Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Công Tử Điên Khùng

Chương 256: Tên đạo sĩ

Tác giả: Ta Là Lão Ngũ
Chọn tập

Lúc Hàn Vũ Tích vuốt khuôn mặt của Lâm Vân, thì hắn liền tỉnh. Vội đứng lên nói:

– Tí hai em ra ngoài đợi một lúc, để anh đào thông hai cái hang.

Thấy Lâm Vân đã đi ra ngoài, Liễu Nhược Sương vội vàng ngồi dậy, nhìn Hàn Vũ Tích, đùa giỡn nói:

– Mới sáng sớm hai vợ chồng đã buồn nôn như vậy, thật sự là không nhìn được.

Bởi vì ở cùng với Liễu Nhược Sương một thời gian dài, hai người đã sớm quen thuộc. Hàn Vũ Tích cũng biết Liễu Nhược Sương thích nói đùa, không do dự nói:

– Nhìn không được là tốt nhất. Nếu không buổi tối hôm nay cho em ngủ một mình ở đây, chị sang chỗ lão công ngủ.

– Đừng bà chị…

Nghe Hàn Vũ Tích nói như vậy, Liễu Nhược Sương vội vàng đứng dậy phản đối. Không dám trêu trọc hai nữa. Trong lòng thì buồn bực, có lão công là như vậy đấy.

Lâm Vân thấy hai người ra ngoài tìm thức ăn, liền trở lại cái hang lớn, thu toàn bộ đồ vật vào trong Tinh Giới. Rồi đào thông hai cá hang. Lại phong bế cái hang lớn này lại.

Như vậy hai cái hang đã thành một cái hang rộng. Lâm Vân vì không muốn hai người quấy rầy việc tu luyện của mình, liền cô ý làm một cánh cửa gỗ ngăn cách. Như vậy khi hai người đi ra đi vào cũng không ảnh hưởng tới mình.

Lâm Vân làm xong chỗ này, thì Hàn Vũ Tích và Liễu Nhược Sương cũng đã vất vả làm xong bữa sáng. Liễu Nhược Sương nhìn cái hang mới kia, không khỏi tắc lưỡi, thầm tán thưởng với tốc độ làm việc của Lâm Vân.

Hai người cũng rất hài lòng với cái hang mới này. Chủ yếu là Lâm Vân tách thành hai căn phòng, không ảnh hưởng lẫn nhau. Mà Lâm Vân ở ngay bên cạnh, như vậy hai người không cần phải sợ bóng sợ gió nữa.

Ăn cơm sáng xong, Lâm Vân đưa cho mỗi người một cái đèn mỏ. Về phần Dạ Minh Châu, do có cái đèn mỏ rồi, nên Lâm Vân không muốn lấy ra, kích thích tư tưởng của hai người.

Kế tiếp là Lâm Vân chữa thương và tu luyện.

Một tuần sau, Lâm Vân đã triệt để khôi phục tinh lực và chữa trị xong thần thức. Lúc này mới đi ra.

Thấy Lâm Vân đi ra, Hàn Vũ Tích rất là cao hứng, vội vàng đưa thức ăn cho hắn ăn.

Liễu Nhược Sương yên lặng không nói gì. Trải qua một tuần lễ này, nàng dường như đã minh bạch điều gì đó. Có vẻ như Lâm Vân không phải người bình thường. Thậm chí ngay cả Hàn Vũ Tích, mỗi ngày cũng ngồi ở trên giường tu luyện.

Nàng đã từng hỏi Hàn Vũ Tích, nhưng Hàn Vũ Tích chỉ nói là lão công của chị ấy muốn chị ấy làm như vậy. Về sau sẽ tốt cho thân thể. Tuy Liễu Nhược Sương rất muốn hỏi đây là công pháp dưỡng sinh gì, nhưng lại không tốt hỏi.

