Đường Tử Yên ngây người ra, không ngờ từ khi quảng cáo của “Hồng Tường” Phụng Tân tung ra, đến khi toàn bộ sản phẩm nổi danh khắp thế giới, chỉ vẻn vẹn trong nửa tháng trời. Một chiếc áo ngực hoặc một chiếc áo nịt ngực hở ra là mấy chục ngàn, thậm chí mấy trăm ngàn. Nội y “Vân Tàm Miên”? Sao mình chưa từng nghe qua, cái này do Lâm Vân làm ra sao?
Hắn có bản lĩnh lớn như vậy ư? Tuy nhiên theo tin tức trên ti vi, hình ảnh cửa hàng “Hồng Tường” tiếng người huyên náo vẫn còn ở trước mắt, mình còn quen biết cả Kỷ Lam người đang nhận phỏng vấn trước ống kính kia. Bản thân ở lại vùng duyên hải này, nội y “Hồng Tường” vốn ì ạch không bán được, bỗng chốc sốt hẳn lên, cho dù đây không phải là nội y “Vân Tàm Miên”.
Là Lâm Vân hắn giành được chỗ tốt của thương hiệu “Hồng Tường”, hay thương hiệu “Hồng Tường” này chiếm được chỗ tốt của “Vân Tàm Miên”? Nàng đang nghi ngờ, bản thân luôn nằm trong quẫn cảnh thị trường không thể mở rộng, nhưng bây giờ chỉ bằng tin tức và quảng cáo truyền đến, đã khiến cho lượng tiêu thụ của bên này tăng lên. Là vận may hay là sự chế nhạo?
Đến hiện tại, một Tổng giám đốc như mình còn chưa nhìn thấy qua cái gì là nội y “Vân Tàm Miên”, đây mới là sự châm biếm thực sự. Thị trường bên này đã không cần mình phải lo lắng nữa, việc quan trọng nhất của mình bây giờ là nhanh chóng tới Phụng Tân, đi xem xem “Vân Tàm Miên” rốt cuộc có ma lực gì? Lẽ nào thực sự giống như những gì quảng cáo nói? Nàng tuyệt đối không tin.
Tô Tịnh Như nhìn bộ dạng điên cuồng của “Hồng Tường” Phụng Tân trên ti vi, kích động gần như muốn kêu lên. Lâm Vân, em quả nhiên không nhìn lầm anh. Anh là tốt nhất, anh quả nhiên là người đàn ông ưu tú nhất.
“Vân Tàm Miên” là gì? Em không biết, nhưng Lâm Vân, em biết anh không bao giờ phải rời khỏi bên cạnh em nữa, em quyết sẽ không để cho anh đi. Cầm quần áo của Lâm Vân ở bên cạnh mình, ôm trên tay, Tô Tịnh Như mang vẻ mặt trầm mê của hạnh phúc.
Có lẽ trong mắt Lâm Vân, mình chỉ là một cô gái mới gặp mặt nhau có hai lần. Nhưng trong mắt mình đã tồn tại một Lâm Vân không biết gặp đến bao nhiêu lần rồi. Từ sau lần trước được Lâm Vân cứu, trong giấc mơ của mình lần nào cũng tràn ngập hình bóng của Lâm Vân, lần nào cũng cảm nhận được mùi trên người của anh ấy, thực sự rất thích. Lần này anh ấy lại cứu “Hồng Tường”, anh ấy làm là vì mình sao? Có lẽ anh ấy là người mà ông trời phái xuống để cứu mình.
Bên tai truyền đến lời hát … “Hãy để em học cách làm người yêu của anh. Hỡi người em yêu nhất trong cuộc đời ơi, xin đừng cự tuyệt cảm nhận rực lửa trong lòng…”. Từ lần trước sau khi cùng Lâm Vân nghe bài hát này, cô thích nhất là mở nghe bài hát “Học làm người yêu của anh” này.
Trong miệng lẩm bẩm nói:
– Đừng cự tuyệt cảm nhận rực lửa trong lòng em…
– Tiểu Như, cha con tìm con đó.
