Huyền Long dưới chân Diễm Thí Thiên mở miệng rộng phun ra một ngon lửa đen dung hợp ma lực đậm đặc của Quỷ Hoả về hướng Chu Chu và Doãn Tử Chương, Huyền Minh U Hỏa, Huyết Trì Yêu Hỏa, Cửu Thiên Huyễn Hỏa, tứ đại Thiên Hỏa Luyện Ngục ma diễm.
Nơi Ma diễm đi qua, sự sống cùng với linh khí đều biến mất, giống như một tia chớp đen kịt, xé rách không gian hủy diệt hết thảy, muốn phá huỷ toàn bộ thế gian hóa thành hư vô.
Sau khi Huyền Long thành công cắn nuốt bốn loại Thiên Hỏa, trên lớp vảy vốn phát ra ánh đỏ lờ mờ cùng cặp mắt xám trắng phát ra ánh hồng quỷ dị cũng trở nên đen nhánh như mực, chỉ có khí chất âm hàn khát máu ngược lại càng toả ra đậm đặc.
Đôi mắt hệt như hai cái động sâu hoắm đen ngòm, vài tên tu sĩ Nguyên Anh xa ở phía sau vừa nhìn thấy lập tức trong lòng không ngừng dâng lên từng đợt khí lạnh, thần hồn lay động dường như đang bị cắn nuốt, hút đi. Cả đám không hẹn mà cùng nhau run rẩy nhanh chóng dời ánh mắt không dám trực diện nhìn thẳng .
Chỉ một ánh mắt cũng đã đáng sợ như thế, càng đừng nói đến uy lực của Hoả Diễm phát ra từ miệng Huyền Long kinh khủng đến cỡ nào.
Chu Chu không hề suy nghĩ liền lập tức chắn trước người Doãn Tử Chương, trong ngực đột nhiên hiện ra Tiểu Trư không cam lòng yếu thế mà phóng lửa nghênh địch.
Hai đạo liệt diễm một vàng rực rỡ, một đen như mực, giữa không trung va chạm đối kháng lẫn nhau.
Bóng tối không ngừng cắn nuốt ánh sáng, ánh sáng giống như trước ra sức lan toả phá tan bóng tối, cả quá trình vô thanh vô tức diễn ra ngoài dự đoán của mọi người. Nhưng trong chơp mắt linh khí khổng lồ bị kích động tỏa ra bốn phía thì trong vòng một trăm dặm đã hóa thành hoang vu.
Bởi vì trong Đan Thần điện có pháp trận phòng hộ đã triệt tiêu phần lớn uy lực, cho nên mới “ chỉ có “ tạo thành một chút thương tổn như vậy. Nếu đổ lại thành chỗ khác, chỉ sợ thành Lăng Đan sẽ lập tức hóa thành một mảnh phế tích, Trừ những tu sĩ cá biệt có đẳng cấp cao , tuyệt đại đa những người còn lại không thể nào tránh được kiếp số.
Cho dù là Đan Thần điện có khả năng khống chế hệ Hoả có một không hai trong thiên hạ. Cũng có không ít những sảnh đường không chịu nổi dư chấn mà đổ xập.
Những tu sĩ Đan Quốc đứng gần đó cũng bị ảnh hưởng. Ba tu sĩ Kết Đan cùng với mấy chục tu sĩ Trúc Cơ kỳ không kịp chạy trốn đã bạo thể chết ngay tại chỗ, khiến cho cả bầu trời đầy mưa máu.
Tu sĩ Nguyên Anh còn lại phản ứng khá miễn cưỡng tránh được một kiếp, nhưng toàn bộ đều có sắc mặt trắng bệt tinh thần dao động, Lần giao chiến đáng sợ này đã gây chấn động trong lòng bọn họ chỉ sợ mất một thời gian dài mới tiêu tan hết được.
Mặc dù Chu Chu chặn được một kích này, nhưng mười phần chính là vô cùng miễn cưỡng, một đạo tơ máu từ khoé miệng chảy xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra vẻ tái nhợt vô cùng, nhìn thấy cũng phải giật mình .
