dấu ở bên trong bảo khố hoàng cung. Người ngoài khó thấy.
Điều này cũng chỉ có thể đến lúc đó xem vận khí.
Mấy ngày lộ trình kế tiếp có thể nói là hữu kinh vô hiểm, cường đạo không phải không gặp qua vài nhóm, may là lợi hại nhất trong số đó cũng chỉ là Trúc Cơ hậu kỳ, dựa vào năm người bọn họ cộng thêm một con Tiểu Trư phóng hỏa, ngoài ra còn Thân Cẩu tu sĩ Trúc Cơ kỳ này, chỉ cần gặp địch nhân không nhiều lắm, cũng có thể ứng phó tự nhiên.
Đề Thiền Thượng càng đánh lại càng vui, không vì cái gì khác, chỉ vì cửa đen ăn đen này làm giàu nhanh chóng.
Có Chu Chu cao thủ dò đường ở đây, bọn họ xa xa phát hiện có nhóm đạo tặc lớn liền đi trước tránh ra, gặp đạo tặc nhỏ thì lợi dụng pháp bảo che dấu tu vi, dẫn bọn họ đến đây đánh cướp, sau đó lật ngược thế cờ cướp sạch không còn gì cả.
Chỉ trong năm ngày ngắn ngủn, mấy người đã thu hoạch tổng cộng gần năm mươi vạn linh thạch.
Đề Thiền Thượng hăng hái bừng bừng, vừa chia của vừa tự biên tự diễn nói: “Lão Tử quả thực chính là sứ giả chính nghĩa, khắc tinh của tội ác. Chúng ta tu hành là vì cái gì, chính là vì trừ bạo giúp kẻ yếu, giúp đỡ chính nghĩa, để thế gian một mảnh trời quang trong sạch a!”
Mấy sư đệ sư muội liếc mắt giả câm vờ điếc, Thân Cẩu và Vương Âm cúi đầu nín cười, vứt bỏ mặt mũi, hận không thể làm bộ không nhận ra cái người làm giặc cướp còn dương dương tự đắc này.
Có người ngoài ở đây, hắn nói chuyện có thể không nói kiểu buồn nôn này không?
“Ừ! Trừ ác tức là dương thiện, đại sư huynh nói quá đúng!” Chỉ có duy nhất tri âm —— tiểu sư muội Chu Chu đối với lời hắn nói tỏ vẻ nhiệt liệt ủng hộ.
“Đó là dĩ nhiên! Việc thiện như vậy chúng ta nhất định phải kiên trì không ngừng tiếp tục làm, chí ít cũng phải mỗi ngày đi làm một việc thiện là đủ! Tiểu sư muội mau đi chuẩn bị chút đồ ăn ngon đi, ăn xong rồi chúng ta lại tìm thêm mấy tên tiểu tặc nữa làm thịt một bữa!” Đề Thiền Thượng nửa câu đầu dõng dạc, nửa câu sau không phỉ khí (khí thế cường đạo) bốn phía, diện mục chân thực biểu lộ không sót.
Doãn Tử Chương lườm hắn và Chu Chu một cái, hừ lạnh: “Heo ngốc!”
Chu Chu bị hắn mắng nhiều, độ dày da mặt tăng thêm, loại khinh bỉ hoàn toàn không đến nơi đến chốn này, từ đầu luôn luôn không để ở trong lòng, ôm lấy “Tiền tham ô” Đề Thiền Thượng đưa tới , thật vui vẻ chạy đi chuẩn bị thức ăn.
Một đường “Hành thiện” như thế đi được năm ngày, rốt cục đã tới biên cảnh Tây Phương ngũ quốc, tiến vào tòa thành đầu tiên của một nước.
Đi vào cửa thành, Thân Cẩu lấy ra một khối ngọc bài hướng tên lính Thủ thành giơ lên, thần sắc những tên lính kia lập tức trở nên cung kính vô cùng, chẳng những không kiểm tra mấy người Đề Thiền Thượng rõ ràng là người bên ngoài, thậm chí chủ động phái ra một đội kỵ binh thay bọn họ mở đường, tự mình hộ tống đến trạm dịch nghỉ ngơi.
