Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm. Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản

Công Tử Điên Khùng

Chương 513-14: Tiền dâm hậu sát

Tác giả: Ta Là Lão Ngũ
Chọn tập

Không biết là ai nhỉ? Ở Địa Cầu, ngoại trừ hắn, thật không nghĩ ra còn có ai biết. Cho dù là Tĩnh Như, hắn cũng chỉ nói là có một kết giới, còn vị trí cụ thể thì chưa nói với nàng ấy. Còn nếu là lão tổ Côn Luân, thì lão ấy sao có thể lưu lại dấu vết được.

Lâm Vân kiểm tra cẩn thận bốn phía. Hắn tìm thấy vài cái hộp sắt. Đây không phải là của người Tu Chân, bởi vì người Tu Chân không cần ăn đồ hộp để chống đói.

Tuy nhiên cũng không thể bài trừ có một số người Tu chân thích ăn như vậy. Nhưng ở Địa Cầu, ngoại trừ Tần Nhan và tên Dư Nguyên bị hắn giết ra, chỉ còn lại một người tu sĩ đi theo Dư Nguyên tới Địa Cầu. Không biết có phải là người đó không?

Xem ra phải đi hỏi Tần Nhan rồi. Không biết cô ta học được Tu Chân từ một người sư phụ hay là do cô ta tìm được động phủ Thượng Cổ.

Đối với việc trên Địa Cầu tồn tại động phủ Thương Cổ, Lâm Vân chưa từng hoài nghi. Bởi vì hắn kiếm được Sơn Hà Đồ từ đó. Mà Cực Mông cũng là người ở đây Dù không biết thỡi xa xưa đã xảy ra chuyện gì, nhưng việc tồn tại tu sĩ là khẳng định.

Lâm Vân phóng thần thức ra ngoài tìm kiếm Tần Nhan. Nhưng lúc thần thức của hắn phóng tới trụ sở Kỷ Minh ở Châu Phi kia, thì hắn nhìn thấy nơi này đã bị đào loạn cả lên.

Chỗ ấy Lâm Vân vốn định tới để kiểm tra xem bảo vật mà Tử Vân Điện muốn tìm là bảo vật gì. Nhưng vì không có thời gian, nên mới không tới. Nhưng những người biết có bảo vật ở đó, ngoại trừ đám tu sĩ và người Kỷ Minh ra, còn có ai biết đâu. Chẳng lẽ còn có các tu sĩ khác?

Lâm Vân lần nữa thử chui vào Sơn Hà Đồ để đi qua kết giới. Khi xác định không thể vào được, thì Lâm Vân liền bay tới trụ sở Kỷ Minh lúc trước để tìm hiểu. Rốt cuộc là ai đã khai quật chỗ đó? Đối với Địa Cầu, Lâm Vân rất có cảm tình. Thân nhân của hắn phần lớn từng sinh sống ở đây. Hắn đã coi nơi đây như quê hương. Nếu có người thực sự tạo uy hiếp cho Địa Cầu, Lâm Vân không ngại giết sạch bọn chúng.

Huống hồ, bảo vật ở đó đã được Lâm Vân nhận là của mình. Bời vì Kỷ Minh và Tử Vân Điện là do hắn đuổi đi. Hắn không muốn công sức vất vả của mình lại trở thành tài sản của người khác.

Còn có một điều, người của Tử Vân Điện đã coi trọng thứ đó như vậy, chứng tỏ đó là một thứ không tệ. Hắn rất muốn biết cái đó rốt cuộc là cái gì.

Với tốc độ của Lâm Vân, từ Địa Ngục Môn tới trụ sở Kỷ Minh ở Châu Phi chỉ là vài giây mà thôi. Nơi này quả nhiên đã bị xới tung lên. Khu vực mà Lâm Vân dùng Tinh Diễm đốt cháy, nay đã trở thành một cái hồ nhân tạo cực lớn.

Hồ nhân tạo này là do người đào, chứng tỏ đồ vật bên trong cũng không còn. Năm đó Tử Vân Điện đã phải đào móc cẩn thận để tìm kiếm vị trí cụ thể. Còn hiện tại là một cái hố to, đủ biết những người kia không suy nghĩ gì, trực tiếp đào xới tất cả lên.

