Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Công Tử Điên Khùng

Chương 504-55: Tần Nhai

Tác giả: Ta Là Lão Ngũ
Chọn tập

Hành tinh Thiên Hồng cách Hạt Nguyên Tinh khá là xa. Tuy Lâm Vân đã có tinh đồ, nhưng vẫn phải mất nửa năm mới tới được đó.

Lâm Vân phóng thần thức kiểm tra, thì không thấy mấy người Thanh Thanh. Đoán chừng Lam Tranh đã dẫn theo mấy người Thanh Thanh rời đi rồi. Vốn định không có ý dừng lại, nhưng hắn nhớ tới còn vài việc giao cho Ly Vô Biên năm đó, nên vẫn xuống đấy hỏi thăm một lát. Đồng thời cho Ly Vô Biên vài chiếc giới chỉ, bảo y đưa cho mấy tu sĩ Kết Đan kia.

Ly Vô Biên đã tìm nhiều năm nhưng chỉ thấy vài người của Lâm phủ. Lâm Vân thầm than một tiếng, hắn biết người của Lâm gia ở đại lục Thiên Hồng đã chết gần hết rồi. Không biết dì của mình có được Thanh Thanh tìm thấy và dẫn theo tới Địa Cầu hay không?

Tộc nhân đã không còn, Lâm Vân không có hứng thú trở về thăm hỏi nữa. Hắn chỉ nhắc nhở Ly Vô Biên chiếu cố những người còn lại của Lâm gia, rồi lập tức rời khỏi hành tinh Thiên Hồng, bay về hướng Địa Cầu.

Hiện tại sử dụng pháp bảo Phi Diệp, Lâm Vân mới biết được hành tinh Thiên Hồng cách Địa Cầu xa như thế nào. Đi hai năm rõ ràng mới chỉ đi được nửa đường. Điều này cũng là do có mấy lần hắn đi nhầm hướng.

Mặc dù Phi Diệp là pháp bảo không tồi, nhưng vẫn cách Tinh Hà Trùy một trời một vực. Khiến cho Lâm Vân tính toán sai lầm thời gian đi lại. Vốn tưởng rằng chỉ mất một năm, nhưng giờ đã là hai năm rồi.

Cũng may Lâm Vân còn nhớ phương hướng. Chỉ cần đi theo hành trình cũ thì sớm muộn cũng trở lại Địa Cầu.

Hai năm qua, Lâm Vân đã chữa khỏi vết thương ở xương sườn. Chỉ là cây châm ở trong phổi không có cách nào đẩy ra ngoài. Hắn chỉ có thể dùng tinh lực bao bọc nó lại. Sương mù màu xám ăn mòn ở cánh tay cũng không thể giải trừ được. Chỉ đỡ hơn trước một chút mà thôi.

Hiện tại chữa thương chỉ là thứ yếu. Dù sao thương thế của hắn đã không thể trị được, nghĩ nhiều cũng vô ích. Lâm Vân kiểm kê thoáng qua tài sản của mình. Thẻ ngọc có rất nhiều, tài nguyên thì vô số kể, được nhét đầy trong Sơn Hà Đồ, nhưng Lâm Vân căn bản chẳng muốn kiểm tra.

Hôm nay Lâm Vân đang đọc một thẻ ngọc luyện đan, bỗng nhiên Phi Diệp rung động rất dữ đội. Phi Diệp là pháp bảo cực phẩm, lại là cổ bảo, bình thường phi hành rất ổn định. Cho dù gặp phải các thiên thạch trong vũ trụ, Phi Diệp cũng tự động tránh đi. Đây là lần đầu tiên xảy ra việc như vậy.

Lâm Vân vội vàng thả thẻ ngọc xuống, rồi phóng thần thức ra ngoài. Dù thần thức của Lâm Vân đã cường đại vô cùng, nhưng đây là vũ trụ. Thần thức của hắn chỉ kiểm tra được một góc nhỏ mà thôi.

