Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Công Tử Điên Khùng

Chương 388: Ranh giới sinh tử

Tác giả: Ta Là Lão Ngũ
Chọn tập

Hắc ti và con rết vừa mới chạm với ngọn lửa màu tím đã bị thiêu rụi, không ngừng vang lên tiêng lốp bốp.

Oanh một tiếng, hỏa diễm đã vây quanh hai tên tu sĩ Nguyên Anh. Trước sau chưa tới một giây, quả thật nhanh như tia chớp vậy.

Hai tên tu sĩ Nguyên Anh bị vây và hai người đứng ngoài nhìn kia đều sững sờ, đây là lửa gì mà khủng bố như vậy? Ngay cả độc cũng có thể thiêu hủy. Ngọn lửa bình thường không thể thiêu hủy được Cửu U Hắc Ti. Nhưng ngọn lửa kia chẳng những thiêu hủy được, mà còn dư lực để tấn công.

– A…Trưởng lão mau cứu chúng tôi.

Hai tiếng kêu thảm truyền đến. Lúc này tên tu sĩ Hóa Thần mới kịp phản ứng. Một chuyện không có khả năng, lại xảy ra. Khiến y có chút không tin vào mắt mình.

Lâm Vân nhìn hai tên tu sĩ Nguyên Anh đang chống cự hỏa diễm. Hắn biết phải nhanh chóng tiêu diệt hai người này. Hỏa diễm hắn phóng ra chỉ là sự nâng cấp của Tinh Hỏa, chứ không phải là Thiên Diễm trong Tinh Thần Châu. Nhất thời không làm gì được hai tên tu sĩ Nguyên Anh cũng là bình thường.

Trong lúc tu sĩ Hóa Thần còn đang khiếp sợ, Lâm Vân đã nhang chóng điều khiển trường thương, đâm vào giữa trán hai tên tu sĩ Nguyên Anh.

Có hai Nguyên Anh nho nhỏ muốn chạy thoát, nhưng Nguyên Anh làm sao có thể chống cự được sức đốt của Tinh Hỏa được. Chúng lập tức bị Tinh Hỏa đốt thành tro. Hai chiếc giới chị liền bị Lâm Vân thu hồi. Đồng thời một vòng Tinh Mang bao bọc xung quanh hắn.

Oanh một tiếng, vòng bảo hộ bị vỡ tan. Lâm Vân liền nhổ ra một ngụm máu. Lần này là thật chứ không phải là giả. Một ngụm máu này còn có màu tím xen lẫn vào trong đó. Chứng tỏ một kích của tu sĩ Hóa Thần kia đã khiến Lâm Vân bị trọng thương.

Tên tu sĩ Hóa Thần thấy một kich của mình, vẫn không cứu được hai đệ tử Nguyên Anh, lửa giận càng bốc lên cao.

Nhưng y cũng không ngờ, một kích đó của mình chỉ phá vỡ được vòng bảo hộ của Lâm Vân. Tuy đã khiến hắn bị trọng thương, nhưng rõ ràng còn chưa chết.

Vừa nãy mình đã nhìn thấy vòng bảo hộ của hắn, vì sao hiện tại lại mạnh hơn rồi? Không đúng, là một vòng bảo hộ mới. Tên này đúng là một tên gian xảo. Vòng bảo hộ trước của hắn chỉ là muốn che dấu thực lực mà thôi. Mục đích chính của hắn chinh là tiêu diệt Nại Thiên và Vĩnh Thiên. Cũng trách mình không phát hiện ra được âm mưu của hắn từ trước.

Tên tu sĩ Hóa Thần liền gầm lên một tiếng

– Hôm nay lão tử không nghiền xương ngươi thành tro, thì lão tử không phải là trưởng lão của Tử Vân Điện.

Lâm Vân sửng sốt, hóa ra những tu sĩ mặc áo tím này là người của một nơi gọi là Tử Vân Điện. Không biết nơi đó ở đâu.

– Đền mạng cho anh trai ta.

Tên tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ đột nhiên kêu lên.

