Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Nga Mỵ

Chương 456: Hết thuốc chữa

Tác giả: Nga Mi
Chọn tập

Tuy linh trí của Yêu Hồ không khai mở, nhưng trí lực bẩm sinh ưu việt hơn các yêu thú khác, nó có thể dễ dàng hiểu được cảm xúc của người bên cạnh, nghe ra bất mãn trong lời nói của Phần Bích Thấm, giãy dụa một lát, nghiêng đầu nhảy đến trên vai Phần Bích Thấm, cái đuôi không có xương cốt vòng lên ôm lấy cổ của nàng chi chi khẽ gọi vài tiếng.

Âm thanh tràn đầy ý tứ làm nũng nịnh nọt, dù người đang rất tức giận thì cũng không chịu nổi.

Phần Bích Thấm hơi thất bại bất đắc dĩ ngẩng lên nhẹ tay vuốt nó vài cái, thở dài: “Nó đã quên hết hoàn toàn, lại biến trở về bộ dáng lười nhác trước kia, điều kiện tại đây cũng không kém Đan tộc chút nào, ta và nó bế quan mấy năm, vậy mà hắn vẫn không thể đột phá ngũ giai.”

Chu Chu mím môi cười cười, nàng nhìn ra được mặc dù Phần Bích Thấm có chút tiếc nuối, nhưng lại không nóng nảy, chỉ cần có thể cùng một chỗ, chỉ cần còn có hi vọng, nàng nguyện ý chờ đợi.

“Về chuyện đi thành Lăng Đan tham gia tụ hội Luyện Đan Sư. . .” Chu Chu nhắc tới chính sự.

“Chúng ta đã quyết định, ngươi không cần lo lắng. Chúng ta lần này đi cũng không có tính toán che dấu thân phận, có lẽ Diễm Thí Thiên không có ý tứ công khai gây khó dễ chúng ta, huống chi có A Hồ lưu lại Huyễn Mị linh thạch, đi ra khỏi thành Lăng Đan rồi cho dù hắn muốn đối phó chúng ta cũng không dễ dàng.” Phần Bích Thấm không đợi Chu Chu nói xong, cũng đã đoán được nàng muốn nói cái gì.

“Đan tộc chúng ta là một trong thập đại tộc xưa nhất trên đại lục Tấn Tiềm, chưa tới thời điểm sơn cùng thủy tận, trước kia còn bận tâm cân bằng giữa hai tộc, vì đại cục suy nghĩ không thể vì tộc nhân khác gây phiền toái, hôm nay chuyện đến nước này, còn có cái gì để nói đây. Đan tộc chỉ cần có chúng ta, dù một ngày cũng không tới phiên những tên nhãi nhép Diễm tộc kia xưng lão đại ở trên luyện đan chi đạo!”

Đan tộc dùng Đan làm họ, trải qua vô số gian nan vất vả lên xuống. Nhưng thuật luyện đan vẫn luôn là xưng hùng thiên hạ, được công nhận là thế gia luyện đan đệ nhất trên đại lục Tấn Tiềm, tuy Diễm thị ở phương diện này cũng thâm hậu, nhưng so ra vẫn kém một bậc.

Ngàn vạn năm qua, vinh dự thuộc về Đan tộc đã thật sâu khắc vào xương cốt trong từng tộc nhân, khoa trương một chút mà nói. Bọn hắn tình nguyện bị người Diễm tộc giết sạch. Cũng không muốn mất đi phần vinh quang vô số tiền bối truyền thừa xuống.

Chu Chu sở dĩ hướng Doãn Tử Chương đưa ra ý muốn đến thành Lăng Đan, cũng là bởi vì nàng hiểu rất rõ tộc nhân của mình.

Diễm Thí Thiên làm hại người nhà bọn hắn diệt vong, trôi giạt khắp nơi, bọn hắn có thể cắn răng ẩn nhẫn, chờ đợi tương lai một ngày kia báo thù rửa hận. Nhưng hắn bây giờ lại công khai tại Đan Quốc chủ sự tụ hội Luyện Đan Sư đạt trình độ cao nhất, rõ ràng là ý định tạo thế, làm cho Diễm tộc triệt để thay thế Đan tộc ở vào địa vị chí cao trên thuật luyện đan.

Đan tộc đã mất đi lãnh địa ông cha lưu lại, nếu như ngay cả vinh dự cuối cùng này cũng bị mất, đối với các tộc nhân may mắn còn sống hơn mười năm trước trong hạo kiếp diệt tộc mà nói. Chính là đả kích trí mệnh.

Cho nên cho dù biết rõ tình hình trước mắt, người Đan tộc cũng sẽ bất kể hậu quả mà nhảy vào.

Diễm Thí Thiên muốn ở trước mặt tu sĩ thiên hạ để cho thuật luyện đan Diễm thị quang minh chính đại cao hơn Đan tộc. Tất nhiên có chỗ chuẩn bị. Hắn chịu lập nhiều huyết thệ tuyệt không tổn thương bất luận Luyện Đan Sư nào tham dự đại hội, cũng không hạn chế người thân của bọn hắn tự do, chính là muốn ép người Đan tộc đi lên cửa.

Hắn hành động như vậy đồng nghĩa với công khai hướng Đan tộc ước chiến. Với tính tình Phần Bích Thấm làm sao có thể tránh chiến không ra?

“Ta và các ngươi cùng đi chứ.” Chu Chu nói.

