Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Công Tử Điên Khùng

Chương 515: Vì sao tôi phải đáp ứng cô

Tác giả: Ta Là Lão Ngũ
Chọn tập

– Cô đi đi, hiện tại tâm tình của tôi đang tốt, nên tôi không muốn so đo với cô. Lần sau cũng đừng làm phiền tôi. Nếu khiến tôi không kiên nhẫn, thì tôi sẽ lấy mạng ngay lập tức.

Lâm Vân lần nữa uy hiếp. Rồi mặc kệ cô ta, đi vào cái sơn động gần đó. Tâm tình bây giờ của hắn quả thực rất tốt. Tìm được cái Giới Đỉnh là có manh mối tới Khôn Truân Giới.

Tần Nhan không ngờ Lâm Vân bỏ qua cho mình đơn giản như vậy, cho nên hơi sững sờ. Nhìn bóng lưng của Lâm Vân, cô ta chỉ cảm thấy khổ sáp. Vài ngày trước, cô ta còn đáng thương thay cho hắn. Hiện tại cô ta mới biết, người đáng thương chính là mình.

Nhưng nghĩ lại thì thấy không đúng. Không phải sư phụ nói nếu ở Địa Cầu tu luyện, thì chỉ tới Kết Đan là cùng sao? Với linh khí ở nơi này, muốn Kết Anh là điều viển vông. Mà Lâm Vân có thể giết chết Dư Nguyên, thì chứng tỏ tu vị của hắn đã trên cấp Nguyên Anh.

Nếu ở Địa Cầu đã không tu luyện được tới Nguyên Anh, vậy thì Lâm Vân đã tu luyện ở đâu? Lẽ nào Lâm Vân có cách rời khỏi Địa Cầu? Nghĩ tới đây, trong lòng Tần Nhan nóng lên. Cô ta muốn hỏi Lâm Vân rời khỏi Địa Cầu bằng cách nào. Phải biết rằng, nếu cứ mãi ở Địa Cầu, cô ta chỉ có thể giậm chân tại chỗ.

Đây là cơ hội duy nhất của Tần Nhan. Mặc kệ Lâm Vân có đáp ứng hay không, nhưng cô ta vẫn muốn thử một lần. Nếu không chớp lấy cơ hội này, có lẽ cô ta sẽ không bao giờ tha thứ cho bản thân.

– Chờ một lát…

Nghĩ tới đây, Tần Nhan đã bất chấp hiềm khích lúc trước với Lâm Vân, liền đuổi theo gọi.

– Còn có chuyện gì?

Lâm Vân không kiên nhẫn xoay người. Nếu Tần Nhan còn muốn dây dưa, thì hắn sẽ lập tức phế tu vị của cô ta đi. Sau đó ném cô ta trở về Tần gia, khiến cho cô ta trở lại thành người bình thường.

– Lâm đại ca, tôi chỉ muốn gọi anh lại để xin lỗi.

Thái độ của Tần Nhan bỗng chuyển biến. Đã không còn vẻ lạnh lùng như ban nãy. Thậm chí còn gọi Lâm Vân là đại ca.

Lâm Vân hơi sững sờ. hắn không biêt vì sao trong một thời gian ngắn như vậy, thái độ của Tần Nhan lại thay đổi. Nhưng chỉ ngạc nhiên nhất thời mà thôi, vô luận Tần Nhan như thế nào, hắn cũng sẽ không để ý. Cho dù cô ta đang muốn tính kế hắn, nhưng hắn không sợ cô ta. Tu vị chênh lệch như trời và đất, có dùng kế cũng không thể san bằng khoảng cách đó.

– Cô không có việc gì phải xin lỗi tôi. Về sau cô đi đường của cô, tôi đi đường của tôi. Còn có, đừng gọi tôi là Lâm đại ca, tôi không dám nhận là đại ca của cô.

Lâm Vân không ăn một bộ của này của Tần Nhan.

