Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ! Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản

Công Tử Điên Khùng

Chương 121: Bắt cóc?

Tác giả: Ta Là Lão Ngũ
Chọn tập

Lâm Vân liếc nhìn vào, hóa ra vẫn là Nguyễn Y. Không nghĩ tới cô nàng lại vào nhanh thế. Công nàng đang được một nữ tự vịn vào.

– Chị Hồng, bên ngoài hiện giờ rất loạn, chị đi ra xử lý hộ em, rồi gọi xe taxi tới đưa em về khách sạn trước.

Nguyễn Y nói xong cũng chuẩn bị đi.

– Ừ, em không cần phải lo lắng chỗ này, chị sẽ xử lý tốt thôi. Em về nghỉ ngơi trước đi.

Nữ tử được Nguyễn Y gọi là chị Hồng này nói xong, lập tức đi ra ngoài.

Cô nàng Nguyễn Y này xác thực là xinh đẹp. Xinh đẹp đến nỗi làm cho người ta có cảm giác kinh diễm. Dưới đôi lông mi dài thanh tú là một đôi mắt rất to tròn. Mũi nhỏ, khuôn mặt hình trứng ngỗng, kết hợp với làn da tuyết trắng, và một dáng người hoàn hảo. Cô nàng này quả thực không giống một ngôi sao ca nhạc, mà chính là một tiểu thư khuê các ít ra khỏi cửa.

Lâm Vân trốn ở đằng sau đài hóa trang, mắt thấy Nguyễn Y đang đi tới về phí mình. Thưc là không có chỗ để nấp, hắn liền vọt dậy, một tay bưng kín miệng Nguyễn Y.

Lâm Vân lập tức cảm nhân được một cảm giác mềm mại và hương thơm của thiếu nữ xộc vào mũi. Khiến Lâm Vân vốn là người giỏi định lực như vậy cũng có cảm giác khô nóng. Hắn lập tức biết một phần nguyên nhân là do tu vị của mình bị hạ thấp, nên sức miễn dịch mới kém như vậy. Liền tranh thủ thời gian nói:

– Tôi là người như thế nào, cô nhìn động tác của tôi là biết. Hiện tại cô đừng nghĩ tới phản kháng, cũng đừng muốn kêu to. Bởi vì tôi tùy thời cũng có thể lấy mạng của cô, biết chưa? Nếu đã biết thì gật đầu, tôi sẽ buông tay.

Nguyễn Y bị Lâm Vân bịt kín miệng. Phản ứng đầu tiên là muốn kêu to lên, nhưng Lâm Vân đã kịp thời bụm miệng nàng, nên nàng không thể phát ra tiếng kêu.

Lâm Vân thấy Nguyễn Y hoảng sợ gật đầu, mới cẩn thận bỏ tay xuống.

– Anh là ai? Tới nơi này làm gì?

Nguyễn Y thấy Lâm Vân bỏ tay xuống, trong lòng mới bình tĩnh một chút. Nhưng tim vẫn không ngừng đập loạn. Nàng âm thầm thề rằng, từ nay về sau không tới những địa phương bỏ đi như vậy biểu diễn. Đồng thời cũng hận lây đến cái tay Lâm quản lý của Hồng Tường kia đến tận xương cốt. Còn có, bảo an ở nơi này quả thực chính là thùng cơm.

– Tôi là ai không quan trọng, quan trọng nhất chính là hiện tại tôi có thể tùy tiện giết cô. Đúng rồi, tôi còn có một thói quen đó chính là tiền dâm hậu sát. Hiện tại chắc cô đã biết nên làm như thế nào.

Lâm Vân giả vờ hung dữ nói với Nguyễn Y.

– Anh, anh là đồ ác ma…Anh nói đi, anh muốn thế nào…

Tâm tình vốn có chút bình tĩnh của Nguyễn Y đã bị một câu “Tiền dâm hậu sát” kia của Lâm Vân, lại lo lắng hãi hùng.