Phần Bích Thấm lắc đầu cự tuyệt nói: “Không cần, tuy ta chưa thấy qua Diễm Thí Thiên, nhưng là nghe Đan Nhiễm bọn hắn nói, người này hỉ nộ vô thường tàn nhẫn xảo trá, đối với chúng ta có lẽ còn có thể tuân thủ Lời Thề, đối với ngươi chỉ sợ hắn nguyện ý trả bất cứ giá nào giam ngươi lại. Phục hưng Đan tộc không phải chuyện riêng của ngươi, chúng ta cũng có phần, vẫn do chúng ta đi giải quyết đi.”

“Nhưng là lần này Diễm tộc ra tay rất có thể sẽ là Diễm Kiếm Địch, lão hấp thu dung hợp một loại Thiên Hỏa, bản thân thuật luyện đan cũng tương đối lợi hại.” Chu Chu hơi sốt ruột.

“Yên tâm đi, nếu như không có nhất định nắm chắc, ta cũng sẽ không ném mặt mũi Đan tộc đi lên cửa.” Phần Bích Thấm phất phất tay, không để ý.

Các nàng đi mời Đan Nhiễm cùng với bốn trưởng lão đã xuất quan, cùng đi tới tháp Vũ thần, tiến vào thần tháp, Khí Hồn mở ra không gian riêng.

Tại cái không gian này mặc kệ ngươi nói cái gì làm cái gì, mọi người bên ngoài không thể nào cảm giác được, thích hợp nhất thương nghị chuyện quan trọng.

Nếu như không phải tu vị  của Doãn Tử Chương chưa đủ, chưa có năng lực khống chế tháp Vũ thần thu hồi nó tùy thân mang theo, chỉ bằng công năng thứ nhất, cũng đủ để cho hắn đối mặt tuyệt đại bộ phận tu sĩ Đại Thừa kỳ vây công mà đứng tại thế bất bại.

Người khác trốn vào trong không gian này, người bên ngoài trừ phi có bản lĩnh phá hủy tháp Vũ thần cùng với đánh tan Khí Hồn, nếu không thì bóng dáng của hắn cũng tìm không ra, càng đừng đề cập đến chuyện đánh bại hắn hoặc giết chết.

Trong thiên hạ có năng lực phá hủy thần khí, có được Thiên Hỏa rải rác mấy người, hơn nữa muốn triệt để phá hư Thần khí, cũng không phải nhất thời nửa khắc có thể làm được.

Thần khí bậc này dù là bọn người Lâm Thế Cung cũng cầu còn không được, cực kỳ hâm mộ không thôi, thì càng đừng đề cập đến những người khác.

Đan Nhiễm nghĩ đến mấy năm trước mới gặp gỡ Doãn Tử Chương, chẳng qua chỉ là tu sĩ Kết Đan hậu kỳ, hôm nay gặp lại vậy mà đã trở thành Nguyên Anh hậu kỳ, còn đã thu phục được thần khí, luận thực lực so với bọn hắn chỉ có hơn chứ không kém, không khỏi cảm thấy hài lòng.

Tiểu thánh nữ của bọn hắn chẳng những thiên tư xuất chúng, ngay cả ánh mắt cũng đều thắng người một bậc!

Bọn hắn càng xem con rể tương lai này của Đan tộc liền càng cảm thấy thuận mắt, không đến 30 tuổi Nguyên Anh hậu kỳ, hoàn toàn xứng đôi với công chúa nhỏ tôn quý nhất của Đan tộc bọn hắn.

Những ngày qua đến nay Đan Nghê đều ở cùng Doãn Tử Chương, nàng bất mãn Doãn Tử Chương lúc trước sai sử Chu Chu, nhưng không thừa nhận cũng không được, hắn xác thực rất xuất sắc, hơn nữa tâm ý đối với Chu Chu không thể nghi ngờ.

Về phần người ta vợ chồng son ở chung như thế nào, một cái nguyện đánh một cái nguyện chịu thì nàng coi như không phát hiện là tốt rồi. Tương lai có cơ hội sẽ dạy dỗ Chu Chu ngự phu chi thuật là được.

Tổng cộng mười hai tu sĩ Nguyên Anh tề tụ một đường, thanh thế bực này quả thực kinh người.

Phần Bích Thấm nói đại khái ý kiến của mình, Đan Nhiễm và Đan Nghê đều gật đầu đồng ý.

Trong lòng Doãn Tử Chương mừng thầm, hắn đang do dự không biết nên nói như thế nào thuyết phục Chu Chu đừng tự chui đầu vào bẫy,  thì mọi người Đan tộc đều đồng dạng ý kiến. Đúng là không còn gì tốt hơn.

Mọi người nhất trí quyết định, Chu Chu chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời.

Đan Nghê nhìn Chu Chu muốn nói lại thôi, rốt cục hạ quyết tâm, nói với Chu Chu: “So với chuyện ứng phó tụ hội Luyện Đan Sư lần này, ta cảm thấy tu vi của con càng quan trọng hơn, bây giờ con cảm giác như thế nào?”

Chu Chu một ngày không có chính thức Trúc Cơ, Kết Đan, Kết Anh. Cũng chỉ có thể làm cái ngụy Nguyên Anh. Chỉ cần địch nhân tìm được thủ đoạn làm cho Thiên Hỏa tạm thời không cách nào phát huy tác dụng, dù chỉ là một lát, đều đủ để uy hiếp tánh mạng của nàng.

Trừ Thiên Hỏa, chỉ dùng tu vi thực lực bản thân mà nói, Chu Chu cũng kém hơn Nguyên Anh sơ kỳ.