Tần Nhan cắn chặt môi. Nếu không phải vì muốn cầu Lâm Vân trợ giúp rời khỏi Địa Cầu, thì cô ta đã vung tay rời đi rồi, sao có thể tiếp tục ở lại bị Lâm Vân khinh thường.

Nhưng Tần Nhan cũng biết, nếu mình thực sự rời đi, thì đúng như lời Lâm Vân nói, hai người vĩnh viễn sẽ không có liên hệ gì.

– Là như vậy, Lâm đại ca. Tôi muốn hỏi tu vị của anh đã là gì rồi? Mà anh có việc gì cần làm ở đây à? Tuy điều này đã đã phạm vào kiêng kị của anh, nhưng đối với tôi, nó rất là quan trọng.

Tần Nhan cẩn thận nói.

– Tại sao tôi phải nói cho cô biết? Cô có là gì của tôi đâu. Thật là kỳ quái.

Lâm Vân thuận miệng trả lời. Hắn căn bản không muốn trả lời những vấn đề này của Tần Nhan.

Tuy nhiên, qua câu hỏi của Tần Nhan cùng với việc cô ta sửa chữa truyền tống trận ở núi Cửu Hoa, Lâm Vân cũng đoán ra được cô ta muốn cái gì. Cô ta muốn mình giúp cô ta rời khỏi Địa Cầu.

Nước mắt của Tần Nhan đã lưng tròng. Từ nhỏ đến lớn cô ta đều được gia đình chiều chuộng, thích gì được nấy. Vô luận ở trường học hay ở bên ngoài, đều được mọi người kính nể. Cho dù là lúc tu tiên, cô ta cũng được sư phụ yêu thương như bảo bối. Nhưng ở trước mặt Lâm Vân, cô ta liên tục chịu thiệt thòi.

Cô ta không chỉ bị Lâm Vân một lần chế nhạo, thậm chí còn không đếm xỉa. Rất nhiều năm trước, nếu không phải vì cô ta đã cứu được một mạng cho Vũ Tích, thì nói không chừng Lâm Vân đã giết cô ta rồi. Không ngờ nhiều năm sau, khi cô ta đã là người tu tiên, vẫn như vậy bị Lâm Vân chế nhạo.

Tần Nhan lau nước mắt, rồi vung tay lên, một đống linh thạch xuất hiện trước mặt của Lâm Vân. Cô ta bình tĩnh nói:

– Nếu anh trả lời câu hỏi của tôi, thì tôi sẽ cho anh số linh thạch này.

Lâm Vân nhìn đống linh thạch. Không ngờ cô nàng Tần Nhan cũng khá giàu có. Đống linh thạch kia ít nhất phải có hai mươi nghìn linh thạch Thượng Phẩm, và khoảng ba, bốn trăm nghìn linh thạch Trung Phẩm. Xem ra sư phụ của Tần Nhan tích lũy được không ít.

Thấy Lâm Vân nhìn đống linh thạch không nói lời nào, Tần Nhan âm thầm cười lạnh. Còn tưởng thế nào, hóa ra cũng chỉ như vậy. Dù số linh thạch này đã là chín phần tài sản của cô ta, nhưng vì muốn rời khỏi Địa Cầu, Tần Nhan không hề tiếc nuối.

Nhìn Tần Nhan khinh thường nhìn mình, Lâm Vân mỉm cười. Chẳng quan tâm tới cô ta, xoay người rời đi.

Thấy Lâm Vân rời đi, Tần Nhan lại sững sờ. Có chút bội phục với. Nhiều linh thạch như vậy mà có thể bỏ qua được, không khỏi nói:

– Chẳng lẽ anh không cần nhiều linh thạch như vậy sao?

Lâm Vân bỗng đứng lại, cũng vung tay lên. Một đống linh thạch nhiều gấp mấy chục lần số linh thạch của Tần Nhan chất đống trên mặt đất. Tổng số lượng là một triệu linh thạch Thượng Phẩm.