Vô số thiên thạch và các tiểu hành tinh đang bị một cơn lốc xoáy mãnh liệt hút vào. Phi Diệp của Lâm Vân còn cách cơn lốc xoáy kia khá xa, nhưng vẫn bị hấp lực của cơn lốc kéo tới.

Sắc mặt của Lâm Vân trở nên trắng bệch. Với lực hút này, không chỉ nói hắn có tu vị Ngũ Tinh điên phong, cho dù là thần tiên cũng không ngăn cản được. Một khi Phi Diệp bị hút vào đó, thì Lâm Vân khẳng định mình sẽ bị biến thành tro bụi.

“Hố đen vũ trụ”. Lâm Vân đã từng đọc tài liệu về nó, cũng biết sức hút khủng khiếp của hố đen.

Nếu như là Tinh Hà Trùy, Lâm Vân có mười phần nắm chắc thoát khỏi hố đen. Nhưng Phi Diệp lại khác, tuy tốc độ của nó cũng rất nhanh, nhưng so với tốc độ của hố đen kia, nó chỉ giống như như một con ốc sên mà thôi.

Hố đen vũ trụ không ngừng được mở ra, Lâm Vân căn bản không chút do dự, lập tức tăng tốc độ của Phi Diệp tới mức cao nhất, bay ra ngoài phạm vị của hố đen. Còn về phương hướng thì Lâm Vân đã không thể điều khiển được rồi. hắn chỉ có một suy nghĩ, là mau chóng rời đi cái hố đen chết tiệt này. Vô số thiên thạch bị hố đen hút vào, bay ngang qua Phi Diệp, đồng thời phát ra thanh âm cực kỳ khủng bố.

– Oanh…

Một tiếng kịch liệt vang lên, tuy đã có Phi Diệp ngăn cản, nhưng thanh âm đó vẫn khiến cho bộ não của Lâm Vân đau đớn. Hai tiểu hành tinh va chạm vào nhau, vô số ngọn lửa phóng ra ngoài. Một thiên thạch khổng lồ đi sát qua Phi Diệp, khí tức nóng rực của nó đã đẩy Phi Diệp văng ra xa hàng trăm km.

– Răng rắc…

Lại có một thiên thạch đập vào Phi Diệp. Phi Diệp đã biến đạng, vỏ ngoài đã bị rách lỗ chỗ.

Lâm Vân thầm kêu không tốt, đang muốn bay ra Phi Diệp, đi lên Phệ Hồn Thương.

Nhưng hố đen khủng bố đã hút cả Lâm Vân và Phi Diệp. Trong chớp mắt Lâm Vân liền biến mất trong hố đen.

Tần Nhan đứng trên bầu trời của Yên Kinh. Cô ta thật không ngờ, vài chục năm sau, lúc cô ta trở lại cô ta đã là người có khả năng như thần tiên.

Nhìn Lâm gia của Yên Kinh và tập đoàn Vân Môn danh tiếng, cô ta cười lạnh một tiếng. Lâm Vân, ngươi không biết rằng, giờ đây trong mắt ta, ngươi chỉ là một con kiến mà thôi.

Có lẽ hiện tại cô ta muốn bóp chết Lâm Vân còn dễ dàng hơn một con kiến. Nhưng cô ta không phải là người yêu thích việc giết chóc. Chẳng qua nếu như để cho cô ta gặp lại Lâm Vân, cô ta không dám khẳng định mình có thể nhịn được việc giết hắn hay không.

Năm đó anh trai của cô ta, Tần Thăng bị Lâm Vân đạp vỡ nát chân tay ở trước mắt của cô ta. Cũng vì lần đó mà anh trai trở nên chán chường. Không tới ba năm thì tự sát mà chết.

Cho nên cô ta rất oán hận Lâm Vân. Cô ta không dám khẳng định, khi cô ta nhìn thấy Lâm Vân, vì tức giận, mà tiêu diệt cả Lâm gia hay không. Tuy nhiên, khi thần thức của Tần Nhan không phát hiện ra Lâm Vân, thì cô ta không có hứng thú đi xuống Yên Kinh nữa rồi.

Hôm nay thành phố Yên Kinh, chính xác là cả thế giới phàm nhân, đã trở nên xa xôi đối với cô ta.

