Lâm Vân đi được một lúc thì phát hiện người trung niên và người thanh niên Lý Thanh kia còn đi theo mình, liền đứng lại nhìn hai người hỏi:
– Vì sao các ngươi đi theo ta?
Người trung niên tiến lên phía trước, cung kính nói:
– Tên của ta là Lục Dược, ta tới là để cảm ơn ân cứu mạng của tiên sinh. Nếu như tiên sinh không chê, ta có thể mời ngài ăn một bữa cơm được không?
Lâm Vân gật đầu nói:
– Có thể, vừa vặn ta còn chưa ăn cơm tối. Còn ngươi, ngươi đi theo làm gì? Sẽ không phải cũng muốn cảm ơn ân cứu mạng của ta a?
Nói xong, Lâm Vân lại nhìn về phía Lý Thanh.
Lý Thanh đột nhiên đi tới trước mặt của Lâm Vân, quỳ gối xuống. Lâm Vân thấy vậy vội vàng nói:
– Có lời gì thì đứng dậy nói, ta không thu đệ tử.
Lý Thanh đứng dậy, đôi mắt đầy u buồn:
– Ta thực sự là tới muốn cảm ơn đại ân của ngươi.
Lý Thanh nói lời này khiến Lâm Vân ngây ngẩn cả người. Khuôn mặt hắn đỏ lên, hóa ra không phải do y muốn bái ta làm thầy. Lập tức nói:
– Không phải ngươi truy đuổi Lục Dược rồi bị ta ép chặt đứt một tay sao? Vì sao lại tới cảm ơn ta?
– Ta có thù sâu như biển với Hoàng Đơn. Chị của ta học ở Phân Giang, bị tên súc sinh kia theo dõi. Một ngày đang trên đường đi học, chị của ta bị y bắt cóc, y không những cưỡng gian chị ta, y còn, còn…
Lý Thanh nói tới đây, nước mắt đã rơi đầy mặt, không nói lên lời.
Sắc mặt của Lâm Vân trở nên âm trầm. không cần Lý Thanh nói hết, hắn cũng đoán được chuyện gì xảy ra. Tên cặn bã này, đáng ra vừa rồi nên giết chết y.
– Y vốn là Lão Nhị của hội Hắc Long. Nhưng không lâu trước, Lão Đại của hội Hắc Long bị người giết chết, y liền lên làm lão đại. Ta tìm kiếm nửa năm, mới tìm được manh mối vì sao chị của ta mất tích. Ta liền vụng trộm gia nhập hội Hắc Long. Nhưng đã qua nửa năm, một mực đều không có cơ hội giết tên kia. Vừa rồi ta đã giết toàn bộ mấy tên cặn bã kia. Cho nên ta muốn cảm ơn ngươi đã giúp ta báo thù.
Lý Thanh nói xong mới thở dài một cái.
Lâm Vân gật đầu, cầm cánh tay của Lý Thanh, dùng sức kéo. Lý Thanh đau tới sắc mặt trắng bệch. Chỉ nghe một tiếng “Két” vang lên, cánh tay vốn bị gãy của Lý Thanh rõ ràng đã khôi phục.
– Đây không phải là trật khớp, mà là bị gãy. Ngươi trở về dùng thạch cao bó lại, một thời gian sẽ tốt. Ngươi ở hội Hắc Long chắc cũng có chút địa vị phải không?
Cánh tay vốn đau gần chết của Lý Thanh giờ chỉ còn hơi đau. Y liền biết cánh tay của mình chỉ cần tu dưỡng một thời gian là hoàn hảo. Trong nội tâm y vừa cảm kích, lại vừa kinh hãi với thủ đoạn của Lâm Vân.
– Đúng vậy, ta ở hội Hắc Long xếp hàng thứ sáu. Hôm nay Lão Nhị và Lão Tứ đều bị ta giết. Còn có mấy người đã bị giết ở nửa tháng trước. Các tiểu đệ của hội Hắc Long cơ hồ đều bỏ đi hết. Hiện tại ở hội Hắc Long, ta coi như là Lão Đại.
Lý Thanh cười tự giễu.
– A, vậy ngươi trở về tìm chị của ngươi đi. Có lẽ nàng còn sống. Bất quả, nếu vì muốn tốt cho chị của mình, ngươi đừng lại những chuyện hại người nữa. Nếu không, lần sau gặp lại ta, chính là lúc tánh mạng của ngươi chấm dứt.
Lâm Vân lạnh lùng nói.
– Ta biết rồi, ta tuyệt đối sẽ không làm chuyện hại người. Lúc này ta sẽ trở về chỉnh lý lại bang hội, về sau lại tới bái kiến đại ca.
Nói xong, lấy ra một tấm danh thiếp, dùng hai tay cung kính đưa cho Lâm Vân.
– A, hiện tại ta không có điện thoại. Nếu về sau có duyên thì gặp lại.
Lý Thanh nghe Lâm Vân nói vậy, trong mắt hiện lên vẻ ảm đạm. Y tưởng đây là Lâm Vân có ý chối từ. Bởi vì thử hỏi xem, bây giờ ai chả có điện thoại. Nhưng y vẫn thi lễ rời đi.
