Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Nga Mỵ

Chương 77: Giết Nàng

Tác giả: Nga Mi
Chọn tập

Edit: Tiểu Ngân Beta: Tiểu Tuyền Bởi vì Doãn Tử Chương do ngoài ý muốn mà tấn nhập Trúc Cơ, dẫn đến việc thi đấu của đệ tử ngoại môn phải kéo dài, sửa lại thành ngày mai mới tiếp tục quá trình thi đấu, vì một đệ tử sơ cấp nho nhỏ mà dẫn tới trễ nải Đại Bỉ môn phái, mấy ngàn năm nay vẫn chưa từng bị qua, tuy nhiên trên dưới phái Thánh Trí cũng không có người nào dị nghị gì, ngược lại mọi người hưng phấn không thôi.

Bình thường khi tu sĩ lên Trúc Cơ, tiêu tốn suốt thời gian một năm đều rất bình thường, để chuẩn bị lên Trúc Cơ thì trước đó ba tháng tu sĩ phải tuyệt thực, ăn uống cũng phải dựa vào Tích Cốc Đan để kéo dài, đem ngũ cốc hoa màu bên trong cơ thể bài trừ hết ra ngoài.

Sau đó Tĩnh Tâm bế quan đem trạng thái toàn thân điều chỉnh đến tốt nhất, lúc này ăn vào Trúc Cơ Đan, hội tụ linh khí mở rộng kinh mạch, đem các loại tạp chất dơ bẩn trong thân thể bức ra bên ngoài cơ thể.

Sau khi hoàn thành cả quá trình gần như là thoán thai hoán cốt, cuối cùng linh khí hợp vào đan điền, đậm đặc tới trình độ nhất định rồi sẽ ngưng tụ thành hình dáng dịch thể, lại phải tốn thêm một, hai tháng nữa để ổn định trạng thái mới có thể lên được Trúc Cơ.

Cả quá trình chỉ cần có một chi tiết xảy ra vấn đề, sẽ dẫn đến tiến nhập Trúc Cơ thất bại, từ trước tới giờ tu sĩ Luyện Khí Kỳ thành công trong trăm người chỉ có một người may mắn.

Có một số tu sĩ bởi vì các loại cơ duyên, linh khí trong cơ thể tích trữ tới trình độ nhất định, không cần Trúc Cơ Đan cũng có thể Trúc Cơ thành công, tình huống như thế thưa thớt đến nỗi dường như là hoàn toàn không đáng kể.

Song ngay hôm nay, mọi người đều tận mắt nhìn thấy một kỳ tích, một người cùng tu sĩ Trúc Cơ Kỳ đánh một trận liền trực tiếp tiến vào trạng thái Trúc Cơ và đang sống sờ sờ mà xuất hiện trước mắt bọn họ, nếu nói là chuyện lạ ngàn năm khó gặp cũng không quá đáng.

Vưu Thiên Nhận nhìn đệ tử xuất sắc nhất của mình, trong lòng không khỏi sinh ra một chút ý đố kỵ, năm đó khi hắn lên trúc cơ cũng phải tốn mất thời gian ba tháng, nhưng đã trở thành truyền kỳ trong phái Thánh Trí, đến lượt đại đệ tử Đệ Thiền Thượng của hắn bế quan trong một tháng đã Trúc Cơ thành công lại càng kinh hãi cả môn phái, hai đồ đệ sau đó đều dùng thời gian hai tháng.

Hắn biết tư chất cùng sự chăm chỉ của Doãn Tử Chương đều trên tất cả mọi người, nhưng thật sự cũng không nghĩ đến hắn dùng phương thức như thế đột nhiên tấn nhập trúc cơ.

Nói Doãn Tử Chương không có ăn qua Trúc Cơ Đan cũng không chính xác, khi hắn mới nhập môn một tháng, hắn phải dựa vào Trúc Cơ Đan để từ Luyện Khí Kỳ tầng bảy trực tiếp nhảy tới tầng thứ chín, dược lực còn thừa lại hơn phân nửa vẫn lưu lại ở trong người.

