Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Nga Mỵ

Chương 415: Nếu như muội không tồn tại

Tác giả: Nga Mi
Chọn tập

Chu Chu ở trong sân nhỏ đợi Doãn Tử Chương đến dài cổ rồi mới thấy hai cha con bọn họ xuất hiện, liền tiến ra đón hỏi: “Thế nào, lão ấy có làm khó huynh không?”

Doãn Tử Chương lắc lắc đầu nói: “Không có.”

Giương mắt thấy Chu Chu có vẻ hoài nghi, không nhịn được thò tay sờ chóp mũi nàng, nói: “Thật không có, không nên suy nghĩ bậy bạ, heo ngốc, muội nghĩ ta là ai? Có thể để người khác tùy tiện gây khó dễ sao?”

Cũng đúng, hiện tại đại ác nhân đã là Nguyên Anh hậu kỳ, trong thiên hạ người có thể dễ dàng làm khó hắn chỉ đếm trong một bàn tay đã hết.

Lâm Chấn Kim nghĩ đến Chu Chu và Doãn Tử Chương suýt chút nữa sinh ly tử biệt, giờ phút này mới có thể chính thức nói chuyện, cũng không muốn ảnh hưởng tâm tình bọn hắn, nói vài câu liền tự đi bế quan tu luyện.

Nhi tử lợi hại như vậy, người làm cha như ông cũng cũng không thể chênh lệch quá nhiều.

Chu Chu thấy không còn người nào, rốt cục không nhịn được mà bổ nhào vào trong ngực Doãn Tử Chương ôm hắn thật chặt, không có khóc cũng không nói gì.

Nếu như có thể cứ như vậy im lặng cùng nhau thật tốt!

Doãn Tử Chương cúi đầu hôn trán của nàng, chóp mũi, con mắt. . . Sau đó là môi. Cái khuôn mặt này vô cùng làm cho người ta muốn phạm tội, thế nhưng mà hắn vẫn còn có chút không được tự nhiên.

Nhắm mắt lại, nữ tử trong ngực hơi thở ôn hòa quen thuộc như vậy, mở to mắt nhìn thấy lại hoàn toàn khác với bóng dáng ghi sâu trong đầu, ai. . . Nhưng mà Chu Chu vốn chính là dạng này, không thể bởi vì hắn không quen, lại để cho nàng bày ra bộ dáng thôn cô.

Doãn Tử Chương ngẫm lại cảm giác mình có vấn đề, tuyệt thế giai nhân như vậy đổi là người khác còn cao hứng cũng không kịp, khả năng thật sự như Đại sư huynh nói, ánh mắt của hắn không giống người thường.

Chu Chu uốn éo trong ngực Doãn Tử Chương, tâm tình cũng phức tạp lại mâu thuẫn, nàng không biết đến tột cùng có nên nói cho Doãn Tử Chương biết chuyện nàng muốn tới Đan Quốc hay không.

Nếu Doãn Tử Chương như biết, nhất định sẽ đi cùng nàng. Nhưng nàng nghĩ đến ngày đó Doãn Tử Chương vì bảo hộ nàng ném đi tính mạng. Nhớ tới thi thể Doãn Tử Chương lạnh buốt không hề có sức sống, nàng liền cảm thấy đau lòng, bi thống như vậy nàng thà rằng chết cũng không muốn thử lại một lần.

Thậm chí nàng cũng không muốn liên lụy tới các sư huynh sư tỷ.

Thế nhưng mà tương lai Doãn Tử Chương phát hiện nàng lừa huynh ấy thì huynh ấy cũng sẽ rất tức giận.

“Đang suy nghĩ gì thế?” Doãn Tử Chương đã đoán chừng Chu Chu sẽ khóc một hồi như lúc trước, không nghĩ tới nàng chỉ ôm hắn cũng không nói cái gì.

Chu Chu nháy mắt mấy cái nhìn hắn nói: “Trước kia huynh có hỏi, nếu như huynh chết, ta làm sao bây giờ, vậy còn huynh? Nếu như ta chết thì huynh sẽ làm sao?”

Doãn Tử Chương khẽ giật mình, thò tay khẽ vuốt mái tóc dài của nàng, cười nói: “Nàng chết, ta không còn mỳ gà để ăn.”

“Ta…. ta đang nói chuyện nghiêm chỉnh mà!” Chu Chu tức giận mà cường điệu nói, bất đắc dĩ khuôn mặt quá mức xinh đẹp lại không có khí thế nào cả.