Như vậy vạn nhất nàng rơi vào tay Diễm Thí Thiên, chỉ sợ ác mộng hơn mười năm trước sẽ lại lần nữa tái diễn. Còn lần này đối với Diễm Thí Thiên mà nói là mọi sự đã chuẩn bị lại không cố kỵ chút nào, bọn hắn hiện tại không có năng lực nắm chắc có thể lần nữa đem nàng bình yên cứu ra.

Hết lần này tới lần khác việc tốt lại không đến.

“Ta còn chưa có chuẩn bị tốt. . .” Chu Chu rất khổ sở, nàng cảm giác mình thực là vô dụng, nàng cũng muốn cắn răng một cái cứng rắn đi thử một lần, thế nhưng mà nàng biết rõ như vậy khả năng thất bại là 100%.

Nàng luôn nghĩ theo chiều hướng xấu, chính mình xui xẻo liên lụy Doãn Tử Chương thương tâm đã đành, Đan tộc nhiều người như vậy đối với chính mình ký thác kỳ vọng, nàng đánh bạc không dậy nổi cũng thua không nổi.

Thạch Ánh Lục thấy Chu Chu ỉu xìu, cảm xúc rất sa sút, không khỏi an ủi: “Không có chuyện gì, qua vài năm cuối cùng cũng thành. Ách, được hay không được trước cứ Trúc Cơ, về sau kiên định đạo tâm rồi lại Kết Đan, Kết Anh?”

Đan Nghê cười khổ lắc đầu nói: “Không được, Chu Chu cùng chúng ta không giống với ngươi, tu vi của nàng cũng không phải tuần tự dần dần tu luyện ra, mà là nguyên lão Đan tộc cùng với Nhị trưởng lão dùng phương thức hiến tế truyền thừa trực tiếp tu vi đến trên người nàng, một khi bắt đầu vượt qua ải tấn cấp sẽ một đường đi đến hết, Trúc Cơ thành công thì bắt đầu Kết Đan, Kết Đan thành công liền trực tiếp Kết Anh, không thể dừng lại được.”

Nàng dừng một chút, giọng điệu cảm thấy  hơi chát: “Trong đó chỉ cần xảy ra một điểm sơ suất, dù là Đại La Kim Tiên cũng không cứu được Chu Chu. . . Pháp lực quá mức khổng lồ sẽ trực tiếp phá hủy nguyên thần và thân thể của nàng.”

Kết quả chính là chết, chân chân chính chính hình thần câu diệt*( thân thể và linh hồn đều bị diệt)!

Bọn người Đề Thiện Thượng nghe được thì trong lòng phát lạnh, bọn hắn lúc đầu biết được tu vi lai lịch trên người Chu Chu, đều từng âm thầm hâm mộ, chỉ có trừng tịnh chi thể trời sinh mới có thể chứa nạp tu vi truyền thừa khổng lồ như vậy mà không bị làm cho bạo thể mà vong.

Không cần chính mình vất vất vả vả tu luyện, được không mấy ngàn năm tu vị, không đến hai mươi tuổi đã có thực lực Nguyên Anh hậu kỳ, bọn hắn không hâm mộ có mà điên!

Nhưng bây giờ nghe Đan Nghê giải thích, rốt cuộc bọn hắn hâm mộ không nổi nữa.

Bình thường tu sĩ tấn cấp không thành ít nhất còn có tỷ lệ tương đối lớn có thể giữ được tánh mạng tu vị, lần sau lại đến, Trúc Cơ cùng Kết Đan, Kết Đan cùng Kết Anh tầm đó, cũng có đầy đủ thời gian chuẩn bị vẹn toàn. Thế nhưng mà Chu Chu lại chỉ có một lần cơ hội, hơn nữa không thành công cũng thành nhân, liền xông ba cửa ải vẫn không thể ngừng, đây quả thực là liều mạng.

Trúc Cơ không tính, bọn hắn tự mình trải qua quá trình Kết Đan, Kết Anh, dù có rất nhiều cơ duyên cũng đều cực kỳ nguy hiểm.

Bọn hắn có thể khẳng định, nếu để cho bọn hắn một lần qua Kết Đan sau đó Kết Anh, mặc kệ có đan dược bảo vật gì hỗ trợ, khả năng thất bại của bọn hắn đều là mười phần mười, ngay cả thiên phú cao như Doãn Tử Chương cũng không ngoại lệ.

“Sao các người có thể làm vậy đối với Chu Chu!” Doãn Tử Chương biết được hung hiểm trong đó, sắc mặt tận biến, lạnh lùng nhìn bọn người Đan nhiễm, Đan Nghê, tức giận trong lòng cơ hồ xông hủy lý trí của hắn.

Ngay cả Trịnh Quyền cũng không khỏi cảm thấy toàn thân run lên.

Năm đó ông chỉ biết ghen ghét thiên phú của Chu Chu, lại chưa từng nghĩ tới hung hiểm trong đó, các vị trưởng lão Đan tộc thật ra là vì tình thế ép buộc, bất đắc dĩ chọn điều kiện mạo hiểm nhất đi đánh cược tương lai đan tộc.

Mà Chu Chu từ đầu đến cuối ngay cả quyền từ chối cũng đều không có.

Biết rõ nội tình Đan tộc, mọi người đều lộ vẻ hổ thẹn, bọn hắn xác thực không có gì có thể giải thích, năm đó lựa chọn như vậy, hiện tại nói cái gì cũng đều là dư thừa.

