Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Công Tử Điên Khùng

Chương 204: Tòa tháp Tây Hà

Tác giả: Ta Là Lão Ngũ
Chọn tập

– Đương nhiên có thể, khi nào thì mua?

Mông Văn thấy Lâm Vân chỉ yêu cầu mua nhà. Việc này rất đơn giản đối với nàng.

– Càng nhanh càng tốt, anh muốn sớm đưa mẹ của anh tới Yên Kinh. Em thấy thế nào?

Lâm Vân nói xong, hỏi ý kiến của Mông Văn.

– Chuyện này em sẽ làm nhanh cho anh. Chủ hộ dùng tên của ai?

Mông Văn hỏi Lâm Vân.

– Dùng tên em gái anh, Lâm Hinh cũng được. Bởi dù sao căn nhà này về sau cũng thuộc về con bé.

Lâm Vân nghĩ thầm, nếu dùng tên mình có chút phiền toái. Bởi vì mình sẽ không thường xuyên ở nhà.

– Ừ, đến lúc đó em sẽ liên lạc với Lâm Hinh. Anh muốn ăn gì?

Mông Văn hỏi.

– Còn em?

Lâm Vân hỏi ngược lại Mông Văn,bởi vì với hắn, ăn gì cũng được miễn là no bụng.

– Em cũng tùy tiện.

Tuy chưa ăn tối nhưng nàng không thấy đói lắm.

– Vậy thì đi ăn mỳ sợi nhé?

Lâm Vân nhìn một quán mỳ sợi tên là Lan Châu ở cách đó không xa. Hắn bỗng nhớ tới lần đầu tiên Vũ Tích dẫn mình đi ăn, là đi vào quán mỳ sợi.

– Cũng được. Mà viên ngọc kia em để vào khóa sắt của công ty, có an toàn không nhỉ?

Mông Văn thấy Lâm Vân muốn ăn mỳ sợi, đương nhiên không có ý kiến gì. Chỉ là lo lắng tới sự an toàn của viên Dạ Minh Châu khi để ở công ty. Dù sao thứ này quá quan trọng.

– Không sao đâu, mà cho dù mất, anh vẫn còn nhiều.

Lâm Vân cười, thuận miệng nói.

Mông Văn liếc Lâm Vân một cái. Nàng không tin Lâm Vân còn nhiều Dạ Minh Châu như lời hắn nói.

Sinh ý của quán mỳ Lan Châu không tồi, trên cơ bản đều là các sinh viên. Lúc Lâm Vân và Mông Văn đi vào quán mý liền hấp dẫn rất nhiều ánh mắt.

Một nữ nhân có vết sẹo trên mặt, nhưng dáng người rất cân đối.Một người thanh niên vừa đẹp trai vừa mặc hàng hiệu. Hai người này đi vào không khiến người khác chú ý cũng khó.

– Nhìn thấy không, cái áo anh chàng kia đang mặc chính là nhãn hiệu Polo mà Hồng Tường Phần Giang mới tung ra đó. Giá của nó không thấp hơn năm mươi nghìn nguyền đâu. Người có tiền như vậy sao lại vào một quán mỳ nhỏ ăn nhỉ?

Là hai người nam sinh thảo luận. Trong đó một người giống như kinh nghiệm phong phú, liếc qua cái là biết nhãn hiệu trên áo của Lâm Vân rồi.

Lâm Vân nghe được rất rõ ràng, trong lòng không khỏi bội phục kiến thức rộng rãi của cậu sinh viên kia. Chính mình còn không biết cái áo này có nhãn hiệu gì. Mà cũng không ngờ trong lúc vô tâm lại mua đúng sản phẩm của Hồng Tường. Nhưng cái áo này đâu phải mấy chục nghìn nguyên có thể mua được? Không biết là cậu sinh viên kia nhầm hay là nhân viên bán hàng làm thịt mình. Tuy nhiên Lâm Vân cũng không quan tâm.

Mỳ sợi rất nhanh được bưng lên, Lâm Vân ăn một miếng, cảm thấy hương vị kém xa so với bát mỳ mà mình ăn cùng với Vũ Tích lần trước. Trong nội tâm không khỏi thở dài, biết không phải là do hương vị của sợi mì, là do tâm cảnh của mình thay đổi.

Mông Văn thấy Lâm Vân nhìn bát mỳ rồi xuất thần, không biết hắn đang suy nghĩ cái gì, cũng không có ý quấy rối suy nghĩ của hắn.