Doãn Tử Chương dừng nụ cười bên môi, chậm rãi nói: ” Nếu như nàng chết, ta sẽ tiếp tục tu luyện, chờ sau khi ta phi thăng trở thành Đại La Kim Tiên, chắc chắn sẽ có biện pháp mang nàng trở về.”

Hắn đã nhận định Chu Chu, thì sẽ không buông tay. Chỉ cần có đủ thực lực, cho dù Chu Chu hồn phi phách tán, hắn cũng có thể từng chút một thu thập ngưng tụ hồn phách của nàng, thay nàng cải tạo pháp thân làm cho nàng lần nữa trọng sinh.

Từ khi vừa mới bắt đầu hắn đã có thái độ như vậy. Hắn thích Chu Chu liền làm tất cả bảo hộ nàng, cho dù đối mặt nhiều khó khăn gian nguy hơn nữa, thậm chí cùng toàn bộ hoàng tộc Đan Quốc và tu sĩ Đại Thừa kỳ là địch, cũng tuyệt không lùi bước.

Chu Chu cúi đầu im lặng, luận ý chí cứng cỏi, nàng kém Doãn Tử Chương nhiều lắm. Nàng lo trước lo sau, sợ cái này cái kia, muốn chính thức Kết Anh, chính nàng cũng cảm thấy hi vọng không lớn.

Có điều Doãn Tử Chương có thể nghĩ như vậy cũng tốt, nếu nàng có cái vạn nhất thì hắn cũng không sa vào thương tâm bi thảm.

Chu Chu rốt cục quyết định giấu diếm tất cả mọi chuyện về chuyến đi Đan Quốc, chính nàng tự giải quyết là tốt rồi.

“Sao bỗng nhiên nói chuyện này?” Doãn Tử Chương nhướn mày nói.

“Sư mẫu nói nếu như đạo tâm của ta kiên định rồi. Muốn cân nhắc sự tình Kết Anh. . . Thế nhưng mà so với huynh thì ta còn chênh lệch rất xa.” Chu Chu chỉ nói thật một nửa, nhưng thần sắc uể oải là hàng thật giá thật. Doãn Tử Chương nhịn không được duỗi ra ngón tay búng trán của nàng một phát, cười mắng: “Heo ngốc không có chí khí!”

Có điều hắn nhớ tới lúc mình Kết Anh phong hiểm thế nào, còn tình huống của Chu Chu, trong lòng rùng mình, nghiêm mặt nói với Chu Chu: “Muội chưa có chuẩn bị cho tốt, ngàn vạn không được thử loạn. Quá nguy hiểm, muội an tâm, đợi một thời gian nữa luôn có biện pháp giải quyết.”

“Uh.” Chu Chu gật đầu đáp ứng, nàng hiện tại không muốn nghĩ tới cái gì nữa, chỉ cần quý trọng thời điểm cuối cùng này vui vẻ cùng với Doãn Tử Chương.

Hai người nói liên miên xong, Doãn Tử Chương thấy Chu Chu vẫn còn khổ sở, liền an ủi: “Miễn còn sống là còn có hi vọng, hơn nữa đối với Yêu Hồ mà nói, cũng coi như đền bù. Năm đó hắn không thể bảo hộ Phần tiền bối, lần này hắn rốt cục làm được, Phần tiền bối cũng thành công sống lại , có thể nói là cầu người được người. Cho dù cho hắn ta lựa chọn một lần nữa thì hắn vẫn sẽ làm như vậy. Không hối hận, không tiếc nuối, thế gian có mấy người có thể làm được điều này?”

“Nói thì nói như thế, nhưng ta vẫn hi vọng hắn ta có thể cùng Thấm tỷ tỷ thật vui vẻ .”

” Chẳng phải hiện tại bọn họ đang ở bên nhau đó thôi. Muội cũng nói, vài năm tới Yêu Hồ sẽ tấn chức cấp năm, mở lại linh trí. Ngược lại là Diễm Thí Thiên, cái người vô nhân tính lại gian trá giảo hoạt, nếu để cho hắn thành công hấp thu loại Thiên Hỏa thứ tư lại tiến vào Đại Thừa kỳ, chúng ta muốn đối phó hắn sẽ rất khó khăn.” Doãn Tử Chương nhíu mày nói.

Hắn ở trên tháp Vũ Thần ngoại trừ tu vi tiến nhanh, hiểu rất rõ các loại công pháp và vận dụng thủ đoạn cũng rất có tiến bộ, tháp Vũ Thần tập hợp tâm huyết kết tinh ngàn vạn năm của vô số tu sĩ, trên tầng thứ 9 tất cả nội dung của từng cái Thần Niệm đều cho người lấy được lợi ích không nhỏ, huống chi Doãn Tử Chương gần như ai đến cũng không có cự tuyệt, chính hắn cũng không nhớ đến tột cùng hấp thu bao nhiêu Thần Niệm.