Cái hồ to như vậy, chắc đã có vô số công nhân thi công. Rốt cuộc đó là thứ gì, và bị ai lấy mất?

Lâm Vân phóng thần thức kiểm tra xung quanh. Ngoại trừ mấy thứ linh tinh, thì không thấy có manh mối gì cả. Nhưng Lâm Vân không lo lắng, một công trình lớn như vậy, không có khả năng không khiến người khác chú ý. Có lẽ chỉ cần tùy tiện hỏi vài người là được.

Vài cái hộp sắt nổi trên mặt nước khiến Lâm Vân thấy quen quen. Lâm Vân nhặt lên một cái. Hình dáng của cái hộp sắt này giống với hộp sắt ở Địa Ngục Môn. Chỉ khác là ở trên vẫn còn bao bì, có ghi chữ Nhật.

Lâm Vân không chút do dự phóng thần thức tới nước Nhật. Ở một nhà cao tầng thuộc thành phố Tokyo đang có mười mấy người Nhật thảo luận cái gì đó. Trên bàn đặt một cái đỉnh rất lớn.

Bên cạnh cái đỉnh có rải một bản đồ không hoàn chỉnh. Lâm Vân nhìn lướt qua tấm bản đồ. Đó chính là bản đồ của cốc Tử Vong thuộc núi Côn Luân. Xem ra những người này có thể tìm tới Địa Ngục Môn là dựa theo tấm bản đồ đó. Chỉ là không biết bọn lấy được bản đồ từ đâu. Còn cái đỉnh trên bàn kia, liệu có phải là bảo vật mà bọn chúng đào được ở Châu Phi hay không?

Đang lúc Lâm Vân muốn nhìn kỹ cái đỉnh, thì có hai người luyện võ mặc áo đen đi vào. Trên áo của hai người có khắc hình thanh kiếm. Cái hình này Lâm Vân rất là quen.

Lúc trước, khi ở Phần Giang, hắn bị một Ninja đuổi giết. Trên áo của y cũng khắc cái hình đó. Không ngờ trụ sở của bọn chúng lại ở đây. Lâm Vân lạnh lùng cười, vốn hắn đã quên chuyện này. Nhưng giờ phát hiện ra bọn chúng, Lâm Vân không thể bỏ qua.

Chỉ vài giây sau Lâm Vân đã đứng lo lửng trên tòa nhà. Sau đó hắn theo cửa sổ bay vào căn phòng.

Bỗng nhiên thấy người lạ đi vào căn phòng, những người ở đây đều rút súng chỉ về Lâm Vân rồi nói một tràng gì đó. Bọn chúng nói tiếng Nhật nên Lâm Vân nghe không hiểu.

Lâm Vân cũng chẳng muốn dông dài với bọn chúng, liền vung tay giết chết mười mấy tên trong phòng. Rồi tiến hành sưu hồn thì mới hiểu căn nguyên mọi chuyện.

Tuy Lâm Vân và Vũ Tích đã cẩn thận tiêu diệt người Kỷ Minh, không để sót một tên. Nhưng vẫn có một người thoát được. Người đó chạy tới nước Nhật thì bị bắt

Người bắt y là một thành viên của tổ chức sát thủ cấp quốc tế. Đám sát thủ này chỉ đánh thuê cho những gia tộc lớn. Người mà Lâm Vân giết năm đó cũng thuộc trong số bọn chúng.

Sau khi bắt được người Kỷ Minh duy nhất còn lại, tập đoàn sát thủ bắt đầu tiến hành thẩm vấn. Sau một thời gian dài hành hạ, người kia cũng khai ra rằng ở trụ sở của Kỷ Minh tại Châu Phi có một thứ vô cùng quan trọng. Trụ sở đóng ở đó cũng vì muốn khai quật bảo vật.

