Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Nga Mỵ

Chương 238: Bị Sét Đánh

Tác giả: Nga Mi
Chọn tập

Sau khi bốn người Đề Thiện Thượng mạnh mẽ ném tới bốn phía chân tường của đại điện mới miễn cưỡng ổn định thân hình.

Phía bên trong vòi rồng, thân ảnh của Doãn Tử Chương chợt loé lên từng đợt bạch quang chói loà. Tiếng gầm từ trong miệng hắn phát ra, âm thanh như rồng ngâm phượng múa, vọng khắp đại điện rồi mới dần tan biến, vòi rồng cũng theo đó mà từ từ biến mất

Doãn Tử Chương chậm rãi mở hai mắt, từ trên Tuỳ Băng Thạch nhảy xuống.Giờ phút này hơi thở trên người hắn đã hoàn toàn thay đổi, thuộc về uy áp Tu sĩ Kết Đan mênh mông mà trầm ngưng.

Trên đại điện trừ pho tượng Băng Hỏa Thần Vương lù lù bất động kia, những nơi còn lại đều là một mảnh đống hỗn độn, dấu vết nước đá vương vãi khắp nơi.

Doãn Tử Chương nhìn một cái thấy Chu Chu vẫn đang té ngã ở chân tường, vội vàng lắc mình đi qua đỡ nàng dậy, hỏi: ” Có sao không? Có bị thương chỗ nào không?”

Chu Chu đang ôm đầu vừa bị đụng đến thất điên bát đảo, cười ngây ngô nói: “Huynh thành công? Đã không có chuyện gì rồi? Ta chỉ sợ huynh không kịp hoàn thành Kết Đan trước khi Truyền Tống Trận khởi động. . . . . .” Nghĩ tới kinh nghiệm thống khổ lo lắng, sợ hãi trong mấy ngày ngắn ngủi vừa qua,Chu Chu hít hít lỗ mũi, nước mắt liền chảy xuống.

“Không có chuyện gì rồi! Ta không sao! Đừng khóc. . . . . .” Doãn Tử Chương ôm chặt lấy chu chu.

Hắn rốt cục cũng đã đột phá một bước dài về phía trước!

“Lão Tử thì có sao!” Đề Thiện Thượng nhe răng trợn mắt bò dậy, một bụng oán khí liền bộc phát lên.

Cơ U Cốc và Thạch Ánh Lục cũng đến đỡ nhau đứng lên.

Chu chu kéo tay áo Doãn Tử Chương, đem chuyện phát sinh lúc trước nói đơn giản qua một lần. Vẻ mặt Doãn Tử chương khẽ nhúc nhích, ôm nàng đứng lên hướng ba người vái thật sâu nói: “Sư huynh, sư tỷ cực khổ rồi!”

Chỉ nhìn tình trạng chật vật của ba người hiện tại, có thể thấy được lúc bọn họ vì hắn mà bất chấp liều mạng , phần tình nghĩa như vậy không thể chỉ một câu cảm tạ là có thể trả hết .

Nếu như không có bọn họ, đừng nói đến kết đan. Ngay cả tính mệnh của hắn e là cũng không thể bảo toàn. Ngoài miệng Doãn Tử Chương không nói thêm gì, nhưng phần ân tình này hắn đã ghi nhớ thật sâu trong lòng.

Đề Thiện Thượng không nghĩ đến hắn sẽ hướng ba người bọn họ hành lễ, nhất thời có chút không được tự nhiên , hừ nói: “Được rồi ! Lão Tứ thật dài dòng!”

Cơ U Cốc hít thở sâu,ổn định nói: “Nhiều nhất còn có nửa canh giờ, Truyền Tống Trận sẽ khởi động, chúng ta nên thu hết toàn bộ đồ đạc trong đại điện lại. Thạch Ánh lục, Tam Nhãn Xích Hỏa Sư vẫn còn ở phía trên .”

