Lâm Vân sợ vợ của mình không chịu được cái lạnh của đầm, nên lúc ôm nàng nhảy xuống đã dùng tinh lực để giúp nàng khu hàn. Dù sao tu vi lúc này của Hàn Vũ Tích chỉ tương đương với tu vị một sao của mình mà thôi.
Bởi vì tồn tại trong một khoảng thời gian dài, nên uy lực của trận pháp còn rất nhỏ. Phá hỏng nó cũng không khó khăn gì. Nhưng Lâm Vân không có phá hỏng, mà tìm được đường liền đi vào luôn. Đồng thời còn củng cố trận pháp thêm một chút.
– Lão công, anh thật là lợi hại. Hầu như cái gì anh cũng biết vậy.
Hàn Vũ Tích thấy Lâm Vân chỉ di chuyển vài viên đá, lập tức trong cái đầm xuất hiện một con đường. Nàng cảm thấy rất bội phục hắn, liền dùng thần thức truyền âm.
Lâm Vân rất xấu hổ, vội vàng truyền lại:
– Trận pháp này trên cơ bản đã bị phá hỏng hoàn toàn, chỉ cần di chuyển vài chỗ là nó bị phá giải mà thôi. Chứ nếu trận pháp này vẫn còn giữ nguyên uy lực của nó, thì anh làm sao có khả năng vào được. Anh có một bộ trận pháp cơ bản, lúc đi về anh cho em xem.
– Vâng, nhưng em chưa muốn xem vội, đơi lúc Trúc Cơ thì nhìn. Nếu không lại chậm trễ thời gian.
Hàn Vũ Tích rất tự nhiên nói. Việc quan trọng nhất của nàng bây giờ chính là mau chóng Trúc Cơ. Trên thế giới này đã không còn việc gì trọng yếu hơn việc đó.
-…
Lâm Vân thật không biết nói gì cho phải. Chỉ ôm sát nàng lại, đồng thời hôn nhẹ lên trán của nàng.
– Ủa, sao trong này lại không có nước nhỉ.
Hàn Vũ Tích kinh ngạc kêu lên tiếng. Không ngờ ở trong đầm cũng có một chỗ không có nước.
– Em có nhìn thấy viên ngọc kia không. Đó chính là viên Tị Thủy Châu trong truyền thuyết. Trong này còn được bố trí một trận pháp ngăn nước chảy vào. Trận pháp này rõ ràng không bị hư hao nhiều. Đoán chừng là nhờ viên Tị Thủy Châu kia.
Lâm Vân nhìn viên Tị Thủy Châu khảm trên tường, nói.
– A, thực sự có Tị Thủy Châu trong truyền thuyết sao? Nó có quý giá như viên Dạ Minh Châu trong tay chúng ta hay không?
Hàn Vũ Tích được nhìn thấy Tị Thủy Châu trong truyền thuyết, trong lòng rất là hưng phấn.
– Dạ Minh Châu sao có so sánh được với Tị Thủy Châu. Giá trị của Tị Thủy Châu lớn hơn nhiều lắm.
Lâm Vân cũng chỉ nghe nói qua về Tị Thủy Châu, chứ đây mới là lần đầu tiên nhìn thấy.
– Vậy có cần lấy nó không?
Hàn Vũ Tích thấy Lâm Vân có vẻ rất yêu thích viên ngọc kia, nhưng nàng không biết lấy viên ngọc đó có anh hưởng gì không.
– Điều này còn phải hỏi sao. Đương nhiên là muốn lấy đi rồi.
Lâm Vân buông Hàn Vũ Tích xuống, không chút do dự tách viên Tị Thủy Châu kia xuống. Chỗ này đã có một trận pháp chống nước rồi, cho dù mình lấy đi viên Tị Thủy Châu, thì trận pháp này vẫn còn có thể tồn tại được trăm năm trở lên.
– Thật là nhiều Dạ Minh Châu.
Hàn Vũ Tích nắm chặt tay của Lâm Vân, dọc theo thông đạo đi về phía trước. Liền nhìn thấy hai bên của thông đạo tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt, trong lòng rất cảm thán.
– Đây không phải là ngọc Dạ Minh Châu, mà là một loại đá phát quang. Có tác dụng duy trì trận pháp tạo ánh sáng mà thôi. Chứ không đáng giá mấy, còn không bằng cả Dạ Minh Châu. Hiện tại ánh sáng đã ảm đạm như vậy, phỏng chừng là không tồn tại được lâu nữa rồi.
