Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Công Tử Điên Khùng

Chương 215: Amazon do ta định đoạt

Tác giả: Ta Là Lão Ngũ
Chọn tập

– Vâng, thật không ngờ vị số 359 lại đưa ra số tiền là 300 triệu. Tuy nhiên viên Dạ Minh Châu này cũng xứng đáng với số tiền ấy, đây là một quý khách anh minh….

Tất cả mọi người đều giật mình. Thật không ngờ lại có người trực tiếp nhảy từ 120 triệu lên tới 300 triệu? Đây là khái niệm gì vậy? Có đấu giá như thế sao?

– 300 triệu lần thứ nhất, 300 triệu lần thứ hai…300 triệu lần thứ ba, xin chúc mừng quý khách ở số 359.

Lục Dược lập tức gõ xuống bàn thông báo viên Dạ Minh Châu đã được mua. Đồng thời Lục Dược cũng âm thầm khen ngợi người mua này có chút gian xảo. Người này cố ý nhảy từ 120 triệu lên 300 triệu để đánh sâu vào cảm giác của những người đấu giá khác. Làm như vậy sẽ khiến rất nhiều người không kịp phản ứng.

Nếu như buổi đấu giá này cứ chậm rãi tiến hành, Lục Dược tin tưởng viên Dạ Minh Châu còn được bán với cái giá cao hơn nữa. Lục Dược còn cố y hô chậm ở lần thứ ba, nhưng có lẽ cái giá 300 triệu quá bất ngờ, khiến mọi người không kịp tính toán, đành phải tiện nghi cho người này.

Ngồi ở ghế 359 là một người Mĩ có thân hình cao lớn. Y cũng thật không ngờ mình vừa hô lên 300 triệu thì đã thành công. Kế hoạch này y đã đặt ra từ trước. Bởi vì y biết, dựa vào thực lực của mình rất khó cạnh trạnh được viên Dạ Minh Châu, còn không bằng đánh một cái bất ngờ. Nhưng vì thế mà y lại thành công.

Nhìn Dạ Minh Châu theo đường bí mật đi tới trên bàn mình, trái tim của y như muốn nhảy ra ngoài. Viên Dạ Minh Châu này thực sự đã được mình mua được. Người này tranh thủ giơ bàn tay run rẩy mở hộp ngọc để kiểm tra.

Những người xung quanh lúc này mới kịp phản ứng, đều mắng người kia vô sỉ. Nhưng cũng không thể làm gì khác được. Dù sao số tiền 300 triệu mà người kia đưa ra quả thực quá cao. Trong thời gian ngắn, mọi người cũng không không thể tính toán ra được. Nếu như chậm rãi trả giá tới 300 triệu, thì phỏng chừng còn rất nhiều người trả hơn.

– Tốt rồi, hiện tại chúc mừng quý khách số 359 mua được viên Dạ Minh Châu hiếm có này. Viên Dạ Minh Châu đã được gửi tới trước bàn của ngài. Mong ngài sau khi kiểm tra, lập tức chuyển tiền vào số tài khoản đã ghi.

Lục Dược nói xong, bắt đầu chờ đợi.

Hơn 10 phút sau, Mông Văn nhận được một tin nhắn. Tranh thủ thời gian đi tới kiểm tra tài khoản của công ty, quả nhiên đã nhiều thêm 300 triệu đô la. Mông Văn hướng Lục Dược gật đầu.

– Vâng hiện tại giao dịch đã chấm dứt, lần nữa chúc mừng vị quý khách đã thành công mua được viên Dạ Minh Châu. Đồng thời cảm ơn các vị quý khách ở đây đã ủng hộ lần đấu giá này. Chúng tôi tuyên bố kết thúc cuộc đấu giá hôm nay dừng ở đây. Mời mọi người rút vé trong bảng điện tử ra. Số vé này chúng tôi sẽ không thu về, coi như để cho các vị làm kỷ niệm. Ngoài ra, tập đoàn Vân Môn còn tặng cho mỗi vị ở đây một hộp Dưỡng sinh hoàn mà tập đoàn mới sản xuất. Các vị có thể lấy sản phẩm ở cửa ra vào.