Toàn bộ khố phòng của bảo tàng đã bị đám người Đề Thiện Thượng vét sạch. Bọn họ có chuẩn bị mà đến nên pháp bảo dùng để chứa đồ trên người rất nhiều, thu thập xong Tủy Băng Thạch cùng với Băng quý linh thạch rơi lả tả trên đại điện cùng với nước hàn đàm là có thể rời đi.

Đề Thiện Thượng dẫn bốn sư đệ sư muội đi tới phía trước pho tượng Băng Hỏa Thần Vương hành lễ. Coi như là tạ ơn vị tiền bối này đã tặng Thiên Hỏa, công pháp cùng với bảo tàng.

Sau khi hành đại lễ, mọi người đang định đứng dậy rời đi thì pho tượng băng ngọc cao năm trượng bỗng nhiên toả sáng chói loà, nhanh chóng thu nhỏ lại chỉ còn một xích, pho tượng hiện lên hai màu bên đỏ bên trắng. Từ đó phân chia thành hai bên, nhìn qua rất là quái dị.

Năm người nhìn nhau, Đề Thiện Thượng tiến tới nâng pho tượng lên. Chỉ thấy phía dưới bệ có một dòng chữ:

Càn khôn băng hỏa ngọc, nghịch chuyển âm dương băng hỏa, ban cho người hữu duyên.

“Vị lão tiền bối này thật đúng là thích giấu.” Đề Thiện Thượng ôm pho tượng âm thầm may mắn, may là phẩm đức của hắn tốt đẹp, rất biết kính trọng người già. Nếu không còn không phải là sẽ phải cùng bảo bối này lỡ mất nhân duyên sao

Cơ U Cốc vẫn nhìn dòng chữ, một ý niệm trong đầu thật nhanh hiện lên. Nhưng giờ phút này thời gian có hạn không kịp suy nghĩ nhiều, chờ trở lại phái Thánh Trí từ từ suy tính không muộn.

Năm người dựa theo chỉ dẫn Băng Hỏa Thần Vương lưu lại bên trong, khởi động truyền tống pháp trận, trong chốc lát đã trở về đảo giữa hồ.

Trên đảo sương mù vẫn dày đặc như cũ, đoàn người nhanh chóng trở lại trên đỉnh núi, Tam Nhãn Xích Hỏa Sư còn đang tản bộ ở chỗ cũ, Trường Sinh Tiên Hỏa bị Tiểu Trư nuốt vào, quang ảnh xuyên suốt trên đỉnh núi cũng vì vậy mà biến mất, nhưng nơi này địa hỏa mãnh liệt, linh khí nồng nặc, Tam Nhãn Xích Hỏa Sư vẫn được hưởng không ít chỗ tốt.

Thạch Ánh Lục thu hồi nó vào túi đại linh thú không lâu thì trên đỉnh núi bất ngờ thay đổi, Lôi Vân đậm đặc từ bốn phương tám hướng hướng kéo lại phía này.

“Gì? Lại có yêu thú lên cấp rồi? Ở đâu vậy?” Đề Thiện Thượng nhìn chung quanh, trên đỉnh núi một mống yêu thú cũng không có. Chỉ có vẻ mặt Doãn Tử Chương ngưng trọng ngẩng đầu lên nhìn trời, hắn nhất thời bừng tỉnh đại ngộ.

” Thiên kiếp Kết Đan!” Cơ U Cốc cũng kịp phản ứng. Người người vẻ mặt cổ quái nhìn Doãn Tử Chương, đều cảm thấy có chút dở khóc dở cười.

Sau khi Tu sĩ Kết Đan thành công, sẽ có Thiên kiếp phủ xuống, sau khi lịch kiếp mới xem như là Tu sĩ Kết Đan chân chính , nhưng này Thiên kiếp sớm không đến muộn không đến, hết lần này tới lần khác lại ngay đúng lúc pháp trận khởi động mà đến.

Kết quả đạo Lôi Điện thứ nhất chưa giáng xuống, năm người bọn họ đã bị truyền tống ra ngoài Đoạn Tiên cốc.