Trạm dịch này là chuyên cung cấp cho Tu sĩ qua đường dừng chân nghỉ ngơi, người hầu bên trong đều có chút tu vi, giống như trước vừa thấy ngọc bài trên tay Thân Cẩu liền lộ ra bộ dáng kinh sợ, lập tức chọn gian phòng tốt nhất để bọn họ ở lại, hơn nữa còn tỏ vẻ có bất kỳ yêu cầu gì, chỉ cần bọn họ làm được cũng sẽ nhất định làm theo. Cả một ít Tu sĩ tạm thời chuyển ra nhường vị trí cho bọn họ, cũng không có người nào tỏ vẻ bất mãn, ngược lại vì mình có thể cung cấp tiện nghi cho Luyện Đan Sư nhị phẩm mà cảm thấy vinh hạnh.
Đề Thiền Thượng bọn họ lần đầu tiên nhận được lễ ngộ như vậy, cuối cùng cũng hiểu sự kiêu ngạo Thân Cẩu cố gắng tình cờ lộ ra xuất xứ từ đâu.
Cơ U Cốc băn khoăn không phải là không có lý, Chu Chu còn nhỏ tuổi lại không có pháp lực tu vi, luyện đan kỹ năng quá cao có thể đưa tới ghen ghét và mơ ước. Hơn nữa cường long không áp địa đầu xà, ở Tây Nam là địa bàn của phái Thánh Trí, lại có sư phụ Chu Chu là Trịnh Quyền Luyện Đan Sư lục phẩm đỉnh chống đỡ, người bên cạnh ngay cả muốn có chủ ý với nàng cũng không dám dễ dàng động thủ, đến Tây Phương ngũ quốc mấy người bọn hắn chỉ có tu vi Trúc Cơ kỳ cũng không đủ dùng, vạn nhất gặp phải chuyện gì đến an toàn của bản thân đã thành vấn đề, phải trước xem rõ tình thế rồi hãy nói. Đề Thiền Thượng bị hắn nhắc, trong lòng biết là có lý, hậm hực nói: “Chỉ ngụy quân tử như đệ mới thích làm bộ làm tịch!”
Thân Cẩu ở bên cạnh nghe bọn hắn nói chuyện, trong lòng thầm giật mình, nghe khẩu khí của mấy người này, tựa hồ thuật luyện đan của Chu Chu đủ để ngạo thị Tây Nam ngũ quốc, một tiểu cô nương không có tu vi căn cơ , cho dù lợi hại cũng không còn đến trình độ này chứ? !
Ông thừa nhận kiến thức và giải thích của Chu Chu đối với thuật luyện đan người bên cạnh khó đạt đến, nhưng tài nghệ của nàng đến tột cùng là mức gì, ông thân là Luyện Đan Sư nhị phẩm cũng không rõ lắm. Thậm chí ông muốn nhanh chóng mang Chu Chu đi gặp sư phụ Trịnh Kiến Huy, có tuyển thủ lợi hại như vậy gia nhập liên minh đến Tích quốc bọn họ, có khả năng đoạt giải quán quân ở trên Đại hội thi đấu ngũ quốc Luyện Đan Sư rất cao!
Tích quốc đã có hơn trăm năm chưa từng đoạt giải quán quân ở trên đại hội, Luyện Đan Sư Tích quốc ở trước mặt Luyện Đan Sư bốn nước còn lại đều cảm thấy không ngóc đầu lên được, lần này cho dù hoàng đế không treo giải thưởng nặng, nhưng bọn họ những Luyện Đan Sư này cũng muốn tranh thủ bằng tất cả biện pháp.
Thừa dịp nghỉ ngơi trên đường. Thân Cẩu hướng Vương Âm nháy mắt ra dấu, Vương Âm biết ý tiến tới bên cạnh Chu Chu nói chuyện tào lao, giống như lơ đãng hỏi: “Chu Chu tỷ tỷ, tỷ đã luyện qua đan dược tứ phẩm chưa?”
Chu Chu bị Cơ U Cốc nhắc nhở qua, cộng thêm sư phụ đã từng nhiều lần báo cho nàng tuyệt đối không thể biểu diễn tài nghệ xuất sắc quá Luyện Đan Sư ngũ phẩm đối với người ngoài, cho nên nàng đối với loại vấn đề này rất cẩn thận, lúc này lắc đầu nói: “Không có.”