– Loại người này, ân nhân đừng nên dính líu tới, bọn chúng toàn những kẻ tâm ngoan thủ lạt mà thôi. Nguồn: https://sachvui.com
Lục Dược nghe Lâm Vân nói vậy, cũng tưởng rằng Lâm Vân không muốn tiếp xúc nhiều với Lý Thanh
Lâm Vân sờ sờ cái mũi cười khổ nói:
– Ta thực sự không có điện thoại a.. Hiện tại trên người ta chỉ có duy nhất đồng 1 nguyên. Nếu có điện thoại thì ta đã mang đi bán rồi.
Lục Dược không ngờ người này có thân thủ lợi hại như vậy, lại nghèo rớt mùng tơi. Vội vàng nói:
– Để ta mới ân công tới một quán ăn ăn cơm.
– Tốt, bất quá đừng gọi ta là ân công. Cứ gọi ta là Lâm Vân là được
Trong bụng Lâm Vân quả thực cũng rất đói. Cơm miếng đều bị tiêu hóa hết rồi.
– Tốt, vậy ta sẽ không khách khí, ngươi cứ gọi ta là Lão Dược, hay giống người khác, gọi ta là Lão Yêu là được.
Nói xong, Lục Dược gọi một chiếc xe taxi, cùng Lâm Vân lên xe, rồi nói với lái xe:
– Đi tới nhà hàng quốc tế Mỹ Châu.
Người lái xe nhìn trên người Lục Dược đầy máu, vốn không muốn chở đi. Nhưng y đã lên xe, hơn nữa còn muốn tới khách sạn 5 sao lớn nhất của thành phố Phần Giang, cũng không có nói thêm.
Rất nhanh đã tới nhà hàng quốc tế Mỹ Châu, Lục Dược trực tiếp vứt cho lái xe 200 nguyên rồi nói:
– Không cần trả tiền thừa.
Liền dẫn theo Lâm Vân vào quán ăn.
Lái xe thấy mới đi có 30m liền kiếm được 200 nguyên, biết là gặp phải đại gia, tranh thủ lái xe rời đi, chớp mắt đã không thấy.
Cô gái tiếp khách của nhà hàng quốc tế Mỹ Châu nhìn thấy Lục Dược cả người là máu dẫn theo Lâm Vân, nhưng thần thái của nàng giống như không có việc gì. Vẫn cung kính cúi đầu cho bọn họ đi vào.
Trong lòng Lâm Vân tự nhủ, xem ra Lục Dược là khách quen trong này. Lục Dược trông thấy Lâm Vân đi vào nhà hàng xa hoa mà giống như đi vào một quán ăn nhỏ vậy, thần sắc vẫn bình thản như thường. Không khỏi càng cảm thấy hứng thú với người bên cạnh chỉ có duy nhất 1 nguyên này.
Lục Dược gọi bồi bàn sắp xếp một căn phòng VIP cho Lâm Vân, sau đó nói với Lâm Vân:
– Lâm huynh đệ nghỉ ngơi một lát, đợi ta đi rửa ráy xong thì lại ăn cơm.
Máu trên người Lục Dược tuy nhiều, nhưng thương thế cũng không phải nghiêm trọng, chỉ là vết thương ngoài da. Y vội vàng trở lại phòng của mình rửa ráy, xử lý thoáng cái vết thương rồi trực tiếp đi gọi Lâm Vân xuống ăn cơm.
Đồ ăn của nhà hàng quốc tế Mỹ Châu tuy không ngon bằng Lâm Vân tự mình nấu, nhưng được cái có nhiều món lạ miệng, đầu bếp toàn là đầu bếp đứng đầu. Lục Dược gọi cả bàn thức ăn, mà Lâm Vân đã lâu không được ăn thịt nên hắn cũng không khách khí.
Nguyên lại lúc còn ở với Hàn Vũ Tích, Hàn Vũ Tích mấy lần mua thức ăn, không biết là cố ý hay vô ý, đều không có mua thịt. Khiến Lâm Vân có chút không thỏa mãn.
– Tửu lượng của lão đệ có được không? Chúng ta gọi rượu Mao Đài uống nhé?
Lục Dược thấy tướng ăn của Lâm Vân tuy không khó xem, nhưng lúc ăn thanh âm phát ra quá lớn. Bất quá, y cũng không để trong lòng. Bởi trong giang hồ có đủ loại người, ăn cơm phát ra thanh âm có tính là cái gì. Nhưng không biết Lâm Vân có thể uống được rượu hay không, vì vậy mới hỏi trước.
Từ khi đến Địa Cầu tới nay, Lâm Vân chưa từng uống qua rượu. Chỉ là nghe nói ở đây có rượu Mao Đài uống rất tốt liền nói:
– Vậy trước mang bảy tám bình Mao Đài lên đây.
Nói xong tiếp tục ăn, may là Lục Dược gọi món ăn cũng nhiều.
Lục Dược nghe lời này của Lâm Vân, thiếu chút nữa té ngửa. Bảy tám bình rượu Mao Đài, chính là bảy tám cân rượu đế a (Một cân của của Trung Quốc bằng nửa cân của Việt Nam). Bất quá, Lục Dược là ai, đương nhiên y sẽ không nói thêm cái gì. Liền nói với người bồi bàn bên cạnh:
– Trước mang lên mười bình Mao Đài.