Lâm Vân vẫn không nói gì, ngoài cửa đã truyền tới tiếng gõ cửa.

– Là ai?

Lâm Vân hỏi Nguyễn Y.

– Là tài xế kiêm hộ vệ của tôi, a…Không phải, chỉ là tài xế của tôi mà thôi.

Nguyễn Y đột nhiên có chút chờ mong người hộ vệ kia.

– Bảo y vào đi.

Thanh âm của Lâm Vân rất là thâm trầm.

– A…

Nguyễn Y vừa mừng vừa sợ. Nàng rất chờ mong người hộ vệ đi vào rồi chế phục cái tên bắt cóc này. Thật không ngờ cái tên bắt cóc này có vẻ đần độn. Bởi vì hộ vệ của mình là người khá cao to cường tráng, còn cao to hơn cái tên bắt cóc này nhiều lắm.

– Nhanh lên.

Lâm Vân thấy Nguyễn Y có chút cao hứng quá mức, liền thúc giục nàng.

– A…

– Vương Hổ, anh vào giúp tôi xách vài cái thùng…

Nguyễn Y vội vàng nói.

Cửa mở ra, Vương Hổ có dáng người to lớn vừa đi vào, thì đã nhìn thấy Nguyễn Y bị Lâm Vân bắt lấy. Y lập tức biết Nguyễn Y bị khống chế. Vừa muốn động thủ, thì chân của Lâm Vân đã đá tới. Y vội vàng tránh đi, lại bị một chân còn lại đá vào ngực

Vương Hổ liền cảm thấy khó thở. Trong lòng tự nhủ, lực của đôi chân người này thật lớn. Mà thân thủ hắn cũng lợi hại, hai chân đổi chiều nhanh như vậy. Nhưng y vẫn lảo đảo lao tới. Lâm Vân liền vỗ xuống một chưởng, Vương Hổ giống như đưa cổ của mình tới một chưởng này của Lâm Vân vậy. Ngay lập tức y liền ngã vât xuống đất, hôn mê bất tỉnh.

Nguyễn Y trợn mắt há mồm nhìn. Vốn tưởng Vương Hổ rất lợi hại, nhưng ngay cả một chưởng của Lâm Vân, y cũng không chịu nổi, liền bị đánh hôn mê bất tỉnh. Hơn nữa Lâm Vân vẫn còn khống chế mình. Người này sao mà lợi hại như vậy? Trong lòng nàng càng lo lắng. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Lâm Vân buông Nguyễn Y ra, cảnh cáo nàng:

– Đừng chọc giận tôi, nếu không hậu quả tự gánh chịu.

Nói xong câu đó, hắn liền mặc kệ nàng, nhanh chóng cởi cái áo sơ mi và quần dài của Vương Hổ. Nguyễn Y thấy thế vội vàng quay đầu đi. Âm thầm tự nhủ người này đúng là người xấu, không có việc ác gì là không làm.

Lâm Vân cởi quần áo của Vương Hổ, đang chuẩn bị thay đồ. Nhưng thấy quần áo của Vương Hổ rộng hơn mình nhiều. Ngẫm lại, vẫn là giúp y mặc trở về, chỉ là sờ soạng lấy cái chìa khóa xe trong túi áo của y. Quần áo ướt đẫm của mình thì đợi lát nữa lại nghĩ biện pháp.

Cầm lấy một cái khăn trải bàn trói Vương Hổ lại, rồi ném tới chỗ cái tên phóng viên chụp lén kia. Trong lòng nói, hai người coi như có bạn. Nguyễn Y thấy Lâm Vân trực tiếp ném Vương Hổ ra ngoài cửa sổ, sợ tới mức không dám nói lời nào. Đây chính là tầng 2 a, quăng xuống không phải chết hoặc tàn phế sao? Người này quả thực là độc ác.