Phần Bích Thấm thở ra một hơi thật dài, tâm bình khí hòa nói: “Doãn Tử Chương ngươi cũng không cần quá mức trách cứ quyết định của mấy vị trưởng lão, nếu như Đan tộc không phải đến sinh tử tồn vong trước mắt bọn hắn cũng sẽ không làm như vậy. Tuy nhiên ta cũng hiểu được làm như vậy không đúng, nhưng là ngươi ngẫm lại, tổ chim bị phá thì trứng có an toàn. Chu Chu nàng trời sinh thể chất dung mạo như vậy, Đan tộc diệt vong thì nàng vẫn sẽ rơi vào tay Diễm Thí Thiên, hơn nữa cho dù nàng may mắn thoát đi được cũng chỉ là cô gái yếu ớt không thể tự bảo vệ mình, nàng có thể bình yên sống đến hôm nay hay không đều rất khó nói.”

Thực tế mà nói, nếu như Chu Chu chỉ là tiểu cô nương tư chất rất tốt nhưng tuổi nhỏ tu vị còn không cao, khả năng trong đại họa Đan tộc đã chết, cho dù lưu lại tánh mạng, người Đan tộc cũng không thể nguyện ý liều lĩnh hi sinh rất nhiều tu sĩ tinh anh để  cứu nàng ra. Nếu như trên người nàng không phải có tu vi cùng với Thiên Hỏa như vậy, nàng cũng không thể tránh khỏi độc kế và sớm thành cô hồn dã quỷ ở Sướng Tiên cốc dưới chân núi Ứng Bàng.

Doãn Tử Chương thừa nhận Phần Bích Thấm nói có đạo lý, chỉ là nhất thời không cách nào tiêu tan, mặt lạnh kéo Chu Chu qua nói: “Việc này muội không nên gấp gáp, đợi chuẩn bị vẹn toàn rồi nói sau.”

Đan Nghê cười khổ cúi đầu không nói, nàng cũng không dám thúc Chu Chu, chỉ hi vọng Chu Chu mau chóng chuẩn bị cho tốt.

Bọn người Đan Mhiễm vốn còn muốn biết Chu Chu cải tạo đạo tâm đến giai đoạn nào, trông thấy mặt Doãn Tử Chương lạnh đến mức có thể cạo ra mấy tấc hàn băng, đều nhịn không nói lời gì nữa.

Đề Thiện Thượng nghĩ đến những người Đan tộc này đẩy Chu Chu vào nguy hiểm như vậy cũng là vô cùng khó chịu, nhưng nhìn thần sắc ảm đạm của Đan Nghê, nghĩ đến trong bụng của nàng còn mang Tiểu sư muội, xúc động, phẫn nộ chạy tới bên miệng liền ừng ực một tiếng nuốt trở về.

Cả hai đều là sư muội của hắn, thật sự là rất khó khăn lựa chọn rồi!

Chu Chu thấy không khí quả thực quá lạnh, cũng không muốn Doãn Tử Chương có hiềm khích với tộc nhân, vì vậy một bên cầm chặt tay Doãn Tử Chương quơ quơ, một bên vụng trộm hướng Cơ U Cốc nháy mắt ra dấu.

Cơ U Cốc thập phần khéo hiểu lòng người, liền mở lời đề nghị: “Hiện tại Diễm Thí Thiên hung hăng càn quấy, Chu Chu thì trong ngắn hạn vẫn không thể Kết Anh, mấy vị trưởng lão tam đại tông môn hẹn hắn mấy năm sau quyết chiến, cũng không tiện ra mặt, chúng ta càng phải nghĩ biện pháp chèn ép thanh thế của hắn, nếu không một khi hắn thành công, những người khác muốn đối kháng với hắn sẽ càng khó.”

Ác chỉnh người cái gì đấy, Đề Thiện Thượng thích nhất rồi, lúc này xoa tay nói: “Lão Nhị, đệ có cái kế gì hay nhanh nói nghe một chút? Chúng ta mai phục trên đường cướp hết Luyện Đan Sư tham gia tụ hội, để cho hắn tổ chức tụ hội không thành ? Có phải dứt khoát thiêu chay toàn bộ tất cả thế gia sơn môn liên minh Đan quốc , giết bọn hắn ngay cả chó gà cũng không tha?”

Đan Nhiễm bị lời nói của hắn làm cho chấn trụ, hai mắt Phần Bích Thấm lòe lòe hiển nhiên rất có hứng thú, Thạch Ánh Lục nói khẽ với Chu Chu: Hình như Đại sư huynh cứ nói đến cướp bóc, sát nhân, phóng hỏa liền đặc biệt hưng phấn. . .”

“Nói bậy!”

Đề Thiện Thượng trừng mắt chọc vào eo cải chính: “Lão tử rõ ràng là trông thấy mỹ nữ mới đặc biệt hưng phấn!”

Mọi người im lặng, Cơ U Cốc cười cười nói: “Đại sư huynh muốn làm như vậy, chỉ sợ sẽ ngược lại đẩy thêm người hướng liên minh Đan Quốc, mà bản thân cùng liên minh Đan Quốc sẽ càng bền chắc như thép, chân chân chính chính cùng chung mối thù.”

Đề Thiện Thượng vỗ tay nói: “Ý của đệ là chúng ta giả mạo thành người Đan Quốc, lại đi cướp bóc sát nhân thì tốt hơn? Đệ tên cáo già này quả nhiên âm hiểm!”

Cơ U Cốc vô lực một hồi, thật muốn làm bộ không quen biết hắn: “Xin nhờ, ở bên trong đầu óc huynh ngoại trừ sát nhân cướp bóc phóng hỏa, còn có mỹ nữ thì chứa cái gì nữa không?”