Đã biết nguyên nhân mọi chuyện, Lâm Vân lập tức phóng thần thức kiểm tra cả tòa nhà. Tất cả nhân viên trong tòa nhà này đều mặc quần áo có ký hiệu hình thanh kiếm. Xem ra đây vừa là trụ sở, vừa là một tập đoàn kinh doanh của bọn chúng.

Lâm Vân thu bản đồ và cái đỉnh lại, bay lên không trung rồi tiện tay biến tòa nhà này thành cát bụi. Rất nhiều năm sao, việc tòa nhà Hậu Sâm đột nhiên biến mất đã trở thành một bí ẩn không có người giải đáp. Đồng thời những người ở trong đó cũng hoàn toàn biến mất. Khiến cho cả Thế Giới xôn xao mấy tháng trời.

Lâm Vân quay lại Địa Ngục Môn, cầm cái đỉnh ra xem. Cái đỉnh này khác với Dương đỉnh mà hắn có. Lâm Vân có thể chắc chắn, nó không phải Âm đỉnh.

Cái đỉnh này có một khí tức thuộc về sinh mệnh. Lâm Vân có thể xác định cái đỉnh này dùng để luyện đan. Nhưng hiệu quả như thế nào, thì hắn tạm thời chưa biết.

Với khí tức mãnh liệt tỏa ra từ cái đỉnh như vậy, Lâm Vân biết rằng hắn không thể luyện hóa nó trong một thời gian ngắn. Chỉ khi giải quyết mọi chuyện xong xuôi thì dành thời gian luyện hóa. Xem rốt cuộc nó là thứ gì.

Lâm Vân nhìn hình vẽ khắc trên cái đỉnh, lập tức hắn liền kinh hỉ. Hình vẽ trên này rõ ràng giống với bức bản đồ mà tổ chức sát thủ kia có được.

Điều này chứng tỏ bọn chúng phát hiện ra cái đỉnh trước, rồi dựa theo hình vẽ trên cái đỉnh tìm ra Địa Ngục Môn.

Lẽ nào cái đỉnh này có liên quan gì tới kết giới của Côn Luân?

Vốn định đợi về sau luyện hóa cái đỉnh, nhưng hiện tại biết được điều này, Lâm Vân quyết định luyện hóa qua cái đỉnh.

Ba ngày sau, một tia sáng nhàn nhạt phóng thẳng lên trời, Lâm Vân đã luyện hóa sơ bộ cái đỉnh. Còn muốn luyện hóa hoàn toàn thì khó khăn hơn. Nhưng chỉ cần như vậy cũng đủ để Lâm Vân biết cái đỉnh này rốt cuộc là vật gì. Trong lòng hắn cực kỳ hưng phấn.

Đây vốn là đỉnh luyện đan, nhưng ở thời Thượng Cổ đã bị người nào đó luyện chế thành Giới Đỉnh. Cũng chính là vật khống chế kết giới ở núi Côn Luân. Nhưng tạm thời cái Giới Đỉnh này chưa có tác dụng mấy. Bởi vì phải cần thêm một tấm bia đá thì mới mở được kết giới.

Nếu có được tấm bia đá và luyện chế thành công, Lâm Vân có thể tùy ý đi lại qua kết giới, mà không bị ảnh hưởng chút nào. Tuy nhiên, đi đâu tìm kiếm tấm bia đá kia bây giờ? Lâm Vân không có chút manh mối nào cả.

Tuy nhiên, nếu không có tấm bia đá, thì Lâm Vân có thể luyện chế hoàn toàn Đan Đỉnh. Sao đó liều mạng xuyên qua kết giới.

Đang nghĩ tới đây, Lâm Vân bỗng ngẩng đầu, khóe miệng lộ vẻ cười lạnh. Không ngờ cô nàng Tần Nhan kia tới nhanh như vậy. Mình vừa mới luyện hóa sơ bộ xong Giới Đỉnh thì cô ta đã cảm ứng được rồi. Tuy nhiên đây cũng là do Lâm Vân không cố kỵ. Nếu hắn muốn, thì cái đỉnh này làm sao có thể phóng ra ánh sáng được.

– Là ngươi?