Ngoài cửa truyền đến tiếng gọi của dì Ôn.
Tô Tịnh Như vội vội vàng vàng cất kỹ áo khoác của Lâm Vân đi, rồi đi xuống cùng dì Ôn. Thấy cha mình và chú hai đều đang ngồi ở phòng khách, Tô Tịnh Như vội vàng chào chú hai.
– Tiểu Như, nghe Tử Yên nói, lần này Lâm Vân ở Phụng Tân kia là do con phái tới đúng không?
Thấy con gái xuống, Tô Tài Kiến lập tức hỏi luôn.
– Vâng ạ, là do con sắp xếp qua ạ.
Tô Tịnh Như thấy cha nhắc đến Lâm Vân, lập tức trống ngực đánh lên “Thình thịch”, chuyện mình thích Lâm Vân liệu có phải là cha đã biết rồi. Tử Yên chỉ là ủy quyền cho Lâm Vân đến Phụng Tân, nhưng mình lại thêm cho Lâm Vân thân phận quản lí khu vực.
– Nhân tài a, lợi hại, thực sự lợi hại. Chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi, có thể thay đổi như chong chóng. Nhân vật hạng này ta thực sự chưa từng gặp qua. Lợi hại, quả thực rất lợi hại.
Tô Thiết chú hai của Tô Tịnh Như mang vẻ mặt tán thưởng, ngồi một bên không ngừng nói lợi hại. Không biết là khen Lâm Vân hay là khen Tô Tịnh Như, có lẽ là khen cả hai rồi.
– Ừ, là một nhân vật lợi hại. Nhưng mà Tiểu Như này, làm sao con quen được loại nhân vật như thế này hả?
Khi Tô Tài Kiến vừa hỏi con gái, thì những thay đổi trên nét mặt của cô thật không thể giấu được ông, ông lập tức liền biết quan hệ giữa tay Lâm Vân này và con gái mình rất có khả năng không phải là loại bình thường.
Chuyện Tô Tịnh Như lần trước được Lâm Vân cứu chỉ có cô và chị họ, cùng với Tử yên biết, không có nói với cha, bởi vì chị họ cô muốn giấu chân tướng việc Lâm Vân giết người. Vì thế đối mặt với câu hỏi của cha, rõ ràng cô không thể trả lời.
– Cha nghe Tử Yên nói, cậu ta đi Phụng Tân con còn chuyển cho cậu ta hai triệu tiền vốn qua đó. Con làm sao biết được anh chàng Lâm Vân này nhất định sẽ thành công? Lại có thể thoáng cái đã chuyển cho cậu ta hai triệu?
Tô Tài Kiến nhìn sắc mặt của con gái, cũng biết được chuyện này không hề đơn giản như vẻ bề ngoài của nó. Tuy nói đối với Tô Tài Kiến số tiền hai triệu này chẳng khác gì hai đồng, nhưng đối với con gái một lần chuyển cho quản lý vừa mới nhận chức hai triệu, có lẽ có phần mê muội.
Dù sao tình hình tiêu thụ ở Phụng Tân ông hiểu rõ, muốn nói con gái tin tưởng một người mới đến công ty như vậy, thì có thể nhất cử làm ra một nghịch chuyển lớn như thế, Tô Tài Kiến ông không thể nào tin tưởng.
– Con cảm thấy anh ta có thể, thì để cho anh ta đi. Không có lý do, chỉ là cảm giác thôi ạ.
Tô Tịnh Như chỉ đành phải nói như vậy, cô cũng không thể nói hai triệu này vốn chính là đưa cho Lâm Vân đi tiêu xài linh tinh.
Tô Tài Kiến trầm mặc một hồi, không nói gì. Ông biết trực giác của con gái mình luôn rất chuẩn, có lẽ nó thực sự cảm nhận được anh chàng Lâm Vân này rất có bản lĩnh. Tuy nhiên vẫn có chút không yên tâm lắm mà nói:
– Ta đi kiểm tra xem xem, nếu quả thực không có vấn đề, cha có thể giải bỏ việc cấm túc với con.