Từ mười mấy năm trước, khi Tần Nhai gặp được sư phụ, nhân sinh của cô ta đã bắt đầu thay đổi.

Năm đó bởi vì gia tộc ép gả Tần Nhai cho Lý gia, nên cô ta giận dữ chạy trốn khỏi nhà. Không ngờ vài năm sau cô ta gặp được sư phụ là Tường Vi. Nhưng lúc đó sư phụ vì muốn tấn cấp lên Hóa Thần mà thất bại, thọ nguyên đã hết, dạy dỗ được cô ta sáu năm thì qua đời.

Theo lời sư phụ nói, bà ấy vốn là một tu sĩ thuộc Tử Phong Cốc ở Úy Tinh. Chỉ vì đuổi giết một tên tu sĩ của Huyết Ma Tông mà đi tới Địa Cầu. Khi Tường Vi thấy Địa Cầu chỉ là một nơi của người phàm, bà ta lập tức muốn trở về. Không ngờ lúc tới truyền tống trận ở núi Cửu Hoa, thì truyền tống trận đã bị phá hủy. Kết quả bà ta chỉ có thể lưu lạc ở Địa Cầu.

Thọ nguyên của Tường Vi vốn đã đến điểm cuối. Tăng thêm linh khí ở Địa Cầu quá thiếu thốn, cho nên bà ta không thể thăng cấp lên Hóa Thần, trực tiếp qua đời ở đây. Trước khi chết, bà ta đã dặn dò Tần Nhai phải cẩn thận với tên tu sĩ của Huyết Ma Tông. Nhưng Tường Vi lại không biết, tên đó đã sớm chết trong tay của Lâm Vân rồi.

Còn việc Tường Vi thu Tần Nhai làm đệ tử, bởi vì bà ta đã không thể trở về Úy Tinh. Mà linh căn của Tần Nhai là linh căn thuộc tính Mộc rất tinh khiết. Nên bà ta có ý thu Tần Nhai làm đệ tử để truyền y bát.

Bà ta chỉ yêu cầu, nếu có một ngày Tần Nhai tu luyện có thành tựu, thì mang theo tro cốt của bà ta chôn ở Tứ Phong Cốc thuộc đại lục Úy Bắc ở Úy Tinh. Cho dù bà ta mới chỉ là Nguyên Anh hậu kỳ, nhưng linh đan và linh thạch bà ta để lại vẫn đủ cho Tần Nhai tu luyện một thời gian khá dài.

Nhờ có linh căn tốt, cộng thệm sự dạy bảo ân cần của Tường Vi. Chỉ trong thời gian ba năm ngắn ngủi, Tần Nhai đã Trúc Cơ. Sáu năm sau, trước khi Tường Vi qua đời, đã chuẩn bị đầy đủ đan dược để cho Tần Nhai Kết Đan. Kết quả là Tần Nhai với linh căn Mộc tinh khiết, đã dùng mười một năm, Kết Đan thành công.

Sau khi Kết Đan, Tần Nhai tới Yên Kinh để tìm Lâm Vân. Tuy không thấy hắn, nhưng cô ta không còn ý định báo thù nữa rồi. Bởi vì hiện tại trong mắt của cô ta, Lâm Vân chỉ là một người phàm, thực lực còn không bằng một ngón tay của cô ta. Nếu Lâm Vân ở Yên Kinh, cô ta không ngại giết hắn. Nếu hắn không có ở đó, cô ta cũng sẽ không tốn thời gian đi tìm, chỉ coi như mạng hắn lớn.

Ở trong suy nghĩ của Tần Nhai, thực lực của Lâm Vân nhiều nhất chỉ tương đương với tu vị Tiên Thiên mà thôi. Nói cách khác, hắn là một tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ không thể bay được. Cô ta coi Lâm Vân là cao thủ Tiên Thiên, bởi vì nghe nói năm đó Lâm Vân chính là người đã đánh lui sự xâm nhập của người ngoài hành tinh. Nhưng điều đó cũng không khiến cô ta quan tâm.

