Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm. Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản

Công Tử Điên Khùng

Chương 211: Quyết đấu Thương Giá

Tác giả: Ta Là Lão Ngũ
Chọn tập

– Vâng, sư phụ.

Một tên trung niên tuổi chừng bốn mươi đi tới về phía Lâm Vân. Y là người có hạ bàn rất ổn.

– Ngươi chính là Thương Giác?

Lâm Vân không để ý tới nam tử trung niên, mà nhìn về phía lão già vừa nói kia hỏi.

– Ha ha ha, quả nhiên là tuổi trẻ khí thịnh, cỏ gan dạ. Ta là ai, ngươi không cần biết rõ.

Lão già cười dài một tiếng. Trong suy nghĩ của y, Lâm Vân trẻ tuổi như vậy, có thể giết Lý Nghĩa, là vì dùng một thủ đoạn ám muội nào đó.

Lúc này Hoành Chiến đã đi tới trước mặt của Lâm Vân, hai tay liên tục bổ vài chưởng về phía Lâm Vân. Đồng thời, lại thay đổi phương vị, bổ thêm hai chưởng. Lâm Vân đã được chứng kiến chưởng đao của Lý Nghĩa. Mà tên Hoành Chiến này cũng không hơn Lý Nghĩa được bao nhiêu. Thậm chí, Lâm Vân còn cho rằng chưởng đạo của y không bằng Lý Nghĩa.

Lâm Vân xoay người, dùng hai chân tung ra liên hoàn cước. Vài tiếng phốc phốc vang lên, Lâm Vân đã đá bay vài cái chưởng đao kia của tên Hoành Chiến. Rồi lại xoay người tăng tốc độ đá về chân sau của tên Hoành Chiến. Đồng thời là một cú đấm mạnh về phía trái tim của y. Hoành Chiến liên tục lùi về phía sau vài chục bước, nhổ ra vài ngụm máu tươi, rồi ngã xuống mặt đất không nhúc nhích.

Lâm Vân tới đây đã không có ý định hạ thủ lưu tình rồi. Huống chi cái tên Thương Giác hỗn đản kia còn muốn giết cha mẹ của mình, cho dù y đã hạ độc thủ với hai người. Lâm Vân làm sao có thể cho y con đường sống.

Một màn này chỉ diễn ra trong chớp mắt. Thậm chí mấy người bên cạnh còn chưa kịp phản ứng, thì Hoành Chiến đã bị Lâm Vân đánh ngã xuống mặt đất.

Ánh mắt của bọn họ đều co rút lại. Hiện tại bọn họ mới biết là đã đánh giá thấp Lâm Vân. Thậm chí còn có chút hối hận vì đã để cho Hoành Chiến một mình chống lại Lâm Vân. Vừa rồi cái tay Lâm Vân kia chỉ dùng có vài chiêu đã giết chết Hoành Chiến. Xem ra Lý Nghĩa bị chết trong tay hắn là chính diện chết, chứ không phải là do bị ám toán. Không ngờ còn chưa báo thù cho Lý Nghĩa, lại chết thêm một người. Khóe mắt của Thương Giác lộ ra một cỗ sát khí. Y hét lớn một tiếng, liền tung cước đá về phía Lâm Vân. Thế cước rất hung mãnh, còn mang theo kình phong.

Các đệ tử xung quanh thấy Hoành Chiến chết ở ngay ở trong bổn môn, làm sao còn do dự nữa, đều lao lên tấn công Lâm Vân.

Lực chú ý của Lâm Vân chỉ đặt trên người Thương Giác. Hắn nhìn thấy Thương Giác rõ ràng cũng dùng chân, nhưng trong lòng thầm nghĩ, công phu của người này khẳng định không phải ở chân, mà là ở hai bàn tay. Tuy nhiên, nếu y đã lao tới tấn công, Lâm Vân đương nhiên sẽ không lưu lại. Hắn không sử dụng liên hoàn đá, mà trực tiếp bắn ra Tinh Đao.

Đối với những người này, mỗi người đều là cao thủ nội gia. Cho dù liên hoàn đá của mình có lợi hại hơn nữa, cũng không thể tạo thành nguy hiểm lớn cho bọn chúng. Tuy có thể đánh ngã một hai tên, nhưng những tên còn lại sẽ thoát.

Lâm Vân tung thêm một quyền đánh chính diện vào bàn chân của Thương Giác đang lao tới. Nắm tay rõ ràng truyền tới sự đau đớn. Lâm Vân âm thầm tự nhủ, lão già này quả nhiên lợi hại. Chỉ là có chút chênh lệch với dự đoán của mình. Lẽ ra y không chỉ có vài thủ đoạn như vậy chứ?