Rồi một cái pháp bảo hình cái ô, có màu trắng xòe ra, đánh về hướng Lâm Vân. Lâm Vân giống như không nhìn thấy cái ô vậy, chỉ bay thấp xuống dưới. Khi cái ô tới gần Lâm Vân, Lâm Vân liền phóng trường thương ngăn cản. Tên tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ còn chưa kịp phản ứng, thì một chùm Tinh Hỏa đã bao vây y. Đồng thời một thanh phi kiếm đâm vào giữa trán của y. Tên này cũng giống như hai tên tu sĩ Nguyên Anh kia, bị Tinh Hỏa thiêu đốt cả cơ thể lẫn Nguyên Anh.

– Tên kia, ngươi dám.

Lâm Vân lần thứ ba đánh lén thành công tu sĩ Nguyên Anh, đã khiến tu sĩ Hóa Thần tức giận như muốn nổi điên. Đã từng gặp tu sĩ kiêu ngạo, nhưng còn chưa từng gặp tên nào kiêu ngạo như Lâm Vân.

Lúc phi kiếm của Lâm Vân vừa xuyên qua trán của tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ, một nắm tay cực lớn đã đánh nát vòng bảo hộ của Lâm Vân.

Vài tiếng nổ vang lên, xương sườn của Lâm Vân liền bị cắt đứt.

Lâm Vân lảo đảo, không ngừng phun ra máu tươi.

Lâm Vân chậm rãi vận công chữa thương, sắc mặt tuy trắng bệch, nhưng hắn vẫn bình tĩnh nhìn chăm chằm vào tu sĩ Hóa Thần.

Liều mạng hai lần bị thương, cuối cùng Lâm Vân đã đạt đến mục đích ban đầu. Bằng không môt khi hắn và tên tu sĩ Hóa Thần kia quần nhau. Mấy tên tu sĩ Nguyên Anh xung quanh lại đánh lén, hoặc có tên nào thừa dịp mình bị ngăn cản, bay tới Yên Kinh thì lúc đó mình bối rối cũng vô dụng.

Tên tu sĩ Hóa Thần cũng bình tĩnh lại, nhìn Lâm Vân chảy máu, nói:

– Ngươi là một tên giảo hoạt. Vừa nãy ngươi dùng trăm phương ngàn kế muốn giết ba người đệ tử của ta, có phải vì sợ bọn họ rời đi uy hiếp người nhà của ngươi phải không? Ngươi không phải là tu sĩ mà người Địa Cầu mời đến. Mà là tu sĩ tu luyện trên Địa Cầu, phải không?

– Một hành tinh có linh khí cằn cỗi như ở đây, vậy mà ngươi có thể tu luyện tới Nguyên Anh, quả thật là giỏi. Nếu người không giết Nại Thiên và Vĩnh Thiên, thì ta còn tha cho ngươi một mạng. Thậm chí còn có thể giới thiệu ngươi, cho ngươi làm một trưởng lão của Tử Vân Điện nữa. Chỉ là ngươi thực quá độc ác, nếu không rút hồn ngươi để luyện phách, thì ta không tiêu tan mối hận trong lòng này.

Lâm Vân chỉ lạnh lùng nhìn tu sĩ Hóa Thần, không nói lời nào, mà vung tay cắm cờ chủ trận. Rất nhanh, một đại trận đã bao phủ toàn bộ nơi đây, không ai có thể đi vào.

Tu sĩ Hóa Thần không ngăn cản Lâm Vân, mà chỉ khinh thường nhìn hắn. Một trận pháp của tu sĩ Nguyên Anh mà muốn ngăn cản y sao? Thật là buồn cười.

– Ta đoán chừng các ngươi tới Địa Cầu không phải vì tài nguyên ở đây. Một nơi có tài nguyên thiếu thốn như ở Địa Cầu, chỉ có những tên ngu xuẩn như Kỷ Minh mới thích thú. Mà ngươi là một tu sĩ Hóa Thần, cho nên ngươi sẽ không để ý một chút tài nguyên đó. Có thể nói cho ta biết, các ngươi tới đây vì cái gì không? Thậm chí còn phải bố trí một trận pháp che dấu thần thức nữa?

Lâm Vân vừa nói, vừa vận công chữa thương. Vài viên Sinh Diễn Đan đã được hắn nuốt xuống.