Lâm Vân một bên đi, một bên giải thích cho Hàn Vũ Tích mấy thứ.
– Đây là xương con gì vậy?
Hai người đi tới một trước một cửa đá, nhưng trước cửa đá có một khung xương động vật rất lớn bao quanh đó. Tuy không biết khung xương này đã tồn tại bao nhiêu năm, nhưng vẫn thấy ánh sáng lập lòe phát ra từ khung xương.
– Đây là thần thú bảo vệ cửa động, anh cũng chưa từng thấy qua. Tuy nhiên, nhìn khung xương bên ngoài của nó, đây có lẽ là một thần thú hiếm có. Chỉ là những thần thú như vậy thường sống rất lâu. Đoán chừng là nó thấy tuổi thọ của mình sắp hết, nên mới tới nơi này để chết.
Trong lòng Lâm Vân dâng lên một cảm giác thất lạc nhàn nhạt.
Hàn Vũ Tích lập tức cũng cảm giác được, vội vàng ôm chặt lấy cánh tay của Lâm Vân, nhìn hắn hỏi:
– Lão công, anh làm sao vậy?
– Anh đang suy nghĩ, cho dù tu luyện đến đẳng cấp như thần thú này, nhưng cuối cùng vẫn phải biến thành một đống xương cốt. Nên có chút hoài cảm mà thôi.
Lâm Vân xúc cảnh sinh tình nói.
– Không, em lại không nghĩ như vậy. Em chỉ cần chúng ta ở bên cạnh nhau là được. Cho dù chỉ có vài ngày, em chỉ cần có thể thời thời khắc khắc ở bên canh là em thỏa mãn. Kỳ thực em không quan tâm mình có được Trúc Cơ hay không. Em chỉ sợ khi em ra đi, anh không còn em ở bên. Cũng sợ anh ra đi, em lại không có anh bên cạnh.
Hàn Vũ Tích nói xong, nhẹ nhàng tựa vào người của Lâm Vân, không có vẻ u sầu nào, mà chỉ một loại cảm giác thỏa mãn nhàn nhạt.
– Vũ Tích…
Lâm Vân cảm thụ được tình yêu sâu đậm của lão bà, liền rơi vào sự say mê. Đúng vậy, hai người yêu nhau đã được ở cùng một chỗ, cần gì phải quan tâm bao nhiêu năm làm gì? Chính mình còn không suy nghĩ thấu triệt như vợ của mình. Nghĩ tới đây, tâm tình của Lâm Vân liền rộng mở trong sáng. Đồng thời cũng cảm giác được cảnh giới của mình tăng lên. Tuy còn chưa đạt tới mức thăng cấp, nhưng đã được lợi rất nhiều.
Cửa đá rất dễ dàng được mở ra. Lâm Vân ôm chặt Hàn Vũ Tích, cẩn thận đi vào cửa đá.
Bên trong là một thạch thất, thoạt nhìn rất đơn giản. Hai bên của thạch thất có hai cái giá. Một bên thì xếp đặt vài bình ngọc và hộp ngọc. Một bên thì xếp đặt một ít dược liệu và binh khí. Thoạt nhìn có vẻ như rất mới.
Hàn Vũ Tích đi tới một cái giá, còn chưa chạm tay vào mấy thứ, thì những thứ trên giá đã hóa thành tro bụi.
Lâm Vân nhìn ra được xung quanh hai cái giá đều có cấm chế bảo vệ. Nhưng do thời gian quá lâu, cấm chế bị hỏng, các đồ vật bên trong đó mới vừa chạm vào đã biến thành tro bụi.
– Thạch thất này tồn tại nhất định đã lâu rồi. Không biết những thứ trong chai lọ kia là thứ gì.
Hàn Vũ Tích trông thấy đồ vật trên cái giá đều biến thành tro bụi, cũng không cảm thấy đau lòng gì cả. Chỉ cảm thán nơi này đã trải qua nhiều năm.
– Vũ Tích, cấm chế của cái giá đã bị hỏng, chúng ta đi sang bên cái giá kia xem.
Lâm Vân đã nhìn ra cấm chế xung quanh cái giá còn lại còn chưa hoàn toàn bị hư hao. Có lẽ là còn chống đỡ thêm được mấy năm.