Từ khi Vũ Tích rời đi, tâm tình của Lâm Vân không còn bình tĩnh như trước nữa. Thậm chí việc tu luyện càng ngày càng khó khăn. Hầu như từ lúc trở về rừng rậm Amazon, tu vị của hắn không có chút tiến bộ nào.

Ngẩng đầu nhìn Mông Văn, thấy nàng đang kỳ quái nhìn mình, đành phải ngượng ngùng cười. Bưng lên bát mỳ, rất nhanh đã ăn hết.

Mông Văn chỉ gắp vài đũa thì ăn không trôi. Lâm Vân thấy thế thầm nghĩ, cô nàng này ăn giống hệt như Vũ Tích lần trước vây. Chỉ là sau đó thì mình không do dự ăn nốt bát mỳ mà Vũ Tích ăn dở mà thôi.

Không biết vì sao lúc ấy mình lại muốn làm vậy? Chẳng lẽ lúc đó trong tiềm thức của mình, mình đã có ý gì với Vũ Tích sao? Điều này không phù hợp với mục tiêu theo đuổi của mình lúc đó a? Giống như hiện tại, Mông Văn cũng ăn không hết, nhưng mình không có ý định ăn nốt bát mỳ thừa của Mông Văn.

Lâm Vân thở dài một tiếng. Không biết Vũ Tích đã đi nơi nào rồi.Mình phải nhanh đi tìm nàng mới được. Không biết nàng trôi qua có tốt không?

– Ăn xong rồi thì chúng ta đi thôi.

Mông Văn thấy Lâm Vân cũng buông bát đũa, đứng lên nói.

– Ừ, nhưng anh thấy em ăn ít vậy, có cần đổi chỗ khác ăn cơm không?

Lâm Vân thấy Mông Văn cơ hồ chưa ăn hết nửa bát, mới hỏi.

– Không cần đâu, buổi tối em ít ăn cơm lắm.Chúng ta đi luôn thôi.

Mông Văn rời đi trước, Lâm Vân thấy thế đành phải thanh toán tiền rồi đi theo sau.

– Chị Mông Văn, chị và chủ tịch vừa anh mỳ sợi à? Vừa rôi Lâm Hinh nói, có lẽ anh trai của mình sẽ dẫn chị đi ăn mỳ sợi. Không ngờ lại đoán đúng.

Diệp Điềm thấy Mông Văn đúng là được Lâm Vân đưa đi ăn mỳ sợi, kinh ngạc nói.

– Em nói không sai chứ? Chắc chị Mông Văn đắc tội chuyện gì với anh trai rồi. Anh trai đã từng nói, nếu ai đắc tội anh ấy, anh ấy sẽ dẫn đi ăn mỳ, hì hì.

Lâm Hinh đứng một bên cười hì hì nói.

– Cầm đủ đồ đạc rồi thì đi thôi.

Lâm Vân tức giận nói.

Mọi người lên xe trở lại căn nhà cũ của Mông Văn. Nói chuyện qua loa một lúc thì Mông Văn và Diệp Điềm đi ngủ trước.

Lâm Hinh vừa gặp lại anh trai, nên hưng phấn không ngủ được. Liền lôi kéo Lâm Vân nói chuyện mấy tiếng đồng hồ, ngay cả Cận Thi Kỳ cũng đành phải ở bên cạnh nghe. Cuối cùng là hai cô nàng ngủ quên mất.

Lâm Vân đành phải đưa hai người tới phòng của Mông Văn. Chỉ là tháo giày cho các nàng, rồi để hai người ngủ trên giường Mông Văn. Còn mình thì đi ra khỏi nhà của Mông Văn.

Hắn muốn đi tới gần khu học viện xem có thể gặp được cô gái nhặt chai lọ kia không. Có lẽ cô ta sống ở đâu đó gần học viện. Tuy Lâm Hinh nói cô gái đó hay tới trường vào thứ năm hàng tuần, nhưng Lâm Vân không biết tuần sau mình còn có thời gian tới hay không.

Cũng không cần gọi xe, Lâm Vân chạy trên đường tuyệt đối còn nhanh hơn xe một chút. Hơn mười phút sau, hắn đã chạy tới bên ngoài học viện.

Lâm Vân cẩn thận đi tìm những chỗ có thể ẩn thân xung quanh học viện.

Hai tiếng sau, Lâm Vân vẫn không phát hiện ra cô gái đó. Lâm Vân đành phải đi tới trước mặt một người lang thang hỏi:

– Ông có thấy qua một cô gái hay nhặt chai lọ không? Cô ta sống ở quanh đây.

Tên lang thang kia nhìn nhìn Lâm Vân, không nói gì mà xoay người rời đi.