Nếu như không phải Doãn Tử Chương ở phái sau ôm nàng thật chặt giúp nàng chống đỡ. Hai chân nàng sớm đã nhũn ra ngã nhào xuống đất. Lúc trước từng cùng Diễm Thí Thiên giao thủ qua hai lần cũng không chật vật như bây giờ.
Diễm Thí Thiên chiếm được bốn loại Thiên Hỏa lại còn tấn nhập Đại Thừa Kỳ, mức độ thực lực tăng lên đã không còn có thể dùng từ kinh khủng để hình dung.
Vẻ mặt của Doãn Tử Chương vẫn vô cùng khó coi giống như trước, trừ bọn họ ra hai, không ai biết mới vừa rồi hắn lấy Băng Hỏa Thần Vương lưu lại Càn Khôn Băng Hỏa Ngọc nghịch chuyển âm dương, đem toàn thân pháp lực hệ Băng ương ngạch chuyển thành hệ Hỏa truyền tống cho Chu Chu, hai người hợp lực rồi mới miễn cưỡng ngăn cản được một kích kia, thực lực của Diễm Thí Thiên quả nhiên không phải là bọn hắn bây giờ có thể so sánh.
Bốp, bốp, bốp !
Ở trên cao, Diễm Thí Thiên đứng trên đầu Huyền Long vỗ tay : “Không tệ không tệ! Lại có thể ngăn cản được ba phần pháp lực của Bổn Cung. Tiểu mỹ nhân, Bổn cung càng ngày càng muốn thưởng thức mùi vị của nàng, tu vi lô đỉnh như thế này thiên hạ quả thật khó tìm!”
Mặc dù bên ngoài Diễm Thí Thiên tỏ vẻ bình tĩnh, nhưng thật ra trong lòng hắn, sự kinh ngạc hoàn toàn không hề nhỏ hơn so với Chu Chu và Doãn Tử Chương.
Hắn và Chu Chu đều hấp thu bốn loại Thiên Hoả như nhau, nhưng tu vi của Chu Chu chẳng qua cũng chỉ là Nguyên Anh, kém hơn hắn rất nhiều. Dưới tình huống bình thường, một thành công lực của hắn cũng đã hoàn toàn đủ để thu thập nàng.
Đối với Doãn Tử Chương dám can đảm mơ tưởng đến vật chiếm hữu của hắn, Hắn căm thù đến tận xương tuỷ. Vừa ra tay chính là ba thành pháp lực muốn hắn hoàn toàn phế đi lấy rồi từ từ hành hạ, kết quả Chu Chu ra tay ngăn cản.
Hắn kiêu ngạo cho rằng hơn phân nữa tình huống chính là Chu Chu sẽ bị trọng thương, cũng bắt đầu có chút hối hận, không ngờ tới nàng lại có thể miễn cưỡng đứng vững, hơn nữa nhìn qua cũng không hề bị thương nghiêm trọng lắm.
Hắn phải thừa dịp ngay lúc này phải bắt giữ nàng, nếu không một khi làm cho nàng chân chính Kết Anh hay thậm chí tấn nhập Đại Thừa. Tới lúc đó nếu hắn muốn bắt nàng sợ là vô cùng khó khăn,
Hắn cũng không nghĩ sẽ gây nguy hiểm đến tính mạng của Chu Chu, nhất thời có chút do dự, lần xuống tay tiếp theo nên dùng bao nhiêu phần pháp lực đây ?
Hình ảnh Chu Chu mềm nhũn tựa vào trong ngực Doãn Tử Chương thật quá mức chướng mắt, trong lòng Diễm Thí Thiên oán hận, cười lạnh một tiếng rồi nói với Doãn Tử Chương: “Không ngờ Lâm thị lại xuất hiện một phế vật chỉ biết núp sau váy nữ tử như ngươi.”