Bảo Pháp Hổ đã sớm lòng như lửa đốt chờ ở bên cạnh truyền tống pháp trận, vừa thấy năm người bọn họ năm bình an xuất hiện, lập tức thở phào nhẹ nhõm.

Phụ cận phía Tây Nam còn lại ba Tu sĩ Trúc Cơ kỳ, bọn họ thật vất vả mới có thể từng chút nhích tới gần trung tâm hồ, kết quả cũng không thể địch lại đám yêu thú đông đúc luân phiên tấn công, cuối cùng đành dùng truyền tống phù xuất cốc , mặc dù có chút chật vật, nhưng không ai thương vong.

Bọn họ thấy năm người của phái Thánh Trí kia chậm chạp không xuất trận, cũng vốn có tâm tư muốn xem náo nhiệt tư, cho nên liền cùng nhau đứng tại đây chờ xem kết quả.

Sau cùng, khi thấy cả năm người toàn vẹn không hề có chút chuyện gì xảy ra xuất hiện trên pháp trận truyền tống, tâm tư của mọi người cũng không khỏi sinh ra mấy phần hâm mộ và đố kỵ.

Số tuổi của năm người này cộng lại cũng không bằng một người bọn hắn, nhưng năng lực lại lại so với ba người bọn hắn cộng lại vẫn lớn hơn rất nhiều, cùng với những người này so sánh, thật là làm cho bọn họ nản lòng thoái chí.

Mọi người cảm thấy không có gì vui, chuẩn bị lên đường trở về, lúc này càng có một chuyện làm cho người ta lại tiếp tục nản lòng. . . . .

Bảo Pháp Hổ một hơi vẫn còn chưa kịp thở hết, phụ cận bỗng nhiên cuồng phong gào thét, mây đen từ bốn phương tám hướng mãnh liệt tới, điện quang lập lòe, tiếng sấm mơ hồ từ bầu trời truyền đến, giữa ban ngày trong nháy mắt liền u ám giống như đêm tối.

Tình cảnh này làm sao quen thuộc như vậy đây? ! Bảo Pháp Hổ rất buồn bực, trong đầu linh quang chợt lóe, hắn không dám tin nhìn về năm người vẫn đang đứng tại truyền tống trận. Đây là lôi kiếp Kết Đan! Khó trách hắn cảm thấy nhìn quen mắt, một năm trước hắn mới tự mình trải qua xong!

Năm người này, có người muốn Kết Đan? ! Sao, làm sao có thể!

Đề Thiện Thượng ghen tỵ nghiêng qua nhìn Doãn Tử Chương một cái, hừ nói: “Nhân phẩm của đệ kém đến trình độ nào mới có thể làm cho sấm sét theo sát gót vậy, từ tận trong Đoạn Tiên cốc mà vẫn đuổi kịp ra tận ngoài cốc? !”

Chu Chu nhìn thanh thế của Lôi Điện trên trời, có chút không yên lòng nắm chặt tay áo của Doãn Tử Chương.

“Yên tâm, ta không có việc gì.” Doãn Tử Chương xoa đầu của nàng, thậm chí còn có tâm tư an ủi nàng, cong cong khóe miệng: “Muội tránh qua một bên đi, ta thừa sức ứng phó với chút thiên kiếp này.”

“Tứ sư đệ! Tốt nhất đệ cách pháp trận xa một chút rồi hãy thừa nhận Thiên kiếp, nếu làm hư pháp trận này, chưởng môn nhất định sẽ bắt đệ bồi thường đấy.” Cơ u cốc mỉm cười nói.

Thạch Ánh Lục không nói một lời kéo Chu Chu đến bên cạnh, Tứ sư đệ biến thái như vậy, Thiên kiếp nho nhỏ này thì làm gì được đệ ấy chứ? Nếu không cẩn thận bị thương Chu Chu thì thật không tốt.

Doãn Tử Chương có chút im lặng khi bị sư huynh sư tỷ dùng ánh mắt như nhìn quái thú nhìn hắn sau đó lao đi ra ngoài mảnh đất trống.