Những cấm chế ở đây tuy lợi hại, nhưng dù sao tồn tại đã lâu, Lâm Vân rất dễ dàng mở ra cấm chế. Ở trên cái giá còn có ba bình ngọc và ba hộp ngọc.
– Bên này ít hơn bên kia, không biết có gì trong đó.
Hàn Vũ Tích nhìn vài bình ngọc, thuận miệng hỏi.
– Phía trên là chữ gì vậy gì?
Hàn Vũ Tích nhìn bình ngọc trong tay của Lâm Vân, chữ trên bình ngọc khiến nàng cảm thấy rất kỳ quái.
– Chữ này cùng loại với chữ cổ hay được khắc trên đồ đồng ngày xưa. Anh đã từng nghiên cứu qua loại văn tự này.
Lúc Lâm Vân còn đang ở Phần Giang, vì rảnh rỗi nên đi tới một hiệu sách thì thấy một quyển có nói về văn tự cổ ghi trên mai rùa và trên đồ đồng ngày xưa. Thấy loại văn tự này có vẻ thú vị, nên đã tốn không ít thời gian để nghiên cứu nó. Không ngờ hôm nay lại dùng đến.
Hàn Vũ Tích ở càng lâu với Lâm Vân, càng phát hiện lão công của mình biết rất nhiều thứ. Nên nàng càng thêm tự hào khi có một người chồng như vậy.
– Vậy ở trên cái bình nó ghi cái gì?
Hàn Vũ Tích đầy hứng thú nhìn cái bình ngọc.
– Ở trên có ghi là Tạo Hóa Đan.
Lâm Vân trả lời, nhưng chính hắn cũng không biết Tạo Hóa Đan là cái gì. Càng không biết cách sử dụng. Khi mở ra nhìn, bên trong chỉ có ba viên. Một mùi thơm nồng đậm của đan dược truyền ra ngoài. Lâm Vân sợ dược tính của đan dược bị xói mòn, vội vàng đắp lại nắp.
– Mùi thơm nồng nặc như vậy, chứng tỏ là đan dược tốt.
Hàn Vũ Tích không hiểu gì về đan dược, nhưng khi ngửi được mùi hương toát ra từ nó, tinh thần lập tức chấn động. Chỉ mùi của nó đã như vậy rồi, chứng tỏ đan dược này là thuộc cấp cao.
– Ừ, đan dược này không tồi. Chúng ta trở về nghiên cứu sau.
Lâm Vân âm thầm suy nghĩ, ở trên quyển cơ sở về đan trận kia có ghi không ít về đan dược, nhưng không thấy nói về các đan dược cấp cao.
– Tiên Tủy Đan?
Lâm Vân mở ra cái bình thứ hai, ở trong có sáu viên. Cũng không biết Tiên Tủy Đan là cái gì, nhưng nghe tên có vẻ lợi hại.
– A…
Lâm Vân mở ra cái bình thứ ba, liền kêu lên một tiếng, bàn tay thì run rẩy.
– Sao vậy lão công?
Hàn Vũ Tích trông thấy biểu lộ kích động của Lâm Vân, vội vàng hỏi.
– Vũ Tích, không ngờ trong này lại có một lọ Tiên Nhan Đan. Có thể tưởng tượng vị tiền bối để lại chỗ đan dược này phải là người rất có bản lĩnh.
Bản thân Lâm Vân cũng rất muốn chế một lò Trú Nhan Đan, nhưng cũng biết là si tâm vọng tưởng. Không chỉ nói nó đòi hỏi rất nhiều loại dược liệu cấp cao. Mà cho dù lấy được số dược liệu đó, thì với khả năng luyện đan dược sơ cấp của mình, cũng không thể luyện chế ra được.
Mà Tiên Nhan Đan thì còn cao cấp hơn cả Trú Nhan Đan không biết bao nhiêu lần. Đây là loại đan dược mà cả giới Tu Chân cũng khó kiếm được chứ nói gì ở đây. Thật không ngờ, mình lại có được một lọ.
Cả đại lục Thiên Hồng phỏng chừng đều không có vài viên Trú Nhan Đan. Chứ nói gì là Tiên Nhan Đan. Lâm Vân được nghe nói về Tiên Nhan Đan cũng vì đây là một truyền thuyết truyền lưu trong đại lục Thiên Hồng.