Châm chọc như vậy đối với phần lớn nam nhân mà nói đều không thể chịu được ,nhưng Doãn Tử Chương lại không hề bị kiểu khiêu khích cấp thấp này ảnh hưởng.
Hắn thừa nhận thực lực bản thân ngay lúc này không bằng Diễm Thí Thiên, không bằng Chu Chu. Nhưng vậy thì như thế nào? Đó chỉ là vấn đề thời gian mà thôi, hắn có tự tin tuyệt đối , nếu như hắn bằng tuổi của Diễm Thí Thiên thì hắn hoàn toàn có thể xuất sắc hơn Diễm Thí Thiên.
Về phần Chu Chu, thật ra thì hắn lại cao hứng vì nàng có tư chất nghịch thiên như vậy, nếu không lấy tính tình lười biếng không ham tu luyện của nàng, muốn nàng cùng mình đồng thời tăng tiếng sợ là có chút ép buộc.
Vừa mới đối phó với một kích kia của Diễm Thí Thiên, hắn chỉ có thể dùng chút thủ đoạn miễn cưỡng ngăn cản, điểm này lòng hắn của hắn và Chu Chu đều biết rõ hơn ai hết, nhưng đúng là vì hắn còn chưa đủ mạnh, cho nên khi gặp phải nguy hiểm thật sự, Chu Chu mới có thể liều lĩnh muốn bảo vệ hắn, không muốn để hắn chịu một chút tổn thương nào.
Đây chính là Heo ngốc của hắn, vì người yêu quý bênh cạnh mà có thể chiến thắng nhu nhược, vượt qua hết thảy khó khăn hiểm trở, trở thành một heo ngốc đáng yêu cứng cỏi quật cường .
Doãn Tử Chương ôm chặt vòng eo của Chu Chu, vừa lúc nhìn thấy Chu Chu mở hai mắt to tròn nhìn hắn , hai người không hề nói chuyện, nhưng đều hiểu rõ ý tứ của đối phương .
Hắn chậm rãi ngẩng đầu, nhìn Diễm Thí Thiên trả lại một câu lời ít mà ý nhiều, hai chữ hữu lực vang lên :
“Chó điên!”
” Chó điên phát rồ!”
Chu Chu phu xướng phụ tùy bổ sung, trong lòng không khỏi có chút tiếc nuối, nếu như Đại sư huynh ở đây thì tốt rồi, hơn phân nửa nhất định là hắn còn có thể bổ sung một câu “Chó điên phát rồ hèn hạ vô sỉ” .
“Muốn chết!” Diễm thí lớn đến chừng này vẫn chưa bao giờ bị bất cứ ai nhục mạ ngay trước mặt như vầy, một chút do dự còn sót lại trong lòng lập tức bị quét sạch, Huyền Long mở cái miệng dữ tợn khổng lồ, ngọn lửa màu đen lấy khí thế dời núi lấp biển phóng ra lao thẳng về phía hai người bọn họ.
Xem ra là do hắn quá thương hương tiếc ngọc cho nên tiểu mỹ nhân của hắn mới có thể lớn mật như thế, rơi vào thế yếu mà vẫn ngoan cố chống lại. Đã như vậy cũng đừng trách hắn lòng dạ độc ác, đợi nàng bị thương biết thế nào là đau là sợ thì lúc đó mới biết nghe lời.
Ngọn lửa màu đen chợt bao phủ toàn bộ cánh cổng Hồn Thiên Môn, bao gồm cả đôi nam nữ đang đứng dưới cánh cổng.
Diễm Thí Thiên không nghĩ tới ngay lúc này Chu Chu lại không phản khán, giật mình có cảm giác như đã bị trúng kế, vội vàng phất một cái tay áo thu hồi toàn bộ ngọn lửa, nhưng sau đó lại hoàn toàn không thấy bóng dáng hai người Doãn Tử Chương và Chu Chu đâu.
Bọn họ lại biến mất ngay dưới mắt của hắn !
“Vô liêm sỉ!” Tiếng Diễm Thí Thiên rống giận vang dội cả tòa thành Lăng Đan.
