Mặc dù Cao Xuyên Hiếu không nhìn thấu ảo thuật trong sơn động, nhưng kinh nghiệm nhiều năm cho ông biết, nơi này có chỗ kì quái! Cho nên luôn không cho ba đệ tử của mình theo những người kia tranh giành, bây giờ nghe Cơ U Cốc nói như vậy, càng làm sâu sắc thêm nghi ngờ của hắn, liền hỏi: “Ngươi nói ảo thuật bẫy rập gì?”
Cơ U Cốc nói: “Tất cả những gì chúng ta nhìn thấy trong sơn động đều là hư ảo, những Tu sĩ vừa mới tiến lên, khả năng cũng đã gặp bất trắc.”
Tiết Thiết Long không nhịn được chỉ tay vào những Tu sĩ đằng trước đang thi pháp mở cửa, cười lạnh nói: “Ngươi nói họ đã gặp bất trắc? Đám người kia đều do ảo thuật hóa thành đúng không? Chuyện cười! Sư tôn của ta còn không nhìn thấu ảo thuật này, vậy mà mấy vị nhìn thấu được rồi? Thật sự là bội phục bội phục!”
Cơ U Cốc trực tiếp bỏ qua hắn, nói với Cao Xuyên Hiếu: “Cao tổ sư, đôi mắt của tiểu sư muội ta có chút đặc thù, có thể nhìn thấu ảo thuật ở đây, nếu các vị không tin, tại hạ cũng không thể trách, nói đến thế thôi.”
Nói xong cho Đề Thiện Thượng một ánh mắt, hai người quay người định đi, nơi này quá mức không bình thường, một vật tùy tiện họ cũng không thể khiêu chiến được, trong đó cũng không có thứ đồ gì đáng giá họ liều chết xông vào, vẫn là đi sớm tốt hơn. Biết rõ có bẫy còn nhảy vào, đó gọi là ngu chứ không phải là dũng cảm.
Mấy người còn lại tính cả Cao Xuyên Hiếu vẫn do dự, thái độ của nhóm Cơ U Cốc không giống đang nói giỡn, nơi này thật không xông vào được sao?
Đang lúc họ xoắn xuýt vấn đề đi ở, trong động bỗng truyền đến vài tiếng cười khẽ: “Đã đến rồi, vậy tiến đến chơi đùa đi.”
Chu Chu lập tức nhận ra, đây là giọng nam vừa rồi mới nói chuyện với nàng.
Lần này tất cả mọi người ở đây đều nghe thấy, hơn nữa cảnh tượng trước mắt họ cũng thay đổi, nhật quang thạch trên đỉnh động, đại môn bạch ngọc còn cả tấm bia đá xanh lớn trên vách động cũng mất sạch, sơn động biến thành dáng vẻ như Chu Chu đã mô tả, một rãnh sâu đen ngòm rộng hai trượng cắt động thành hai nửa, vách động đối diện nguyên được khảm cửa lớn bạch ngọc thì biến thành một cửa động đen kịt.
Mà những Tu sĩ đứng trước cửa lớn vừa rồi đã biến mất.
Sắc mặt mọi người đều vô cùng khó coi, mà Tề Á với những tu sĩ nghe lời Cơ U Cốc không tiến lên càng nghĩ càng sợ, cảm kích nhìn qua Cơ U Cốc và Chu Chu, nếu không phải họ nhắc nhở, chỉ sợ giờ bọn họ chẳng còn ở trên cõi đời này.
Cao Xuyên Hiếu đề khí giương giọng nói: “Xin hỏi các hạ là người phương nào?”
Từng làn âm vọng lại trong sơn động, đối phương lại không trả lời.
Cao Xuyên Hiếu hừ lạnh một tiếng, hai tay kết ấn ngưng tụ ra một con bạch long cực lớn đánh về phía vách động, lẽ ra thực lực của Tu sĩ Nguyên Anh kỳ, cự long này đụng vào vách đá, đủ để tạo thành một cái động lớn, nhưng cự long va vào thạch bích, lại chẳng xảy ra chuyện gì, trực tiếp biến thành vô số điểm sáng, nhanh chóng biến mất.