Trải qua một khoảng thời gian này nghiêm chỉnh tĩnh tâm tu luyện, tất cả mọi chỗ trên thân thể đều rơi vào trạng thái tốt nhất, khi cùng với Sa Càn Đạo giao thủ, nó đã hoàn toàn kích thích dẫn dắt dược lực ra ngoài, cộng thêm Thất Thất Băng Phách Phong Hồn Trận tăng thêm linh khí tinh thuần to lớn, dưới tác dụng của thiên thời địa lợi nhân đã hoàn trở thành cục diện như vậy .

Còn có hai điểm mà Vưu Thiên Nhận cũng không có chú ý, một là bà ngoại Chu Chu đã cho Doãn Tử Chương Trúc Cơ Đan. Chính là đan dược phẩm chất thượng đẳng, dược lực của nó Trúc Cơ Đan bình thường không có cách gì sánh nổi, hai là Chu Chu hằng ngày nhằm vào thể chất của Doãn Tử Chương mà chuẩn bị chế luyện đủ loại thức ăn linh thảo linh thú, khiến cho mức độ cường kiện của thân thể hắn vượt xa tu sĩ đồng cấp, cho nên mới có thể mãnh liệt công kích Sa Càn Đạo càng đánh càng hăng, thậm chí kích thích tiềm năng tiến vào trạng thái trúc cơ .

Doãn Tử Chương hoàn toàn không biết bên cạnh xảy ra chuyện gì, toàn thân hắn đắm chìm trong việc khống chế linh khí tán loạn trong thân thể đang không khống chế được, hắn cũng ý thức được mình thật sự trong lúc vô tình lại tiến vào trạng thái trúc cơ.

Trên thân thể thừa nhận các loại đau đớn khó mà miêu tả được, hắn dựa vào ý chí cắn răng kiên trì nhẫn nhịn xuống. Hắn cố gắng giữ vững thần chí thanh tĩnh từng chút từng chút dẫn nó xuống bên trong đan điền.

Trong đan điền hội tụ linh khí càng ngày càng nhiều, giống như sau một khắc sẽ khiến toàn bộ đan điền nứt vỡ, linh khí dây dưa lẫn nhau, rốt cục tại thời điểm giới hạn chậm rãi ngưng tụ thành hình dáng chân nguyên.

Khiến tất cả linh khí trong cơ thể dần dần biến thành dịch thể dừng lại ở đan điền là hoàn thành trúc cơ.

Thời điểm Doãn Tử Chương mở mắt lần nữa chính là rạng sáng ngày hôm sau, cũng là một khắc sau khi ánh sáng chiếu xuống đêm tối.

Sư phụ Vưu Thiên Nhận mang vẻ mặt mừng rỡ ngồi ở bên cạnh hắn cách đó không xa, hắn nhẹ nhàng nhảy dựng lên cúi đầu lạy xuống thật sâu: “Đa tạ sư phụ.”

Tu sĩ Nguyên Anh kỳ tự mình ở trên lôi đài làm hộ pháp, yêu thương bảo hộ cùng chiếu cố như vậy rất khó khiến cho người ta không động lòng .

Vưu Thiên Nhận nhìn đệ tử đắc ý của mình hơi thở đã hoàn toàn khác hẳn, thì thoải mái cười nói: “Tốt. Tốt. Chúc mừng con đã Trúc Cơ thành công. Hai thầy trò chúng ta còn khách khí làm gì?”

Doãn Tử Chương khẽ cong khóe môi. Cũng không nói thêm cái gì, ánh mắt chuyển hướng dưới đài, xung quanh đã sớm không có một bóng người.

Vưu Thiên Nhận tự nhiên hiểu hắn đang nhìn cái gì. Cười nói: “Con về trước thu thập một chút đi, Đại sư huynh của con ầm ĩ la đói. Vi sư nghĩ con hoàn thành chắc cũng không lâu lắm nên để cho Chu Chu cùng bọn họ quay về núi Ứng Bàng nghỉ ngơi, con rửa qua mặt mũi rồi quay lại đi, hẳn là có thể ăn điểm tâm.”

Hắn biết Doãn Tử Chương chỉ cần không bế quan, mỗi ngày đều đến chỗ Chu Chu ăn cơm, sau khi đám người Bùi cốc gia nhập núi Ứng Bàng, Doãn Tử Chương cho dù bế quan, Chu Chu cũng thường xuyên đưa đồ ăn lên.