Nàng cho rằng đây chỉ là một loại khí công dưỡng sinh gì đó. Nếu Hàn Vũ Tích không muốn nói, thì nàng cũng không để ý.

Mỗi ngày Lâm Vân chỉ tập trung vào tu luyện. Ngẫu nhiên thì đi ra ngoài ăn cơm, hoặc là cùng hai người chơi đùa trên bờ biển, rồi xuống nước bắt cá. Một tháng này, trôi qua cũng thoải mái và vui vẻ.

Ở cùng Lâm Vân một thời gian dài như vậy, Liễu Nhược Sương dần dần tin lần trước Lâm Vân không phải cố ý vê ngực của mình. Tuy vẫn còn canh cánh trong lòng, nhưng không còn mãnh liệt như lúc đầu. Hơn nữa hiện tại nàng cũng biết Lâm Vân tuyệt đối không phải là người bình thương, thậm chí có thể đi trên mặt biển.

Chuyện này tạo cho nàng rung động rất lớn. Trong lòng suy nghĩ, có phải nếu Hàn Vũ Tích tu luyện xong cũng có khả năng như vậy không. Liễu Nhược Sương rất là hâm mộ, có mấy lần mở miệng muốn hỏi, nhưng vẫn nhịn được. Nàng là một người biết điều. Nếu Hàn Vũ Tích muốn nói, thì đã nói từ sớm rồi.

Chỉ là không biết, Lâm Vân nói hai tháng sau sẽ mang các nàng rời đi, là dùng phương pháp gì? Tới nơi nay đã lâu như vậy rồi, còn chưa thấy một con thuyền nào đi ngang qua đây.

Đã vài ngày Lâm Vân không đi ra ngoài, nhưng Hàn Vũ Tích không hề có chút lo lắng nào. Bởi vì đây không phải là lần đầu tiên Lâm Vân làm vậy. Nhưng khi hắn bế quan tới ngày thứ sau, Hàn Vũ Tích có chút lo lắng. Tuy Lâm Vân đã dặn dò qua, nhưng nàng vẫn chủ động đi tới nhìn mấy lần.

Lâm Vân vẫn đang tu luyện, sử dụng linh khí là từ những mảnh vụn linh thạch. Lần này hắn đã tu luyện liên tục năm ngày. Tu vị đã là một sao hậu kỳ điên phong. Hôm nay muốn đánh sâu vào hai sao.

Số mảnh vụn linh thạch mà Lâm Vân lấy được từ Thập Bát Lí Trang gộp lại cũng được hơn một trăm viên. Mặc dù là bị nát, nhưng không hề ảnh hưởng tới linh khí bên trong nó.

Tu vị một sao đỉnh cao,, Lâm Vân không đình chỉ hấp thu linh khí. Tiếp tục hấp thu những mảnh nhỏ linh thạch. Bởi vì có linh khí đầy đủ, đã kích thích các tinh lực từ các kinh mạch và các huyệt đạo, tạo thành chân khí trong Tinh Vân.

Những chân khí này để càng lâu thì càng nhiều. Rất nhanh đã tới mức giới hạn. Cảm giác đó như đánh sâu vào các huyệt của Lâm Vân. Không ngừng thúc đẩy tạp chất trong người của Lâm Vân ra ngoài.

Oanh một tiếng, một tiếng nổ vang lên trong đầu của Lâm Vân rồi chấn động toàn thân. Trong nháy mắt trở nên bình thường. Lâm Vân lập tức cảm nhận được tinh thần và tinh lực của mình đều tăng lên gấp chục lần. Toàn bộ khung cảnh xung quanh đều trở nên cực kỳ rõ ràng.

Nhìn nhìn tạp chất chảy ra bên ngoài, Lâm Vân biết tu vị của mình đã tăng lên hai sao.