“Chỉ là Nguyên Anh sơ kì mà cũng dám ra tay trước mặt ta, thật sự không biết tự lượng sức mình.” Giọng nam mang theo trào phúng bay qua vòng lại trong sơn động.
Rốt cuộc Cao Xuyên Hiếu triệt để biến sắc, thậm chí ngay cả đối phương là chút nguyên thần chủ mộ để lại hay con yêu thú cấp tám kia hắn cũng không nhìn ra được, càng không biết đối phương ở chỗ nào, nhưng chuyện tu vi của đối phương hơn ông rất nhiều cũng là sự thật.
Nhóm Cơ U Cốc muốn lui lại đường vào, nhưng đi được hai, ba trượng thì phát hiện lối vào đã bị đã vỡ phá hỏng, Chu Chu dùng thần thức tìm tòi, không biết đối phương đã dùng thủ đoạn gì, toàn bộ lối dẫn họ vào thạch động đã bị phá hỏng, hiện giờ bọn họ gần như đã bị chôn sống trong lòng núi!
Họ bất đắc dĩ phải lui về trong động, vừa vặn thấy một màn Cao Xuyên Hiếu bị áp chế ở trong động. Hiện giờ đường ra duy nhất là cái động lớn phía vách đá đối diện.
Tất cả mọi người đều hoàn toàn kính trọng Chu Chu rồi, Cao Xuyên Hiếu cũng không ngoại lệ.
Thạch Ánh Lục nhớ tới lời nói lúc trước của Chu Chu, tay nhấc một tảng đá cỡ đầu người ở bên chân, ném về phía rãnh sâu đó, tảng đá rớt xuống không phát ra dù chỉ một tiếng vang, cũng không biết dưới rãnh đó có cái gì.
Thạch Ánh Lục lại nhấc một tảng đá khác, ném về phía đối diện, tảng đá nhẹ nhàng lướt qua rãnh sâu, rơi xuống phần đất phía đối diện.
Cơ U Cốc vẫn không vì thế mà yên tâm, nhíu mày nói với Thạch Ánh Lục: “Ở chỗ muội còn yêu thú sống không?”
Trên đường đi họ có bắt một ít yêu thú linh thú ăn được, dùng pháp thuật làm chúng hôn mê rồi cất vào túi trữ linh thú, chuẩn bị thành nguyên liệu nấu ăn tươi cho Chu Chu.
Thạch Ánh Lục hiểu ý, lấy ra một con thỏ cánh xám ném về phía đối diện, sau đó có chuyện đáng sợ xảy ra… con thỏ kia vung cánh giãy dụa, nhưng vẫn thét lên một tiếng híz-khà-zzz rơi xuống rãnh sâu, tiếng kêu thảm thiết như bị chặt khúc. Theo sự biến mất của nó, mọi thứ lại chìm vào im lặng.
Mọi người từ hình ảnh này hồi tưởng lại những Tu sĩ kẻ trước người sau rơi xuống rãnh kia, đều lạnh cả người.
“Không cần thử nữa, để tiểu mĩ nhân kia chỉ đường cho các ngươi.” Giọng nam quỷ dị kia lại vang lên.
Tất cả mọi người đưa mắt lia qua liếc lại giữa Thạch Ánh Lục và Phùng Khiết, ở đây chỉ ba cô gái, được xưng tụng tiểu mĩ nhân chỉ có hai người này. Chu Chu lại biết đối phương đang nói nàng, trừ lúc nàng gặp ác mộng, thì đây là lần đầu tiên trong hiện thực được người ta gọi là “tiểu mĩ nhân”, ánh mắt người này có vấn đề phải không?!
Tuy Phùng Khiết sợ hãi, nhưng vẫn theo hiệu của sư phụ tiến lên trước hai bước.
“Không nói ngươi! Là cô áo tím kia!” giọng nam quỷ dị kia lại nói.
