– Anh ấy làm sao?
Hàn Vũ Tích căng thẳng, chẳng lẽ Lâm Vân đã xảy ra chuyện gì? Sự kích động vừa rồi biến thành sự lo lắng.
Tô Tĩnh Như nhìn thần sắc khẩn trương của Hàn Vũ Tích, trong nội tâm âm thầm thở dài. Thật không ngờ cô gái này cũng hiểu Lâm Vân. Xem ra người hiểu Lâm Vân không chỉ có một mình mình. Mà mình hiểu hắn, cũng chỉ là dựa vào trực giác. Hoặc là dựa vào thành tích của Lâm Vân làm được ở Phụng Tân, mới có trực giác về tài năng của hắn.
Nhưng cô gái trước mắt này, nhất định là đã sống với Lâm Vân một thời gian dài, nên mới minh bạch Lâm Vân. Tô Tĩnh Như đột nhiên có chút hâm mộ Hàn Vũ Tích. Thậm chí muốn hỏi, vì sao cô ta có thể quen biết Lâm Vân.
– Chị nghe nói về áo lót ‘Vân Tằm Miên’ chưa?
Tô Tĩnh Như nhìn chằm chàm vào Hàn Vũ Tích hỏi.
– Chị biết, đó là sản phẩm của Hồng Tường Phụng Tân mới sản xuất. Nghe nói hiệu quả vô cùng nghịch thiên. Tuy nhiên chị lại không tin. Mặc dù hình thức của nó không tệ lắm, nhưng vừa nhìn vào giá cả của nó, là biết người đưa ra giá cả đó là một tay thương nhân hiểm độc. Cho dù chị có tiền, cũng sẽ không đi mua sản phẩm của tay đó.
Hàn Vũ Tích bị Tô Tĩnh Như dời đi chủ đề. Không chút do dự đưa ra quan điểm của mình về ‘Vân Tằm Miên’.
– Xì.
Tô Tĩnh Như không nhịn được, cười một tiếng. Âm thầm mắng đáng đời Lâm Vân. Đồ vật do tự tay hắn sản xuất, lại bị lão bà gọi là đồ vật lừa tiền. Rõ ràng còn có một người chồng không quan tâm tới lão bà của mình như vậy.
Tuy nhiên, vì sao Hàn Vũ Tích không biết chồng mình đi nơi nào, chẳng lẽ bọn họ có mâu thuẫn? Lâm Vân cũng thật là nhẫn tâm, ở nhà có một người vợ xinh đẹp như vậy, còn cam lòng đi ra ngoài buôn ba.
– Làm sao vậy?
Hàn Vũ Tích thấy Tô Tĩnh Như chỉ cười một tiếng, lại không nói lời nào. Không khỏi nghi ngờ hỏi cô ta. Mà cô ta không nói chuyện của Lâm Vân, lôi áo lót ‘Vân Tằm Miên’ ra làm gì?
– Bở vì em chính là chủ tịch của Hồng Tường, chị nói xem, em có nên cười không?
Tô Tĩnh Như đột nhiên cảm giác Hàn Vũ Tích không hạnh phúc hơn mình gì. Ít nhất cô ta còn không biết chồng mình ở nơi nào.
– A, thực xin lỗi, chị chỉ là…Mà em vừa nói gì?
Hàn Vũ Tích lập tức đứng lên, nàng cũng không ngu ngốc. Trong nháy mắt đã nghĩ tới một khả năng, Lâm Vân, chỉ có Lâm Vân mới có tài năng như vậy. Chẳng lẽ thực sự là Lâm Vân?
– Đúng vậy, Hồng Tường Phụng Tân chính là do Lâm Vân quản lý. Nói cách khác, bộ áo lót bằng ‘Vân Tằm Miên’ mà chị hoài nghi kia chính là do Lâm Vân làm ra. Chính anh ấy đã làm ra áo lót khiến nữ nhân trên toàn thế giới yêu mến. Hơn nữa, những hiệu quả của ‘Vân Tằm Miên’ trên quảng cáo cũng là sự thật. Bởi vì em đã mặc thử nó một lần.
Nói tới đây, Tô Tĩnh Như lại càng bội phục Lâm Vân, rõ ràng có thể làm ra được thứ như vậy, hắn thật là giỏi.
Hàn Vũ Tích lần nữa sững sờ. Thực sự là Lâm Vân làm. Anh ấy lại có thể làm ra được áo lót oanh động như vậy. Anh ấy đã nói qua anh ấy biết mọi thứ, mình biết rõ anh ấy nói thật. Không, tuy mình biết, chẳng lẽ mình không có chút hoài nghi nào sao? Chính là Lâm Vân thật sự cái gì cũng biết. Bởi vì ngay cả áo lót, anh ấy cũng có thể làm cho nó nổi tiếng.
“Em đã nói, từ nay về sau em sẽ không hoài nghi anh. Nhưng em lại hoài nghi ‘Vân Tằm Miên’. Tuy nhiên, hiện tại em tin, bởi vì nó là do anh làm. Vô luận như thế nào, anh đều là chồng của em, em biết rõ anh có thể.”
“Anh ấy, có thể, mình biết rõ”
Nét mặt của Hàn Vũ Tích biểu lộ sự kiêu ngạo nhàn nhạt. Kết hợp với khuôn mặt tuyệt mỹ không son phấn, làm cho người ta có cảm giác tự ti mặc cảm.