Bảo Pháp Hổ từng nói Chu Chu làm thức ăn đối với thân thể tu sĩ có hiệu quả điều dưỡng vô cùng tốt, nội thương nhiều năm của hắn gây ra tai họa ngầm đều nhờ chút ít thức ăn này điều trị đã tốt lên nhiều lắm, Vưu Thiên Nhận nhìn thể chất Doãn Tử Chương càng ngày càng xuất sắc cùng không trách cứ hắn ham muốn ăn uống .

Doãn Tử Chương nghe lời sư phụ nói…, nhíu mày không nói gì, trong lòng quả thật không vui lắm. . . . . . Chu Chu cũng không phải là tới hầu hạ bọn người kia , làm sao mà mọi người đều biết có đồ ăn ngon thì đều lên trên đó vậy?

Sư phụ nhắc tới hắn mới nhớ là phải đi rửa mặt, hắn cúi đầu vừa nhìn mới phát hiện bên ngoài thân thể của mình, đã chết không ít lớp da bẩn, mùi vị quả thật có chút khó ngửi nên nhất thời lúng túng.

Vưu Thiên Nhận tự nhiên cũng không thèm để ý nói: “Tạp chất bên trong cơ thể con coi như đã ít nhiều lắm, ban đầu đại sư huynh con sau khi trúc cơ đều thối đến nỗi con ruồi cũng có thể bị xông chết. Mấy trận tỷ thí kế tiếp con không tham gia cũng được, hiện tại ổn định cảnh giới quan trọng hơn.”

Doãn Tử Chương hôm qua đã thay hắn kiếm về đủ mặt mũi, đệ tử xuất chúng như vậy, cho dù không tham gia môn phái Đại Bỉ cũng sẽ không có người nào nghi ngờ thực lực của hắn. Phần lớn đệ tử dự thi cũng là tu sĩ Luyện Khí Kỳ , thời điểm Doãn Tử Chương đồng cấp với bọn họ cũng đã không có người nào có thể địch lại được, huống chi hiện tại đã Trúc Cơ mà lại đi tỷ thí cùng với bọn họ thì không khác gì trò đùa.

Doãn Tử Chương chợt dừng bước chân, nói: “Đệ tử vẫn còn muốn tiếp tục dự thi, không phải còn có Vưu Hạo Kiệt sao ?”

Vưu Thiên Nhận cười ha ha nói: “Con thật đúng là muốn đuổi tận giết tuyệt a, thôi được rồi. Vi sư thấy Tô Kinh sẽ không ở lại phái Thánh Trí lâu đâu.”

Doãn Tử Chương lắc lắc đầu nói: “Đệ tử cảm giác tiếp tục thi đấu hẳn là không có vấn đề gì.”

Hắn chỉ lo lắng Chu Chu sẽ đối đầu với Vưu Hạo Kiệt, tình huống tốt nhất chính là ngày mai hắn rút trúng đối chiến với Vưu Hạo Kiệt, hoàn toàn giải quyết nốt người này, những người còn lại cho dù đụng phải Chu Chu cũng sẽ không thương tổn được nàng.

Vưu Thiên Nhận thấy hắn vẫn kiên trì, liền không khuyên nữa.

Trên đỉnh núi Ngẫu Nguyên, Tô Kinh gọi một mình Vưu Hạo Kiệt tới phân phó một: “Ngày mai bổn tọa sẽ tìm biện pháp khiến con đối chiến một cuộc với Chu Chu núi Ứng Bàng, chỉ cần ngươi lấy được tính mạng của nàng, pháp bảo cho ngươi mượn kia liền ban cho con, ngoài ra bổn tọa cũng sẽ thu con làm đệ tử nhập thất dẫn con trở lại tông môn, không cần ở lại mảnh đất Tây Nam cằn cỗi này nữa.”

Vưu Hạo Kiệt đột nhiên bị ông ấy triệu kiến, đang thấp thỏm bất an, e sợ rằng ông ấy muốn cho mình đi đối phó Doãn Tử Chương, vừa nghe được chẳng qua là muốn thu thập Chu Chu, hơn nữa chỗ tốt cho hắn vô cùng hậu hĩnh ,lập tức thở phào nhẹ nhỏm khom người nói: “Nhất định không phụ sự nhờ vả của sư tôn.”