Sau khi bốn người Đề Thiện Thượng mạnh mẽ ném tới bốn phía chân tường của đại điện mới miễn cưỡng ổn định thân hình.

Phía bên trong vòi rồng, thân ảnh của Doãn Tử Chương chợt loé lên từng đợt bạch quang chói loà. Tiếng gầm từ trong miệng hắn phát ra, âm thanh như rồng ngâm phượng múa, vọng khắp đại điện rồi mới dần tan biến, vòi rồng cũng theo đó mà từ từ biến mất

Doãn Tử Chương chậm rãi mở hai mắt, từ trên Tuỳ Băng Thạch nhảy xuống.Giờ phút này hơi thở trên người hắn đã hoàn toàn thay đổi, thuộc về uy áp Tu sĩ Kết Đan mênh mông mà trầm ngưng.

Trên đại điện trừ pho tượng Băng Hỏa Thần Vương lù lù bất động kia, những nơi còn lại đều là một mảnh đống hỗn độn, dấu vết nước đá vương vãi khắp nơi.

Doãn Tử Chương nhìn một cái thấy Chu Chu vẫn đang té ngã ở chân tường, vội vàng lắc mình đi qua đỡ nàng dậy, hỏi: ” Có sao không? Có bị thương chỗ nào không?”

Chu Chu đang ôm đầu vừa bị đụng đến thất điên bát đảo, cười ngây ngô nói: “Huynh thành công? Đã không có chuyện gì rồi? Ta chỉ sợ huynh không kịp hoàn thành Kết Đan trước khi Truyền Tống Trận khởi động. . . . . .” Nghĩ tới kinh nghiệm thống khổ lo lắng, sợ hãi trong mấy ngày ngắn ngủi vừa qua,Chu Chu hít hít lỗ mũi, nước mắt liền chảy xuống.

“Không có chuyện gì rồi! Ta không sao! Đừng khóc. . . . . .” Doãn Tử Chương ôm chặt lấy chu chu.

Hắn rốt cục cũng đã đột phá một bước dài về phía trước!

“Lão Tử thì có sao!” Đề Thiện Thượng nhe răng trợn mắt bò dậy, một bụng oán khí liền bộc phát lên.

Cơ U Cốc và Thạch Ánh Lục cũng đến đỡ nhau đứng lên.

Chu chu kéo tay áo Doãn Tử Chương, đem chuyện phát sinh lúc trước nói đơn giản qua một lần. Vẻ mặt Doãn Tử chương khẽ nhúc nhích, ôm nàng đứng lên hướng ba người vái thật sâu nói: “Sư huynh, sư tỷ cực khổ rồi!”

Chỉ nhìn tình trạng chật vật của ba người hiện tại, có thể thấy được lúc bọn họ vì hắn mà bất chấp liều mạng , phần tình nghĩa như vậy không thể chỉ một câu cảm tạ là có thể trả hết .

Nếu như không có bọn họ, đừng nói đến kết đan. Ngay cả tính mệnh của hắn e là cũng không thể bảo toàn. Ngoài miệng Doãn Tử Chương không nói thêm gì, nhưng phần ân tình này hắn đã ghi nhớ thật sâu trong lòng.

Đề Thiện Thượng không nghĩ đến hắn sẽ hướng ba người bọn họ hành lễ, nhất thời có chút không được tự nhiên , hừ nói: “Được rồi ! Lão Tứ thật dài dòng!”

Cơ U Cốc hít thở sâu,ổn định nói: “Nhiều nhất còn có nửa canh giờ, Truyền Tống Trận sẽ khởi động, chúng ta nên thu hết toàn bộ đồ đạc trong đại điện lại. Thạch Ánh lục, Tam Nhãn Xích Hỏa Sư vẫn còn ở phía trên .”