Toàn bộ “Hồng Tường” ở Phần Giang đều trở nên sôi động, không chỉ người của văn phòng đều đang bàn tán về nội y “Vân Tàm Miên” của “Hồng Tường” Phụng Tân, hơn nữa đều cực kỳ hứng thú với vị Lâm quản lý có thể trở tay làm mưa này. Mấy ngày này ở bộ phận phục vụ nội y nữ mà Lâm Vân làm việc, càng có nhiều người đến tìm hiểu tình hình của Lâm Vân.
Những người mặc nội y thuộc nhóm “Hồng Tường” Phần Giang đang trong giai đoạn lượng tiêu thụ mạnh, tuy đều biết ngoài nội y “Hồng Tường” Phụng Tân ra, nội y ở các nơi khác đều không có “Vân Tàm Miên”. Nhưng những người này khi mua nội y vẫn lựa chọn nhãn hiệu “Hồng Tường”.
Thúy Lục Mính Thành, bên bờ hồ Thúy Lục tại Yến Kinh. Truyện Sắc Hiệp – https://sachvui.com
Nguyễn Y ngôi sao ca nhạc thành công nhất trong nước sống tại nơi này. Không chỉ có cô, rất nhiều nhân vật nổi tiếng của Bắc Kinh đều lựa chọn bên bờ hồ Thúy Lục để mua một căn biệt thự, tuy nhiên giá cả của những căn biệt thự ở đây không phải nơi mà một minh tinh bình thường có thể có đủ tiền để mua. Hoặc là nói bạn có đủ tiền để mua, nhưng chưa chắc đã mua được.
– Y Y, em thực sự muốn đi Phụng Tân sao?
Người nói là người đại diện của Nguyễn Y tên Phổ Hồng.
– Đúng vậy, chị Hồng, em quyết định rồi. Em nhất định phải tới công ty “Hồng Tường” tìm nhà thiết kế này, giúp em thiết kế mấy bộ trang phục. Nếu anh ta có thể thiết kế nội y đẹp như vậy, thì quần áo khác khẳng định cũng thiết kế rất đẹp. Em không chỉ muốn anh ta giúp em thiết kế một bộ nội y, mà còn muốn anh ta thiết kế cho em mấy bộ trang phục.
Nguyễn Y kiên định nói.
– Nhưng, em đi Phụng Tân liệu có chậm trễ thời gian quá rồi không, huống hồ một khi có người biết em đi Phụng Tân… Chi bằng để chị đi thay em. Hoặc là gọi nhà thiết kế này đến Yến Kinh là được rồi.
Phổ Hồng có chút lo lắng nói.
– Vâng, em thực sự rất thích loạt nội y “Thiên sứ trong mộng” mua về từ Phụng Tân này. Không ngờ còn có người có thể thiết kế và làm ra loại nội y như vậy. Em nhất định phải gặp nhà thiết kế này, tuy nhiên gọi anh ta đến Yến Kinh cũng được, nếu không chị Hồng đi sắp xếp đi.
Nguyễn Y suy nghĩ lời chị Hồng nói cũng đúng. Một nhà thiết kế thời trang, Nguyễn Y cô chỉ cần gọi một cuộc điện thoại, thì có thể gọi đến.
Rốt cuộc là ai lại có thể thiết kế ra loại nội y này. Vào lần đầu tiên Nguyễn Y mặc chiếc áo ngực “Thiên sứ trong mộng” lên, cô dường như giật mình. Quả thực là đã bị chinh phục bởi kiểu nội y với mỹ cảm như mộng mang nghệ thuật hoàn mỹ này, ngay cả với năng lượng của cô, cũng chỉ có thể mua mỗi loại hai bộ ở Phụng Tân mà thôi.
“Vân Tàm Miên” quả rất thần kỳ! Nếu nhà thiết kế này giúp mình dùng “Vân Tàm Miên” tạo ra một bộ y phục mà mình yêu thích, có lẽ đó là một chuyện cực kỳ thích thú đấy!