Huyền Long dưới chân Diễm Thí Thiên mở miệng rộng phun ra một ngon lửa đen dung hợp ma lực đậm đặc của Quỷ Hoả về hướng Chu Chu và Doãn Tử Chương, Huyền Minh U Hỏa, Huyết Trì Yêu Hỏa, Cửu Thiên Huyễn Hỏa, tứ đại Thiên Hỏa Luyện Ngục ma diễm.
Nơi Ma diễm đi qua, sự sống cùng với linh khí đều biến mất, giống như một tia chớp đen kịt, xé rách không gian hủy diệt hết thảy, muốn phá huỷ toàn bộ thế gian hóa thành hư vô.
Sau khi Huyền Long thành công cắn nuốt bốn loại Thiên Hỏa, trên lớp vảy vốn phát ra ánh đỏ lờ mờ cùng cặp mắt xám trắng phát ra ánh hồng quỷ dị cũng trở nên đen nhánh như mực, chỉ có khí chất âm hàn khát máu ngược lại càng toả ra đậm đặc.
Đôi mắt hệt như hai cái động sâu hoắm đen ngòm, vài tên tu sĩ Nguyên Anh xa ở phía sau vừa nhìn thấy lập tức trong lòng không ngừng dâng lên từng đợt khí lạnh, thần hồn lay động dường như đang bị cắn nuốt, hút đi. Cả đám không hẹn mà cùng nhau run rẩy nhanh chóng dời ánh mắt không dám trực diện nhìn thẳng .
Chỉ một ánh mắt cũng đã đáng sợ như thế, càng đừng nói đến uy lực của Hoả Diễm phát ra từ miệng Huyền Long kinh khủng đến cỡ nào.
Chu Chu không hề suy nghĩ liền lập tức chắn trước người Doãn Tử Chương, trong ngực đột nhiên hiện ra Tiểu Trư không cam lòng yếu thế mà phóng lửa nghênh địch.
Hai đạo liệt diễm một vàng rực rỡ, một đen như mực, giữa không trung va chạm đối kháng lẫn nhau.
Bóng tối không ngừng cắn nuốt ánh sáng, ánh sáng giống như trước ra sức lan toả phá tan bóng tối, cả quá trình vô thanh vô tức diễn ra ngoài dự đoán của mọi người. Nhưng trong chơp mắt linh khí khổng lồ bị kích động tỏa ra bốn phía thì trong vòng một trăm dặm đã hóa thành hoang vu.
Bởi vì trong Đan Thần điện có pháp trận phòng hộ đã triệt tiêu phần lớn uy lực, cho nên mới “ chỉ có “ tạo thành một chút thương tổn như vậy. Nếu đổ lại thành chỗ khác, chỉ sợ thành Lăng Đan sẽ lập tức hóa thành một mảnh phế tích, Trừ những tu sĩ cá biệt có đẳng cấp cao , tuyệt đại đa những người còn lại không thể nào tránh được kiếp số.
Cho dù là Đan Thần điện có khả năng khống chế hệ Hoả có một không hai trong thiên hạ. Cũng có không ít những sảnh đường không chịu nổi dư chấn mà đổ xập.
Những tu sĩ Đan Quốc đứng gần đó cũng bị ảnh hưởng. Ba tu sĩ Kết Đan cùng với mấy chục tu sĩ Trúc Cơ kỳ không kịp chạy trốn đã bạo thể chết ngay tại chỗ, khiến cho cả bầu trời đầy mưa máu.
Tu sĩ Nguyên Anh còn lại phản ứng khá miễn cưỡng tránh được một kiếp, nhưng toàn bộ đều có sắc mặt trắng bệt tinh thần dao động, Lần giao chiến đáng sợ này đã gây chấn động trong lòng bọn họ chỉ sợ mất một thời gian dài mới tiêu tan hết được.
Mặc dù Chu Chu chặn được một kích này, nhưng mười phần chính là vô cùng miễn cưỡng, một đạo tơ máu từ khoé miệng chảy xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra vẻ tái nhợt vô cùng, nhìn thấy cũng phải giật mình .