Dưỡng sinh hoàn còn chưa tung ra thị trường, nhưng danh tiếng của nó, mọi người ở đây đều biết. Bởi vì hiệu quả của Dưỡng Sinh Hoàn đã được thông báo ra thị trường. Thật không ngờ lần này đi tới buổi đấu giá, vừa được nhìn thấy viên Dạ Minh Châu trong truyềb thuyết, còn được miễn phí một hộp Dưỡng sinh hoàn. Mọi người ở đấy đều cảm thấy chuyến đi này không tệ.

Thấy cuộc đấu giá đã chấm dứt, các phóng viên và đài truyền hình đều chen chúc đi tới phỏng vấn.

Cùng ngày, tin tức viên Dạ Minh Châu được bán với giá 300 triệu đô la đã được đăng tải trên khắp báo chí và các website trên thế giới. Trong một khoảng thời gian, tin tức về viên ngọc Dạ Minh Châu thần bí trở thành chủ đề thảo luận nóng hổi nhất. Hình của viên ngọc đều được dán ở rất nhiều nơi. Thậm chí còn có một đoạn quay phim về viên ngọc. Mà đoạn phim này vừa post lên đã có ngay 100 triệu lượt người xem.

Nhưng chủ nhân của viên Dạ Minh Châu này là ai, thì mọi người đều không biết.

Trong hai tháng ngắn ngủi, tập đoàn Vân Môn tiếp tục xây thêm ba nhà xưởng, trong đó có hai nhà máy điện tử và một nhà máy sản xuất tân dược. Bởi vì hiện tại tài chính của công ty đã đủ, nên sau một cuộc họp, đám người Mông Văn và Lý Thanh quyết định không vội đưa sản phẩm điện tử ra thị trường. Mà đợi một năm, sau khi các loại dược phẩm như Dưỡng sinh hoàn được đưa vào quỹ đạo, thì hẵng đưa ra.

…..

Sau khi Lam Cực hoàn thành nhiệm vụ ở rừng rậm Amazon, việc đầu tiên y nghĩ đến là quay về trả thù. Y phỏng chừng với tính cách của người vợ chưa cưới Tề Dung của mình, thì có lẽ nàng đã tự sát. Hiện tại ngoại trừ báo thù ra, Lam Cực không còn mục đích nào khác. Trở về cùng Lam Cực còn có Chu Tuần, Vương Vĩ, và Trịnh Quân.

Vương Vĩ định về Vương gia. Nhưng nghe nói là Lam Cực trở về báo thù, y liền chủ động tới hỗ trợ. Còn Chu Tuần và Trinh Quân vốn là bạn tốt của Lam Cực, nên không hề do dự hỗ trợ. Thậm chí, ngay cả Thái Giang cũng muốn đi theo. Nhưng do người của Long Ảnh không được cùng lúc nghỉ quá nhiều. Hơn nữa y còn phải chịu trách nhiệm với chức đội trưởng, nên đành phải ở lại.

Lam Cực nguyên bản nghĩ tự mình bào thù, nhưng không thể lay chuyển được quyết tâm của những người đồng đội này. Huống hồ, nghĩ lại thì bọn họ nói cũng đúng. Mình phải đối mặt không phải là một người, mà là cả một bang phái xã hội đen. Cho nên đành phải đồng ý.

Lúc trở về, bốn người muốn tìm huấn luyện viên Lâm Vân của bọn họ, nhưng lại không biết Lâm Vân ở chỗ nào. Về sau quân trưởng Từ Lí mới tiết lộ chuyện Lâm Vân học ở đại học Yên Kinh.

Bốn người suy nghĩ, phỏng chừng Lâm Vân còn chưa tốt nghiệp, chắc vẫn còn ở đại học Yên Kinh. Cho nên sau khi trở về, địa điểm đầu tiên là tới đại học Yên Kinh, hỏi thăm ý kiến của huấn luyện viên.

Lúc huấn luyện viên Lâm rời đi, hắn rất là thương tâm, mấy người không biết hắn gặp phải chuyện gì. Nhưng nội tâm đều rất lo lắng. Họ đến đó cũng muốn xem huấn luyện viên Lâm có sao không. Dù sao mấy tháng rồi còn không gặp hắn.

Lúc bốn người Lam Cực đi tới cửa trường đại học Yên Kinh, thì phát hiện ra nơi này rất náo nhiệt. Kỳ quái nhất chính là cũng có rất nhiều người không phải sinh viên của đại học Yên Kinh cũng chen chúc tới.