Lâm Vân chỉ cảm thấy tinh lực bành trướng toàn thân, thậm chí còn vang lên tiếng rung động từ xương cốt. Một lúc lâu mới trở lại binh tĩnh lại. Lâm Vân đứng lên, hiện tại hắn cảm thấy du hành trong vũ trụ đã không còn là mộng tưởng nữa rồi. Lâm Vân nhịn không được, thét dài một tiếng. Trong tiếng theo dài mang theo hào tình vạn trượng, chỉ muốn phá không mà đi.

– Chị Vũ Tích, là tiếng kêu gào của chồng chị.

Liễu Nhược Sương và Hàn Vũ Tích đang nhặt vò sỏ trên bờ biển, nghe thấy vậy đều cả kinh.

Hàn Vũ Tích không chút do dự chạy về hang, Liễu Nhược Sương cũng vội vàng đuổi theo.

Rất xa đã thấy Lâm Vân đứng ở cửa hang, sừng sững đứng thẳng. Liễu Nhược Sương đột nhiên cảm thấy Lâm Vân đẹp trai thêm không ít. Sao lại thế nhỉ, chẳng lẽ là ảo giác? Lâm Vân đứng ở đó thật không giống như người phàm trần vậy, thậm chí còn như muốn bay lên trời. Cảm giác thật kỳ quái.

Hàn Vũ Tích cũng đứng lại, nhìn chằm chằm vào Lâm Vân, trong mắt chỉ có nhu tình vô hạn.

– Anh đi tắm một lát

Lâm Vân nhìn hai người, cười một tiếng, chạy về phía cái hồ để tắm rửa.

– Chị Vũ Tích, sao em cảm thấy lão công của chị hình như đẹp trai hơn thì phải? Em còn cảm thấy anh ấy giống như một vị thần tiên, muốn bay lên trời. Cảm giác này thật là kỳ quái.

Liễu Nhược Sương nhìn Hàn Vũ Tích, hỏi.

Hàn Vũ Tích không trả lời, nàng giống như nhớ lại cái gì đó. Liễu Nhược Sương đành phải nói tiếp:

– Chị Vũ Tích, kỳ thật đôi khi chị cũng cho em cảm giác này. Chỉ là không mạnh mẽ như chồng của chị mà thôi. Rốt cuộc hai vợ chồng chị làm sao làm được như thế?

Hàn Vũ Tích chỉ mỉm cười nói:

– Để chị đi xem Lâm Vân.

Nói xong, cũng chạy về cái hồ.

Liễu Nhược Sương ngơ ngác nhìn Hàn Vũ Tích chạy đi, không đuổi theo. Đột nhiên trong lòng nó có một cảm giác khác lạ. Nàng đã từng nhìn thấy vô số vợ chồng ân ái, nhưng đều không có cảm giác như đôi vợ chồng này. Đôi vợ chồng này cho nàng cảm giác rằng, người nào cũng có thể hy sinh mọi thứ vì đối phương vậy.

Lâm Vân chính đang tắm, trông thấy Hàn Vũ Tích chạy tới, vội vàng lau khô người, mặc một bộ quần áo sạch sẽ rồi mới đi lên. Hàn Vũ Tích chạy tới trước mặt của Lâm Vân, chỉ là ôm chặt hắn, tựa vào trong ngực, không nói một lời.

– Còn có vài ngày nữa là anh có thể đưa em trở về.

Lâm Vân vuốt mái tóc của Hàn Vũ Tích, ôn nhu nói.

– Vâng.

Kỳ thực Hàn Vũ Tích không hề để ý có thể trở về hay không. Nàng chỉ cần ở bên cạnh Lâm Vân là được.

Thật lâu sau nàng mới ngẩng đầu hỏi:

– Em thấy một tấm ảnh, có hình của anh và Vũ Đình, giống như đang ở trong một khu rừng rậm…

Bởi vì Lâm Vân một mực tu luyện, mà lúc đi ra thì có Liễu Nhược Sương bên cạnh, nên nàng vẫn chưa hỏi. Đến hiện tại chỉ có hai người nàng mới đưa ra nghi vấn.

