Phần Giang, sơn trang Vọng Nguyệt.
Lý Hiếu Nghiệp đang ngồi cùng với anh cả của mình, Lý Hiếu Thành. Bởi vì “Ngũ Thải Phỉ” lại xuất hiện ở trong tay của Tống gia. Hơn nữa còn biết ngày mai Tống gia và gia tộc Rodwell sẽ đàm phán ở nhà hàng quốc tế Mỹ Châu. Cho nên Lý Hiếu Thành cùng ngày liền ngồi máy bay đi tới nhà của lão tứ ở Phần Giang, chỉ chậm hơn Tống Duy Sơn 5 tiếng. Đến nơi, y liền vội vàng thương lượng đối sách.
– Lão già Tống Duy Sơn quả nhiên giảo hoạt, chúng ta đều bị ông ta đùa giỡn.
Lý Hiếu Thành vừa ngồi xuống, nghe xong lão tứ báo cáo, liền đoán ra được đây là kế giương đông kích tây của Tống gia. Trong lòng thầm than Tống Duy Sơn thật biết nhẫn nhịn. Đợi tới bây giờ mới đi liên lạc cho gia tộc Rodwell. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL – https://sachvui.com
– Anh cả, chuyện này có khả năng không đơn giản như vậy. Em phỏng chừng còn có nguyên nhân khác trong đó.
Lý Hiếu Nghiệp nghe anh cả nói vậy, liền phát biểu ý kiến của mình.
– A, chẳng lẽ còn có việc gì ta chưa biết?
Lý Hiếu Thành thấy lão tứ nói như vây, vội vàng hỏi.
– Căn cứ vào điều tra của chúng ta, mới biết được lúc ấy con gái của Tống Duy Sơn, Tống Lôi cũng ở Phần Giang. Càng xảo chính là, lúc “Ngũ Thải Phỉ” bị cướp đi, cô ta đồng thời đi Phụng Tân. Hơn nữa, trong tình báo còn nói, con trai thứ hai của Tống Duy Sơn, Tống Hoàng cùng ngày đi Phùng Tân. Nhưng có một điều kỳ quái, đó là hôm sau Tống Lôi lại trở về Phần Giang. Mà Tống Hoàng thì không trở về. Mãi cho tới tận buổi trưa hôm nay mới trở về.
Lý Hiếu Nghiệp kể lại những tin tức mình mới điều tra ra được.
– Ừ, việc này nhất định có liên quan tới “Ngũ Thải Phỉ”. Lão gia hỏa này có chút tâm cơ, làm việc khiến người ta không biết đâu mà lần. Qua việc này, Tống gia có thể nhờ vào đó mà phất lên. Xem ra lúc trước chúng ta giải trừ hôn ước của Danh Sinh và Tống Lôi, có chút vội vàng.
Lý Hiếu Thành nói.
– Nhưng em cảm thấy trong chuyện này khẳng định có vấn đề. Sau khi Tống Lôi trở về Phần Giang, Tống gia liên tục điều tra băng ghi hình ở nhà ga. Do tưởng “Ngũ Thải Phỉ ” đã bị cướp đi, nên chúng ta không điều tra chỗ đấy. Chỉ là cho rằng, người cướp đi “Ngũ Thải Phỉ” muốn ly khai Phần Giang, không thể dùng xe lửa rời đi. Em còn vụng trộm cười nhạo cách thức xử lý của Tống gia.
Lý Hiếu Nghiệp nói tiếp.
– Vậy à..
Nghe Lý Hiếu Nghiệp nói vậy, Lý Hiếu Thành lâm vào trâm tư, sau một lát, ngẩng đầu lên hỏi:
– Về sau thì sao?
– Buổi sáng hôm nay, người của chúng ta điều tra được Tống Lôi trên đường cái gọi người khác là chồng. Hơn nữa, người kia cũng thừa nhận. Làm cho người ta khó hiểu chính là, cái người tự nhận là chồng của Tống Lôi kia, còn ở trên đường nói là vì Tống Lôi không muốn cùng giường với hắn, lại còn thông đồng với tiểu bạch kiểm ở công ty, nên mới bỏ đi. Cuối cùng, khi Tống Lôi thừa nhận sai lầm, người kia mới theo Tống Lôi rời đi. Nhưng chúng ta biết rõ Tống Lôi chưa kết hôn, đến việc làm còn chưa có.