Kiến thức kỹ xảo tiến bộ thậm chí so với phương diện tu vi tiến triển còn muốn lớn hơn nhiều lắm, chỉ là hiểu rõ được càng nhiều, càng nhận ra thực lực Diễm Thí Thiên có bao nhiêu đáng sợ.

Doãn Tử Chương biết rõ chính mình chỉ cần kiên trì bền bỉ tu luyện, tối đa không quá 300 tuổi, hắn sẽ có cơ hội vượt qua Diễm Thí Thiên, cùng hắn chính diện đánh một trận.

Nhưng là thực tế thì, hắn căn bản không có nhiều thời gian như vậy.

“Ta định bế quan tu luyện một thời gian, kiểm chứng thần niệm hấp thu trong tháp Vũ Thần một phen, đáng tiếc tu vi của ta bây giờ không cách nào chính thức phát huy uy lực của tháp Vũ Thần, nếu không cũng không cần lo lắng Diễm Thí Thiên rồi.” Doãn Tử Chương có chút ảo não nói.

Bế quan? Ánh mắt Chu Chu hơi sáng ngời, nàng lo lắng như thế nào lừa gạt Doãn Tử Chương để vụng trộm xuất phát đi Đan Quốc, hắn bế quan vừa đúng lúc.

“Huynh định bế quan bao lâu?” Chu Chu hỏi.

“Ít thì hơn một năm lâu thì ba năm.” Doãn Tử Chương chằm chằm nhìn vào mặt Chu Chu, trong lòng cố gắng dung hợp thiếu nữ xinh đẹp quá mức trước mặt cùng  với thôn cô nhỏ ngốc nghếch lại.

“Uh, sau khi huynh xuất quan thì chúng ta cùng đi Đan Quốc, sư mẫu nhận được tin tức Hư Không Toại Hỏa tại Đan Quốc.” Chuyện này không giấu diếm nổi, chỉ có điều đợi Doãn Tử Chương xuất quan thì tất cả mọi thứ đã sớm kết thúc, mặc kệ kết quả như sau khi thế nào, Doãn Tử Chương đã không cần phải đến Đan Quốc đi mạo hiểm rồi.

Chu Chu ở trong sân nhỏ đợi Doãn Tử Chương đến dài cổ rồi mới thấy hai cha con bọn họ xuất hiện, liền tiến ra đón hỏi: “Thế nào, lão ấy có làm khó huynh không?”

Doãn Tử Chương lắc lắc đầu nói: “Không có.”

Giương mắt thấy Chu Chu có vẻ hoài nghi, không nhịn được thò tay sờ chóp mũi nàng, nói: “Thật không có, không nên suy nghĩ bậy bạ, heo ngốc, muội nghĩ ta là ai? Có thể để người khác tùy tiện gây khó dễ sao?”

Cũng đúng, hiện tại đại ác nhân đã là Nguyên Anh hậu kỳ, trong thiên hạ người có thể dễ dàng làm khó hắn chỉ đếm trong một bàn tay đã hết.

Lâm Chấn Kim nghĩ đến Chu Chu và Doãn Tử Chương suýt chút nữa sinh ly tử biệt, giờ phút này mới có thể chính thức nói chuyện, cũng không muốn ảnh hưởng tâm tình bọn hắn, nói vài câu liền tự đi bế quan tu luyện.

Nhi tử lợi hại như vậy, người làm cha như ông cũng cũng không thể chênh lệch quá nhiều.

Chu Chu thấy không còn người nào, rốt cục không nhịn được mà bổ nhào vào trong ngực Doãn Tử Chương ôm hắn thật chặt, không có khóc cũng không nói gì.

Nếu như có thể cứ như vậy im lặng cùng nhau thật tốt!

Doãn Tử Chương cúi đầu hôn trán của nàng, chóp mũi, con mắt. . . Sau đó là môi. Cái khuôn mặt này vô cùng làm cho người ta muốn phạm tội, thế nhưng mà hắn vẫn còn có chút không được tự nhiên.

Nhắm mắt lại, nữ tử trong ngực hơi thở ôn hòa quen thuộc như vậy, mở to mắt nhìn thấy lại hoàn toàn khác với bóng dáng ghi sâu trong đầu, ai. . . Nhưng mà Chu Chu vốn chính là dạng này, không thể bởi vì hắn không quen, lại để cho nàng bày ra bộ dáng thôn cô.