Nếu như không phải Doãn Tử Chương ở phái sau ôm nàng thật chặt giúp nàng chống đỡ. Hai chân nàng sớm đã nhũn ra ngã nhào xuống đất. Lúc trước từng cùng Diễm Thí Thiên giao thủ qua hai lần cũng không chật vật như bây giờ.
Diễm Thí Thiên chiếm được bốn loại Thiên Hỏa lại còn tấn nhập Đại Thừa Kỳ, mức độ thực lực tăng lên đã không còn có thể dùng từ kinh khủng để hình dung.
Vẻ mặt của Doãn Tử Chương vẫn vô cùng khó coi giống như trước, trừ bọn họ ra hai, không ai biết mới vừa rồi hắn lấy Băng Hỏa Thần Vương lưu lại Càn Khôn Băng Hỏa Ngọc nghịch chuyển âm dương, đem toàn thân pháp lực hệ Băng ương ngạch chuyển thành hệ Hỏa truyền tống cho Chu Chu, hai người hợp lực rồi mới miễn cưỡng ngăn cản được một kích kia, thực lực của Diễm Thí Thiên quả nhiên không phải là bọn hắn bây giờ có thể so sánh.
Bốp, bốp, bốp !
Ở trên cao, Diễm Thí Thiên đứng trên đầu Huyền Long vỗ tay : “Không tệ không tệ! Lại có thể ngăn cản được ba phần pháp lực của Bổn Cung. Tiểu mỹ nhân, Bổn cung càng ngày càng muốn thưởng thức mùi vị của nàng, tu vi lô đỉnh như thế này thiên hạ quả thật khó tìm!”
Mặc dù bên ngoài Diễm Thí Thiên tỏ vẻ bình tĩnh, nhưng thật ra trong lòng hắn, sự kinh ngạc hoàn toàn không hề nhỏ hơn so với Chu Chu và Doãn Tử Chương.
Hắn và Chu Chu đều hấp thu bốn loại Thiên Hoả như nhau, nhưng tu vi của Chu Chu chẳng qua cũng chỉ là Nguyên Anh, kém hơn hắn rất nhiều. Dưới tình huống bình thường, một thành công lực của hắn cũng đã hoàn toàn đủ để thu thập nàng.
Đối với Doãn Tử Chương dám can đảm mơ tưởng đến vật chiếm hữu của hắn, Hắn căm thù đến tận xương tuỷ. Vừa ra tay chính là ba thành pháp lực muốn hắn hoàn toàn phế đi lấy rồi từ từ hành hạ, kết quả Chu Chu ra tay ngăn cản.
Hắn kiêu ngạo cho rằng hơn phân nữa tình huống chính là Chu Chu sẽ bị trọng thương, cũng bắt đầu có chút hối hận, không ngờ tới nàng lại có thể miễn cưỡng đứng vững, hơn nữa nhìn qua cũng không hề bị thương nghiêm trọng lắm.
Hắn phải thừa dịp ngay lúc này phải bắt giữ nàng, nếu không một khi làm cho nàng chân chính Kết Anh hay thậm chí tấn nhập Đại Thừa. Tới lúc đó nếu hắn muốn bắt nàng sợ là vô cùng khó khăn,
Hắn cũng không nghĩ sẽ gây nguy hiểm đến tính mạng của Chu Chu, nhất thời có chút do dự, lần xuống tay tiếp theo nên dùng bao nhiêu phần pháp lực đây ?
Hình ảnh Chu Chu mềm nhũn tựa vào trong ngực Doãn Tử Chương thật quá mức chướng mắt, trong lòng Diễm Thí Thiên oán hận, cười lạnh một tiếng rồi nói với Doãn Tử Chương: “Không ngờ Lâm thị lại xuất hiện một phế vật chỉ biết núp sau váy nữ tử như ngươi.”