Tô Tĩnh Như chính đang tự hào vì mình có một được người quản lý như vậy, nhưng phát hiện ra sự kiêu ngạo thoáng qua trên mặt Hàn Vũ Tích, trong lòng lại đau xót. Một dạng chua xót khó nói thành lời trào dâng. Mình tự hào vì Lâm Vân giúp công ty kiếm được thanh danh và tài phú lớn như vậy.Mà Hàn Vũ Tích kêu ngạo bởi vì Lâm Vân đơn giản là chồng của cô ấy.
Vì cái gì không cho ta gặp được anh ấy trước? Vì cái gì vợ của anh ấy lại xinh đẹp như vậy. Lần đầu tiên Tô Tĩnh Như có chút ghen ghét với cô gái khác. Đây là chuyện chưa từng xảy ra trước kia.
Tuy nhiên khi cúi đầu nhìn trước ngực mình, tâm tình mới chút cân đối. Dù sao mình vẫn hơn Hàn Vũ Tích một thứ, mình có áo ngực do chính Lâm Vân thiết kế.
Hai người đều là nữ nhân tinh tế. Hàn Vũ Tích thấy Tô Tĩnh Như cúi đầu nhìn ngực của cô ấy, lập tức biết cô ấy nhất định đang mặc áo lót bằng ‘Vân Tằm Miên’ do Lâm Vân làm ra. Trong nội tâm cũng có chút chua. Chính mình là vợ của anh ấy, cho dù anh ấy không muốn thừa nhận, nhưng người khác đều mặc áo lót do anh ấy làm ra, vì sao đến hiện tại mình còn không có. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
Đợi lát nữa nhất định phải đi mua một bộ về. Tuy nhiên có thể mua được sao? Mình đã nhìn quảng cáo trên TV, với cái giá của nó, với sự hút hàng của nó, mình cũng không thể mua nổi. Nhìn chằm chằm vào ngực của Tô Tĩnh Như, nàng thật muốn cô ấy bán cái áo ngực đó cho mình. Tuy nhiên, nàng cũng biết đây là tuyệt đối không có khả năng. Không nói Tô Tĩnh Như khẳng định rất yêu mến cái áo lót này, hơn nữa Tô Tĩnh Như cũng có ý với Lâm Vân. Không được, hiện tại mình muốn đi Phụng Tân tìm Lâm Vân.
Tô Tịnh Như thấy Hàn Vũ Tích nhìn chằm chằm vào ngực của mình, trong nội tâm không khỏi đắc ý lại có chút xấu hổ. Vì sao Hàn Vũ Tích lại có điểm giống với Lâm Vân trong lời kể của Di tỷ như vậy? Lúc ấy Di tỷ cũng nói Lâm Vân nhìn không chớp mắt vào bộ ngực của chị ấy. Chả lẽ là do gả chồng theo chồng?
– A.
Hàn Vũ Tích nhận ra mình có chút thất thố, liền ngượng ngùng thu hồi ánh mắt. Rất là không có ý tứ nhìn thoáng qua Tô Tĩnh Như, rồi khẩn trương hỏi:
– Tĩnh Như, cái vòng cổ này là của chị, chị có thể lấy nó trở về không?
Hàn Vũ Tích quyết định, cho dù Tô Tĩnh Như không đồng ý, nàng cũng sẽ không trả lại cho Tô Tĩnh Như. Bởi vì nó vốn là vật của mình. Nàng không muốn lại mất Tưởng Niệm. Vì khi nó mất đi, nàng mới biết nó trân quý như thế nào.
Tô Tĩnh Như đau xót trong lòng. Nhìn ánh mắt chờ mong của Hàn Vũ Tích, nàng biết cái vòng cổ mình thích nhất này, đã không còn thuộc về mình. Khi mình lục được cái vòng cổ này trong túi áo của Lâm Vân, nàng cũng cảm giác được một ngày nào đó, nó sẽ không còn ở bên cạnh mình. Mặc cho nàng rất yêu thích nó.
Thấy ánh mắt do dự và không muốn của Tô Tĩnh Như, trái tim của Hàn Vũ Tích lại xiết chặt. Chẳng lẽ, cái vòng này thực sự là do Lâm Vân đưa cho cô ấy? Nếu là như vậy, mình có lý do gì để lưu lại cái vòng này không?
– Kỳ thực, ngày đó sau khi em và Lâm Vân ăn cơm xong ở đây, bởi vì em có chút lạnh, Lâm Vân liền cởi áo khoác của anh ấy cho em mặc. Sau đó, lúc anh ấy tiễn em trở về, em đã quên trả lại áo khoác cho anh ấy. Còn cái vòng này chính là em lấy được từ trong cái áo khoác đó. Đây không phải là đồ vật của em, chị là vợ của Lâm Vân, đương nhiên chị có thể lấy về.
Tuy Tô Tĩnh Như phi thường muốn giữ lại cái vòng cổ. Nhưng nàng biết rõ, Hàn Vũ Tích lưu luyến cái vòng còn hơn mình nhiều. Thậm chí nó như trở thành một phần tính mạng của cô ấy vậy.
Hóa ra không phải Lâm Vân đưa chiếc vòng này cho Tô Tĩnh Như. Trong lòng Hàn Vũ Tích trở nên dễ dàng và vui mừng hơn. Tuy nhiên, lại nghĩ tới vì sao cái vòng cổ này lại ở trong tay của Lâm Vân?
Chẳng lẽ là do anh ấy nhặt được từ trong đống rác? Không biết lúc anh nhặt cái vòng cổ này lên, anh có đau lòng không? Thực xin lỗi, Thực sự xin lỗi, từ nay về sau em vĩnh viễn sẽ không đánh mất Tưởng Niệm một lần nữa.