Doãn Tử Chương ngẫm lại cảm giác mình có vấn đề, tuyệt thế giai nhân như vậy đổi là người khác còn cao hứng cũng không kịp, khả năng thật sự như Đại sư huynh nói, ánh mắt của hắn không giống người thường.

Chu Chu uốn éo trong ngực Doãn Tử Chương, tâm tình cũng phức tạp lại mâu thuẫn, nàng không biết đến tột cùng có nên nói cho Doãn Tử Chương biết chuyện nàng muốn tới Đan Quốc hay không.

Nếu Doãn Tử Chương như biết, nhất định sẽ đi cùng nàng. Nhưng nàng nghĩ đến ngày đó Doãn Tử Chương vì bảo hộ nàng ném đi tính mạng. Nhớ tới thi thể Doãn Tử Chương lạnh buốt không hề có sức sống, nàng liền cảm thấy đau lòng, bi thống như vậy nàng thà rằng chết cũng không muốn thử lại một lần.

Thậm chí nàng cũng không muốn liên lụy tới các sư huynh sư tỷ.

Thế nhưng mà tương lai Doãn Tử Chương phát hiện nàng lừa huynh ấy thì huynh ấy cũng sẽ rất tức giận.

“Đang suy nghĩ gì thế?” Doãn Tử Chương đã đoán chừng Chu Chu sẽ khóc một hồi như lúc trước, không nghĩ tới nàng chỉ ôm hắn cũng không nói cái gì.

Chu Chu nháy mắt mấy cái nhìn hắn nói: “Trước kia huynh có hỏi, nếu như huynh chết, ta làm sao bây giờ, vậy còn huynh? Nếu như ta chết thì huynh sẽ làm sao?”

Doãn Tử Chương khẽ giật mình, thò tay khẽ vuốt mái tóc dài của nàng, cười nói: “Nàng chết, ta không còn mỳ gà để ăn.”

“Ta…. ta đang nói chuyện nghiêm chỉnh mà!” Chu Chu tức giận mà cường điệu nói, bất đắc dĩ khuôn mặt quá mức xinh đẹp lại không có khí thế nào cả.

Doãn Tử Chương dừng nụ cười bên môi, chậm rãi nói: ” Nếu như nàng chết, ta sẽ tiếp tục tu luyện, chờ sau khi ta phi thăng trở thành Đại La Kim Tiên, chắc chắn sẽ có biện pháp mang nàng trở về.”

Hắn đã nhận định Chu Chu, thì sẽ không buông tay. Chỉ cần có đủ thực lực, cho dù Chu Chu hồn phi phách tán, hắn cũng có thể từng chút một thu thập ngưng tụ hồn phách của nàng, thay nàng cải tạo pháp thân làm cho nàng lần nữa trọng sinh.

Từ khi vừa mới bắt đầu hắn đã có thái độ như vậy. Hắn thích Chu Chu liền làm tất cả bảo hộ nàng, cho dù đối mặt nhiều khó khăn gian nguy hơn nữa, thậm chí cùng toàn bộ hoàng tộc Đan Quốc và tu sĩ Đại Thừa kỳ là địch, cũng tuyệt không lùi bước.

Chu Chu cúi đầu im lặng, luận ý chí cứng cỏi, nàng kém Doãn Tử Chương nhiều lắm. Nàng lo trước lo sau, sợ cái này cái kia, muốn chính thức Kết Anh, chính nàng cũng cảm thấy hi vọng không lớn.

Có điều Doãn Tử Chương có thể nghĩ như vậy cũng tốt, nếu nàng có cái vạn nhất thì hắn cũng không sa vào thương tâm bi thảm.

Chu Chu rốt cục quyết định giấu diếm tất cả mọi chuyện về chuyến đi Đan Quốc, chính nàng tự giải quyết là tốt rồi.

“Sao bỗng nhiên nói chuyện này?” Doãn Tử Chương nhướn mày nói.

“Sư mẫu nói nếu như đạo tâm của ta kiên định rồi. Muốn cân nhắc sự tình Kết Anh. . . Thế nhưng mà so với huynh thì ta còn chênh lệch rất xa.” Chu Chu chỉ nói thật một nửa, nhưng thần sắc uể oải là hàng thật giá thật. Doãn Tử Chương nhịn không được duỗi ra ngón tay búng trán của nàng một phát, cười mắng: “Heo ngốc không có chí khí!”

Có điều hắn nhớ tới lúc mình Kết Anh phong hiểm thế nào, còn tình huống của Chu Chu, trong lòng rùng mình, nghiêm mặt nói với Chu Chu: “Muội chưa có chuẩn bị cho tốt, ngàn vạn không được thử loạn. Quá nguy hiểm, muội an tâm, đợi một thời gian nữa luôn có biện pháp giải quyết.”