Nàng nói điều này cũng chưa tính là lời nói dối, từ khi nàng có trí nhớ tới nay, thật không có luyện chế qua đan dược tứ phẩm , nhưng luyện qua Trú Nhan Đan ngũ phẩm , cùng với ở trong động phủ của sư phụ luyện chế qua Ngưng Anh đan thất phẩm mà thôi.
Mặc dù trong lòng Vương Âm có chút thất vọng, nhưng thật ra thì nàng cảm thấy như vậy mới tương đối bình thường, cho nên thuận thế lại hỏi: “Còn đan dược tam phẩm thì sao?”
“Luyện qua . . . . . .” Chu Chu ở phái Thánh Trí luyện qua đan dược tam phẩm có nhiều, nàng đếm đều đếm không xuể.
Vương Âm nhận đáp án mong muốn, tâm hoa nộ phóng(mở cờ trong bụng) chạy đi mách lẻo với sư phụ, Thân Cẩu gật đầu lia lịa, nhất thời cảm thấy cách ngôi vô địch đại hội thi đấu ngũ quốc Luyện Đan Sư gần thêm một bước.
Bởi vì đại hội chỉ cho phép tuyển thủ từ hai trăm tuổi trở xuống tham gia, tu sĩ hai trăm tuổi khá lắm là Trúc Cơ trung kỳ hoặc hậu kỳ, tư chất cá biệt xuất chúng có thể đạt tới Kết Đan Kỳ. Trên lý luận tu sĩ Trúc Cơ kỳ có cơ hội trở thành Luyện Đan Sư tứ phẩm. Nhưng trên thực tế có thể làm được như vậy, so với Tu sĩ thiên tài trăm tuổi đã Kết Đan còn thưa thớt hơn, phần lớn Tu sĩ Trúc Cơ kỳ chỉ là Luyện Đan Sư nhị phẩm thôi, ở hoàn cảnh như Tây Phương ngũ quốc, Trúc Cơ kỳ Luyện Đan Sư tam phẩm quá ít, có thể đếm trên một bàn tay. Mà nếu có thì mấy người trẻ tuổi nhất đều đã gần ba trăm tuổi.
Thân Cẩu trái lo phải nghĩ, trong năm nước Luyện Đan Sư tam phẩm từ hai trăm tuổi trở xuống cũng chỉ có tiểu đệ tử của vị Luyện Đan Sư ngũ phẩm của Kim quốc kia, nói cách khác, chỉ cần Chu Chu có thể thuận lợi đại biểu Tích quốc dự thi, tỷ lệ bọn họ đoạt giải quán quân đã cao gần năm thành!
Vừa nghĩ như vậy, quả thực ông còn gấp hơn đám người Chu Chu, hận không thể dẫn bọn họ tới Tích quốc ngay ngày mai.
Đề Thiền Thượng cũng rất cao hứng, trong lòng bọn họ hiểu, thuật luyện đan của Chu Chu chỉ sợ cả vị Luyện Đan Sư mạnh nhất Kim quốc Tây Phương ngũ quốc kia cũng phải thua, cái gì đại hội thi đấu Luyện Đan Sư. Quả thực chính là đưa đồ ăn cho Chu Chu, duy nhất không xác định được là không biết món quốc bảo Tử Vân hốt của Tích quốc có phải hay không chính là Bát Bảo Tử Vân hốt mà bọn họ muốn tìm.
Nếu như đúng thì tất cả đều vui vẻ, nếu như không phải, vậy thật sự là một chuyến tay không lãng phí thời giờ.
Đáng tiếc Thân Cẩu cũng chưa từng thấy Tử Vân hốt của Tích quốc kia, nói là cất dấu ở bên trong bảo khố hoàng cung. Người ngoài khó thấy.
Điều này cũng chỉ có thể đến lúc đó xem vận khí.
Mấy ngày lộ trình kế tiếp có thể nói là hữu kinh vô hiểm, cường đạo không phải không gặp qua vài nhóm, may là lợi hại nhất trong số đó cũng chỉ là Trúc Cơ hậu kỳ, dựa vào năm người bọn họ cộng thêm một con Tiểu Trư phóng hỏa, ngoài ra còn Thân Cẩu tu sĩ Trúc Cơ kỳ này, chỉ cần gặp địch nhân không nhiều lắm, cũng có thể ứng phó tự nhiên.
Đề Thiền Thượng càng đánh lại càng vui, không vì cái gì khác, chỉ vì cửa đen ăn đen này làm giàu nhanh chóng.