Tần Nhan vừa đáp xuống thì nhìn thấy Lâm Vân ngồi ở cốc Tử Vong. Trong lòng tự nhủ, hóa ra là do hắn làm.

Lâm Vân thản nhiên nói:

– Ở Địa Cầu chỉ có hai chúng ta là tu luyện trên Kết Đan đúng không?

Trong lòng Tần Nhan chấn động. Hắn quả nhiên là người Tu Chân, còn tu vị trên Kết Đan nữa. Suy đoán của mình đã đúng. Không biết hắn tu chân từ khi nào mà có thể tới được tu vị cao như vậy? Không phải sư phụ đã nói linh khí ở Địa Cầu rất thiếu thốn, tu luyện tới Nguyên Anh là điều bất khả thi sao?

Bất kể như thế nào, với tu vị của Lâm Vân, mình đã không thể báo thù được rồi. Trong lòng Tần Nhan dâng lên một sự chua xót.

Nhưng bề ngoài, cô ta vẫn lạnh lùng nói:

– Vậy thì cũng không nhất định. Sư phụ của tôi chính là Nguyên Anh hậu kỳ. Dù sư phụ của tôi đã qua đời, nhưng vẫn còn một tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ khác. Không chỉ nói một mình ngươi, cho dù có mười mấy người như ngươi, gặp phải y thì cũng hữu khứ vô hồi (Có đi mà không có về).

Hữu khứ vô hồi? Lâm Vân căn bản chẳng để lời của Tần Nhan vào trong lòng. Người có thể khiến cho hắn hữu khứ vô hồi không có nhiều lắm. It nhất là ở Địa Cầu không thể có.

Thấy Lâm Vân chẳng hề quan tâm, Tần Nhan rất khó chịu, hận không thể mang tên Dư Nguyên mà sư phụ đã nói tới trước mặt hắn. Nghĩ đến việc Lâm Vân chụp lồng ngực của mình, lại còn ném mình xuống hồ nước, Tần Nhan rất là tức giận.

Cô ta lạnh lùng nói:

– Người kia tên là Dư Nguyên. Tốt nhất ngươi nên cầu nguyện không phải gặp y. Bằng không số máu trên người ngươi không đủ cho y tu luyện một đêm.

– Dư Nguyên?

Lâm Vân hơi nhíu mày, bỗng nhiên mỉm cười:

– Tôi biết người cô nói. Mấy năm trước, ở núi Cương tôi có giết một tên ma tu tên là Dư Nguyên. Nghe nói y còn là đệ tử của Huyết Ma Tông ở Úy Tinh. Chẳng lẽ y là bạn trai của cô? Vì sao lại nói giúp y như vậy?

Tần Nhan kinh hãi, không quan tâm tới lời chọc ghẹo của Lâm Vân, mà khiếp sợ hỏi:

– Cái gì? Ngươi nói, ngươi nói ngươi đã giết Dư Nguyên? Ngươi có thể giết được hắn?

Ngay cả Dư Nguyên, Lâm Vân cũng có thể giết. Thực lực của Dư Nguyên vốn ngang bằng với sư phụ. Nếu Lâm Vân giết được y, thì chứng tỏ sư phụ cũng không phải là đối thủ của hắn. Chính xác hơn là hắn muốn giết sư phụ thì cũng rất đơn giản. Phải biết rằng lúc trước sư phụ của cô ta và Dư Nguyên đã đánh nhau mấy tháng mà bất phân thắng bại. Cuối cùng là cả hai bị mắc kẹt ở Địa Cầu.

– Giết cái tên bại hoại kia thì có gì ghê gớm?

Lâm Vân hừ một tiếng.

– Ngươi đã chiến đấu mấy ngày mới giết được y?

Tần Nhân đã cố đánh giá cao Lâm Vân. Lúc trước sư phụ đánh nhau với Dư Nguyên mấy tháng, nhưng đôi bên đều không làm gì được nhau. Cho dù Lâm Vân muốn giết Dư Nguyên, ít nhất cũng phải đấu phép tầm vài ngày.