– Ngươi lợi dụng thời gian để chữa thương cũng vô íhc mà thôi. Ta có trăm cách để giết ngươi trong thời gian ngắn nhất. Tuy nhiên, vừa nãy ngươi sử dụng hỏa diễm gì vậy? Nếu ngươi nói cho ta biết loại Dị Hỏa đó, ta sẽ cho ngươi toàn thây. Sau khi ngươi chết, ta cũng không gây hại gì cho người nhà của ngươi. Nếu không nói, thì đừng trách ta không khách khí.

Tên tu sĩ Hóa Thần không thèm để ý Lâm Vân kéo dài thời gian. Trong mắt của y, Lâm Vân đã là người chết.

– Nói cho ngươi biết cũng không có vấn đề gì cả. Tuy nhiên ngươi có thể nói ra mục đích của ngươi tới Địa Cầu hay không? Ta rất hiếu kỳ với việc này.

Lâm Vân không quên thăm dò mục đích của bọn chúng.

– Dù biết người chết chắc, nhưng ta không muốn nói cho ngươi biết. Ta nghĩ ngươi là tu sĩ Nguyên Anh, chắc không xa lạ gì với công pháp sưu hồn. Đợi lát nữa ta sẽ sưu hồn ngươi. Cho dù ngươi không muốn nói, thì ta vẫn biết.

Tên tu sĩ Hóa Thần lạnh lùng cười.

Sau đó y giơ tay lên, phía trên của y xuất hiện những đám mây có màu sắc rực rỡ. Cả trời tối đêm cũng bừng sáng chói mắt. Những đám mây kia mang theo khí tức đoạt hồn phóng về phía Lâm Vân.

Trải qua không ít trận đấu lớn nhỏ, nhưng đây là lần đầu tiên Lâm Vân nhìn thấy kiểu công kích như vậy. Trong lúc nhất thời hắn không biết nên ứng phó như thế nào. Chỉ có thể tạo một vòng Tinh Mang bảo hộ mà thôi. Sau đó thì cau mày nhìn đám mây kia lao tới. Không biết đó là vật gì, rõ rảng tạo cho hắn một áp lực cực lớn, thậm chí còn có một tia nguy hiểm.

Điều khiến Lâm Vân không thể tưởng tượng được, đó là khi đám mây kia tiếp xúc với Tinh Mang. Tinh Mang nhanh chóng bị phá hủy, không hề có một âm thanh nào phát ra.

Tinh Mang không giống như vòng bảo hộ bình thường. Vòng bảo hộ bình thường, Lâm Vân có thể muốn phóng bao nhiêu thì phóng. Còn Tinh Mang thì phải cách một thời gian mới tạo ra được.

Tinh Mang bị phá hủy nhanh chóng như vậy khiến Lâm Vân rất kinh hãi. Thiên Diễm muốn đốt Tinh Mang của mình cũng phải mất một hồi lâu. Đám mây rực rỡ kia rốt cuộc là cái gì vậy? Mà có thể hơn cả Thiên Diễm? Lẽ nào đám mây đó chuyên để đối phó với vòng bảo hộ?

Có thể tượng tưởng, một khi đám mây kia chạm vào cơ thể của mình, thì tốc độ ăn mòn còn nhanh hơn cả tốc độ phá hủy vòng bảo hộ.

Trưởng lão Hóa Thần kia cũng kinh hãi. Ma Vân của y đã tu luyện tới bốn màu. Vậy mà hòa tan cái vòng bảo hộ của tên tu sĩ kia lại mất thời gian lâu như vậy. Y tưởng rằng chỉ mấy giây thôi là vòng bảo hộ đó sẽ bị phá nát.

Vòng bảo hộ kia quả nhiên kỳ quái. Khó trách hai chiêu vừa nãy của mình tuy đã đánh vỡ nó, nhưng lực lượng lại bị triệt tiêu gần hết, không thể tạo thành một kích trí mạng cho hắn. Nếu Ma Vân ăn mòn hết vòng bảo hộ của hắn, mà hắn lại tạo ra cái vòng khác, thật không biết muốn chiến đấu tới khi nào.

Nhưng y lại không biết, tốc độ tạo Tinh Mang của Lâm Vân không nhanh bằng tốc độ hòa tan của Ma Vân. Cho nên tu sĩ Hóa Thần đang suy nghĩ biện pháp khác giải quyết Lâm Vân.