Số linh thạch này đối với Lâm Vân mà nói, chỉ như chín trâu mất một sợi lông mà thôi.

Lâm Vân nhìn Tĩnh Như trợn mắt há mồm, thản nhiên nói:

– Nếu cô có thể biến đi cho khuất mắt tôi, thì số linh thạch đó sẽ là của cô.

Vài phút sau, Tần Nhan mới hồi phục tinh thần. Sư phụ của cô ta đã từng nói, linhh thạch là thứ rất quý giá ở Tu Chân Giới. Một viên linh thạch Thượng Phẩm có thể đổi lấy một trăm viên linh thạch Trung Phẩm. Một viên linh thạch Trung Phẩm có thể đổi được một trăm viên linh thạch Hạ Phẩm.

Mà sư phụ để lại mấy vạn linh thạch Thượng Phẩm và Trung Phẩm. Sư phụ nói rằng đây là số tài sản không nhỏ. Bởi vì sư phụ vốn là một vị luyện đan danh tiếng, nên mới có thể tích cóp được nhiều linh thạch như vậy.

Lẽ ra Lâm Vân tu luyện tới mức này, linh thạch phải là thc quan trọng nhất với hắn mới đúng. Tần Nhan lấy ra nhiều linh thạch như vậy, vốn tưởng rằng Lâm Vân sẽ động tâm. Thậm chí cô ta còn chuẩn bị cười nhạo nếu Lâm Vân lộ ra vẻ tham lam và kinh hỉ.

Nhưng Lâm Vân lại tiện tay lấy ra hàng triệu linh thạch Thượng Phẩm, Tần Nhan đã như hóa đá. Cô ta rốt cuộc hiểu ra rằng, số tài sản của cô ta so với Lâm Vân chỉ như một tên ăn mày mà thôi.

Ở thời khắc này, cô ta thậm chí có một loại xúc động. Lập tức lấy một triệu linh thạch đó rồi rời đi.

Hồi lâu, Tần Nhan mới hít sâu một hơi. Lâm Vân đã lấy ra nhiều linh thạch như vậy chỉ vì đuổi mình, chứng tỏ số linh thạch đó không là gì đối với hắn. Cô ta cũng không hoài nghi lời Lâm Vân nói, mặc dù hai người là cừu nhân. Không vì lý do nào khác, chỉ là trực giác mà thôi.

– Xin lỗi, tôi thu lại những lời vừa nãy nói.

Sắc mặt Tần Nhan ảm đạm, thu số linh thạch của mình lại. Buồn cười vừa mới đây thôi, cô ta còn lo sợ một khi tài sản của mình bị bại lộ, Lâm Vân sẽ giết người diệt khẩu, rồi cướp số tài sản của mình.

Thấy Tần Nhan trở nên ăn nói khép nép, Lâm Vân cũng không khiêu khích cô ta nữa. Lâm Vân vốn không phải là người thích bới chuyện. Với hắn mà nói, nếu không mạo phạm tới hắn, hắn sẽ không chủ động đi tới khiêu khích. Trừ khi người đó có thứ mà hắn muốn.

Hắn hiểu suy nghĩ của Tần Nhan, cũng mặc kệ cô ta, tiện tay thu linh thạch lại.

Lâm Vân xoay người, tiếp tục đi vào hang núi. Hắn cảm thấy hành động vừa rồi của mình thật buồn cười. Khoe khoang trước mặt một cô gái như vậy thì có ích gì cơ chứ. Chỉ tổ lãng phí thời gian.

– Cô còn đi theo tôi làm gì?

Lâm Vân nhìn Tần Nhan lẽo đẽo theo sau.

Tần Nhan bỗng giảo hoạt cười:

– Anh cho tôi một triệu linh thạch để tôi rời đi. Nhưng tôi không lấy, cho nên tôi vẫn có thể đi theo anh.