Bây giờ đã là kết thành Kim Đan, Tần Nhan cũng biết, nếu cô ta muốn tiến thêm một bước, nhất định phải tới núi Cửu Hoa sửa chữa lại truyền tống trận kia. Rời đi một nơi thiếu thốn linh khí như Địa Cầu, có lẽ cô ta có thể tu luyện thêm một bước. Cho nên, mục đích chủ yếu bây giờ là tìm kiếm các tài liệu còn thiếu để sửa chữa truyền tống trận.

Sư phụ Tường Vi của cô ta đã mất vài năm tìm kiếm các tài liệu, nhưng vẫn còn thiếu mấy thứ. Đây là do truyền tống trận còn chưa bị phá hủy hoàn toàn. Nếu như truyền tống trận bị phá hủy, thì Tường Vi căn bản chẳng muốn tìm cách sửa chữa nó.

Một truyền tống trận đầy đủ, không chỉ nói Tường Vi ở trên Địa Cầu, cho dù là một tông môn lớn cũng rất khó bố trí.

Cái truyền tống trận ở núi Hoa Sơn vốn bị Lâm Vân cầm đi một bộ phận. Chứ hắn chưa dỡ bỏ hoàn toàn. Bằng không một tu sĩ chỉ có tu vị Nguyên Anh như Tường Vi sao có thể sửa chữa lại được.

May mà trải qua nhiều năm Tần Nhan và sư phụ nỗ lực tìm kiếm. Hiện tại chỉ thiếu hai loại tài liệu. Một là Thiên Tinh Sa, hai là Huyền Thiết Tinh.

Nếu Tần Nhan còn chưa tiếp xúc với Tu Chân, thì cô ta hoàn toàn không biết hai thứ đó là hai thứ gì. Cả Địa Cầu cũng không có một ai biết. Nhưng hiện tại việc tìm kiếm hai thứ đó không phải là không có khả năng đối với Tần Nhan. Bởi vì cô ta biết chỉ cần mình tìm được một thiên thạch là lấy được hai thứ đó.

Thiên thạch rơi xuống Địa Cầu không có nhiều, nhưng cách vài năm lại có. Bởi vì việc tu luyện đã không cần thiết nữa rồi, cho nên Tần Nhai dành hết thời gian đi khắp nơi tìm kiếm thiên thạch.

Lúc Lâm Vân bị hố đen hút vào, hắn lập tức biết là không tốt. Liền không chút nghĩ ngợi chui vào Sơn Hà Đồ. Nếu chỉ chậm một chút thôi, hắn sẽ tiêu đời.

Sau khi chui vào Sơn Hà Đồ, Lâm Vân thử phóng thần thức ra ngoài. Nhưng thần thức như gặp phải bức tường vậy, không thể nhìn thấy cái gì.

Thần thức đã bị hố đen thôn phệ, Lâm Vân thầm kêu không tốt, vội vàng thu thần thức lại. Sơn Hà Đồ đã biến thành một viên bi rất nhỏ, nhưng Lâm Vân vẫn cảm thấy bất an. Một khi xuất hiện khe hở không gian hoặc thời gian đảo loạn, thì cho dù Sơn Hà Đồ không bị ảnh hưởng, nhưng Lâm Vân cũng không biết mình sẽ bị đưa tới nơi nào.

Chẳng lẽ hắn lại phải trọng sinh một lần nữa sao? Lâm Vân đương nhiên không muốn như vậy. Huống hồ Sơn Hà Đồ có thể ngăn cản không gian gãy nứt hay không, Lâm Vân còn không biết.

Hố đen vẫn dùng sức hút vô cùng hút những vật xung quanh nó, mà thần thức của Lâm Vân thì không thể phóng ra ngoài. Đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy mình không nắm giữ được vận mệnh của bản thân. Hơn nữa hắn còn phát hiện không gian xung quanh Sơn Hà Đồ trở nên bóp méo. Chẳng lẽ là do hắn giết chóc quá nặng, mới có hố đen hút hắn đi?