Nếu không phải lúc trước thấy Lâm Vân phóng ra Tinh Hỏa, thì y đã sử dụng Lôi Đình rồi. Đâu cần phải mất nhiều công sức như vậy.

Y muốn bắt Lâm Vân lại, rồi dùng sưu hồn xem ngọn lửa mà hắn sử dụng là ngọn lửa gì mà lợi hại như vậy. Phải biết rằng Dị Hỏa là thứ khó kiếm nhất. Dị Hỏa lợi hại càng khó kiếm hơn. Nếu bắt được Lâm Vân, y sẽ luyện hóa hỏa diễm của hắn cho mình dùng.

Lâm Vân không biết tên tu sĩ Hóa Thần kia đang nghĩ gì, hiện tại hắn rất lo lắng. Một khi Tinh Mang bị đám mây kia hòa tan, vậy thì hắn không còn chỗ để trốn. Mấu chốt là hắn không có cách nào phá giải đám mây kia.

Không được, phải nghĩ biện pháp khác thôi. Lâm Vân không dám khẳng định Tinh Hỏa có tác dụng với y.

Dù sao tốc độ ăn mòn của đám mây bốn màu này nhanh hơn Thiên Diễm không ít. Mà Lâm Vân khẳng định Tinh Hỏa không bằng Thiên Diễm, cho nên ai mạnh ai yếu rất rõ ràng. Đây cũng là nguyên nhân mà Lâm Vân chậm chạp không dám phóng ra Tinh Hỏa. Hắn sợ nếu không thành công, còn rước lấy họa.

Đang lúc Lâm Vân do dự bất định, thì đám mây bốn màu kia đột nhiên biến mất. Lâm Vân sững sờ, tên tu sĩ Hóa Thần kia định làm gì vậy? Chẳng lẽ y muốn buông tha mình? Với áp lực của đám mây khủng bố kia, Lâm Vân chỉ có thể gọi Hỗn Độn Sơn Hà Đồ ra hỗ trợ mà thôi.

Hỗn Độn Sơn Hà Đồ là đòn sát thủ của Lâm Vân, nên Lâm Vân không muốn dễ dàng lấy ra bảo vệ bản thân. Nếu sử dụng, thì vừa ra phải giết được tu sĩ Hóa Thần.

Lâm Vân chỉ có thể sử dụng Sơn Hà Đồ ngăn cản sự liên lạc giữa chủ nhân và pháp bảo, hoặc là khống chế chân nguyên của tu sĩ trong một thời gian ngắn. Còn việc sử dụng Sơn Hà Đồ để công kích, thì Lâm Vân chưa biết.

Đám mây khủng bố đã biến mất, Lâm Vân âm thầm mừng rỡ. Đang muốn phóng trường thương tấn công y, thì đột nhiên một khí tức càng thêm khủng bố đè xuống người Lâm Vân.

Cái gì thế? Mấy cái xương sườn vừa đứt kia, bị khí tức này áp xuống, lại đứt thêm vài đoạn. Khiến nội thương của Lâm Vân càng thêm nặng.

Một cái đèn cổ xưa xuất hiện trên đỉnh đầu của Lâm Vân. Dù không biết đó là cái đèn gì,,nhưng Lâm Vân cũng có thể đoán nó là một pháp bảo không đơn giản. Không dám để cho nó đè xuống nữa, liền phóng trường thương đánh về phía nó. Nhưng trường thương chỉ khiến cái đèn lảo đảo vài cái, rồi trường thương lập tức biến thành từng mảnh vụn. Lâm Vân hít một hơi khí lạnh, thật là pháp bảo nghịch thiên.

Áp lực bởi cái đèn lại xuất hiện, khiến Lâm Vân không ngừng phun ra máu, rồi lảo đảo như muốn rơi xuống. Không chỉ có thế, chiếc đèn bỗng chuyển sang màu xanh lam, rồi hơn mười tia sét đánh vào vòng bảo hộ của Lâm Vân.

Vòng bảo hộ của Lâm Vân vốn đã bị đám mây kia phá hủy gần hết. Nên làm sao ngăn cản được những tia sét đó được. Quần áo của hắn đều biến thành hư vô, cả người đều là máu.