Lâm Vân nhíu mày. Trong lòng tự nhủ, biểu hiện của Tần Nhan có vẻ không thích hợp. Tính cách của cô ta đâu có nhí nhảnh như vậy. Chẳng lẽ cô ta đã trở nên nhìn không thấu rồi?

Trong lòng Tần Nhan rất chua xót. Cô ta đâu muốn như vậy. Nhưng từ những biểu hiện của Lâm Vân, chứng tỏ hắn nhất định đã từng rời khỏi Địa Cầu. Nếu mình muốn nâng cao tu vị bản thân, ngoại trừ nhờ hắn giúp đỡ ra, cô ta thật không nghĩ ra biện pháp nào khác. Mỉm cười với hắn cũng chỉ là hành động bất đắc dĩ.

– Cô muốn hỏi gì thì hỏi đi. Tôi còn có việc phải làm, đừng mãi đi theo tôi làm gì.

Lâm Vân dừng lại, nhìn chằm chằm vào Tần Nhan nói.

– Có phải anh đã từng rời khỏi Địa Cầu không?

Tần Nhan hỏi. Đây cũng là điều mà cô ta muốn biết nhất.

– Đúng vậy.

Lâm Vân không cần phải nói dối.

Tần Nhan sững sờ. Suy đoán là một chuyện, nhưng chính miệng Lâm Vân nói ra lại là một chuyện khác. Cô ta vẫn có chút rung động.

– Tôi muốn anh giúp tôi rời khỏi Địa Cầu.

Tần Nhan nói ra câu mà trong lòng cô mong muốn nhất.

Lâm Vân mỉm cười:

– Vì sao tôi phải đáp ứng cô?

– Vừa nãy anh cũng nói trên Địa Cầu chỉ còn hai chúng ta là tu sĩ. Chắc anh đang có việc gì cần làm ở đây, có lẽ tôi có thể giúp được gì đó. Cái này coi như là thù lao, tôi chỉ muốn lần sau anh rời khỏi Địa Cầu, cũng dẫn theo tôi đi cùng.

Tần Nhan cắn muôi nói. Hiện tại điều quan trọng nhất đối với cô ta chính là nâng cao tu vị.

Lâm Vân thở dài. Hắn đương nhiên nhìn ra Tần Nhan rất bức thiết muốn rời khỏi đây. Nhưng lúc này hắn muốn rời đi chỉ có thể dùng pháp bảo phi hành, thời gian phi hành rất là dài. Tinh Hà Trùy không ở bên cạnh, muốn thông qua pháp bảo phi hành khác đi lại trong vũ trụ thật không dễ dàng. Cho dù Lâm Vân có biết rõ tuyến đường, cũng không phải là chuyện một hai năm.

Huống hồ Lâm Vân cũng không muốn đưa Tần Nhan tới Nguyệt Tinh, đó là hành tinh của hắn. Tuy nhiên, có thể nhờ Tần Nhan giúp đỡ mình vài chuyện. Lúc này Lâm Vân cần tập trung thời gian luyện hóa hoàn toàn Giới Đỉnh. Căn bản không có thời gian đi tìm tấm bia đá. Nếu Tần Nhan có thể giúp hắn tìm ra tấm bia đã, cũng bớt cho hắn không ít chuyện.

Mặc dù Lâm Vân không chứng kiến khả năng tìm kiếm của Tần Nhan, nhưng lại rất tin tưởng. Bởi vì ở một nơi cằn cỗi như Địa Cầu, mà cô ta vẫn có bản lĩnh tìm ra tài liệu sửa chữa truyền tống trận. Đủ biết cô ta sở trường về việc này.

Nghĩ tới đây Lâm Vân nói:

– Được rồi, thấy cô thành tâm như vậy, tôi cho cô một cơ hội. Đây là hình vẽ của một tấm bia đá, cũng là thứ cần thiết để rời khỏi Địa Cầu. Nếu cô có thể tìm ra được nó, tôi cam đoan sẽ dẫn theo cô rời khỏi đây. Nếu cô không tìm được, vậy thì tôi cũng chịu. Lúc đó cô đừng đi theo quấn quit tôi nữa.