Lý Hiếu Nghiệp báo cáo lại tình báo điều tra được từ hôm qua.
– Lại có chuyện này?
Lý Hiếu Thành cũng hồ đồ. Tống Lôi đã kết hôn hay chưa, một gia tộc như Lý gia làm sao lại không biết, không quan tâm. Đến bọn họ còn không biết, thì Tống Lôi chắc chắn chưa kết hôn.
Hơn nữa, khi trở về Tống Lôi còn tới nhà ga tìm băng ghi hình xem ở đó vài ngày. Nếu chỉ là đóng kịch, chỉ cần một ngày là được. Huống hồ, phái người điều tra băng ghi hình cũng không nên là Tống Lôi a. Nói như vậy, chả nhẽ Tống gia đã từng đánh mất “Ngũ Thải Phỉ”? Đã bị mất, làm sao có thể lại tìm được về? Lý Hiếu Thành càng nghĩ càng khó hiểu.
– Sau khi người thanh niên kia chia tay Tống Lôi, không đến ba giờ, toàn bộ người của Tống gia đã hộ tống Tống Lôi về khách sạn. Rồi sau đó là tin tức “Ngũ Thải Phỉ” xuất hiện và tin tức ngày mai gia tộc Rodwell đàm phán với Tống gia truyền ra ngoài.
Lý Hiếu Nghiệp nói xong kết quả điều tra, sau đó nhìn anh cả Lý Hiếu Thành.
– Còn có một việc. Đó là đêm qua, con thứ ba của Lâm Viễn Chương, Lâm Khải bị người cắt đứt chân tay ngay trước cửa ra vào. Nghe nói hung thủ cũng là một người trẻ tuổi không mặc áo khoác, chỉ mặc áo sơ mi. Hình như hung thủ đó có điểm giống với người thanh niên trên đường mà Tống Lôi gọi là lão công kia.
Lý Hiếu Nghiệp nói ra một tình báo khác.
– Lập tức phái tinh anh đi điều tra người tuổi trẻ kia. Vô luận thế nào cũng phải bắt hắn về đây. Chuyện này ta giao cho ngươi, Hiếu Nghiệp. A đúng rồi, bảo Yamada cũng đi theo.
Lý Hiếu Thành lập tức làm ra quyết định, y linh cảm người thanh niên trẻ tuổi kia chính là mấu chốt của vấn đề. Tuy đã không có khả năng lấy được “Ngũ Thải Phỉ”, nhưng không thể không biết rõ ngọn nguồn câu chuyện. Nếu như người trẻ tuổi kia chính là hung thủ đã đả thương người của Lâm gia, vậy thì y có thể lợi dụng chuyện này hợp tác với Lâm gia.
Thấy anh cả nói xong liền suy tư, Lý Hiếu Nghiệp thức thời xoay người đi ra ngoài an bài. Trong lòng tự nhủ, anh cả chắc rất muốn bắt người thanh niên trẻ tuổi kia. Ngay cả nhân vật số 2 của Lý gia, là Yamada cũng được phái đi.
Yamada là một ninja, y đã từng ở Hoa quốc học tập rất nhiều môn võ thuật. Thậm chí y còn có liên quan tới một vài gia tộc cổ võ. Đồng thời, ninja cũng là những nhân vật khá lợi hại. Nghe nói rất nhiều cao thủ lợi hại hơn họ, nhưng gặp phải bọn họ, đều không may mắn thoát khỏi. Huống chi Yamada còn là cao thủ trong đám ninja.
Lâm vân đi ra tòa nhà Kim Thành, biết rõ muốn gặp Tô Tịnh Như có chút khó khăn. Muốn về Phụng Tân, nhưng trên người của mình hiện giờ không còn một đồng nào. Xem ra đành phải ngồi lên nóc xe lửa, đi chùa về thôi. Ài, càng sống càng đi xuống thế này.
Đi qua một quán bar có ghi “Thiên Thượng Nhân Gian”, Lâm Vân không kìm lòng được nhìn mấy cái chữ sáng trưng này. Lâm Vân trước kia hay đi tới nơi này thì phải.