Mặc dù Lâm Vân không tin thiên ý, nhưng có những chuyện mà trong lúc cố ý hay vô ý vẫn tồn tại.

Chính xác hơn là công pháp hắn tạo ra đã khiến cho trời đất đố kỵ mà muốn lấy mạng hắn. Nghĩ tới đây, Lâm Vân lấy một cái giới chỉ, rồi khắc công pháp của mình lên một cái thẻ ngọc. Kèm theo đó là một ít tài liệu và linh thạch. Rồi sau đó ném ra ngoài, mặc kệ cái giới chỉ trôi đi đâu thì đi.

(Chi tiết này tạo tiền đề cho bộ Tinh Vũ Cửu Thần, nvc trong đó nhặt được giới chỉ rồi tu luyện Ngũ Tinh Quyết)

Sau đó hắn lớn tiếng nói:

– Tôi đã đem công pháp của mình truyền ra ngoài, nếu hố đen không dừng lại, thì đưng trách tôi không khách khí.

Tuy mạnh miệng như vậy, nhưng Lâm Vân kiếm đâu ra biện pháp để ngăn cản hố đen được. Hắn chỉ nói vậy là để uy hiếp mà thôi. Nếu hố đen vẫn không ngừng, hắn chỉ có thể tiếp tục sống trong Sơn Hà Đồ.

Không biết là do Lâm Vân vứt công pháp ra ngoài có tác dụng, hay là do năng lượng của hố đen đã hết, mà chỉ trong khoảng thời gian ngắn, hố đen đã biến mất.

Lâm Vân bước lên Phệ Hồn Thương, đứng trong vũ trụ mênh mông, nhìn những chùm sáng mà hố đen để lại. Hắn không khỏi say mê trong đó. Dù ai cũng không nghĩ ra, cảnh đẹp như vậy, lúc trước vẫn còn là một con quái vật khổng lồ phá hủy tất cả.

Lâm Vân thở dài, điều này chẳng lẽ cũng là Niết Bàn sống lại sao?

Dù đã thoát khỏi hố đen, nhưng Lâm Vân không có vẻ vui sướng gì cả. Hiện tại hắn đã hoàn toàn lạc phương hướng. Hắn căn bản không biết mình đang ở đâu. Đây chỉ là thứ yếu, ngay cả phi thuyền hắn cũng không có. Dựa vào Phệ Hồn Thương để quay về Địa Cầu, thì quá khó khăn.

Lâm Vân đạp trên Phệ Hồn Thương đi loan khắp nơi. Hắn không biết nên đi về hướng nào. Hắn chỉ mong chờ gặp được những chỗ quen thuộc.

Tuy nhiên Lâm Vân cũng biết đây chỉ như người si nói mộng. Bị hố đen đẩy đi xa như vậy, thậm chí liệu có rơi vào không gian khác hay không cũng không biết. Chứ đừng nói gì tìm được đường đi.

Một tháng sau, việc tìm kiếm đường đi của Lâm Vân vẫn không khởi sắc. Hai tháng sau, Lâm Vân còn đang bay loạn khắp vũ trụ.

Cuối cùng Lâm Vân không thể không dừng lại. Trải qua hai tháng, ngay cả đường đi không tìm thấy, cho dù là một hành tinh quen thuộc trên tinh không đồ cũng không thấy một cái. Nếu cứ tiếp tục như vậy là không thể trở về được. Xem ra phải nghĩ một biện pháp khác rồi.

Lâm Vân lấy ra một đồng tiền xu rồi tạo thành một cái mũi tên. Hắn nhắm mắt lại rồi xoay tròn đồng tiền xu. Đồng tiền xu lắc lư trong không gian rồi dừng lại. Lâm Vân mỉm cười nhìn phương hướng mà đồng xu chỉ, cũng chẳng quan tâm đúng sai, trực tiếp bay về hướng đồng xu chỉ.

Hắn đã không có biện pháp nào khác. Đi loạn khắp nơi còn không bằng lựa chọn một phương hướng rồi bay đi. Nếu đúng thì do hắn may mắn, nếu không đúng thì chắc chắn có một ngày hắn sẽ tìm được một hành tinh có sự sống.