Nói xong, Lâm Vân lấy một cái thẻ ngọc, rồi khắc hình ảnh và một vài chi tiết lên trên đó rồi đưa cho Tần Nhan.

Tần Nhan nhìn thẻ ngọc. Ở trên có vẽ một tấm bia đá và một vài lời giới thiệu. Cô ta bỗng nhiên cảm thấy tấm bia đá có chút quen quen. Giống như đã nhìn thấy ở đâu đó rồi, nhưng nhất thời không nghĩ ra.

Tuy nhiên, nếu đã quen thuộc, vậy thì mình có thể tìm được tấm bia đá đó. Nghĩ tới đây, Tần Nhan cất thẻ ngọc đi, ngẩng đầu nhìn Lâm Vân, nói:

– Cứ quyết định như vậy đi. Tôi tin rằng tôi có thể tìm được tấm bia đá đó cho anh. Mà anh cho tôi số điện thoại, lúc tìm được rồi thì tôi gọi điện để báo.

Lâm Vân ngạc nhiên, Tần Nhan có vẻ rất tin tưởng là tìm được thì phải. Hắn hơi hoài nghi, cô nàng này dựa vào cái gì mà tư tin như vậy?

Tuy nhiên như vậy cũng tốt, ít nhất hắn không cần dùng cái Giới Đỉnh để thử. Dù sao chuyện này chẳng những nguy hiểm, mà còn có khả năng mắc kẹt trong kết giới. Hắn có thể dùng thời gian rảnh để luyện hóa hoàn toàn Giới Đỉnh.

Lâm Vân lấy một viên ngọc truyền tin cho Tần Nhan:

– Lúc nào cần tìm tôi thì cứ dùng viên ngọc truyền tin này. Gọi điện thoại không thuận tiện bằng.

Tần Nhan nhận lấy viên ngọc. Cô ta cũng biêt về thứ này, nhưng cô ta không có viên nào. Tần Nhan lại hỏi:

– Nếu anh muốn tìm tôi cũng thông qua viên ngọc này sao à?

Lâm Vân mỉm cười:

– Chỉ cần cô còn ở trên Địa Cầu, tôi có thể tìm được cô.

Tay Tần Nhan run lên, thiếu chút nữa để rơi viên ngọc xuống đất. Chỉ cần mình còn ở trên Địa Cầu, hắn sẽ nhìn thấy? Tu vị của hắn đã tới mức nào rồi?

Theo như lời của sư phụ, cho dù là tu luyện tới Đại Thừa cũng không thể dùng thần thức phóng khắp cả một hành tinh. Mà Lâm Vân lại làm được. Lẽ nào hắn đã là thành tiên rồi?

Thấy bộ dáng sửng sốt của Tần Nhan, Lâm Vân đành phải nhắc nhở:

– Cô nhanh đi đi. Tôi cũng muốn rời khỏi đây. Ở Địa Cầu chắc không còn ai có thể uy hiếp được cô. Hy vọng cô sớm tìm thấy tấm bia đá. Tuy nhiên, theo một ít tin tức mà tôi giải mã được, tấm bia đá đó rất có thể nằm trong nước. Đây là viên Tị Thủy Châu, cho cô mượn dùng.

Lâm Vân tìm được Tị Thủy Châu cũng ở rừng rậm Amazon. Tuy nhiên hiện tại hắn không cần dùng, nên mới đưa cho Tần Nhan. Hắn chỉ hy vọng Tần Nhan tìm thấy càng sớm càng tốt.

Nghe Lâm Vân nói vậy, Tần Nhan nhận lấy Tị Thủy Châu, nhưng trong lòng lại nói:”Địa Cầu không có ai uy hiếp được mình? Không phải còn có ngươi đó sao?”. Tuy nhiên lời này chỉ để ở trong lòng mà thôi, không dám nói ra. Mà tên Lâm Vân cũng thật là giàu, ngay cả Tị Thủy Châu cũng có.