Người trong sơn động không dám tin nhìn về phía Chu Chu, mặt không hẹn mà cùng lộ vẻ “( ‘0`) “.
Doãn Tử Chương không nói gì, nhưng siết chặt thêm bàn tay đang nắm tay Chu Chu.
Phùng Khiết kinh hồn táng đảm, phát hiện ra người bị điểm danh là Chu Chu, cũng chẳng quan tâm cái gọi là xấu hổ khó chịu, thở phào một hơi tranh thủ lui về bên người sư phụ.
Cao Xuyên Hiếu liếc Chu Chu một cái dò xét, không nói gì.
Chu Chu tùy ý Doãn Tử Chương kéo đi từng bước đến cạnh rãnh sâu, một bệ đá hình cánh sen lơ lửng áp sát bờ rãnh bên họ, chu vi bệ đá chỉ có một xích (~0,33m), vẻn vẹn đủ một người đứng thẳng lên, chắc hẳn đường sang bên kia mà nam nhân kia ám chỉ chính là cái này.
Cái bệ đá này lại chỉ có mình Chu Chu thấy!
Xét thấy vừa rồi nhiều người không tiếng động bỗng dưng bị ngã vào rãnh sâu, những người khác nào dám nghe Chu Chu xung phong đi trước, thực tế họ cơ bản chẳng thấy gì cả.
Tất cả mọi người im lặng, Doãn Tử Chương hỏi: “Bệ đá ở chỗ nào?”
Chu Chu chỉ chỉ rãnh sâu đen nhánh, nói: “Ở đây xuống dưới khoảng ba thước.”
“Ta đi xuống trước, sau đó tới muội.” Doãn Tử Chương nhẹ nhàng hít một hơi rồi nhảy về chỗ Chu Chu chỉ.
Phùng Khiết thiếu chút nữa kêu thành tiếng, hắn không muốn sống nữa sao?!
Doãn Tử Chương chỉ cảm thấy hình như chân đã dẫm vào thứ gì đó, sau đó cả người được “thứ” dưới chân dẫn, bay nhanh sang phía đối diện.
Mặc dù Cao Xuyên Hiếu không nhìn thấu ảo thuật trong sơn động, nhưng kinh nghiệm nhiều năm cho ông biết, nơi này có chỗ kì quái! Cho nên luôn không cho ba đệ tử của mình theo những người kia tranh giành, bây giờ nghe Cơ U Cốc nói như vậy, càng làm sâu sắc thêm nghi ngờ của hắn, liền hỏi: “Ngươi nói ảo thuật bẫy rập gì?”
Cơ U Cốc nói: “Tất cả những gì chúng ta nhìn thấy trong sơn động đều là hư ảo, những Tu sĩ vừa mới tiến lên, khả năng cũng đã gặp bất trắc.”
Tiết Thiết Long không nhịn được chỉ tay vào những Tu sĩ đằng trước đang thi pháp mở cửa, cười lạnh nói: “Ngươi nói họ đã gặp bất trắc? Đám người kia đều do ảo thuật hóa thành đúng không? Chuyện cười! Sư tôn của ta còn không nhìn thấu ảo thuật này, vậy mà mấy vị nhìn thấu được rồi? Thật sự là bội phục bội phục!”
Cơ U Cốc trực tiếp bỏ qua hắn, nói với Cao Xuyên Hiếu: “Cao tổ sư, đôi mắt của tiểu sư muội ta có chút đặc thù, có thể nhìn thấu ảo thuật ở đây, nếu các vị không tin, tại hạ cũng không thể trách, nói đến thế thôi.”
Nói xong cho Đề Thiện Thượng một ánh mắt, hai người quay người định đi, nơi này quá mức không bình thường, một vật tùy tiện họ cũng không thể khiêu chiến được, trong đó cũng không có thứ đồ gì đáng giá họ liều chết xông vào, vẫn là đi sớm tốt hơn. Biết rõ có bẫy còn nhảy vào, đó gọi là ngu chứ không phải là dũng cảm.