Lâm Vân nghe Hàn Vũ Tích nói vậy, liền nhớ tới chuyện ở rừng rậm Amazon. Cũng không có ý dấu diếm Hàn Vũ Tích, liền kể lại câu chuyện rồi hỏi:

– Em nhìn thấy ảnh chụp đó ở đâu?

Việc Lâm Vân cứu giúp em gái của mình, Hàn Vũ Tích không có nửa điểm bất mãn. Nàng biết Lâm Vân làm vậy là vì mình. Thật sự là ủy khuất cho hắn. Nàng không trả lời Lâm Vân, mà đột nhiên ôm lấy cổ hắn, rồi trao cho hắn một nụ hôn.

Liễu Nhược Sương đang đi tới, trông thấy đôi vợ chồng này tình tứ hôn môi như vậy, khuôn mặt liền đỏ bừng. Vội vàng chạy về bãi biển.

Thật lâu sau, hai người mới tách ra, Hàn Vũ Tích đang muốn nói chuyện thì Lâm Vân đã cười nói:

– Kỳ thuật hôn môi của em càng ngày càng tốt.

Hàn Vũ Tích nghe vậy, xấu hổ cù cù Lâm Vân một cái, mới nói ảnh chụp kia là do bọn bắt cóc lấy ra cho mình xem. Hơn nữa, bọn chúng còn đang có ý tìm Vũ Đình để hỏi về linh thạch.

Lâm Vân nghe Hàn Vũ Tích nói vậy, không khỏi nhíu lông mày lại. Những người kia thông qua cái đồng hồ, chụp được ảnh mình và Vũ Đình, cũng không có gì kỳ lạ. Nhưng những người này rõ ràng lại đang tìm Hàn Vũ Đình. Chuyện này rõ ràng không liên quan tới Hàn Vũ Đình, vậy thì bọn chúng tìm Hàn Vũ Đình làm gì?

Vừa lúc đó, từ phương xa vang lên tiếng thét chói tai của Liễu Nhược Sương. Lâm Vân nghe thấy vậy, vội vàng ôm Hàn Vũ Tích chạy tới.

Lúc chạy tới, Lâm Vân thấy Liễu Nhược Sương đứng ở cách mặt biển khá xa, cũng không xảy ra chuyện gì, mới thở phào một hơi.

– Làm sao vậy?

Lâm Vân buông Hàn Vũ Tích xuống, lập tức nhìn thấy một cỗ thi thể nằm trên bờ biển.

– Một người chết.

Liễu Nhược Sương thấy Lâm Vân và Hàn Vũ Tích tới, vội vàng chạy tới phía sau của Lâm Vân. Cũng nắm lấy áo của hắn giống như Hàn Vũ Tích. Một cái đảo hoang vắng, đột nhiên xuất hiện một cỗ thi thể, tất nhiên là làm cho nàng sợ hãi.

Đó là một người ăn mặc quần áo đạo sĩ, đang nằm sấp xuống bờ biển.

– Y chưa chết.

Lâm Vân nhìn tên đạo sĩ kia, đột nhiên có một cảm giác quỷ dị truyền tới. Tên đạo sĩ này rõ ràng phát ra khí tức giống hệt với tên Lữ đạo sĩ mà hắn đã giết lần trước.

– Y vẫn còn sống sao?

Hàn Vũ Tích và Liễu Nhược Sương đều rất kinh ngạc. Nhưng lại thấy Lâm Vân không hề có ý cứu người, cũng không đi lên.

– Các em đi sau anh, đừng làm gì.

Lâm Vân sợ Liễu Nhược Sương vì xúc động mà đi lên cứu người. Tên đạo sĩ này cho hắn cảm giác còn nguy hiểm hơn tên Lữ đạo sĩ kia rất nhiều. Nhưng hiện tại Lâm Vân đã là hai sao, nên không để tên này vào trong mắt. Hắn chỉ là đang nghĩ, tên đạo sĩ này làm sao tới được đây? Chẵng lẽ y cũng biết phi hành sao?