Lâm Vân thấy ánh mắt của người lang thang này có chút kỳ quái, trực tiếp rút ra hai hai trăm nguyên nói:

– Nếu ông trả lời, tôi sẽ trả số tiền này.

Trông thấy là hai trăm nguyên, kẻ lang thang liền dừng lại, do dự một lúc mới nói:

– Tôi biết. Buổi tối có rất nhiều người đi tới tòa tháp Tây Hà để ở. Nhưng gần đây tòa tháp Tây Hà hay xuất hiện chuyện ma quái, không còn nhiều người ở đó nữa. Tôi cũng từ nơi đó tới..

– Vậy thì tốt, ông dẫn tôi đi, hai trăm nguyên này sẽ là của ông.

Lâm Vân nói xong, giơ hai trăm nguyên lên.

Kẻ lang thang do dự hồi lâu, mới rốt cuộc nói:

– Tốt, cậu có thể theo tôi. Tuy nhiêu tôi chỉ có thể dẫn cậu tới gần tòa tháp Tây Hà mà thôi. Tôi sẽ không đi vào trong đâu.

Kẻ lang thang do dự nửa ngày, nhìn số tiền trong tay Lâm Vân, mới đồng ý yêu cầu của Lâm Vân, còn đưa ra yêu cầu của mình.

Lâm Vân chỉ cần y có thể đưa mình tới phụ cận tòa tháp Tây Hà là được rồi. vì thế không do dự nói:

– Có thể.

Kẻ lang thang thấy Lâm Vân đã đồng ý, liền lập tức đi thẳng về phía trước.

Lâm Vân đi theo sau y được mười phút, vẫn thấy chưa tới, không khỏi hỏi:

– Còn xa lắm không?

– Còn bốn mươi phút nữa.

Kẻ lang thang này đi rất nhanh, khi nói cũng không dừng lại.

Lâm Vân đành phải tiếp tục đi theo sau y.Đi được một lúc lâu, kẻ lang thang mới chỉ về phía môt chỗ hoang vu nói:

– Nơi này chính là tòa tháp Tây Hà.

Lâm Vân nhì theo phương hướng của y chỉ. Là một tòa tháp hình lục giác không đồng đều, đổ xiêu đổ vẹo, xung quanh là cỏ dại. Xa hơn là một con sông uốn lượn,không biết chảy về đâu.

Vài chỗ có dấu vết đào bới của máy móc. Có lẽ là đang xây dựng rồi không biết vì nguyên nhân gì lại dừng thi công. Hơn nữa dấu vết đào bới này có lẽ đã lâu rồi, chừng hai ba năm gì đó. Ở một nơi tâc đất tấc vàng như Yên Kinh, thật không ngờ lại có một khu đất rộng bỏ trống như vậy. Lâm Vân cảm thẩy rất là kinh ngạc.

– Đến rồi đó, kia là sông Tây Hà, tòa tháp phía trước là tòa tháp Tây Hà.

Kẻ lang thang thấy mình đã đưa Lâm Vân tới đây, mà Lâm Vân không có ý trả tiền, liền lên tiếng nhắc nhở.

Lâm Vân đưa hai trăm nguyên trong tay cho y, rồi trực tiếp đi tới tháp Tây Hà.

– Ở trong đó không sạch sẽ gì đâu, đừng trách tôi không nói cho cậu biết trước.

Kẻ lang thang nhận lấy tiền, trước khi đi còn dặn dò Lâm Vân một câu.

Lâm Vân mặc kệ y. Trong lòng tự nhủ, nếu như một nữ nhân ở trong này cũng có chút sợ hãi. Chỗ này quả thực là hoang vu.

Lúc đi gần tới tòa tháp hình lục giác này, Lâm Vân thấy nó xiêu vẹo như muốn đổ vậy. Âm thầm suy nghĩ, nếu ban đêm sống ở trong này, nếu nó bị đổ thì khó mà chạy thoát được. Huống hồ cái tháp mặc dù có mấy tầng, nhưng chỉ có tầng một là có chỗ náu thân.

Đi vào trong tháp, rất là trống trải, xung quanh chỉ có mạng nhện và trụ nhà bằng bê tông. Nhìn cái trụ bê tông đứt gãy thế kia, không biết tòa tháp này còn đứng được bao lâu. Ở giữa tòa tháp là một ít rơm rạ. Rất rõ ràng là có người ở trong này.

Xem ra, ai ở đây thì cũng dọn di rồi. Không biết có phải do lời đồn nơi này có ma quái hay không?

Chọn tập
Bình luận