Vừa điều khiển Phệ Hồn Thương, Lâm Vân vừa tìm kiếm pháp bảo phi hành trong Sơn Hà Đồ. Cuối cùng tìm được một cái. Đây là một pháp bảo hình bánh xe.

Cho dù pháp bảo hình bánh xe bất lợi trong việc phi hành vũ trụ, nhưng đây đã là pháp bảo tốt nhất mà Lâm Vân có. Hắn một bên đạp thương phi hành, một bên luyện hóa pháp bảo. Nếu vài năm mà vẫn đứng trên Phệ Hồn Thương bay đi, tốc độ vừa chậm, vừa mệt mỏi.

Một khi hắn luyện hóa xong pháp bảo hình bánh xe, hắn có thể ngồi trên đó rồi thoải mái bay trở về. Dù tốc độ kém Phi Diệp, nhưng ít nhất là đỡ tốn sức. Hắn cũng có thể lợi dùng thời gian đó xem Phi Diệp có thể sửa chữa lại được không.

Hai năm qua, Tần Nhan đã đi khắp Thế Giới, thậm chí một số nơi nguy hiểm ít người tới, Tần Nhan cũng đều đã đi qua. Có một lần cô ta may mắn phát hiện ra Thiên Tinh Cát. Nhưng Huyền Thiết Tinh thì vẫn không thấy có manh mối gì cả.

Tuy nhiên, Tần Nhan đăng trên mạng thông tin tìm kiếm Thiên Thạch với món giải thưởng kếch xù, cuối cùng cũng có người trả lời. Phải biết rằng chỉ cần cung cấp vị trí cụ thể của thiên thạch rơi xuống, lập tức có thể nhận được một trăm nghìn tới một triệu đô la, tùy theo kích thước của thiên thạch lớn hay nhỏ.

Dù thiên thạch rất quan trọng trong việc nghiên cứu, nhưng dù sao cũng có rất nhiều thiên thạch rơi xuống chỗ vắng vẻ mà ít người biết.

Một người Mĩ tên là Perth đã phát hiện ra một thiên thạch khổng lồ ở rừng rậm Amazon. Nhưng thiên thạch này đã bị đục phá. Ai đó đã đục thành cái hố lớn trên thiên thạch.

Tần Nhan nhận được thông tin liền bay tới Amazon. Dù cô ta không biết tại sao có người phải đào một cái hố lớn trên thiên thạch, nhưng cô ta có thể xác định đó đúng là một khối thiên thạch. Bất kể có Huyền Thiết Tinh hay không, nhưng đều khiến Tần Nhan rất hưng phấn. Không chút do dự trả cho người kia một trăm nghìn đô la.

Viên thiên thạch lúc trước Lâm Vân đào lấy đá Tinh Minh Thạch, không ngờ hôm nay lại rơi vào tay của Tần Nhan. Chỉ khác là cô ta cần là cần Huyền Thiết Tinh trong đó.

Thiên thạch cực lớn bị Tần Nhan mang đi hết. Rồi cô ta tìm một động phủ, dùng thời gian ba tháng luyện chế ra ba lạng Huyền Thiết Tinh

Tuy chỉ có ba lạng, nhưng đối với Tần Nhan đã là niềm vui ngoài ý muốn. Với số Huyền Thiết Tinh này, cô ta có thể làm theo lời sư phụ dặn, sửa chữa thành công truyền tống trận.

Tần Nhan thở phào một cái. Có lẽ mấy ngày nữa, mình sẽ được tới thế giới Tu Chân rồi. Dù sư phụ nói thế giới Tu Chân rất nguy hiểm, nhưng Tần Nhan cho rằng, với tu vị của cô ta hiện tại, cho dù đánh không được thì chạy trốn cũng không có vấn đề gì.

Tần Nhan và sư phụ coi như đã mất mười ba năm để tìm đủ tài liệu sửa chữa truyền tống trận. Cho nên Tần Nhan đã không thể chờ thêm được nữa, lập tức đi tới núi Cửu Hoa.

Chọn tập
Bình luận