– Lâm Vân, làm sao anh biết…

Liễu Nhược Sương đang muốn hỏi vì sao Lâm Vân biết người này còn sống thì tên đạo sĩ đột nhiên nhúc nhích. Nàng sợ tới mức không nói được thêm, mà nắm chặt cánh tay của Lâm Vân. Chỉ làm như vậy mới giảm bớt sự sợ hãi trong lòng nàng.

Một khu vực biển mênh mông vô hạn như vậy, không có thuyền, không có phương tiện đi lại, đột nhiên xuất hiện một người đạo sĩ, cho dù bất kỳ là ai cũng cảm thấy quỷ dị. Tuy lần trước Lâm Vân đột nhiên xuất hiện cũng rất làm cho người ta ngạc nhiên. Nhưng Lâm Vân dù sao cũng là chồng của Vũ Tích, hơn nữa còn sống, nên Liễu Nhược Sương dễ dàng chấp nhận hơn.

Lâm Vân kéo Hàn Vũ Tích và Liễu Nhược Sương ra đằng sau, rồi lùi một chút. Tuy hắn không sợ tên đạo sĩ này, nhưng hai cô gái lại không biết một chút võ công nào. Huống hồ hắn còn chưa biết tên đạo sĩ có thủ đoạn quỷ dị nào không.

Quả nhiên, không lâu sau,, tên đạo sĩ kia từ từ đứng lên. Nhìn ba người Lâm Vân cách đó không xa, trong mắt lóe lên vẻ hưng phấn. Nhưng y không lên tiếng, chỉ là phủi phủi cát bụi trên người.

Đã không còn cát bám vào, tên đạo sĩ kia lấy ra một cái hộp gỗ có vẻ cổ xưa nhìn nhìn. Rồi thỏa mãn đóng nó lại, mới nhìn ba người Lâm Vân rồi đi tới.

– Các ngươi là ai? Vì sao ở chỗ này?

Tên đạo sĩ kia đi tới gần ba người, rất là âm lãnh hỏi.

– Thuyền của chúng tôi bị lật, rồi trôi dạt lên hòn đảo.

Liễu Nhược Sương thấy Lâm Vân không có ý nói chuyện, liền tranh thủ thời gian trả lời. Ở sâu trong nội tâm nàng cảm thấy tên đạo sĩ này rất nguy hiểm. Thậm chí còn khiến cho người ta có cảm giác rất âm u. Ánh mắt của y tựa hồ nhìn thấu quần áo của mình vậy. Trong lòng sợ hãi, trả lời xong thì lần nữa nép vào người Lâm Vân.

– Hắc hắc, không ngờ lại là hai xử nữ. Không tồi, không tồi.

Đạo sĩ nói hai tiếng không tồi, rồi nhìn Lâm Vân nói tiếp:

– Dương khí của ngươi rất tràn đầy, mà nữ nhân bên cạnh ngươi thì đều là xử nữ. Rất tốt, vì tính nhẫn nại này của ngươi, ta quyết định cho ngươi chết toàn thây. Ngươi nhảy xuống biển tự kết liễu đi. Còn hai cô gái này thì để cho đạo gia.

Trong nội tâm Lâm Vân âm thầm tức giận, hừ lạnh một tiếng.

– Chúng tôi không chọc giận ông, vì sao ông muốn giết người?

Liễu Nhược Sương nép đằng sau Lâm Vân, nghe tên đạo sĩ này nói chuyện ác độc như vậy, rùng mình một cái, rồi phản bác nói.