Đánh vài ngày? Lâm Vân mỉm cười:

– Tên đó cũng xứng đánh với tôi vài ngày? Nếu tôi nhớ không lầm, thì lúc trước một chiêu của tôi còn chưa phóng hết thì y đã toi đời rồi. À, chính xác hơn là nửa chiêu.

Tần Nhan đã đờ ra vì kinh hãi. Cô ta biết Lâm Vân không nói dối. Nửa chiêu có thể giết Dư Nguyên, đoán chừng cho dù tu sĩ Hóa Thần cũng không làm được. Hơn nữa ngữ khí của Lâm Vân có vẻ khinh thường, chứng tỏ hắn căn bản không cần phải nói dối. Khó trách hắn nói hắn có thể đơn giản lấy mất Kim Đan của mình.

Tần Nhan bỗng nhiên đổ mồ hôi lạnh sau lưng. Cô ta nhớ tới tác phong làm việc bất kể hậu quả của Lâm Vân, trong lòng càng nghĩ càng sợ.

– Nếu cô còn không đi, thì tôi sẽ tiền dâm hậu sát cô. Miễn cho cô lảng vảng ở đây quấy nhiễu tôi.

Lâm Vân lạnh lùng nhìn Tần Nhan. Hắn còn muốn thử xem có thể dùng Giới Đỉnh đi qua kết giới hay không. Tần Nhan ở đây thì hắn không thể thử nghiệm được.

Khuôn mặt của Tần Nhan lúc trắng lúc hồng. Nếu đổi thành bất kỳ người nào nói với cô ta tiền dâm hậu sát thì cô ta sẽ không chút do dự vung kiếm lấy đầu người đó. Nhưng đối mặt với Lâm Vân có tu vị thâm bất khả trắc (Khó mà đo lường), cô ta chỉ có thể cưỡng chế lửa giận trong lòng, không dám ra tay với Lâm Vân.

Nhưng lời của Lâm Vân thực sự chạm tới lòng tự ái của Tần Nhan. Cô ta căm hận nói:

– Ngươi muốn giết thì cứ giết, cần gì phải vũ nhục ta như vậy? Tuy tu vị của ta không bằng ngươi, nhưng ta là kẻ thù của ngươi, ngươi không cần phải xúc phạm…

Nhưng Tần Nhan không nói cái gì anh hùng trả thù mười năm không muộn. Cô ta cũng biết nếu cứ chỉ ở Địa Cầu, thì cô ta mãi mãi sẽ không đuổi theo được Lâm Vân.

– Cô không sợ chết à?

Lâm Vân đứng lên, nhìn Tần Nhan. Trong lòng tự nhủ, cô nàng này thật đúng là một quái thai. Ở Tu Chân Giới, nếu gặp tiền bối có tu vị cao hơn mình, thì đều phải cung kính, căn bản không dám nói nửa câu xúc phạm. Phải biết rằng việc tu luyện không dễ dàng gì. Tuy tư chất của Tần Nhan rất tốt, ở một nơi như Địa Cầu mà dùng vài chục năm đã có thể Kết Đan. Nhưng cho dù tư chất có tốt hơn nữa, gặp phải người có tu vị cao hơn mình, thì cũng chỉ có nước chạy trốn mà thôi.

Bằng không, không chỉ nói tiếp tục truy cầu đại đạo, nói không chừng tính mạng cũng mất. Tuy nhiên, điều này cũng không thể trách Tần Nhan. Cô ta tu luyện đều ở tại Địa Cầu, cô ta tu luyện được như ngày hôm nay, có lẽ là nhờ đan được mà sư phụ cô ta để lại.

Một người như vậy thì sao biết được sự hiểm ác của thế giới Tu Chân. Nghĩ tới đây thì Lâm Vân không so đo với cô ta nữa. Dù sao cô ta cũng đã giúp hắn một lần.

– Cho dù tôi có sợ chết, nhưng tôi cũng không muốn bị người khác vũ nhục…

Tần Nhan nhớ lại những việc Lâm Vân đã làm lúc trước, trong lòng càng ủy khuất.

Chọn tập
Bình luận