Tuy linh trí của Yêu Hồ không khai mở, nhưng trí lực bẩm sinh ưu việt hơn các yêu thú khác, nó có thể dễ dàng hiểu được cảm xúc của người bên cạnh, nghe ra bất mãn trong lời nói của Phần Bích Thấm, giãy dụa một lát, nghiêng đầu nhảy đến trên vai Phần Bích Thấm, cái đuôi không có xương cốt vòng lên ôm lấy cổ của nàng chi chi khẽ gọi vài tiếng.

Âm thanh tràn đầy ý tứ làm nũng nịnh nọt, dù người đang rất tức giận thì cũng không chịu nổi.

Phần Bích Thấm hơi thất bại bất đắc dĩ ngẩng lên nhẹ tay vuốt nó vài cái, thở dài: “Nó đã quên hết hoàn toàn, lại biến trở về bộ dáng lười nhác trước kia, điều kiện tại đây cũng không kém Đan tộc chút nào, ta và nó bế quan mấy năm, vậy mà hắn vẫn không thể đột phá ngũ giai.”

Chu Chu mím môi cười cười, nàng nhìn ra được mặc dù Phần Bích Thấm có chút tiếc nuối, nhưng lại không nóng nảy, chỉ cần có thể cùng một chỗ, chỉ cần còn có hi vọng, nàng nguyện ý chờ đợi.

“Về chuyện đi thành Lăng Đan tham gia tụ hội Luyện Đan Sư. . .” Chu Chu nhắc tới chính sự.

“Chúng ta đã quyết định, ngươi không cần lo lắng. Chúng ta lần này đi cũng không có tính toán che dấu thân phận, có lẽ Diễm Thí Thiên không có ý tứ công khai gây khó dễ chúng ta, huống chi có A Hồ lưu lại Huyễn Mị linh thạch, đi ra khỏi thành Lăng Đan rồi cho dù hắn muốn đối phó chúng ta cũng không dễ dàng.” Phần Bích Thấm không đợi Chu Chu nói xong, cũng đã đoán được nàng muốn nói cái gì.

“Đan tộc chúng ta là một trong thập đại tộc xưa nhất trên đại lục Tấn Tiềm, chưa tới thời điểm sơn cùng thủy tận, trước kia còn bận tâm cân bằng giữa hai tộc, vì đại cục suy nghĩ không thể vì tộc nhân khác gây phiền toái, hôm nay chuyện đến nước này, còn có cái gì để nói đây. Đan tộc chỉ cần có chúng ta, dù một ngày cũng không tới phiên những tên nhãi nhép Diễm tộc kia xưng lão đại ở trên luyện đan chi đạo!”

Đan tộc dùng Đan làm họ, trải qua vô số gian nan vất vả lên xuống. Nhưng thuật luyện đan vẫn luôn là xưng hùng thiên hạ, được công nhận là thế gia luyện đan đệ nhất trên đại lục Tấn Tiềm, tuy Diễm thị ở phương diện này cũng thâm hậu, nhưng so ra vẫn kém một bậc.

Ngàn vạn năm qua, vinh dự thuộc về Đan tộc đã thật sâu khắc vào xương cốt trong từng tộc nhân, khoa trương một chút mà nói. Bọn hắn tình nguyện bị người Diễm tộc giết sạch. Cũng không muốn mất đi phần vinh quang vô số tiền bối truyền thừa xuống.

Chu Chu sở dĩ hướng Doãn Tử Chương đưa ra ý muốn đến thành Lăng Đan, cũng là bởi vì nàng hiểu rất rõ tộc nhân của mình.

Diễm Thí Thiên làm hại người nhà bọn hắn diệt vong, trôi giạt khắp nơi, bọn hắn có thể cắn răng ẩn nhẫn, chờ đợi tương lai một ngày kia báo thù rửa hận. Nhưng hắn bây giờ lại công khai tại Đan Quốc chủ sự tụ hội Luyện Đan Sư đạt trình độ cao nhất, rõ ràng là ý định tạo thế, làm cho Diễm tộc triệt để thay thế Đan tộc ở vào địa vị chí cao trên thuật luyện đan.

Đan tộc đã mất đi lãnh địa ông cha lưu lại, nếu như ngay cả vinh dự cuối cùng này cũng bị mất, đối với các tộc nhân may mắn còn sống hơn mười năm trước trong hạo kiếp diệt tộc mà nói. Chính là đả kích trí mệnh.

Cho nên cho dù biết rõ tình hình trước mắt, người Đan tộc cũng sẽ bất kể hậu quả mà nhảy vào.

Diễm Thí Thiên muốn ở trước mặt tu sĩ thiên hạ để cho thuật luyện đan Diễm thị quang minh chính đại cao hơn Đan tộc. Tất nhiên có chỗ chuẩn bị. Hắn chịu lập nhiều huyết thệ tuyệt không tổn thương bất luận Luyện Đan Sư nào tham dự đại hội, cũng không hạn chế người thân của bọn hắn tự do, chính là muốn ép người Đan tộc đi lên cửa.

Hắn hành động như vậy đồng nghĩa với công khai hướng Đan tộc ước chiến. Với tính tình Phần Bích Thấm làm sao có thể tránh chiến không ra?

“Ta và các ngươi cùng đi chứ.” Chu Chu nói.