– Giết người cũng cần lý do sao? Chỉ cần hai đứa bay làm cho ta sướng, ta sẽ không giết hai đứa. Tuy nhiên, ta lại muốn giết nam nhân của các ngươi. Ai bảo hắn là một thằng ngốc, chỉ có cái túi da bên ngoài. Có hai cô nàng xinh đẹp bên cạnh như vậy, rõ ràng vẫn còn trinh tiết. Thật là tiện nghi cho đạo gia. Đạo gia thiên sinh chính là yêu thích xử nữ. Ha ha..,

Tên đạo sĩ kia nói xong liền cười to. Trong mắt tràn đầy hưng phấn. Không nghĩ tới, hắn đang cần nguyên âm từ xử nữ, thì ở đây lại có, lại có phẩm chất cao như vậy.

– À, ngươi có thể nói cho ta biết, ngươi là đạo sĩ ở đâu không?

Tuy Lâm Vân hận không thể lập tức thiêu cháy tên đạo sĩ này. Nhưng hắn vẫn nhịn được. Nếu chỉ giết đơn giản như vậy, thì hắn chưa thỏa mãn. Hắn muốn đốt tên này thành tro mới hả giận.

– Như thế nào, không phục đạo gia ta à. Đợi lát nữa đạo gia sẽ cho ngươi chịu phục.

Tên đạo sĩ nói tới đây, thì đột nhiên nhảy ra đằng sau hơn ba mét rồi rơi xuống biển, động tác giống như bay vậy.

Đang lúc Hàn Vũ Tích và Liễu Nhược Sương suy nghĩ vì sao tên đạo sĩ này lại muốn nhảy xuống biển, thì tên đạo sĩ đã bắt được một con cá dài gần một mét, rồi bay tới trước mắt ba người.

Tên đạo sĩ bẻ đầu con cá, uống máu của nó. Uống một lúc sau, vẫn chưa thỏa mãn, vứt con cá đi, rồi nói:

– Hơi thiếu, nhưng đủ để ta bắt các ngươi.

Liễu Nhược Sương và Hàn Vũ Tích bị chấn kinh. Động tác vừa rồi của tên đạo sĩ như là bay vậy. Mà tới động tác uống máu cá của y, lại khiến hai ngươi muốn buồn nôn. Nhưng sự sợ hãi đã áp chế sự buồn nôn của hai người.

Hàn Vũ Tích đứng ở đằng sau Lâm Vân, nắm chặt lấy tay của hắn, còn đỡ hơn một chút. Nhưng Liễu Nhược Sương đã run rẩy cả người. Hành động của tên đạo sĩ kia thưc sự kinh khủng.

– Ta nói thật cho các ngươi biết, máu của xử nữ còn bổ hơn máu của con cá kia rất nhiều. Nếu hai ngươi phục thị đạo gia tốt, thì đạo gia xong việc sẽ không uống máu của các ngươi. Mà còn ngươi, mau cút xuống biển đi. Đỡ phải đạo gia ta động thủ. Nếu không đến lúc đây thì không chỉ chết đơn giản như vậy đâu.

Tên đạo sĩ nói xong với hai nàng rồi quát vào mặt Lâm Vân.

– Có thể, nhưng ngươi còn chưa trả lời câu hỏi của ta?

Lâm Vân vẫn bình thản nói.

Nghe Lâm Vân nói vậy, tên đạo sĩ đột nhiên lùi về ba bốn bước. Trong lòng tự nhủ, sao tên này bình tĩnh như vậy. Tuyệt đối không giống bình thường.

Nhưng khi y cẩn thận nhìn Lâm Vân, thì vẫn không phát hiện ra chút nào đặc biệt. Nghĩ tới đây, đột nhiên nhảy lên cao, rồi đánh một chưởng vào bờ biển. Một cái hố cát rộng ba mét, sâu năm mét xuất hiện, cát biển bay mù mịt.

Liễu Nhược Sương và Hàn Vũ Tích càng nhìn càng kinh hãi. Chỉ nghe Lâm Vân nói:

– Hai người quay về hang động trước đi, chỗ này giao cho anh. Khi nào anh gọi thì các em ra.