– Lâm thiếu gia? Ai, lâu lắm rồi không gặp ngài tới đây chơi a. Như thế nào hôm nay lại tới? Đi vào ngồi một lát.
Một nữ nhân xinh đẹp, có cái mông lớn vừa vặn đi ra từ “Thiên Thượng Nhân Gian”, trong tay còn cầm một tập văn kiện. Nàng trông thấy Lâm Vân liền lộ ra vẻ kinh hỉ, thân mật chào hỏi hắn.
Lâm Vân cau mày lại. Trong lòng tự nhủ, mình không quen với cô nàng này a. Từ lúc Tinh Vân của hắn được hình thành, ngoại trừ những trí nhớ ở đại lục Thiên Hồng, toàn bộ trí nhớ của thế giới này đã biến mất. Cho nên hắn trông thấy nữ nhân này liền không nhận ra. Tuy nhiên, một loại nữ nhân như vậy, đi ra còn cầm văn kiện trong tay, thật có chút quỷ dị.
– Ai, u, Lâm thiếu gia thật là quý nhân hay quên. Mới bao lâu mà đã quên em rồi. Em là Phương Thúy đây, lúc anh ăn đậu hũ của em, sao không thấy vẻ mặt của anh như hiện tại…
Phượng Thúy nói xong liền cười, đi lên nắm lấy cánh tay của Lâm Vân, dẫn hắn đi vào trong.
Trong ấn tượng của nàng, Lâm Vân là một thiếu gia hoàn khố có tiền, tiền tài đối với hắn chỉ là phù vân. Chỉ cần ôm đùi hắn một đêm, phỏng chừng mình lại có một khoản thu nhập kha khá trong người.
Bị bộ ngực thật to và mềm mại của Phương Thúy dính vào cánh tay, Lâm Vân rất là thoải mái. Nhưng nghĩ tới nghề nghiệp của nàng, Lâm Vân vẫn là rút cánh tay lại. Hắn không phải là người thanh cao gì, nhưng hắn biết hiện tại mình không có tiền:
– Phương mỹ nữ, trước kia anh có ngủ cùng với em không nhỉ?
– Lâm thiếu gia, nhìn anh nói kìa, anh muốn lên giường với em thì khó gì đâu, đi thôi.
Phương Thúy ngoài miệng rất vui vẻ, nhưng trong lòng lại âm thầm khinh bỉ. Quả nhiên vẫn là hoàn khố thiếu gia thô lỗ, không nghề nghiệp, cần gì phải nói trắng ra như vậy? Muốn lão nương lên giường, cũng đơn giản, chỉ cần xem ngươi ra bao nhiêu tiền? Lão nương cũng không phải là loại chỉ ném vài đồng cắc là lên giường.
Lâm Vân âm thầm thở ra. Tuy cô nàng Phương Thúy này không xấu, thậm chí dáng người rất là lồi lõm. Nhưng Lâm Vân không có hứng thú với những nữ nhân như vậy. Nghe nàng ta nói vậy, là biết trước kia mình chưa lên giường cùng nàng, tâm tình mới nhẹ nhàng hơn.
Nếu trước kia đã từng lên giường với cô nàng Phương Thúy này, đối với Lâm Vân mà nói, quả thực là gánh nặng. Bởi vì hắn không phải là loại người ăn xong có thể quệt mồm rời đi. Cho dù là một cô gái làng chơi đi chăng nữa.
Khóe mắt của Phương Thúy mang theo vẻ khinh bỉ và xem thường, Lâm Vân đương nhiên nhìn thấy. Hắn chỉ cười thầm cô nàng Phương Thúy này muốn ăn thiệt thòi. Bởi vì trong người mình chả còn đồng nào để cho cô ta.
Phương Thúy vừa định nói gì đó với Lâm Vân, đột nhiên điện thoại di động vang lên.
– Cái gì, tốt, ngươi chờ một lát, ta lập tức tới…
Phương Thúy cúp điện thoại, đưa tập văn kiên trong tay cho Lâm Vân, nói:
– Lâm thiếu gia, thực xin lỗi, giúp em cầm hộ đống văn kiện này. Em đi có chút việc, một lát sau sẽ quay lại.
Nói xong, lập tức chặn một chiếc xe taxi, đảo mắt đã không thấy bóng dáng.