Tinh lực trên người Lâm Vân hầu như đã tiêu hao hết. Mà tên tu sĩ Hóa Thần vẫn không hề bị thương tích gì. Tên tu sĩ kia thật lợi hại, y còn mạnh hơn Vi Trân không biết bao nhiêu lần. Buồn cười mình còn tính kế, thừa lúc y sở hở, dùng đòn sát thủ giết chết.

Dùng nốt tinh lực còn lại tạo thành Tinh Mang, Lâm Vân đang muốn gọi Hỗn Độn Sơn Hà Đồ ra. Hiện tại giữ cái mạng quan trọng hơn, mặc kệ lộ ra đòn sát thủ hay không.

– Rầm, rầm…

Mấy tiếng pháo vang lên, Tinh Mang vừa mới tạo rõ ràng không bị phá hủy bởi tu sĩ Hóa Thần, mà lại bị mấy cỗ pháo màu đỏ mà Lâm Vân tưởng vô dụng phá hủy.

Lâm Vân rùng mình một cái. Đây là pháo gì mà lợi hại như vậy? Nhưng bây giờ không phải lúc nghĩ tới những điều này. Lâm Vân biết mình đã thua triệt để. Không ngờ tu sĩ Hóa Thần lại có nhiều thủ đoạn như vậy. Nếu tên tu sĩ Hóa Thần kia toàn lực xuất động, thì hắn đã sớm mất mạng rồi. Nhưng lúc này có khác gì đâu. Mất mạng chỉ là sớm hay muộn mà thôi. Không biết Thiên Diễm có thể gây thương tổn cho y hay không? Lâm Vân thật không dám khẳng định.

Mắt thấy cái đèn lại sáng lên, sắp tấn công lần nữa. Mà tu sĩ Hóa Thần kia cũng lấy thêm một pháp bảo mới.

Lâm Vân âm thầm chửi bới. Tên khốn kiếp kia lắm thứ tốt thật. Tùy tiện phóng pháp bảo ra đã kiến mình không chịu nổi. Mà có cái đèn là đủ rồi, y còn lôi thêm pháp bảo ra làm gì? Lâm Vân bỗng nhớ tới mệnh lệnh mà y giao cho hai tên đệ tử, là bắt sống hắn. Chắc pháp bảo kế tiếp của y là để bắt mình đây.

Lâm Vân nghĩ tới đây, càng thêm lo lắng. Nếu mà hắn bị bắt sống thì sẽ bị y sưu hồn. Vậy thì toàn bộ bí mật và người thân của mình sẽ bị tên tu sĩ Hóa Thần biết. Với hận ý của y, thì thân nhân của mình chắc chắn không có kết quả tốt gì.

Lâm Vân hừ lạnh một tiếng. Cho dù hắn chết, hắn cũng không để cho y sưu hồn. Cho nên Lâm Vân không cố kỵ nữa, liền sử dụng Hỗn Độn Sơn Hà Đồ.

Chiếc đèn đang tạo thành bảy tia sáng có màu sắc khác nhau, chuẩn bị tấn công Lâm Vân, thì màu xanh của nó đột nhiên yếu bớt.

Lâm Vân chỉ cảm thấy tinh lực trong cơ thể đang không ngừng bị mất đi. Trong lòng vừa kinh hãi vừa giận dự. Cái Sơn Hà Đồ quả nhiên là một bản đồ khốn kiếp. Có nhiều linh khí như vậy mà vẫn còn hút của mình.

Tiếp tục như vậy, cho dù không bị tu sĩ Hóa Thần giết chết, cũng không kiên trì được lâu. Lâm Vân cắn răng một cái, rốt cuộc tung ra đòn sát thủ cuối cùng, Thiên Diễm.

Vô số ngọn lửa không màu lao về phía tu sĩ Hóa Thần. Lâm Vân thì vội vàng nuốt một viên Sinh Diễn Đan rồi không ngừng tạo ra vòng bảo hộ. Bởi vì Thiên Diễm chưa bị Lâm Vân luyện hóa, cho nên vừa phóng nó ra, nó sẽ tấn công cả hắn lẫn tu sĩ Hóa Thần.

Chọn tập
Bình luận