Châm chọc như vậy đối với phần lớn nam nhân mà nói đều không thể chịu được ,nhưng Doãn Tử Chương lại không hề bị kiểu khiêu khích cấp thấp này ảnh hưởng.
Hắn thừa nhận thực lực bản thân ngay lúc này không bằng Diễm Thí Thiên, không bằng Chu Chu. Nhưng vậy thì như thế nào? Đó chỉ là vấn đề thời gian mà thôi, hắn có tự tin tuyệt đối , nếu như hắn bằng tuổi của Diễm Thí Thiên thì hắn hoàn toàn có thể xuất sắc hơn Diễm Thí Thiên.
Về phần Chu Chu, thật ra thì hắn lại cao hứng vì nàng có tư chất nghịch thiên như vậy, nếu không lấy tính tình lười biếng không ham tu luyện của nàng, muốn nàng cùng mình đồng thời tăng tiếng sợ là có chút ép buộc.
Vừa mới đối phó với một kích kia của Diễm Thí Thiên, hắn chỉ có thể dùng chút thủ đoạn miễn cưỡng ngăn cản, điểm này lòng hắn của hắn và Chu Chu đều biết rõ hơn ai hết, nhưng đúng là vì hắn còn chưa đủ mạnh, cho nên khi gặp phải nguy hiểm thật sự, Chu Chu mới có thể liều lĩnh muốn bảo vệ hắn, không muốn để hắn chịu một chút tổn thương nào.
Đây chính là Heo ngốc của hắn, vì người yêu quý bênh cạnh mà có thể chiến thắng nhu nhược, vượt qua hết thảy khó khăn hiểm trở, trở thành một heo ngốc đáng yêu cứng cỏi quật cường .
Doãn Tử Chương ôm chặt vòng eo của Chu Chu, vừa lúc nhìn thấy Chu Chu mở hai mắt to tròn nhìn hắn , hai người không hề nói chuyện, nhưng đều hiểu rõ ý tứ của đối phương .
Hắn chậm rãi ngẩng đầu, nhìn Diễm Thí Thiên trả lại một câu lời ít mà ý nhiều, hai chữ hữu lực vang lên :
“Chó điên!”
” Chó điên phát rồ!”
Chu Chu phu xướng phụ tùy bổ sung, trong lòng không khỏi có chút tiếc nuối, nếu như Đại sư huynh ở đây thì tốt rồi, hơn phân nửa nhất định là hắn còn có thể bổ sung một câu “Chó điên phát rồ hèn hạ vô sỉ” .
“Muốn chết!” Diễm thí lớn đến chừng này vẫn chưa bao giờ bị bất cứ ai nhục mạ ngay trước mặt như vầy, một chút do dự còn sót lại trong lòng lập tức bị quét sạch, Huyền Long mở cái miệng dữ tợn khổng lồ, ngọn lửa màu đen lấy khí thế dời núi lấp biển phóng ra lao thẳng về phía hai người bọn họ.
Xem ra là do hắn quá thương hương tiếc ngọc cho nên tiểu mỹ nhân của hắn mới có thể lớn mật như thế, rơi vào thế yếu mà vẫn ngoan cố chống lại. Đã như vậy cũng đừng trách hắn lòng dạ độc ác, đợi nàng bị thương biết thế nào là đau là sợ thì lúc đó mới biết nghe lời.
Ngọn lửa màu đen chợt bao phủ toàn bộ cánh cổng Hồn Thiên Môn, bao gồm cả đôi nam nữ đang đứng dưới cánh cổng.
Diễm Thí Thiên không nghĩ tới ngay lúc này Chu Chu lại không phản khán, giật mình có cảm giác như đã bị trúng kế, vội vàng phất một cái tay áo thu hồi toàn bộ ngọn lửa, nhưng sau đó lại hoàn toàn không thấy bóng dáng hai người Doãn Tử Chương và Chu Chu đâu.
Bọn họ lại biến mất ngay dưới mắt của hắn !
“Vô liêm sỉ!” Tiếng Diễm Thí Thiên rống giận vang dội cả tòa thành Lăng Đan.