Edit: Tiểu Ngân Beta: Tiểu Tuyền Bởi vì Doãn Tử Chương do ngoài ý muốn mà tấn nhập Trúc Cơ, dẫn đến việc thi đấu của đệ tử ngoại môn phải kéo dài, sửa lại thành ngày mai mới tiếp tục quá trình thi đấu, vì một đệ tử sơ cấp nho nhỏ mà dẫn tới trễ nải Đại Bỉ môn phái, mấy ngàn năm nay vẫn chưa từng bị qua, tuy nhiên trên dưới phái Thánh Trí cũng không có người nào dị nghị gì, ngược lại mọi người hưng phấn không thôi.

Bình thường khi tu sĩ lên Trúc Cơ, tiêu tốn suốt thời gian một năm đều rất bình thường, để chuẩn bị lên Trúc Cơ thì trước đó ba tháng tu sĩ phải tuyệt thực, ăn uống cũng phải dựa vào Tích Cốc Đan để kéo dài, đem ngũ cốc hoa màu bên trong cơ thể bài trừ hết ra ngoài.

Sau đó Tĩnh Tâm bế quan đem trạng thái toàn thân điều chỉnh đến tốt nhất, lúc này ăn vào Trúc Cơ Đan, hội tụ linh khí mở rộng kinh mạch, đem các loại tạp chất dơ bẩn trong thân thể bức ra bên ngoài cơ thể.

Sau khi hoàn thành cả quá trình gần như là thoán thai hoán cốt, cuối cùng linh khí hợp vào đan điền, đậm đặc tới trình độ nhất định rồi sẽ ngưng tụ thành hình dáng dịch thể, lại phải tốn thêm một, hai tháng nữa để ổn định trạng thái mới có thể lên được Trúc Cơ.

Cả quá trình chỉ cần có một chi tiết xảy ra vấn đề, sẽ dẫn đến tiến nhập Trúc Cơ thất bại, từ trước tới giờ tu sĩ Luyện Khí Kỳ thành công trong trăm người chỉ có một người may mắn.

Có một số tu sĩ bởi vì các loại cơ duyên, linh khí trong cơ thể tích trữ tới trình độ nhất định, không cần Trúc Cơ Đan cũng có thể Trúc Cơ thành công, tình huống như thế thưa thớt đến nỗi dường như là hoàn toàn không đáng kể.

Song ngay hôm nay, mọi người đều tận mắt nhìn thấy một kỳ tích, một người cùng tu sĩ Trúc Cơ Kỳ đánh một trận liền trực tiếp tiến vào trạng thái Trúc Cơ và đang sống sờ sờ mà xuất hiện trước mắt bọn họ, nếu nói là chuyện lạ ngàn năm khó gặp cũng không quá đáng.

Vưu Thiên Nhận nhìn đệ tử xuất sắc nhất của mình, trong lòng không khỏi sinh ra một chút ý đố kỵ, năm đó khi hắn lên trúc cơ cũng phải tốn mất thời gian ba tháng, nhưng đã trở thành truyền kỳ trong phái Thánh Trí, đến lượt đại đệ tử Đệ Thiền Thượng của hắn bế quan trong một tháng đã Trúc Cơ thành công lại càng kinh hãi cả môn phái, hai đồ đệ sau đó đều dùng thời gian hai tháng.

Hắn biết tư chất cùng sự chăm chỉ của Doãn Tử Chương đều trên tất cả mọi người, nhưng thật sự cũng không nghĩ đến hắn dùng phương thức như thế đột nhiên tấn nhập trúc cơ.

Nói Doãn Tử Chương không có ăn qua Trúc Cơ Đan cũng không chính xác, khi hắn mới nhập môn một tháng, hắn phải dựa vào Trúc Cơ Đan để từ Luyện Khí Kỳ tầng bảy trực tiếp nhảy tới tầng thứ chín, dược lực còn thừa lại hơn phân nửa vẫn lưu lại ở trong người.