Lâm Vân đương nhiên sẽ không ném chết Vương Hổ, mà chỉ là ném tới chỗ tay chụp lén kia thôi.

– Tắt nguồn điện thoại di động của cô đi, cầm đồ đạc lên, rồi dẫn tôi tới chiếc xe đợi bên ngoài kia.

Làm xong xuôi những thứ này, Lâm Vân lại hung dữ nói với Nguyễn Y.

Nguyễn Y một mực chảy nước mắt, nhưng không dám làm trái với lời của Lâm Vân. Từ nhỏ đến lớn, nàng đâu có từng trải qua ủy khuất như vậy? Từ khi trở thành ngôi sao ca nhạc, càng không có ai dám khiến nàng ủy khuất như vậy. Không nghĩ tới, mới ngắn ngủi vài ngày, trước thì bị tên Lâm quản lý hỗn đản của Hồng Tường cúp điện thoại. Hôm nay lại bị tay bắt cóc này uy hiếp. Còn không biết về sau có giữ được sự trong sạch không.

Trong lòng âm thầm hạ quyết tâm, nếu tay bắt cóc này muốn làm gì mình, cho dù mình tự sát cũng không để cho hắn thực hiện được.

Có thể là do tới Phụng Tân, nên Nguyễn Y chỉ ngồi trên chiếc xe con bình thường. Tuy nhiên biển số xe lại là biển số quân dụng. Lâm Vân ngồi ở vị trí điều khiển, không cần hỏi xem Nguyễn Y nghỉ ngơi ở đâu, trực tiếp lái xe rời đi.

Đi tới một cửa hàng quần áo ở ven đường, cũng không xuống xe, mà gọi một nhân viên cửa hàng đưa tới một bộ quần áo. Lại tới một cửa hàng tạp hóa mua một ít mỳ tôm, một cái bật lửa, bàn chải và kem đánh răng. Sau đó tiếp tục lái xe về phía trước.

Nguyễn Y bất an ngồi ở bên tay lái phụ. Nàng không biết tên bắt cóc này muốn đưa nàng đi đâu, đành phải tự suy nghĩ đối sách. Nếu tên này thực sự muốn phi lễ với nàng, cho dù có chết nàng cũng không để hắn thực hiện được. Mấy lần muốn lấy điện thại gọi cho Phổ Hồng, nhưng lại sợ chọc giân hắn, nên lại thôi.

Lâm Vân lái xe rất nhanh, hơn một tiếng đã đi ra nội thành. Do có biển số xe quân dụng, cho nên không chỉ nói là kiểm ttra, cho dù là cảnh sát giao thông cũng không dám bắt chiếc xe ngừng lại. Lâm Vân không phải là đi linh tinh, mà là cố tình lái xe tới gần chỗ đường sắt.

Lại hơn nửa tiếng, đang lúc Nguyễn Y không biết nên làm gì cho phải, Lâm Vân đã ngừng xe.

– Xuống đi.

Lâm Vân nhìn vẻ mặt khẩn trương của Nguyễn Y, trong lòng có chút xin lỗi vì đã lợi dụng nàng. Nhưng nếu không lợi dụng nàng, mình rất khó có thể chạy thoát. Nhờ nàng mà đi được cái xe có biển quân dụng này. Nếu là chiếc xe khác thì đã bị kiểm tra không biết bao nhiêu lần rồi.

Nguyễn Y lo lắng bất an đi xuống xe, khẩn trương nhìn chằm chằm vào Lâm Vân. Nảng rất kỳ quái, vì sao cái tên hung ác này lại có hương vị dễ ngửi như vậy. Đây tuyệt đối không phải là mùi nước hoa. Nếu là nước hoa, nàng đã nhận ra được. Nàng rất thích hương vị này của hắn. Bởi vì hương vị này tạo cho người ta một cảm giác yên lặng, khiến sự sợ hãi của nàng giảm đi không ít..