Phần Bích Thấm lắc đầu cự tuyệt nói: “Không cần, tuy ta chưa thấy qua Diễm Thí Thiên, nhưng là nghe Đan Nhiễm bọn hắn nói, người này hỉ nộ vô thường tàn nhẫn xảo trá, đối với chúng ta có lẽ còn có thể tuân thủ Lời Thề, đối với ngươi chỉ sợ hắn nguyện ý trả bất cứ giá nào giam ngươi lại. Phục hưng Đan tộc không phải chuyện riêng của ngươi, chúng ta cũng có phần, vẫn do chúng ta đi giải quyết đi.”

“Nhưng là lần này Diễm tộc ra tay rất có thể sẽ là Diễm Kiếm Địch, lão hấp thu dung hợp một loại Thiên Hỏa, bản thân thuật luyện đan cũng tương đối lợi hại.” Chu Chu hơi sốt ruột.

“Yên tâm đi, nếu như không có nhất định nắm chắc, ta cũng sẽ không ném mặt mũi Đan tộc đi lên cửa.” Phần Bích Thấm phất phất tay, không để ý.

Các nàng đi mời Đan Nhiễm cùng với bốn trưởng lão đã xuất quan, cùng đi tới tháp Vũ thần, tiến vào thần tháp, Khí Hồn mở ra không gian riêng.

Tại cái không gian này mặc kệ ngươi nói cái gì làm cái gì, mọi người bên ngoài không thể nào cảm giác được, thích hợp nhất thương nghị chuyện quan trọng.

Nếu như không phải tu vị  của Doãn Tử Chương chưa đủ, chưa có năng lực khống chế tháp Vũ thần thu hồi nó tùy thân mang theo, chỉ bằng công năng thứ nhất, cũng đủ để cho hắn đối mặt tuyệt đại bộ phận tu sĩ Đại Thừa kỳ vây công mà đứng tại thế bất bại.

Người khác trốn vào trong không gian này, người bên ngoài trừ phi có bản lĩnh phá hủy tháp Vũ thần cùng với đánh tan Khí Hồn, nếu không thì bóng dáng của hắn cũng tìm không ra, càng đừng đề cập đến chuyện đánh bại hắn hoặc giết chết.

Trong thiên hạ có năng lực phá hủy thần khí, có được Thiên Hỏa rải rác mấy người, hơn nữa muốn triệt để phá hư Thần khí, cũng không phải nhất thời nửa khắc có thể làm được.

Thần khí bậc này dù là bọn người Lâm Thế Cung cũng cầu còn không được, cực kỳ hâm mộ không thôi, thì càng đừng đề cập đến những người khác.

Đan Nhiễm nghĩ đến mấy năm trước mới gặp gỡ Doãn Tử Chương, chẳng qua chỉ là tu sĩ Kết Đan hậu kỳ, hôm nay gặp lại vậy mà đã trở thành Nguyên Anh hậu kỳ, còn đã thu phục được thần khí, luận thực lực so với bọn hắn chỉ có hơn chứ không kém, không khỏi cảm thấy hài lòng.

Tiểu thánh nữ của bọn hắn chẳng những thiên tư xuất chúng, ngay cả ánh mắt cũng đều thắng người một bậc!

Bọn hắn càng xem con rể tương lai này của Đan tộc liền càng cảm thấy thuận mắt, không đến 30 tuổi Nguyên Anh hậu kỳ, hoàn toàn xứng đôi với công chúa nhỏ tôn quý nhất của Đan tộc bọn hắn.

Những ngày qua đến nay Đan Nghê đều ở cùng Doãn Tử Chương, nàng bất mãn Doãn Tử Chương lúc trước sai sử Chu Chu, nhưng không thừa nhận cũng không được, hắn xác thực rất xuất sắc, hơn nữa tâm ý đối với Chu Chu không thể nghi ngờ.

Về phần người ta vợ chồng son ở chung như thế nào, một cái nguyện đánh một cái nguyện chịu thì nàng coi như không phát hiện là tốt rồi. Tương lai có cơ hội sẽ dạy dỗ Chu Chu ngự phu chi thuật là được.

Tổng cộng mười hai tu sĩ Nguyên Anh tề tụ một đường, thanh thế bực này quả thực kinh người.

Phần Bích Thấm nói đại khái ý kiến của mình, Đan Nhiễm và Đan Nghê đều gật đầu đồng ý.

Trong lòng Doãn Tử Chương mừng thầm, hắn đang do dự không biết nên nói như thế nào thuyết phục Chu Chu đừng tự chui đầu vào bẫy,  thì mọi người Đan tộc đều đồng dạng ý kiến. Đúng là không còn gì tốt hơn.

Mọi người nhất trí quyết định, Chu Chu chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời.

Đan Nghê nhìn Chu Chu muốn nói lại thôi, rốt cục hạ quyết tâm, nói với Chu Chu: “So với chuyện ứng phó tụ hội Luyện Đan Sư lần này, ta cảm thấy tu vi của con càng quan trọng hơn, bây giờ con cảm giác như thế nào?”

Chu Chu một ngày không có chính thức Trúc Cơ, Kết Đan, Kết Anh. Cũng chỉ có thể làm cái ngụy Nguyên Anh. Chỉ cần địch nhân tìm được thủ đoạn làm cho Thiên Hỏa tạm thời không cách nào phát huy tác dụng, dù chỉ là một lát, đều đủ để uy hiếp tánh mạng của nàng.

Trừ Thiên Hỏa, chỉ dùng tu vi thực lực bản thân mà nói, Chu Chu cũng kém hơn Nguyên Anh sơ kỳ.