Trải qua một khoảng thời gian này nghiêm chỉnh tĩnh tâm tu luyện, tất cả mọi chỗ trên thân thể đều rơi vào trạng thái tốt nhất, khi cùng với Sa Càn Đạo giao thủ, nó đã hoàn toàn kích thích dẫn dắt dược lực ra ngoài, cộng thêm Thất Thất Băng Phách Phong Hồn Trận tăng thêm linh khí tinh thuần to lớn, dưới tác dụng của thiên thời địa lợi nhân đã hoàn trở thành cục diện như vậy .

Còn có hai điểm mà Vưu Thiên Nhận cũng không có chú ý, một là bà ngoại Chu Chu đã cho Doãn Tử Chương Trúc Cơ Đan. Chính là đan dược phẩm chất thượng đẳng, dược lực của nó Trúc Cơ Đan bình thường không có cách gì sánh nổi, hai là Chu Chu hằng ngày nhằm vào thể chất của Doãn Tử Chương mà chuẩn bị chế luyện đủ loại thức ăn linh thảo linh thú, khiến cho mức độ cường kiện của thân thể hắn vượt xa tu sĩ đồng cấp, cho nên mới có thể mãnh liệt công kích Sa Càn Đạo càng đánh càng hăng, thậm chí kích thích tiềm năng tiến vào trạng thái trúc cơ .

Doãn Tử Chương hoàn toàn không biết bên cạnh xảy ra chuyện gì, toàn thân hắn đắm chìm trong việc khống chế linh khí tán loạn trong thân thể đang không khống chế được, hắn cũng ý thức được mình thật sự trong lúc vô tình lại tiến vào trạng thái trúc cơ.

Trên thân thể thừa nhận các loại đau đớn khó mà miêu tả được, hắn dựa vào ý chí cắn răng kiên trì nhẫn nhịn xuống. Hắn cố gắng giữ vững thần chí thanh tĩnh từng chút từng chút dẫn nó xuống bên trong đan điền.

Trong đan điền hội tụ linh khí càng ngày càng nhiều, giống như sau một khắc sẽ khiến toàn bộ đan điền nứt vỡ, linh khí dây dưa lẫn nhau, rốt cục tại thời điểm giới hạn chậm rãi ngưng tụ thành hình dáng chân nguyên.

Khiến tất cả linh khí trong cơ thể dần dần biến thành dịch thể dừng lại ở đan điền là hoàn thành trúc cơ.

Thời điểm Doãn Tử Chương mở mắt lần nữa chính là rạng sáng ngày hôm sau, cũng là một khắc sau khi ánh sáng chiếu xuống đêm tối.

Sư phụ Vưu Thiên Nhận mang vẻ mặt mừng rỡ ngồi ở bên cạnh hắn cách đó không xa, hắn nhẹ nhàng nhảy dựng lên cúi đầu lạy xuống thật sâu: “Đa tạ sư phụ.”

Tu sĩ Nguyên Anh kỳ tự mình ở trên lôi đài làm hộ pháp, yêu thương bảo hộ cùng chiếu cố như vậy rất khó khiến cho người ta không động lòng .

Vưu Thiên Nhận nhìn đệ tử đắc ý của mình hơi thở đã hoàn toàn khác hẳn, thì thoải mái cười nói: “Tốt. Tốt. Chúc mừng con đã Trúc Cơ thành công. Hai thầy trò chúng ta còn khách khí làm gì?”

Doãn Tử Chương khẽ cong khóe môi. Cũng không nói thêm cái gì, ánh mắt chuyển hướng dưới đài, xung quanh đã sớm không có một bóng người.

Vưu Thiên Nhận tự nhiên hiểu hắn đang nhìn cái gì. Cười nói: “Con về trước thu thập một chút đi, Đại sư huynh của con ầm ĩ la đói. Vi sư nghĩ con hoàn thành chắc cũng không lâu lắm nên để cho Chu Chu cùng bọn họ quay về núi Ứng Bàng nghỉ ngơi, con rửa qua mặt mũi rồi quay lại đi, hẳn là có thể ăn điểm tâm.”

Hắn biết Doãn Tử Chương chỉ cần không bế quan, mỗi ngày đều đến chỗ Chu Chu ăn cơm, sau khi đám người Bùi cốc gia nhập núi Ứng Bàng, Doãn Tử Chương cho dù bế quan, Chu Chu cũng thường xuyên đưa đồ ăn lên.