Toàn bộ khố phòng của bảo tàng đã bị đám người Đề Thiện Thượng vét sạch. Bọn họ có chuẩn bị mà đến nên pháp bảo dùng để chứa đồ trên người rất nhiều, thu thập xong Tủy Băng Thạch cùng với Băng quý linh thạch rơi lả tả trên đại điện cùng với nước hàn đàm là có thể rời đi.

Đề Thiện Thượng dẫn bốn sư đệ sư muội đi tới phía trước pho tượng Băng Hỏa Thần Vương hành lễ. Coi như là tạ ơn vị tiền bối này đã tặng Thiên Hỏa, công pháp cùng với bảo tàng.

Sau khi hành đại lễ, mọi người đang định đứng dậy rời đi thì pho tượng băng ngọc cao năm trượng bỗng nhiên toả sáng chói loà, nhanh chóng thu nhỏ lại chỉ còn một xích, pho tượng hiện lên hai màu bên đỏ bên trắng. Từ đó phân chia thành hai bên, nhìn qua rất là quái dị.

Năm người nhìn nhau, Đề Thiện Thượng tiến tới nâng pho tượng lên. Chỉ thấy phía dưới bệ có một dòng chữ:

Càn khôn băng hỏa ngọc, nghịch chuyển âm dương băng hỏa, ban cho người hữu duyên.

“Vị lão tiền bối này thật đúng là thích giấu.” Đề Thiện Thượng ôm pho tượng âm thầm may mắn, may là phẩm đức của hắn tốt đẹp, rất biết kính trọng người già. Nếu không còn không phải là sẽ phải cùng bảo bối này lỡ mất nhân duyên sao

Cơ U Cốc vẫn nhìn dòng chữ, một ý niệm trong đầu thật nhanh hiện lên. Nhưng giờ phút này thời gian có hạn không kịp suy nghĩ nhiều, chờ trở lại phái Thánh Trí từ từ suy tính không muộn.

Năm người dựa theo chỉ dẫn Băng Hỏa Thần Vương lưu lại bên trong, khởi động truyền tống pháp trận, trong chốc lát đã trở về đảo giữa hồ.

Trên đảo sương mù vẫn dày đặc như cũ, đoàn người nhanh chóng trở lại trên đỉnh núi, Tam Nhãn Xích Hỏa Sư còn đang tản bộ ở chỗ cũ, Trường Sinh Tiên Hỏa bị Tiểu Trư nuốt vào, quang ảnh xuyên suốt trên đỉnh núi cũng vì vậy mà biến mất, nhưng nơi này địa hỏa mãnh liệt, linh khí nồng nặc, Tam Nhãn Xích Hỏa Sư vẫn được hưởng không ít chỗ tốt.

Thạch Ánh Lục thu hồi nó vào túi đại linh thú không lâu thì trên đỉnh núi bất ngờ thay đổi, Lôi Vân đậm đặc từ bốn phương tám hướng hướng kéo lại phía này.

“Gì? Lại có yêu thú lên cấp rồi? Ở đâu vậy?” Đề Thiện Thượng nhìn chung quanh, trên đỉnh núi một mống yêu thú cũng không có. Chỉ có vẻ mặt Doãn Tử Chương ngưng trọng ngẩng đầu lên nhìn trời, hắn nhất thời bừng tỉnh đại ngộ.

” Thiên kiếp Kết Đan!” Cơ U Cốc cũng kịp phản ứng. Người người vẻ mặt cổ quái nhìn Doãn Tử Chương, đều cảm thấy có chút dở khóc dở cười.

Sau khi Tu sĩ Kết Đan thành công, sẽ có Thiên kiếp phủ xuống, sau khi lịch kiếp mới xem như là Tu sĩ Kết Đan chân chính , nhưng này Thiên kiếp sớm không đến muộn không đến, hết lần này tới lần khác lại ngay đúng lúc pháp trận khởi động mà đến.

Kết quả đạo Lôi Điện thứ nhất chưa giáng xuống, năm người bọn họ đã bị truyền tống ra ngoài Đoạn Tiên cốc.