Bất quá Lâm Vân cũng lười nghĩ nhiều, lại xoay người, đồng thời bắn ra bảy chùm Tinh Đao. Trong đó có ba chùm bắn về phía Thương Giác đang lao tới chính diện. Còn lại bốn chùm thì bắn tới bốn người kia. Một phát bắn ra bảy chùm Tinh Đao, đã là cực hạn của Lâm Vân lúc này. Với tu vị một sao sơ kỳ, đồng thời phát ra sáu mươi ba đao là không thể thêm hơn nữa.

Sau khi bắn ra Tinh Đao, Lâm Vân không dừng lại mà liên tục tung ra mười quyền chiếu cố cái tên Thương Giác. Hắn đã từng có kinh nghiệm chiến đấu với Lý Thanh, cho nên hắn tin tưởng bốn chùm Tinh Đao kia cũng để giết chết hoặc làm trọng thương bốn người.

Bốn người tấn công hai bên, đều không ngờ Lâm Vân có thể phát ra một loại đao kình vô thanh vô tức và lợi hại như vậy. Đành phải dừng thế tấn công mà bảo vệ bản thân. Nhưng những chưởng đao vụn vặt của bọn chúng phóng ra từ trước, cũng khiến Lâm Vân mệt mỏi phòng bị.

Mà ba chùm Tinh Đao bắn về phía Thương Giác, có một chùm đánh trúng người Thương Giác. Cộng thêm vài cú đấm của Lâm Vân, tên Thương Giác này đã chết không thể chết thêm.

Tuy nhiên Lâm Vân không có bất kỳ cảm giác thoải mái nào. Hiện tại hắn đang rơi vào hoàn cảnh kiệt sức sau khi dùng quá nhiều lực. Đồng thời lại cảm giác, đối phó với tên Thương Giác này sao mà dễ dàng như vậy. Lẽ ra một người có thể dạy dỗ loại đệ tử như Lý Nghĩa, thì không thể đơn giản như vậy chứ.Thứ hai chính là, giọng của tên Thương Giác này không giống với giọng của người đã gọi mình đi vào. Chỉ là mình không chú ý tới chi tiết này mà thôi.

Còn có, đó là bốn chùm Tinh Đao bắn về bốn người kia, thì chỉ nghe thấy có ba chùm bắn trúng da thịt. Còn một chùm lại không nghe thấy thanh âm gì cả. Nghĩ tới đây, Lâm Vân thầm kêu không tốt. Vội vàng nhảy sang bên trái. Đúng lúc này, có một màng đao màu trắng xóa bổ về phía sau lưng của hắn.

Đao Mang, đây mới thực sự là Đao Mang. Người này mới chân chính là Thương Giác. Lúc Lâm Vân phản ứng tới thì đã có chút muộn. Huống hồ tinh lực của hắn đang rơi vào mức cạn kiết, tốc độ bi ảnh hưởng rất lớn.

Chưởng đao của những tên kia bổ vào hắn đều là những ảnh đao. Còn lão già hơn bảy mươi tuổi kia tuy lợi hại hơn, nhưng đao ảnh chỉ là tinh thuần hơn một chút mà thôi.

Còn một đao chém ở phía sau này không phải là từng đạo đao ảnh, mà là từng mảnh Đao Mang. Lại còn ngưng tụ thành thực chất, độ sắc bén hơn xa đao ảnh.

Mặc cho Lâm Vân phản ứng nhanh, kịp thời dùng lực lượng Tinh Vân phòng hộ phía sau. Nhưng Đao Mang vẫn y nguyên vạch phá màng phòng ngự của hắn. Rồi trực tiếp bổ vào sau lưng của Lâm Vân. Đây là Lâm Vân phản ứng kịp, nếu không đã nằm trên mắt đất rồi.

Phốc một tiếng, là tiếng Đao Mang chém vào thịt. Lâm Vân chỉ cảm giác một cơn đau nhức cực kỳ nóng rát, giống như muốn thiêu đốt toàn bộ ngũ tạng vậy.

“Thật là một chưởng đao lợi hại”

Lúc này Lâm Vân đã bay xa chục mét, xoay người nhìn chằm chằm vào lão già thoạt nhìn không tới sáu mươi kia nói:

– Ngươi mới chính là Thương Giác?