Bảo Pháp Hổ từng nói Chu Chu làm thức ăn đối với thân thể tu sĩ có hiệu quả điều dưỡng vô cùng tốt, nội thương nhiều năm của hắn gây ra tai họa ngầm đều nhờ chút ít thức ăn này điều trị đã tốt lên nhiều lắm, Vưu Thiên Nhận nhìn thể chất Doãn Tử Chương càng ngày càng xuất sắc cùng không trách cứ hắn ham muốn ăn uống .

Doãn Tử Chương nghe lời sư phụ nói…, nhíu mày không nói gì, trong lòng quả thật không vui lắm. . . . . . Chu Chu cũng không phải là tới hầu hạ bọn người kia , làm sao mà mọi người đều biết có đồ ăn ngon thì đều lên trên đó vậy?

Sư phụ nhắc tới hắn mới nhớ là phải đi rửa mặt, hắn cúi đầu vừa nhìn mới phát hiện bên ngoài thân thể của mình, đã chết không ít lớp da bẩn, mùi vị quả thật có chút khó ngửi nên nhất thời lúng túng.

Vưu Thiên Nhận tự nhiên cũng không thèm để ý nói: “Tạp chất bên trong cơ thể con coi như đã ít nhiều lắm, ban đầu đại sư huynh con sau khi trúc cơ đều thối đến nỗi con ruồi cũng có thể bị xông chết. Mấy trận tỷ thí kế tiếp con không tham gia cũng được, hiện tại ổn định cảnh giới quan trọng hơn.”

Doãn Tử Chương hôm qua đã thay hắn kiếm về đủ mặt mũi, đệ tử xuất chúng như vậy, cho dù không tham gia môn phái Đại Bỉ cũng sẽ không có người nào nghi ngờ thực lực của hắn. Phần lớn đệ tử dự thi cũng là tu sĩ Luyện Khí Kỳ , thời điểm Doãn Tử Chương đồng cấp với bọn họ cũng đã không có người nào có thể địch lại được, huống chi hiện tại đã Trúc Cơ mà lại đi tỷ thí cùng với bọn họ thì không khác gì trò đùa.

Doãn Tử Chương chợt dừng bước chân, nói: “Đệ tử vẫn còn muốn tiếp tục dự thi, không phải còn có Vưu Hạo Kiệt sao ?”

Vưu Thiên Nhận cười ha ha nói: “Con thật đúng là muốn đuổi tận giết tuyệt a, thôi được rồi. Vi sư thấy Tô Kinh sẽ không ở lại phái Thánh Trí lâu đâu.”

Doãn Tử Chương lắc lắc đầu nói: “Đệ tử cảm giác tiếp tục thi đấu hẳn là không có vấn đề gì.”

Hắn chỉ lo lắng Chu Chu sẽ đối đầu với Vưu Hạo Kiệt, tình huống tốt nhất chính là ngày mai hắn rút trúng đối chiến với Vưu Hạo Kiệt, hoàn toàn giải quyết nốt người này, những người còn lại cho dù đụng phải Chu Chu cũng sẽ không thương tổn được nàng.

Vưu Thiên Nhận thấy hắn vẫn kiên trì, liền không khuyên nữa.

Trên đỉnh núi Ngẫu Nguyên, Tô Kinh gọi một mình Vưu Hạo Kiệt tới phân phó một: “Ngày mai bổn tọa sẽ tìm biện pháp khiến con đối chiến một cuộc với Chu Chu núi Ứng Bàng, chỉ cần ngươi lấy được tính mạng của nàng, pháp bảo cho ngươi mượn kia liền ban cho con, ngoài ra bổn tọa cũng sẽ thu con làm đệ tử nhập thất dẫn con trở lại tông môn, không cần ở lại mảnh đất Tây Nam cằn cỗi này nữa.”

Vưu Hạo Kiệt đột nhiên bị ông ấy triệu kiến, đang thấp thỏm bất an, e sợ rằng ông ấy muốn cho mình đi đối phó Doãn Tử Chương, vừa nghe được chẳng qua là muốn thu thập Chu Chu, hơn nữa chỗ tốt cho hắn vô cùng hậu hĩnh ,lập tức thở phào nhẹ nhỏm khom người nói: “Nhất định không phụ sự nhờ vả của sư tôn.”

Chọn tập
Bình luận
× sticky