Bảo Pháp Hổ đã sớm lòng như lửa đốt chờ ở bên cạnh truyền tống pháp trận, vừa thấy năm người bọn họ năm bình an xuất hiện, lập tức thở phào nhẹ nhõm.

Phụ cận phía Tây Nam còn lại ba Tu sĩ Trúc Cơ kỳ, bọn họ thật vất vả mới có thể từng chút nhích tới gần trung tâm hồ, kết quả cũng không thể địch lại đám yêu thú đông đúc luân phiên tấn công, cuối cùng đành dùng truyền tống phù xuất cốc , mặc dù có chút chật vật, nhưng không ai thương vong.

Bọn họ thấy năm người của phái Thánh Trí kia chậm chạp không xuất trận, cũng vốn có tâm tư muốn xem náo nhiệt tư, cho nên liền cùng nhau đứng tại đây chờ xem kết quả.

Sau cùng, khi thấy cả năm người toàn vẹn không hề có chút chuyện gì xảy ra xuất hiện trên pháp trận truyền tống, tâm tư của mọi người cũng không khỏi sinh ra mấy phần hâm mộ và đố kỵ.

Số tuổi của năm người này cộng lại cũng không bằng một người bọn hắn, nhưng năng lực lại lại so với ba người bọn hắn cộng lại vẫn lớn hơn rất nhiều, cùng với những người này so sánh, thật là làm cho bọn họ nản lòng thoái chí.

Mọi người cảm thấy không có gì vui, chuẩn bị lên đường trở về, lúc này càng có một chuyện làm cho người ta lại tiếp tục nản lòng. . . . .

Bảo Pháp Hổ một hơi vẫn còn chưa kịp thở hết, phụ cận bỗng nhiên cuồng phong gào thét, mây đen từ bốn phương tám hướng mãnh liệt tới, điện quang lập lòe, tiếng sấm mơ hồ từ bầu trời truyền đến, giữa ban ngày trong nháy mắt liền u ám giống như đêm tối.

Tình cảnh này làm sao quen thuộc như vậy đây? ! Bảo Pháp Hổ rất buồn bực, trong đầu linh quang chợt lóe, hắn không dám tin nhìn về năm người vẫn đang đứng tại truyền tống trận. Đây là lôi kiếp Kết Đan! Khó trách hắn cảm thấy nhìn quen mắt, một năm trước hắn mới tự mình trải qua xong!

Năm người này, có người muốn Kết Đan? ! Sao, làm sao có thể!

Đề Thiện Thượng ghen tỵ nghiêng qua nhìn Doãn Tử Chương một cái, hừ nói: “Nhân phẩm của đệ kém đến trình độ nào mới có thể làm cho sấm sét theo sát gót vậy, từ tận trong Đoạn Tiên cốc mà vẫn đuổi kịp ra tận ngoài cốc? !”

Chu Chu nhìn thanh thế của Lôi Điện trên trời, có chút không yên lòng nắm chặt tay áo của Doãn Tử Chương.

“Yên tâm, ta không có việc gì.” Doãn Tử Chương xoa đầu của nàng, thậm chí còn có tâm tư an ủi nàng, cong cong khóe miệng: “Muội tránh qua một bên đi, ta thừa sức ứng phó với chút thiên kiếp này.”

“Tứ sư đệ! Tốt nhất đệ cách pháp trận xa một chút rồi hãy thừa nhận Thiên kiếp, nếu làm hư pháp trận này, chưởng môn nhất định sẽ bắt đệ bồi thường đấy.” Cơ u cốc mỉm cười nói.

Thạch Ánh Lục không nói một lời kéo Chu Chu đến bên cạnh, Tứ sư đệ biến thái như vậy, Thiên kiếp nho nhỏ này thì làm gì được đệ ấy chứ? Nếu không cẩn thận bị thương Chu Chu thì thật không tốt.

Doãn Tử Chương có chút im lặng khi bị sư huynh sư tỷ dùng ánh mắt như nhìn quái thú nhìn hắn sau đó lao đi ra ngoài mảnh đất trống.

Chọn tập
Bình luận