Hàn Vũ Tích và Liễu Nhược Sương nghe Lâm Vân nói vậy, cũng biết ở lại đây không giúp gì được cho hắn, nhưng lại không muốn rời đi. Hàn Vũ Tích vẫn giữ chặt lấy tay của Lâm Vân. Nàng có chút lo lắng cho Lâm Vân. Nếu như tên đạo sĩ này thực sự lợi hại, nàng thà rằng chết cùng với lão công còn hơn.

Liễu Nhược Sương thấy Hàn Vũ Tích không rời đi, cũng bắt lấy tay kia của Lâm Vân, không hề động đậy. Tuy trong lòng sợ hãi, nhưng nàng thầm nghĩ, chết ba người còn hơn chết một mình.

Lâm Vân cười cười. Biết tên đạo sĩ kia bắt đầu hoài nghi minh, chắc chắn sẽ không chủ động nói ra sào huyệt của y. Đành phải nói với hai cô nàng đằng sau:

– Hai em buông tay của anh ra. Vũ Tích, em nên tin tưởng anh, đưa Nhược Sương trở về đi. Chỗ này không thích hợp cho các em lưu lại. Anh chắc chắn sẽ bình yên trở về. Lão mũi trâu này còn chưa đủ để gây hại cho anh.

Lâm Vân không muốn cho hai người nhìn thấy cảnh mình giết người tàn khốc. Dù sao thế giới của các nàng cách những vật này quá xa.

Hàn Vũ Tích nghe Lâm Vân nói vậy, liền buông tay ra. Nàng rất tin tưởng vào Lâm Vân. Nếu Lâm Vân đã nói như vậy, khẳng định hắn không sợ tên đạo sĩ kia. Nói không chừng mình và Nhược Sương ở lại chỗ này, chỉ bó chân bó tay hắn mà thôi. Vội vàng kéo Liễu Nhược Sương trở về hang động.

Đạo sĩ kia chỉ chớp mắt nhìn ba người nói chuyện, mà không ngăn hai cô nàng rời đi. Lâm Vân tạo cho y một cảm giác nguy hiểm. Nhưng cũng không phải sợ hãi. Chỉ là vẫn cẩn thận một chút. Đợi giết chết tên nam nhân này, thì hai nữ nhân kia cũng không chạy thoát được.

Lâm Vân thấy hai nàng đã đi xa, rồi dùng thần thức xem. Thấy hai người đã trở về hang động, còn khẩn trương ngồi trên giường chờ mình, quyết định không lãng phí thời gian. Đạo sĩ kia rõ ràng không đề phòng mình, cũng không có khả năng chủ động nói ra sào huyệt của y. Còn không bằng chính mình hỏi. Đối với tên đạo sĩ này, Lâm Vân thực sự không để y vào trong mắt. Y còn kém mình nhiều lắm.

Đạo sĩ kia thấy Lâm Vân đột nhiên đi tới trước mặt, không hề do dự. Hai bàn tay xoa xoa tạo thành một vòng tròn, rồi đẩy về phía Lâm Vân.

Một mùi tanh hôi khó ngửi bắn về hướng Lâm Vân, gợi lại cho hắn ký ức lúc trước. Thủ pháp của tên này giống hết với như tên Lữ đạo sĩ kia. Chỉ là người này lợi hại hơn tên Lữ đạo sĩ rất nhiều. Nhưng Lâm Vân cũng không còn là Lâm Vân của ngày trước.

Không chỉ nói, hiện tại tu vị của Lâm Vân đã là hai sao. Cho dù là một sao, tên đạo sĩ này cũng không làm gì đượchắn. Lâm Vân không hề cử động, chỉ giơ tay lên. Một ngọn Tinh Hỏa màu tím đánh ra ngoài. Ngọn lửa giống như có linh tính vậy, lao vào một chưởng tanh hôi kia của tên đạo sĩ.

Chọn tập
Bình luận