Vương Vĩ cản lại một nam sinh đang vội vàng chạy tới, hỏi:

– Hôm nay đại học Yên Kinh có chuyện gì à? Sao náo nhiệt như vậy?

Nam sinh này rất kỳ quái nhìn bốn người:

– Các anh không biết sao. Chuyện lớn như vậy, còn chưa biết. Hôm nay là buổi giới thiệu phim “Amazon do ta định đoạt” ở ngay trường đại học Yên Kinh.

– Đây là phim gì?

Chu Siêu kỳ quái hỏi. Giới thiệu một bộ phim sao phải tới trường học nhỉ?

– A, không thể nào, ngay cả điều này anh cũng không biết sao? Các anh biết đội đặc công Long Ảnh không? Bộ phim “Amazon do ta định đoạt’ là bộ phim miêu tả chân thật quá trình dương danh của bộ đội đặc công Long Ảnh. Việc lớn như vậy cũng không biết.

Nam sinh này nói xong, mặc kệ bốn người Lam Cực, liền chạy vào đám đông.

– Tôi nhớ ra rồi, đội trưởng Lam. Không phải lúc ấy quân trưởng Từ Lí đã yêu cầu chúng ta đóng một bộ phim sao? Về sau bởi vì huấn luyện viên của chúng ta không có mặt, nên chúng ta đều không đồng ý. Kết quả là chúng ta không tham gia bộ phim lần này. Tôi đoán chừng bộ phim kia đã quay xong, nhưng diễn viên lại là người khác.

Trịnh Quân nói.

Kỳ thực, cho dù Trinh Quân không nói, mấy người Lam Cực cũng đã nhớ ra. Lúc trước khi quân trưởng Từ Lí tới, bởi vì huấn luyện viên không có ở đó, nên không có bất kỳ người nào đồng ý quay bộ phim này. Bởi vì bọn họ cảm thấy, chỉ có huấn luyện viên mới có tư cách để tham gia bộ phim. Bọn họ thì không có tư cách.

– Chúng ta đi xem thế nào.

Vương Vĩ nói.

Mấy người nhìn nhau, đều không phản đối. Bọn họ chính là đội viên của Long Ảnh, mà chuyện này lại liên quann tới Long Ảnh, đương nhiên phải xem thế nào. Nói không chừng huấn luyện viên Lâm cũng ở đó.

Nghĩ tới đây, mấy người Lam Cực không do dự nữa, đều đi theo đám người đi vào hội trường.

– Các anh nói xem, đoàn làm phim tới đại học Yên Kinh quảng cáo, có phải là do huấn luyện viên Lâm ở nơi này học không?

Chu Tuần hỏi.

– Tôi nghĩ không phải, bởi vì người biết huấn luyện viên Lâm ở trong này học rất là ít. Chúng ta biết là vì quân trưởng Từ Lí nói cho biết đấy chứ.

Vương Vĩ trả lời ngay.

– Cũng không nhất định. Tuy chúng ta không biết, hoặc là những học sinh này không biết, nhưng những lãnh đạo cấp trên làm sao không biết? Phỏng chừng là bọn họ tiết lộ.

Trịnh Quân phân tích.

Mấy người đi theo sau đám đông, cũng không cần phải hỏi vị trí ở đâu. Mà có hai nữ sinh nói chuyện, hấp dẫn sự chú ý của bốn người.

– Nghe nói hôm nay còn có đội viên của Long Ảnh tới nói chuyện thì phải? Không biết họ là những nam nhân như thế nào?

Một nữ sinh có vẻ háo sắc nói.

– Tiểu Đông, lại nghĩ tới con trai rồi phải không. Đợi tí nữa bọn họ nói chuyện thì cậu tranh thủ đi lên tặng hoa cho bọn họ. Nói không chừng còn có thể được người ta hôn một cái đấy. Hì hì.

Một nữ sinh khác nói.

– Đội trưởng Lam, sao lại có đội viên Long Ảnh ở đây mà chúng ta không biết nhỉ?

Chu Tuần có chút kỳ quái hỏi.

– Ai mà biết, lẽ ra ngoại trừ huấn luyện viên Lâm, cả Long Ảnh chúng ta cũng chỉ có 34 người. Nếu có người đội viên nào tới đây, thì cúng ta phải biết rồi chứ.

Vương Vĩ cũng rất kỳ quái.

– Thắc mắc làm gì, tí nữa nhìn là biết ngay.

Chọn tập
Bình luận