Có Chu Chu cao thủ dò đường ở đây, bọn họ xa xa phát hiện có nhóm đạo tặc lớn liền đi trước tránh ra, gặp đạo tặc nhỏ thì lợi dụng pháp bảo che dấu tu vi, dẫn bọn họ đến đây đánh cướp, sau đó lật ngược thế cờ cướp sạch không còn gì cả.
Chỉ trong năm ngày ngắn ngủn, mấy người đã thu hoạch tổng cộng gần năm mươi vạn linh thạch.
Đề Thiền Thượng hăng hái bừng bừng, vừa chia của vừa tự biên tự diễn nói: “Lão Tử quả thực chính là sứ giả chính nghĩa, khắc tinh của tội ác. Chúng ta tu hành là vì cái gì, chính là vì trừ bạo giúp kẻ yếu, giúp đỡ chính nghĩa, để thế gian một mảnh trời quang trong sạch a!”
Mấy sư đệ sư muội liếc mắt giả câm vờ điếc, Thân Cẩu và Vương Âm cúi đầu nín cười, vứt bỏ mặt mũi, hận không thể làm bộ không nhận ra cái người làm giặc cướp còn dương dương tự đắc này.
Có người ngoài ở đây, hắn nói chuyện có thể không nói kiểu buồn nôn này không?
“Ừ! Trừ ác tức là dương thiện, đại sư huynh nói quá đúng!” Chỉ có duy nhất tri âm —— tiểu sư muội Chu Chu đối với lời hắn nói tỏ vẻ nhiệt liệt ủng hộ.
“Đó là dĩ nhiên! Việc thiện như vậy chúng ta nhất định phải kiên trì không ngừng tiếp tục làm, chí ít cũng phải mỗi ngày đi làm một việc thiện là đủ! Tiểu sư muội mau đi chuẩn bị chút đồ ăn ngon đi, ăn xong rồi chúng ta lại tìm thêm mấy tên tiểu tặc nữa làm thịt một bữa!” Đề Thiền Thượng nửa câu đầu dõng dạc, nửa câu sau không phỉ khí (khí thế cường đạo) bốn phía, diện mục chân thực biểu lộ không sót.
Doãn Tử Chương lườm hắn và Chu Chu một cái, hừ lạnh: “Heo ngốc!”
Chu Chu bị hắn mắng nhiều, độ dày da mặt tăng thêm, loại khinh bỉ hoàn toàn không đến nơi đến chốn này, từ đầu luôn luôn không để ở trong lòng, ôm lấy “Tiền tham ô” Đề Thiền Thượng đưa tới , thật vui vẻ chạy đi chuẩn bị thức ăn.
Một đường “Hành thiện” như thế đi được năm ngày, rốt cục đã tới biên cảnh Tây Phương ngũ quốc, tiến vào tòa thành đầu tiên của một nước.
Đi vào cửa thành, Thân Cẩu lấy ra một khối ngọc bài hướng tên lính Thủ thành giơ lên, thần sắc những tên lính kia lập tức trở nên cung kính vô cùng, chẳng những không kiểm tra mấy người Đề Thiền Thượng rõ ràng là người bên ngoài, thậm chí chủ động phái ra một đội kỵ binh thay bọn họ mở đường, tự mình hộ tống đến trạm dịch nghỉ ngơi.
Trạm dịch này là chuyên cung cấp cho Tu sĩ qua đường dừng chân nghỉ ngơi, người hầu bên trong đều có chút tu vi, giống như trước vừa thấy ngọc bài trên tay Thân Cẩu liền lộ ra bộ dáng kinh sợ, lập tức chọn gian phòng tốt nhất để bọn họ ở lại, hơn nữa còn tỏ vẻ có bất kỳ yêu cầu gì, chỉ cần bọn họ làm được cũng sẽ nhất định làm theo. Cả một ít Tu sĩ tạm thời chuyển ra nhường vị trí cho bọn họ, cũng không có người nào tỏ vẻ bất mãn, ngược lại vì mình có thể cung cấp tiện nghi cho Luyện Đan Sư nhị phẩm mà cảm thấy vinh hạnh.
Đề Thiền Thượng bọn họ lần đầu tiên nhận được lễ ngộ như vậy, cuối cùng cũng hiểu sự kiêu ngạo Thân Cẩu cố gắng tình cờ lộ ra xuất xứ từ đâu.