Tần Nhan cũng biết vì sao thái độ của Lâm Vân đối với mình lại ác liệt như vậy. Đều là vì chuyện năm đó. Nhưng nói đi nói lại, nếu không có chuyện năm đó, thì cô ta cũng không ghi hận Lâm Vân rồi. Chỉ là hiện tại có thể giúp đỡ cô ta, ngoại trừ Lâm Vân ra không có người nào khác. Cô ta đành phải vì lợi ích toàn cục mà khép nép với Lâm Vân.

Thấy Tần Nhan cuối cùng cũng rời đi, Lâm Vân thở phào một cái. Việc kế tiếp là luyện hóa toàn bộ Giới Đỉnh. Có lẽ phải mất thêm một tháng.

Tần Nhan cũng biết giữa mình và Lâm Vân không có chuyện gì để nói. Cũng không muốn nói nhiều với Lâm Vân. Chỉ cần hắn đáp ứng dẫn theo cô ta rời khỏi Địa Cầu là được. Sau đó cô ta tùy tiện tìm một hành tinh Tu Chân, rồi mặc kệ Lâm Vân. Dù tu vị của Lâm Vân thâm bất khả trắc, nhưng cô ta có nguyên tắc của mình. Giúp hắn tìm kiếm hoàn toàn là một giao dịch mà thôi.

Mà tấm bia đá kia có vẻ rất quan trọng với hắn thì phải.

Tần Nhan rời đi núi Côn Luân, trong lòng đang tự hỏi, rốt cuộc mình đã từng nhìn thấy tấm bia đá ở đâu nhỉ? Nếu không vì sao quen thuộc như vậy.

Đáp xuống một con đường của Yên Kinh, Tần Nhan vừa đi đường, vừa suy nghĩ nơi cô ta nhìn thấy tấm bia đá.

Một tờ áp phích cực lớn dán trên rạp chiếu phim hấp dẫn rất nhiều người. Tần Nhan nhìn lướt qua, bốn chữ lớn “Hải tặc đảo Tiêm” rơi vào mắt của cô ta. Tần Nhan khẽ giật mình. Cô ta có ấn tượng với bốn từ này, nhưng nghĩ mãi vẫn không ra. Trong khoảng thời gian ngắn, vì cố nhớ lại mà sững sờ đứng tại đó.

– Chào em, anh là Lâm Quý. Em cũng thích xem bộ phim này à?

Một công tử có phong độ nhẹ nhàng đi tới trước mặt Tần Nhan, chủ động lên tiếng.

Lúc Lâm Quý vừa nhìn thấy Tần Nhan, y liền giật nảy mình. Tần Nhan vốn là một mỹ nữ, cộng thêm nhiều năm tu luyện, bây giờ đã là Kết Đan, cho nên dung mao càng thêm phiêu dật. Một người bình thường như y đâu từng thấy một cô gái như vậy. Liền không nhịn được đi lên chào hỏi.

Không chỉ nói y vốn là một công tử ăn chơi. Cho dù không phải tay ăn chơi thì cũng bị khí chất của Tần Nhan hấp dẫn. Đây là do Tần Nhan đang nhìn tấm áp phích mà ngẩn ngơ, nên quên mất không che dấu dung mạo. Lúc bình thường, người phàm nhìn thấy khuôn mặt của cô ta cũng chỉ có cảm giác mơ hồ mà thôi.

Tần Nhan đang sắp nghĩ ra rồi thì bị người khác xen ngang, trong lòng rất căm tức. Tất cả ủy khuất do Lâm Vân gây ra, lúc này bỗng bạo phát.

– Cút đi.

Cô ta giận dữ mắng một câu, rồi tung một cước đá Lâm Quý bay xa mấy mét, vừa vặn rơi vào trong một cái thùng rác, chấn kinh vô số con ruồi.

Chọn tập
Bình luận