Như vậy vạn nhất nàng rơi vào tay Diễm Thí Thiên, chỉ sợ ác mộng hơn mười năm trước sẽ lại lần nữa tái diễn. Còn lần này đối với Diễm Thí Thiên mà nói là mọi sự đã chuẩn bị lại không cố kỵ chút nào, bọn hắn hiện tại không có năng lực nắm chắc có thể lần nữa đem nàng bình yên cứu ra.

Hết lần này tới lần khác việc tốt lại không đến.

“Ta còn chưa có chuẩn bị tốt. . .” Chu Chu rất khổ sở, nàng cảm giác mình thực là vô dụng, nàng cũng muốn cắn răng một cái cứng rắn đi thử một lần, thế nhưng mà nàng biết rõ như vậy khả năng thất bại là 100%.

Nàng luôn nghĩ theo chiều hướng xấu, chính mình xui xẻo liên lụy Doãn Tử Chương thương tâm đã đành, Đan tộc nhiều người như vậy đối với chính mình ký thác kỳ vọng, nàng đánh bạc không dậy nổi cũng thua không nổi.

Thạch Ánh Lục thấy Chu Chu ỉu xìu, cảm xúc rất sa sút, không khỏi an ủi: “Không có chuyện gì, qua vài năm cuối cùng cũng thành. Ách, được hay không được trước cứ Trúc Cơ, về sau kiên định đạo tâm rồi lại Kết Đan, Kết Anh?”

Đan Nghê cười khổ lắc đầu nói: “Không được, Chu Chu cùng chúng ta không giống với ngươi, tu vi của nàng cũng không phải tuần tự dần dần tu luyện ra, mà là nguyên lão Đan tộc cùng với Nhị trưởng lão dùng phương thức hiến tế truyền thừa trực tiếp tu vi đến trên người nàng, một khi bắt đầu vượt qua ải tấn cấp sẽ một đường đi đến hết, Trúc Cơ thành công thì bắt đầu Kết Đan, Kết Đan thành công liền trực tiếp Kết Anh, không thể dừng lại được.”

Nàng dừng một chút, giọng điệu cảm thấy  hơi chát: “Trong đó chỉ cần xảy ra một điểm sơ suất, dù là Đại La Kim Tiên cũng không cứu được Chu Chu. . . Pháp lực quá mức khổng lồ sẽ trực tiếp phá hủy nguyên thần và thân thể của nàng.”

Kết quả chính là chết, chân chân chính chính hình thần câu diệt*( thân thể và linh hồn đều bị diệt)!

Bọn người Đề Thiện Thượng nghe được thì trong lòng phát lạnh, bọn hắn lúc đầu biết được tu vi lai lịch trên người Chu Chu, đều từng âm thầm hâm mộ, chỉ có trừng tịnh chi thể trời sinh mới có thể chứa nạp tu vi truyền thừa khổng lồ như vậy mà không bị làm cho bạo thể mà vong.

Không cần chính mình vất vất vả vả tu luyện, được không mấy ngàn năm tu vị, không đến hai mươi tuổi đã có thực lực Nguyên Anh hậu kỳ, bọn hắn không hâm mộ có mà điên!

Nhưng bây giờ nghe Đan Nghê giải thích, rốt cuộc bọn hắn hâm mộ không nổi nữa.

Bình thường tu sĩ tấn cấp không thành ít nhất còn có tỷ lệ tương đối lớn có thể giữ được tánh mạng tu vị, lần sau lại đến, Trúc Cơ cùng Kết Đan, Kết Đan cùng Kết Anh tầm đó, cũng có đầy đủ thời gian chuẩn bị vẹn toàn. Thế nhưng mà Chu Chu lại chỉ có một lần cơ hội, hơn nữa không thành công cũng thành nhân, liền xông ba cửa ải vẫn không thể ngừng, đây quả thực là liều mạng.

Trúc Cơ không tính, bọn hắn tự mình trải qua quá trình Kết Đan, Kết Anh, dù có rất nhiều cơ duyên cũng đều cực kỳ nguy hiểm.

Bọn hắn có thể khẳng định, nếu để cho bọn hắn một lần qua Kết Đan sau đó Kết Anh, mặc kệ có đan dược bảo vật gì hỗ trợ, khả năng thất bại của bọn hắn đều là mười phần mười, ngay cả thiên phú cao như Doãn Tử Chương cũng không ngoại lệ.

“Sao các người có thể làm vậy đối với Chu Chu!” Doãn Tử Chương biết được hung hiểm trong đó, sắc mặt tận biến, lạnh lùng nhìn bọn người Đan nhiễm, Đan Nghê, tức giận trong lòng cơ hồ xông hủy lý trí của hắn.

Ngay cả Trịnh Quyền cũng không khỏi cảm thấy toàn thân run lên.

Năm đó ông chỉ biết ghen ghét thiên phú của Chu Chu, lại chưa từng nghĩ tới hung hiểm trong đó, các vị trưởng lão Đan tộc thật ra là vì tình thế ép buộc, bất đắc dĩ chọn điều kiện mạo hiểm nhất đi đánh cược tương lai đan tộc.

Mà Chu Chu từ đầu đến cuối ngay cả quyền từ chối cũng đều không có.

Biết rõ nội tình Đan tộc, mọi người đều lộ vẻ hổ thẹn, bọn hắn xác thực không có gì có thể giải thích, năm đó lựa chọn như vậy, hiện tại nói cái gì cũng đều là dư thừa.