Hai mắt của người này đỏ bừng, tay nắm thật chặt. Y không ngờ lần này lại đưa tới một đối thủ lợi hại như vậy. Vừa rồi y đã nhìn lướt qua năm người đệ tử, thì ba người đã chết, hai người bị thương. Rõ ràng còn chưa báo thù được, đã mang cừu nhân tới cơ hồ giết hết cả đệ tử môn phái.

Có thể tưởng tượng, nếu như người này thực sự giết chết mình và hai người đệ tử còn lại của mình, thì Bát Quái Môn coi như bị tuyệt hậu. Còn đám đệ tử ngoại môn hầu như không phát hiện ra người nào có tố chất xuất sắc, cho nên y không có dẫn những người đó vào trong núi Tây Lương.

– Ta chính là Thương Giác, các hạ có thủ đoạn thật là cay độc. Không ngờ các hạ cũng có thể sử dụng công pháp nội gia đánh ra chưởng đạo. Nghĩ tới ngươi cũng không phải là hạng người vô dạnh. Rốt cuộc ngươi là đệ tử của môn phái nào?

Thương Giác nghiến răng nghiến lợi nói, hận không thể dùng lời nói của mình giết chết Lâm Vân.

– Nói về thủ đoạn cay độc thì ta sao có thể so với lão già khốn kiếp ông. Không những đánh gãy xương sườn của cha mẹ ta, vốn không liên quan tới chuyện này, còn cắt đứt tâm mạch của hai người. Nếu ta không giết chết lão thất phu ngươi, thì khó mà giải được mối hận trong lòng ta.

Lâm Vân nói xong, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Thương Giác. Tuy miệng vết thương sau lưng rất lớn, đã dùng lực lượng Tinh Vân dừng máu lại, nhưng cảm giác đau đớn toàn thân càng lúc càng lớn.

– Ngươi là ai? Sao biết ta có thể đánh đứt tâm mạch?

Thương Giác nghe Lâm Vân nói vậy, ánh mắt rõ ràng co rút lại, phát ra một tia lành lạnh.

Lâm Vân cũng không nói chuyện, đột nhiên nhảy lên đánh về phía của Thương Giác. Đồng thời lại phát ra bốn chùm Tinh Đao. Nhưng chỉ có ba chùm là đánh về phía Thương Giác. Một chùm thì trực tiếp đánh về phía hai người bị thương kia.

Thương Giác nhìn thấy vậy liền nổi giận lôi đình. Nhưng đối mặt với ba chùm Tinh Đao của Lâm Vân xông tới, y cũng vô lực cứu trợ. Hai tay lại lần nữa bắn ra từng chùm đao ảnh tạo thành Đao Mang. Đao Mang va cham với Tinh Đao của Lâm Vân, phát ra tiếng ma sát cực kỳ chói tai.

– A, a..

Hai tiếng kêu thảm vang lên. Thương Giác bị ngã xuống mặt đất, còn hai người đệ tử của y đã bị Lâm Vân không chút do dự giết chết. Khuôn mặt của Thương Giác càng thêm dữ tợn. Vừa ngăn lại Tinh Đao của Lâm Vân, đồng thời ném liên tiếp gần trăm những điểm đen về phía của Lâm Vân. Trong bóng tối chỉ có ánh trăng mờ nhạt, những điểm đen này tỏa ra một ánh sáng kỳ dị.

Lâm Vân biết không thể đỡ chúng được, phải tránh đi. Bởi vì hắn đã phát ra một hơn một trăm Tinh Đao rồi, tinh lực gần như đã khô kiết. Mà một khi tinh lực khô kiệt thì hắn sẽ chết trong tay của tên Thương Giác này. Chết thì chết, hắn không quan tâm. Nhưng nếu hắn chết, Thương Giác sẽ khôn bỏ qua người nhà của hắn. Vũ Tích chắc chắn cũng tự sát theo hắn. Còn nhờ chính phủ đi truy nã loại người này, thì đúng là một truyện cười. Cũng như nhờ chính phủ truy nã hắn vậy, cũng là một truyện cười.

Vì vậy vừa thấy điểm đen lao tới, Lâm Vân vận lực xuống chân, lập tức nhảy lên sáu mét. Những điểm đen kia nhanh chóng bay qua. Tuy nhiên, Lâm Vân phỏng chừng mình nhảy lên cũng nằm trong tính toán của Thương Giác. Quả nhiên Lâm Vân vừa mới hạ xuống, hai tay của Thương Giác lại bắn ra một chùm đao ảnh, vây quanh Lâm Vân lại. Y muốn trực tiếp giết Lâm Vân ở trên không trung.

Chọn tập
Bình luận