Mấy người còn lại tính cả Cao Xuyên Hiếu vẫn do dự, thái độ của nhóm Cơ U Cốc không giống đang nói giỡn, nơi này thật không xông vào được sao?
Đang lúc họ xoắn xuýt vấn đề đi ở, trong động bỗng truyền đến vài tiếng cười khẽ: “Đã đến rồi, vậy tiến đến chơi đùa đi.”
Chu Chu lập tức nhận ra, đây là giọng nam vừa rồi mới nói chuyện với nàng.
Lần này tất cả mọi người ở đây đều nghe thấy, hơn nữa cảnh tượng trước mắt họ cũng thay đổi, nhật quang thạch trên đỉnh động, đại môn bạch ngọc còn cả tấm bia đá xanh lớn trên vách động cũng mất sạch, sơn động biến thành dáng vẻ như Chu Chu đã mô tả, một rãnh sâu đen ngòm rộng hai trượng cắt động thành hai nửa, vách động đối diện nguyên được khảm cửa lớn bạch ngọc thì biến thành một cửa động đen kịt.
Mà những Tu sĩ đứng trước cửa lớn vừa rồi đã biến mất.
Sắc mặt mọi người đều vô cùng khó coi, mà Tề Á với những tu sĩ nghe lời Cơ U Cốc không tiến lên càng nghĩ càng sợ, cảm kích nhìn qua Cơ U Cốc và Chu Chu, nếu không phải họ nhắc nhở, chỉ sợ giờ bọn họ chẳng còn ở trên cõi đời này.
Cao Xuyên Hiếu đề khí giương giọng nói: “Xin hỏi các hạ là người phương nào?”
Từng làn âm vọng lại trong sơn động, đối phương lại không trả lời.
Cao Xuyên Hiếu hừ lạnh một tiếng, hai tay kết ấn ngưng tụ ra một con bạch long cực lớn đánh về phía vách động, lẽ ra thực lực của Tu sĩ Nguyên Anh kỳ, cự long này đụng vào vách đá, đủ để tạo thành một cái động lớn, nhưng cự long va vào thạch bích, lại chẳng xảy ra chuyện gì, trực tiếp biến thành vô số điểm sáng, nhanh chóng biến mất.
“Chỉ là Nguyên Anh sơ kì mà cũng dám ra tay trước mặt ta, thật sự không biết tự lượng sức mình.” Giọng nam mang theo trào phúng bay qua vòng lại trong sơn động.
Rốt cuộc Cao Xuyên Hiếu triệt để biến sắc, thậm chí ngay cả đối phương là chút nguyên thần chủ mộ để lại hay con yêu thú cấp tám kia hắn cũng không nhìn ra được, càng không biết đối phương ở chỗ nào, nhưng chuyện tu vi của đối phương hơn ông rất nhiều cũng là sự thật.
Nhóm Cơ U Cốc muốn lui lại đường vào, nhưng đi được hai, ba trượng thì phát hiện lối vào đã bị đã vỡ phá hỏng, Chu Chu dùng thần thức tìm tòi, không biết đối phương đã dùng thủ đoạn gì, toàn bộ lối dẫn họ vào thạch động đã bị phá hỏng, hiện giờ bọn họ gần như đã bị chôn sống trong lòng núi!
Họ bất đắc dĩ phải lui về trong động, vừa vặn thấy một màn Cao Xuyên Hiếu bị áp chế ở trong động. Hiện giờ đường ra duy nhất là cái động lớn phía vách đá đối diện.
Tất cả mọi người đều hoàn toàn kính trọng Chu Chu rồi, Cao Xuyên Hiếu cũng không ngoại lệ.
Thạch Ánh Lục nhớ tới lời nói lúc trước của Chu Chu, tay nhấc một tảng đá cỡ đầu người ở bên chân, ném về phía rãnh sâu đó, tảng đá rớt xuống không phát ra dù chỉ một tiếng vang, cũng không biết dưới rãnh đó có cái gì.
Thạch Ánh Lục lại nhấc một tảng đá khác, ném về phía đối diện, tảng đá nhẹ nhàng lướt qua rãnh sâu, rơi xuống phần đất phía đối diện.