Tuy nhiên nghĩ tới hắn đã nói thích “Tiền dâm hậu sát”, toàn thân nàng lại rùng mình một cái. Nơi này là vùng hoang dã vắng vẻ, không lẽ hắn muốn ở nơi này…Nguyễn Y không dám nghĩ tới nữa, nên làm gì bây giờ?

– Đã làm phiền cô hơn một giờ, tôi thực sự cảm thấy có lỗi. Tôi không muốn giải thích cái gì. Cái này đưa cho cô. Đây là cái máy ảnh mà tôi lấy được từ trong tay của một tên phóng viên. Cô cầm đi, hy vọng nó có thể đền bù một ít tổn thất về tinh thần cho cô. A, cô có thể đi, tạm biệt.

Lâm Vân nói xong, đưa máy ảnh cho Nguyễn Y.

– Cái gì? Anh nói tôi có thể rời đi? Anh không cần làm những chuyện kia à?

Nguyễn Y kinh ngạc nhìn Lâm Vân. Nàng không tin tưởng vào tai của mình. Vì sao người này lại trở thành người tốt rồi? Rõ ràng nói mình có thể đi? Chẳng lẽ hắn chỉ muốn dẫn mình tới một chỗ hoang vắng như vậy mà thôi?

– Làm chuyện gì? Cô rất muốn làm những chuyện kia à? Nếu như cô thực sự muốn, tôi cũng đành phải ăn chút thiệt thòi.

Lâm Vân vẻ mặt quái dị nhìn Nguyễn Y. Trong lòng tự nhủ, có lẽ cô nàng ngôi sao này còn chưa phục hồi lại trí thông minh.

– A, không, đương nhiên tôi không muốn. Tôi đi đây, cảm ơn anh.

Nguyễn Y vội vàng khoát tay, tự nhủ mình thật là ngốc. Lại hỏi một vấn đề ngu ngốc như vậy. Có lẽ mình vẫn chưa hết sợ nên mới hỏi như vậy. Thấy người trước mặt này không muốn làm gì, còn không đi nhanh lên, thắc mắc làm cái gì.

– Cô cầm lấy cái máy ảnh này đi. Cái máy ảnh này là tôi nhặt được, đưa cho cô coi như là một chút an ủi.

Thấy Nguyễn Y vội vàng muốn lên xe rời đi, Lâm Vân liền đưa máy ảnh tới. Hắn có chút buồn cười, đã bị bắt đi như vậy còn cảm ơn mình.

Nguyễn Y lại vội vàng nhận lấy cái máy ảnh, dùng tốc độ nhanh nhất khởi động xe. Trong chớp mắt đã không thấy bóng dáng.

Đi được vài chục km, Nguyễn Y mới xác định là mình đã thoát khỏi bàn tay của tên kia. Nàng nhịn không được dừng xe lại, khóc rống. Khóc xong mới nhớ tới, vì sao người này lại muốn buông tha mình? Trong này khẳng định có cổ quái. Dù gì mình cũng là mỹ nữ, chẳng lẽ hắn không có chút động tâm nào? Người này thật là kỳ quái.

Tranh thủ thời gian mở điện thoại gọi tới Phổ Hồng. Phổ Hồng nghe máy thì nghe thấy tiếng khóc lẫn tiếng nói của Nguyễn Y:

– Chị Hồng….

Lâm Vân thấy Nguyễn Y đã rời đi, lập tức chạy tới chỗ đường sắt. Không có đợi bao lâu, thì đã thấy một chiếc xe lửa vận chuyển than đá đi tới.

Không chút do dự, Lâm Vân nhảy lên xe lửa, lén lút trốn vào một khoang tàu. Tuy ở chỗ này sẽ không có người kiểm tra, nhưng vì cẩn thận, Lâm Vân vẫn lựa chọn núp đi.

Chọn tập
Bình luận