“Uh.” Chu Chu gật đầu đáp ứng, nàng hiện tại không muốn nghĩ tới cái gì nữa, chỉ cần quý trọng thời điểm cuối cùng này vui vẻ cùng với Doãn Tử Chương.

Hai người nói liên miên xong, Doãn Tử Chương thấy Chu Chu vẫn còn khổ sở, liền an ủi: “Miễn còn sống là còn có hi vọng, hơn nữa đối với Yêu Hồ mà nói, cũng coi như đền bù. Năm đó hắn không thể bảo hộ Phần tiền bối, lần này hắn rốt cục làm được, Phần tiền bối cũng thành công sống lại , có thể nói là cầu người được người. Cho dù cho hắn ta lựa chọn một lần nữa thì hắn vẫn sẽ làm như vậy. Không hối hận, không tiếc nuối, thế gian có mấy người có thể làm được điều này?”

“Nói thì nói như thế, nhưng ta vẫn hi vọng hắn ta có thể cùng Thấm tỷ tỷ thật vui vẻ .”

” Chẳng phải hiện tại bọn họ đang ở bên nhau đó thôi. Muội cũng nói, vài năm tới Yêu Hồ sẽ tấn chức cấp năm, mở lại linh trí. Ngược lại là Diễm Thí Thiên, cái người vô nhân tính lại gian trá giảo hoạt, nếu để cho hắn thành công hấp thu loại Thiên Hỏa thứ tư lại tiến vào Đại Thừa kỳ, chúng ta muốn đối phó hắn sẽ rất khó khăn.” Doãn Tử Chương nhíu mày nói.

Hắn ở trên tháp Vũ Thần ngoại trừ tu vi tiến nhanh, hiểu rất rõ các loại công pháp và vận dụng thủ đoạn cũng rất có tiến bộ, tháp Vũ Thần tập hợp tâm huyết kết tinh ngàn vạn năm của vô số tu sĩ, trên tầng thứ 9 tất cả nội dung của từng cái Thần Niệm đều cho người lấy được lợi ích không nhỏ, huống chi Doãn Tử Chương gần như ai đến cũng không có cự tuyệt, chính hắn cũng không nhớ đến tột cùng hấp thu bao nhiêu Thần Niệm.

Kiến thức kỹ xảo tiến bộ thậm chí so với phương diện tu vi tiến triển còn muốn lớn hơn nhiều lắm, chỉ là hiểu rõ được càng nhiều, càng nhận ra thực lực Diễm Thí Thiên có bao nhiêu đáng sợ.

Doãn Tử Chương biết rõ chính mình chỉ cần kiên trì bền bỉ tu luyện, tối đa không quá 300 tuổi, hắn sẽ có cơ hội vượt qua Diễm Thí Thiên, cùng hắn chính diện đánh một trận.

Nhưng là thực tế thì, hắn căn bản không có nhiều thời gian như vậy.

“Ta định bế quan tu luyện một thời gian, kiểm chứng thần niệm hấp thu trong tháp Vũ Thần một phen, đáng tiếc tu vi của ta bây giờ không cách nào chính thức phát huy uy lực của tháp Vũ Thần, nếu không cũng không cần lo lắng Diễm Thí Thiên rồi.” Doãn Tử Chương có chút ảo não nói.

Bế quan? Ánh mắt Chu Chu hơi sáng ngời, nàng lo lắng như thế nào lừa gạt Doãn Tử Chương để vụng trộm xuất phát đi Đan Quốc, hắn bế quan vừa đúng lúc.

“Huynh định bế quan bao lâu?” Chu Chu hỏi.

“Ít thì hơn một năm lâu thì ba năm.” Doãn Tử Chương chằm chằm nhìn vào mặt Chu Chu, trong lòng cố gắng dung hợp thiếu nữ xinh đẹp quá mức trước mặt cùng  với thôn cô nhỏ ngốc nghếch lại.

“Uh, sau khi huynh xuất quan thì chúng ta cùng đi Đan Quốc, sư mẫu nhận được tin tức Hư Không Toại Hỏa tại Đan Quốc.” Chuyện này không giấu diếm nổi, chỉ có điều đợi Doãn Tử Chương xuất quan thì tất cả mọi thứ đã sớm kết thúc, mặc kệ kết quả như sau khi thế nào, Doãn Tử Chương đã không cần phải đến Đan Quốc đi mạo hiểm rồi.

Chọn tập
Bình luận