Cơ U Cốc vẫn không vì thế mà yên tâm, nhíu mày nói với Thạch Ánh Lục: “Ở chỗ muội còn yêu thú sống không?”
Trên đường đi họ có bắt một ít yêu thú linh thú ăn được, dùng pháp thuật làm chúng hôn mê rồi cất vào túi trữ linh thú, chuẩn bị thành nguyên liệu nấu ăn tươi cho Chu Chu.
Thạch Ánh Lục hiểu ý, lấy ra một con thỏ cánh xám ném về phía đối diện, sau đó có chuyện đáng sợ xảy ra… con thỏ kia vung cánh giãy dụa, nhưng vẫn thét lên một tiếng híz-khà-zzz rơi xuống rãnh sâu, tiếng kêu thảm thiết như bị chặt khúc. Theo sự biến mất của nó, mọi thứ lại chìm vào im lặng.
Mọi người từ hình ảnh này hồi tưởng lại những Tu sĩ kẻ trước người sau rơi xuống rãnh kia, đều lạnh cả người.
“Không cần thử nữa, để tiểu mĩ nhân kia chỉ đường cho các ngươi.” Giọng nam quỷ dị kia lại vang lên.
Tất cả mọi người đưa mắt lia qua liếc lại giữa Thạch Ánh Lục và Phùng Khiết, ở đây chỉ ba cô gái, được xưng tụng tiểu mĩ nhân chỉ có hai người này. Chu Chu lại biết đối phương đang nói nàng, trừ lúc nàng gặp ác mộng, thì đây là lần đầu tiên trong hiện thực được người ta gọi là “tiểu mĩ nhân”, ánh mắt người này có vấn đề phải không?!
Tuy Phùng Khiết sợ hãi, nhưng vẫn theo hiệu của sư phụ tiến lên trước hai bước.
“Không nói ngươi! Là cô áo tím kia!” giọng nam quỷ dị kia lại nói.
Người trong sơn động không dám tin nhìn về phía Chu Chu, mặt không hẹn mà cùng lộ vẻ “( ‘0`) “.
Doãn Tử Chương không nói gì, nhưng siết chặt thêm bàn tay đang nắm tay Chu Chu.
Phùng Khiết kinh hồn táng đảm, phát hiện ra người bị điểm danh là Chu Chu, cũng chẳng quan tâm cái gọi là xấu hổ khó chịu, thở phào một hơi tranh thủ lui về bên người sư phụ.
Cao Xuyên Hiếu liếc Chu Chu một cái dò xét, không nói gì.
Chu Chu tùy ý Doãn Tử Chương kéo đi từng bước đến cạnh rãnh sâu, một bệ đá hình cánh sen lơ lửng áp sát bờ rãnh bên họ, chu vi bệ đá chỉ có một xích (~0,33m), vẻn vẹn đủ một người đứng thẳng lên, chắc hẳn đường sang bên kia mà nam nhân kia ám chỉ chính là cái này.
Cái bệ đá này lại chỉ có mình Chu Chu thấy!
Xét thấy vừa rồi nhiều người không tiếng động bỗng dưng bị ngã vào rãnh sâu, những người khác nào dám nghe Chu Chu xung phong đi trước, thực tế họ cơ bản chẳng thấy gì cả.
Tất cả mọi người im lặng, Doãn Tử Chương hỏi: “Bệ đá ở chỗ nào?”
Chu Chu chỉ chỉ rãnh sâu đen nhánh, nói: “Ở đây xuống dưới khoảng ba thước.”
“Ta đi xuống trước, sau đó tới muội.” Doãn Tử Chương nhẹ nhàng hít một hơi rồi nhảy về chỗ Chu Chu chỉ.
Phùng Khiết thiếu chút nữa kêu thành tiếng, hắn không muốn sống nữa sao?!
Doãn Tử Chương chỉ cảm thấy hình như chân đã dẫm vào thứ gì đó, sau đó cả người được “thứ” dưới chân dẫn, bay nhanh sang phía đối diện.