Phần Bích Thấm thở ra một hơi thật dài, tâm bình khí hòa nói: “Doãn Tử Chương ngươi cũng không cần quá mức trách cứ quyết định của mấy vị trưởng lão, nếu như Đan tộc không phải đến sinh tử tồn vong trước mắt bọn hắn cũng sẽ không làm như vậy. Tuy nhiên ta cũng hiểu được làm như vậy không đúng, nhưng là ngươi ngẫm lại, tổ chim bị phá thì trứng có an toàn. Chu Chu nàng trời sinh thể chất dung mạo như vậy, Đan tộc diệt vong thì nàng vẫn sẽ rơi vào tay Diễm Thí Thiên, hơn nữa cho dù nàng may mắn thoát đi được cũng chỉ là cô gái yếu ớt không thể tự bảo vệ mình, nàng có thể bình yên sống đến hôm nay hay không đều rất khó nói.”

Thực tế mà nói, nếu như Chu Chu chỉ là tiểu cô nương tư chất rất tốt nhưng tuổi nhỏ tu vị còn không cao, khả năng trong đại họa Đan tộc đã chết, cho dù lưu lại tánh mạng, người Đan tộc cũng không thể nguyện ý liều lĩnh hi sinh rất nhiều tu sĩ tinh anh để  cứu nàng ra. Nếu như trên người nàng không phải có tu vi cùng với Thiên Hỏa như vậy, nàng cũng không thể tránh khỏi độc kế và sớm thành cô hồn dã quỷ ở Sướng Tiên cốc dưới chân núi Ứng Bàng.

Doãn Tử Chương thừa nhận Phần Bích Thấm nói có đạo lý, chỉ là nhất thời không cách nào tiêu tan, mặt lạnh kéo Chu Chu qua nói: “Việc này muội không nên gấp gáp, đợi chuẩn bị vẹn toàn rồi nói sau.”

Đan Nghê cười khổ cúi đầu không nói, nàng cũng không dám thúc Chu Chu, chỉ hi vọng Chu Chu mau chóng chuẩn bị cho tốt.

Bọn người Đan Mhiễm vốn còn muốn biết Chu Chu cải tạo đạo tâm đến giai đoạn nào, trông thấy mặt Doãn Tử Chương lạnh đến mức có thể cạo ra mấy tấc hàn băng, đều nhịn không nói lời gì nữa.

Đề Thiện Thượng nghĩ đến những người Đan tộc này đẩy Chu Chu vào nguy hiểm như vậy cũng là vô cùng khó chịu, nhưng nhìn thần sắc ảm đạm của Đan Nghê, nghĩ đến trong bụng của nàng còn mang Tiểu sư muội, xúc động, phẫn nộ chạy tới bên miệng liền ừng ực một tiếng nuốt trở về.

Cả hai đều là sư muội của hắn, thật sự là rất khó khăn lựa chọn rồi!

Chu Chu thấy không khí quả thực quá lạnh, cũng không muốn Doãn Tử Chương có hiềm khích với tộc nhân, vì vậy một bên cầm chặt tay Doãn Tử Chương quơ quơ, một bên vụng trộm hướng Cơ U Cốc nháy mắt ra dấu.

Cơ U Cốc thập phần khéo hiểu lòng người, liền mở lời đề nghị: “Hiện tại Diễm Thí Thiên hung hăng càn quấy, Chu Chu thì trong ngắn hạn vẫn không thể Kết Anh, mấy vị trưởng lão tam đại tông môn hẹn hắn mấy năm sau quyết chiến, cũng không tiện ra mặt, chúng ta càng phải nghĩ biện pháp chèn ép thanh thế của hắn, nếu không một khi hắn thành công, những người khác muốn đối kháng với hắn sẽ càng khó.”

Ác chỉnh người cái gì đấy, Đề Thiện Thượng thích nhất rồi, lúc này xoa tay nói: “Lão Nhị, đệ có cái kế gì hay nhanh nói nghe một chút? Chúng ta mai phục trên đường cướp hết Luyện Đan Sư tham gia tụ hội, để cho hắn tổ chức tụ hội không thành ? Có phải dứt khoát thiêu chay toàn bộ tất cả thế gia sơn môn liên minh Đan quốc , giết bọn hắn ngay cả chó gà cũng không tha?”

Đan Nhiễm bị lời nói của hắn làm cho chấn trụ, hai mắt Phần Bích Thấm lòe lòe hiển nhiên rất có hứng thú, Thạch Ánh Lục nói khẽ với Chu Chu: Hình như Đại sư huynh cứ nói đến cướp bóc, sát nhân, phóng hỏa liền đặc biệt hưng phấn. . .”

“Nói bậy!”

Đề Thiện Thượng trừng mắt chọc vào eo cải chính: “Lão tử rõ ràng là trông thấy mỹ nữ mới đặc biệt hưng phấn!”

Mọi người im lặng, Cơ U Cốc cười cười nói: “Đại sư huynh muốn làm như vậy, chỉ sợ sẽ ngược lại đẩy thêm người hướng liên minh Đan Quốc, mà bản thân cùng liên minh Đan Quốc sẽ càng bền chắc như thép, chân chân chính chính cùng chung mối thù.”

Đề Thiện Thượng vỗ tay nói: “Ý của đệ là chúng ta giả mạo thành người Đan Quốc, lại đi cướp bóc sát nhân thì tốt hơn? Đệ tên cáo già này quả nhiên âm hiểm!”

Cơ U Cốc vô lực một hồi, thật muốn làm bộ không quen biết hắn: “Xin nhờ, ở bên trong đầu óc huynh ngoại trừ sát nhân cướp bóc phóng hỏa, còn có mỹ nữ thì chứa cái gì nữa không?”

Chọn tập
Bình luận